Xà Vương Tuyển Hậu
Quyển 1 - Chương 39: Ai để ý đến hắn thích hay không thích
Bối Bối chu miệng, mạnh mẽ phản bác: “Ta không cần, hình như chúng ta đâu có quá thân thiết!”
Nhớ lại những lời hắn nói ở ngự thư phòng, lập tức nàng thấy khó chịu trong người, nàng quyết định, sau này sẽ duy trì khoảng cách với hắn, đằng nào khi nàng về nhà cũng quên hắn, ai cần hắn cưới a!
Không ngoan, ăn ngươi!
Cô Ngự Hàn nheo con ngươi đen một cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang nói cái gì? Chúng ta không quen, phải không? Không cần gọi tên, phải không?”
Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chối bỏ quan hệ của nàng, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thấy sắc mặt hắn không bình thường, Bối Bối phát hiện trước ánh mắt nghiêm nghị của hắn, cũng hơi thấy sợ, nhưng quyết không lùi bước: “Vốn là không quen, ngươi là chủ còn ta là người hầu, sao có thể dùng tên gọi để xưng hô với nhau, trong cung mọi người sẽ nói ta đại nghịch bất đạo, ta không muốn mạo hiểm, bất kỳ lúc nào cũng dễ có khả năng bị người ta bắt đi lao động cải tạo, hơn nữa để đường đường một vị Đại Vương ngủ ở trên giường ta, nhất định sẽ hạ thấp thân phận tôn quý của ngươi mà.”
Nàng lải nhải sổ ra một đống lý do rất hoàn mỹ, rất hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, khi lọt vào tai Cô Ngự Hàn hắn chỉ thấy chói tai cực kỳ, hắn xoay người một cái ngăn nàng, con ngươi đen nheo lại nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi nói chuyện càng ngày càng không đáng yêu, cũng càng ngày càng không ngoan!”
“Ngươi… Ngươi không được đè lên người ta, nặng quá, tránh ra.” Bối Bối đẩy hắn ra, trên mặt dường như vẫn đọng lại một chút khí ấm áp mà hắn vừa phả vào, mang đến một chút tê dại, khiến nàng muốn lùi bước.
Cố ý ghé sát nàng, Cô Ngự Hàn dùng mũi chạm mũi, mắt đối mắt: “Tiểu Bối Bối, tay ngươi vừa nhiệt tình vừa náo loạn xằng bậy trên người ta như vậy, có phải muốn ám chỉ cái gì đó phải không?”
“Cô, Ngự, Hàn!” Bối Bối trợn trừng, như muốn phun lửa đốt cháy hắn.
Grừ! Này nam nhân thật không biết xấu hổ a, đen sì mà cũng có thế nói thành trắng bóc, mà nói xong… nghe cũng màu mè như vậy!
“Tiểu Bối Bối, vừa rồi ta đã nói, gọi là Hàn.” Tiếng nói nguy hiểm quỷ dị của hắn lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.
Cố gắng chống lại đôi mắt âm u uy hiếp của hắn, Bối Bối nuốt một ngụm nước bọt, thoạt nhìn hắn rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.
Khí thế của nàng nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không muốn làm theo ý hắn, nàng tránh trái tránh phải để lảng sang chuyện khác: “Cái… kia… Khụ… Cô Ngự Hàn…”
“Gọi là Hàn.” Thanh âm của hắn càng thêm ôn nhu, nhưng vẫn bao hàm áp lực.
“Ta ta…” Bối Bối ê a chíp chíp nhất vẫn không thể kêu nổi, gọi thân mật như vậy làm toàn thân nàng muốn nổi da gà, trên thực tế nàng mới tìm được cửa cung thì đã muốn chuồn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, chỗ này thật buồn chán!
Nhìn nàng mắt tuy nhìn vào hắn, nhưng lại lơ đãng như đang ở tận phương nào, Cô Ngự Hàn thấy trong lòng tràn một cảm giác đau xót: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất không ngoan, không có cách nào khác đâu, chúng ta còn có cả một đêm để từ từ mà.”
Vừa nói, hắn mỉm cười gian ác, thừa dịp nàng chưa kịp hoàn hồn hắn đưa tay túm lấy thắt lưng nàng lôi kéo, tức thì, áo ngủ trên người nàng lập tức nới lỏng xộc xệch, nàng nhanh chóng cảm giác được khí lạnh thông qua khe hở của y phục xâm nhập vào.
Bối Bối rùng mình một cái, đồng thời ý thức được hắn đang làm cái gì, tay nàng vội vàng nắm chặt vạt áo: “Cô Ngự Hàn, này này này, tay ngươi đặt ở nơi nào, Cô Ngự Hàn… Ưm…”
Không muốn tiếp tục nghe nàng gọi cả họ và tên mình, Cô Ngự Hàn áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen đang mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của hắn lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.
“Ưm ưm… Hàn, a Hàn, ưm ưm… Ta gọi, ta gọi mà …” Bối Bối khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh, lúc lắc đầu muốn trốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Bàn tay ấm áp của Cô Ngự Hàn tùy tiện chuyển động ở trên làn da trắng mịn của nàng, hôn nàng càng thêm tàn bạo mãnh liệt, răng môi dây dưa: “Bảo bối của ta, hiện tại mới nói… Đã quá muộn!”
Không bao lâu, Bối Bối phản kháng càng ngày càng yếu ớt, chỉ có thể nhũn người trước sự ấm áp của hắn, xụi lơ trong nguồn ân bể ái* của hắn.
____
* Nguyên văn: trận trận ái triều.
Nhớ lại những lời hắn nói ở ngự thư phòng, lập tức nàng thấy khó chịu trong người, nàng quyết định, sau này sẽ duy trì khoảng cách với hắn, đằng nào khi nàng về nhà cũng quên hắn, ai cần hắn cưới a!
Không ngoan, ăn ngươi!
Cô Ngự Hàn nheo con ngươi đen một cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang nói cái gì? Chúng ta không quen, phải không? Không cần gọi tên, phải không?”
Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chối bỏ quan hệ của nàng, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thấy sắc mặt hắn không bình thường, Bối Bối phát hiện trước ánh mắt nghiêm nghị của hắn, cũng hơi thấy sợ, nhưng quyết không lùi bước: “Vốn là không quen, ngươi là chủ còn ta là người hầu, sao có thể dùng tên gọi để xưng hô với nhau, trong cung mọi người sẽ nói ta đại nghịch bất đạo, ta không muốn mạo hiểm, bất kỳ lúc nào cũng dễ có khả năng bị người ta bắt đi lao động cải tạo, hơn nữa để đường đường một vị Đại Vương ngủ ở trên giường ta, nhất định sẽ hạ thấp thân phận tôn quý của ngươi mà.”
Nàng lải nhải sổ ra một đống lý do rất hoàn mỹ, rất hợp tình hợp lý.
Tuy nhiên, khi lọt vào tai Cô Ngự Hàn hắn chỉ thấy chói tai cực kỳ, hắn xoay người một cái ngăn nàng, con ngươi đen nheo lại nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi nói chuyện càng ngày càng không đáng yêu, cũng càng ngày càng không ngoan!”
“Ngươi… Ngươi không được đè lên người ta, nặng quá, tránh ra.” Bối Bối đẩy hắn ra, trên mặt dường như vẫn đọng lại một chút khí ấm áp mà hắn vừa phả vào, mang đến một chút tê dại, khiến nàng muốn lùi bước.
Cố ý ghé sát nàng, Cô Ngự Hàn dùng mũi chạm mũi, mắt đối mắt: “Tiểu Bối Bối, tay ngươi vừa nhiệt tình vừa náo loạn xằng bậy trên người ta như vậy, có phải muốn ám chỉ cái gì đó phải không?”
“Cô, Ngự, Hàn!” Bối Bối trợn trừng, như muốn phun lửa đốt cháy hắn.
Grừ! Này nam nhân thật không biết xấu hổ a, đen sì mà cũng có thế nói thành trắng bóc, mà nói xong… nghe cũng màu mè như vậy!
“Tiểu Bối Bối, vừa rồi ta đã nói, gọi là Hàn.” Tiếng nói nguy hiểm quỷ dị của hắn lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.
Cố gắng chống lại đôi mắt âm u uy hiếp của hắn, Bối Bối nuốt một ngụm nước bọt, thoạt nhìn hắn rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.
Khí thế của nàng nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không muốn làm theo ý hắn, nàng tránh trái tránh phải để lảng sang chuyện khác: “Cái… kia… Khụ… Cô Ngự Hàn…”
“Gọi là Hàn.” Thanh âm của hắn càng thêm ôn nhu, nhưng vẫn bao hàm áp lực.
“Ta ta…” Bối Bối ê a chíp chíp nhất vẫn không thể kêu nổi, gọi thân mật như vậy làm toàn thân nàng muốn nổi da gà, trên thực tế nàng mới tìm được cửa cung thì đã muốn chuồn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, chỗ này thật buồn chán!
Nhìn nàng mắt tuy nhìn vào hắn, nhưng lại lơ đãng như đang ở tận phương nào, Cô Ngự Hàn thấy trong lòng tràn một cảm giác đau xót: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất không ngoan, không có cách nào khác đâu, chúng ta còn có cả một đêm để từ từ mà.”
Vừa nói, hắn mỉm cười gian ác, thừa dịp nàng chưa kịp hoàn hồn hắn đưa tay túm lấy thắt lưng nàng lôi kéo, tức thì, áo ngủ trên người nàng lập tức nới lỏng xộc xệch, nàng nhanh chóng cảm giác được khí lạnh thông qua khe hở của y phục xâm nhập vào.
Bối Bối rùng mình một cái, đồng thời ý thức được hắn đang làm cái gì, tay nàng vội vàng nắm chặt vạt áo: “Cô Ngự Hàn, này này này, tay ngươi đặt ở nơi nào, Cô Ngự Hàn… Ưm…”
Không muốn tiếp tục nghe nàng gọi cả họ và tên mình, Cô Ngự Hàn áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen đang mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của hắn lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.
“Ưm ưm… Hàn, a Hàn, ưm ưm… Ta gọi, ta gọi mà …” Bối Bối khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh, lúc lắc đầu muốn trốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Bàn tay ấm áp của Cô Ngự Hàn tùy tiện chuyển động ở trên làn da trắng mịn của nàng, hôn nàng càng thêm tàn bạo mãnh liệt, răng môi dây dưa: “Bảo bối của ta, hiện tại mới nói… Đã quá muộn!”
Không bao lâu, Bối Bối phản kháng càng ngày càng yếu ớt, chỉ có thể nhũn người trước sự ấm áp của hắn, xụi lơ trong nguồn ân bể ái* của hắn.
____
* Nguyên văn: trận trận ái triều.
Tác giả :
Bổn Túi Túi