Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 54: Đại khái có lẽ thế
Mặc dù thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng Kim Bảo Nhi cũng đang suy đoán, rốt cuộc Lộ Nhi sẽ hỏi vấn đề gì, nếu như mình đáp sai thì làm sao đây, hắn có phải hay không còn muốn tự mình nhìn một chút chính xác là có gì khác nhau? Suy nghĩ một chút, trước tiên chỉ còn cách ứng phó trả lời.
Nhìn bộ dáng đang ngồi nghiêm chỉnh của hắn, lòng của nàng cũng trở nên rối loạn.
" Như thế này, tỷ tỷ có giống như Lộ Nhi không, có đôi khi sẽ cảm thấy đau nhức, có lúc lại muốn ôm ấp, có đôi khi bên trong lại cảm thấy rất muốn? " Hắn nghiêm túc nhìn chầm chầm vẻ mặt lúng túng của nàng, từng chữ từng câu hỏi…
Hả? Cái gì có lúc sẽ đau, có lúc cũng rất muốn ôm ấp, cỏ đôi khi bên trong lại rất muốn? Trong đầu của nàng vòng vo vô số dấu chấm hỏi, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn như cũ cũng không nghĩ ra hắn đang hỏi cái gì.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ làm cho bên trong phòng trở nên sáng ngời, hắn có một chút chán nản đưa lưng về phía ánh sáng, nàng dùng mọi cách nào cũng không thể nào suy đoán được nó là cái gì, cũng không nhìn được từ trên mặt hắn được thứ gì, dứt khoát làm một kẻ ngốc cười to một tiếng.
" Đại khái có lúc sẽ bị như thế. " Bởi vì nàng thực sự khi nhìn người thân của mình bị thương thì sẽ cảm thấy đau lòng, thấy Lộ Nhi muốn ôm ấp, về phần bên trong sẽ muốn cái gì đó, thì nàng lại hoàn toàn không đoán ra được.
" Ồ, ra là vậy. " Hắn thế nhưng lại gật đầu, cũng không hỏi đó là cái gì, tiếp tục vấn đáp, " Nơi đó của tỷ tỷ có phải lớn lắm không, có phải cảm thấy không thoải mái hay không, cảm thấy bị trói buộc hay cực kỳ khó chịu hay không? " (Ta không nghe thấy thứ j hết, mỗ nam quá mặt dày =_=)
Chậm rãi cúi đầu, liếc nhìn mảnh vải trắng ở trước ngực, sắc mặt hồng lên, như con rùa chậm rãi gật đầu một cái.
" Thỉnh thoảng cũng sẽ bị như thế, nhưng lâu rồi cũng đã trở thành thói quen. " Nàng nhớ tới thời điểm lần đầu tiên bó tấm vải trắng này khó đến nỗi làm nàng cứ khóc nhè, ồn ào muốn cởi bỏ, sau đó lại bị mẹ hung hăng đánh một trận, cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Nàng có thật biết mình đang hỏi cái gì không? Hắn cúi đầu xuống che đi nụ cười đang muốn nứt cả miệng ra, sau đó lại thu lại, làm như không có việc gì ngẩng đầu lên.
" Lúc Lộ Nhi cảm thấy không thoải mái, có thể ôm tỷ tỷ hay không, nhưng cách một tấm vải vóc cũng cảm thấy không được thoải mái, có thể cứ như vậy ôm ấp được không ? " Nói xong, tay nho nhỏ tự dò xét vào nơi bụng của nàng, trượt qua trượt lại trên da thịt, cố ý không động vào vùng mẫn cảm của nàng, để tránh gặp phải tác dụng ngược.
Hắn không phải chỉ muốn biểu đạt ra cảm xúc của mình thôi sao, nhưng chỉ có thể đối xử thông qua phương pháp này để làm cho nàng hiểu, một đứa bé cũng rất cần người lớn thương yêu mình, nhất là đứa bé đã mất đi người thân, lại càng cần mình yêu thương nó thêm? Xem ra, hắn thật sự xem mình như mẫu thân.(cười đểu)
" Có thể, có thể a. " Tận lực coi thường nội tâm đang xôn xao lo lắng của mình, nàng khẽ mỉm cười.
