Xà Quân Như Mặc
Chương 59: Quê hương
” Như Mặc công tử!”
“Thiếu thành chủ”
Hai người cùng lên tiếng chào hỏi, cùng nở nụ cười làm cho không khí cũng thỏai mái hơn.
“Thiếu thành chủ, mời ngồi, lúc sáng là Như Mặc quá thất lễ, mong thiếu thành chủ bỏ qua”
“Không có gì, cũng không dám giấu, Ngọc Bạch lại đến bái phỏng lần nữa là vì chuyện của Huyền công tử lúc sáng, vị Huyền công tử này chính là nhị hòang tử Thiên Tuyền vương gia được hòang thượng đương triều sủng ái nhất. Tuy lời nói của hắn hôm nay không thỏa đáng, lại vô lễ mới khiến cho Như Mặc công tử vì tức giận mà đả thương hắn nhưng dù sao hắn cũng là vương gia, là hòang tử, việc này sợ là không thể kết thúc như vậy?”, Trần Ngọc Bạch nói thẳng ý định của mình ” cái gọi là dân không đấuvới quan, Như Mặc công tử lúc sáng quả thật có quá tay, lúc này nhị vương gia còn hôn mê chưa tỉnh, sợ khi hắn tỉnh dậy sẽ làm cho trời long đất lở, Như Mặc công tử, ngươi có dự tính gì không?”
” Đa tạ thiếu thành chủ quan tâm, Như Mặc hiểu ý của thiếu thành chủ, Dao Quang vừa đến nơi đây nhưng rất thích phong cảnh và cuộc sống của Hiệp Khách thành, Như Mặc không muốn vì một hòang tử không có chừng mực, không biết lễ nghi uy hiếp mà rơi khỏi đây. Huống chi HiệpKhách thành trước giờ cũng không chịu sự quản lý của triều đình, là vùng đất riêng của người giang hồ, tự cung tự cấp, chỉ cần thiếu thành chủ để cho gia đình Như Mặc ở lại đây, nếu nhị vương gia có gây tổn hại gì cho Hiệp Khách thành, Như Mặc sẽ gánh vác, xin thiếu thành chủ đừng nhúng tay vào là được” Như Mặc mỉm cười như là không để ý chuyện Tư Đồ Huyền sẽ trả thù.
“Ngọc Bạch không biết Như Mặc công tử dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?”, Trần Ngọc Bạch kinh ngạc nhìn hắn, vẫn rất ung dung, tự tại, không chút lo lắng. Nếu hắn luôn thể hiện sự trầm ổn vân đạm phong khinh thì đó chính là do cố gắng, còn biểu hiện của Như Mặc đều xuất phát từ nội hàm và khí độ, tự nhiên mà có, hòan tòan không có một chút miễn cưỡng hay cố gắng. Ai cao ai thấp, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Quả thật là chính mình không bằng người a!
“Tư Đồ Huyền kia là hòang tử, từ nhỏ đã được nuông chiều thái quá nên kiêu ngạo, tự phụ, có lẽ cho tới giờ còn chưa có ai dám đối với hắn như vậy, cho nên hắn càng thêm ích kỷ, kiêu ngạo. Như Mặc nghĩ hắn sẽ không làm kinh động tới trong cung bởi vì hắn là người có dã tâm, ngay lần đầu tiên nhìn vào mắt hắn, ta đã nhận ra. Nếu vì vô lễ mà bị người ta đánh trọng thương, chuyện này truyền tới trong cung, cho dù hòang thượng có vì hắn mà lên tiếng thì sau này hắn làm sao còn có tiếng nói và tư cách để tranh với người khác? Hắn cũng là người thông minh nên sẽ không làm chuyện hại người mà không có lợi cho mình. Cho nên Như Mặc nghĩ thiếu thành chủ đã quá lo lắng, hắn nếu muốn trả thù chuyện hôm nay thì cũng phải chờ đến khi hắn có đủ năng lực, mà chuyện này thì còn lâu, cho nên ta sẽ không lo lắng cũng không vì hắn mà trốn đi, làm nhiễu lọan cuộc sống của ta”
Như Mặc chậm rãi nói, như là hắn đã dự đóan được mọi chuyện, thậm chí còn dám nói sau khi Tư Đồ Huyền dưỡng lành thương thế sẽ không vội kiếm hắn trả thù mà ngược lại còn tới nhà làm khách, chờ đợi hắn có sơ hở gì mớira tay tiêu diệt.
Nhân lọai trong chuyện báo thù cực kỳ kiên nhẫn, làm cho Như Mặc rất bội phục. Đời sống của nhân lọai bất quá chỉ mấy chục năm ngắn ngủi nhưng thù hận của bọ họ có thể truyền từ đời này sang đời khác, cho nên mới có câu ” quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, tuy nhiên thời gian đối với hắn không có ý nghĩa gì, Tư Đồ Huyền muốn chuẩn bị bao nhiêu lâu, hắn cũng sẽ vui vẻ chờ đợi.
Những lời này làm cho Trần Ngọc Bạch dù không lên tiếng nhưng trong lòng rất cảm thán lại nể phục, lại cảm thấy tội nghiệp cho Tư Đồ Huyền, Như Mặc dường như đã nhìn thấu hết con người của hắn, kể cả những gì hắn mưu tính, cùng Như Mặc đấu võ mồm hay là trí tuệ dường như không có cơ hội chiếm thượng phong, cùng hắn trở thành kẻ thù lại là hành động cực kỳ không sáng suốt. Nếu hắn không chính tai nghe được Tư Đồ Huyền buông lời khiêu khích thì sẽ cho rằng Như Mặc đã sớm lên kế họach để đối phó với Tư Đồ Huyền, như vậy Như Mặc đâu cần bọn họ quan tâm nữa?
“Xem ra là Ngọc Bạch đã lo lắng quá nhiều, thì ra Như Mặc công tử đã có dự liệu trước, Ngọc Bạch hổ thẹn”
” Không, Như Mặc thực cảm kích thiếu thành chủ trượng nghĩa lại nhiệt tình, hiện tại cả nhà Như Mặc đều cư ngụ ở đây, sau này còn nhờ thiếu thành chủ chiếu cố nhiều, nếu không chê, Như Mặc hi vọng trở thành bằng hữu của thiếu thành chủ, sau này nên lui tới nhiều hơn, không biết ý thiếu thành chủ thế nào?”
Như Mặc chân thành hướng Trần Ngọc Bạch muốn kết giao, dù sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh, Lộc Tồn Tinh Quân chính là tinh quân phúc trạch nhiều nhất, sau khi chuyển thế làm nhân lọai thì tâm địa nhất định cũng sẽ thiện lương, bất luận kẻ nào cùng hắn giao hảo cũng sẽ nhờ vận khí của hắn mà gặp dữ hóa lành, lệ khí cũng nhờ hắn mà giảm đi ít nhiều. Bởi vì Lộc Tồn Tinh Quân chín là tinh quân đổi vận, Phong Vô Ảnh kia chính là một ví dụ rõ ràng nhất, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Vô Ảnh ở y quán, hắn đã nhìn thấy hơi thở của Phong Vô Ảnh không tương xứng với thân hình, còn tưởng mình phán đóan sai lầm, cho rằng Phong Vô Ảnh không phải là vị tinh quân thứ năm, Liêm Trinh Tinh Quân, cho đến khi nhìn thấy Trần Ngọc Bạch rốt cuộc mới hiểu vì sao thân mình cùng bản mệnh của Phong Vô Ảnh không đồng nhất. Đó là do hắn đã bị Lộc Tồn Tinh Quân ảnh hưởng, làm cho những khuyết điểm, tật xấu của Liêm Trinh Tinh Quân giảm đi.
