Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương
Chương 18: Nạn nhân của vụ bắt cóc
- Đã tóm được đối tượng, đưa tới chỗ cũ đi… - giọng nói của chị năm ba lúc đầu giờ.
- Chuẩn bị đi, Song Đào sắp tới với em rồi, em nhớ làm cho tốt vào đấy – chị dặn qua điện thoại… cho Việt Minh.
Đi ra cây cổ thụ sau đám cây kia… có người cần gặp em ở đó, đừng có bỏ về, nên nhớ mọi thứ về em chị đều biết đấy – chị năm ba dọa người mà chị vừa bịt mắt được, người đó sợ hãi mà gật đầu lia lại và bước ra.
Thì ra là họ muốn dụ nhỏ vào tròng rồi lén lút đưa nhỏ ra với anh Việt Minh đây mà…
Anh Việt Minh đứng ở gốc cây cổ thụ to đùng và trên tay là một bó hoa “to không kém” đang chở nhỏ tới để anh tỏ tình ấy mà, nghe tiếng bước chân anh mừng thầm, rồi tiếng chân gần hơn và đã dừng lại, anh liền quay mặt lại khi này anh hoàn toàn cúi đầu, quỳ xuống trước mặt nhỏ.
- Anh biết anh không có nhà lầu hay xe hơi như người ta, nhưng trái tim anh đã thuộc về em ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt, anh thực sự rất thích em, làm bạn gái anh nha – lấy hết can đảm để nói, bởi anh chưa bao giờ tỏ tình với con gái cả, vốn dĩ là anh cũng chưa hề thích ai ấy mà.
- Em… đồng ý – người con gái trước mặt nghe những lời đó, lòng cô cảm thấy hạnh phúc biết bao, và những giọt nước mắt thi nhau rơi.
- Hi… hi… em nói th… - anh Thanh Minh mừng rỡ và hạnh phúc, đứng lên ôm nhỏ vào lòng và hơn hết là anh khá bất ngờ, sao nhỏ hôm nay “ốm” thế, nhưng thôi kệ, miễn sao nhỏ đồng ý làm bạn gái anh là anh mừng lắm rồi.
- Thế nhưng khi anh buông nhỏ ra, đang định hỏi là… em nói thật chứ?... nhưng ai ngờ mặt anh Việt Minh hiện lên… sao đom đóm… vì người trước mặt anh… KHÔNG PHẢI LÀ NHỎ… bảo sao nhỏ cao và gầy thế.
- C-Cô là ai? – anh hỏi.
- Em là bạn gái anh mà – “nhỏ giả” nói tỉnh queo.
- Không đúng, Song Đào của tôi đâu, cô đưa cô ấy đi đâu rồi.
- Anh nói gì vậy, Song Đào nào, em là người anh nãy tỏ tình đây mà – cố gắng vớt vát.
- Trả lại tôi hoa… mà thôi cho cô đấy… đừng bám theo tôi – anh cảm thấy hụt hẫng, chắc là mấy người kia bắt nhầm người rồi, nên tức tốc trở về lớp.
Anh Việt Minh lập tức gọi cho chị năm ba và nói rõ tình hình, chị bẽ mặt cười cười cho qua, chắc là khi nãy nhầm người.
Vậy còn nhỏ… nãy nhỏ sao thế nhỉ…
Đáng lý ra là chị năm ba ấy đã “tóm” trúng được nhỏ rồi, thế nhưng nhỏ bị vấp cục đá thế là bị vấp cúi người về trước, cũng may là chưa “úp mặt” xuống đất đấy, giây phút ấy một cô gái khác vừa kịp bước ra từ nhà vệ sinh, và cô ấy đã bị chị chụp lại, thế chỗ cho nhỏ, hiện giờ thì nhỏ đang ngồi ở cái ghế đá mà hồi đầu năm nhỏ ngủ gật ở đấy.
Suy nghĩ của nhỏ rất nhiều chuyện, cũng không hiểu vì sao mà nhỏ lại thích suy nghĩ nhiều như thế, những lúc tâm trạng không tốt, nhỏ thường nghe bài hát và kiếm một nơi thật yên tĩnh để thưởng thức.
Bây giờ nhỏ cũng vậy, mở liền trong list nhạc của nhỏ bài hát, lâu lâu nhỏ hát theo lời của con gái trong bài nữa, đằng nào cũng không có ai mà.
