Who Are You ??? [Thanh Vũ]
Chương 65: Tôi đứng về phía cậu ...
Sau khi trải qua vụ tai nạn xe, Vương Thanh liền gọi người đem một chiếc xe có tính chống va đập cao đến Vương gia, hơn nữa còn hỗ trợ giảm xóc trong trường hợp bị tông vào đuôi xe, tăng khả năng phản ứng với các loại sự cố phát sinh đột ngột, ngay cả cửa sổ xe cũng đổi thành kính chống đạn, lý do là: nếu chẳng may xe lái vào trong ngõ nhỏ nào đó, có người nào đó vứt mấy thứ rác rưởi ra thì làm sao bây giờ?
Chiếc xe bị người ta thay đổi trong suốt một đêm, vì vậy vào buổi sáng hôm sau lúc Kiến Vũ chuẩn bị đến trường, phát hiện cái xe mình ngồi đã đổi thành một cái khác, ngay cả ghế tựa cũng thoải mái hơn nhiều, Kiến Vũ tràn đầy cảm xúc, khó trách thế gian mọi người đều có mới nới cũ, quả là có đạo lý.
Đến trường học, vừa mới xuống xe, chợt nghe bốn phía không ngừng vang lên âm thanh "tách tách", Kiến Vũ chỉ kịp nháy mắt, đã thấy một đám người xông tới, Kiến Vũ nhìn những nữ phóng viên kia mang giày cao gót gạt đẩy một người đàn ông cao to ra, không khỏi kéo ra khóe miệng, căn cốt tốt như vậy không đi tập võ công thật sự là lãng phí.
Bị đám người bên ngoài gạt ra chính là bảo vệ của trường học, bình thường trước mặt các sinh viên biểu hiện ra thần khí vô vùng uy hiếp, giờ phút này chen chúc cũng không chen chúc vào được, Kiến Vũ trong nháy mắt bị một đám phóng viên bao vây lại, ánh đèn chớp nháy liên hồi cơ hồ chọc mù mắt của cậu, bốn phía la hét ầm ĩ một mảnh, chỉ nghe được loáng thoáng cái chữ gì đó, bức tranh gì đó.
Tài xế cũng đã theo Vương gia nhiều năm, nhìn thấy cảnh này, bước lên phía trước đem Kiến Vũ bảo vệ ở phía sau, lớn tiếng nói: "Xin mọi người nhường đường một chút, nơi này là trường học, Nhị thiếu gia còn phải đi học, xin mọi người đừng cản đường."
Nếu như lúc này tuân theo quy củ, không nói một lời vậy không phải là phóng viên, vì vậy lời của tài xế bị phóng viên thẳng thừng xem nhẹ, đều chỉ chăm chăm giơ micro gắn tên của các đài truyền hình chen chúc giơ lên trước mặt Kiến Vũ.
Bảo vệ đứng một bên thấy thế không ổn, vội vàng gọi điện thoại gọi bảo an ở bộ phận khác tới, sinh viên bị vây quanh là ai bọn họ đều biết, nếu thật trong trường học xảy ra chuyện gì, đừng nói mấy bảo vệ nho nhỏ như bọn họ, ngay cả trường học cũng sẽ chịu phiền toái không nhỏ.
Mắt thấy phóng viên càng ngày càng nhiều, Kiến Vũ lông mày dần nhíu lại, vươn tay ra giữa đẩy một phóng viên ra, người ở bên ngoài nhìn vào, bất quá chỉ thấy là nhẹ nhàng đẩy mà thôi, nhưng phóng viên bị đẩy lại kinh hãi cảm nhận rõ lực đạo.
Lúc này, bảo vệ cũng chen chúc tiến đến, thật vất vả giúp Kiến Vũ rời khỏi bãi đỗ xe, vội vội vàng vàng liền vào trường học, những phóng viên này tuy muốn chạy tin tức, nhưng cũng không phải người thiếu kiến thức pháp luật, lúc này xông vào trường học, bọn họ tiếp theo chắc chắn sẽ phải nói chuyện với cảnh sát.