Hiện tại Dao Quang có mang xà tử, nhất định trong mười tháng tới Thiên Lôi sẽ giáng xuống Hiệp Khách thành, nếu có Lộc Tồn Tinh Quân ở đây, hơn nữa còn có bản thân mình dùng đạo hạnh bảo vệ, xà tử sẽ có cơ hội được sinh ra an tòan nhiều hơn, huống hồ chi Trần Ngọc Bạch này cũng là một nhâ vật tuấn tú tài hoa, cùng hắn trở thành bằng hữu cũng là chuyện tốt, cớ sao lại không làm?
Trần Ngọc Bạch từ lúc nhìn thấy Thanh nhi đã có ý muốn cùng chủ nhân của hắn kết giao, giờ thấy Như Mặc là nhân vật tuyệt thế, độc nhất vô nhị như thế càng thêm có hảo cảm, nghe Như Mặc chủ động đưa ra ý kết giao, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, làm sao còn cự tuyệt, liền lập tức mỉm cười ” có một bằng hữu phong nhã tuyệt luân như Như Mặc công tử là phúc của Ngọc Bạch, ta cầu còn không được a”
“Vậy Ngọc Bạch gọi ta là Như Mặc được rồi, ta không phải họ Như Mặc mà tên ta là Bắc Dao Như Mặc”, Như Mặc cũng lập tức mỉm cười, chính thức dùng họ của Bắc Dao Quang làm của mình, từ nay về sau đem sinh mệnh bọn họ cột chặt với nhau.
Trần Ngọc Bạch nghe vậy lại là kinh ngạc một phen,” Nguyên lai là Như Mặc ngươi họ Bắc Dao, khó trách–”
Nói đến đây, cảm thấy không ổn nên dừng lại, hắn đã kêu Bắc Dao Quang là phu nhân, thê theo họ chồng cũng không có gì lạ, không có gì đáng thắc mắc, có điều như vậy thì Vô Ảnh đành phải chết tâm thôi, đối thủ của hắn xuất sắc như vậy, thiên hạ này làm gì còn có nam nhân nào đủ bản lãnh để cướp được nữ nhân của hắn nữa chứ?
” Ngọc Bạch, cái này cho ngươi”, Như Mặc không để ý đến sự xấu hổ của hắn, lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ đưa cho hắn.
Trần Ngọc Bạch theo phản xạ đưa tay nhận lấy mới nghi vấn hỏi ” đây là cái gì?”
“Là thuốc trị nối xương tốt nhất, Ngọc Bạch, chính ngươi sẽ quyết định có nên dùng nó để chữa trị cho nhị hòang tử hay không”, Như Mặc lạnh nhạt giải thích.
” Như Mặc, ngươi đã sớm biết ta sẽ tới sao?” Trần Ngọc Bạch nhìn hắn tựa hồ đã sớm đem tất cả gì đó đều chuẩn bị tốt, cũng chỉ chờ hắn tới mà thôi, trong mắt càng lộ sự kinh ngạc, cảm giác như hắn dù làm chuyện gì cũng đều bị Như Mặc đóan được. Thật sự là không tốt, Trần Ngọc Bạch bất giác thấy chua xót.
” Không, ta không có tính đến ngươi sẽ đến, bất quá ngươi không đến, cũng sẽ có người khác đến. Huống chi ta cũng không tính làm cho hắn có thể cử động sớm hơn, con người luôn phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình”, Như Mặc thản nhiên giải thích, không muốn làm cho người khác nghỉ rằng nhất cử nhất động của họ đều bị hắn nắm rõ, trên thực tế chuyện này rõ ràng như vậy, cũng không cần phải tính kế.
” Như Mặc ý của ngươi là ta không cần đưa thuốc trị thương này ra liền phải không?”, Trần Ngọc Bạch lúc này cũng hiểu ý của Như Mặc, hắn đã sớm chuẩn bị thuốc nối xương tốt nhất nhưng không muốn đưa cho Tư Đồ Huyền liền là vì muốn Tư Đồ Huyền phải nếm chút mùi đau khổ. Lại thấy tội nghiệp cho Tư Đồ Huyền lần nữa.
” Nếu dược đã đưa cho Ngọc Bạch, vậy thì do Ngọc Bạch làm chủ”. Như Mặc nhẹ nhàng nói, cho thấy tất cả quyền chủ động đều giao cho Trần Ngọc Bạch, hắn sẽ không can thiệp. Ngụ ý là nếu nhị vương gia đối xử tốt với Trần Ngọc Bạch thì đưa thuốc này cho hắn dùng, Như Mặc không có ý kiến, nếu thái độ của nhị vương gia không tốt thì tTrần Ngọc Bạch tòan quyền quyết định có nên đưa thuốc này cho hắn hay không. Trần Ngọc Bạch nghe vậy cười khẽ một tiếng, biết Như Mặc đưa thuốc cho hắn là muốn hắn có được ân tình của huynh đệ Tư Đồ Huyền ” Như Mặc, có phải thuốc này dùng xong, sau mấy ngày là hắn có thể đi lại không?”
“Thuốc do Mặc thần y điều chế, chỉ ba ngày là có tác dụng”, Như Mặc bất đồng thanh sắc nói, trong mắt hai người đều là hiểu ý nhau mà cười.
” Ta hiểu được, Ngọc Bạch cảm ơn Như Mặc đã đưa thuốc này, Ngọc Bạch nhất định sẽ sử dụng tốt. Trần Ngọc Bạch trong lòng cũng đã có chủ ý, tiếp xúc với nhau hai ngày, hắn đã biết Tư Đồ Huyền không phải là người rộng lượng, sảng khóai, làm cho hắn bằng mặt mà không bằng lòng nhưng vì nể mặt mũi hòang đế và ý tứ của phụ thân nên phải cố gắng chiêu đãi thật tốt. Lần này hắn không cần tìm cớ, Tư Đồ Huyền sẽ vì che dấu chuyện này mà không làm ầm ỹ, thực cảm ơn Như Mặc đã cho hắn cơ hội này.
Như Mặc mỉm cười vuốt cằm,” Ngọc Bạch không cần cảm tạ Như Mặc, ta cũng không có lo, Ngọc Bạch gấp cái gì”
“Được, đã không còn sớm, ta cũng nên cáo từ. Về việc quý phủ bị trộm, chiều mai ta sẽ có Như Mặc ngươi một lời giải thích”. Trần Ngọc Bạch đứng dậy chắp tay cáo từ, tâm tình đã khác so với lúc mới đến đây, bước chân rời đi cũng nhẹ nhàng, thỏa mái hơn.
“Mấy tên trộm vặt, làm phiền Ngọc Bạch phải xử lý”. Như Mặc cũng không muốn quan tâm những chuyện nhỏ như vậy, hắn tin tưởng Ngọc Bạch sẽ có cách giải quyết.
” Nếu Như Mặc nói như thế, vậy Ngọc Bạch nhất định cố hết sức”, Trần Ngọc Bạch cũng không quay đầu đáp, câu nói vừa dứt, người cũng đã đi rất xa.
* * *
Khi Như Mặc tiêu sái đi vào Xuân Mặc viện, phong tư siêu phàm thóat tục của hắn đã hòan tòan mê hoặc hai nha hòan hầu hạ bên cạnh BắcDao Quang, hai người cùng há to miệng, hai mắt không chớp, các nàng nghĩ thiếu thành chủ đã là nam tử tuyệt mỹ nhất không ngờ tân chủ nhân còn tuyệt hơn, tuấn mỹ làm cho người ta muốn đui mù, đúng là trời đất cũng phải ghen tỵ.
” Như Mặc, ngươi xem, nha hòan của ta cũng bị ngươi mê hoặc a”. Bắc Dao Quang buông lời trêu ghẹo, trong lời nói không có sự ghen tỵ, bởi vì Như Mặc vĩ đại như vậy, nữ tử nào nhìn hắn mà không thích, nếu nàng cứ thế mà ghen tỵ thì không phải tự mình tìm khổ sở sao?
Như Mặc chỉ mỉm cười, nhìn đống chén đĩa hỗn độn trên bàn ” ăn no rồi sao?”
‘Ân, đã sớm ăn xong, chỉ đang đợi ngươi, sao nói chuyện lâu vậy? Trần Ngọc Bạch làm khó ngươi sao?”. Bắc Dao Quang tuy cho rằng không có việc gì lớn nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi, chỉ sợ có người ủy khuất Như Mặc
“Sao lại có chuyện như vậy, hắn là người đáng giá để kết làm bằng hữu. Ta chỉ đưa cho hắn chút thuốc trị thương để hắn không vì sự lỗ mãng của ta mà gặp phiền phức”
” Như Mặc, tuy rằng ta cũng hiểu được ngươi gây thương tổn cho Tư Đồ Huyền có chút không tốt, nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, ngươi làm như vậy thật sảng khỏai a, người nọ xấu miệng như vậy, nên cho hắn một bài học, làm cho hắn đừng nên đặt mắt lên đỉnh đầu mà nói chuyện với người khác, càng đừng có đem miệng để trên mông rồi nói lung tung”
Xuân Hoa Xuân Thủy vừa nghe Bắc Dao Quang nói như thế, cũng từ trong sự ngây ngốc mà hồi hồn, sau đó nhịn không được mà cười thành tiếng ” phu nhân, người nói chuyện thực sự rất hay, nhưng dù sao chúng ta cũng là nữ tử, người như thế cũng quá, rất…”
” Rất cái gì? nói thẳng ra đi, hay là lời không nên nói?”. Bắc Dao Quang không cho là đúng, lại quay sang nhìn Như Mặc ” Như Mặc, ta nói chuyện như vậy sẽ làm mất mặt ngươi sao?”
Như Mặc lắc đầu,” Sẽ không! Ta thích ngươi thật tình, thẳng thắng như vậy. Chỉ là Dao Quang, ta hiện tại phát hiện ngươi là ngươi rất bao che khuyết điểm, dường như những gì ta làm ngươi đều không nghi ngờ, đều cho là đúng, ngươi cũng sẽ thay ta nói chuyện là sao?”
” Đó là đương nhiên! Bất quá, Như Mặc như thế nào lại sai chứ? Như Mặc tính tình tốt như vậy, nhân phẩm tốt như vậy, nếu có người chọc người tức giận thì là do lỗi của người đó, Như Mặc của ta không có sai, huống chi ta là thê tử của ngươi, không giúp cho phu quân của mình thì giúp ai?”. Bắc Dao Quang đúng lý hợp tình nói, hòan tòan không chút thẹn thùng hay che dấu.
Như Mặc cảm động không thôi, ngoài miệng lại châm chọc ” sau này ngươi nhất định sẽ là mẫu thân làm hư đứa nhỏ”
” Lão, lão gia, ách, không đúng, là thiếu gia, phu nhân đã dùng cơm xong, chúng nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho người”. Xuân Hoa hâm mộ nhìn Như Mặc cùng Bắc Dao Quang như đôi thần tiên quyến lữ, đầu tiên gọi hắn lão gia nhưng lại thấy hắn tuổi trẻ tuấn mỹ, kêu vậy không hợp nên liền sửa lại, vất vả mới nói xong, mặt mũi cũng đỏ bừng.
” Không cần, ta còn không đói bụng, nếu đói ta sẽ nói Thanh nhi chuẩn bị, các ngươi cứ hầu hạ phu nhân là được. Dao Quang, đi ra ngòai một chút, ta muốn mang ngươi đến một nơi”. Như Mặc lắc đầu nhìn hai nha hòan mỉm cười nói, làm cho hai nàng lại hóa đá lần nữa.
” Đi nơi nào?” Bắc Dao Quang đã sớm cảm thấy buồn bực, cổ đại không có tivi, không có internet, ngay cả đèn điện cũng không, buổi tối chẳng có gì để giải trí. Hơn nữa sau khi gặp ác mộng lần đó, buổi tối nàng luôn không ngon giấc, dù cố ngủ cũng rất dễ dàng tỉnh giấc, đến khi trời gần sáng mới có thể ngủ lại. Cho nên mỗi ngày đều đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Bây giờ Như Mặc lại chủ động muốn dẫn nàng ra ngòai, nàng làm sao mà không cao hứng cho được.
” Đi sẽ biết! Chúng ta đi thôi!” Như Mặc lắc đầu, làm ra vẻ bí mật, lại làm cho Bắc Dao Quang thêm sốt ruột ” vậy còn chờ gì nữa, đi thôi”
” Tóc Đen, ngươi lưu lại giữ nhà!” Như Mặc nhìn lục thúy xà trên cổ tay Bắc Dao Quang, nhẹ giọng nói.
Tiểu thúy xà lập tức nhu thuận rời khỏi cổ tay của Bắc Dao Quang rơi xuống bàn, ngẩng đầu nhìn nàng đầu ủy khuất, như muốn trách Bắc Dao Quang cùng Như Mặc đi chơi vui vẻ lại không dẫn hắn đi cùng, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn nó ” vật nhỏ, phải ngoan ngõan, không được chạy lọan a. Xuân Hoa, Xuân Thủy, các ngươi thay ta chiếu cố cho vật nhỏ này, yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không cắn các ngươi”
” Phu nhân yên tâm đi! vật nhỏ rất đáng yêu, chúng ta đã không còn sợ nó. Chúng ta sẽ thay phu nhân chiếu cố nó, cùng nó chơi đùa, phu nhân cứ yên tâm đi cùng thiếu gia đi”. Xuân Thủy nói xong câu cũng đã ôm lục thúy xà lên tay, đáng thương cho Tóc Đen là lọai rắn độc nhất lại một lần nữa trở thành sủng vật vô hại trong mắt tiểu nha đầu, làm cho nó uất ức không thôi nhưng chủ nhân tỷ tỷ đã nói nó phải ngoan, làm cho nó ngay cả ý nghĩ vụng trộm trốn đi chơi một hồi cũng không dám, đành cam lòng bám lên cổ tay Xuân Thủy, làm cho nàng cao hứng nở nụ cười ” phu nhân, người xem, bảo bối đang vui vẻ ở cùng với nô tỳ a”
Đúng vậy! Xuân Hoa, Xuân Thủy, chúng ta đi đây”, Bắc Dao Quang giả đò không để ý đến lục thúy xà đang buồn bực, nắm tay Như Mặc rời đi.
