Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương
Chương 77: Sóng yên biển lặng
Nó chợt thở dài, lại có chuyện gì xảy ra nữa đây, mà hắn cũng lạ thật, sao lúc lấy về không kiểm tra luôn, mà còn để tới giờ này, đúng lúc tâm trạng nó không ổn định thì lại hỏi, thật là nó không muốn nói nữa.
“A-Anh nên về đi… bản thân tôi không biết cái mà anh nói đâu?”
Nó không muốn vì một ít hành động xấu của mình chi phối cơ thể, bùng cháy phát ra để làm hắn tổn thương, trong đầu nó nghĩ mỗi lúc nó đau ngực, là tật xấu trong cơ thể nó nổi lên, chỉ là một tẹo thì cũng áp đảo toàn hoạt động trí não.
“Cô nghĩ là tôi tin sao, nếu cô không đưa ra mười phần trăm còn lại, thì cô đừng trách tôi không khách sáo”
Thực ra thì hắn cũng đã kiểm tra từ đầu, nhưng không muốn tới gặp nó, muốn để thời gian trôi qua rồi tính sau, đằng nào cũng chưa cần đến, hôm nay, tiện thể nó “nhìn trộm” nhà hắn, nên hắn theo nó cũng coi như tìm được cách bắt chuyện.
“T-Thành Khang, nếu anh muốn đuổi tôi và gia đình đi cũng được, nhưng mong anh đừng hỏi chuyện cổ phần nữa, tôi không biết gì hết”
Nó mạnh bạo đáp trả, chỉ mong sao hắn không tới tìm nó hỏi chuyện đó nữa, cho dù nó ghét hắn nhưng cũng là do bản thân nó tự làm, nên tự chịu.
“Chuyện này là sao?”
Bố mẹ nó đi siêu thị về, thấy hai đứa đứng nói chuyện, chắc là làm lành với nhau, nên cả hai lén lút đứng nghe, nhưng thật không ngờ họ nghe mà cảm giác chới với vô cùng.
“Bố mẹ/ cô chú”
Nó và hắn cùng đồng thanh nhìn hai người, vẻ mặt của họ rất khác thường ngày, nó cảm giác sợ khi bố mẹ mình nổi giận, nên cười trừ, cũng không biết nói thêm gì nữa.
“Thành Khang, cháu vào nhà giải thích cho cô chú”
“Mẹ à, để con nói cho, không cần phiền tới anh ấy đâu?”
Nó cố gắng ngăn cản nhưng.
“Con tưởng thoát tội sao, cả hai đứa đều đi vào đây rồi giải thích mau, để mẹ gọi bác Thiết Cung qua đây cùng nghe luôn”
Hai con vẹt kia đành câm nín lời, cạn lời và không biết nói gì hơn, chỉ cố gắng cười trừ, cố gắng cho người lớn không biết chuyện, nhưng có vẻ như không ổn chút nào.
“Rồi… có tất cả mọi người lớn ở đây, hai đứa mau giải thích nhanh.”
Tổng cộng là có bố mẹ nó và bố hắn, đang ngồi nhâm nhi uống trà, rất tập trung nhìn hai đứa chuẩn bị lên thớt.
“Thực ra thì… chuyện không có gì to tát đâu ạ”
Nó là người nói trước, vì nó biết mình có lỗi trước.
“Con không nói thì mẹ hỏi Thành Khang.”
Mẹ nó quay sang nhìn hắn, và hai ông bố cũng nhìn chằm chằm vào hắn, họ nghĩ chuyện này chắc là con trai mới làm cho con gái giận được thôi.
“Thực ra thì cháu…”
Hắn cũng không dám nói chuyện đó, nói đúng hơn thì cũng chỉ vì cổ phần đó, mình giữ trong tay thì là người nắm quyền cao nhất, nhưng hắn nghĩ lại chuyện ở khách sạn, đôi mắt hắn trùng xuống, không dám nói, lúc đó bố hắn hiểu được đôi mắt ấy, chắc chắn là có chuyện không tốt với nó, nên hỏi.