Tin tức về Vương nhị thiếu gia không ít, trước kia là chưa từng có tin đồn hay, bây giờ là chưa từng có lời đồn xấu, Tôn Ngộ Không bị lời chú vòng kim cô khống chế cũng không có biến hóa lớn như vậy. Nhưng nghĩ đến những tranh chữ được mấy XX gia tán thưởng kia, các phóng viên đều cảm khái, người này chính là không giống với người bình thường, con cháu nhà giàu lại biết lễ nghĩa, am hiểu nhiều thứ, nhìn bại gia tử này mà xem, ngoại trừ vì nước tranh quang, còn vẽ được một bức tranh tuyệt mỹ, viết được một bản thư pháp nghệ thuật.
Điều này làm cho những người phải dãi nắng dầm mưa kiếm từng đồng tiền bát gạo như bọn họ làm sao chịu nổi?
...
Vương Thanh sau khi nhận được điện thoại của tài xế, nhíu chặt lông mày, thật lâu mới lại thở dài, tranh chữ của Kiến Vũ như thế nào, anh so với những phóng viên kia rõ ràng hơn nhiều, anh ích kỷ muốn đem Kiến Vũ giấu đi, đem cậu trở thành một đứa trẻ để có thể cả đời nuôi dưỡng, chính là trong lòng của anh cũng hiểu được, Kiến Vũ cũng không phải một người bình thường cái gì cũng không hiểu. Ngày thường nhìn có chút ngây thơ, nhưng xử lý mọi chuyện lại chưa bao giờ xảy ra sai sót, những điều này Kiến Vũ kia thật sự làm không được.
...
Kiến Vũ sau khi tới phòng học, phát hiện ánh mắt các bạn học nhìn cậu đột nhiên mang theo cảm giác giống với một số người ở kiếp trước từng nhìn mình: ghen ghét, hâm mộ, sùng bái. Cậu có chút khó hiểu nhìn về phía Phác Hữu Thiên ý đồ muốn hắn giải đáp, cậu gần đây hình như không có làm ra chuyện gì mà.
Phác Hữu Thiên vẫy vẫy, chờ Kiến Vũ sau khi đến ngồi bên cạnh hắn, mới từ dưới bàn rút ra một quyển tạp chí, lật ra vài tờ, sau đó lười biếng nói: "Chúc mừng cậu, cậu lại nổi tiếng."
Kiến Vũ xem hết những tin tức này, đã hết một nửa tiết học, cậu khép lại trang cuối cùng, giận dữ nói: "Bức họa này có bao nhiêu chỗ còn chưa được, còn có cái chữ này rõ ràng lực đạo không đủ, sao có thể tính là tác phẩm tốt được chứ?"
Phác Hữu Thiên trừng mắt lên: "Cậu phải tin, chỉ như vậy đối với rất nhiều người mà nói, đã là thứ tốt." Bởi vì học kinh tế cũng có chút quan hệ với văn hóa, cho nên khoa kinh tế bọn họ cũng có môn thư pháp, đáng tiếc đối với sinh viên bây giờ mà nói, có thể không đem chữ thư pháp viết thành hình con giun đã là vô cùng không dễ dàng.
"Cậu có biết chữ cùng tranh của cậu đã được định giá lên gần trăm vạn rồi hay không?" Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ không nói lời nào, tiếp tục nói: "Nếu mời một người quản lý tốt những chuyện này cho cậu, từ nay về sau cho dù cậu không cần tiền của Vương Thanh, cũng sẽ là một triệu phú."
Kiến Vũ vừa nghe lời này, mắt sáng rực lên: "Có thể có nhiều tiền hơn anh tôi sao?"
Phác Hữu Thiên liếc mắt khinh thường: "Trời còn sớm, muốn nằm mơ thì chờ đến tối đi." Tài sản Vương gia có bao nhiêu, chỉ sợ tính ra không hết, Kiến Vũ đời này là đừng nghĩ đến chuyện vượt qua được Vương Thanh, bất quá Kiến Vũ sao đột nhiên lại muốn đuổi kịp thậm chí vượt qua Vương Thanh, chắc không phải hai huynh đệ giận dỗi nhau gì đấy chứ? Cái này thật có chút phiền toái, hành động của Phác Hàn càng lúc càng lớn, thân thể ông nội đã không còn trụ được bao lâu, nếu như hắn lại bỏ lỡ sự hỗ trợ của Vương gia, Phác gia sau này sẽ thật sự không có chỗ cho hắn nói chuyện.
