Xà Quân Như Mặc
Chương 50: Hữu tình hòa hợp
” Vô Ảnh, thật không dám giấu, chân của ta đã không có việc gì nữa, hôm qua sau khi ngươi rời khỏi, Thanh nhi đột nhiên nhớ tới tổ tiên có truyền lại một lọ thần dược, cực kỳ hữu dụng với ngoại thương cho nên lấu ra dùng thử, không ngờ lại rất công hiệu, sáng nay phát hiện vết thương trên lòng bàn chân đều đã tróc vảy, ngươi xem, ta đã mang được giày, hơn nữa còn có thể đi lại, ta biết ngươi thật nhiệt tình nên thật ngượng”
Thấy trốn tránh không được, Bắc Dao Quang đành trợn mắt nói dối, Thanh nhi thấy nàng nói dối như thật, bộ dáng thành khẩn cũng không khỏi bội phục, nếu nói về gian trá và nói dối thì xà loại của nó vẫn thua xa con người.
Phong Vô Ảnh đầu tiên là ngẩn ra, nhìn ánh mắt thành khẩn lại có chút ăn năn của Bắc Dao Quang, mỉm cười nói “ chữa bịnh là vốn mong người bịnh khỏi hẳn, vết thương của phu nhân chỉ trong một đêm đã lành, thực sự là một chuyện tốt, Vô Ảnh hôm nay tới đây cũng chỉ vì muốn thay thuốc cho phu nhân, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng đi lại, hiện tại phu nhân đã không chuyện gì, Vô Ảnh cao hứng còn không kịp, phu nhân còn nói những lời ấy làm gì?”
” Vô Ảnh, thật sự thực cám ơn ngươi!” Bắc Dao Quang trong lòng áy náy càng sâu vài phần, người ta đối của nàng quan tâm là thật, nàng nói lý do cũng là giả, nhưng mà không nói như vậy thì chẳng lẽ nàng nhờ xà tinh dùng pháp lực chữa trị cho?
“Phu nhân lại vậy nữa rồi, phu nhân xem ra không xem Vô Ảnh là bằng hữu”, Phong Vô Ảnh liền chậm rãi đứng dậy.
“Vô Ảnh là bằng hữu đầu tiên của ta ở Hiệp Khách thành, có thể cùng Vô Ảnh làm bằng hữu là vinh hạnh của Dao Quang. Bởi vì quý trọng cho nên nói chuyện khách khí, đây là chỗ nông cạn của ta, sau này ta còn ở lại đây lâu dài, còn cần nhờ bằng hữu hỗ trợ, Vô Ảnh, chúng ta thoải mái với nhau nhé, đừng khách khí, câu nệ, nói chuyện khách thực sự cũng là ta không được tự nhiên. Ngươi gọi ta là Dao Quang cũng được, hoặc là Bắc Dao cũng tốt, tùy ý ngươi”. Bắc Dao Quang khôi phục cách nói chuyện thường ngày, vì thấy Phong Vô Ảnh là người có thể kết giao, có thể làm bằng hữu, nếu cứ nói chuyện khách khí thì không thể là bằng hữu chân chính.
” Dao Quang thật sự là một nữ tử hào sảng, khí khái, Vô Ảnh cảm thấy không bằng. Được, hôm nay chúng ta bắt đầu thoái mái đi”. Rất ít có nữ tử nói chuyện thẳng thắng như vậy, càng đừng nói tới nàng nói với một nam tử không phải là trượng phu, đối với người khác đây chính là một chuyện kinh hãi thế tục mà không biết thẹn, là biểu hiện không tuân thủ nữ tắc nhưng Phong Vô Ảnh lại bị sự thoải mái, hào sảng của nàng cuốn hút, cảm thấy cùng nàng làm bằng hữu thật là vinh dự, nàng xem như là một sự tồn tại đặc biệt a.
Thanh nhi thấy bọn họ càng nói chuyện càng vui vẻ, thân mật lại âm thầm nhíu mày, tuy rằng chủ nhân không dặn dò hắn phải phòng ngừa nam tử khác tiếp cận phu nhân nhưng trong mắt hắn, Bắc Dao Quang đã là người của Như Mặc, nên hắn phải thay Như Mặc coi chừng nàng, trong đầu Thanh nhi nổi lên ý nghĩ phải ngăn chặn Phong Vô Ảnh tiếp xúc nhiều với phu nhân.
” Phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong, người muốn dùng ở đâu?, Xuân Thủy đi vào hỏi y1k iến.