“Bâng Khuâng – Crying Overt You”.
“Dừng chân nơi đâu, từ khi ánh mắt nhìn nhau chẳng nói được gì.
Mình từng cùng nhau đi, tìm niềm tin yêu, dù cho nước mắt thấm vào từng
Chặng đường dài nơi em khóc, lặng thầm vương lên mái tóc
Phố vắng anh đưa em đi quên bao chuyện buồn.
……
Vùi chôn hết những phút đắm đuối, anh thu mình vào trong căn phòng
Nằm nghĩ đến những vết cứa xót xa nơi đặt trọn thương yêu
Một giây anh bâng khuâng…
Một giây anh hứa với lòng mình sẽ phải quên”.
Những hành động đó của nhỏ đã được thu vào tầm ngắm của Hoàng Nam, khi nhỏ đứng dậy đi đâu đó là đôi chân cậu cũng muốn đi theo, và dừng lại khi thấy nhỏ đang ngồi ghế đá “rất tâm trạng” và còn hát nữa, nhưng mà cậu bị thu hút hởi giọng hát truyền cảm của nhỏ.
Và hành động của nhỏ và Hoàng Nam cũng được hắn chú ý tới, hắn và Lâm An xuống căn tin vì cô muốn mua nước, hắn đứng ngoài và thấy, một chút cảm xúc khác lạ trong tim hắn.
……
Còn về phần anh Việt Minh và “nhỏ giả” kia, cô gái ấy cứ đi theo anh cho tới tận lớp, cũng hên là cô học kế lớp anh, anh mắng cô mà cô giả khóc làm anh cũng không dám mắng nữa, nhưng vừa quay người đi là cô cười tươi rồi…
Cũng từ vụ tỏ tình không dành cho mình này mà… cô đã thích anh rồi, cô là người giàu có rồi nên không quan tâm gia cảnh của anh, cô cảm thấy thực sự xúc động khi có người tỏ tình mà khiến cô phải khóc thế kia, nên cô quyết định sẽ theo anh và cũng tìm ra cái tên “Song Đào”, mỉm cười thì ra đó là hội trưởng hội học sinh, thế nhưng cô lại càng không quan tâm, bởi vì người như nhỏ đã có rất nhiều người theo rồi, cô khó khăn lắm mới có một người làm cô ưng ý, cô chỉ quan tâm tới anh Việt Minh này thôi, cũng hỏi vài bạn cô lớp của anh và biết được tên anh, tiện thể cũng điều tra luôn việc đi học và nhà ở của anh, cũng có kết quả thỏa đáng với công sức mà cô bỏ ra.
Nhân vật nữ này là “Lâm Tâm Như” là con nhà giàu, không lọt top nào cả, chỉ biết là gia thế giàu có, Tâm Như bằng tuổi anh Việt Minh, học kế lớp anh, là người vui vẻ, hoạt bát hơn nữa cũng chưa có mối tình vắt vai nào, cô cũng rất đáng yêu với hai má lúm đồng tiền.
Mặt trời đã mọc lên tận đỉnh núi rồi, anh Việt Minh mới lồm cồm mở mắt, nheo con mắt một cách nhẹ nhàng nhất, anh thấy trước mặt mình… là khuôn mặt của… một cô gái… làm anh cứ tưởng còn ngủ mớ, nhưng khuôn mặt cười má lúm đồng tiền làm anh cười thành tiếng.
- Anh Minh chưa dậy à – Tâm Như đã tìm được phòng trọ anh và cũng biết là nhỏ ở cùng dãy trọ này.
- Aaaaa… cô… - anh Việt Minh tiêu hóa hết mọi chuyện và hét toáng lên.
- Suỵt… anh bé miệng thôi, may mà phòng kế bên đã đi làm rồi đấy không thì họ qua, tẩn anh một trận rồi – cách nói chuyện của Tâm Như cũng rất sốc.
- S-Sao cô vào được phòng tôi – anh Việt Minh nhớ ra chuyện.
- Haizz… anh ngủ có khóa cửa sao – Tâm Như nhìn ra cái cửa được đóng lại cẩn thận y như tối qua anh đã làm thế.