"Xem ra sau này vẫn còn cần anh trai nuôi tôi." Kiến Vũ gục đầu xuống, giống như một con chó nhỏ mất đi sức sống, làm cho Phác Hữu Thiên nhìn thấy liền kéo ra khóe miệng: "Cậu nếu muốn vượt qua Vương Thanh, trừ phi hiện tại cậu đi làm người phụ trách Vương thị."
Kiến Vũ nghe vậy lắc đầu: "Vương thị là của anh trai." Cậu vốn không phải Kiến Vũ, bây giờ đã chiếm được quá nhiều thứ của Kiến Vũ, làm sao có thể nhúng tay vào chuyện Vương gia nữa, huống chi kiếp trước những chuyện phức tạp này đã khiến cậu chịu đủ rồi, kiếp này coi như là cậu may mắn nhặt được, nên cũng muốn thoải mái mà sống cả đời.
Phác Hữu Thiên nghe được Kiến Vũ khẳng định như vậy, mới giật mình cười nói: "Dù sao huynh đệ các cậu cảm tình tốt như vậy, tiền của ai không phải đều giống nhau sao."
Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên tuy cười, trong mắt lại mang theo lạnh lùng, liếc mắt lên thầy giáo đang trên bục giảng, lật ra cuốn "Nhất Hiệt Thư" sau mới nói: "Tôi sẽ giúp cậu."
"Cái gì?" Phác Hữu Thiên bỗng dưng nghiêng đầu nhìn về phía Kiến Vũ.
Kiến Vũ trên mặt vẫn mang theo mỉm cười như bình thường: "Phác gia, tôi giúp cậu." Cậu không phải không hiểu, chỉ là có chút sự tình không cần thiết nhúng tay vào, thế nhưng cậu lại là một người ngoài mặt công bằng, bên trong thì thiên vị. Cậu bạn Phác Hữu Thiên này tuy biểu hiện bình thường không được tự nhiên, nhưng đối với mình là thật sự tốt, vừa rồi mình muốn biết chuyện gì xảy ra, hắn liền đưa quyển tạp chí ra, con trai đâu có mấy người lại mang mấy tờ tạp chí kiểu này (EA là tạp chí phụ nữ), chắc Phác Hữu Thiên đã lo lắng nghĩ đến mình nhất định sẽ không hiểu đã phát sinh chuyện gì, cho nên sớm chuẩn bị những thứ này.
Tuy không được tự nhiên lại ngạo mạn, nhưng là một người đáng để kết giao, chỉ cần không quá chú ý đến thái độ của hắn.
"Vì cái gì?" Phác Hữu Thiên thật không ngờ Kiến Vũ nói ra lời này một cách chắc chắn như vậy, hắn không tin Kiến Vũ không hiểu những lời này, chính là đại biểu cho lời của Vương Thanh.
"Bởi vì tôi đứng về phía cậu." Kiến Vũ thản nhiên nói: "Cho nên tôi muốn giúp cậu."
Phác Hữu Thiên sửng sốt một chút, mới không được tự nhiên phiết miệng: "Cậu là ai chứ?" Chỉ là khóe miệng bất giác nhếch lên.
Ngồi ở một bên, Hạ Quân kéo ra khóe miệng, Phác Đại Thiếu gia, cậu lại vênh mặt che dấu gượng gạo. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kiến Vũ, bất quá thật không ngờ Kiến Vũ lại nói ra loại lời này trực tiếp như vậy, rõ ràng không nhậm chức trong Vương thị, nhưng sao vẫn khiến hắn có một loại cảm giác lời nói của cậu ta rất có quyền lực?
Kiến Vũ người này, mặc dù nói chuyện hay dễ chọc giận người khác, nhưng đích xác đáng để người ta trả giá bằng tình hữu nghị.
Thân phận của bọn hắn khó mà có được người dùng tình hữu nghị đơn thuần để đối đãi, nhưng chỉ cần có, bọn hắn sẽ cực kỳ trân quý cả đời.
Chiếc xe bị người ta thay đổi trong suốt một đêm, vì vậy vào buổi sáng hôm sau lúc Kiến Vũ chuẩn bị đến trường, phát hiện cái xe mình ngồi đã đổi thành một cái khác, ngay cả ghế tựa cũng thoải mái hơn nhiều, Kiến Vũ tràn đầy cảm xúc, khó trách thế gian mọi người đều có mới nới cũ, quả là có đạo lý.
Đến trường học, vừa mới xuống xe, chợt nghe bốn phía không ngừng vang lên âm thanh "tách tách", Kiến Vũ chỉ kịp nháy mắt, đã thấy một đám người xông tới, Kiến Vũ nhìn những nữ phóng viên kia mang giày cao gót gạt đẩy một người đàn ông cao to ra, không khỏi kéo ra khóe miệng, căn cốt tốt như vậy không đi tập võ công thật sự là lãng phí.
Bị đám người bên ngoài gạt ra chính là bảo vệ của trường học, bình thường trước mặt các sinh viên biểu hiện ra thần khí vô vùng uy hiếp, giờ phút này chen chúc cũng không chen chúc vào được, Kiến Vũ trong nháy mắt bị một đám phóng viên bao vây lại, ánh đèn chớp nháy liên hồi cơ hồ chọc mù mắt của cậu, bốn phía la hét ầm ĩ một mảnh, chỉ nghe được loáng thoáng cái chữ gì đó, bức tranh gì đó.
Tài xế cũng đã theo Vương gia nhiều năm, nhìn thấy cảnh này, bước lên phía trước đem Kiến Vũ bảo vệ ở phía sau, lớn tiếng nói: "Xin mọi người nhường đường một chút, nơi này là trường học, Nhị thiếu gia còn phải đi học, xin mọi người đừng cản đường."
Nếu như lúc này tuân theo quy củ, không nói một lời vậy không phải là phóng viên, vì vậy lời của tài xế bị phóng viên thẳng thừng xem nhẹ, đều chỉ chăm chăm giơ micro gắn tên của các đài truyền hình chen chúc giơ lên trước mặt Kiến Vũ.
Bảo vệ đứng một bên thấy thế không ổn, vội vàng gọi điện thoại gọi bảo an ở bộ phận khác tới, sinh viên bị vây quanh là ai bọn họ đều biết, nếu thật trong trường học xảy ra chuyện gì, đừng nói mấy bảo vệ nho nhỏ như bọn họ, ngay cả trường học cũng sẽ chịu phiền toái không nhỏ.
Mắt thấy phóng viên càng ngày càng nhiều, Kiến Vũ lông mày dần nhíu lại, vươn tay ra giữa đẩy một phóng viên ra, người ở bên ngoài nhìn vào, bất quá chỉ thấy là nhẹ nhàng đẩy mà thôi, nhưng phóng viên bị đẩy lại kinh hãi cảm nhận rõ lực đạo.
Lúc này, bảo vệ cũng chen chúc tiến đến, thật vất vả giúp Kiến Vũ rời khỏi bãi đỗ xe, vội vội vàng vàng liền vào trường học, những phóng viên này tuy muốn chạy tin tức, nhưng cũng không phải người thiếu kiến thức pháp luật, lúc này xông vào trường học, bọn họ tiếp theo chắc chắn sẽ phải nói chuyện với cảnh sát.
Tin tức về Vương nhị thiếu gia không ít, trước kia là chưa từng có tin đồn hay, bây giờ là chưa từng có lời đồn xấu, Tôn Ngộ Không bị lời chú vòng kim cô khống chế cũng không có biến hóa lớn như vậy. Nhưng nghĩ đến những tranh chữ được mấy XX gia tán thưởng kia, các phóng viên đều cảm khái, người này chính là không giống với người bình thường, con cháu nhà giàu lại biết lễ nghĩa, am hiểu nhiều thứ, nhìn bại gia tử này mà xem, ngoại trừ vì nước tranh quang, còn vẽ được một bức tranh tuyệt mỹ, viết được một bản thư pháp nghệ thuật.
Điều này làm cho những người phải dãi nắng dầm mưa kiếm từng đồng tiền bát gạo như bọn họ làm sao chịu nổi?
...
Vương Thanh sau khi nhận được điện thoại của tài xế, nhíu chặt lông mày, thật lâu mới lại thở dài, tranh chữ của Kiến Vũ như thế nào, anh so với những phóng viên kia rõ ràng hơn nhiều, anh ích kỷ muốn đem Kiến Vũ giấu đi, đem cậu trở thành một đứa trẻ để có thể cả đời nuôi dưỡng, chính là trong lòng của anh cũng hiểu được, Kiến Vũ cũng không phải một người bình thường cái gì cũng không hiểu. Ngày thường nhìn có chút ngây thơ, nhưng xử lý mọi chuyện lại chưa bao giờ xảy ra sai sót, những điều này Kiến Vũ kia thật sự làm không được.
...
Kiến Vũ sau khi tới phòng học, phát hiện ánh mắt các bạn học nhìn cậu đột nhiên mang theo cảm giác giống với một số người ở kiếp trước từng nhìn mình: ghen ghét, hâm mộ, sùng bái. Cậu có chút khó hiểu nhìn về phía Phác Hữu Thiên ý đồ muốn hắn giải đáp, cậu gần đây hình như không có làm ra chuyện gì mà.
Phác Hữu Thiên vẫy vẫy, chờ Kiến Vũ sau khi đến ngồi bên cạnh hắn, mới từ dưới bàn rút ra một quyển tạp chí, lật ra vài tờ, sau đó lười biếng nói: "Chúc mừng cậu, cậu lại nổi tiếng."
Kiến Vũ xem hết những tin tức này, đã hết một nửa tiết học, cậu khép lại trang cuối cùng, giận dữ nói: "Bức họa này có bao nhiêu chỗ còn chưa được, còn có cái chữ này rõ ràng lực đạo không đủ, sao có thể tính là tác phẩm tốt được chứ?"
Phác Hữu Thiên trừng mắt lên: "Cậu phải tin, chỉ như vậy đối với rất nhiều người mà nói, đã là thứ tốt." Bởi vì học kinh tế cũng có chút quan hệ với văn hóa, cho nên khoa kinh tế bọn họ cũng có môn thư pháp, đáng tiếc đối với sinh viên bây giờ mà nói, có thể không đem chữ thư pháp viết thành hình con giun đã là vô cùng không dễ dàng.
"Cậu có biết chữ cùng tranh của cậu đã được định giá lên gần trăm vạn rồi hay không?" Phác Hữu Thiên thấy Kiến Vũ không nói lời nào, tiếp tục nói: "Nếu mời một người quản lý tốt những chuyện này cho cậu, từ nay về sau cho dù cậu không cần tiền của Vương Thanh, cũng sẽ là một triệu phú."
Kiến Vũ vừa nghe lời này, mắt sáng rực lên: "Có thể có nhiều tiền hơn anh tôi sao?"
Phác Hữu Thiên liếc mắt khinh thường: "Trời còn sớm, muốn nằm mơ thì chờ đến tối đi." Tài sản Vương gia có bao nhiêu, chỉ sợ tính ra không hết, Kiến Vũ đời này là đừng nghĩ đến chuyện vượt qua được Vương Thanh, bất quá Kiến Vũ sao đột nhiên lại muốn đuổi kịp thậm chí vượt qua Vương Thanh, chắc không phải hai huynh đệ giận dỗi nhau gì đấy chứ? Cái này thật có chút phiền toái, hành động của Phác Hàn càng lúc càng lớn, thân thể ông nội đã không còn trụ được bao lâu, nếu như hắn lại bỏ lỡ sự hỗ trợ của Vương gia, Phác gia sau này sẽ thật sự không có chỗ cho hắn nói chuyện.
