Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 46: Tiểu nương tử thân ái muốn ký sổ
Cảm giác ẩm ướt có chút lạnh lẽo, ngực nàng giống như bị kích thích mãnh liệt, dần lan ra da thịt nàng, trên gương mặt xuất hiện những rặng mây đỏ, Kim Bảo Nhi bối rối nâng đầu nhỏ của hắn lên, đề phòng hắn đụng chạm sâu hơn.
Chỉ là những cảm xúc này nàng thật sự chịu không nổi, hơn nữa, cho dù nói như thế nào, đều là mình ăn cỏ non, một sự quái lạ ngăn chặn cảm xúc dâng lên trong lòng.
“Lộ Nhi, đừng như vậy, ngươi còn nhỏ không nên học làm những việc này, chờ ngươi lớn hơn, chúng ta... chúng ta lại nói sau có được không?” Nhìn thấy phấn hồng trên mặt hắn, nàng không nhịn được mà hôn hắn một cái.
Nói sau? Lộ Nhi không có tâm tình nào nữa, qua một tháng nữa, nếu muốn sinh Tử Huân* phải đợi sang năm, bởi vì hàng năm Xà Yêu chỉ có một đoạn thời gian có thể sinh ra Tử Huân ưu tú, hắn cũng không muốn sinh ra một đứa bé ngu ngốc.
*Tử Huân: Con cái, hạt mầm, trứng... (Yumme: đại loại là thế hệ sau ).
“Nói sau? Nói sau là lúc nào?” Ánh mắt hắn long lanh mê mang, tay nhỏ bé vẫn như cũ cầm nắm nơi mềm mại của nàng không chịu buông tay.
“Ví dụ như khi ngươi mười tám tuổi…” Nàng lập tức lên tiếng, cũng không còn để tâm đến bàn tay đang lộn xộn trên người mình, chỉ muốn khuyên giải hắn.
"Lại là mười tám? Tỷ tỷ, vậy phải đợi đến mười ba năm nữa, ngươi có thể chịu được sao?" Tay nhỏ bé của hắn trượt xuống dưới, xoa xoa nhẹ nhàng bụng ấm áp bên trong vạt áo của nàng.
Tay lạnh như băng cùng với những cảm giác ấm áp từ bụng từ từ tăng lên, lan tỏa đến toàn thân, tứ chi nàng không khỏi mềm nhũn, mặt đỏ tai hồng nhìn Lộ Nhi, hắn đang thừa cơ hội cúi xuống hôn lên gương mặt, cổ, xương quai xanh của nàng, thỉnh thoảng hàm răng nho nhỏ lại khẽ cắn, giống như con kiến bò qua bò lại, nàng cảm thấy tê dại, hô hấp của nàng không có cách nào bình thường được.
"Nhịn, nhịn được…" Nàng khó khăn mở miệng, lại cảm giác mình nói sai điều gì, lại không sao nghĩ ra được rốt cuộc sai ở chỗ nào, nàng thu hồi tay, yếu đuối vô lực che kính nơi mềm mại của mình, sợ hắn lại tiếp tục hôn đi xuống.
"Nhịn được? Xem ra bình thường tỷ tỷ đều vất vả chịu đựng." Hắn cười khóe môi gợi lên quyến rũ kỳ lạ, bắp chân hắn quỳ lên trên hai đùi nàng, thân thể hắn đứng thẳng dậy, đôi tay chạm vào gò má đỏ hồng của nàng, ngay tại lúc nàng kinh ngạc, hắn chậm rãi hôn lên, không quên bật ra một câu, "Như vậy, chúng ta thử trước một chút, xem một chút có thể nhịn được hay không, thế nào?"
Môi đỏ mọng nho nhỏ đặt trên cánh môi mềm mại của nàng , mềm mại đến nỗi làm hắn nhịn không được dùng đầu lưỡi len lõi vào, đụng phải hằm răng chống cự của nàng, cho dù dẫn dụ thế nào, nàng cũng không muốn mở ra, còn cặp mắt nàng lại trợn to nhìn hắn, giống như là bị kinh sợ, toàn thân cứng ngắc.
"Tiểu nương tử muốn ký sổ thì phải làm cho Lộ Nhi xem một chút có đáng hay không, mười ba năm rất dài, ngay cả điều này cũng không được hay sao?" Hắn cong môi đầy ủy khuất, cố ý cọ cọ trên môi của nàng.
Xem ra, hôm nay không như ý của hắn, thì hắn sẽ không bỏ qua. Kim Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, nàng không có chú ý đến hôm nay Lộ Nhi nói chuyện như một người trưởng thành, môi mềm mại bị cọ tới cọ lui, trong lòng nàng chợt xuất hiện một loại cảm giác quái dị, lại muốn cắn thử một hớp, có ngọt ngào như anh đào hay không.
"Được rồi, nếu như không được, sẽ chờ ngươi trưởng thành, được không?" Nàng chỉ nói một câu an ủi.
Trưởng thành? Chuyện này rất nhanh, nếu không sợ hù chết nàng, hắn thật sự không nguyện ý nhịn nỗi khổ dục hỏa! Trong lòng hắn khổ sở liếc nhìn hạ thể, trên mặt cười đầy gió xuân.
"Được, nếu không được thì sẽ chờ ta lớn lên." Hắn gật đầu, hôn thật sâu đi vào.
Quả nhiên, lần này nàng không có phản kháng, miệng nàng mở ra, ngượng ngùng nhận lấy đầu lưỡi của hắn, một loại cảm giác trời đất xoay chuyển ập đến trong đầu nàng, cơ hồ không cho nàng có thời gian để suy nghĩ.
Kim Bảo Nhi, bây giờ ngươi chính là người của bản công tử rồi ! hắn híp đôi mắt lại, cười thỏa mãn.
Khi Lộ Nhi đang hả hê muốn cởi váy của nàng ra lại bị tiếng gõ cửa của Phượng nha đầu truyền đến cắt ngang.
"Tiểu công tử, nhị công tử tìm ngươi, ngươi có ở bên trong không?"
Tiếp tục hay là tạm ngừng? Hắn nhìn thấy Kim bảo Nhi đang say mê, bất chấp tất cả kéo váy của nàng xuống…
Chỉ là những cảm xúc này nàng thật sự chịu không nổi, hơn nữa, cho dù nói như thế nào, đều là mình ăn cỏ non, một sự quái lạ ngăn chặn cảm xúc dâng lên trong lòng.
“Lộ Nhi, đừng như vậy, ngươi còn nhỏ không nên học làm những việc này, chờ ngươi lớn hơn, chúng ta... chúng ta lại nói sau có được không?” Nhìn thấy phấn hồng trên mặt hắn, nàng không nhịn được mà hôn hắn một cái.
Nói sau? Lộ Nhi không có tâm tình nào nữa, qua một tháng nữa, nếu muốn sinh Tử Huân* phải đợi sang năm, bởi vì hàng năm Xà Yêu chỉ có một đoạn thời gian có thể sinh ra Tử Huân ưu tú, hắn cũng không muốn sinh ra một đứa bé ngu ngốc.
*Tử Huân: Con cái, hạt mầm, trứng... (Yumme: đại loại là thế hệ sau ).
“Nói sau? Nói sau là lúc nào?” Ánh mắt hắn long lanh mê mang, tay nhỏ bé vẫn như cũ cầm nắm nơi mềm mại của nàng không chịu buông tay.
“Ví dụ như khi ngươi mười tám tuổi…” Nàng lập tức lên tiếng, cũng không còn để tâm đến bàn tay đang lộn xộn trên người mình, chỉ muốn khuyên giải hắn.
"Lại là mười tám? Tỷ tỷ, vậy phải đợi đến mười ba năm nữa, ngươi có thể chịu được sao?" Tay nhỏ bé của hắn trượt xuống dưới, xoa xoa nhẹ nhàng bụng ấm áp bên trong vạt áo của nàng.
Tay lạnh như băng cùng với những cảm giác ấm áp từ bụng từ từ tăng lên, lan tỏa đến toàn thân, tứ chi nàng không khỏi mềm nhũn, mặt đỏ tai hồng nhìn Lộ Nhi, hắn đang thừa cơ hội cúi xuống hôn lên gương mặt, cổ, xương quai xanh của nàng, thỉnh thoảng hàm răng nho nhỏ lại khẽ cắn, giống như con kiến bò qua bò lại, nàng cảm thấy tê dại, hô hấp của nàng không có cách nào bình thường được.
"Nhịn, nhịn được…" Nàng khó khăn mở miệng, lại cảm giác mình nói sai điều gì, lại không sao nghĩ ra được rốt cuộc sai ở chỗ nào, nàng thu hồi tay, yếu đuối vô lực che kính nơi mềm mại của mình, sợ hắn lại tiếp tục hôn đi xuống.
"Nhịn được? Xem ra bình thường tỷ tỷ đều vất vả chịu đựng." Hắn cười khóe môi gợi lên quyến rũ kỳ lạ, bắp chân hắn quỳ lên trên hai đùi nàng, thân thể hắn đứng thẳng dậy, đôi tay chạm vào gò má đỏ hồng của nàng, ngay tại lúc nàng kinh ngạc, hắn chậm rãi hôn lên, không quên bật ra một câu, "Như vậy, chúng ta thử trước một chút, xem một chút có thể nhịn được hay không, thế nào?"
Môi đỏ mọng nho nhỏ đặt trên cánh môi mềm mại của nàng , mềm mại đến nỗi làm hắn nhịn không được dùng đầu lưỡi len lõi vào, đụng phải hằm răng chống cự của nàng, cho dù dẫn dụ thế nào, nàng cũng không muốn mở ra, còn cặp mắt nàng lại trợn to nhìn hắn, giống như là bị kinh sợ, toàn thân cứng ngắc.
"Tiểu nương tử muốn ký sổ thì phải làm cho Lộ Nhi xem một chút có đáng hay không, mười ba năm rất dài, ngay cả điều này cũng không được hay sao?" Hắn cong môi đầy ủy khuất, cố ý cọ cọ trên môi của nàng.
Xem ra, hôm nay không như ý của hắn, thì hắn sẽ không bỏ qua. Kim Bảo Nhi bất đắc dĩ thở dài, nàng không có chú ý đến hôm nay Lộ Nhi nói chuyện như một người trưởng thành, môi mềm mại bị cọ tới cọ lui, trong lòng nàng chợt xuất hiện một loại cảm giác quái dị, lại muốn cắn thử một hớp, có ngọt ngào như anh đào hay không.
"Được rồi, nếu như không được, sẽ chờ ngươi trưởng thành, được không?" Nàng chỉ nói một câu an ủi.
Trưởng thành? Chuyện này rất nhanh, nếu không sợ hù chết nàng, hắn thật sự không nguyện ý nhịn nỗi khổ dục hỏa! Trong lòng hắn khổ sở liếc nhìn hạ thể, trên mặt cười đầy gió xuân.
"Được, nếu không được thì sẽ chờ ta lớn lên." Hắn gật đầu, hôn thật sâu đi vào.
Quả nhiên, lần này nàng không có phản kháng, miệng nàng mở ra, ngượng ngùng nhận lấy đầu lưỡi của hắn, một loại cảm giác trời đất xoay chuyển ập đến trong đầu nàng, cơ hồ không cho nàng có thời gian để suy nghĩ.
Kim Bảo Nhi, bây giờ ngươi chính là người của bản công tử rồi ! hắn híp đôi mắt lại, cười thỏa mãn.
Khi Lộ Nhi đang hả hê muốn cởi váy của nàng ra lại bị tiếng gõ cửa của Phượng nha đầu truyền đến cắt ngang.
"Tiểu công tử, nhị công tử tìm ngươi, ngươi có ở bên trong không?"
Tiếp tục hay là tạm ngừng? Hắn nhìn thấy Kim bảo Nhi đang say mê, bất chấp tất cả kéo váy của nàng xuống…
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm