Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 1 - Chương 48: Vương nổi giận!
“Rầm rầm oanh…” Trong cung điện của Cô Ngự Hàn thỉnh thoảng truyền ra những tiếng nổ oanh tạc, ầm ĩ liên tục, mơ hồ có thể thấy được những ánh hồng phía trên bầu trời cung điện đang bốc cháy.
Thương Tuyệt Lệ kinh hồn táng đảm đứng ở bên ngoài trận đại hỏa, ánh mắt khiếp đảm không dám nhìn vào Vương đang đứng ở trong biển lửa giận dữ phun hỏa.
“Thương hộ vệ, Vương… Vương hình như rất tức giận, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta đã tìm khắp nơi mà không thấy Bối Bối tiểu thư.” Anh Nhi nuốt nước miếng, nhìn thế lửa đang nhanh chóng bao trùm tẩm cung, sự kinh hãi khiến cả người nàng phát run.
Cô Ngự Hàn ở trong hỏa diễm quắc mắt, tiếng hô sắc lạnh chiếu thẳng vào Anh Nhi: “Anh Nhi, ngươi nói, Bối Bối cuối cùng ở chỗ nào?”
“Bẩm… Bẩm báo Vương, nô tỳ đã tìm cả Vương cung vẫn… không thấy bóng Bối Bối tiểu thư.” Anh Nhi cố gắng trả lời, tiếng nói không giấu nổi sự run rẩy.
“Hừ! Tiếp tục… đi tìm, tìm không được ngươi cũng không cần trở về nữa!” Cô Ngự Hàn lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh Nhi trả lời với vẻ mặt cầu xin: “Dạ.. vâng, nô tỳ xin tuân mệnh.”
Nói xong, nàng liếc mắt cầu cứu Thương Tuyệt Lệ, sau đó khổ sở rời đi.
“A… Ta tức chết thôi, Tô Bối Bối, ngươi cũng dám chơi trò mất tích với ta, nếu không ra ta tuyệt không tha cho ngươi!” Giận dữ tràn ngập khuôn mặt tuấn tú, Cô Ngự Hàn tiếng hô động trời, dường như hắn nghĩ gào thét sẽ gọi được cái nữ nhân có khả năng đang trốn ở nơi nào đó lôi ra.
Mở ra tờ giấy không biết bị vò nát bao nhiêu lần trong tay, ánh mắt hắn càng lóe ra ánh hồng rực rỡ yêu mị, hắn không tin một tiểu nữ nhân nhân loại trói gà không chặt như nàng có thể trốn ra khỏi cung đi!
“Tô Bối Bối…” Trong tay của hắn bốc lên hỏa diễm, tờ giấy trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, thân thể của Vương bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, Thương Tuyệt Lệ biết, lửa giận của Vương càng ngày càng bốc cao, hơn nữa hoàn toàn không có xu thế mất đi.
Đấu tranh hồi lâu, hắn vận công thành một quả cầu bao quanh ngăn cản lửa thiêu đốt, nhanh chóng tới gần bên người Vương.
“Vương, Tô Bối Bối đích xác đã đi rồi, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy nàng ra cung.” Thương Tuyệt Lệ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu lĩnh tội.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn thu hồi hỏa cầu trong tay, đôi mắt anh tuấn nheo lại đầy nguy hiểm, cắn chặt răng: “Là ngươi thả nàng ra khỏi cung?”
“Thuộc hạ cam tâm tình nguyện bị phạt.” Thương Tuyệt Lệ nghiêm mình thỉnh tội.
Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn giận dữ như bốc hỏa, hắn nắm chặt tay: “Ngươi là chấp nhận bị phạt!”
Nói xong, tay của hắn vung lên, từng đạo hồng quang mãnh liệt phóng ra, cường hãn mạnh mẽ đánh văng Thương Tuyệt Lệ bay về phía sau.
Trong lúc Thương Tuyệt Lệ cho là bản thân sẽ bị rơi thẳng xuống mặt đất, trưởng lão đột nhiên lắc mình xuất hiện, hắn huơ ra trận gió lớn hùng hậu làm tốc độ Thương Tuyệt Lệ chậm lại, đỡ lấy Thương Tuyệt Lệ bình yên rơi xuống đất.
“Vương, thỉnh ngài bớt giận, Thương hộ vệ thả Tô Bối Bối rời đi hoàn toàn vì lo lắng cho người.” Trưởng lão đi tới, ngữ khí thành khẩn khuyên Cô Ngự Hàn.
Mắt phượng hơi run lên, Cô Ngự Hàn lạnh lùng nén lửa giận liếc mắt quét thẳng về phía trưởng lão, đôi môi khinh bạc nhếch lên mỉa mai: “Phải không?”
“Đương nhiên, Thương hộ vệ nhất định trung thành và tận tâm đối với Vương, mới có thể mạo hiểm nhận trừng phạt nguy hiểm của Vương mà cố tình làm ra chuyện này. Vương, ngài ngẫm lại, Tô Bối Bối là nhân loại, nếu như ngài cùng Tô Bối Bối chung một chỗ là không phù hợp quy luật, Vương không thể…” Trưởng lão tiếp tục nói từng điều từng điều có lý.
“Câm! Bổn vương muốn ai thì là người đó, ai dám ngăn cản ta!” Cô Ngự Hàn bá đạo giương mắt nhìn bọn họ, ngữ khí mang bộ dáng kiên quyết không cho kẻ khác chất vấn.
Thương Tuyệt Lệ kinh hồn táng đảm đứng ở bên ngoài trận đại hỏa, ánh mắt khiếp đảm không dám nhìn vào Vương đang đứng ở trong biển lửa giận dữ phun hỏa.
“Thương hộ vệ, Vương… Vương hình như rất tức giận, chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta đã tìm khắp nơi mà không thấy Bối Bối tiểu thư.” Anh Nhi nuốt nước miếng, nhìn thế lửa đang nhanh chóng bao trùm tẩm cung, sự kinh hãi khiến cả người nàng phát run.
Cô Ngự Hàn ở trong hỏa diễm quắc mắt, tiếng hô sắc lạnh chiếu thẳng vào Anh Nhi: “Anh Nhi, ngươi nói, Bối Bối cuối cùng ở chỗ nào?”
“Bẩm… Bẩm báo Vương, nô tỳ đã tìm cả Vương cung vẫn… không thấy bóng Bối Bối tiểu thư.” Anh Nhi cố gắng trả lời, tiếng nói không giấu nổi sự run rẩy.
“Hừ! Tiếp tục… đi tìm, tìm không được ngươi cũng không cần trở về nữa!” Cô Ngự Hàn lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh Nhi trả lời với vẻ mặt cầu xin: “Dạ.. vâng, nô tỳ xin tuân mệnh.”
Nói xong, nàng liếc mắt cầu cứu Thương Tuyệt Lệ, sau đó khổ sở rời đi.
“A… Ta tức chết thôi, Tô Bối Bối, ngươi cũng dám chơi trò mất tích với ta, nếu không ra ta tuyệt không tha cho ngươi!” Giận dữ tràn ngập khuôn mặt tuấn tú, Cô Ngự Hàn tiếng hô động trời, dường như hắn nghĩ gào thét sẽ gọi được cái nữ nhân có khả năng đang trốn ở nơi nào đó lôi ra.
Mở ra tờ giấy không biết bị vò nát bao nhiêu lần trong tay, ánh mắt hắn càng lóe ra ánh hồng rực rỡ yêu mị, hắn không tin một tiểu nữ nhân nhân loại trói gà không chặt như nàng có thể trốn ra khỏi cung đi!
“Tô Bối Bối…” Trong tay của hắn bốc lên hỏa diễm, tờ giấy trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
Mắt thấy thế lửa càng lúc càng lớn, thân thể của Vương bắt đầu chuyển sang màu đỏ rực, Thương Tuyệt Lệ biết, lửa giận của Vương càng ngày càng bốc cao, hơn nữa hoàn toàn không có xu thế mất đi.
Đấu tranh hồi lâu, hắn vận công thành một quả cầu bao quanh ngăn cản lửa thiêu đốt, nhanh chóng tới gần bên người Vương.
“Vương, Tô Bối Bối đích xác đã đi rồi, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy nàng ra cung.” Thương Tuyệt Lệ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu lĩnh tội.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn thu hồi hỏa cầu trong tay, đôi mắt anh tuấn nheo lại đầy nguy hiểm, cắn chặt răng: “Là ngươi thả nàng ra khỏi cung?”
“Thuộc hạ cam tâm tình nguyện bị phạt.” Thương Tuyệt Lệ nghiêm mình thỉnh tội.
Con ngươi đen của Cô Ngự Hàn giận dữ như bốc hỏa, hắn nắm chặt tay: “Ngươi là chấp nhận bị phạt!”
Nói xong, tay của hắn vung lên, từng đạo hồng quang mãnh liệt phóng ra, cường hãn mạnh mẽ đánh văng Thương Tuyệt Lệ bay về phía sau.
Trong lúc Thương Tuyệt Lệ cho là bản thân sẽ bị rơi thẳng xuống mặt đất, trưởng lão đột nhiên lắc mình xuất hiện, hắn huơ ra trận gió lớn hùng hậu làm tốc độ Thương Tuyệt Lệ chậm lại, đỡ lấy Thương Tuyệt Lệ bình yên rơi xuống đất.
“Vương, thỉnh ngài bớt giận, Thương hộ vệ thả Tô Bối Bối rời đi hoàn toàn vì lo lắng cho người.” Trưởng lão đi tới, ngữ khí thành khẩn khuyên Cô Ngự Hàn.
Mắt phượng hơi run lên, Cô Ngự Hàn lạnh lùng nén lửa giận liếc mắt quét thẳng về phía trưởng lão, đôi môi khinh bạc nhếch lên mỉa mai: “Phải không?”
“Đương nhiên, Thương hộ vệ nhất định trung thành và tận tâm đối với Vương, mới có thể mạo hiểm nhận trừng phạt nguy hiểm của Vương mà cố tình làm ra chuyện này. Vương, ngài ngẫm lại, Tô Bối Bối là nhân loại, nếu như ngài cùng Tô Bối Bối chung một chỗ là không phù hợp quy luật, Vương không thể…” Trưởng lão tiếp tục nói từng điều từng điều có lý.
“Câm! Bổn vương muốn ai thì là người đó, ai dám ngăn cản ta!” Cô Ngự Hàn bá đạo giương mắt nhìn bọn họ, ngữ khí mang bộ dáng kiên quyết không cho kẻ khác chất vấn.
Tác giả :
Bổn Túi Túi