"Xem ra sau này vẫn còn cần anh trai nuôi tôi." Kiến Vũ gục đầu xuống, giống như một con chó nhỏ mất đi sức sống, làm cho Phác Hữu Thiên nhìn thấy liền kéo ra khóe miệng: "Cậu nếu muốn vượt qua Vương Thanh, trừ phi hiện tại cậu đi làm người phụ trách Vương thị."
Kiến Vũ nghe vậy lắc đầu: "Vương thị là của anh trai." Cậu vốn không phải Kiến Vũ, bây giờ đã chiếm được quá nhiều thứ của Kiến Vũ, làm sao có thể nhúng tay vào chuyện Vương gia nữa, huống chi kiếp trước những chuyện phức tạp này đã khiến cậu chịu đủ rồi, kiếp này coi như là cậu may mắn nhặt được, nên cũng muốn thoải mái mà sống cả đời.
Phác Hữu Thiên nghe được Kiến Vũ khẳng định như vậy, mới giật mình cười nói: "Dù sao huynh đệ các cậu cảm tình tốt như vậy, tiền của ai không phải đều giống nhau sao."
Kiến Vũ thấy Phác Hữu Thiên tuy cười, trong mắt lại mang theo lạnh lùng, liếc mắt lên thầy giáo đang trên bục giảng, lật ra cuốn "Nhất Hiệt Thư" sau mới nói: "Tôi sẽ giúp cậu."
"Cái gì?" Phác Hữu Thiên bỗng dưng nghiêng đầu nhìn về phía Kiến Vũ.
Kiến Vũ trên mặt vẫn mang theo mỉm cười như bình thường: "Phác gia, tôi giúp cậu." Cậu không phải không hiểu, chỉ là có chút sự tình không cần thiết nhúng tay vào, thế nhưng cậu lại là một người ngoài mặt công bằng, bên trong thì thiên vị. Cậu bạn Phác Hữu Thiên này tuy biểu hiện bình thường không được tự nhiên, nhưng đối với mình là thật sự tốt, vừa rồi mình muốn biết chuyện gì xảy ra, hắn liền đưa quyển tạp chí ra, con trai đâu có mấy người lại mang mấy tờ tạp chí kiểu này (EA là tạp chí phụ nữ), chắc Phác Hữu Thiên đã lo lắng nghĩ đến mình nhất định sẽ không hiểu đã phát sinh chuyện gì, cho nên sớm chuẩn bị những thứ này.
Tuy không được tự nhiên lại ngạo mạn, nhưng là một người đáng để kết giao, chỉ cần không quá chú ý đến thái độ của hắn.
"Vì cái gì?" Phác Hữu Thiên thật không ngờ Kiến Vũ nói ra lời này một cách chắc chắn như vậy, hắn không tin Kiến Vũ không hiểu những lời này, chính là đại biểu cho lời của Vương Thanh.
"Bởi vì tôi đứng về phía cậu." Kiến Vũ thản nhiên nói: "Cho nên tôi muốn giúp cậu."
Phác Hữu Thiên sửng sốt một chút, mới không được tự nhiên phiết miệng: "Cậu là ai chứ?" Chỉ là khóe miệng bất giác nhếch lên.
Ngồi ở một bên, Hạ Quân kéo ra khóe miệng, Phác Đại Thiếu gia, cậu lại vênh mặt che dấu gượng gạo. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Kiến Vũ, bất quá thật không ngờ Kiến Vũ lại nói ra loại lời này trực tiếp như vậy, rõ ràng không nhậm chức trong Vương thị, nhưng sao vẫn khiến hắn có một loại cảm giác lời nói của cậu ta rất có quyền lực?
Kiến Vũ người này, mặc dù nói chuyện hay dễ chọc giận người khác, nhưng đích xác đáng để người ta trả giá bằng tình hữu nghị.
Thân phận của bọn hắn khó mà có được người dùng tình hữu nghị đơn thuần để đối đãi, nhưng chỉ cần có, bọn hắn sẽ cực kỳ trân quý cả đời.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh