Xà Quân
Chương 13
“Cái kia xà đâu rồi? Quên đi.”
Buổi tối về đến nhà, không thấy Xà quân.
Không có gì làm, A Quân liền nằm ngã ra trên giường, “Ai~~...... Vô kinh vô hiểm (không có sự gì xảy ra), lại qua một ngày. Đêm nay nên ăn cái gì ta......” Lầm bầm lầu bầu.
“Ngươi tìm ta?” Thanh âm từ gầm giường truyền đến.
“Anh dưới gầm giường?” A Quân có điểm giật mình.
“Ân.”
“Anh ở giường tôi để làm gì?”
“Có con chuột!” Thanh âm dưới giường tựa hồ đặc biệt hưng phấn. Hiển nhiên, Xà quân cũng không có ý định trả lời vấn đề của hắn.
“Cái gì?”
“Ta cắn được rồi, muốn nhìn không?”
“Không cần! Anh giữ lại để mình ăn là được rồi.”
Không có hồi âm, phòng lại trở nên im lặng, một loại trạng thái quỷ dị không tiếng động.
Trong chương trình thế giới động vật con mãng xà cắn nuốt con mồi, cảnh tượng đó chính là đang diễn ra ở dưới gầm giường, A Quân không khỏi rùng mình một cái.
Một lát sau, dưới giường lại truyền đến âm thanh “Xột...... Xoạt......” âm thanh của một vật đang cọ xát với sàn nhà.
“Anh lại làm gì?” A Quân nhịn không được lại hỏi.
“Thứ này......”
Một con rắn, đầu đẩy một cái thùng đựng đồ, từ gầm giường chui ra.
Xà toàn thân đều là một màu trắng ôn hòa, cũng không có vẻ dữ tợn, nhìn qua ngược lại còn có khi làm cho người ta thấy thích thú, điều kiện tiên quyết là người nọ không sợ xà. Thể tích của nó so với lúc A Quân ở trong phòng tắm chứng kiến,đã nhỏ hơn rất nhiều, hẳn là là xà quân cố ý đem thân thể rút nhỏ lại.
“Ta phát hiện thứ này.” Sau khi bò từ dưới giường ra Xà quân khôi phục lại hình dáng con người, y nửa nằm trên sàn nhà, trên người vẫn là bộ y phục màu trắng thời nhà Hán.
Hắn đẩy ra cái thùng trong suốt, bên trong là AV, rõ ràng.
Xà quân vỗ vỗ cái thùng, nghi ngờ nói: “Ngươi như thế nào lại giấu mấy vật thế này?”
“Trong phòng nam nhân có mấy thứ này không phải là chuyện bình thường sao?” A quân nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Nam nhân mà không xem thứ này mới là không bình thường thì có.”
“Phải không?” Xà quân nửa tin nửa ngờ, mở thùng ra bắt đầu lật tới lật lui bên trong tìm gì đó.
“Uy, muốn xem thử không, tôi với anh ngồi xem?” A Quân nói.
“Cũng được.”
Buổi tối về đến nhà, không thấy Xà quân.
Không có gì làm, A Quân liền nằm ngã ra trên giường, “Ai~~...... Vô kinh vô hiểm (không có sự gì xảy ra), lại qua một ngày. Đêm nay nên ăn cái gì ta......” Lầm bầm lầu bầu.
“Ngươi tìm ta?” Thanh âm từ gầm giường truyền đến.
“Anh dưới gầm giường?” A Quân có điểm giật mình.
“Ân.”
“Anh ở giường tôi để làm gì?”
“Có con chuột!” Thanh âm dưới giường tựa hồ đặc biệt hưng phấn. Hiển nhiên, Xà quân cũng không có ý định trả lời vấn đề của hắn.
“Cái gì?”
“Ta cắn được rồi, muốn nhìn không?”
“Không cần! Anh giữ lại để mình ăn là được rồi.”
Không có hồi âm, phòng lại trở nên im lặng, một loại trạng thái quỷ dị không tiếng động.
Trong chương trình thế giới động vật con mãng xà cắn nuốt con mồi, cảnh tượng đó chính là đang diễn ra ở dưới gầm giường, A Quân không khỏi rùng mình một cái.
Một lát sau, dưới giường lại truyền đến âm thanh “Xột...... Xoạt......” âm thanh của một vật đang cọ xát với sàn nhà.
“Anh lại làm gì?” A Quân nhịn không được lại hỏi.
“Thứ này......”
Một con rắn, đầu đẩy một cái thùng đựng đồ, từ gầm giường chui ra.
Xà toàn thân đều là một màu trắng ôn hòa, cũng không có vẻ dữ tợn, nhìn qua ngược lại còn có khi làm cho người ta thấy thích thú, điều kiện tiên quyết là người nọ không sợ xà. Thể tích của nó so với lúc A Quân ở trong phòng tắm chứng kiến,đã nhỏ hơn rất nhiều, hẳn là là xà quân cố ý đem thân thể rút nhỏ lại.
“Ta phát hiện thứ này.” Sau khi bò từ dưới giường ra Xà quân khôi phục lại hình dáng con người, y nửa nằm trên sàn nhà, trên người vẫn là bộ y phục màu trắng thời nhà Hán.
Hắn đẩy ra cái thùng trong suốt, bên trong là AV, rõ ràng.
Xà quân vỗ vỗ cái thùng, nghi ngờ nói: “Ngươi như thế nào lại giấu mấy vật thế này?”
“Trong phòng nam nhân có mấy thứ này không phải là chuyện bình thường sao?” A quân nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Nam nhân mà không xem thứ này mới là không bình thường thì có.”
“Phải không?” Xà quân nửa tin nửa ngờ, mở thùng ra bắt đầu lật tới lật lui bên trong tìm gì đó.
“Uy, muốn xem thử không, tôi với anh ngồi xem?” A Quân nói.
“Cũng được.”
Tác giả :
Youko