” Ngươi thật rất yên tâm a, cám đem Tóc Đen cho hai tiểu nha đầu kia đùa chơi”. Như Mặc cũng chủ động ôm lấy thắt lưng của nàng, điểm mũi chân một chút, hai người đã đồng thời bay lên không trung, vì để người khác không nghi ngờ nên cứ khỏang mười trượng Như Mặc lạ hạ xuống, sau đó lại điểm mũi chân mà bay lên, như vậy cho dù cao thủ võ lâm nhìn thấy cũng chỉ cho rằng kinh công của Như Mặc cực kỳ cao, chứ không có nghi ngờ gì.
” Có cái gì lo lắng a, Như Mặc, ngươi kỳ thật đối vật nhỏ có chút quá căng thẳng, nó rất đơn thuần, hơn nữa cũng rất dễ thỏa mãn, cho dù có ngịch ngợm một chút nhưng bây giờ cũng rất nghe lời, nó chẳng qua có độc mà thôi nhưng cũng không phải gặp người là cắn a”. Bắc Dao Quang cảm thấy so với Trân Châu, vật nhỏ của nàng đơn thuần, thiện lương y như một đứa trẻ mới sinh, Trân Châu nàng còn không sợ huống chi là vật nhỏ.
” Dao Quang, Tóc Đen đạo hạnh còn rất thấp, bản tính lại nghịch ngợm, có khi có nhiều chuyện dù nó muốn cũng không khống chế được, đừng dung túng nó quá nếu không xảy ra đại họa cũng tránh không kịp, để nó ở bên cạnh ngươi, ta đương nhiên không lo nó làm tổn thương ngươi, nhưng nếu là người khác thì lại khác, cẩn thận vẫn hơn”. Như Mặc vừa nói xong, trước mắt đã xuất hiện tường thành nhưng hắn rất dễ dàng vượt qua, thủ vệ đứng canh còn chưa thấy rõ bóng hình thì hai người đã đi cách đó rất xa. Dùng cương khí hộ thân cho nên hai người có thể thỏai mái nói chuyện, không giờ gió thổi át tiếng, mà Bắc Dao Quang lúc này vì hưng phấn được bay lên trời nên khônh để ý những lời Như Mặc nói, vì thế sau này súyt nữa để cho lục thúy xà gây nên sai lầm không thể bù đắp được, nhưng đó là chuyện về sau.
” Ta đã biết, Như Mặc, ta sẽ nhìn nó!” Bắc Dao Quang rõ ràng tâm trí đều đặt hết trong cảm giác như bay lên ” Như Mặc, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đến nơi ta lớn lên”. Không biết vì cai gì, hôm nay hắn rất muốn đưa Bắc Dao Quang đến nơi hắn từng lớn lên, có lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn cũng có một gia đình, cho nên rất muốn thê tử nhân lọai này của hắn nhìn thấy nơi hắn đã sinh ra và sống hơn trăm năm.
“Quê nhà của Như Mặc sao?”, ánh mắt của Bắc Dao Quang cũng sáng lên.
“Quê nhà?’ Như Mặc cúi đầu, lặp lại hai chữ này.
” Đúng vậy, quê hương, là nơi chúng ta sinh ra, là nơi khi vừa mở mắt đã thấy mình ở đó, giống như quê hương của ta trong tương lai, quê hương của Như Mặc chính là nơi bây giờ chúng ta đang đi đến a”
” Đúng vậy! Nếu nói như vậy, nơi đó xem như là quê quán của ta!” thì ra hắn cũng có quê hương, trong lòng Như Mặc xuất hiện cảm giác cảm động ” nơi đó ta chỉ sống đến một trăm sáu mươi năm thì rời đi, trước giờ chưa từng quay lại, hiện tại cũng không biết nó thế nào, đó có thể gọi là quê hương sao?’
Tuy rằng Như Mặc ở các phương diện khác không khác gì nhân lọai nhưng tình cảm và suy nghĩ hắn còn hải học tập nhiều, Bắc Dao Quang biết trong chuyện này Như Mặc còn thiếu sót nên cũng không vội vàng, nàng còn rất nhiều thời gian,chỉ cần bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nàng tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ giúp Như Mặc cảm giận được cảm xúc như một nhân lọai. “Quê hương, mỗi người chỉ một như là chỉ một mẹ thôi”, cho nên Như Mặc cũng có. ” Đương nhiên, quên hương tồn tại không căn cứ vào việc ngươi sống ở đó bao nhiêu lâu, cho dù ngươi ở đó chỉ một ngày thì nơi đó cũng là quê hương của ngươi, sau này cũng là quê hương của ta. Như Mặc, thật cảm ơn ngươi đã nguyện ý mang ta đến đây”
” Dao Quang!” Như Mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ thì nhất thời cũng không nói nên lời, nghe Bắc Dao Quang nói cảm ơn hắn, trong mắt còn có ngấn nước làm cho hắn không thể không cảm động, từ này về sau chỉ nồng đậm thỏa mãn và tín niệm kiên định, nữ nhân nhân lọai này từ hôm nay trở đi đã chân chính trở thành một phần trong cơ thể hắn, không thể thiếu.
” Như Mặc, ngươi cái gì cũng không cần phải nói”. Bắc Dao Quang dùng một tay che miệng hắn, tay còn lại thì ôm cổ hắn, nhìn đêm đen và ánh mắt màu lục của Như Mặc, nhu hòa mỉm cười, không chút lo lắng hay sợ hãi, bởi vì nàng biết dù lên cao bao nhiêu, Như Mặc cũng sẽ ôm chặt nàng không buông ” ta có ý này, Như Mặc, chúng ta ở quê hương ngươi bái đường thành thân đi, làm cho thiên địa vạn vật làm chứng cho lời thề của chúng ta, được không?”
Như Mặc bị bàn tay mềm mại của nàng che kín miệng, không thể lên tiếng, chỉ dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng, hạnh phúc.
Một áng mây tản ra, Như Mặc cũng dùng hai tay ôm chặt Bắc Dao Quang, thân hình hai người từ từ rơi xuống, Bắc Dao Quang lập tức dời bàn tay đang che miệng hắn, hỏi ” Như Mặc, chúng ta tới rồi sao?”
” Đúng vậy, chúng ta tới rồi!” bàn tay của Như Mặc hơi run, Bắc Dao Quang dùng sức ôm lấy hắn nói ” Như Mặc, cảm giác hiện tại của ngươi chính là tình cảm với quê hương, ngươi có cảm giác được không, ta với ngươi đều kích động như nhau, cho nên đừng khẩn trương. Chúng ta về nhà”
” Dao Quang, cám ơn ngươi!” Như Mặc hưởng thụ sư an ủi, ôn nhu của Bắc Dao Quang, tâm cũng thả lỏng hơn, hắn đã trở nên không giống hắn cũng vì chuyện này mà hắn có chút hỏang hốt, hắn đang dần dần trở thành một nhân lọai như Bắc Dao Quang ” đến, đi theo ta”
“Thiếu thành chủ”
Hai người cùng lên tiếng chào hỏi, cùng nở nụ cười làm cho không khí cũng thỏai mái hơn.