“Thành Khang, có chuyện gì với Song Đào sao?”
“Hả? Con gây nên chuyện gì với Thành Khang rồi sao?”
Bố mẹ nó cũng rất ngạc nhiên, con mình đã làm chuyện gì rồi, hai người cũng rất lo lắng, cũng chưa bao giờ thấy nó ngập ngừng, ấp úng khi nói chuyện với người lớn.
“Dạ c-con… là người l-lấy… trộm… cổ phần của công ty anh Khang.”
Nó thật không biết bắt đầu như vậy có được không, giọng nói trở nên khó khăn hơn, dần thì nó cũng hoàn thành xong câu nói của mình.
“HẢ? CON NÓI SAO?”
Hai ông bố và bà mẹ không tin vào điều mình vừa nghe, cứ tưởng con mình chỉ nói dối thôi chứ, cả hắn cũng không tin được là nó chính thức thừa nhận với người lớn, nhìn bộ dạng nó cúi đầu, hai tay bấm bấm vào nhau, giọng run rẩy như sắp khóc, làm hắn cũng chạnh lòng.
“Tại sao con phải lấy cổ phần đó, Thành Khang làm gì có lỗi với con sao?”
Lần này bố của nó không thể không lên tiếng, trước mặt người lớn, mà còn là người thân như vậy, lại thừa nhận chuyện gì thế này.
“D-Dạ… cũng chỉ vì tư lợi cá nhân, vì con không muốn thua kém người khác, con muốn mở một công ty nhỏ”
Bây giờ tâm trạng nó hoàn toàn ổn định, không đau ngực, mọi suy nghĩ cũng không bị làm sao cả, nhưng nó đành phải lấy lý do dối trá nào đó để che đi sự thiếu hiểu biết của mình.
“Con đúng là đứa con gái tư lợi.”
Một cái tát “CHÁT” như trời dáng xuống đầu mình, nó ngạc nhiên nhìn bố mình, một tay còn ôm má, nó chắc chắn cũng biết chuyện này, nhưng cũng không thể chấp nhận được, trước mặt người lạ hoặc là trước đây thì bố và mẹ không bao giờ đánh con mình, có lẽ nó đã làm họ giận lắm rồi.
“Bố… mẹ… hức hức… bác Thiết Cung… hức hức… anh Thành Khang… con xin lỗi mọi người… hức hức… là con sai, từ lần sau con hứa là không làm thế, c-con xin lỗi… hức hức.”
Chỉ có mấy chữ, mấy lời nhận lỗi và xin lỗi, mà nó khóc gần như cạn nước mắt, chỉ cần họ mắng là nó cảm giác hai mắt đỏ hoe rồi, giờ còn đánh nó, thì nó không chế ngự được đôi mắt.
“Thành Khang, Song Đào nói đúng không?”
Bố hắn nhìn qua thấy hắn nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt chỉ hướng về người con gái đang khóc kia, ông cũng không trách móc gì cả, là người trên thương trường nên ông cũng hiểu.
“Song Đào… bác không giận cháu đâu, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới công ty, cổ phần đó cũng chỉ trên giấy tờ thôi, phải có người nắm quyền điều hành như Thành Khang thì chúng mới có hiệu lực”
Ông nhẹ nhàng giải thích, bố mẹ nó nghe được cũng thấy bớt lo hơn, rồi chợt nhớ lại cái mười phần trăm cổ phần mà nãy hắn đòi nó, nhưng hắn lại giải thích, chỉ cần làm với tốc độ của hắn thì chỉ vài hôm là lấy lại được.
Lại lần nữa nó xin lỗi hắn, và bố hắn, nó sợ sẽ khiến bố mẹ buồn nên nó không muốn làm ở chi nhánh của hắn, những người ở đó cũng biết nó nên nó ngại.
