Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 126: Người và xà!
Bối Bối mặt đã đỏ rực như trứng tôm luộc, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Khụ khụ khụ… Để không phụ sự kỳ vọng của tú bà, ta chuẩn bị tiến hành phương pháp xoa bóp các đại huyệt ở bàn chân giúp ngươi.”
“Sao? Thế nào là phương pháp xoa bóp?” Cô Ngự Hàn nhếch mi, sau đó ngả người ngồi dựa lên chiếc giường mềm mại rộng lớn, tựa vào thành giường, hắn nghiêng người, liếc mắt nhìn nàng khiêu khích.
Thấy hắn chậm rãi… Không, là rất chậm – rất khiêu khích cởi giầy, Bối Bối không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nguy hiểm, tên… nam nhân này lúc bình thường chỉ giơ tay nhấc chân vốn đã rất mị hoặc, bây giờ còn cố ý bày ra vẻ mặt câu dẫn, tư thế câu dẫn, ánh mắt câu dẫn, ngả ngớn câu dẫn.
Làm hại tim nàng đập “Thịch thịch thịch” đến không thể khống chế được.
Thanh thanh yết hầu, nàng không cho phép mình bị hắn câu mất hồn vía.
Vừa nhìn không chớp mắt vừa cầm lấy một cây gậy hình cầu, Bối Bối giả vờ nghiêm túc trầm mặt đến gần hắn, từ trên cao nhìn xuống, hắn đã nằm yên ổn ở đó, một bộ dáng mặc cho người khác xâm lược -… bộ dáng yêu diễm.
Nàng ngồi xuống cuối giường, vươn tay thô lỗ kéo chân hắn để gác lên đùi nàng, sau đó âm trầm liếc mắt dò xét hắn: “Chờ, ta lập tức khai thông cho ngươi!”
Hừ! Nàng sẽ đặc biệt tìm huyệt đau của hắn để bấm, đau chết hắn đi, để xem hắn còn dám đùa giỡn nàng tới thanh lâu động dục nữa không.
Cô Ngự Hàn khép hờ con ngươi tà mị, bạc môi nhếch lên, không có một chút sợ hãi nàng sẽ làm gì hắn: “Tiểu Bối Bối, ta đã chuẩn bị tốt rồi.”
Thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, Bối Bối cắn chặt răng, nhẫn tâm dùng cây gậy hình cầu đâm vào lòng bàn chân hắn.
“Ha ha ha… Bối Bối, ngươi chọc vào huyệt ngứa của ta.” Cô Ngự Hàn bật cười, còn rất tử tế nhắc nhở nàng.
Bối Bối ngẩn ngơ, không tin, lần thứ hai thay đổi vị trí, lại đâm một nhát, không thể có chuyện đâm không đúng a, trước kia nàng xem tv thấy ngươi ta đâm đúng chỗ này mà.
“Ai, Tiểu Bối Bối, ta ngủ rất tốt, ngươi không cần xoa bóp huyệt ngủ ở chân cho ta.” Thanh âm của Cô Ngự Hàn rõ ràng đã mang theo ý cười.
Chết rồi, sắc mặt Bối sa sầm, nàng kích động, liền đâm hết nơi này đến nơi khác, nàng không tin sẽ không trúng được lần nào!
Tuy nhiên, nàng còn chưa chà đạp xong lòng bàn chân của hắn, liền nhận ra cây gậy trong tay đã không cánh mà bay, nàng ngây người một lát, rồi thấy cây gậy trôi nổi giữa không trung.
Đột nhiên, cây gậy thay đổi phương hướng, bay thẳng về phía nàng.
“A…” Bối Bối theo bản năng đưa tay lên che mặt, cho là không nhìn thấy cây gậy thì sẽ không bị cây gậy đánh tới.
Ai ngờ, nàng vừa mới che lại mặt, liền cảm thấy nách bị gãi ngứa.
“Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, ngươi thật đê tiện, mau bỏ cây gậy ra, ha ha ha…”
Cây gậy dưới sự làm phép khống chế của Cô Ngự Hàn, không ngừng di động trên nách Bối Bối, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng, làm cho nàng ngứa đến ngã nhào xuống giường, không ngừng cười to.
“Ha ha ha… Không… Không được, Cô Ngự Hàn… Nhanh lấy ra đi, ha ha ha…” Bối Bối cười đến nước mắt giàn dụa.
Mắt phượng của Cô Ngự Hàn đầy ý cười, hắn nghiêng người ung dung nhếch môi: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất hài lòng với tài nghệ xoa bóp của ta, nhìn ngươi vui vẻ đến thế. Ha ha a…”
“Chán ghét… Ha ha ha… Không được, ha ha…”
Bối Bối lăn lộn trên đệm, thấy trốn thế nào cũng không tránh thoát được cây gậy hình cầu đi theo, nàng mạnh mẽ xoay ngang người, cả cơ thể đều lăn đến trên người Cô Ngự Hàn, hai tay ôm chặt lấy hắn, không cho hắn tiếp tục làm phép “Làm xằng làm bậy”.
Rốt cục, cây gậy bay đi, rơi trên mặt đất, không hề di động nữa.
Bối Bối không ngừng thở dốc, nàng ngã xuống, ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp tim đập của hắn – va chạm lẫn nhau, hai người dán vào nhau rất chặt chẽ, sự hưng phấn trong máu nàng phân không rõ là do sự gần gũi hay là vì dư âm sau trận cười to.
Cô Ngự Hàn vươn tay ôm nàng vào lòng, giúp nàng dịch chuyển vị trí, làm nàng và hắn hoàn toàn dán vào nhau khít chặt.
Giọng hắn khàn khàn trầm thấp: “Tiểu Bối Bối, mới vừa bắt đầu sao ngươi đã giống lang giống hổ như vậy, thật khiến ta hưng phấn nha.”
Bối Bối thở hổn hển liếc mắt nhìn hắn, cả người mềm nhũn không muốn động đậy, hờn dỗi: “Là kẻ nào đã biến ta thành như vậy?”
“Cái gì? Tiểu Bối Bối của ta hình như lửa giận bốc rất cao, để ta giúp ngươi dập lửa.” Hắn vừa nói, vừa nghiêng người đè lên nàng, hai tay quấn lấy mười ngón tay của nàng, bạc môi lập tức phủ lên, nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng tăng đến đỉnh điểm.
Bối Bối vô lực mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của hắn, trải qua kích động vừa rồi, bây giờ trong cơ thể nàng quả thực nóng như có lửa đốt,trống rỗng kêu gào hò hét muốn được hắn lấp đầy.
Yêu cầu trong cơ thể chưa được thoả mãn, nàng vội vàng vạch tìm lồng ngực rắn chắc của hắn, cố gắng xé y phục của hắn ra…
“Tiểu Bối Bối, nếu ta sớm biết rằng sau khi được xoa bóp ngươi lại nhiệt tình như vậy, ta sẽ xoa bóp huyệt ngứa của ngươi từ ngay khi ở trên đường, như vậy chúng ta có thể làm một việc kích thích nhất trong trời đất – nhân xà hoan.” Hắn xấu xa ghé sát vào cổ nàng, vừa hôn vừa nói, hơi đứng thẳng dậy, phối hợp với nàng cởi bỏ y phục trên người hắn.
Tay nàng dừng lại, mắt ướt mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ lên của hắn, có chút ý loạn tình mê: “Chúng ta hiện tại cũng có thể…”
Nói xong, trên mặt của nàng nhuộm một màu đỏ rực, môi hồng ướt át.