Bây giờ hai người ở trong phòng… đóng cửa… chắc chắn là sẽ có người suy nghĩ… không chính đáng… he… he.
- Cô tới đây làm gì? Mà nãy cô tới đây có ai thấy cô không? – anh cũng hết cách ra nhìn nhìn bên ngoài xem có ai không, thở phào khi không ai cả.
- Không ai thấy đâu, chỉ có bà mặc đồ màu xanh nhạt chỉ cho em phòng của anh thôi – Tâm Như cười và thầm cảm ơn bà.
- C-Cái gì? Cô… cô… đó là bả chủ đấy – anh Việt Minh sợ sệt, bà sẽ đuổi anh ra khỏi dãy trọ mất thôi, đôi chân phi nhanh ra mở cửa rồi tìm gặp bà chủ, mà bà đi đâu rồi, anh thở dài về phòng.
- Cô kia đây là phòng tôi đấy, muốn ăn thì cô ra ngoài mà ăn – anh Việt Minh thấy Tâm Như ngồi ăn osi ngon lành.
- Cái này cũng ngon đấy chứ? – lần đầu tiên Tâm Như ăn món này
- Cái gì… cô chưa ăn bao giờ sao? – anh hỏi và mặt nghệt rõ tội.
- Lần đầu tiên em được ăn, ngon đấy – Tâm Như cười híp mắt.
Trong lúc này anh nhớ tới khuôn mặt cười của nhỏ, làm anh bị thu hút, nhưng rồi lúc Tâm Như cười híp mắt giống nhỏ, mặc dù không có gì đặc biệt nhưng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường, nhưng cố gắng lắc đầu xua đi chuyện đó và bước vào vscn. Tâm Như thấy anh chăm chú nhìn mình, cô khẽ mỉm cười.
- Sao cô biết được phòng trọ của tôi – vệ sinh xong, anh Việt Minh bước ra hỏi.
- Thì em điều tra, với em mấy chuyện này không khó – Tâm Như dọn dẹp một số thứ trong phòng anh và nhìn thấy… xịp đen của anh, cô đang định nhặt lên dọn đi mà sợ, đỏ ửng mặt, anh thấy vậy thì cũng vội vã tới nhặt cất đi, hơi ngượng.
- Chiều có bài kiểm tra, cô mau về cho tôi học bài – anh ngỏ ý đuổi.
- Anh cứ học đi, em ngồi chơi cũng được, à quên nãy em mua ít đồ ăn, em để ngoài xe để em ra lấy vào nấu cho anh ăn nha, đằng nào phòng anh cũng chẳng có gì – Tâm Như cười rồi đứng lên ra cửa, dường như anh Việt Minh biết cô làm gì, nên ngăn chặn.
- Để tôi lấy cho – chỉ là anh không muốn bà chủ thấy cô nữa ấy.
- Cảm ơn anh – Tâm Như cười.
Sau đó là cái cảnh giống như trong anime của Nhật Bản, cảnh anh Việt Minh ngồi học bài, và Tâm Như nấu ăn, rất giống một cặp vợ chồng mới cưới.
Anh học bài và lâu lâu nghe thấy Tâm Như líu lo và “rống” theo nhạc, mặc dù giọng cô như vịt đực ấy, anh khẽ mỉm cười và cái bụng anh réo lên vì đói.
Cuối cùng thì anh cũng hoàn thành một nửa bài học, Tâm Như cũng đã hoàn thành xong việc nấu nướng của mình.
Không chê vào đâu được là Tâm Như nấu ăn rất ngon, anh ăn như đỉa đói, xong xuôi thì anh ngỏ ý cảm ơn về bữa ăn và nói cô nên về chuẩn bị đồng phục rồi chiều đi học, bát đũa thì để anh rửa sau.
Tâm Như vui vẻ cười…
Thế là anh Việt Minh lại ra xe lấy đồng phục của cô, thì ra cô chuẩn bị đầy đủ hết cả, sau đó thì anh ngồi học nốt bài, còn cô thì nằm đấy ngủ để lát dậy đi học, trên môi cô còn nở nụ cười nữa.
Anh Việt Minh học xong nhìn cô ngủ, anh thoáng đỏ mặt, nhìn kỹ thì Tâm Như cũng rất dễ thương, mặc dù cô không trắng bằng nhỏ nhưng cũng thuộc dạng là “trắng hơn anh”… ha… ha…
- Chuẩn bị đi, Song Đào sắp tới với em rồi, em nhớ làm cho tốt vào đấy – chị dặn qua điện thoại… cho Việt Minh.
Đi ra cây cổ thụ sau đám cây kia… có người cần gặp em ở đó, đừng có bỏ về, nên nhớ mọi thứ về em chị đều biết đấy – chị năm ba dọa người mà chị vừa bịt mắt được, người đó sợ hãi mà gật đầu lia lại và bước ra.
Thì ra là họ muốn dụ nhỏ vào tròng rồi lén lút đưa nhỏ ra với anh Việt Minh đây mà…
Anh Việt Minh đứng ở gốc cây cổ thụ to đùng và trên tay là một bó hoa “to không kém” đang chở nhỏ tới để anh tỏ tình ấy mà, nghe tiếng bước chân anh mừng thầm, rồi tiếng chân gần hơn và đã dừng lại, anh liền quay mặt lại khi này anh hoàn toàn cúi đầu, quỳ xuống trước mặt nhỏ.
- Anh biết anh không có nhà lầu hay xe hơi như người ta, nhưng trái tim anh đã thuộc về em ngay từ lúc đầu tiên gặp mặt, anh thực sự rất thích em, làm bạn gái anh nha – lấy hết can đảm để nói, bởi anh chưa bao giờ tỏ tình với con gái cả, vốn dĩ là anh cũng chưa hề thích ai ấy mà.
- Em… đồng ý – người con gái trước mặt nghe những lời đó, lòng cô cảm thấy hạnh phúc biết bao, và những giọt nước mắt thi nhau rơi.
- Hi… hi… em nói th… - anh Thanh Minh mừng rỡ và hạnh phúc, đứng lên ôm nhỏ vào lòng và hơn hết là anh khá bất ngờ, sao nhỏ hôm nay “ốm” thế, nhưng thôi kệ, miễn sao nhỏ đồng ý làm bạn gái anh là anh mừng lắm rồi.
- Thế nhưng khi anh buông nhỏ ra, đang định hỏi là… em nói thật chứ?... nhưng ai ngờ mặt anh Việt Minh hiện lên… sao đom đóm… vì người trước mặt anh… KHÔNG PHẢI LÀ NHỎ… bảo sao nhỏ cao và gầy thế.
- C-Cô là ai? – anh hỏi.
- Em là bạn gái anh mà – “nhỏ giả” nói tỉnh queo.
- Không đúng, Song Đào của tôi đâu, cô đưa cô ấy đi đâu rồi.
- Anh nói gì vậy, Song Đào nào, em là người anh nãy tỏ tình đây mà – cố gắng vớt vát.
- Trả lại tôi hoa… mà thôi cho cô đấy… đừng bám theo tôi – anh cảm thấy hụt hẫng, chắc là mấy người kia bắt nhầm người rồi, nên tức tốc trở về lớp.
Anh Việt Minh lập tức gọi cho chị năm ba và nói rõ tình hình, chị bẽ mặt cười cười cho qua, chắc là khi nãy nhầm người.
Vậy còn nhỏ… nãy nhỏ sao thế nhỉ…
Đáng lý ra là chị năm ba ấy đã “tóm” trúng được nhỏ rồi, thế nhưng nhỏ bị vấp cục đá thế là bị vấp cúi người về trước, cũng may là chưa “úp mặt” xuống đất đấy, giây phút ấy một cô gái khác vừa kịp bước ra từ nhà vệ sinh, và cô ấy đã bị chị chụp lại, thế chỗ cho nhỏ, hiện giờ thì nhỏ đang ngồi ở cái ghế đá mà hồi đầu năm nhỏ ngủ gật ở đấy.
Suy nghĩ của nhỏ rất nhiều chuyện, cũng không hiểu vì sao mà nhỏ lại thích suy nghĩ nhiều như thế, những lúc tâm trạng không tốt, nhỏ thường nghe bài hát và kiếm một nơi thật yên tĩnh để thưởng thức.
Bây giờ nhỏ cũng vậy, mở liền trong list nhạc của nhỏ bài hát, lâu lâu nhỏ hát theo lời của con gái trong bài nữa, đằng nào cũng không có ai mà.
“Bâng Khuâng – Crying Overt You”.
“Dừng chân nơi đâu, từ khi ánh mắt nhìn nhau chẳng nói được gì.
Mình từng cùng nhau đi, tìm niềm tin yêu, dù cho nước mắt thấm vào từng
Chặng đường dài nơi em khóc, lặng thầm vương lên mái tóc
Phố vắng anh đưa em đi quên bao chuyện buồn.
……
Vùi chôn hết những phút đắm đuối, anh thu mình vào trong căn phòng
Nằm nghĩ đến những vết cứa xót xa nơi đặt trọn thương yêu
Một giây anh bâng khuâng…
Một giây anh hứa với lòng mình sẽ phải quên”.
Những hành động đó của nhỏ đã được thu vào tầm ngắm của Hoàng Nam, khi nhỏ đứng dậy đi đâu đó là đôi chân cậu cũng muốn đi theo, và dừng lại khi thấy nhỏ đang ngồi ghế đá “rất tâm trạng” và còn hát nữa, nhưng mà cậu bị thu hút hởi giọng hát truyền cảm của nhỏ.
Và hành động của nhỏ và Hoàng Nam cũng được hắn chú ý tới, hắn và Lâm An xuống căn tin vì cô muốn mua nước, hắn đứng ngoài và thấy, một chút cảm xúc khác lạ trong tim hắn.
……
Còn về phần anh Việt Minh và “nhỏ giả” kia, cô gái ấy cứ đi theo anh cho tới tận lớp, cũng hên là cô học kế lớp anh, anh mắng cô mà cô giả khóc làm anh cũng không dám mắng nữa, nhưng vừa quay người đi là cô cười tươi rồi…
Cũng từ vụ tỏ tình không dành cho mình này mà… cô đã thích anh rồi, cô là người giàu có rồi nên không quan tâm gia cảnh của anh, cô cảm thấy thực sự xúc động khi có người tỏ tình mà khiến cô phải khóc thế kia, nên cô quyết định sẽ theo anh và cũng tìm ra cái tên “Song Đào”, mỉm cười thì ra đó là hội trưởng hội học sinh, thế nhưng cô lại càng không quan tâm, bởi vì người như nhỏ đã có rất nhiều người theo rồi, cô khó khăn lắm mới có một người làm cô ưng ý, cô chỉ quan tâm tới anh Việt Minh này thôi, cũng hỏi vài bạn cô lớp của anh và biết được tên anh, tiện thể cũng điều tra luôn việc đi học và nhà ở của anh, cũng có kết quả thỏa đáng với công sức mà cô bỏ ra.
Nhân vật nữ này là “Lâm Tâm Như” là con nhà giàu, không lọt top nào cả, chỉ biết là gia thế giàu có, Tâm Như bằng tuổi anh Việt Minh, học kế lớp anh, là người vui vẻ, hoạt bát hơn nữa cũng chưa có mối tình vắt vai nào, cô cũng rất đáng yêu với hai má lúm đồng tiền.
Mặt trời đã mọc lên tận đỉnh núi rồi, anh Việt Minh mới lồm cồm mở mắt, nheo con mắt một cách nhẹ nhàng nhất, anh thấy trước mặt mình… là khuôn mặt của… một cô gái… làm anh cứ tưởng còn ngủ mớ, nhưng khuôn mặt cười má lúm đồng tiền làm anh cười thành tiếng.
- Anh Minh chưa dậy à – Tâm Như đã tìm được phòng trọ anh và cũng biết là nhỏ ở cùng dãy trọ này.
- Aaaaa… cô… - anh Việt Minh tiêu hóa hết mọi chuyện và hét toáng lên.
- Suỵt… anh bé miệng thôi, may mà phòng kế bên đã đi làm rồi đấy không thì họ qua, tẩn anh một trận rồi – cách nói chuyện của Tâm Như cũng rất sốc.
- S-Sao cô vào được phòng tôi – anh Việt Minh nhớ ra chuyện.
- Haizz… anh ngủ có khóa cửa sao – Tâm Như nhìn ra cái cửa được đóng lại cẩn thận y như tối qua anh đã làm thế.
Bây giờ hai người ở trong phòng… đóng cửa… chắc chắn là sẽ có người suy nghĩ… không chính đáng… he… he.
- Cô tới đây làm gì? Mà nãy cô tới đây có ai thấy cô không? – anh cũng hết cách ra nhìn nhìn bên ngoài xem có ai không, thở phào khi không ai cả.
- Không ai thấy đâu, chỉ có bà mặc đồ màu xanh nhạt chỉ cho em phòng của anh thôi – Tâm Như cười và thầm cảm ơn bà.
- C-Cái gì? Cô… cô… đó là bả chủ đấy – anh Việt Minh sợ sệt, bà sẽ đuổi anh ra khỏi dãy trọ mất thôi, đôi chân phi nhanh ra mở cửa rồi tìm gặp bà chủ, mà bà đi đâu rồi, anh thở dài về phòng.
- Cô kia đây là phòng tôi đấy, muốn ăn thì cô ra ngoài mà ăn – anh Việt Minh thấy Tâm Như ngồi ăn osi ngon lành.
- Cái này cũng ngon đấy chứ? – lần đầu tiên Tâm Như ăn món này
- Cái gì… cô chưa ăn bao giờ sao? – anh hỏi và mặt nghệt rõ tội.
- Lần đầu tiên em được ăn, ngon đấy – Tâm Như cười híp mắt.
Trong lúc này anh nhớ tới khuôn mặt cười của nhỏ, làm anh bị thu hút, nhưng rồi lúc Tâm Như cười híp mắt giống nhỏ, mặc dù không có gì đặc biệt nhưng anh lại cảm thấy ấm áp lạ thường, nhưng cố gắng lắc đầu xua đi chuyện đó và bước vào vscn. Tâm Như thấy anh chăm chú nhìn mình, cô khẽ mỉm cười.
- Sao cô biết được phòng trọ của tôi – vệ sinh xong, anh Việt Minh bước ra hỏi.
- Thì em điều tra, với em mấy chuyện này không khó – Tâm Như dọn dẹp một số thứ trong phòng anh và nhìn thấy… xịp đen của anh, cô đang định nhặt lên dọn đi mà sợ, đỏ ửng mặt, anh thấy vậy thì cũng vội vã tới nhặt cất đi, hơi ngượng.
- Chiều có bài kiểm tra, cô mau về cho tôi học bài – anh ngỏ ý đuổi.
- Anh cứ học đi, em ngồi chơi cũng được, à quên nãy em mua ít đồ ăn, em để ngoài xe để em ra lấy vào nấu cho anh ăn nha, đằng nào phòng anh cũng chẳng có gì – Tâm Như cười rồi đứng lên ra cửa, dường như anh Việt Minh biết cô làm gì, nên ngăn chặn.
- Để tôi lấy cho – chỉ là anh không muốn bà chủ thấy cô nữa ấy.
- Cảm ơn anh – Tâm Như cười.
Sau đó là cái cảnh giống như trong anime của Nhật Bản, cảnh anh Việt Minh ngồi học bài, và Tâm Như nấu ăn, rất giống một cặp vợ chồng mới cưới.
Anh học bài và lâu lâu nghe thấy Tâm Như líu lo và “rống” theo nhạc, mặc dù giọng cô như vịt đực ấy, anh khẽ mỉm cười và cái bụng anh réo lên vì đói.
Cuối cùng thì anh cũng hoàn thành một nửa bài học, Tâm Như cũng đã hoàn thành xong việc nấu nướng của mình.
Không chê vào đâu được là Tâm Như nấu ăn rất ngon, anh ăn như đỉa đói, xong xuôi thì anh ngỏ ý cảm ơn về bữa ăn và nói cô nên về chuẩn bị đồng phục rồi chiều đi học, bát đũa thì để anh rửa sau.
Tâm Như vui vẻ cười…
Thế là anh Việt Minh lại ra xe lấy đồng phục của cô, thì ra cô chuẩn bị đầy đủ hết cả, sau đó thì anh ngồi học nốt bài, còn cô thì nằm đấy ngủ để lát dậy đi học, trên môi cô còn nở nụ cười nữa.
Anh Việt Minh học xong nhìn cô ngủ, anh thoáng đỏ mặt, nhìn kỹ thì Tâm Như cũng rất dễ thương, mặc dù cô không trắng bằng nhỏ nhưng cũng thuộc dạng là “trắng hơn anh”… ha… ha…
Tác giả :
Sói Quỷ