“Song Đào, xuống ăn sáng rồi đi học”
Mẹ ở dưới nhà gọi vọng lên, bà cũng thở dài vì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều, cũng vài ngày trôi qua nó cũng vui vẻ trở lại.
“Vâng, con xuống liền đây ạ”
Nó mặc đồng phục trường, và đeo cái ba lô xuống dưới nhà, hôm nay nó cột tóc cao và để mái ngố, nhìn nó rất là dễ thương, nhưng lại y như trẻ con ấy.
“Bố với hai em đi tập thể dục rồi, giờ con ăn cơm xong thì Khang tới chở đi học, mẹ cũng ra công viên với mọi người đây”
Nói xong mẹ nó cũng đi luôn, cầm thêm một túi nước và đồ ăn nhanh, nó mỉm cười chúc mẹ và ba bố con thể dục vui vẻ.
Nó ngồi ăn nhồm nhoàm một mình, sau đó tô một chút son môi rồi đi học, soi mình lại một lần nữa trong gương, tự mình cười thật tươi sau đó đi ra ngoài ga ra lấy xe, nhưng lại nghe tiếng “Bíp bíp” ngoài cổng.
“Lên xe anh chở đi học”
Hắn đứng chờ nó ngay lúc mẹ nó đi ra, chờ cho nó ăn xong, sau đó nhìn từ xa thấy nó hôm nay siêu dễ thương hơn mọi ngày, cứ như đứa cấp hai mới đi học, tâm trạng vui vẻ hẳn, còn cười thật tươi, càng làm hắn thích nhìn nó mãi.
“A-Anh…”
Nó ngập ngừng nhớ lại, nãy hình như mẹ có nói là có người chở đi học, khá bất ngờ vì đó là hắn, nếu là ngày thường thì nó nhảy cẫng lên, và nhanh chóng mở cửa xe, chui tọt vào, nhưng hiện giờ thì… nó không đủ can đảm.
“Em còn đứng đó là trễ học đấy, lên xe đi, anh có chuyện muốn nói”
Hắn bước xuống mở cửa xe cho nó, vì cái tính không thích đi muộn, cũng không muốn người khác chờ đợi, nên nó chui tọt lên và ngồi im ru, chạy xe một hồi mà hắn cứ cười tủm tỉm, hắn chẳng thể nào giận nó với bộ dạng này.
Nó thấy hắn lâu lâu nhìn mình, lại còn cười cười như thằng điên, làm nó khó chịu mà lên tiếng.
“T-Thế… anh có chuyện gì vậy?”
“À không có gì? Anh chỉ muốn em ngồi xe cùng anh thôi”
Hắn thẳng thắn trả lời rất ngây thơ, còn nó nghe thì giống như một con sói con chêu chọc nó, làm nó nổi khùng mà quát hắn.
“ANH NÓI CÁI GÌ? ANH CHÊU TÔI ĐẤY À”
Vừa hay dừng đèn đỏ, nó giả vờ sắn tay áo lên, rồi dùng nắm đấm hùng hổ chĩa thẳng về hắn, khuôn mặt nó hài vô đối, cũng bốc hỏa với hắn, mới sáng ra mà làm nó phải căng cơ miệng rồi.
“Mọi chuyện anh và mọi người cũng đã bỏ qua rồi, vậy nên em tới công ty anh làm nhé”
Hắn phải bật cười vì hành động của nó, đúng là hắn chỉ thích khi nó vui vẻ như vậy thôi, chứ cứ ngồi im ru một đống, làm hắn có chút khó chịu, nên cố tình cười khiêu chiến với nó.
Nó dừng hành động lại, không uy hiếp hắn nữa, ngồi lại vị trí cũng, cúi mặt xuống, nghĩ lại mọi chuyện toàn là mình gây ra, thật khó xử, hắn thấy biểu hiện của nó là biết, tiếp tục nói.
“Em đừng ủ rũ như vậy, anh thích em vui vẻ lên như lúc nãy cơ, đầy sức sống ấy, lát học xong tới công ty anh làm nhé.”
“A-Anh nên về đi… bản thân tôi không biết cái mà anh nói đâu?”
Nó không muốn vì một ít hành động xấu của mình chi phối cơ thể, bùng cháy phát ra để làm hắn tổn thương, trong đầu nó nghĩ mỗi lúc nó đau ngực, là tật xấu trong cơ thể nó nổi lên, chỉ là một tẹo thì cũng áp đảo toàn hoạt động trí não.
“Cô nghĩ là tôi tin sao, nếu cô không đưa ra mười phần trăm còn lại, thì cô đừng trách tôi không khách sáo”
Thực ra thì hắn cũng đã kiểm tra từ đầu, nhưng không muốn tới gặp nó, muốn để thời gian trôi qua rồi tính sau, đằng nào cũng chưa cần đến, hôm nay, tiện thể nó “nhìn trộm” nhà hắn, nên hắn theo nó cũng coi như tìm được cách bắt chuyện.
“T-Thành Khang, nếu anh muốn đuổi tôi và gia đình đi cũng được, nhưng mong anh đừng hỏi chuyện cổ phần nữa, tôi không biết gì hết”
Nó mạnh bạo đáp trả, chỉ mong sao hắn không tới tìm nó hỏi chuyện đó nữa, cho dù nó ghét hắn nhưng cũng là do bản thân nó tự làm, nên tự chịu.
“Chuyện này là sao?”
Bố mẹ nó đi siêu thị về, thấy hai đứa đứng nói chuyện, chắc là làm lành với nhau, nên cả hai lén lút đứng nghe, nhưng thật không ngờ họ nghe mà cảm giác chới với vô cùng.
“Bố mẹ/ cô chú”
Nó và hắn cùng đồng thanh nhìn hai người, vẻ mặt của họ rất khác thường ngày, nó cảm giác sợ khi bố mẹ mình nổi giận, nên cười trừ, cũng không biết nói thêm gì nữa.
“Thành Khang, cháu vào nhà giải thích cho cô chú”
“Mẹ à, để con nói cho, không cần phiền tới anh ấy đâu?”
Nó cố gắng ngăn cản nhưng.
“Con tưởng thoát tội sao, cả hai đứa đều đi vào đây rồi giải thích mau, để mẹ gọi bác Thiết Cung qua đây cùng nghe luôn”
Hai con vẹt kia đành câm nín lời, cạn lời và không biết nói gì hơn, chỉ cố gắng cười trừ, cố gắng cho người lớn không biết chuyện, nhưng có vẻ như không ổn chút nào.
“Rồi… có tất cả mọi người lớn ở đây, hai đứa mau giải thích nhanh.”
Tổng cộng là có bố mẹ nó và bố hắn, đang ngồi nhâm nhi uống trà, rất tập trung nhìn hai đứa chuẩn bị lên thớt.
“Thực ra thì… chuyện không có gì to tát đâu ạ”
Nó là người nói trước, vì nó biết mình có lỗi trước.
“Con không nói thì mẹ hỏi Thành Khang.”
Mẹ nó quay sang nhìn hắn, và hai ông bố cũng nhìn chằm chằm vào hắn, họ nghĩ chuyện này chắc là con trai mới làm cho con gái giận được thôi.
“Thực ra thì cháu…”
Hắn cũng không dám nói chuyện đó, nói đúng hơn thì cũng chỉ vì cổ phần đó, mình giữ trong tay thì là người nắm quyền cao nhất, nhưng hắn nghĩ lại chuyện ở khách sạn, đôi mắt hắn trùng xuống, không dám nói, lúc đó bố hắn hiểu được đôi mắt ấy, chắc chắn là có chuyện không tốt với nó, nên hỏi.
“Thành Khang, có chuyện gì với Song Đào sao?”
“Hả? Con gây nên chuyện gì với Thành Khang rồi sao?”
Bố mẹ nó cũng rất ngạc nhiên, con mình đã làm chuyện gì rồi, hai người cũng rất lo lắng, cũng chưa bao giờ thấy nó ngập ngừng, ấp úng khi nói chuyện với người lớn.
“Dạ c-con… là người l-lấy… trộm… cổ phần của công ty anh Khang.”
Nó thật không biết bắt đầu như vậy có được không, giọng nói trở nên khó khăn hơn, dần thì nó cũng hoàn thành xong câu nói của mình.
“HẢ? CON NÓI SAO?”
Hai ông bố và bà mẹ không tin vào điều mình vừa nghe, cứ tưởng con mình chỉ nói dối thôi chứ, cả hắn cũng không tin được là nó chính thức thừa nhận với người lớn, nhìn bộ dạng nó cúi đầu, hai tay bấm bấm vào nhau, giọng run rẩy như sắp khóc, làm hắn cũng chạnh lòng.
“Tại sao con phải lấy cổ phần đó, Thành Khang làm gì có lỗi với con sao?”
Lần này bố của nó không thể không lên tiếng, trước mặt người lớn, mà còn là người thân như vậy, lại thừa nhận chuyện gì thế này.
“D-Dạ… cũng chỉ vì tư lợi cá nhân, vì con không muốn thua kém người khác, con muốn mở một công ty nhỏ”
Bây giờ tâm trạng nó hoàn toàn ổn định, không đau ngực, mọi suy nghĩ cũng không bị làm sao cả, nhưng nó đành phải lấy lý do dối trá nào đó để che đi sự thiếu hiểu biết của mình.
“Con đúng là đứa con gái tư lợi.”
Một cái tát “CHÁT” như trời dáng xuống đầu mình, nó ngạc nhiên nhìn bố mình, một tay còn ôm má, nó chắc chắn cũng biết chuyện này, nhưng cũng không thể chấp nhận được, trước mặt người lạ hoặc là trước đây thì bố và mẹ không bao giờ đánh con mình, có lẽ nó đã làm họ giận lắm rồi.
“Bố… mẹ… hức hức… bác Thiết Cung… hức hức… anh Thành Khang… con xin lỗi mọi người… hức hức… là con sai, từ lần sau con hứa là không làm thế, c-con xin lỗi… hức hức.”
Chỉ có mấy chữ, mấy lời nhận lỗi và xin lỗi, mà nó khóc gần như cạn nước mắt, chỉ cần họ mắng là nó cảm giác hai mắt đỏ hoe rồi, giờ còn đánh nó, thì nó không chế ngự được đôi mắt.
“Thành Khang, Song Đào nói đúng không?”
Bố hắn nhìn qua thấy hắn nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt chỉ hướng về người con gái đang khóc kia, ông cũng không trách móc gì cả, là người trên thương trường nên ông cũng hiểu.
“Song Đào… bác không giận cháu đâu, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì tới công ty, cổ phần đó cũng chỉ trên giấy tờ thôi, phải có người nắm quyền điều hành như Thành Khang thì chúng mới có hiệu lực”
Ông nhẹ nhàng giải thích, bố mẹ nó nghe được cũng thấy bớt lo hơn, rồi chợt nhớ lại cái mười phần trăm cổ phần mà nãy hắn đòi nó, nhưng hắn lại giải thích, chỉ cần làm với tốc độ của hắn thì chỉ vài hôm là lấy lại được.
Lại lần nữa nó xin lỗi hắn, và bố hắn, nó sợ sẽ khiến bố mẹ buồn nên nó không muốn làm ở chi nhánh của hắn, những người ở đó cũng biết nó nên nó ngại.
“Song Đào, xuống ăn sáng rồi đi học”
Mẹ ở dưới nhà gọi vọng lên, bà cũng thở dài vì mọi chuyện đã tốt hơn nhiều, cũng vài ngày trôi qua nó cũng vui vẻ trở lại.
“Vâng, con xuống liền đây ạ”
Nó mặc đồng phục trường, và đeo cái ba lô xuống dưới nhà, hôm nay nó cột tóc cao và để mái ngố, nhìn nó rất là dễ thương, nhưng lại y như trẻ con ấy.
“Bố với hai em đi tập thể dục rồi, giờ con ăn cơm xong thì Khang tới chở đi học, mẹ cũng ra công viên với mọi người đây”
Nói xong mẹ nó cũng đi luôn, cầm thêm một túi nước và đồ ăn nhanh, nó mỉm cười chúc mẹ và ba bố con thể dục vui vẻ.
Nó ngồi ăn nhồm nhoàm một mình, sau đó tô một chút son môi rồi đi học, soi mình lại một lần nữa trong gương, tự mình cười thật tươi sau đó đi ra ngoài ga ra lấy xe, nhưng lại nghe tiếng “Bíp bíp” ngoài cổng.
“Lên xe anh chở đi học”
Hắn đứng chờ nó ngay lúc mẹ nó đi ra, chờ cho nó ăn xong, sau đó nhìn từ xa thấy nó hôm nay siêu dễ thương hơn mọi ngày, cứ như đứa cấp hai mới đi học, tâm trạng vui vẻ hẳn, còn cười thật tươi, càng làm hắn thích nhìn nó mãi.
“A-Anh…”
Nó ngập ngừng nhớ lại, nãy hình như mẹ có nói là có người chở đi học, khá bất ngờ vì đó là hắn, nếu là ngày thường thì nó nhảy cẫng lên, và nhanh chóng mở cửa xe, chui tọt vào, nhưng hiện giờ thì… nó không đủ can đảm.
“Em còn đứng đó là trễ học đấy, lên xe đi, anh có chuyện muốn nói”
Hắn bước xuống mở cửa xe cho nó, vì cái tính không thích đi muộn, cũng không muốn người khác chờ đợi, nên nó chui tọt lên và ngồi im ru, chạy xe một hồi mà hắn cứ cười tủm tỉm, hắn chẳng thể nào giận nó với bộ dạng này.
Nó thấy hắn lâu lâu nhìn mình, lại còn cười cười như thằng điên, làm nó khó chịu mà lên tiếng.
“T-Thế… anh có chuyện gì vậy?”
“À không có gì? Anh chỉ muốn em ngồi xe cùng anh thôi”
Hắn thẳng thắn trả lời rất ngây thơ, còn nó nghe thì giống như một con sói con chêu chọc nó, làm nó nổi khùng mà quát hắn.
“ANH NÓI CÁI GÌ? ANH CHÊU TÔI ĐẤY À”
Vừa hay dừng đèn đỏ, nó giả vờ sắn tay áo lên, rồi dùng nắm đấm hùng hổ chĩa thẳng về hắn, khuôn mặt nó hài vô đối, cũng bốc hỏa với hắn, mới sáng ra mà làm nó phải căng cơ miệng rồi.
“Mọi chuyện anh và mọi người cũng đã bỏ qua rồi, vậy nên em tới công ty anh làm nhé”
Hắn phải bật cười vì hành động của nó, đúng là hắn chỉ thích khi nó vui vẻ như vậy thôi, chứ cứ ngồi im ru một đống, làm hắn có chút khó chịu, nên cố tình cười khiêu chiến với nó.
Nó dừng hành động lại, không uy hiếp hắn nữa, ngồi lại vị trí cũng, cúi mặt xuống, nghĩ lại mọi chuyện toàn là mình gây ra, thật khó xử, hắn thấy biểu hiện của nó là biết, tiếp tục nói.
“Em đừng ủ rũ như vậy, anh thích em vui vẻ lên như lúc nãy cơ, đầy sức sống ấy, lát học xong tới công ty anh làm nhé.”
Tác giả :
Sói Quỷ