Chết tiệt, nàng khiến hắn ngây ngốc, rất nhanh, hắn nở một nụ cười lớn, nhìn đôi mắt nàng nghiễm nhiên đã trở nên mê loạn, không còn một tia lý trí nào, hắn hung hăng hôn nàng, ngay lập tức răng môi gắn bó chặt chẽ: “Tiểu Bối Bối, ta vô cùng thích bộ dáng này của ngươi, khiến cho ta mê say đến thần hồn điên đảo!”
Sau đó, con ngươi đen của hắn dần dần chuyển sang màu hồng, bạc môi chậm rãi rời khỏi nàng, nỉ non yêu thương: “Như ngươi mong muốn.”
Chỉ một lát sau, vầng sáng đỏ từ từ mở rộng, hồng quang loé ra xung quanh, một con rắn đỏ rực quấn chặt lấy nàng, chậm rãi trườn trên thân thể nàng, đuôi rắn chui vào trong vạt áo, lập tức mở ra y phục của nàng.
Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng híp lại, vừa khát khao lại vừa sợ hãi đưa tay ôm lấy chiếc gáy rắn của hắn, chủ động áp mình vào nơi hắn đang vuốt ve, ý thức trở nên mơ hồ, khẽ rên lên: “Chỗ ngươi cọ vào ta thật thoải mái, mềm mại, ấm áp…”
“Vậy sao? Vậy hãy ôm chặt một chút.”
Thanh âm ấm ách vang lên bên vành tai nàng, nàng cảm nhận được cái lưỡi rắn đang trêu đùa vành tai mẫn cảm của mình, ẩm ướt, nóng bỏng, từng đợt sóng ập tới khiến nàng mềm nhũn đến không khỏi run rẩy.
Đôi mắt rắn của Cô Ngự Hàn chứa đựng độ nóng hầm hập, lần này, nàng đã trở nên dũng cảm, chủ động ôm lấy hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy vui sướng vô cùng, thân thể rắn vì…nhiệt độ này thiêu đốt khiến hắn gần như phát cuồng, càng thêm nhiệt tình hưởng thụ cơ thể nàng.
“Sao? Thế nào là phương pháp xoa bóp?” Cô Ngự Hàn nhếch mi, sau đó ngả người ngồi dựa lên chiếc giường mềm mại rộng lớn, tựa vào thành giường, hắn nghiêng người, liếc mắt nhìn nàng khiêu khích.
Thấy hắn chậm rãi… Không, là rất chậm – rất khiêu khích cởi giầy, Bối Bối không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nguy hiểm, tên… nam nhân này lúc bình thường chỉ giơ tay nhấc chân vốn đã rất mị hoặc, bây giờ còn cố ý bày ra vẻ mặt câu dẫn, tư thế câu dẫn, ánh mắt câu dẫn, ngả ngớn câu dẫn.
Làm hại tim nàng đập “Thịch thịch thịch” đến không thể khống chế được.
Thanh thanh yết hầu, nàng không cho phép mình bị hắn câu mất hồn vía.
Vừa nhìn không chớp mắt vừa cầm lấy một cây gậy hình cầu, Bối Bối giả vờ nghiêm túc trầm mặt đến gần hắn, từ trên cao nhìn xuống, hắn đã nằm yên ổn ở đó, một bộ dáng mặc cho người khác xâm lược -… bộ dáng yêu diễm.
Nàng ngồi xuống cuối giường, vươn tay thô lỗ kéo chân hắn để gác lên đùi nàng, sau đó âm trầm liếc mắt dò xét hắn: “Chờ, ta lập tức khai thông cho ngươi!”
Hừ! Nàng sẽ đặc biệt tìm huyệt đau của hắn để bấm, đau chết hắn đi, để xem hắn còn dám đùa giỡn nàng tới thanh lâu động dục nữa không.
Cô Ngự Hàn khép hờ con ngươi tà mị, bạc môi nhếch lên, không có một chút sợ hãi nàng sẽ làm gì hắn: “Tiểu Bối Bối, ta đã chuẩn bị tốt rồi.”
Thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, Bối Bối cắn chặt răng, nhẫn tâm dùng cây gậy hình cầu đâm vào lòng bàn chân hắn.
“Ha ha ha… Bối Bối, ngươi chọc vào huyệt ngứa của ta.” Cô Ngự Hàn bật cười, còn rất tử tế nhắc nhở nàng.
Bối Bối ngẩn ngơ, không tin, lần thứ hai thay đổi vị trí, lại đâm một nhát, không thể có chuyện đâm không đúng a, trước kia nàng xem tv thấy ngươi ta đâm đúng chỗ này mà.
“Ai, Tiểu Bối Bối, ta ngủ rất tốt, ngươi không cần xoa bóp huyệt ngủ ở chân cho ta.” Thanh âm của Cô Ngự Hàn rõ ràng đã mang theo ý cười.
Chết rồi, sắc mặt Bối sa sầm, nàng kích động, liền đâm hết nơi này đến nơi khác, nàng không tin sẽ không trúng được lần nào!
Tuy nhiên, nàng còn chưa chà đạp xong lòng bàn chân của hắn, liền nhận ra cây gậy trong tay đã không cánh mà bay, nàng ngây người một lát, rồi thấy cây gậy trôi nổi giữa không trung.
Đột nhiên, cây gậy thay đổi phương hướng, bay thẳng về phía nàng.
“A…” Bối Bối theo bản năng đưa tay lên che mặt, cho là không nhìn thấy cây gậy thì sẽ không bị cây gậy đánh tới.
Ai ngờ, nàng vừa mới che lại mặt, liền cảm thấy nách bị gãi ngứa.
“Ha ha ha… Cô Ngự Hàn, ngươi thật đê tiện, mau bỏ cây gậy ra, ha ha ha…”
Cây gậy dưới sự làm phép khống chế của Cô Ngự Hàn, không ngừng di động trên nách Bối Bối, lực đạo lúc nhẹ lúc nặng, làm cho nàng ngứa đến ngã nhào xuống giường, không ngừng cười to.
“Ha ha ha… Không… Không được, Cô Ngự Hàn… Nhanh lấy ra đi, ha ha ha…” Bối Bối cười đến nước mắt giàn dụa.
Mắt phượng của Cô Ngự Hàn đầy ý cười, hắn nghiêng người ung dung nhếch môi: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất hài lòng với tài nghệ xoa bóp của ta, nhìn ngươi vui vẻ đến thế. Ha ha a…”
“Chán ghét… Ha ha ha… Không được, ha ha…”
Bối Bối lăn lộn trên đệm, thấy trốn thế nào cũng không tránh thoát được cây gậy hình cầu đi theo, nàng mạnh mẽ xoay ngang người, cả cơ thể đều lăn đến trên người Cô Ngự Hàn, hai tay ôm chặt lấy hắn, không cho hắn tiếp tục làm phép “Làm xằng làm bậy”.
Rốt cục, cây gậy bay đi, rơi trên mặt đất, không hề di động nữa.
Bối Bối không ngừng thở dốc, nàng ngã xuống, ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp tim đập của hắn – va chạm lẫn nhau, hai người dán vào nhau rất chặt chẽ, sự hưng phấn trong máu nàng phân không rõ là do sự gần gũi hay là vì dư âm sau trận cười to.
Cô Ngự Hàn vươn tay ôm nàng vào lòng, giúp nàng dịch chuyển vị trí, làm nàng và hắn hoàn toàn dán vào nhau khít chặt.
Giọng hắn khàn khàn trầm thấp: “Tiểu Bối Bối, mới vừa bắt đầu sao ngươi đã giống lang giống hổ như vậy, thật khiến ta hưng phấn nha.”
Bối Bối thở hổn hển liếc mắt nhìn hắn, cả người mềm nhũn không muốn động đậy, hờn dỗi: “Là kẻ nào đã biến ta thành như vậy?”
“Cái gì? Tiểu Bối Bối của ta hình như lửa giận bốc rất cao, để ta giúp ngươi dập lửa.” Hắn vừa nói, vừa nghiêng người đè lên nàng, hai tay quấn lấy mười ngón tay của nàng, bạc môi lập tức phủ lên, nhiệt độ trong cơ thể nhanh chóng tăng đến đỉnh điểm.
Bối Bối vô lực mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của hắn, trải qua kích động vừa rồi, bây giờ trong cơ thể nàng quả thực nóng như có lửa đốt,trống rỗng kêu gào hò hét muốn được hắn lấp đầy.
Yêu cầu trong cơ thể chưa được thoả mãn, nàng vội vàng vạch tìm lồng ngực rắn chắc của hắn, cố gắng xé y phục của hắn ra…
“Tiểu Bối Bối, nếu ta sớm biết rằng sau khi được xoa bóp ngươi lại nhiệt tình như vậy, ta sẽ xoa bóp huyệt ngứa của ngươi từ ngay khi ở trên đường, như vậy chúng ta có thể làm một việc kích thích nhất trong trời đất – nhân xà hoan.” Hắn xấu xa ghé sát vào cổ nàng, vừa hôn vừa nói, hơi đứng thẳng dậy, phối hợp với nàng cởi bỏ y phục trên người hắn.
Tay nàng dừng lại, mắt ướt mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ lên của hắn, có chút ý loạn tình mê: “Chúng ta hiện tại cũng có thể…”
Nói xong, trên mặt của nàng nhuộm một màu đỏ rực, môi hồng ướt át.
Chết tiệt, nàng khiến hắn ngây ngốc, rất nhanh, hắn nở một nụ cười lớn, nhìn đôi mắt nàng nghiễm nhiên đã trở nên mê loạn, không còn một tia lý trí nào, hắn hung hăng hôn nàng, ngay lập tức răng môi gắn bó chặt chẽ: “Tiểu Bối Bối, ta vô cùng thích bộ dáng này của ngươi, khiến cho ta mê say đến thần hồn điên đảo!”
Sau đó, con ngươi đen của hắn dần dần chuyển sang màu hồng, bạc môi chậm rãi rời khỏi nàng, nỉ non yêu thương: “Như ngươi mong muốn.”
Chỉ một lát sau, vầng sáng đỏ từ từ mở rộng, hồng quang loé ra xung quanh, một con rắn đỏ rực quấn chặt lấy nàng, chậm rãi trườn trên thân thể nàng, đuôi rắn chui vào trong vạt áo, lập tức mở ra y phục của nàng.
Đôi mắt sáng lấp lánh của nàng híp lại, vừa khát khao lại vừa sợ hãi đưa tay ôm lấy chiếc gáy rắn của hắn, chủ động áp mình vào nơi hắn đang vuốt ve, ý thức trở nên mơ hồ, khẽ rên lên: “Chỗ ngươi cọ vào ta thật thoải mái, mềm mại, ấm áp…”
“Vậy sao? Vậy hãy ôm chặt một chút.”
Thanh âm ấm ách vang lên bên vành tai nàng, nàng cảm nhận được cái lưỡi rắn đang trêu đùa vành tai mẫn cảm của mình, ẩm ướt, nóng bỏng, từng đợt sóng ập tới khiến nàng mềm nhũn đến không khỏi run rẩy.
Đôi mắt rắn của Cô Ngự Hàn chứa đựng độ nóng hầm hập, lần này, nàng đã trở nên dũng cảm, chủ động ôm lấy hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy vui sướng vô cùng, thân thể rắn vì…nhiệt độ này thiêu đốt khiến hắn gần như phát cuồng, càng thêm nhiệt tình hưởng thụ cơ thể nàng.
Tác giả :
Bổn Túi Túi