“Thiếu thành chủ, mời ngồi, lúc sáng là Như Mặc quá thất lễ, mong thiếu thành chủ bỏ qua”
“Không có gì, cũng không dám giấu, Ngọc Bạch lại đến bái phỏng lần nữa là vì chuyện của Huyền công tử lúc sáng, vị Huyền công tử này chính là nhị hòang tử Thiên Tuyền vương gia được hòang thượng đương triều sủng ái nhất. Tuy lời nói của hắn hôm nay không thỏa đáng, lại vô lễ mới khiến cho Như Mặc công tử vì tức giận mà đả thương hắn nhưng dù sao hắn cũng là vương gia, là hòang tử, việc này sợ là không thể kết thúc như vậy?”, Trần Ngọc Bạch nói thẳng ý định của mình ” cái gọi là dân không đấuvới quan, Như Mặc công tử lúc sáng quả thật có quá tay, lúc này nhị vương gia còn hôn mê chưa tỉnh, sợ khi hắn tỉnh dậy sẽ làm cho trời long đất lở, Như Mặc công tử, ngươi có dự tính gì không?”
” Đa tạ thiếu thành chủ quan tâm, Như Mặc hiểu ý của thiếu thành chủ, Dao Quang vừa đến nơi đây nhưng rất thích phong cảnh và cuộc sống của Hiệp Khách thành, Như Mặc không muốn vì một hòang tử không có chừng mực, không biết lễ nghi uy hiếp mà rơi khỏi đây. Huống chi HiệpKhách thành trước giờ cũng không chịu sự quản lý của triều đình, là vùng đất riêng của người giang hồ, tự cung tự cấp, chỉ cần thiếu thành chủ để cho gia đình Như Mặc ở lại đây, nếu nhị vương gia có gây tổn hại gì cho Hiệp Khách thành, Như Mặc sẽ gánh vác, xin thiếu thành chủ đừng nhúng tay vào là được” Như Mặc mỉm cười như là không để ý chuyện Tư Đồ Huyền sẽ trả thù.
“Ngọc Bạch không biết Như Mặc công tử dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?”, Trần Ngọc Bạch kinh ngạc nhìn hắn, vẫn rất ung dung, tự tại, không chút lo lắng. Nếu hắn luôn thể hiện sự trầm ổn vân đạm phong khinh thì đó chính là do cố gắng, còn biểu hiện của Như Mặc đều xuất phát từ nội hàm và khí độ, tự nhiên mà có, hòan tòan không có một chút miễn cưỡng hay cố gắng. Ai cao ai thấp, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Quả thật là chính mình không bằng người a!
“Tư Đồ Huyền kia là hòang tử, từ nhỏ đã được nuông chiều thái quá nên kiêu ngạo, tự phụ, có lẽ cho tới giờ còn chưa có ai dám đối với hắn như vậy, cho nên hắn càng thêm ích kỷ, kiêu ngạo. Như Mặc nghĩ hắn sẽ không làm kinh động tới trong cung bởi vì hắn là người có dã tâm, ngay lần đầu tiên nhìn vào mắt hắn, ta đã nhận ra. Nếu vì vô lễ mà bị người ta đánh trọng thương, chuyện này truyền tới trong cung, cho dù hòang thượng có vì hắn mà lên tiếng thì sau này hắn làm sao còn có tiếng nói và tư cách để tranh với người khác? Hắn cũng là người thông minh nên sẽ không làm chuyện hại người mà không có lợi cho mình. Cho nên Như Mặc nghĩ thiếu thành chủ đã quá lo lắng, hắn nếu muốn trả thù chuyện hôm nay thì cũng phải chờ đến khi hắn có đủ năng lực, mà chuyện này thì còn lâu, cho nên ta sẽ không lo lắng cũng không vì hắn mà trốn đi, làm nhiễu lọan cuộc sống của ta”
Như Mặc chậm rãi nói, như là hắn đã dự đóan được mọi chuyện, thậm chí còn dám nói sau khi Tư Đồ Huyền dưỡng lành thương thế sẽ không vội kiếm hắn trả thù mà ngược lại còn tới nhà làm khách, chờ đợi hắn có sơ hở gì mớira tay tiêu diệt.
Nhân lọai trong chuyện báo thù cực kỳ kiên nhẫn, làm cho Như Mặc rất bội phục. Đời sống của nhân lọai bất quá chỉ mấy chục năm ngắn ngủi nhưng thù hận của bọ họ có thể truyền từ đời này sang đời khác, cho nên mới có câu ” quân tử trả thù mười năm chưa muộn”, tuy nhiên thời gian đối với hắn không có ý nghĩa gì, Tư Đồ Huyền muốn chuẩn bị bao nhiêu lâu, hắn cũng sẽ vui vẻ chờ đợi.
Những lời này làm cho Trần Ngọc Bạch dù không lên tiếng nhưng trong lòng rất cảm thán lại nể phục, lại cảm thấy tội nghiệp cho Tư Đồ Huyền, Như Mặc dường như đã nhìn thấu hết con người của hắn, kể cả những gì hắn mưu tính, cùng Như Mặc đấu võ mồm hay là trí tuệ dường như không có cơ hội chiếm thượng phong, cùng hắn trở thành kẻ thù lại là hành động cực kỳ không sáng suốt. Nếu hắn không chính tai nghe được Tư Đồ Huyền buông lời khiêu khích thì sẽ cho rằng Như Mặc đã sớm lên kế họach để đối phó với Tư Đồ Huyền, như vậy Như Mặc đâu cần bọn họ quan tâm nữa?
“Xem ra là Ngọc Bạch đã lo lắng quá nhiều, thì ra Như Mặc công tử đã có dự liệu trước, Ngọc Bạch hổ thẹn”
” Không, Như Mặc thực cảm kích thiếu thành chủ trượng nghĩa lại nhiệt tình, hiện tại cả nhà Như Mặc đều cư ngụ ở đây, sau này còn nhờ thiếu thành chủ chiếu cố nhiều, nếu không chê, Như Mặc hi vọng trở thành bằng hữu của thiếu thành chủ, sau này nên lui tới nhiều hơn, không biết ý thiếu thành chủ thế nào?”
Như Mặc chân thành hướng Trần Ngọc Bạch muốn kết giao, dù sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh, Lộc Tồn Tinh Quân chính là tinh quân phúc trạch nhiều nhất, sau khi chuyển thế làm nhân lọai thì tâm địa nhất định cũng sẽ thiện lương, bất luận kẻ nào cùng hắn giao hảo cũng sẽ nhờ vận khí của hắn mà gặp dữ hóa lành, lệ khí cũng nhờ hắn mà giảm đi ít nhiều. Bởi vì Lộc Tồn Tinh Quân chín là tinh quân đổi vận, Phong Vô Ảnh kia chính là một ví dụ rõ ràng nhất, lần đầu tiên nhìn thấy Phong Vô Ảnh ở y quán, hắn đã nhìn thấy hơi thở của Phong Vô Ảnh không tương xứng với thân hình, còn tưởng mình phán đóan sai lầm, cho rằng Phong Vô Ảnh không phải là vị tinh quân thứ năm, Liêm Trinh Tinh Quân, cho đến khi nhìn thấy Trần Ngọc Bạch rốt cuộc mới hiểu vì sao thân mình cùng bản mệnh của Phong Vô Ảnh không đồng nhất. Đó là do hắn đã bị Lộc Tồn Tinh Quân ảnh hưởng, làm cho những khuyết điểm, tật xấu của Liêm Trinh Tinh Quân giảm đi.
Hiện tại Dao Quang có mang xà tử, nhất định trong mười tháng tới Thiên Lôi sẽ giáng xuống Hiệp Khách thành, nếu có Lộc Tồn Tinh Quân ở đây, hơn nữa còn có bản thân mình dùng đạo hạnh bảo vệ, xà tử sẽ có cơ hội được sinh ra an tòan nhiều hơn, huống hồ chi Trần Ngọc Bạch này cũng là một nhâ vật tuấn tú tài hoa, cùng hắn trở thành bằng hữu cũng là chuyện tốt, cớ sao lại không làm?
Trần Ngọc Bạch từ lúc nhìn thấy Thanh nhi đã có ý muốn cùng chủ nhân của hắn kết giao, giờ thấy Như Mặc là nhân vật tuyệt thế, độc nhất vô nhị như thế càng thêm có hảo cảm, nghe Như Mặc chủ động đưa ra ý kết giao, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, làm sao còn cự tuyệt, liền lập tức mỉm cười ” có một bằng hữu phong nhã tuyệt luân như Như Mặc công tử là phúc của Ngọc Bạch, ta cầu còn không được a”
“Vậy Ngọc Bạch gọi ta là Như Mặc được rồi, ta không phải họ Như Mặc mà tên ta là Bắc Dao Như Mặc”, Như Mặc cũng lập tức mỉm cười, chính thức dùng họ của Bắc Dao Quang làm của mình, từ nay về sau đem sinh mệnh bọn họ cột chặt với nhau.
Trần Ngọc Bạch nghe vậy lại là kinh ngạc một phen,” Nguyên lai là Như Mặc ngươi họ Bắc Dao, khó trách–”
Nói đến đây, cảm thấy không ổn nên dừng lại, hắn đã kêu Bắc Dao Quang là phu nhân, thê theo họ chồng cũng không có gì lạ, không có gì đáng thắc mắc, có điều như vậy thì Vô Ảnh đành phải chết tâm thôi, đối thủ của hắn xuất sắc như vậy, thiên hạ này làm gì còn có nam nhân nào đủ bản lãnh để cướp được nữ nhân của hắn nữa chứ?
” Ngọc Bạch, cái này cho ngươi”, Như Mặc không để ý đến sự xấu hổ của hắn, lấy từ trong tay áo ra một cái bình nhỏ đưa cho hắn.
Trần Ngọc Bạch theo phản xạ đưa tay nhận lấy mới nghi vấn hỏi ” đây là cái gì?”
“Là thuốc trị nối xương tốt nhất, Ngọc Bạch, chính ngươi sẽ quyết định có nên dùng nó để chữa trị cho nhị hòang tử hay không”, Như Mặc lạnh nhạt giải thích.
” Như Mặc, ngươi đã sớm biết ta sẽ tới sao?” Trần Ngọc Bạch nhìn hắn tựa hồ đã sớm đem tất cả gì đó đều chuẩn bị tốt, cũng chỉ chờ hắn tới mà thôi, trong mắt càng lộ sự kinh ngạc, cảm giác như hắn dù làm chuyện gì cũng đều bị Như Mặc đóan được. Thật sự là không tốt, Trần Ngọc Bạch bất giác thấy chua xót.
” Không, ta không có tính đến ngươi sẽ đến, bất quá ngươi không đến, cũng sẽ có người khác đến. Huống chi ta cũng không tính làm cho hắn có thể cử động sớm hơn, con người luôn phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của mình”, Như Mặc thản nhiên giải thích, không muốn làm cho người khác nghỉ rằng nhất cử nhất động của họ đều bị hắn nắm rõ, trên thực tế chuyện này rõ ràng như vậy, cũng không cần phải tính kế.
” Như Mặc ý của ngươi là ta không cần đưa thuốc trị thương này ra liền phải không?”, Trần Ngọc Bạch lúc này cũng hiểu ý của Như Mặc, hắn đã sớm chuẩn bị thuốc nối xương tốt nhất nhưng không muốn đưa cho Tư Đồ Huyền liền là vì muốn Tư Đồ Huyền phải nếm chút mùi đau khổ. Lại thấy tội nghiệp cho Tư Đồ Huyền lần nữa.
” Nếu dược đã đưa cho Ngọc Bạch, vậy thì do Ngọc Bạch làm chủ”. Như Mặc nhẹ nhàng nói, cho thấy tất cả quyền chủ động đều giao cho Trần Ngọc Bạch, hắn sẽ không can thiệp. Ngụ ý là nếu nhị vương gia đối xử tốt với Trần Ngọc Bạch thì đưa thuốc này cho hắn dùng, Như Mặc không có ý kiến, nếu thái độ của nhị vương gia không tốt thì tTrần Ngọc Bạch tòan quyền quyết định có nên đưa thuốc này cho hắn hay không. Trần Ngọc Bạch nghe vậy cười khẽ một tiếng, biết Như Mặc đưa thuốc cho hắn là muốn hắn có được ân tình của huynh đệ Tư Đồ Huyền ” Như Mặc, có phải thuốc này dùng xong, sau mấy ngày là hắn có thể đi lại không?”
“Thuốc do Mặc thần y điều chế, chỉ ba ngày là có tác dụng”, Như Mặc bất đồng thanh sắc nói, trong mắt hai người đều là hiểu ý nhau mà cười.
” Ta hiểu được, Ngọc Bạch cảm ơn Như Mặc đã đưa thuốc này, Ngọc Bạch nhất định sẽ sử dụng tốt. Trần Ngọc Bạch trong lòng cũng đã có chủ ý, tiếp xúc với nhau hai ngày, hắn đã biết Tư Đồ Huyền không phải là người rộng lượng, sảng khóai, làm cho hắn bằng mặt mà không bằng lòng nhưng vì nể mặt mũi hòang đế và ý tứ của phụ thân nên phải cố gắng chiêu đãi thật tốt. Lần này hắn không cần tìm cớ, Tư Đồ Huyền sẽ vì che dấu chuyện này mà không làm ầm ỹ, thực cảm ơn Như Mặc đã cho hắn cơ hội này.
Như Mặc mỉm cười vuốt cằm,” Ngọc Bạch không cần cảm tạ Như Mặc, ta cũng không có lo, Ngọc Bạch gấp cái gì”
“Được, đã không còn sớm, ta cũng nên cáo từ. Về việc quý phủ bị trộm, chiều mai ta sẽ có Như Mặc ngươi một lời giải thích”. Trần Ngọc Bạch đứng dậy chắp tay cáo từ, tâm tình đã khác so với lúc mới đến đây, bước chân rời đi cũng nhẹ nhàng, thỏa mái hơn.
“Mấy tên trộm vặt, làm phiền Ngọc Bạch phải xử lý”. Như Mặc cũng không muốn quan tâm những chuyện nhỏ như vậy, hắn tin tưởng Ngọc Bạch sẽ có cách giải quyết.
” Nếu Như Mặc nói như thế, vậy Ngọc Bạch nhất định cố hết sức”, Trần Ngọc Bạch cũng không quay đầu đáp, câu nói vừa dứt, người cũng đã đi rất xa.
* * *
Khi Như Mặc tiêu sái đi vào Xuân Mặc viện, phong tư siêu phàm thóat tục của hắn đã hòan tòan mê hoặc hai nha hòan hầu hạ bên cạnh BắcDao Quang, hai người cùng há to miệng, hai mắt không chớp, các nàng nghĩ thiếu thành chủ đã là nam tử tuyệt mỹ nhất không ngờ tân chủ nhân còn tuyệt hơn, tuấn mỹ làm cho người ta muốn đui mù, đúng là trời đất cũng phải ghen tỵ.
” Như Mặc, ngươi xem, nha hòan của ta cũng bị ngươi mê hoặc a”. Bắc Dao Quang buông lời trêu ghẹo, trong lời nói không có sự ghen tỵ, bởi vì Như Mặc vĩ đại như vậy, nữ tử nào nhìn hắn mà không thích, nếu nàng cứ thế mà ghen tỵ thì không phải tự mình tìm khổ sở sao?
Như Mặc chỉ mỉm cười, nhìn đống chén đĩa hỗn độn trên bàn ” ăn no rồi sao?”
‘Ân, đã sớm ăn xong, chỉ đang đợi ngươi, sao nói chuyện lâu vậy? Trần Ngọc Bạch làm khó ngươi sao?”. Bắc Dao Quang tuy cho rằng không có việc gì lớn nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi, chỉ sợ có người ủy khuất Như Mặc
“Sao lại có chuyện như vậy, hắn là người đáng giá để kết làm bằng hữu. Ta chỉ đưa cho hắn chút thuốc trị thương để hắn không vì sự lỗ mãng của ta mà gặp phiền phức”
” Như Mặc, tuy rằng ta cũng hiểu được ngươi gây thương tổn cho Tư Đồ Huyền có chút không tốt, nhưng ta cũng không thể không thừa nhận, ngươi làm như vậy thật sảng khỏai a, người nọ xấu miệng như vậy, nên cho hắn một bài học, làm cho hắn đừng nên đặt mắt lên đỉnh đầu mà nói chuyện với người khác, càng đừng có đem miệng để trên mông rồi nói lung tung”
Xuân Hoa Xuân Thủy vừa nghe Bắc Dao Quang nói như thế, cũng từ trong sự ngây ngốc mà hồi hồn, sau đó nhịn không được mà cười thành tiếng ” phu nhân, người nói chuyện thực sự rất hay, nhưng dù sao chúng ta cũng là nữ tử, người như thế cũng quá, rất…”
” Rất cái gì? nói thẳng ra đi, hay là lời không nên nói?”. Bắc Dao Quang không cho là đúng, lại quay sang nhìn Như Mặc ” Như Mặc, ta nói chuyện như vậy sẽ làm mất mặt ngươi sao?”
Như Mặc lắc đầu,” Sẽ không! Ta thích ngươi thật tình, thẳng thắng như vậy. Chỉ là Dao Quang, ta hiện tại phát hiện ngươi là ngươi rất bao che khuyết điểm, dường như những gì ta làm ngươi đều không nghi ngờ, đều cho là đúng, ngươi cũng sẽ thay ta nói chuyện là sao?”
” Đó là đương nhiên! Bất quá, Như Mặc như thế nào lại sai chứ? Như Mặc tính tình tốt như vậy, nhân phẩm tốt như vậy, nếu có người chọc người tức giận thì là do lỗi của người đó, Như Mặc của ta không có sai, huống chi ta là thê tử của ngươi, không giúp cho phu quân của mình thì giúp ai?”. Bắc Dao Quang đúng lý hợp tình nói, hòan tòan không chút thẹn thùng hay che dấu.
Như Mặc cảm động không thôi, ngoài miệng lại châm chọc ” sau này ngươi nhất định sẽ là mẫu thân làm hư đứa nhỏ”
” Lão, lão gia, ách, không đúng, là thiếu gia, phu nhân đã dùng cơm xong, chúng nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho người”. Xuân Hoa hâm mộ nhìn Như Mặc cùng Bắc Dao Quang như đôi thần tiên quyến lữ, đầu tiên gọi hắn lão gia nhưng lại thấy hắn tuổi trẻ tuấn mỹ, kêu vậy không hợp nên liền sửa lại, vất vả mới nói xong, mặt mũi cũng đỏ bừng.
” Không cần, ta còn không đói bụng, nếu đói ta sẽ nói Thanh nhi chuẩn bị, các ngươi cứ hầu hạ phu nhân là được. Dao Quang, đi ra ngòai một chút, ta muốn mang ngươi đến một nơi”. Như Mặc lắc đầu nhìn hai nha hòan mỉm cười nói, làm cho hai nàng lại hóa đá lần nữa.
” Đi nơi nào?” Bắc Dao Quang đã sớm cảm thấy buồn bực, cổ đại không có tivi, không có internet, ngay cả đèn điện cũng không, buổi tối chẳng có gì để giải trí. Hơn nữa sau khi gặp ác mộng lần đó, buổi tối nàng luôn không ngon giấc, dù cố ngủ cũng rất dễ dàng tỉnh giấc, đến khi trời gần sáng mới có thể ngủ lại. Cho nên mỗi ngày đều đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Bây giờ Như Mặc lại chủ động muốn dẫn nàng ra ngòai, nàng làm sao mà không cao hứng cho được.
” Đi sẽ biết! Chúng ta đi thôi!” Như Mặc lắc đầu, làm ra vẻ bí mật, lại làm cho Bắc Dao Quang thêm sốt ruột ” vậy còn chờ gì nữa, đi thôi”
” Tóc Đen, ngươi lưu lại giữ nhà!” Như Mặc nhìn lục thúy xà trên cổ tay Bắc Dao Quang, nhẹ giọng nói.
Tiểu thúy xà lập tức nhu thuận rời khỏi cổ tay của Bắc Dao Quang rơi xuống bàn, ngẩng đầu nhìn nàng đầu ủy khuất, như muốn trách Bắc Dao Quang cùng Như Mặc đi chơi vui vẻ lại không dẫn hắn đi cùng, Bắc Dao Quang mỉm cười nhìn nó ” vật nhỏ, phải ngoan ngõan, không được chạy lọan a. Xuân Hoa, Xuân Thủy, các ngươi thay ta chiếu cố cho vật nhỏ này, yên tâm, nó rất ngoan, sẽ không cắn các ngươi”
” Phu nhân yên tâm đi! vật nhỏ rất đáng yêu, chúng ta đã không còn sợ nó. Chúng ta sẽ thay phu nhân chiếu cố nó, cùng nó chơi đùa, phu nhân cứ yên tâm đi cùng thiếu gia đi”. Xuân Thủy nói xong câu cũng đã ôm lục thúy xà lên tay, đáng thương cho Tóc Đen là lọai rắn độc nhất lại một lần nữa trở thành sủng vật vô hại trong mắt tiểu nha đầu, làm cho nó uất ức không thôi nhưng chủ nhân tỷ tỷ đã nói nó phải ngoan, làm cho nó ngay cả ý nghĩ vụng trộm trốn đi chơi một hồi cũng không dám, đành cam lòng bám lên cổ tay Xuân Thủy, làm cho nàng cao hứng nở nụ cười ” phu nhân, người xem, bảo bối đang vui vẻ ở cùng với nô tỳ a”
Đúng vậy! Xuân Hoa, Xuân Thủy, chúng ta đi đây”, Bắc Dao Quang giả đò không để ý đến lục thúy xà đang buồn bực, nắm tay Như Mặc rời đi.
” Ngươi thật rất yên tâm a, cám đem Tóc Đen cho hai tiểu nha đầu kia đùa chơi”. Như Mặc cũng chủ động ôm lấy thắt lưng của nàng, điểm mũi chân một chút, hai người đã đồng thời bay lên không trung, vì để người khác không nghi ngờ nên cứ khỏang mười trượng Như Mặc lạ hạ xuống, sau đó lại điểm mũi chân mà bay lên, như vậy cho dù cao thủ võ lâm nhìn thấy cũng chỉ cho rằng kinh công của Như Mặc cực kỳ cao, chứ không có nghi ngờ gì.
” Có cái gì lo lắng a, Như Mặc, ngươi kỳ thật đối vật nhỏ có chút quá căng thẳng, nó rất đơn thuần, hơn nữa cũng rất dễ thỏa mãn, cho dù có ngịch ngợm một chút nhưng bây giờ cũng rất nghe lời, nó chẳng qua có độc mà thôi nhưng cũng không phải gặp người là cắn a”. Bắc Dao Quang cảm thấy so với Trân Châu, vật nhỏ của nàng đơn thuần, thiện lương y như một đứa trẻ mới sinh, Trân Châu nàng còn không sợ huống chi là vật nhỏ.
” Dao Quang, Tóc Đen đạo hạnh còn rất thấp, bản tính lại nghịch ngợm, có khi có nhiều chuyện dù nó muốn cũng không khống chế được, đừng dung túng nó quá nếu không xảy ra đại họa cũng tránh không kịp, để nó ở bên cạnh ngươi, ta đương nhiên không lo nó làm tổn thương ngươi, nhưng nếu là người khác thì lại khác, cẩn thận vẫn hơn”. Như Mặc vừa nói xong, trước mắt đã xuất hiện tường thành nhưng hắn rất dễ dàng vượt qua, thủ vệ đứng canh còn chưa thấy rõ bóng hình thì hai người đã đi cách đó rất xa. Dùng cương khí hộ thân cho nên hai người có thể thỏai mái nói chuyện, không giờ gió thổi át tiếng, mà Bắc Dao Quang lúc này vì hưng phấn được bay lên trời nên khônh để ý những lời Như Mặc nói, vì thế sau này súyt nữa để cho lục thúy xà gây nên sai lầm không thể bù đắp được, nhưng đó là chuyện về sau.
” Ta đã biết, Như Mặc, ta sẽ nhìn nó!” Bắc Dao Quang rõ ràng tâm trí đều đặt hết trong cảm giác như bay lên ” Như Mặc, ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi đâu?”
“Đến nơi ta lớn lên”. Không biết vì cai gì, hôm nay hắn rất muốn đưa Bắc Dao Quang đến nơi hắn từng lớn lên, có lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn cũng có một gia đình, cho nên rất muốn thê tử nhân lọai này của hắn nhìn thấy nơi hắn đã sinh ra và sống hơn trăm năm.
“Quê nhà của Như Mặc sao?”, ánh mắt của Bắc Dao Quang cũng sáng lên.
“Quê nhà?’ Như Mặc cúi đầu, lặp lại hai chữ này.
” Đúng vậy, quê hương, là nơi chúng ta sinh ra, là nơi khi vừa mở mắt đã thấy mình ở đó, giống như quê hương của ta trong tương lai, quê hương của Như Mặc chính là nơi bây giờ chúng ta đang đi đến a”
” Đúng vậy! Nếu nói như vậy, nơi đó xem như là quê quán của ta!” thì ra hắn cũng có quê hương, trong lòng Như Mặc xuất hiện cảm giác cảm động ” nơi đó ta chỉ sống đến một trăm sáu mươi năm thì rời đi, trước giờ chưa từng quay lại, hiện tại cũng không biết nó thế nào, đó có thể gọi là quê hương sao?’
Tuy rằng Như Mặc ở các phương diện khác không khác gì nhân lọai nhưng tình cảm và suy nghĩ hắn còn hải học tập nhiều, Bắc Dao Quang biết trong chuyện này Như Mặc còn thiếu sót nên cũng không vội vàng, nàng còn rất nhiều thời gian,chỉ cần bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, nàng tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ giúp Như Mặc cảm giận được cảm xúc như một nhân lọai. “Quê hương, mỗi người chỉ một như là chỉ một mẹ thôi”, cho nên Như Mặc cũng có. ” Đương nhiên, quên hương tồn tại không căn cứ vào việc ngươi sống ở đó bao nhiêu lâu, cho dù ngươi ở đó chỉ một ngày thì nơi đó cũng là quê hương của ngươi, sau này cũng là quê hương của ta. Như Mặc, thật cảm ơn ngươi đã nguyện ý mang ta đến đây”
” Dao Quang!” Như Mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ thì nhất thời cũng không nói nên lời, nghe Bắc Dao Quang nói cảm ơn hắn, trong mắt còn có ngấn nước làm cho hắn không thể không cảm động, từ này về sau chỉ nồng đậm thỏa mãn và tín niệm kiên định, nữ nhân nhân lọai này từ hôm nay trở đi đã chân chính trở thành một phần trong cơ thể hắn, không thể thiếu.
” Như Mặc, ngươi cái gì cũng không cần phải nói”. Bắc Dao Quang dùng một tay che miệng hắn, tay còn lại thì ôm cổ hắn, nhìn đêm đen và ánh mắt màu lục của Như Mặc, nhu hòa mỉm cười, không chút lo lắng hay sợ hãi, bởi vì nàng biết dù lên cao bao nhiêu, Như Mặc cũng sẽ ôm chặt nàng không buông ” ta có ý này, Như Mặc, chúng ta ở quê hương ngươi bái đường thành thân đi, làm cho thiên địa vạn vật làm chứng cho lời thề của chúng ta, được không?”
Như Mặc bị bàn tay mềm mại của nàng che kín miệng, không thể lên tiếng, chỉ dùng sức gật đầu, trong mắt tràn đầy vui sướng, hạnh phúc.
Một áng mây tản ra, Như Mặc cũng dùng hai tay ôm chặt Bắc Dao Quang, thân hình hai người từ từ rơi xuống, Bắc Dao Quang lập tức dời bàn tay đang che miệng hắn, hỏi ” Như Mặc, chúng ta tới rồi sao?”
” Đúng vậy, chúng ta tới rồi!” bàn tay của Như Mặc hơi run, Bắc Dao Quang dùng sức ôm lấy hắn nói ” Như Mặc, cảm giác hiện tại của ngươi chính là tình cảm với quê hương, ngươi có cảm giác được không, ta với ngươi đều kích động như nhau, cho nên đừng khẩn trương. Chúng ta về nhà”
” Dao Quang, cám ơn ngươi!” Như Mặc hưởng thụ sư an ủi, ôn nhu của Bắc Dao Quang, tâm cũng thả lỏng hơn, hắn đã trở nên không giống hắn cũng vì chuyện này mà hắn có chút hỏang hốt, hắn đang dần dần trở thành một nhân lọai như Bắc Dao Quang ” đến, đi theo ta”
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch