Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 2 - Chương 117: Người thần bí!
Trong lúc nàng tin chắc bản thân sẽ “Đầu rơi máu chảy”, thì loáng thoáng thấy một thân ảnh quen thuộc, cuốn theo một đám tro bụi màu đen bay vút đến.
Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy thắt lưng mình được giữ chặt, tốc độ rơi xuống lập tức chậm lại.
Trong hỗn loạn, nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tiểu… Tiểu Ngoan?”
Chỉ một lát sau, bọn họ đã bình an tiếp đất, Tiểu Ngoan vội vàng kiểm tra khắp người nàng: “Tiểu Bối ca ca, ngươi có sao không?”
Bối Bối chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ, sau đó một tay túm lấy Tiểu Ngoan đang cuống quýt xoay quanh mình giữ lại, ánh mắt yên lặng nhìn hắn: “Tiểu Ngoan, ngươi biết pháp thuật?”
“Đúng vậy, Tiểu Ngoan từ bé đã học cách bay tới bay lui đẹp mắt…Công phu, đúng, ca ca nói là công phu, ca ca còn nói nam tử hán nhất định phải có công phu, Tiểu Bối ca ca, vừa rồi sao ngươi lại rớt xuống, không bay a, Tiểu Bối ca ca cũng là nam tử hán mà.”
Tiểu Ngoan mở to cặp mắt ngây thơ nghi hoặc nhìn Bối Bối, thấy việc nàng không biết bay rất kỳ quái.
“Ha ha a… Bởi vì trước kia không ai dạy ta mà, Tiểu Ngoan, ngươi dạy ta có được không?” Bối Bối nước miếng ròng ròng, sớm vứt túc cầu sang một bên.
Có điều, đám nhỏ không hề quên việc túc cầu: “Đại ca ca, vị… ca ca cao lớn này là ai? Phép thuật thật là lời hại nha, Đại ca ca, chúng ta tiếp tục chơi túc cầu được không?”
Hỏi liền một hơi, đám nhỏ lại tập trung sự chú ý lên quả túc cầu, tất nhiên, đám nhỏ đối với phép thuật thấy rất bình thường, một lòng muốn tiếp tục chơi.
Đưa túc cầu cho đám tiểu hài tử, Bối Bối xoa xoa đầu chúng: “Ta không chơi nữa, ta theo Tiểu Ngoan đi học công phu.”
“Tiểu Ngoan, chúng ta đi thôi, ngươi dạy ta học cái… bay tới bay lui đi.” Bối Bối vui vẻ đến gần như hoa tay múa chân, mặc kệ Tiểu Ngoan có đồng ý hay không, hưng phấn kéo tay hắn chạy đi.
Bị động để Bối Bối kéo theo, Tiểu Ngoan cũng rất vui sướng: “Tốt, Tiểu Bối ca ca muốn học cái gì Tiểu Ngoan đều dạy!”
Đi tới một khoảng trống thanh tĩnh, Bối Bối rất mong chờ đến khoa tay múa chân: “Tiểu Ngoan, mau dạy ta bay như thế nào.”
Tiểu Ngoan gõ gõ đầu, suy nghĩ một lát, sau đó nhăn nhó: “Tiểu Bối ca ca, trước khi học bay…phải học hít vào thở ra đã.”
Ngẩn người, Bối Bối cười híp mắt nói: “Không sao, không sao, chúng ta liền…trước học… Đúng rồi, phải gọi là thổ nạp mới đúng.”
Trước kia đọc tiểu thuyết võ hiệp đều nói như vậy.
“A, đúng rồi, phải gọi như vậy, chúng ta bắt đầu luôn nha. Tiểu Bối ca ca, ngươi trước hết…ngồi xuống giống ta.” Tiểu Ngoan vừa nói vừa ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất, thắt lưng duỗi thật thẳng.
Bối Bối chiếu theo mà làm, sau đó mong chờ bước tiếp theo.
“Sau đó đưa khí từ chỗ này hít…” Tiểu Ngoan mỗi câu đều dùng ngôn ngữ tay chân để chỉ vị trí, khiến Bối Bối cười khom cả dáng người xinh đẹp, nàng đoán Tiểu Ngoan không hiểu đâu là huyệt vị nào, có điều vừa vặn, nàng cũng không biết.
Chuẩn bị xong tư thế, sau khi biết rõ cách làm, Bối Bối rất nghiêm túc bắt đầu học.
…
Tuy nhiên, sau một lúc thời gian từ từ trôi qua, nàng bắt đầu không ngừng kêu khổ: “Còn phải ngồi như thế này bao lâu, lưng ta mỏi rã ra rồi…”
“Không được nói chuyện nha.” Tiểu Ngoan rất nghiêm túc nhắc nhở nàng.
Bối Bối ngậm miệng, lại kiên trì được một lúc, ngay khi những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống, nàng rốt cục không chịu nổi nữa, vừa buông lỏng, tư thế lập tức thay đổi.
“Không xong rồi, Tiểu Ngoan, ta không học nữa, mệt chết ta, xương sống và thắt lưng đều đau, sau này tiếp tục học nha.” Bối Bối đưa tay kéo duỗi đôi chân đã tê dại, uốn éo vặn vặn xương sống, xương sườn.
“Ơ? Không học nữa à, sau này là lúc nào?” Tiểu Ngoan ngây thơ hỏi.
“Lúc ta vui vẻ.” Bối Bối kéo lê đôi chân, phủi qua y phục, chỉ mong nhanh chóng trở về khách sạn ngủ một giấc thật ngon.
“Bây giờ tiểu Bối ca ca không vui vẻ sao?” Tiểu Ngoan có chút khẩn trương.
Đảo cặp mắt trắng dã, Bối Bối bất đắc dĩ quay đầu lại, kéo lấy ống tay áo của hắn lôi về phía trước: “Tiểu Ngoan, ngươi thật lắm chuyện, chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi.”
Vừa đi được vài bước, Bối Bối không cẩn thận lảo đảo một chút, suýt thì ngã, may là Tiểu Ngoan ở phía sau kịp thời kéo lấy nàng.
“Tiểu Bối ca ca, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Ngoan lo lắng cuống quýt.
“Ta không sao.” Bối Bối nhanh chóng đứng vững vàng.
Tuy nhiên, vì nàng cử động quá mạnh, túi gấm từ trong người cũng rơi ra, hắc tinh ngọc bội trơn trượt ra ngoài, rơi xuống bên cạnh.
Bối Bối trở tay không kịp, kinh hô một tiếng lập tức nhặt ngọc bội lên: “Ai ya, ngọc bội của ta, đừng có vỡ.”
Phủi đi hạt tuyết dích trên ngọc bội, nàng rên rỉ thương tiếc một chút, lật trái lật phải, thì thào tự nói: “May quá không bị xây xát.”
Tiểu Ngoan mắt rưng rưng nhìn ngọc bội: “Tiểu Bối ca ca, khối ngọc bội này thật đẹp, nhìn như là trong suốt, nhưng lại hình như không phải.”
“Uh… Chúng ta mau trở về thôi, tuyết rơi nhiều hơn rồi.” Bối Bối quan sát sắc trời một chút, không hề quan tâm đến việc Tiểu Ngoan khen ngọc bội đẹp, một lòng chỉ mong mau mau chóng chóng trở về, nàng không muốn tiếp tục hóng gió ăn tuyết.
Mặt trăng lên cao qua ngọn tùng, chiếu rọi sáng tỏ những bông tuyết trắng trong, một thế giới hết sức tinh khiết.
Bối Bối cuộn mình trong ổ chăn, ngủ không hề yên giấc, trong mơ, nàng đột nhiên nói nhảm: “Cô Ngự Hàn thối, ta ghét ngươi…”
Một bóng đen xoẹt qua bên ngoài cửa sổ, chỉ một lát sau, trong phòng ngủ của nàng, dần dần xuất hiện một luồng gió đen, nháy mắt một cái, trong gió lốc màu đen xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Thân ảnh chuyển động, dưới ánh sáng mỏng manh của trăng chiếu qua khe cửa, bộ dáng như ẩn như hiện, nhìn không rõ lắm.
Trướng mạn bị nhẹ nhàng vén lên, bóng đen lẳng lặng đứng ở đầu giường, nhưng không có bất kì động tác gì.
Một lúc lâu sau, Bối Bối lật mình, đồng thời lại nói mơ một câu vô nghĩa: “Cô Ngự Hàn, không để ngọc bội cho ngươi, ta ghét ngươi…”
Thân hình bóng đen cứng đờ, nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lại một lúc trôi qua, bóng đen từ từ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Bối Bối.
Bối Bối theo bản năng đưa tay gạt thứ đang nhiễu loạn trên mặt mình, lật người một cái, tiếp tục ngủ.
Trên người bóng đen bật ra một tiếng cười khúc khích, hắn nghiêng người dựa sát vào bên tai Bối Bối, thầm thì: “Ngủ ngon.”
Ngay sau đó, bóng đen lại từ từ biến mất như khi đến, trong phòng, không còn một dấu vết.
Ngay sau đó, nàng liền cảm thấy thắt lưng mình được giữ chặt, tốc độ rơi xuống lập tức chậm lại.
Trong hỗn loạn, nàng ngẩng đầu nhìn, lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt: “Tiểu… Tiểu Ngoan?”
Chỉ một lát sau, bọn họ đã bình an tiếp đất, Tiểu Ngoan vội vàng kiểm tra khắp người nàng: “Tiểu Bối ca ca, ngươi có sao không?”
Bối Bối chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nàng nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ, sau đó một tay túm lấy Tiểu Ngoan đang cuống quýt xoay quanh mình giữ lại, ánh mắt yên lặng nhìn hắn: “Tiểu Ngoan, ngươi biết pháp thuật?”
“Đúng vậy, Tiểu Ngoan từ bé đã học cách bay tới bay lui đẹp mắt…Công phu, đúng, ca ca nói là công phu, ca ca còn nói nam tử hán nhất định phải có công phu, Tiểu Bối ca ca, vừa rồi sao ngươi lại rớt xuống, không bay a, Tiểu Bối ca ca cũng là nam tử hán mà.”
Tiểu Ngoan mở to cặp mắt ngây thơ nghi hoặc nhìn Bối Bối, thấy việc nàng không biết bay rất kỳ quái.
“Ha ha a… Bởi vì trước kia không ai dạy ta mà, Tiểu Ngoan, ngươi dạy ta có được không?” Bối Bối nước miếng ròng ròng, sớm vứt túc cầu sang một bên.
Có điều, đám nhỏ không hề quên việc túc cầu: “Đại ca ca, vị… ca ca cao lớn này là ai? Phép thuật thật là lời hại nha, Đại ca ca, chúng ta tiếp tục chơi túc cầu được không?”
Hỏi liền một hơi, đám nhỏ lại tập trung sự chú ý lên quả túc cầu, tất nhiên, đám nhỏ đối với phép thuật thấy rất bình thường, một lòng muốn tiếp tục chơi.
Đưa túc cầu cho đám tiểu hài tử, Bối Bối xoa xoa đầu chúng: “Ta không chơi nữa, ta theo Tiểu Ngoan đi học công phu.”
“Tiểu Ngoan, chúng ta đi thôi, ngươi dạy ta học cái… bay tới bay lui đi.” Bối Bối vui vẻ đến gần như hoa tay múa chân, mặc kệ Tiểu Ngoan có đồng ý hay không, hưng phấn kéo tay hắn chạy đi.
Bị động để Bối Bối kéo theo, Tiểu Ngoan cũng rất vui sướng: “Tốt, Tiểu Bối ca ca muốn học cái gì Tiểu Ngoan đều dạy!”
Đi tới một khoảng trống thanh tĩnh, Bối Bối rất mong chờ đến khoa tay múa chân: “Tiểu Ngoan, mau dạy ta bay như thế nào.”
Tiểu Ngoan gõ gõ đầu, suy nghĩ một lát, sau đó nhăn nhó: “Tiểu Bối ca ca, trước khi học bay…phải học hít vào thở ra đã.”
Ngẩn người, Bối Bối cười híp mắt nói: “Không sao, không sao, chúng ta liền…trước học… Đúng rồi, phải gọi là thổ nạp mới đúng.”
Trước kia đọc tiểu thuyết võ hiệp đều nói như vậy.
“A, đúng rồi, phải gọi như vậy, chúng ta bắt đầu luôn nha. Tiểu Bối ca ca, ngươi trước hết…ngồi xuống giống ta.” Tiểu Ngoan vừa nói vừa ngồi xuống xếp bằng trên mặt đất, thắt lưng duỗi thật thẳng.
Bối Bối chiếu theo mà làm, sau đó mong chờ bước tiếp theo.
“Sau đó đưa khí từ chỗ này hít…” Tiểu Ngoan mỗi câu đều dùng ngôn ngữ tay chân để chỉ vị trí, khiến Bối Bối cười khom cả dáng người xinh đẹp, nàng đoán Tiểu Ngoan không hiểu đâu là huyệt vị nào, có điều vừa vặn, nàng cũng không biết.
Chuẩn bị xong tư thế, sau khi biết rõ cách làm, Bối Bối rất nghiêm túc bắt đầu học.
…
Tuy nhiên, sau một lúc thời gian từ từ trôi qua, nàng bắt đầu không ngừng kêu khổ: “Còn phải ngồi như thế này bao lâu, lưng ta mỏi rã ra rồi…”
“Không được nói chuyện nha.” Tiểu Ngoan rất nghiêm túc nhắc nhở nàng.
Bối Bối ngậm miệng, lại kiên trì được một lúc, ngay khi những bông tuyết trắng bắt đầu rơi xuống, nàng rốt cục không chịu nổi nữa, vừa buông lỏng, tư thế lập tức thay đổi.
“Không xong rồi, Tiểu Ngoan, ta không học nữa, mệt chết ta, xương sống và thắt lưng đều đau, sau này tiếp tục học nha.” Bối Bối đưa tay kéo duỗi đôi chân đã tê dại, uốn éo vặn vặn xương sống, xương sườn.
“Ơ? Không học nữa à, sau này là lúc nào?” Tiểu Ngoan ngây thơ hỏi.
“Lúc ta vui vẻ.” Bối Bối kéo lê đôi chân, phủi qua y phục, chỉ mong nhanh chóng trở về khách sạn ngủ một giấc thật ngon.
“Bây giờ tiểu Bối ca ca không vui vẻ sao?” Tiểu Ngoan có chút khẩn trương.
Đảo cặp mắt trắng dã, Bối Bối bất đắc dĩ quay đầu lại, kéo lấy ống tay áo của hắn lôi về phía trước: “Tiểu Ngoan, ngươi thật lắm chuyện, chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi.”
Vừa đi được vài bước, Bối Bối không cẩn thận lảo đảo một chút, suýt thì ngã, may là Tiểu Ngoan ở phía sau kịp thời kéo lấy nàng.
“Tiểu Bối ca ca, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Ngoan lo lắng cuống quýt.
“Ta không sao.” Bối Bối nhanh chóng đứng vững vàng.
Tuy nhiên, vì nàng cử động quá mạnh, túi gấm từ trong người cũng rơi ra, hắc tinh ngọc bội trơn trượt ra ngoài, rơi xuống bên cạnh.
Bối Bối trở tay không kịp, kinh hô một tiếng lập tức nhặt ngọc bội lên: “Ai ya, ngọc bội của ta, đừng có vỡ.”
Phủi đi hạt tuyết dích trên ngọc bội, nàng rên rỉ thương tiếc một chút, lật trái lật phải, thì thào tự nói: “May quá không bị xây xát.”
Tiểu Ngoan mắt rưng rưng nhìn ngọc bội: “Tiểu Bối ca ca, khối ngọc bội này thật đẹp, nhìn như là trong suốt, nhưng lại hình như không phải.”
“Uh… Chúng ta mau trở về thôi, tuyết rơi nhiều hơn rồi.” Bối Bối quan sát sắc trời một chút, không hề quan tâm đến việc Tiểu Ngoan khen ngọc bội đẹp, một lòng chỉ mong mau mau chóng chóng trở về, nàng không muốn tiếp tục hóng gió ăn tuyết.
Mặt trăng lên cao qua ngọn tùng, chiếu rọi sáng tỏ những bông tuyết trắng trong, một thế giới hết sức tinh khiết.
Bối Bối cuộn mình trong ổ chăn, ngủ không hề yên giấc, trong mơ, nàng đột nhiên nói nhảm: “Cô Ngự Hàn thối, ta ghét ngươi…”
Một bóng đen xoẹt qua bên ngoài cửa sổ, chỉ một lát sau, trong phòng ngủ của nàng, dần dần xuất hiện một luồng gió đen, nháy mắt một cái, trong gió lốc màu đen xuất hiện một thân ảnh thon dài.
Thân ảnh chuyển động, dưới ánh sáng mỏng manh của trăng chiếu qua khe cửa, bộ dáng như ẩn như hiện, nhìn không rõ lắm.
Trướng mạn bị nhẹ nhàng vén lên, bóng đen lẳng lặng đứng ở đầu giường, nhưng không có bất kì động tác gì.
Một lúc lâu sau, Bối Bối lật mình, đồng thời lại nói mơ một câu vô nghĩa: “Cô Ngự Hàn, không để ngọc bội cho ngươi, ta ghét ngươi…”
Thân hình bóng đen cứng đờ, nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Lại một lúc trôi qua, bóng đen từ từ vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Bối Bối.
Bối Bối theo bản năng đưa tay gạt thứ đang nhiễu loạn trên mặt mình, lật người một cái, tiếp tục ngủ.
Trên người bóng đen bật ra một tiếng cười khúc khích, hắn nghiêng người dựa sát vào bên tai Bối Bối, thầm thì: “Ngủ ngon.”
Ngay sau đó, bóng đen lại từ từ biến mất như khi đến, trong phòng, không còn một dấu vết.
Tác giả :
Bổn Túi Túi