Bắc Dao Quang nhìn nhìn đại sảnh, hiển nhiên là không thích hợp ăn cơm, Thanh nhi lúc này lập tức tiến lên nói,” Phu nhân, dùng bữa ở Mặc Viện đi, nơi trang trí tao nhã, rất thích hợp để vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh”
“Được, vậy dùng bữa ở đó đi”. Mua cái phủ này hai ngày, Bắc Dao Quang ngoài trừ phòng mình và đại sảnh thì nơi khác chưa có đi qua, cho nên Thanh nhi nói Mặc Viện, nàng tuy cũng không biết đó là đâu nhưng tin tưởng Thanh nhi làm việc chu đáo, hắn nói thích hợp thì nàng sẽ không hoài nghi.
“Dạ, phu nhân, nô tỳ đi chuẩn bị”, Xuân Thủy thi lễ xong liền đi ra ngoài.
” Thanh nhi, ngươi dẫn đường đi! Vô Ảnh, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu đi! Nói ra thật xấu hổ, phủ đệ này tuy rằng đã mua nhưng ta vẫn còn chưa quen thuộc hệt, ngày mai nhất định phải đi xem toàn bộ phủ một lượt mới được”. Bắc Dao Quang nói xong đứng lên, đem lục thúy xà đặt lên vai, vật nhỏ cũng theo thói quen bám lên đó, im lặng nghe bọn họ nói chuyện, thuận tiện ngủ một chút.
Phong Vô Ảnh vẫn có chút khẩn trương nhìn động tác của nàng “ Bắc Dao, ngươi mấy ngày nay dường như rất mệt mỏi, ta đề nghị ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày, dù sao phủ đệ là cố định, sẽ không đột nhiên biến mất, chờ thân thể ngươi khỏe hơn thì khám phá cũng không muộn, nơi này vốn là của Phương phú hào giàu có nhất Hiệp Khách thành, phủ đệ này thực sự không nhỏ, ta cho rằng ngươi không cần vội vã trong một ngày mà tìm hiểu hết”
” Vô Ảnh, ngươi nói cũng phải, vậy nghe lời ngươi, sau khi ăn xong ta còn nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngươi, là về cơ thể của ta cũng là về đứa nhỏ trong bụng ta, ngươi là đại phu, nhất định sẽ có lời khuyên tốt cho ta, nhưng giờ chưa cần nói tới, chúng ta ăn cơm trước đi, ta đói sắp chết rồi”. Bắc Dao Quagn sảng khoái gật đầu đáp ứng đề nghị của Phong Vô Ảnh làm cho Thanh nhi đi trước dẫn đường nhịn không được càng thêm lo lắng, phu nhân xem ra rất nghe lời Phong Vô Ảnh. Chủ nhân vì sao ngươi đêm qua chỉ lưu lại một chút rồi lại rời đi?
Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại gấp mà. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân loại lại có câu tục ngữ này.
Đi vào Xuân Mặc Viện, Bắc Dao Quang có chút kinh ngạc và hoảng hốt, nơi này bố trí phi thường tao nhã đúng theo lời Thanh nhi nói, chung quanh là rừng trúc tươi mát, màu xanh của trúc làm cho khung cảnh nơi này an bình, thanh tĩnh, gia cụ cùng dụng cụ bài trí chủ yếu đều làm từ trúc, ở nơi đây có cảm giác như mình đang lạc vào giữa rừng trúc. Sở dĩ Bắc Dao Quang có cảm giác như vậy vì Xuân Mặc Viện làm cho nàng nhớ tới Như Mặc, nhớ tới cái người so với trúc càng tuấn tú xuất trần hơn kia.
Không riêng gì Bắc Dao Quang có cảm giác này, khi tiến vào nơi này, trong đầu Phong Vô Ảnh cũng nhớ tới nam tử tuấn mỹ mà hắn đã gặp ở y quán hôm nào, nếu nhớ không lầm thì nam tử đó tên Như Mặc. Như vậy Xuân Mặc Viện này là vì hắn mà trang trí như vậy. Người nọ cũng chính là tướng công của Bắc Dao. Cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng đôi với nữ tử đặc biệt như nàng, nghĩ đến đây, tâm tình vui vẻ lúc trước của Phong Vô Ảnh đột nhiên cảm thấy cô đơn, cố gắng cười hỏi “ Bắc Dao, đến đây lâu như vậy sao còn chưa thấy tướng công của ngươi?”
Bắc Dao Quang lấy lại tinh thần, biết là Thanh nhi cố ý sắp xếp như vậy nên liếc hắn một cái, Thanh nhi cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Bắc Dao Quang làm cho nàng vừa giận lại vừa buồn cười, Thanh nhi biết rõ nàng rời khỏi Như Mặc là muốn tốt cho Như Mặc, hắn sao còn làm ngược lại ý của nàng?
Nghe Phong Vô Ảnh hỏi, Bắc Dao Quang không chút suy nghĩ mà trả lời “ ta không có tướng công, ta còn chưa thành thân”
Đáp án này làm Phong Vô Ảnh không khỏi giật mình “ chưa thành thân? Vậy vị công tử hôm trước, hắn, hắn…”. Phong Vô Ảnh biết nếu hắn còn tự nhận là quân tử thì không nên hỏi tiếp, không nên làm tổn thương nàng nhưng lý trí hắn không kiềm chế được, cứ muốn hắn phải hỏi cho rõ ràng./
” Ngươi nói Như Mặc sao? Hắn không phải là tướng công của ta. Ta quả thực rất thích hắn, dây dưa bám theo hắn nhưng từ hôm nay trở đi, ta với hắn không còn quan hệ gì nữa, ta quyết định để hắn tự do, bởi vì làm như vậy thì đối với mọi người đều tốt. Cho nên ta hiện tại là nữ tử vô đạo đức, không chồng mà có chửa, ngươi có hối hận làm bằng hữu với ta không? Nếu có, ngươi có thể rời đi, ta tuyệt đối không trách ngươi”. Bắc Dao Quang thể hiện như không có gì, nhưng thật ra trong lòng nàng không nghĩ như thế, nàng nói ra miệng lần nữa là không còn quan hệ gì với Như Mặc là muốn khẳng định, muốn củng cố tinh thần cho mình rằng nàng quyết định như vậy là đúng, là cách tốt nhất cho cả hai.
” Bắc Dao, ngươi sao lại nghĩ như vậy, ngươi nghĩ Phong Vô Ảnh ta là người thế nào? trừ phi chính ngươi không cần người bằng hữu này như ta, nếu không Phong Vô Ảnh ta nhất định làm bằng hữu với ngươi”. Thần sắc Phong Vô Ảnh nghiêm trọng hẳn lên, giọng nói cũng vừa vội lại mang theo sự tức giận, tuy rằng hắn thừa nhận lúc hắn mới nghe sự việc, hắn có chút khiếp sợ nhưng hắn không hề coi thường nàng chút nào, ngược lại, khi biết nàng chưa có thành thân, trong lòng hắn còn thấy vui mừng, làm cho hắn cũng cảm thấy hổ thẹn với cảm xúc này của mình.
” Vô Ảnh, thực xin lỗi, là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngồi đi”, Bắc Dao Quang vội vàng nắm chặt tay áo hắn, vẻ mặt hổ thẹn.
“Cũng là ta phản ứng thái quá, ta nên nói xin lỗi ngươi mới phải”, Phong Vô Ảnh thấy vậy lạ tự trách mình, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hai người đồng thời trầm mặc, Xuân Thủy Cùng Xuân Hoa đi vào đi ra một lát đã bày đồ ăn đầy bàn, còn có một bình rượu ngon.
” Ngươi……” Hai người đồng thời ngẩng đầu, đồng thời mở miệng, sau đó lại cùng giật mình.
” Ngươi nói trước đi”, lại đồng thời lên tiếng cùng một lúc, Bắc Dao Quang nhịn không được mà bật cười “ được rồi, Vô Ảnh, ngươi hỏi trước đi”
” Ách, không có gì, cũng là ngươi trước đi!” Phong Vô Ảnh cúi đầu, vốn muốn hỏi nhưng thấy nàng tươi cười lại không thể mở miệng, sợ vừa hỏi sẽ lại làm cho nàng không vui.
” Được rồi, chúng ta cũng đừng ngươi trước ta trước nữa, vẫn nên ăn cơm trước đã, dù sao ta hiện đang có thai, phải ăn nhiều một chút mới đủ dinh dưỡng, có cái gì thì chờ ăn cơm xong sẽ nói cũng không muộn, nhưng xin nói trước, ngươi cũng đừng bị tướng ăn của ta làm cho sợ hãi đó nha”. Bắc Dao Quang có chút bướng bỉnh, cầm đôi đũa trên bàn quơ qua quơ lại trước mặt Phong Vô Ảnh, làm bộ uy hiếp hắn.
“Dạ, dạ, tiểu sinh không dám, xin nữ đại vương nhẹ tay, tiểu sinh nhất định sẽ không để cho mình bị nữ đại vương dọa đến”. Phong Vô Ảnh cũng bị biểu tình của nàng làm lộ ra vài phần tính trẻ con, lập tức làm bộ như một thư sinh đáng thương mà đùa giỡn, làm cho hai nha hoàn Xuân Hoa, Xuân Thủy nhịn không được cũng bật cười, Bắc Dao Quang càng cười lớn hơn, thiếu chút nữa làm rớt đũa xuống đất “ Vô Ảnh, thực là nhìn không ra ngươi lại có khiếu hài hước như vậy, quen biết ngươi thực sự là rất tốt, không được, nếu không ăn cơm ta sẽ bị đói chết, ăn thôi”
Bắc Dao Quang vừa cười vừa bắt đầu ăn cơm, Phong Vô Ảnh thấy nàng cười thoải mái như vậy, tâm tình cũng tốt đến cực điểm, mỉm cười cầm đũa.
Người duy nhất không cười nổi chắc là Thanh nhi rồi, xem ra lúc này hắn lại lộng xảo thành chuyên lần nữa, nghĩ bố trí ăn cơm trong này sẽ làm cho phu nhân nhớ tới chủ nhân một chút, không ngờ lại làm bọn họ thêm hòa hợp, Thanh nhi thật muốn đánh lên đầu mình một cái, vì sao chiêu thức sử dụng với người khác đều hữu dụng nhưng đối với Bắc Dao Quang lại vô dụng chứ?
Bữa cơm này thực sự rất vui, Bắc Dao Quang cũng không nhớ đã bao lâu rồi nàng không có cùng người khác ăn cơm vui vẻ như vậy, trong lúc ăn cơm, Phong Vô Ảnh thỉnh thoảng kể vài câu chuyện cười, đùa giỡn một chút làm cho Bắc Dao Quang tâm tình vui vẻ nên ăn nhiều hơn, mà Phong Vô Ảnh rất ít khi uống rượu cũng đem toàn bộ bình hồ tuyết thanh trút hết vào bụng. Đợi khi hai người no bụng thì nhìn lại trên bàn đều trống trơn, giống như là có quỷ đói vừa tràn qua.
“Ăn thật no”, Phong Vô Ảnh chưa từng có lần nào ăn nhiều như vậy, là đại phu hắn hiểu được phải giữ gìn sức khỏe, cho nên mỗi bữa chỉ ăn rất ít, hôm nay là ngoại lệ, ăn đến không còn chịu nổi nữa, thật sự là do không khí vui vẻ, cảm xúc hưng phấn mà ra.
“Ta cũng ăn rất no”, Bắc Dao Quang không để ý tới hình tượng, sờ sờ bụng nói.
” Phu nhân, Phong đại phu, hai người ăn phần thức ăn dành cho năm người, không thấy no quá mức mới là lạ”, Xuân Hoa hảo tâm giải thích.
Nàng không giải thích thì không sao, nói ra rồi làm cho Bắc Dao Quang và Phong Vô Ảnh xấu hổi đỏ mặt “ năm người? Thượng đế ơi, ngươi sao không nói sớm, ăn như vậy ta nghĩ chẳng mấy chốc ta sẽ mất dáng a”
Phong Vô Ảnh tuy rằng không biết Thượng đế mà nàng gọi là ai, nhưng nhìn biểu tình của nàng, không nhịn được mà cười nói “ Bắc Dao, ngươi hiện tại đang mang thai, ăn nhiều một chút cũng là bình thường nhưng ta là đại phu lại không biết ăn uống hạn chế, thực sự rất xấu hổ. Muốn trách thì chỉ có thể trách ăn cơm cùng ngươi rất vui”
“Chúng ta như thế này là sao chứ? Vì mình ăn nhiều mà xấu hổ sao? Ha ha, ăn nhiều thì ăn nhiều đi, dù sao ta cũng chỉ có một mình, ai sẽ để ý ta biến thành con heo mập đâu? Nhưng nếu ta hại ngươi từ một đại soái ca ngọc thụ lâm phong biến thành một con heo mập ụt ịt thì thực sự rất có lỗi. Cho nên sau này ngươi có ăn cơm cùng ta thì phải ăn ít thôi, ta cũng không phải là sợ hết thức ăn mà là vì tương lai của ngươi a”. Bắc Dao Quang cười to, còn cố tình làm một bộ dáng nghiêm trang, bất quá ý cười trong mắt nàng lại phản bội nàng.
Phong Vô Ảnh cũng hùa theo “ dạ, dạ, nữ đại vương nói rất đúng, tiểu sinh sau này nhất định chú ý, nhưng xin nữ đại vương cho biết cái gì gọi là đại soái ca?”
“A, đây là từ dùng ở quê hương ta, miêu tả nam tử anh tuấn tiêu sái, dáng hình khôi ngô, to lớn…”. Bắc Dao Quang nhiệt tình giải thích, ngược lại Phong Vô Ảnh nghe nàng nói vừa thấy xấu hổ lại có chút vui mừng, thì ra hắn ở trong mắt nàng là như vậy sao? Hắn đâu biết rằng thời hiện đại, trai gái dễ nhìn một chút đều dễ dàng được khen rặng là mỹ nhân, soái ca…có khi chỉ là gọi khách sáo mà thôi, nhưng trong mắt Phong Vô Ảnh lúc này cho rằng Bắc Dao Quang ca ngợi hắn, tim không khỏi đập mạnh, có chút ngượng ngùng “ Bắc Dao, ngươi nói như vậy, ta thực có chút xấu hổ.
Bắc Dao Quang thấy mặt hắn khó xử, hai tai lại đỏ lên, lúc đầu còn không biết nàng đã nói cái gì làm cho hắn hiểu lầm, sau nghĩ lại thì không khỏi cười to “ Vô Ảnh, ngươi thực sự là đùa rất vui”
Đáng thương cho Phong Vô Ảnh không biết nàng vì sao lại cười to như vậy, nhưng thấy nàng cười vui vẻ nên cũng vô phương.
Thấy trốn tránh không được, Bắc Dao Quang đành trợn mắt nói dối, Thanh nhi thấy nàng nói dối như thật, bộ dáng thành khẩn cũng không khỏi bội phục, nếu nói về gian trá và nói dối thì xà loại của nó vẫn thua xa con người.
Phong Vô Ảnh đầu tiên là ngẩn ra, nhìn ánh mắt thành khẩn lại có chút ăn năn của Bắc Dao Quang, mỉm cười nói “ chữa bịnh là vốn mong người bịnh khỏi hẳn, vết thương của phu nhân chỉ trong một đêm đã lành, thực sự là một chuyện tốt, Vô Ảnh hôm nay tới đây cũng chỉ vì muốn thay thuốc cho phu nhân, hi vọng ngươi có thể nhanh chóng đi lại, hiện tại phu nhân đã không chuyện gì, Vô Ảnh cao hứng còn không kịp, phu nhân còn nói những lời ấy làm gì?”
” Vô Ảnh, thật sự thực cám ơn ngươi!” Bắc Dao Quang trong lòng áy náy càng sâu vài phần, người ta đối của nàng quan tâm là thật, nàng nói lý do cũng là giả, nhưng mà không nói như vậy thì chẳng lẽ nàng nhờ xà tinh dùng pháp lực chữa trị cho?
“Phu nhân lại vậy nữa rồi, phu nhân xem ra không xem Vô Ảnh là bằng hữu”, Phong Vô Ảnh liền chậm rãi đứng dậy.
“Vô Ảnh là bằng hữu đầu tiên của ta ở Hiệp Khách thành, có thể cùng Vô Ảnh làm bằng hữu là vinh hạnh của Dao Quang. Bởi vì quý trọng cho nên nói chuyện khách khí, đây là chỗ nông cạn của ta, sau này ta còn ở lại đây lâu dài, còn cần nhờ bằng hữu hỗ trợ, Vô Ảnh, chúng ta thoải mái với nhau nhé, đừng khách khí, câu nệ, nói chuyện khách thực sự cũng là ta không được tự nhiên. Ngươi gọi ta là Dao Quang cũng được, hoặc là Bắc Dao cũng tốt, tùy ý ngươi”. Bắc Dao Quang khôi phục cách nói chuyện thường ngày, vì thấy Phong Vô Ảnh là người có thể kết giao, có thể làm bằng hữu, nếu cứ nói chuyện khách khí thì không thể là bằng hữu chân chính.
” Dao Quang thật sự là một nữ tử hào sảng, khí khái, Vô Ảnh cảm thấy không bằng. Được, hôm nay chúng ta bắt đầu thoái mái đi”. Rất ít có nữ tử nói chuyện thẳng thắng như vậy, càng đừng nói tới nàng nói với một nam tử không phải là trượng phu, đối với người khác đây chính là một chuyện kinh hãi thế tục mà không biết thẹn, là biểu hiện không tuân thủ nữ tắc nhưng Phong Vô Ảnh lại bị sự thoải mái, hào sảng của nàng cuốn hút, cảm thấy cùng nàng làm bằng hữu thật là vinh dự, nàng xem như là một sự tồn tại đặc biệt a.
Thanh nhi thấy bọn họ càng nói chuyện càng vui vẻ, thân mật lại âm thầm nhíu mày, tuy rằng chủ nhân không dặn dò hắn phải phòng ngừa nam tử khác tiếp cận phu nhân nhưng trong mắt hắn, Bắc Dao Quang đã là người của Như Mặc, nên hắn phải thay Như Mặc coi chừng nàng, trong đầu Thanh nhi nổi lên ý nghĩ phải ngăn chặn Phong Vô Ảnh tiếp xúc nhiều với phu nhân.
” Phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong, người muốn dùng ở đâu?, Xuân Thủy đi vào hỏi y1k iến.
Bắc Dao Quang nhìn nhìn đại sảnh, hiển nhiên là không thích hợp ăn cơm, Thanh nhi lúc này lập tức tiến lên nói,” Phu nhân, dùng bữa ở Mặc Viện đi, nơi trang trí tao nhã, rất thích hợp để vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh”
“Được, vậy dùng bữa ở đó đi”. Mua cái phủ này hai ngày, Bắc Dao Quang ngoài trừ phòng mình và đại sảnh thì nơi khác chưa có đi qua, cho nên Thanh nhi nói Mặc Viện, nàng tuy cũng không biết đó là đâu nhưng tin tưởng Thanh nhi làm việc chu đáo, hắn nói thích hợp thì nàng sẽ không hoài nghi.
“Dạ, phu nhân, nô tỳ đi chuẩn bị”, Xuân Thủy thi lễ xong liền đi ra ngoài.
” Thanh nhi, ngươi dẫn đường đi! Vô Ảnh, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu đi! Nói ra thật xấu hổ, phủ đệ này tuy rằng đã mua nhưng ta vẫn còn chưa quen thuộc hệt, ngày mai nhất định phải đi xem toàn bộ phủ một lượt mới được”. Bắc Dao Quang nói xong đứng lên, đem lục thúy xà đặt lên vai, vật nhỏ cũng theo thói quen bám lên đó, im lặng nghe bọn họ nói chuyện, thuận tiện ngủ một chút.
Phong Vô Ảnh vẫn có chút khẩn trương nhìn động tác của nàng “ Bắc Dao, ngươi mấy ngày nay dường như rất mệt mỏi, ta đề nghị ngươi nên nghỉ ngơi vài ngày, dù sao phủ đệ là cố định, sẽ không đột nhiên biến mất, chờ thân thể ngươi khỏe hơn thì khám phá cũng không muộn, nơi này vốn là của Phương phú hào giàu có nhất Hiệp Khách thành, phủ đệ này thực sự không nhỏ, ta cho rằng ngươi không cần vội vã trong một ngày mà tìm hiểu hết”
” Vô Ảnh, ngươi nói cũng phải, vậy nghe lời ngươi, sau khi ăn xong ta còn nhiều chuyện phải thỉnh giáo ngươi, là về cơ thể của ta cũng là về đứa nhỏ trong bụng ta, ngươi là đại phu, nhất định sẽ có lời khuyên tốt cho ta, nhưng giờ chưa cần nói tới, chúng ta ăn cơm trước đi, ta đói sắp chết rồi”. Bắc Dao Quagn sảng khoái gật đầu đáp ứng đề nghị của Phong Vô Ảnh làm cho Thanh nhi đi trước dẫn đường nhịn không được càng thêm lo lắng, phu nhân xem ra rất nghe lời Phong Vô Ảnh. Chủ nhân vì sao ngươi đêm qua chỉ lưu lại một chút rồi lại rời đi?
Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại gấp mà. Hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao nhân loại lại có câu tục ngữ này.
Đi vào Xuân Mặc Viện, Bắc Dao Quang có chút kinh ngạc và hoảng hốt, nơi này bố trí phi thường tao nhã đúng theo lời Thanh nhi nói, chung quanh là rừng trúc tươi mát, màu xanh của trúc làm cho khung cảnh nơi này an bình, thanh tĩnh, gia cụ cùng dụng cụ bài trí chủ yếu đều làm từ trúc, ở nơi đây có cảm giác như mình đang lạc vào giữa rừng trúc. Sở dĩ Bắc Dao Quang có cảm giác như vậy vì Xuân Mặc Viện làm cho nàng nhớ tới Như Mặc, nhớ tới cái người so với trúc càng tuấn tú xuất trần hơn kia.
Không riêng gì Bắc Dao Quang có cảm giác này, khi tiến vào nơi này, trong đầu Phong Vô Ảnh cũng nhớ tới nam tử tuấn mỹ mà hắn đã gặp ở y quán hôm nào, nếu nhớ không lầm thì nam tử đó tên Như Mặc. Như vậy Xuân Mặc Viện này là vì hắn mà trang trí như vậy. Người nọ cũng chính là tướng công của Bắc Dao. Cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng đôi với nữ tử đặc biệt như nàng, nghĩ đến đây, tâm tình vui vẻ lúc trước của Phong Vô Ảnh đột nhiên cảm thấy cô đơn, cố gắng cười hỏi “ Bắc Dao, đến đây lâu như vậy sao còn chưa thấy tướng công của ngươi?”
Bắc Dao Quang lấy lại tinh thần, biết là Thanh nhi cố ý sắp xếp như vậy nên liếc hắn một cái, Thanh nhi cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Bắc Dao Quang làm cho nàng vừa giận lại vừa buồn cười, Thanh nhi biết rõ nàng rời khỏi Như Mặc là muốn tốt cho Như Mặc, hắn sao còn làm ngược lại ý của nàng?
Nghe Phong Vô Ảnh hỏi, Bắc Dao Quang không chút suy nghĩ mà trả lời “ ta không có tướng công, ta còn chưa thành thân”
Đáp án này làm Phong Vô Ảnh không khỏi giật mình “ chưa thành thân? Vậy vị công tử hôm trước, hắn, hắn…”. Phong Vô Ảnh biết nếu hắn còn tự nhận là quân tử thì không nên hỏi tiếp, không nên làm tổn thương nàng nhưng lý trí hắn không kiềm chế được, cứ muốn hắn phải hỏi cho rõ ràng./
” Ngươi nói Như Mặc sao? Hắn không phải là tướng công của ta. Ta quả thực rất thích hắn, dây dưa bám theo hắn nhưng từ hôm nay trở đi, ta với hắn không còn quan hệ gì nữa, ta quyết định để hắn tự do, bởi vì làm như vậy thì đối với mọi người đều tốt. Cho nên ta hiện tại là nữ tử vô đạo đức, không chồng mà có chửa, ngươi có hối hận làm bằng hữu với ta không? Nếu có, ngươi có thể rời đi, ta tuyệt đối không trách ngươi”. Bắc Dao Quang thể hiện như không có gì, nhưng thật ra trong lòng nàng không nghĩ như thế, nàng nói ra miệng lần nữa là không còn quan hệ gì với Như Mặc là muốn khẳng định, muốn củng cố tinh thần cho mình rằng nàng quyết định như vậy là đúng, là cách tốt nhất cho cả hai.
” Bắc Dao, ngươi sao lại nghĩ như vậy, ngươi nghĩ Phong Vô Ảnh ta là người thế nào? trừ phi chính ngươi không cần người bằng hữu này như ta, nếu không Phong Vô Ảnh ta nhất định làm bằng hữu với ngươi”. Thần sắc Phong Vô Ảnh nghiêm trọng hẳn lên, giọng nói cũng vừa vội lại mang theo sự tức giận, tuy rằng hắn thừa nhận lúc hắn mới nghe sự việc, hắn có chút khiếp sợ nhưng hắn không hề coi thường nàng chút nào, ngược lại, khi biết nàng chưa có thành thân, trong lòng hắn còn thấy vui mừng, làm cho hắn cũng cảm thấy hổ thẹn với cảm xúc này của mình.
” Vô Ảnh, thực xin lỗi, là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, ngồi đi”, Bắc Dao Quang vội vàng nắm chặt tay áo hắn, vẻ mặt hổ thẹn.
“Cũng là ta phản ứng thái quá, ta nên nói xin lỗi ngươi mới phải”, Phong Vô Ảnh thấy vậy lạ tự trách mình, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn.
Hai người đồng thời trầm mặc, Xuân Thủy Cùng Xuân Hoa đi vào đi ra một lát đã bày đồ ăn đầy bàn, còn có một bình rượu ngon.
” Ngươi……” Hai người đồng thời ngẩng đầu, đồng thời mở miệng, sau đó lại cùng giật mình.
” Ngươi nói trước đi”, lại đồng thời lên tiếng cùng một lúc, Bắc Dao Quang nhịn không được mà bật cười “ được rồi, Vô Ảnh, ngươi hỏi trước đi”
” Ách, không có gì, cũng là ngươi trước đi!” Phong Vô Ảnh cúi đầu, vốn muốn hỏi nhưng thấy nàng tươi cười lại không thể mở miệng, sợ vừa hỏi sẽ lại làm cho nàng không vui.
” Được rồi, chúng ta cũng đừng ngươi trước ta trước nữa, vẫn nên ăn cơm trước đã, dù sao ta hiện đang có thai, phải ăn nhiều một chút mới đủ dinh dưỡng, có cái gì thì chờ ăn cơm xong sẽ nói cũng không muộn, nhưng xin nói trước, ngươi cũng đừng bị tướng ăn của ta làm cho sợ hãi đó nha”. Bắc Dao Quang có chút bướng bỉnh, cầm đôi đũa trên bàn quơ qua quơ lại trước mặt Phong Vô Ảnh, làm bộ uy hiếp hắn.
“Dạ, dạ, tiểu sinh không dám, xin nữ đại vương nhẹ tay, tiểu sinh nhất định sẽ không để cho mình bị nữ đại vương dọa đến”. Phong Vô Ảnh cũng bị biểu tình của nàng làm lộ ra vài phần tính trẻ con, lập tức làm bộ như một thư sinh đáng thương mà đùa giỡn, làm cho hai nha hoàn Xuân Hoa, Xuân Thủy nhịn không được cũng bật cười, Bắc Dao Quang càng cười lớn hơn, thiếu chút nữa làm rớt đũa xuống đất “ Vô Ảnh, thực là nhìn không ra ngươi lại có khiếu hài hước như vậy, quen biết ngươi thực sự là rất tốt, không được, nếu không ăn cơm ta sẽ bị đói chết, ăn thôi”
Bắc Dao Quang vừa cười vừa bắt đầu ăn cơm, Phong Vô Ảnh thấy nàng cười thoải mái như vậy, tâm tình cũng tốt đến cực điểm, mỉm cười cầm đũa.
Người duy nhất không cười nổi chắc là Thanh nhi rồi, xem ra lúc này hắn lại lộng xảo thành chuyên lần nữa, nghĩ bố trí ăn cơm trong này sẽ làm cho phu nhân nhớ tới chủ nhân một chút, không ngờ lại làm bọn họ thêm hòa hợp, Thanh nhi thật muốn đánh lên đầu mình một cái, vì sao chiêu thức sử dụng với người khác đều hữu dụng nhưng đối với Bắc Dao Quang lại vô dụng chứ?
Bữa cơm này thực sự rất vui, Bắc Dao Quang cũng không nhớ đã bao lâu rồi nàng không có cùng người khác ăn cơm vui vẻ như vậy, trong lúc ăn cơm, Phong Vô Ảnh thỉnh thoảng kể vài câu chuyện cười, đùa giỡn một chút làm cho Bắc Dao Quang tâm tình vui vẻ nên ăn nhiều hơn, mà Phong Vô Ảnh rất ít khi uống rượu cũng đem toàn bộ bình hồ tuyết thanh trút hết vào bụng. Đợi khi hai người no bụng thì nhìn lại trên bàn đều trống trơn, giống như là có quỷ đói vừa tràn qua.
“Ăn thật no”, Phong Vô Ảnh chưa từng có lần nào ăn nhiều như vậy, là đại phu hắn hiểu được phải giữ gìn sức khỏe, cho nên mỗi bữa chỉ ăn rất ít, hôm nay là ngoại lệ, ăn đến không còn chịu nổi nữa, thật sự là do không khí vui vẻ, cảm xúc hưng phấn mà ra.
“Ta cũng ăn rất no”, Bắc Dao Quang không để ý tới hình tượng, sờ sờ bụng nói.
” Phu nhân, Phong đại phu, hai người ăn phần thức ăn dành cho năm người, không thấy no quá mức mới là lạ”, Xuân Hoa hảo tâm giải thích.
Nàng không giải thích thì không sao, nói ra rồi làm cho Bắc Dao Quang và Phong Vô Ảnh xấu hổi đỏ mặt “ năm người? Thượng đế ơi, ngươi sao không nói sớm, ăn như vậy ta nghĩ chẳng mấy chốc ta sẽ mất dáng a”
Phong Vô Ảnh tuy rằng không biết Thượng đế mà nàng gọi là ai, nhưng nhìn biểu tình của nàng, không nhịn được mà cười nói “ Bắc Dao, ngươi hiện tại đang mang thai, ăn nhiều một chút cũng là bình thường nhưng ta là đại phu lại không biết ăn uống hạn chế, thực sự rất xấu hổ. Muốn trách thì chỉ có thể trách ăn cơm cùng ngươi rất vui”
“Chúng ta như thế này là sao chứ? Vì mình ăn nhiều mà xấu hổ sao? Ha ha, ăn nhiều thì ăn nhiều đi, dù sao ta cũng chỉ có một mình, ai sẽ để ý ta biến thành con heo mập đâu? Nhưng nếu ta hại ngươi từ một đại soái ca ngọc thụ lâm phong biến thành một con heo mập ụt ịt thì thực sự rất có lỗi. Cho nên sau này ngươi có ăn cơm cùng ta thì phải ăn ít thôi, ta cũng không phải là sợ hết thức ăn mà là vì tương lai của ngươi a”. Bắc Dao Quang cười to, còn cố tình làm một bộ dáng nghiêm trang, bất quá ý cười trong mắt nàng lại phản bội nàng.
Phong Vô Ảnh cũng hùa theo “ dạ, dạ, nữ đại vương nói rất đúng, tiểu sinh sau này nhất định chú ý, nhưng xin nữ đại vương cho biết cái gì gọi là đại soái ca?”
“A, đây là từ dùng ở quê hương ta, miêu tả nam tử anh tuấn tiêu sái, dáng hình khôi ngô, to lớn…”. Bắc Dao Quang nhiệt tình giải thích, ngược lại Phong Vô Ảnh nghe nàng nói vừa thấy xấu hổ lại có chút vui mừng, thì ra hắn ở trong mắt nàng là như vậy sao? Hắn đâu biết rằng thời hiện đại, trai gái dễ nhìn một chút đều dễ dàng được khen rặng là mỹ nhân, soái ca…có khi chỉ là gọi khách sáo mà thôi, nhưng trong mắt Phong Vô Ảnh lúc này cho rằng Bắc Dao Quang ca ngợi hắn, tim không khỏi đập mạnh, có chút ngượng ngùng “ Bắc Dao, ngươi nói như vậy, ta thực có chút xấu hổ.
Bắc Dao Quang thấy mặt hắn khó xử, hai tai lại đỏ lên, lúc đầu còn không biết nàng đã nói cái gì làm cho hắn hiểu lầm, sau nghĩ lại thì không khỏi cười to “ Vô Ảnh, ngươi thực sự là đùa rất vui”
Đáng thương cho Phong Vô Ảnh không biết nàng vì sao lại cười to như vậy, nhưng thấy nàng cười vui vẻ nên cũng vô phương.
Tác giả :
Liễu Thiểu Bạch