Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
Chương 124: Cỏ Phượng Hoàng
Editor: Đường Thất Công Tử
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lắc lư một lát, đuôi rắn từ từ thẳng xuống, đầu rắn to lớn, mắt hí nhìn về phía trước, nhìn nàng liều mạng ôm lấy khối gỗ, hình như cũng phải sợ tới mức không nhẹ, trợn to cặp mắt mê hoặc mà nhìn về hắn.
"Nàng cùng lắm chỉ là con rối mà bản công tử cao hứng nhất thời, đừng tưởng rằng có cốt nhục của ta mà có thể suy nghĩ khống chế vận mệnh của ta như thế nào, cút!" Một câu lạnh như băng được thốt ra, đuôi rắn của hắn lại lắc lư cái lồng gỗ thật mãnh liệt thêm lần nữa, nhìn mặt nàng tái nhợt, đáy mắt lặng lẽ của hắn hiện lên vẻ không đành lòng, cuối cùng vẫn phải ẩn nhẫn nhịn xuống lời muốn nói ra.
Con rối? Đầu ngón tay ôm lấy khổi gỗ của nàng run lên, nàng không ngại mở to mắt và nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như hầm băng của hắn, nhếch môi thật quật cường, Lộ nhi, chàng là một tên lừa gạt, chàng còn muốn lừa ta tới khi nào? Cho rằng như thế là có thể đánh tan lòng tin của ta sao?
"Nếu như có thể cứu chàng, coi như bị chàng mắng, bị chàng chán ghét thì có quan hệ gì chứ? Đạo gia, ông nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định ta sẽ làm." Mặt mày vừa chuyển, đáy mắt của nàng lóe ánh sáng kiên định, nhìn thẳng tắp về phía đạo sĩ.
Lão đạo sĩ đứng trên lồng gỗ chợt thở dài, ánh mắt không chắc chắn của ông ta liếc nhìn ánh mắt uy hiếp của xà yêu, lặng im vuốt chòm râu, người xung quanh cái lồng gỗ đã chạy tan tác, trừ hai huynh đệ núp ở dưới một cây đại thụ cách đó không xa, lúc mới tới trấn Lạc Thu, nghe nói Nhị công tử và Tam công tử Kim Gia là mấy tên phá của, không khỏi tranh đấu gay gắt đấu muốn tranh đoạt gia sản, còn định đuổi Kim Bảo Nhi ra khỏi Kim Gia, nhưng hôm nay xem ra, bọn họ đã đổi tâm tính.
Có thể làm cho bọn họ có được một chút phẩm chất ấy, không nghĩ tới, hẳn là con xà yêu này...
"Sở dĩ Lão phu muốn bắt nó, là vì trừ yêu, nếu như nó không phải là yêu, lão phu tự nhiên không cần tổn thương nó." Suy tư một lát, trong lời nói của ông ta giấu giếm đạo lí huyền diệu.
"Không phải là yêu? Phải như thế nào mới không phải yêu?" Kim Bảo Nhi ngược lại hết sức cơ trí, mới một tí đã đoán được ý tứ trong lời nói của ông ta, ánh sáng chói lóa chớp động trên mặt.
Lộ Nhi liếc nhìn đạo sĩ, không biết trong hồ lô của ông ta muốn làm cái gì, nhưng khẳng định không phải thứ thuốc tốt, nữ nhân này, mình để cho nàng đi, còn không biết phải trái, thật là chán sống sao?
"Lão đạo sĩ, ta khuyên ông một câu, đừng làm việc trái ý trời, mặc dù ông có tu vi nhất định, nhưng như thế thứ nhất khó tránh khỏi sẽ không tổn hại đạo hạnh nhiều năm của ông, bản công tử cũng hẳn sẽ bị trừ bỏ thân thể yêu quái của mình, nếu như ông muốn lấy cái này cái nọ trong tay nàng, ngay cả ta cũng lấy không được, ông mơ tưởng rằng nàng sẽ mang tới cho ông ư?" Suy nghĩ một chút, chỉ có thể có một, chẳng lẽ lão đạo sĩ này thật sự cả gan làm loạn, muốn nàng lấy món bảo vật đó đi?
Hừ, không nghĩ tới đúng là bị hắn đoán được! Lão đạo sĩ không vui liếc hắn một cái, xà yêu kia nói nhảm quá nhiều, nếu không phải là mình đọc kịp hắn còn có lương thiện thì sẽ không giúp hắn đâu.
"Thứ gì?" Kim Bảo Nhi kích động lại bò lên khối gỗ, thân hình không yên mà lắc lư hai cái, tay chân mềm nhũn, hẳn là quên việc rơi xuống phía sau.
Cẩn thận! Lộ Nhi muốn đưa tay ra, mới phát hiện mình biến trở về thân rắn, hoàn toàn không có cánh tay đi đỡ thân thể của nàng! Gấp đến độ khói xanh lóe lên, lại biến trở về dáng vẻ nam tử trẻ tuổi.
Đáng tiếc, vẫn như cũ không kịp tốc độ nàng rơi xuống, mắt thấy sẽ phải rời xuống từ trời cao, một đôi tay xanh nhạt đỡ phía sau nàng.
Kinh ngạc quay đầu lại, đúng là con rắn đỏ kia, nàng ta không rời đi!
"Đại ca!" Hai người ở phía sau cây là Kim Quáng và Kim Chuyên lau mồ hôi lạnh, hai người còn muốn chạy ra đi làm đệm lưng, không nghĩ tới yêu nữ đó ngược lại phi thân vụt lên đỡ đại ca, không khỏi có chút nghi ngờ, rốt cuộc đại ca quen xà yêu vào lúc nào, hơn nữa, rõ ràng yêu nữ kia có địch ý với đại ca, vì sao nàng ta còn phải cứu?
Thấy đại ca không có gặp nguy hiểm, hai người cũng không vội tiến lên.
Thuận theo lực đạo thân thể đứng vững vàng, suy yếu mà thở ra một hơi, Kim Bảo Nhi ôm lấy cái lồng hình trụ, đang muốn nói cám ơn, năm ngón tay thon dài như ngọc chợt bao lại bàn tay nhỏ bé của nàng.
Thấy một màn như vậy, Trúc Hồng cắn môi, xoay người nhảy xuống.
"Bất kể là vật gì, nàng đều không chắc chắn được, nếu không, chỉ có một con đường chết, đừng để con của ta hy sinh một cách vô ích, Bảo Nhi, nàng đồng ý với ta!" Đôi mắt xanh thẳm như một hồ nước mùa thu nhẹ nhàng khuấy động, giọng điệu của hắn có tí ti bất đắc dĩ, "Đây cũng là thỉnh cầu cuối cùng của ta."
Thỉnh cầu cuối cùng? Mặt nàng lập tức biến sắc, đột nhiên lắc đầu, không để ý vẻ mặt hắn cắn răng nghiến lợi, vẫn như cũ ngửa đầu nhìn về mặt lão đạo sĩ nặng nề.
"Ngươi cũng nhìn thấy, nàng vì ngươi, đồng ý đi hái cỏ Phượng Hoàng, nếu như thành công là có thể giúp ngươi đắc đạo thành tiên, cuối cùng kiếp nạn của ngươi cũng may mắn thoát khỏi, nếu như thất bại, coi như là một đôi uyên ương số khổ." Vung phất trần(1), lão đạo sĩ bất đắc dĩ cười nói, "Thật ra thì, hôm đó lúc ngươi theo ta rời đi, nàng đã tỉnh, lời của ngươi nói nhiều hơn nữa, cũng không thay đổi được quyết tâm của nàng."
(1) Phất trần: 拂子, ja. hossu, sa. camāra), cũng gọi là Phất trần, là cây đuổi ruồi, có truyền thống từ các vị Sa-môn tại Ấn Độ. Phất tử được dùng để đuổi ruồi và các côn trùng biết bay để chúng khỏi bị đạp. Phất tử nguyên là một khúc gỗ, được gắn một chùm lông đuôi ngựa ở một đầu.
Lộ Nhi ngạc nhiên, quay mặt nhìn chằm chằm Kim Bảo Nhi, nàng cũng không thèm nhìn tới mình một cái, chẳng qua là mặt nàng đang chú ý lão đạo sĩ, trong mắt có vội vã.
"Cái gì là cỏ Phượng Hoàng, có thể hái ở nơi nào?" Nàng mở miệng hỏi.
"Cỏ Phượng Hoàng, thật ra thì không xa, đang ở trên núi Mặc cách ngoài trấn mấy dặm, ngươi cũng đi qua, ngươi có biết vì sao nơi đó sẽ tụ tập nhiều yêu quái như vậy không?" Ánh mắt sâu xa, lão đạo sĩ đang nhìn màn đêm từ từ buông xuống, đỉnh núi kia như ẩn như hiện, tầng tầng sương trắng nổi lơ lửng, mê man huyền ảo, tựa như tiên cảnh.
Núi Mặc? Mình sống ở trấn Lạc Thu hai mươi mấy năm, sao chưa từng nghe nói núi Mặc có bảo vật? Kim Bảo Nhi mê man mà lắc đầu, ngay cả yêu quái, cũng là tự Lộ nhi tới rồi nàng mới nhìn thấy.
Lặng lẽ mà mím môi, biết hắn muốn nói những gì sau đó, một tay Lộ Nhi nắm eo của nàng, chỉ sợ sẽ không có sức lần nữa mà té xuống, cái loại sợ hãi đó, dĩ nhiên là mình chưa bao giờ có, so với bị lửa đốt cháy, chỉ là có hơn chứ không kém!
"Duyên phận ngươi và hắn, chỉ sợ cũng là bởi vì duyên cớ cỏ Phượng Hoàng thôi, nếu không, hắn sẽ không đến trấn xa xôi như vậy." Như có thâm ý liếc mắt nhìn xà yêu, lão đạo sĩ nói thẳng, "Chỉ bởi vì nơi này mọc một viên kỳ trân dị cỏ hiếm thấy, cỏ Phượng Hoàng, trong kinh thư có nói, cỏ Phượng Hoàng cỏ chính là khi Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh (sống lại từ trong biển lửa) là lúc lông chim trên người tróc ra mà thành, cho nên, đối với yêu quái mà nói, có công hiệu lớn lao, lớn thì có thể giúp bọn họ tránh thoát tiên kiếp, nhỏ là có thể tăng lên gần ngàn năm yêu lực."
Cho nên, Lộ Nhi cũng là vì lấy được cỏ Phượng Hoàng, mới có thể đi một mạch về hướng này, vì vậy gặp được mình... Không cần lão đạo sĩ giải thích, nàng tự nhiên dễ hiểu.
"Cỏ tiên như vậy, tự nhiên có Phượng Hoàng bảo vệ, bởi vì đó là lông chim nó yêu thích nhất, cho dù có lông chim lộng lẫy hơn, nhưng mà nó không muốn rời đi, hễ là người hoặc yêu muốn đến gần cỏ Phượng Hoàng, cũng bị Liệt Hỏa trên người Phượng Hoàng cháy cho sạch không còn hài cốt, đây cũng là lý do vì sao núi Mặc tụ tập đông đảo yêu quái, lại vẫn như cũ, không cách nào cướp được cỏ Phượng Hoàng." Nói xong, lão đạo sĩ thở dài, đi xuống như vậy, chưa tới trăm năm thì núi Sơn sẽ trở thành đất yêu quái tụ tập, đến lúc đó, chỉ sợ trấn Lạc Thu cũng không được an bình.
"Ta đi!" Không chút do dự, giọng nàng khàn khàn nói.
Beta: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Lắc lư một lát, đuôi rắn từ từ thẳng xuống, đầu rắn to lớn, mắt hí nhìn về phía trước, nhìn nàng liều mạng ôm lấy khối gỗ, hình như cũng phải sợ tới mức không nhẹ, trợn to cặp mắt mê hoặc mà nhìn về hắn.
"Nàng cùng lắm chỉ là con rối mà bản công tử cao hứng nhất thời, đừng tưởng rằng có cốt nhục của ta mà có thể suy nghĩ khống chế vận mệnh của ta như thế nào, cút!" Một câu lạnh như băng được thốt ra, đuôi rắn của hắn lại lắc lư cái lồng gỗ thật mãnh liệt thêm lần nữa, nhìn mặt nàng tái nhợt, đáy mắt lặng lẽ của hắn hiện lên vẻ không đành lòng, cuối cùng vẫn phải ẩn nhẫn nhịn xuống lời muốn nói ra.
Con rối? Đầu ngón tay ôm lấy khổi gỗ của nàng run lên, nàng không ngại mở to mắt và nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như hầm băng của hắn, nhếch môi thật quật cường, Lộ nhi, chàng là một tên lừa gạt, chàng còn muốn lừa ta tới khi nào? Cho rằng như thế là có thể đánh tan lòng tin của ta sao?
"Nếu như có thể cứu chàng, coi như bị chàng mắng, bị chàng chán ghét thì có quan hệ gì chứ? Đạo gia, ông nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định ta sẽ làm." Mặt mày vừa chuyển, đáy mắt của nàng lóe ánh sáng kiên định, nhìn thẳng tắp về phía đạo sĩ.
Lão đạo sĩ đứng trên lồng gỗ chợt thở dài, ánh mắt không chắc chắn của ông ta liếc nhìn ánh mắt uy hiếp của xà yêu, lặng im vuốt chòm râu, người xung quanh cái lồng gỗ đã chạy tan tác, trừ hai huynh đệ núp ở dưới một cây đại thụ cách đó không xa, lúc mới tới trấn Lạc Thu, nghe nói Nhị công tử và Tam công tử Kim Gia là mấy tên phá của, không khỏi tranh đấu gay gắt đấu muốn tranh đoạt gia sản, còn định đuổi Kim Bảo Nhi ra khỏi Kim Gia, nhưng hôm nay xem ra, bọn họ đã đổi tâm tính.
Có thể làm cho bọn họ có được một chút phẩm chất ấy, không nghĩ tới, hẳn là con xà yêu này...
"Sở dĩ Lão phu muốn bắt nó, là vì trừ yêu, nếu như nó không phải là yêu, lão phu tự nhiên không cần tổn thương nó." Suy tư một lát, trong lời nói của ông ta giấu giếm đạo lí huyền diệu.
"Không phải là yêu? Phải như thế nào mới không phải yêu?" Kim Bảo Nhi ngược lại hết sức cơ trí, mới một tí đã đoán được ý tứ trong lời nói của ông ta, ánh sáng chói lóa chớp động trên mặt.
Lộ Nhi liếc nhìn đạo sĩ, không biết trong hồ lô của ông ta muốn làm cái gì, nhưng khẳng định không phải thứ thuốc tốt, nữ nhân này, mình để cho nàng đi, còn không biết phải trái, thật là chán sống sao?
"Lão đạo sĩ, ta khuyên ông một câu, đừng làm việc trái ý trời, mặc dù ông có tu vi nhất định, nhưng như thế thứ nhất khó tránh khỏi sẽ không tổn hại đạo hạnh nhiều năm của ông, bản công tử cũng hẳn sẽ bị trừ bỏ thân thể yêu quái của mình, nếu như ông muốn lấy cái này cái nọ trong tay nàng, ngay cả ta cũng lấy không được, ông mơ tưởng rằng nàng sẽ mang tới cho ông ư?" Suy nghĩ một chút, chỉ có thể có một, chẳng lẽ lão đạo sĩ này thật sự cả gan làm loạn, muốn nàng lấy món bảo vật đó đi?
Hừ, không nghĩ tới đúng là bị hắn đoán được! Lão đạo sĩ không vui liếc hắn một cái, xà yêu kia nói nhảm quá nhiều, nếu không phải là mình đọc kịp hắn còn có lương thiện thì sẽ không giúp hắn đâu.
"Thứ gì?" Kim Bảo Nhi kích động lại bò lên khối gỗ, thân hình không yên mà lắc lư hai cái, tay chân mềm nhũn, hẳn là quên việc rơi xuống phía sau.
Cẩn thận! Lộ Nhi muốn đưa tay ra, mới phát hiện mình biến trở về thân rắn, hoàn toàn không có cánh tay đi đỡ thân thể của nàng! Gấp đến độ khói xanh lóe lên, lại biến trở về dáng vẻ nam tử trẻ tuổi.
Đáng tiếc, vẫn như cũ không kịp tốc độ nàng rơi xuống, mắt thấy sẽ phải rời xuống từ trời cao, một đôi tay xanh nhạt đỡ phía sau nàng.
Kinh ngạc quay đầu lại, đúng là con rắn đỏ kia, nàng ta không rời đi!
"Đại ca!" Hai người ở phía sau cây là Kim Quáng và Kim Chuyên lau mồ hôi lạnh, hai người còn muốn chạy ra đi làm đệm lưng, không nghĩ tới yêu nữ đó ngược lại phi thân vụt lên đỡ đại ca, không khỏi có chút nghi ngờ, rốt cuộc đại ca quen xà yêu vào lúc nào, hơn nữa, rõ ràng yêu nữ kia có địch ý với đại ca, vì sao nàng ta còn phải cứu?
Thấy đại ca không có gặp nguy hiểm, hai người cũng không vội tiến lên.
Thuận theo lực đạo thân thể đứng vững vàng, suy yếu mà thở ra một hơi, Kim Bảo Nhi ôm lấy cái lồng hình trụ, đang muốn nói cám ơn, năm ngón tay thon dài như ngọc chợt bao lại bàn tay nhỏ bé của nàng.
Thấy một màn như vậy, Trúc Hồng cắn môi, xoay người nhảy xuống.
"Bất kể là vật gì, nàng đều không chắc chắn được, nếu không, chỉ có một con đường chết, đừng để con của ta hy sinh một cách vô ích, Bảo Nhi, nàng đồng ý với ta!" Đôi mắt xanh thẳm như một hồ nước mùa thu nhẹ nhàng khuấy động, giọng điệu của hắn có tí ti bất đắc dĩ, "Đây cũng là thỉnh cầu cuối cùng của ta."
Thỉnh cầu cuối cùng? Mặt nàng lập tức biến sắc, đột nhiên lắc đầu, không để ý vẻ mặt hắn cắn răng nghiến lợi, vẫn như cũ ngửa đầu nhìn về mặt lão đạo sĩ nặng nề.
"Ngươi cũng nhìn thấy, nàng vì ngươi, đồng ý đi hái cỏ Phượng Hoàng, nếu như thành công là có thể giúp ngươi đắc đạo thành tiên, cuối cùng kiếp nạn của ngươi cũng may mắn thoát khỏi, nếu như thất bại, coi như là một đôi uyên ương số khổ." Vung phất trần(1), lão đạo sĩ bất đắc dĩ cười nói, "Thật ra thì, hôm đó lúc ngươi theo ta rời đi, nàng đã tỉnh, lời của ngươi nói nhiều hơn nữa, cũng không thay đổi được quyết tâm của nàng."
(1) Phất trần: 拂子, ja. hossu, sa. camāra), cũng gọi là Phất trần, là cây đuổi ruồi, có truyền thống từ các vị Sa-môn tại Ấn Độ. Phất tử được dùng để đuổi ruồi và các côn trùng biết bay để chúng khỏi bị đạp. Phất tử nguyên là một khúc gỗ, được gắn một chùm lông đuôi ngựa ở một đầu.
Lộ Nhi ngạc nhiên, quay mặt nhìn chằm chằm Kim Bảo Nhi, nàng cũng không thèm nhìn tới mình một cái, chẳng qua là mặt nàng đang chú ý lão đạo sĩ, trong mắt có vội vã.
"Cái gì là cỏ Phượng Hoàng, có thể hái ở nơi nào?" Nàng mở miệng hỏi.
"Cỏ Phượng Hoàng, thật ra thì không xa, đang ở trên núi Mặc cách ngoài trấn mấy dặm, ngươi cũng đi qua, ngươi có biết vì sao nơi đó sẽ tụ tập nhiều yêu quái như vậy không?" Ánh mắt sâu xa, lão đạo sĩ đang nhìn màn đêm từ từ buông xuống, đỉnh núi kia như ẩn như hiện, tầng tầng sương trắng nổi lơ lửng, mê man huyền ảo, tựa như tiên cảnh.
Núi Mặc? Mình sống ở trấn Lạc Thu hai mươi mấy năm, sao chưa từng nghe nói núi Mặc có bảo vật? Kim Bảo Nhi mê man mà lắc đầu, ngay cả yêu quái, cũng là tự Lộ nhi tới rồi nàng mới nhìn thấy.
Lặng lẽ mà mím môi, biết hắn muốn nói những gì sau đó, một tay Lộ Nhi nắm eo của nàng, chỉ sợ sẽ không có sức lần nữa mà té xuống, cái loại sợ hãi đó, dĩ nhiên là mình chưa bao giờ có, so với bị lửa đốt cháy, chỉ là có hơn chứ không kém!
"Duyên phận ngươi và hắn, chỉ sợ cũng là bởi vì duyên cớ cỏ Phượng Hoàng thôi, nếu không, hắn sẽ không đến trấn xa xôi như vậy." Như có thâm ý liếc mắt nhìn xà yêu, lão đạo sĩ nói thẳng, "Chỉ bởi vì nơi này mọc một viên kỳ trân dị cỏ hiếm thấy, cỏ Phượng Hoàng, trong kinh thư có nói, cỏ Phượng Hoàng cỏ chính là khi Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh (sống lại từ trong biển lửa) là lúc lông chim trên người tróc ra mà thành, cho nên, đối với yêu quái mà nói, có công hiệu lớn lao, lớn thì có thể giúp bọn họ tránh thoát tiên kiếp, nhỏ là có thể tăng lên gần ngàn năm yêu lực."
Cho nên, Lộ Nhi cũng là vì lấy được cỏ Phượng Hoàng, mới có thể đi một mạch về hướng này, vì vậy gặp được mình... Không cần lão đạo sĩ giải thích, nàng tự nhiên dễ hiểu.
"Cỏ tiên như vậy, tự nhiên có Phượng Hoàng bảo vệ, bởi vì đó là lông chim nó yêu thích nhất, cho dù có lông chim lộng lẫy hơn, nhưng mà nó không muốn rời đi, hễ là người hoặc yêu muốn đến gần cỏ Phượng Hoàng, cũng bị Liệt Hỏa trên người Phượng Hoàng cháy cho sạch không còn hài cốt, đây cũng là lý do vì sao núi Mặc tụ tập đông đảo yêu quái, lại vẫn như cũ, không cách nào cướp được cỏ Phượng Hoàng." Nói xong, lão đạo sĩ thở dài, đi xuống như vậy, chưa tới trăm năm thì núi Sơn sẽ trở thành đất yêu quái tụ tập, đến lúc đó, chỉ sợ trấn Lạc Thu cũng không được an bình.
"Ta đi!" Không chút do dự, giọng nàng khàn khàn nói.
Tác giả :
Thiên Lạc Họa Tâm