" Tỷ tỷ, bạn học đều nói họ uống sữa mẹ để lớn lên, nhưng Lộ Nhi lại không nhớ rõ được dáng vẻ của mẹ, cũng không nhớ rốt cuộc mình đã từng uống sữa hay chưa nữa… " Mắt to ngập nước tha thiết nhìn nàng, nhìn khuôn mặt cứng ngắc trong nháy mắt của nàng, có chút buồn bã hạ mi mắt xuống.
Từng bước từng bước, cũng không tin sẽ không vượt qua được một bước này, hắn thầm suy nghĩ, mặc dù có thể vụng trộm, nhưng lại càng thêm hi vọng có thể quang minh chính đại mà được nàng tiếp nhận sự đụng chạm của mình.
Hắn, chắc không phải muốn làm ngay tại đây đấy chứ? Nàng kinh ngạc hít vào hai cái, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt cô đơn của hắn, hào quang tình thương của người mẹ lại một lần nữa bắt đầu tràn lan.
" Ngươi, tỷ tỷ có thể ôm ngươi, tỷ tỷ, sẽ giống như mẹ ruột của ngươi vậy. " Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hoan hô chính mình vì đã tự mình đưa ra một quyết định to lớn như vậy, dù sao thì cả đời cũng đều phải mặc trang phục của nam nhân, có lấy chồng hay không cũng không còn quan hệ gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rủ xuống đột nhiên nâng lên, nở một nụ cười hồn nhiên như hoa lê đối mặt với nàng.
" Ý tỷ là, Lộ Nhi có thể thân ái tỷ tỷ rồi đúng không? " Lòng ngón tay núc ních nịt, bóp lên chỗ nhô ra đầy nhạy cảm của người nào đó.
Có lẽ… Về sau sẽ dần thích ứng được? Kim Bảo Nhi âm thầm cười khổ.
Nhìn bộ dáng đang ngồi nghiêm chỉnh của hắn, lòng của nàng cũng trở nên rối loạn.
" Như thế này, tỷ tỷ có giống như Lộ Nhi không, có đôi khi sẽ cảm thấy đau nhức, có lúc lại muốn ôm ấp, có đôi khi bên trong lại cảm thấy rất muốn? " Hắn nghiêm túc nhìn chầm chầm vẻ mặt lúng túng của nàng, từng chữ từng câu hỏi…
Hả? Cái gì có lúc sẽ đau, có lúc cũng rất muốn ôm ấp, cỏ đôi khi bên trong lại rất muốn? Trong đầu của nàng vòng vo vô số dấu chấm hỏi, nhưng suy nghĩ hồi lâu, vẫn như cũ cũng không nghĩ ra hắn đang hỏi cái gì.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua khung cửa sổ làm cho bên trong phòng trở nên sáng ngời, hắn có một chút chán nản đưa lưng về phía ánh sáng, nàng dùng mọi cách nào cũng không thể nào suy đoán được nó là cái gì, cũng không nhìn được từ trên mặt hắn được thứ gì, dứt khoát làm một kẻ ngốc cười to một tiếng.
" Đại khái có lúc sẽ bị như thế. " Bởi vì nàng thực sự khi nhìn người thân của mình bị thương thì sẽ cảm thấy đau lòng, thấy Lộ Nhi muốn ôm ấp, về phần bên trong sẽ muốn cái gì đó, thì nàng lại hoàn toàn không đoán ra được.
" Ồ, ra là vậy. " Hắn thế nhưng lại gật đầu, cũng không hỏi đó là cái gì, tiếp tục vấn đáp, " Nơi đó của tỷ tỷ có phải lớn lắm không, có phải cảm thấy không thoải mái hay không, cảm thấy bị trói buộc hay cực kỳ khó chịu hay không? " (Ta không nghe thấy thứ j hết, mỗ nam quá mặt dày =_=)
Chậm rãi cúi đầu, liếc nhìn mảnh vải trắng ở trước ngực, sắc mặt hồng lên, như con rùa chậm rãi gật đầu một cái.
" Thỉnh thoảng cũng sẽ bị như thế, nhưng lâu rồi cũng đã trở thành thói quen. " Nàng nhớ tới thời điểm lần đầu tiên bó tấm vải trắng này khó đến nỗi làm nàng cứ khóc nhè, ồn ào muốn cởi bỏ, sau đó lại bị mẹ hung hăng đánh một trận, cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa.
Nàng có thật biết mình đang hỏi cái gì không? Hắn cúi đầu xuống che đi nụ cười đang muốn nứt cả miệng ra, sau đó lại thu lại, làm như không có việc gì ngẩng đầu lên.
" Lúc Lộ Nhi cảm thấy không thoải mái, có thể ôm tỷ tỷ hay không, nhưng cách một tấm vải vóc cũng cảm thấy không được thoải mái, có thể cứ như vậy ôm ấp được không ? " Nói xong, tay nho nhỏ tự dò xét vào nơi bụng của nàng, trượt qua trượt lại trên da thịt, cố ý không động vào vùng mẫn cảm của nàng, để tránh gặp phải tác dụng ngược.
Hắn không phải chỉ muốn biểu đạt ra cảm xúc của mình thôi sao, nhưng chỉ có thể đối xử thông qua phương pháp này để làm cho nàng hiểu, một đứa bé cũng rất cần người lớn thương yêu mình, nhất là đứa bé đã mất đi người thân, lại càng cần mình yêu thương nó thêm? Xem ra, hắn thật sự xem mình như mẫu thân.(cười đểu)
" Có thể, có thể a. " Tận lực coi thường nội tâm đang xôn xao lo lắng của mình, nàng khẽ mỉm cười.
" Tỷ tỷ, bạn học đều nói họ uống sữa mẹ để lớn lên, nhưng Lộ Nhi lại không nhớ rõ được dáng vẻ của mẹ, cũng không nhớ rốt cuộc mình đã từng uống sữa hay chưa nữa… " Mắt to ngập nước tha thiết nhìn nàng, nhìn khuôn mặt cứng ngắc trong nháy mắt của nàng, có chút buồn bã hạ mi mắt xuống.
Từng bước từng bước, cũng không tin sẽ không vượt qua được một bước này, hắn thầm suy nghĩ, mặc dù có thể vụng trộm, nhưng lại càng thêm hi vọng có thể quang minh chính đại mà được nàng tiếp nhận sự đụng chạm của mình.
Hắn, chắc không phải muốn làm ngay tại đây đấy chứ? Nàng kinh ngạc hít vào hai cái, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt cô đơn của hắn, hào quang tình thương của người mẹ lại một lần nữa bắt đầu tràn lan.
" Ngươi, tỷ tỷ có thể ôm ngươi, tỷ tỷ, sẽ giống như mẹ ruột của ngươi vậy. " Nàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, hoan hô chính mình vì đã tự mình đưa ra một quyết định to lớn như vậy, dù sao thì cả đời cũng đều phải mặc trang phục của nam nhân, có lấy chồng hay không cũng không còn quan hệ gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn rủ xuống đột nhiên nâng lên, nở một nụ cười hồn nhiên như hoa lê đối mặt với nàng.
" Ý tỷ là, Lộ Nhi có thể thân ái tỷ tỷ rồi đúng không? " Lòng ngón tay núc ních nịt, bóp lên chỗ nhô ra đầy nhạy cảm của người nào đó.
Có lẽ… Về sau sẽ dần thích ứng được? Kim Bảo Nhi âm thầm cười khổ.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm