Vượt Thời Gian Truy Sát Ngươi
Chương 8: Chương cuối
Ở trên đường trở về Việt quốc, ta ngồi trên kiệu, lại nghi ngờ đến hốt hoảng. Vì vậy vén rèm lên hỏi: "Gặp Việt quân có.... cấm kỵ gì không?"
Vệ sĩ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Việt quân không câu nệ tiểu tiết, ở phương diện nói chuyện không cần quá băn khoăn, phương diện ăn mặc cũng không phải rất chú ý. Thế nhưng dựa theo lễ nghi và an toàn, khách nhân không thể đeo kiếm vào cung."
"Như vậy a..." Trong lòng kêu thầm một tiếng không ổn, không thể đem kiếm, ta làm sao dùng huyền thiết kiếm giết hắn?
Thực ra tỉ mỉ nghĩ lại, lần này ta đến Việt cung là chết chắc rồi; cho dù ta giết được Câu Tiễn, cũng giết không hết ngàn vạn tên hộ vệ; cho dù ta trốn thoát, tương lai cũng là cửu tử nhất sinh (chín phần chết, một phần sống), nhưng rốt cuộc coi như là có cơ hội sống sót. Nếu không giết Câu Tiễn, tất cả coi như xong đời, chết chắc, đừng nói không có cơ hội, cho dù nhất định giết được hắn, sau này lại phải làm cái gì bây giờ? Nếu lúc này có thể liên lạc với Johanne thì tốt rồi, thế nhưng... Ai! Lẽ nào một đời mỹ nhân Hoàng Nhược Hạm đã định sẵn chết "tha hương dị đại"?
Lúc này, đội ngũ đi ngang qua một chợ bán cá, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến ta nhịn không được phải nhíu chặt chân mày.
"Oa! Nhìn ruột của con cá kia a! Thật là lớn!" Một tên vệ sĩ ham ăn kêu to.
"Thật muốn mua một chút đến nếm thử... Tô tiên sinh, ngươi muốn ăn một chút không?"
"Ruột cá..." Ta mê muội nhìn vào từng chuỗi ruột cá màu trắng giống trân châu được treo trước sạp cá.
Điều này làm cho ta đột nhiên nhớ tới ruột cá là một tên gọi khác của bảo kiếm thời cổ, sở dĩ gọi ruột cá tất cả đều bởi vì... Ha ha ha! Ta có cách rồi!
"Ta không ăn ruột cá, thế nhưng ta muốn mua một con cá thật lớn, thật lớn, thật lớn!"
"Ta vừa mới nhìn thấy có người vận chuyển một con cá tầm (cá tuna) dài hai thước, nhưng cá lớn như vậy, ta sợ tiên sinh ăn không hết."
"Ai nói ta muốn ăn? Ta muốn tặng cho Việt quân!"
"Không ngờ Tô tiên sinh có hảo ý như vậy! Tại hạ cảm thấy xấu hổ..."
"Đi giúp ta mua con cá đó, thế nhưng trên người ta không đem theo tiền, ngươi trước giúp ta trả tiền."
"Là!"
"Ha ha ha..." Trong lòng giấu không được đắc ý, cười khúc khích.
Mua xong cá, đội ngũ tiếp tục lên đường; mà ta cũng thoải mái tự nhiên nằm trong kiệu, nhìn con cá bị treo trên cây trúc ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện.
Lắc qua lắc lại, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thầm: "Lúc tỉnh lại có lẽ hẳn là đến Việt đô.... Ân... Ngủ một chút được rồi!"
...
"Tô tiên sinh!"
"Ân..."
"Tô tiên sinh! Đến nhà trọ rồi!"
"A?!"
Ta vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài là mặt trời hoàng hôn màu vàng cam mang theo chút đỏ tươi. Bóng dáng của hai, ba ngọn cây khô vùng vẫy giương những móng vuốt khô gầy, muốn vươn lên cao chạm đến mặt trời chiều không thể chạm vào kia, lúc này, phương xa bay tới vài cánh chim nhạn.
"Ân?" Một tên vệ sĩ đột nhiên cảm thấy trên mặt ẩm ướt dính dính, vì vậy vươn tay tính lau đi —- "A... Cứt chim..."
"...." Không chỉ có ta, ngay cả các vệ sĩ khác đều vô thức sờ soạng mặt mình một hồi.
"Tô tiên sinh, có một con chim nhạn có thư cho ngươi!"
"Đưa cho ta!" Tiếp nhận thư, nhìn chữ ký trên thư... Là Nam Thi.
Bất đắc dĩ mở ra, dựa theo tính cách của Nam Thi, bên trong hẳn là một đống "Ngươi còn chưa chết sao?", "Nhớ mua một ít sản vật nổi tiếng đem về"....; nhưng mà, khi ta tỉ mĩ xem kỹ, mới phát hiện cũng không phải như vậy.
Trong thư viết: "Di Quang ở núi Trữ La chờ ngươi."
"..." Tại sao Tây Thi phải chờ ta? Lúc này, trong phong thư lại rớt xuống một mảnh giấy khác, ta nhặt lên, mở ra nhìn.
Đó là một bức tranh, nét vẽ đơn giản phác họa một ngôi chùa cổ và một cái chuông lớn. Ta không phải Duẫn Thuấn, đương nhiên nhìn không ra huyền bí trong đó.
"Di? Đây không phải là Bách niên cổ chung của Lan Dương Tự sao?" Một tên vệ sĩ hô to.
"Đúng vậy! Đúng là Lan Dương Tự, ta từng đến đó vài lần!" Một người khác phụ họa.
"Lan Dương Tự? Có cái gì đặc biệt về nó sao?" Ta hỏi.
"Tiên sinh không biết Lan Dương Tự sao? Ha ha ha..." Vệ sĩ nở nụ cười, nói: "Lan Dương Tự có một người đặc sắc và một phong cảnh hiếm có, kỳ nhân chính là yêu hoa lan thành si cuối cùng quy y phật môn, có danh xưng Thiên hạ nhất kiếm Ân Cửu Lan. Mà kỳ cảnh còn lại là tứ quý giai tình (bốn mùa trong xanh), không có mùa thu hay mùa đông, lúc nào cũng thái dương ấm áp hợp lòng người."
Nghe xong vệ sĩ giới thiệu, ta lại lần nữa cúi đầu xem kỹ bức họa trong tay.
"Thiên hạ nhất kiếm... Bách niên cổ chung... Tứ quý giai tình...?!"
"Tiên sinh làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?"
"Thiên hạ nhất kiếm, bách niên cổ chung, tứ quý giai tình... Nhất kiến chung tình... Không thể nào?!" Thật là một đáp án đáng sợ.
Ý tứ của Nam Thi là, Tây Thi thích ta, hơn nữa là từ sớm đã thích ta. Chuyện này làm sao có thể?!
Nhưng chuyện này so với một con trâu đực sinh ra một miếng bít - tết tám phần chín còn muốn không có khả năng!!!
Lúc này, biểu tình si ngốc ta bị đám vệ sĩ khiêng vào nhà trọ ăn cơm. Thời gian dùng cơm, nhóm vệ sĩ ngoại trừ vùi đầu ăn cơm, còn thỉnh thoảng lén lút ngắm nghía ta đang liều mạng và cơm —- nhưng trong bát của ta căn bản không có hột cơm nào cả.
Hiện tại ta rơi vào trong trầm tư, những hình ảnh ở chung với Tây Thi, nơi chốn đều là mâu thuẫn. Nếu thực sự như những gì Nam Thi nói, nàng đối ta nhất kiến chung tình. Vậy vì sao nàng không ở lại với ta, mà cố ý trở lại Chiến quốc?
Nếu nàng cố ý phải trở về Chiến quốc, lại vì sao còn phải vơ vét toàn bộ mỹ phẩm của ta không chừa? Đông Thi nói nàng tham tiện nghi nhỏ, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hành động của nàng không đơn giản là ham lợi nhỏ, mà gần như ăn cắp kiêm cướp đoạt. Một người luôn luôn cao ngạo và thuần khiết như nàng làm sao lại tùy tiện hành động như vậy?
Nếu... Nàng lấy mỹ phẩm của ta chỉ vì khiến ta một đường truy đến Chiến quốc... "Khanh!" Cái chén trên tay rơi xuống đất.
Ta quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một người vệ sĩ: "Nếu một nữ nhân tìm mọi cách làm khó ngươi, nhưng ngươi vì nàng muốn chiến đấu với cự thú đáng sợ, lặn xuống nước cùng quái vật đánh nhau, trúng độc người đầy thương tích, sau đó nàng lại cố ý ném ngươi dưới ánh mặt trời phơi nắng, là vì sao?"
Các vệ sĩ nhìn nhau, sau đó cùng kêu lên: "Độc nhất là lòng của phụ nữ."
"Vậy... Nếu nàng sau đó lấy thân báo đáp, giải hết độc trên người của ngươi?" Ta bất an hỏi.
Nhóm vệ sĩ lộ ra nụ cười, một người trong đó nói rằng: "Nàng như vậy nhất định là rất yêu ngươi, chỉ là không có cảm giác an toàn, cho nên khắp nơi làm khó ngươi mà thôi."
"..."
"Tô tiên sinh vì sao lại khóc? Chẳng lẽ do đồ ăn không ngon?"
Ta nở nụ cười một chút, nói: "Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một người mà thôi... Ta lên lầu nghỉ ngơi, không có việc gì không cần làm phiền ta."
"Là! Xin tiên sinh bảo trọng!"
Trong phòng, một mình ta ngồi trước ngọn nến, nghĩ thầm, sinh mạng của ta trước đây cũng giống như ngọn nến này, tùy thời đều bị dập tắt. Nhưng, sau một đêm triền miên với Tây Thi, ta ngoài ý muốn bình phục, nhưng Tây Thi có thể lại...
Đột nhiên nổi lên một cảm giác xung động, muốn từ cửa sổ nhảy xuống, một đường chạy thẳng về núi Trữ La. Ta thật muốn gặp nàng.
Vì vậy ta mở cửa sổ, nhìn một chút độ cao, lầu hai, nhảy xuống có lẽ không chết được. Vì vậy ta bước chân trái ra —- Đột nhiên! Có người nắm lấy mắt cá chân ta!
"Ai?" Chắc không phải là đám vệ sĩ kia đi?
"Là ta."
"Bắc Ninh? Ngươi tới nơi này làm gì?"
Một thân bạch y, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, Bắc Ninh nghiêm túc nhìn ta, rất giống ác quỷ. Nàng nói: "Vào trong trước!"
Thật vất vả bò ngược vào phòng, ta nhanh tay cầm tay Bắc Ninh, hỏi: "Tây Thi rốt cuộc bị cái gì?"
"Giống ngươi trước đây, ban độc nhiễm toàn thân. Nam Tụ trên đường quay về núi Trữ La nhặt được nàng hôn mê, may mà cứu được nàng một mạng, nhưng..."
"Nhưng cái gì, ngươi nói mau!"
Bắc Ninh vẻ mặt áy náy nhìn ta nói: "Nam Tụ ở Tề quốc hỏi mấy trăm người, cuối cùng tra xét được loại độc mà ngươi trúng tên là Hộc Yết. Là một loại độc trên người của quái vật thượng cổ, mà thực vật duy nhất có thể giải độc là một loại tên là Quang Mang hoa, nhưng loại hoa này rất lâu mới nở một lần..." Nàng đưa ra ba ngón tay.
"Ba tháng?"
Lắc đầu...
"Không phải là ba năm đi?"
Lắc đầu....
"Ba... Ba mươi năm? Đừng nói giỡn nữa..."
Bắc Ninh vẫn lắc đầu, nói: "Ba ngàn năm, loại hoa này ba ngàn năm mới nở một lần, mà lần gần đây nhất là hơn ba trăm năm trước."
"Nói cách khác, muốn giải độc cho Tây Thi phải chờ thêm hai ngàn bảy trăm năm nữa... Ha ha ha... Ha ha ha.... Căn bản là nói giỡn với ta..."
"Di Quang hẳn là mang theo quyết tâm muốn chết mới trở về núi Trữ La. Ta và Nam Tụ nhìn không được, cho nên mới tìm ngươi."
"Nàng vì sao lại tự chủ trương như thế..." Ta vô lực quỳ trên mặt đất.
"Di Quang nàng mong muốn ngươi có thể sống sót từ Việt cung trở về. Vì sinh mệnh của dân chúng, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ ở trong tối giúp ngươi."
"Khinh công của cô tốt lắm, nhưng có thể đưa tôi đột phá hơn một ngàn một vạn cao thủ bên cạnh Câu Tiễn sao?"
"Chuyện này..."
"Trở về đi! Nam Tụ cần cô, cô không cần đi chết với tôi." Ánh mắt của ta dừng lại huyền thiết kiếm treo trên đầu giường, nói: "Tôi tự có chừng mực."
Sau khi chia tay Bắc Thi, ta chuyển sang phía sau bình phong tắm rửa một cái, đồng thời im lặng chỉnh trang y phục sạch sẽ, ngồi ở trên ghế, đợi ánh bình minh xuất hiện.
"Tô tiên sinh, chúng ta lên đường."
"Bao giờ thì đến Việt cung?" Ta hỏi.
"Buổi trưa hôm nay."
"Tốt..." Ánh mắt chăm chú nhìn vào cái hoa đỏ thẫm ở trên đầu cá, sau đó không lâu, ta ngồi trên kiệu.
Dọc đường đi, ta đều nhắm mắt nghĩ lại các tình huống gần đây.
Ta thực sự là kẻ lạnh lùng với tình yêu sao? Hoặc là cho tới bây giờ một kẻ không được quan tâm như ta mới tạo thành cá tính này? Rất nhiều người, bao gồm mối tình đầu lão sư Mục Anh đều vì cơ thể của ta mới yêu ta, nhưng mà Tây Thi là vì cái gì?
Thứ nàng muốn khẳng định không phải cơ thể của ta, nhưng nàng mang theo trái tim của ta, linh hồn của ta. Hiện tại trong đầu ta toàn bộ đều là nàng, tưởng tượng hình dáng đau đớn của nàng, lại khó chịu đến mức muốn rút đao tự sát.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm, đợi giết được Câu Tiễn, thời gian tự nhiên đến rồi.... Tây Thi, ta sẽ không để ngươi cô đơn một mình. Thế giới không có ngươi, ta sớm muộn gì cũng chết mà thôi.
"Tô tiên sinh có chuyện gì cần sao?"
"Có thể giúp ta chuẩn bị giấy bút không?"
"Vâng!"
Đợi đến khi giấy bút đưa lên, ta qua loa viết vài chữ lên giấy, sau đó giao cho vệ sĩ, nói: "Giúp ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến nhà của Thi Nam Tụ ở núi Trữ La."
"Tiểu nhân có thể hỏi tiên sinh viết chút gì không?"
"Báo tin vui mà thôi, mau đi đi... A! Được rồi! Quyển sách này tặng cho ngươi..." Ta đem cuốn sách của Đặng Tích cho hắn, nói: "Tham gia quân ngũ khổ cực lại kiếm không được tiền, thanh niên cần phải đọc nhiều sách mới có tương lai."
"Ha ha ha... Cảm tạ Tô tiên sinh!"
Lẳng lặng nhìn tên vệ sĩ trẻ tuổi lộ ra biểu tình hài lòng, trong lòng ta không ngừng thở dài: "Đặng tiên sinh, ngươi cần phải phù hộ tiểu tử này là một người có thể đào tạo..."
"Được rồi, ngươi tên là gì? Ở nơi nào?" Ta có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ta là Tô Du, cùng thúc thúc Tô Tình vốn đều ở Chiết Đông... Ha ha! Bây giờ ta mới phát hiện Tô tiên sinh trùng tên trùng họ với thúc thúc ta!"
"Đúng là trùng hợp..." Đúng lúc đến làm cho ta nghĩ uống sạch một tá rượu vodka sau đó ngửa mặt lên trời cười to.
Cuối cùng cũng tới được Việt cung, ngẩng đầu nhìn trước mắt cung điện hoa lệ lại giống ngục tù, đây là nơi chôn thân của Hoàng Nhược Hạm ta. Vệ sĩ trọng binh nghiêm chỉnh đứng thành một hàng dài, tất cả đều là mặt không biểu tình, tựa hồ đang biểu lộ: "Dám cả gan hành động thiếu suy nghĩ, giết không tha!"
Thế nhưng, hôm nay ta không chỉ muốn hành động liều lĩnh, mà còn muốn lấy đầu của quân chủ bọn ngươi...
"Thảo dân Tô Tình khấu kiến bệ hạ."
"Ha ha ha! Tô tiên sinh đa lễ, mời ngồi!" Câu Tiễn phóng khoáng cười.
"Tạ ơn bệ hạ." Ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt của Câu Tiễn, quả thực như sử sách bàn luận, vẻ mặt gian tà, diện mạo ích kỷ, điển hình của loại người chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng vinh quang.
Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể đưa ra yêu cầu ép buộc một người có cống hiến lớn nhất trong sự nghiệp phục quốc như Tây Thi đi thị tẩm.
"Cá này thật là đồ sộ." Câu Tiễn thỏa mãn nhìn con cá tầm được dâng lên: "Người đâu! Đem cá mổ, nấu canh, thưởng cho mỗi người một chén!"
"Bệ hạ, chậm đã!"
"Tô tiên sinh có chuyện gì?" Câu Tiễn tuy không tức giận, nhưng trong giọng điệu lộ vẻ không vui.
"Cá này là ta mua để cầu phúc cho bệ hạ." Ta vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn.
"Cầu phúc?"
"Thảo dân đến từ Đài quốc, là ở phía nam của Sở quốc, phía dưới đảo Hải Nam, gần với đảo Mỹ Lệ. Quốc gia của ta có một nghi thức cầu phúc, chính là dùng tay điểm nhẹ lên trán cá, sau đó mới mổ bụng cá. Dụng ý là khẩn cầu thần minh phù hộ và chúc phúc cho sự nghiệp hưng thịnh, nếu bệ hạ tiếp thu cầu phúc, như vậy, đại nghiệp của Việt quốc nhất định kéo dài thiên thu vạn thế!"
"Thật tốt quá! Mời Tô tiên sinh giúp quả nhân cầu phúc!" Biểu tình của Câu Tiễn tham lam mà nói.
"Tốt..."
Ta chậm rãi đến trước mặt Câu Tiễn, nhẹ nhàng điểm lên trán hắn, động tác này khiến các thần tử bên dưới lộ ra ánh mắt ước ao rồi lại đố kị.
Bọn họ dùng cả đời dâng cho Câu Tiễn, nhưng chưa từng có cơ hội có thể tiếp cận hắn như ta. Hôm nay ta đơn giản vì một câu cầu phúc mà có thể tới gần hắn, thậm chí chạm vào hắn, trong lòng các thần tử làm sao có thể chấp nhận đây?
Tiếp theo, ta xoay người lấy tay thọc vào trong bụng cá, đồng thời một đường mổ đến gần đuôi cá. Tâm tình của Câu Tiễn có vẻ khẩn trương đến cực điểm, hắn muốn biết ta kế tiếp sẽ làm cái gì, mà ta lại làm sao có thể khiến hắn thất vọng?
"Ta, Tô Tình, lấy danh nghĩa là người phát ngôn của Hắc Đế, phụng mệnh ——" nắm huyền thiết kiếm trong ruột cá, ta hô to: "Lấy đầu tên hôn quân như ngươi!!!"
"A!!! Hộ giá, hộ giá!" Thấy ta bỗng nhiên từ trong bụng cá rút ra một thanh bảo kiếm toàn thân đen như mực. Câu Tiễn sợ hãi, cả người té trên mặt đất.
Thấy bộ dáng hèn nhát của Câu Tiễn, ta không khỏi cười nhạt, đồng thời dùng hai tay cầm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng hướng đầu Câu Tiễn!
"Khanh!"
"!?"
Ngay lúc kiếm phong chỉ cách Câu Tiễn khoảng mười cen-ti-mét, thế công của ta bỗng nhiên bị... một thanh kiếm khác chắn đường; không chỉ thế, tay của ta còn bị chấn động đến mức tê rần, huyền thiết kiếm bị rơi xuống đất.
Phạm Lãi dùng kiếm chỉa vào mặt ta, hỏi: "Thích khách, người phương nào sai khiến ngươi?"
Ta cười nói: "Ngươi cho là đã kết thúc?"
"Ngươi!?"
Đột nhiên, ám khí màu đen từ trong tay áo của ta bay ra, trực tiếp trúng cổ của Câu Tiễn!
"A a a!!! Cổ của ta!" Câu Tiễn đau đớn nắm chặt cần cổ không ngừng bốc khói, đó là dấu hiệu do huyền thiết kiếm gây ra.
Trước đây, ta biết cơ hội chém được Câu Tiễn không cao, cho nên lâm thời làm một cái lò xo phóng ám khí đặt trong tay áo, đồng thời từ trên thân huyền thiết kiếm mài ra một ít kim loại, làm thành một cây châm nhỏ, quả thực hữu dụng.
"Bệ hạ!!! Chống đỡ a!!! Bệ hạ!"
"Ta... ta... ta..." Tắt thở.
"Tên ác tặc này!!!" Phạm Lãi phát điên muốn chém về phía ta. Còn ta vẫn thủy chung duy trì dáng vẻ tươi cười.
"Cái này coi như là trừng phạt mà ngươi lừa dối Tây Thi."
"Ngươi... Ngươi thấy được?!"
"Câu Tiễn đã chết, vinh hoa phú quý của ngươi tan thành mây khói. Phạm Lãi, kết quả là ngươi tự mình bận rộn không công! Ha ha ha!"
"Câm miệng!!!"
Khi kiếm của Phạm Lãi kề sát cổ, ta cảm giác chung quanh dị thường thanh tĩnh, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Trước đây ta rất sợ chết, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, một năm nhưng phải làm hơn mười lần kiểm tra sức khỏe toàn thân mới có thể yên tâm; nhưng hiện tại bất đồng, tất cả đều bởi vì ngươi, Tây Thi...
"Đao hạ lưu nhân!!!"
Âm thanh này rất quen tai? Ngẩng đầu vừa nhìn —- "Giang Phương Phương?!"
"Nhược Hạm đón lấy ta!!!"
Cái này... kêu ta làm sao dám đỡ nàng? Ngươi này một trăm tám mươi cen-ti-mét cộng thêm cái mông hướng về phía ta, ta làm sao có dũng khí đó? Vì vậy ta lùi ra sau một bước.
Cho nên đương nhiên, lão già niên thiếu Phạm Lãi trở thành bao cát thay thế.
"Giang Phương Phương, mông của ngươi uy lực thực sự quá lớn, Phạm Lãi đã ói ra máu!" Ta kinh ngạc kêu to.
"Hiện tại mặc kệ chuyện này! Johanne nói ngươi gặp nguy hiểm, cho nên ta muốn —-" Giang Phương Phương một bên nói không ngừng, một bên cầm lấy tay ta chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà, khi nàng quay người lại, thấy đám vệ sĩ mặc trọng giáp, trong tay cầm binh khí, không khỏi hạ xuống ba đường hắc tuyến và hai giọt mồ hôi lạnh.
"Johanne Trần gạt ta..." Phương Phương theo phản xạ lùi về sau: "Nàng rõ ràng nói chỉ có hai ba con mèo nhỏ..."
Ta nói: "Trước đây chúng ta đều nói ngươi lấy một địch mười ngàn, hiện tại trước mắt đúng là hai ba con mèo nhỏ không sai... Quên đi! Ngươi tự mình chạy đi, nếu Tây Thi chết, ta cũng không có lý do muốn sống."
"Ngươi cư nhiên hạ gục mỹ nữ Chiến quốc?!" Phương Phương vẻ mặt hết hồn nhìn ta, sau đó, nàng lại khôi phục bản tính: "Muốn ta bỏ lại bằng hữu, làm không được!"
Sau khi nói xong, nàng thậm chí nhặt lên kiếm của Phạm Lãi muốn tiến lên, thực sự khiến ta dở khóc dở cười.
"Không ngờ thế gian còn có người có tình có nghĩa như các ngươi!"
"!?"
Âm thanh chấn động này, giọng điệu tự phụ quen thuộc... Hắc Đế?!
Một luồng khói đen bỗng nhiên trống rỗng tụ tập ở giữa đám vệ sĩ, bọn hắn đều cảnh giác lùi về phía sau, đồng thời dùng trường thương chỉa vào đoàn khói đen.
Sau đó không lâu, "Rầm rầm!!!", một trận nổ mạnh ở trung tâm khói đen tản ra, thế nhưng không có đụng tới ta và Giang Phương Phương, quỷ dị chính là, đám vệ sĩ bị nổ trúng toàn thân không phải màu đen, mà là chuyển sang màu xanh!
"Có rắn?!"
"Nhiều rắn quá!!!"
"Mẹ ơi!"
Ta và Giang Phương Phương hít một hơi thật sâu, ít nhất... có mấy ngàn, Không đúng! Là hơn mười ngàn rắn độc ở cầu thang bò lên. Các vệ sĩ nếu không trúng độc thì bị cắn chết, chỗ này nghiễm nhiên trở thành một cái hang rắn!
Lúc này Hắc Đế mới hiện thân, không phải dùng bộ dáng của rắn, mà là một nữ tử xinh đẹp tóc đen mắt đỏ, dáng người duyên dáng. Đám binh sĩ vừa nhìn thấy nàng, đã nắm chặt trường thương đâm đến, nhưng tất cả còn chưa đụng tới Hắc Đế đã biến thành nét mặt xanh xao, toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép.
"Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới, mà ta đã giết chết Câu Tiễn, ngươi tại sao thả rắn cắn người?!" Ta tức giận mở to miệng chất vấn nàng.
Hắc Đế nhíu mày, nói: "Nếu ta không giết bọn hắn, ngươi còn sống đến giờ?!"
"Ngươi... Ngươi có thể âm thầm cứu chúng ta!" Ta nhất thời vô lực.
"Ta, Hắc Đế làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, cứu người sẽ dùng cách công khai, tuyệt đối không cần âm thầm ra tay. Thế nhưng ta lúc trước nói qua, người nào thấy ta —- toàn bộ đều phải chết!"
Ta nhanh chân che chắn Giang Phương Phương, nói: "Nàng là bạn của ta! Ngươi không được làm bậy!"
"Ngươi giúp ta giết Câu Tiễn, ta tự nhiên không giết ngươi, nhưng nguyên tắc của ta không thể vi phạm, cho nên —-" Trong tay Hắc Đế tụ thành một khỏa xà cầu màu đen, sau đó ném về phía ta và Giang Phương Phương: "Yên tâm! Ta không chạm tới ngươi, nhưng bằng hữu của ngươi phải chịu khổ!"
"Đừng!" Ta sợ hãi nhắm mắt lại.
....
"Ân?" Phát hiện bàn tay ấm áp của Giang Phương Phương còn để trên người ta, vì vậy ta cố lấy dũng khí mở to hai mắt.
"Huyền nhi, ngươi không phải hứa với ta sẽ không giết người bừa bãi sao?" Một vị nữ tử thanh tú, khí chất thánh khiết, tướng mạo ngang ngửa với Hắc Đế đang đùa giỡn với xà cầu mà Hắc Đế ném tới, đồng thời bất mãn bĩu môi.
"Sương Khiết, không phải nói ta đang thi hành nhiệm vụ Ngọc Đế giao phó sao? Ngươi chạy tới làm cái gì?" Hắc Đế hai tay chống nạnh, ra vẻ tức giận lên tiếng.
"Ngọc Đế kêu ngươi giết Câu Tiễn, nhưng không cần giết những người khác...."
"Ta là Tử thần, nếu địa phương mà ta đi qua không có người chết, vậy còn giống cái gì?"
"A... Ta đây là người nắm quyền sự sống, nếu như địa phương có ta mà còn có người chết, khẳng định là không được." Nói xong, Sương Khiết nhẹ nhàng phất tay, đàn rắn tất cả đều biến mất, hơn nữa những vệ sĩ bị cắn chết hoặc bị trúng độc đều phục hồi như cũ, chỉ là bọn họ đều ngủ.
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi..." Hắc Đế chỉ vào Sương Khiết, ngươi nửa ngày, cũng nói không nên lời trách cứ.
Sương Khiết khẽ cười, đi xuống bậc thang, ôm lấy tấm eo nhỏ nhắn của Hắc Đế, ở bên tai nàng khiêu khích mà nói: "Ngươi lâu như vậy không trở về, ta rất nhớ ngươi... Chúng ta về nhà được không?"
"Được..." Khuất phục.
Mắt thấy Hắc Đế và Sương Khiết muốn đi, ta nhanh miệng truy vấn một vấn đề đã giữ trong lòng bao lâu nay: "Hắc Đế mang thai có phải do ngươi làm hay không?"
"Đúng vậy!" Tương đối với Hắc Đế trợn trắng mắt nhìn ta, Sương Khiết nhưng lại phóng khoáng thừa nhận: "Mặc dù qua mấy ngàn năm, thân thể của nàng vẫn như cũ hấp dẫn lấy ta. Ha ha ha..."
Giang Phương Phương: "Các ngươi hai người đều là nữ nhân nha..."
Hắc Đế: "Là thần tiên, muốn ân ái liền ân ái, muốn sinh hài tử liền sinh hài tử!"
Ta lại hỏi: "Vậy nguyên tắc trước đây của ngươi ở đâu?"
Hắc Đế hừ lạnh một chút, kiêu ngạo nói: "Nguyên tắc đặt ra là để vi phạm, không phải sao?"
Nói xong, hai người tay trong tay, nhanh như chớp biến mất trước mặt chúng ta.
"Thì ra làm thần tiên tốt như vậy..." Giang Phương Phương vẻ mặt sùng bái nói.
Lúc này, trong túi của nàng bỗng nhiên truyền đến chấn động.
"A! Máy phát tín hiệu của Johanne có phản ứng, chúng ta cần phải trở về!"
"Không được! Ta muốn ở lại với Tây Thi..."
"Có nguyên nhân gì đáng giá cho ngươi bỏ lại đám tỷ muội chúng ta?" Giang Phương Phương không vui hỏi.
"Các ngươi hay nàng đối với ta đều quan trọng, mất đi một trong số đó, đều khiến ta đau khổ muốn chết, hôm nay nàng sẽ chết..."
"Nàng bị bệnh gì?"
"Nàng trúng độc.... Thảo dược dùng để giải độc phải chờ hai ngàn bảy trăm năm sau mới sinh trưởng."
"Hai ngàn bảy trăm năm sau.... Không phải là thời đại của chúng ta sao?"
"A?"
"Ta vừa mới nhìn thấy Johanne ở trên máy thời gian đưa vào là thời đại Chiến quốc hai ngàn bảy trăm năm trước. Nếu như trở về thời đại của chúng ta, ngươi nói loại hoa đó hẳn là nở rồi, không phải sao?"
".... Ngươi có biết hay không..." Ta vui đến mức khóc, nhìn Giang Phương Phương.
"Biết cái gì?" Giang Phương Phương có chút bất mãn hỏi.
Ta bỗng nhiên ẵm Giang Phương Phương, đồng thời cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt, khóc nói: "Ngươi vừa rồi trong nháy mắt rất giống Thánh mẫu Maria!"
"A?"
"Ta yêu ngươi, ta đi trước."
Căn phòng làm bằng trúc, trong phòng u ám, một nữ nhân mặc áo đen si ngốc nhìn vào phong thư chỉ có sáu chữ.
Trong phòng tỏa ra mùi vị thảo dược nồng nặc, trong áo choàng màu đen cũng được huân đầy hương khí, nhưng làm sao đều không giấu được mùi vị tanh tưởi phát xuất từ trên người nữ tử.
Đó là biểu hiện của độc vật thượng cổ Hộc Yết thời kỳ cuối, kề cận tử vong.
"Ta cứu ngươi, không phải muốn ngươi chết cùng ta... Hoàng Nhược Hạm! Kẻ ngu ngốc này!" Nữ nhân thất thanh khóc rống lên,
"Tỷ tỷ?!" Vừa vào phòng, nhìn thấy Tây Thi giống một người bệnh tâm thần khóc lóc. Đông Thi vội vàng đặt chén thuốc vừa cực khổ sắc tám tiếng đồng hồ xuống bàn, đồng thời tiến lên ôm lấy Tây Thi: "Thân thể của ngươi đã trở nên suy yếu rồi, đừng tiếp tục lãng phí sức lực của mình nữa!!"
"Dù sao ta chết chắc rồi, còn không bằng sớm chút chết đi cho xong!"
"Tỷ tỷ..."
Nam Thi nghe được tiếng khóc cũng chạy tới, vừa nghe những lời không có chí khí của Tây Thi, hận không thể lập tức cho nàng hai cái tát.
"Ta này đại phu còn chưa có ý định buông tay, bệnh nhân như ngươi đã vội vàng muốn chết! Ta khinh! Đông Lâm, phong bế toàn bộ huyệt đạo của nữ nhân này cho ta!"
"Nam Tụ, chuyện này không tốt lắm..."
"Ngươi nghe theo là được rồi! Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy nàng chết?"
"..." Đông Thi trầm mặc một chút, cuối cùng nghe lời Nam Thi, phong lại huyệt đạo toàn thân của Tây Thi.
"Ngươi nằm yên ở đây cho ta, hảo hảo nghĩ lại! Đông Lâm, chúng ta đi!"
Căn phòng nhỏ lại khôi phục không khí u ám yên tĩnh như trước, Tây Thi bị phong bế huyệt đạo ngơ ngác nhìn trần nhà, đáy lòng suy nghĩ tất cả đều là nữ nhân với ngôn ngữ sắc bén, hành vi càn rỡ kia.
"Dát..." Cửa lại bị đẩy ra.
"Bọn họ không phải lại quay về đi?" Tây Thi nghĩ như vậy.
Không ngờ, nàng lại được hai cánh tay ôn nhu vây chặt, hơn nữa đầu còn được nhẹ nhàng đặt vào trong ngực của một người.
"Thế nào lại đổi thành mặc y phục đen thế?"
"Nhược... Nhược Hạm?!" Tây Thi mở to mắt, bởi vì á huyệt (huyệt câm) cũng bị điểm, cho nên nàng không cách nào mở miệng.
Ta xốc lên áo khoác màu đen, ôn nhu mà hôn nàng, mà ánh mắt của nàng dường như đang kể lể: "Ta rất bẩn, không cần đụng vào ta." Khiến ta không khỏi bật cười.
"Ngươi không bẩn cũng không xấu, còn rất đẹp." Ta không có nói sai, tuy độc ban đã thối rữa toàn thân nàng, bao gồm cả gương mặt của nàng. Nhưng trong mắt ta, nàng vẫn như trước là mỹ nữ bạch y thanh cao ngạo nghễ, đón gió mà đứng.
Thấy ánh mắt của Tây Thi, như trước vẫn lộ ra vẻ không tin. Vì vậy ta tự hỏi một lát, sau đó nói: "Bằng không chúng ta đến đấu xem, ai tương đối bẩn hơn có được hay không?"
"Chuyện này có gì đáng so..." Ánh mắt của Tây Thi lộ ra không cần nói, nhưng ta không ngại, thẳng thắn nói với nàng: "Lúc ta còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, thực sự nghèo túng, đệ đệ muội muội đều mặc đồ rách, ba bữa ăn không phải là đồ đông lạnh vài ngày, chính là những thứ hàng xóm ăn thừa đem cho chúng ta."
"Nhưng mà, kỳ quái chính là, mẹ của ta luôn có cách khiến cho trang phục ngăn nắp xinh đẹp, dùng toàn túi xách hàng hiệu, nước hoa trên người cũng là hàng hiệu, ăn mặc cũng là hàng hiệu, toàn thân trên dưới không có một chỗ không là hàng hiệu... Cho nên ta vẫn nghĩ mẹ của ta rất lợi hại, trong nhà nghèo như vậy, mà nàng vẫn như cũ có thể bảo dưỡng rất tốt."
"Đủ rồi, Nhược Hạm..."
Ta không để ý tới Tây Thi, tiếp tục nói: "Có đôi khi để có một bữa ăn, ta phải đi tìm một vị thúc thúc quái gở. Tên thúc thúc kỳ quái này, đối xử với ta không tệ, luôn luôn cho ta tiền và đồ ăn. Nhưng trước khi hắn cho ta cái gì, cái giá là ta phải cởi sạch quần áo, giống một con búp bê để hắn đùa giỡn, mà ham mê của hắn chính là thích sưu tập những chiếc quần lót có dính máu, cho nên mẹ của ta thường mắng ta nhất bởi vì quần lót của ta luôn vô cớ mất tích..."
"Ta cầu ngươi, đừng nói nữa!"
"Cho nên, khi còn bé, ta đã biết thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền. Tình thân, tình bạn, tình yêu, đó chỉ là vi khuẩn có hại và kim tẩy trắng tạm thời, thế giới không có vĩnh hằng. Cho nên bất cứ thứ gì đều có cái giá của nó, bởi vậy ta đối với bất kỳ người nào muốn tiếp cận ta đều lập ra các loại thử thách, mà ngươi —-" ta dừng lại đối diện ánh mắt của Tây Thi: "Ngươi nhưng có thể không ngừng khảo nghiệm ta, khiến ta hận ngươi thấu xương, rồi lại trong lúc nguy cấp hiểm nghèo liều lĩnh cứu ta... Chúng ta là cùng một loại người, thích thử thách người khác, dùng sinh mạng chứng kiến tất cả. Hôm nay ta yêu ngươi, ngươi có phải hay không cũng yêu ta?"
"Ngươi còn phải hỏi sao? Ngu ngốc..."
"Cám ơn ngươi..." Nói xong, ta hôn Tây Thi thật sâu.
So với hai người đang hôn nhau, nồng tình mật ý, người đứng bên ngoài đã khóc thành một mảnh.
"Thực... thực sự rất cảm động!" Đông Thi rơi lệ đầy mặt, cắn khăn tay nói.
Nàng bây giờ toàn bộ chính là "hoa dung thất sắc", phối hợp với gương mặt vốn không mấy dễ nhìn của nàng, thảo nào sẽ có thành ngữ "Đông Thi hiệu tần, sửu thượng gia sửu (bắt chước làm bừa, xấu càng thêm xấu)". (dựa theo tích: Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy cũng vội vã lánh xa).
"Không ngờ tên xấu miệng này cũng có thân thế lận đận..." Nam Thi nhìn Quang Mang hoa cầm trên tay, giọng điệu khó được thản nhiên nói.
"Chúng ta có cần gọi bọn họ không? Với cái dạng này, bọn họ khẳng định "ân ái" ba ngày ba đêm không ngừng."
"Bắc Ninh nói rất đúng!" Nói xong, Nam Thi một chân đá tung cửa phòng, sợ đến mức ta nhanh chóng dùng chăn che kín thân thể của chúng ta.
Nam Thi khinh thường nói: "Hành động nhanh như vậy, cư nhiên đã cởi xong đồ rồi!"
"Hừ! Ta không tin ngươi đối diện với Bắc Ninh tốc độ so với ta chậm bao nhiêu!" Trả lời lại một cách mỉa mai.
"Ngươi nói cái gì?!"
Thấy Nam Thi muốn nổi giận, Đông Thi nhanh chóng nhảy vào ngăn cản: "Chế xong thuốc giải rồi hãy mắng tiếp!"
"Hừ!" Nam Thi trừng mắt liếc ta, sau đó phất tay áo rời đi.
Thấy hai người kia muốn đi, vì vậy ta vội vàng kêu lại bọn họ: "Nè! Giải huyệt cho nàng trước đã, ta không nghĩ làm tình với đầu gỗ a!"
"..."
Thuốc giải chế xong, thân thể của Tây Thi quả nhiên cải thiện rất nhanh. Mới qua hai ngày, độc ban trên người đã tiêu thất hơn bảy phần.
Mà ta không nhàn rỗi, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng đợi lệnh. Ăn cái gì ta đến đút, lúc ngủ ta làm gối đầu, tắm rửa ta đến hầu hạ, làm tình... Nam Thi nói thân thể của nàng không thể chịu được kích thích quá lớn, cho nên ta chỉ có thể ở phía dưới.
"Ta vẫn có một vấn đề muốn thỉnh giáo..." Ba lần mây mưa qua đi, cả người ta không sức lực dựa vào trong lòng nàng thở gấp: "Ngươi rốt cuộc có bị trúng Mê Hồn yên của Sử Thiên hay không?"
"Có..." Nàng không ngừng ở bên tai ta thổi khí, nói: "Khi đó ta dùng nội lực ép độc tan hơn phân nửa, nhưng vừa nhìn thấy ngươi xông vào, ta nhịn không được... Cũng là khi đó mới chính thức yêu ngươi."
"Vì sao nói như vậy?"
"Mỹ nhân trước mặt, ngươi cư nhiên chỉ lo lắng ta có thể bị ngươi truyền bệnh hay không, cảm tình sâu đậm như vậy không phải người bình thường có thể có."
Tây Thi sùng bái nhìn ta.
"Cho nên ở nhà trọ lần đó... Ngươi hoàn toàn tỉnh táo đúng không?"
"Đúng vậy." Đôi tay xấu xa dao động ở phần ngực của ta.
Ta không nói gì, sau đó lại hỏi: "... Nam Thi nói ngươi đối ta nhất kiến chung tình, có thật hay không?"
"Nam Tụ nói rất khoa trương, nhưng không thể phủ định chính là, khi đó ta bị nữ nhân hành vi phóng khoáng, người đầy mùi rượu như ngươi hấp dẫn, vừa tiêu sái lại vừa hào sảng, khiến ta có chút động tâm... Có lẽ thực là có chút yêu ngươi."
"Ngươi không yêu Phạm Lãi sao?" Biểu tình của ta có chút hoài nghi, hơn nữa... giọng điệu tràn đầy dấm chua.
Tây Thi lắc đầu, cười nói: "Quen biết ngươi sau sẽ không còn yêu Phạm Lãi nữa. Trước đây nói thương hắn, là bởi vì ta không biết cảm giác yêu là thứ gì. Dù sao trước khi gặp ngươi, người tương đối thân cận với ta chỉ có Phạm Lãi."
"Ngươi... Không ngại ta là một nữ nhân?" Tuy hiện tại vấn đề này rất ngốc, nhưng Tây Thi thấy thế nào cũng không giống một kẻ đồng tính, cho nên ta mới hiếu kỳ.
"Ngươi biết ta tại sao có nhà không ở, khăng khăng cùng Đông Lâm, Nam Tụ và Bắc Ninh chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ không?"
"Sẽ không phải là ngươi có ý với bọn họ, cho nên muốn gần quan được ban lộc đi?" Ta không đứng đắn chọc nàng, bởi vì ta không biết đáp án.
"Nói đúng phân nửa." Thấy vẻ mặt của ta vô cùng kinh ngạc, Tây Thi nở nụ cười, tiếp tục nói: "Ta bẩm sinh thích cùng nữ nhân thân cận, từ nhỏ chỉ thích gần mẹ, đối cha luôn trợn mắt, phất đầu bỏ chạy!"
Ta không thể tin kêu to: "Không thể ngờ được!"
"Đúng vậy! Nhưng ta chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một nữ nhân, chẳng qua... giờ đây yêu rồi, cũng không cảm thấy quái lạ... Chính là ta chỉ cần một người yêu ta, có thể lý giải ta, chưa hẳn cần một nam nhân có thể sinh hài tử với ta."
Nghe nàng nói rõ như vậy, không khỏi khiến ta nước mắt doanh tròng: "Thì ra ngươi thực sự yêu ta... Khiến ta có chút..."
"Ân?"
"Muốn bỏ trốn khỏi nơi này!" Sau khi nói xong, ta lập tức ôm chăn chạy ra ngoài.
Ham muốn của Tây Thi quá lớn, tiếp tục ở nơi này, ta khẳng định mỗi ngày không thể xuống giường được!
Nhưng mà, trong mắt Tây Thi, hành động chạy trốn của ta rất buồn cười, bởi vì —-
"A!!! Ngươi thế nào có thể đoạt chăn của ta?!" Ta sốt ruột dùng tay bảo vệ phần ngực và hạ thể.
So với sự ngượng ngùng của ta, Tây Thi thật ra sảng khoái không một mảnh che thân hướng về phía ta, một tay nâng cằm ta, còn đùa giỡn nói: "Lúc trước thề thốt nói chiếu cố ta, hiện tại thế nào lại đổi ý? Chúng ta tiếp tục đi!" Nói xong, nàng hạ thấp người, khiêng ta lên vai.
"Buông! Có sắc lang a!!! Có ma nữ háo sắc muốn cưỡng gian phụ nữ đàng hoàng!"
"Ha ha ha..." Tây Thi sáng lạn cười, sau đó vươn một tay, "Ba!" một tiếng đánh lên mông ta!
"Ma nữ háo sắc muốn động phòng!"
"Đáng ghét... Ta thực sự là mắt mù mới yêu ngươi!!! Ô... Đừng, có sờ nơi đó..."
"Thả ngươi! Tiểu bảo bối, ta nói muốn ăn ngươi, không phải sao? Hi hi hi..."
"Ô... Cứu.... Cứu mạng a..."
Vệ sĩ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Việt quân không câu nệ tiểu tiết, ở phương diện nói chuyện không cần quá băn khoăn, phương diện ăn mặc cũng không phải rất chú ý. Thế nhưng dựa theo lễ nghi và an toàn, khách nhân không thể đeo kiếm vào cung."
"Như vậy a..." Trong lòng kêu thầm một tiếng không ổn, không thể đem kiếm, ta làm sao dùng huyền thiết kiếm giết hắn?
Thực ra tỉ mỉ nghĩ lại, lần này ta đến Việt cung là chết chắc rồi; cho dù ta giết được Câu Tiễn, cũng giết không hết ngàn vạn tên hộ vệ; cho dù ta trốn thoát, tương lai cũng là cửu tử nhất sinh (chín phần chết, một phần sống), nhưng rốt cuộc coi như là có cơ hội sống sót. Nếu không giết Câu Tiễn, tất cả coi như xong đời, chết chắc, đừng nói không có cơ hội, cho dù nhất định giết được hắn, sau này lại phải làm cái gì bây giờ? Nếu lúc này có thể liên lạc với Johanne thì tốt rồi, thế nhưng... Ai! Lẽ nào một đời mỹ nhân Hoàng Nhược Hạm đã định sẵn chết "tha hương dị đại"?
Lúc này, đội ngũ đi ngang qua một chợ bán cá, trong không khí tràn ngập mùi vị khiến ta nhịn không được phải nhíu chặt chân mày.
"Oa! Nhìn ruột của con cá kia a! Thật là lớn!" Một tên vệ sĩ ham ăn kêu to.
"Thật muốn mua một chút đến nếm thử... Tô tiên sinh, ngươi muốn ăn một chút không?"
"Ruột cá..." Ta mê muội nhìn vào từng chuỗi ruột cá màu trắng giống trân châu được treo trước sạp cá.
Điều này làm cho ta đột nhiên nhớ tới ruột cá là một tên gọi khác của bảo kiếm thời cổ, sở dĩ gọi ruột cá tất cả đều bởi vì... Ha ha ha! Ta có cách rồi!
"Ta không ăn ruột cá, thế nhưng ta muốn mua một con cá thật lớn, thật lớn, thật lớn!"
"Ta vừa mới nhìn thấy có người vận chuyển một con cá tầm (cá tuna) dài hai thước, nhưng cá lớn như vậy, ta sợ tiên sinh ăn không hết."
"Ai nói ta muốn ăn? Ta muốn tặng cho Việt quân!"
"Không ngờ Tô tiên sinh có hảo ý như vậy! Tại hạ cảm thấy xấu hổ..."
"Đi giúp ta mua con cá đó, thế nhưng trên người ta không đem theo tiền, ngươi trước giúp ta trả tiền."
"Là!"
"Ha ha ha..." Trong lòng giấu không được đắc ý, cười khúc khích.
Mua xong cá, đội ngũ tiếp tục lên đường; mà ta cũng thoải mái tự nhiên nằm trong kiệu, nhìn con cá bị treo trên cây trúc ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện.
Lắc qua lắc lại, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nghĩ thầm: "Lúc tỉnh lại có lẽ hẳn là đến Việt đô.... Ân... Ngủ một chút được rồi!"
...
"Tô tiên sinh!"
"Ân..."
"Tô tiên sinh! Đến nhà trọ rồi!"
"A?!"
Ta vén rèm lên, cảnh sắc bên ngoài là mặt trời hoàng hôn màu vàng cam mang theo chút đỏ tươi. Bóng dáng của hai, ba ngọn cây khô vùng vẫy giương những móng vuốt khô gầy, muốn vươn lên cao chạm đến mặt trời chiều không thể chạm vào kia, lúc này, phương xa bay tới vài cánh chim nhạn.
"Ân?" Một tên vệ sĩ đột nhiên cảm thấy trên mặt ẩm ướt dính dính, vì vậy vươn tay tính lau đi —- "A... Cứt chim..."
"...." Không chỉ có ta, ngay cả các vệ sĩ khác đều vô thức sờ soạng mặt mình một hồi.
"Tô tiên sinh, có một con chim nhạn có thư cho ngươi!"
"Đưa cho ta!" Tiếp nhận thư, nhìn chữ ký trên thư... Là Nam Thi.
Bất đắc dĩ mở ra, dựa theo tính cách của Nam Thi, bên trong hẳn là một đống "Ngươi còn chưa chết sao?", "Nhớ mua một ít sản vật nổi tiếng đem về"....; nhưng mà, khi ta tỉ mĩ xem kỹ, mới phát hiện cũng không phải như vậy.
Trong thư viết: "Di Quang ở núi Trữ La chờ ngươi."
"..." Tại sao Tây Thi phải chờ ta? Lúc này, trong phong thư lại rớt xuống một mảnh giấy khác, ta nhặt lên, mở ra nhìn.
Đó là một bức tranh, nét vẽ đơn giản phác họa một ngôi chùa cổ và một cái chuông lớn. Ta không phải Duẫn Thuấn, đương nhiên nhìn không ra huyền bí trong đó.
"Di? Đây không phải là Bách niên cổ chung của Lan Dương Tự sao?" Một tên vệ sĩ hô to.
"Đúng vậy! Đúng là Lan Dương Tự, ta từng đến đó vài lần!" Một người khác phụ họa.
"Lan Dương Tự? Có cái gì đặc biệt về nó sao?" Ta hỏi.
"Tiên sinh không biết Lan Dương Tự sao? Ha ha ha..." Vệ sĩ nở nụ cười, nói: "Lan Dương Tự có một người đặc sắc và một phong cảnh hiếm có, kỳ nhân chính là yêu hoa lan thành si cuối cùng quy y phật môn, có danh xưng Thiên hạ nhất kiếm Ân Cửu Lan. Mà kỳ cảnh còn lại là tứ quý giai tình (bốn mùa trong xanh), không có mùa thu hay mùa đông, lúc nào cũng thái dương ấm áp hợp lòng người."
Nghe xong vệ sĩ giới thiệu, ta lại lần nữa cúi đầu xem kỹ bức họa trong tay.
"Thiên hạ nhất kiếm... Bách niên cổ chung... Tứ quý giai tình...?!"
"Tiên sinh làm sao vậy? Thân thể khó chịu sao?"
"Thiên hạ nhất kiếm, bách niên cổ chung, tứ quý giai tình... Nhất kiến chung tình... Không thể nào?!" Thật là một đáp án đáng sợ.
Ý tứ của Nam Thi là, Tây Thi thích ta, hơn nữa là từ sớm đã thích ta. Chuyện này làm sao có thể?!
Nhưng chuyện này so với một con trâu đực sinh ra một miếng bít - tết tám phần chín còn muốn không có khả năng!!!
Lúc này, biểu tình si ngốc ta bị đám vệ sĩ khiêng vào nhà trọ ăn cơm. Thời gian dùng cơm, nhóm vệ sĩ ngoại trừ vùi đầu ăn cơm, còn thỉnh thoảng lén lút ngắm nghía ta đang liều mạng và cơm —- nhưng trong bát của ta căn bản không có hột cơm nào cả.
Hiện tại ta rơi vào trong trầm tư, những hình ảnh ở chung với Tây Thi, nơi chốn đều là mâu thuẫn. Nếu thực sự như những gì Nam Thi nói, nàng đối ta nhất kiến chung tình. Vậy vì sao nàng không ở lại với ta, mà cố ý trở lại Chiến quốc?
Nếu nàng cố ý phải trở về Chiến quốc, lại vì sao còn phải vơ vét toàn bộ mỹ phẩm của ta không chừa? Đông Thi nói nàng tham tiện nghi nhỏ, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hành động của nàng không đơn giản là ham lợi nhỏ, mà gần như ăn cắp kiêm cướp đoạt. Một người luôn luôn cao ngạo và thuần khiết như nàng làm sao lại tùy tiện hành động như vậy?
Nếu... Nàng lấy mỹ phẩm của ta chỉ vì khiến ta một đường truy đến Chiến quốc... "Khanh!" Cái chén trên tay rơi xuống đất.
Ta quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi một người vệ sĩ: "Nếu một nữ nhân tìm mọi cách làm khó ngươi, nhưng ngươi vì nàng muốn chiến đấu với cự thú đáng sợ, lặn xuống nước cùng quái vật đánh nhau, trúng độc người đầy thương tích, sau đó nàng lại cố ý ném ngươi dưới ánh mặt trời phơi nắng, là vì sao?"
Các vệ sĩ nhìn nhau, sau đó cùng kêu lên: "Độc nhất là lòng của phụ nữ."
"Vậy... Nếu nàng sau đó lấy thân báo đáp, giải hết độc trên người của ngươi?" Ta bất an hỏi.
Nhóm vệ sĩ lộ ra nụ cười, một người trong đó nói rằng: "Nàng như vậy nhất định là rất yêu ngươi, chỉ là không có cảm giác an toàn, cho nên khắp nơi làm khó ngươi mà thôi."
"..."
"Tô tiên sinh vì sao lại khóc? Chẳng lẽ do đồ ăn không ngon?"
Ta nở nụ cười một chút, nói: "Chỉ là bỗng nhiên nhớ tới một người mà thôi... Ta lên lầu nghỉ ngơi, không có việc gì không cần làm phiền ta."
"Là! Xin tiên sinh bảo trọng!"
Trong phòng, một mình ta ngồi trước ngọn nến, nghĩ thầm, sinh mạng của ta trước đây cũng giống như ngọn nến này, tùy thời đều bị dập tắt. Nhưng, sau một đêm triền miên với Tây Thi, ta ngoài ý muốn bình phục, nhưng Tây Thi có thể lại...
Đột nhiên nổi lên một cảm giác xung động, muốn từ cửa sổ nhảy xuống, một đường chạy thẳng về núi Trữ La. Ta thật muốn gặp nàng.
Vì vậy ta mở cửa sổ, nhìn một chút độ cao, lầu hai, nhảy xuống có lẽ không chết được. Vì vậy ta bước chân trái ra —- Đột nhiên! Có người nắm lấy mắt cá chân ta!
"Ai?" Chắc không phải là đám vệ sĩ kia đi?
"Là ta."
"Bắc Ninh? Ngươi tới nơi này làm gì?"
Một thân bạch y, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, Bắc Ninh nghiêm túc nhìn ta, rất giống ác quỷ. Nàng nói: "Vào trong trước!"
Thật vất vả bò ngược vào phòng, ta nhanh tay cầm tay Bắc Ninh, hỏi: "Tây Thi rốt cuộc bị cái gì?"
"Giống ngươi trước đây, ban độc nhiễm toàn thân. Nam Tụ trên đường quay về núi Trữ La nhặt được nàng hôn mê, may mà cứu được nàng một mạng, nhưng..."
"Nhưng cái gì, ngươi nói mau!"
Bắc Ninh vẻ mặt áy náy nhìn ta nói: "Nam Tụ ở Tề quốc hỏi mấy trăm người, cuối cùng tra xét được loại độc mà ngươi trúng tên là Hộc Yết. Là một loại độc trên người của quái vật thượng cổ, mà thực vật duy nhất có thể giải độc là một loại tên là Quang Mang hoa, nhưng loại hoa này rất lâu mới nở một lần..." Nàng đưa ra ba ngón tay.
"Ba tháng?"
Lắc đầu...
"Không phải là ba năm đi?"
Lắc đầu....
"Ba... Ba mươi năm? Đừng nói giỡn nữa..."
Bắc Ninh vẫn lắc đầu, nói: "Ba ngàn năm, loại hoa này ba ngàn năm mới nở một lần, mà lần gần đây nhất là hơn ba trăm năm trước."
"Nói cách khác, muốn giải độc cho Tây Thi phải chờ thêm hai ngàn bảy trăm năm nữa... Ha ha ha... Ha ha ha.... Căn bản là nói giỡn với ta..."
"Di Quang hẳn là mang theo quyết tâm muốn chết mới trở về núi Trữ La. Ta và Nam Tụ nhìn không được, cho nên mới tìm ngươi."
"Nàng vì sao lại tự chủ trương như thế..." Ta vô lực quỳ trên mặt đất.
"Di Quang nàng mong muốn ngươi có thể sống sót từ Việt cung trở về. Vì sinh mệnh của dân chúng, ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ ở trong tối giúp ngươi."
"Khinh công của cô tốt lắm, nhưng có thể đưa tôi đột phá hơn một ngàn một vạn cao thủ bên cạnh Câu Tiễn sao?"
"Chuyện này..."
"Trở về đi! Nam Tụ cần cô, cô không cần đi chết với tôi." Ánh mắt của ta dừng lại huyền thiết kiếm treo trên đầu giường, nói: "Tôi tự có chừng mực."
Sau khi chia tay Bắc Thi, ta chuyển sang phía sau bình phong tắm rửa một cái, đồng thời im lặng chỉnh trang y phục sạch sẽ, ngồi ở trên ghế, đợi ánh bình minh xuất hiện.
"Tô tiên sinh, chúng ta lên đường."
"Bao giờ thì đến Việt cung?" Ta hỏi.
"Buổi trưa hôm nay."
"Tốt..." Ánh mắt chăm chú nhìn vào cái hoa đỏ thẫm ở trên đầu cá, sau đó không lâu, ta ngồi trên kiệu.
Dọc đường đi, ta đều nhắm mắt nghĩ lại các tình huống gần đây.
Ta thực sự là kẻ lạnh lùng với tình yêu sao? Hoặc là cho tới bây giờ một kẻ không được quan tâm như ta mới tạo thành cá tính này? Rất nhiều người, bao gồm mối tình đầu lão sư Mục Anh đều vì cơ thể của ta mới yêu ta, nhưng mà Tây Thi là vì cái gì?
Thứ nàng muốn khẳng định không phải cơ thể của ta, nhưng nàng mang theo trái tim của ta, linh hồn của ta. Hiện tại trong đầu ta toàn bộ đều là nàng, tưởng tượng hình dáng đau đớn của nàng, lại khó chịu đến mức muốn rút đao tự sát.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm, đợi giết được Câu Tiễn, thời gian tự nhiên đến rồi.... Tây Thi, ta sẽ không để ngươi cô đơn một mình. Thế giới không có ngươi, ta sớm muộn gì cũng chết mà thôi.
"Tô tiên sinh có chuyện gì cần sao?"
"Có thể giúp ta chuẩn bị giấy bút không?"
"Vâng!"
Đợi đến khi giấy bút đưa lên, ta qua loa viết vài chữ lên giấy, sau đó giao cho vệ sĩ, nói: "Giúp ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến nhà của Thi Nam Tụ ở núi Trữ La."
"Tiểu nhân có thể hỏi tiên sinh viết chút gì không?"
"Báo tin vui mà thôi, mau đi đi... A! Được rồi! Quyển sách này tặng cho ngươi..." Ta đem cuốn sách của Đặng Tích cho hắn, nói: "Tham gia quân ngũ khổ cực lại kiếm không được tiền, thanh niên cần phải đọc nhiều sách mới có tương lai."
"Ha ha ha... Cảm tạ Tô tiên sinh!"
Lẳng lặng nhìn tên vệ sĩ trẻ tuổi lộ ra biểu tình hài lòng, trong lòng ta không ngừng thở dài: "Đặng tiên sinh, ngươi cần phải phù hộ tiểu tử này là một người có thể đào tạo..."
"Được rồi, ngươi tên là gì? Ở nơi nào?" Ta có chút hiếu kỳ hỏi.
"Ta là Tô Du, cùng thúc thúc Tô Tình vốn đều ở Chiết Đông... Ha ha! Bây giờ ta mới phát hiện Tô tiên sinh trùng tên trùng họ với thúc thúc ta!"
"Đúng là trùng hợp..." Đúng lúc đến làm cho ta nghĩ uống sạch một tá rượu vodka sau đó ngửa mặt lên trời cười to.
Cuối cùng cũng tới được Việt cung, ngẩng đầu nhìn trước mắt cung điện hoa lệ lại giống ngục tù, đây là nơi chôn thân của Hoàng Nhược Hạm ta. Vệ sĩ trọng binh nghiêm chỉnh đứng thành một hàng dài, tất cả đều là mặt không biểu tình, tựa hồ đang biểu lộ: "Dám cả gan hành động thiếu suy nghĩ, giết không tha!"
Thế nhưng, hôm nay ta không chỉ muốn hành động liều lĩnh, mà còn muốn lấy đầu của quân chủ bọn ngươi...
"Thảo dân Tô Tình khấu kiến bệ hạ."
"Ha ha ha! Tô tiên sinh đa lễ, mời ngồi!" Câu Tiễn phóng khoáng cười.
"Tạ ơn bệ hạ." Ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt của Câu Tiễn, quả thực như sử sách bàn luận, vẻ mặt gian tà, diện mạo ích kỷ, điển hình của loại người chỉ có thể chung hoạn nạn, không thể cùng hưởng vinh quang.
Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể đưa ra yêu cầu ép buộc một người có cống hiến lớn nhất trong sự nghiệp phục quốc như Tây Thi đi thị tẩm.
"Cá này thật là đồ sộ." Câu Tiễn thỏa mãn nhìn con cá tầm được dâng lên: "Người đâu! Đem cá mổ, nấu canh, thưởng cho mỗi người một chén!"
"Bệ hạ, chậm đã!"
"Tô tiên sinh có chuyện gì?" Câu Tiễn tuy không tức giận, nhưng trong giọng điệu lộ vẻ không vui.
"Cá này là ta mua để cầu phúc cho bệ hạ." Ta vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn.
"Cầu phúc?"
"Thảo dân đến từ Đài quốc, là ở phía nam của Sở quốc, phía dưới đảo Hải Nam, gần với đảo Mỹ Lệ. Quốc gia của ta có một nghi thức cầu phúc, chính là dùng tay điểm nhẹ lên trán cá, sau đó mới mổ bụng cá. Dụng ý là khẩn cầu thần minh phù hộ và chúc phúc cho sự nghiệp hưng thịnh, nếu bệ hạ tiếp thu cầu phúc, như vậy, đại nghiệp của Việt quốc nhất định kéo dài thiên thu vạn thế!"
"Thật tốt quá! Mời Tô tiên sinh giúp quả nhân cầu phúc!" Biểu tình của Câu Tiễn tham lam mà nói.
"Tốt..."
Ta chậm rãi đến trước mặt Câu Tiễn, nhẹ nhàng điểm lên trán hắn, động tác này khiến các thần tử bên dưới lộ ra ánh mắt ước ao rồi lại đố kị.
Bọn họ dùng cả đời dâng cho Câu Tiễn, nhưng chưa từng có cơ hội có thể tiếp cận hắn như ta. Hôm nay ta đơn giản vì một câu cầu phúc mà có thể tới gần hắn, thậm chí chạm vào hắn, trong lòng các thần tử làm sao có thể chấp nhận đây?
Tiếp theo, ta xoay người lấy tay thọc vào trong bụng cá, đồng thời một đường mổ đến gần đuôi cá. Tâm tình của Câu Tiễn có vẻ khẩn trương đến cực điểm, hắn muốn biết ta kế tiếp sẽ làm cái gì, mà ta lại làm sao có thể khiến hắn thất vọng?
"Ta, Tô Tình, lấy danh nghĩa là người phát ngôn của Hắc Đế, phụng mệnh ——" nắm huyền thiết kiếm trong ruột cá, ta hô to: "Lấy đầu tên hôn quân như ngươi!!!"
"A!!! Hộ giá, hộ giá!" Thấy ta bỗng nhiên từ trong bụng cá rút ra một thanh bảo kiếm toàn thân đen như mực. Câu Tiễn sợ hãi, cả người té trên mặt đất.
Thấy bộ dáng hèn nhát của Câu Tiễn, ta không khỏi cười nhạt, đồng thời dùng hai tay cầm lấy chuôi kiếm, đâm thẳng hướng đầu Câu Tiễn!
"Khanh!"
"!?"
Ngay lúc kiếm phong chỉ cách Câu Tiễn khoảng mười cen-ti-mét, thế công của ta bỗng nhiên bị... một thanh kiếm khác chắn đường; không chỉ thế, tay của ta còn bị chấn động đến mức tê rần, huyền thiết kiếm bị rơi xuống đất.
Phạm Lãi dùng kiếm chỉa vào mặt ta, hỏi: "Thích khách, người phương nào sai khiến ngươi?"
Ta cười nói: "Ngươi cho là đã kết thúc?"
"Ngươi!?"
Đột nhiên, ám khí màu đen từ trong tay áo của ta bay ra, trực tiếp trúng cổ của Câu Tiễn!
"A a a!!! Cổ của ta!" Câu Tiễn đau đớn nắm chặt cần cổ không ngừng bốc khói, đó là dấu hiệu do huyền thiết kiếm gây ra.
Trước đây, ta biết cơ hội chém được Câu Tiễn không cao, cho nên lâm thời làm một cái lò xo phóng ám khí đặt trong tay áo, đồng thời từ trên thân huyền thiết kiếm mài ra một ít kim loại, làm thành một cây châm nhỏ, quả thực hữu dụng.
"Bệ hạ!!! Chống đỡ a!!! Bệ hạ!"
"Ta... ta... ta..." Tắt thở.
"Tên ác tặc này!!!" Phạm Lãi phát điên muốn chém về phía ta. Còn ta vẫn thủy chung duy trì dáng vẻ tươi cười.
"Cái này coi như là trừng phạt mà ngươi lừa dối Tây Thi."
"Ngươi... Ngươi thấy được?!"
"Câu Tiễn đã chết, vinh hoa phú quý của ngươi tan thành mây khói. Phạm Lãi, kết quả là ngươi tự mình bận rộn không công! Ha ha ha!"
"Câm miệng!!!"
Khi kiếm của Phạm Lãi kề sát cổ, ta cảm giác chung quanh dị thường thanh tĩnh, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Trước đây ta rất sợ chết, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, một năm nhưng phải làm hơn mười lần kiểm tra sức khỏe toàn thân mới có thể yên tâm; nhưng hiện tại bất đồng, tất cả đều bởi vì ngươi, Tây Thi...
"Đao hạ lưu nhân!!!"
Âm thanh này rất quen tai? Ngẩng đầu vừa nhìn —- "Giang Phương Phương?!"
"Nhược Hạm đón lấy ta!!!"
Cái này... kêu ta làm sao dám đỡ nàng? Ngươi này một trăm tám mươi cen-ti-mét cộng thêm cái mông hướng về phía ta, ta làm sao có dũng khí đó? Vì vậy ta lùi ra sau một bước.
Cho nên đương nhiên, lão già niên thiếu Phạm Lãi trở thành bao cát thay thế.
"Giang Phương Phương, mông của ngươi uy lực thực sự quá lớn, Phạm Lãi đã ói ra máu!" Ta kinh ngạc kêu to.
"Hiện tại mặc kệ chuyện này! Johanne nói ngươi gặp nguy hiểm, cho nên ta muốn —-" Giang Phương Phương một bên nói không ngừng, một bên cầm lấy tay ta chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng mà, khi nàng quay người lại, thấy đám vệ sĩ mặc trọng giáp, trong tay cầm binh khí, không khỏi hạ xuống ba đường hắc tuyến và hai giọt mồ hôi lạnh.
"Johanne Trần gạt ta..." Phương Phương theo phản xạ lùi về sau: "Nàng rõ ràng nói chỉ có hai ba con mèo nhỏ..."
Ta nói: "Trước đây chúng ta đều nói ngươi lấy một địch mười ngàn, hiện tại trước mắt đúng là hai ba con mèo nhỏ không sai... Quên đi! Ngươi tự mình chạy đi, nếu Tây Thi chết, ta cũng không có lý do muốn sống."
"Ngươi cư nhiên hạ gục mỹ nữ Chiến quốc?!" Phương Phương vẻ mặt hết hồn nhìn ta, sau đó, nàng lại khôi phục bản tính: "Muốn ta bỏ lại bằng hữu, làm không được!"
Sau khi nói xong, nàng thậm chí nhặt lên kiếm của Phạm Lãi muốn tiến lên, thực sự khiến ta dở khóc dở cười.
"Không ngờ thế gian còn có người có tình có nghĩa như các ngươi!"
"!?"
Âm thanh chấn động này, giọng điệu tự phụ quen thuộc... Hắc Đế?!
Một luồng khói đen bỗng nhiên trống rỗng tụ tập ở giữa đám vệ sĩ, bọn hắn đều cảnh giác lùi về phía sau, đồng thời dùng trường thương chỉa vào đoàn khói đen.
Sau đó không lâu, "Rầm rầm!!!", một trận nổ mạnh ở trung tâm khói đen tản ra, thế nhưng không có đụng tới ta và Giang Phương Phương, quỷ dị chính là, đám vệ sĩ bị nổ trúng toàn thân không phải màu đen, mà là chuyển sang màu xanh!
"Có rắn?!"
"Nhiều rắn quá!!!"
"Mẹ ơi!"
Ta và Giang Phương Phương hít một hơi thật sâu, ít nhất... có mấy ngàn, Không đúng! Là hơn mười ngàn rắn độc ở cầu thang bò lên. Các vệ sĩ nếu không trúng độc thì bị cắn chết, chỗ này nghiễm nhiên trở thành một cái hang rắn!
Lúc này Hắc Đế mới hiện thân, không phải dùng bộ dáng của rắn, mà là một nữ tử xinh đẹp tóc đen mắt đỏ, dáng người duyên dáng. Đám binh sĩ vừa nhìn thấy nàng, đã nắm chặt trường thương đâm đến, nhưng tất cả còn chưa đụng tới Hắc Đế đã biến thành nét mặt xanh xao, toàn thân co quắp, miệng sùi bọt mép.
"Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới, mà ta đã giết chết Câu Tiễn, ngươi tại sao thả rắn cắn người?!" Ta tức giận mở to miệng chất vấn nàng.
Hắc Đế nhíu mày, nói: "Nếu ta không giết bọn hắn, ngươi còn sống đến giờ?!"
"Ngươi... Ngươi có thể âm thầm cứu chúng ta!" Ta nhất thời vô lực.
"Ta, Hắc Đế làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, cứu người sẽ dùng cách công khai, tuyệt đối không cần âm thầm ra tay. Thế nhưng ta lúc trước nói qua, người nào thấy ta —- toàn bộ đều phải chết!"
Ta nhanh chân che chắn Giang Phương Phương, nói: "Nàng là bạn của ta! Ngươi không được làm bậy!"
"Ngươi giúp ta giết Câu Tiễn, ta tự nhiên không giết ngươi, nhưng nguyên tắc của ta không thể vi phạm, cho nên —-" Trong tay Hắc Đế tụ thành một khỏa xà cầu màu đen, sau đó ném về phía ta và Giang Phương Phương: "Yên tâm! Ta không chạm tới ngươi, nhưng bằng hữu của ngươi phải chịu khổ!"
"Đừng!" Ta sợ hãi nhắm mắt lại.
....
"Ân?" Phát hiện bàn tay ấm áp của Giang Phương Phương còn để trên người ta, vì vậy ta cố lấy dũng khí mở to hai mắt.
"Huyền nhi, ngươi không phải hứa với ta sẽ không giết người bừa bãi sao?" Một vị nữ tử thanh tú, khí chất thánh khiết, tướng mạo ngang ngửa với Hắc Đế đang đùa giỡn với xà cầu mà Hắc Đế ném tới, đồng thời bất mãn bĩu môi.
"Sương Khiết, không phải nói ta đang thi hành nhiệm vụ Ngọc Đế giao phó sao? Ngươi chạy tới làm cái gì?" Hắc Đế hai tay chống nạnh, ra vẻ tức giận lên tiếng.
"Ngọc Đế kêu ngươi giết Câu Tiễn, nhưng không cần giết những người khác...."
"Ta là Tử thần, nếu địa phương mà ta đi qua không có người chết, vậy còn giống cái gì?"
"A... Ta đây là người nắm quyền sự sống, nếu như địa phương có ta mà còn có người chết, khẳng định là không được." Nói xong, Sương Khiết nhẹ nhàng phất tay, đàn rắn tất cả đều biến mất, hơn nữa những vệ sĩ bị cắn chết hoặc bị trúng độc đều phục hồi như cũ, chỉ là bọn họ đều ngủ.
"Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi..." Hắc Đế chỉ vào Sương Khiết, ngươi nửa ngày, cũng nói không nên lời trách cứ.
Sương Khiết khẽ cười, đi xuống bậc thang, ôm lấy tấm eo nhỏ nhắn của Hắc Đế, ở bên tai nàng khiêu khích mà nói: "Ngươi lâu như vậy không trở về, ta rất nhớ ngươi... Chúng ta về nhà được không?"
"Được..." Khuất phục.
Mắt thấy Hắc Đế và Sương Khiết muốn đi, ta nhanh miệng truy vấn một vấn đề đã giữ trong lòng bao lâu nay: "Hắc Đế mang thai có phải do ngươi làm hay không?"
"Đúng vậy!" Tương đối với Hắc Đế trợn trắng mắt nhìn ta, Sương Khiết nhưng lại phóng khoáng thừa nhận: "Mặc dù qua mấy ngàn năm, thân thể của nàng vẫn như cũ hấp dẫn lấy ta. Ha ha ha..."
Giang Phương Phương: "Các ngươi hai người đều là nữ nhân nha..."
Hắc Đế: "Là thần tiên, muốn ân ái liền ân ái, muốn sinh hài tử liền sinh hài tử!"
Ta lại hỏi: "Vậy nguyên tắc trước đây của ngươi ở đâu?"
Hắc Đế hừ lạnh một chút, kiêu ngạo nói: "Nguyên tắc đặt ra là để vi phạm, không phải sao?"
Nói xong, hai người tay trong tay, nhanh như chớp biến mất trước mặt chúng ta.
"Thì ra làm thần tiên tốt như vậy..." Giang Phương Phương vẻ mặt sùng bái nói.
Lúc này, trong túi của nàng bỗng nhiên truyền đến chấn động.
"A! Máy phát tín hiệu của Johanne có phản ứng, chúng ta cần phải trở về!"
"Không được! Ta muốn ở lại với Tây Thi..."
"Có nguyên nhân gì đáng giá cho ngươi bỏ lại đám tỷ muội chúng ta?" Giang Phương Phương không vui hỏi.
"Các ngươi hay nàng đối với ta đều quan trọng, mất đi một trong số đó, đều khiến ta đau khổ muốn chết, hôm nay nàng sẽ chết..."
"Nàng bị bệnh gì?"
"Nàng trúng độc.... Thảo dược dùng để giải độc phải chờ hai ngàn bảy trăm năm sau mới sinh trưởng."
"Hai ngàn bảy trăm năm sau.... Không phải là thời đại của chúng ta sao?"
"A?"
"Ta vừa mới nhìn thấy Johanne ở trên máy thời gian đưa vào là thời đại Chiến quốc hai ngàn bảy trăm năm trước. Nếu như trở về thời đại của chúng ta, ngươi nói loại hoa đó hẳn là nở rồi, không phải sao?"
".... Ngươi có biết hay không..." Ta vui đến mức khóc, nhìn Giang Phương Phương.
"Biết cái gì?" Giang Phương Phương có chút bất mãn hỏi.
Ta bỗng nhiên ẵm Giang Phương Phương, đồng thời cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt, khóc nói: "Ngươi vừa rồi trong nháy mắt rất giống Thánh mẫu Maria!"
"A?"
"Ta yêu ngươi, ta đi trước."
Căn phòng làm bằng trúc, trong phòng u ám, một nữ nhân mặc áo đen si ngốc nhìn vào phong thư chỉ có sáu chữ.
Trong phòng tỏa ra mùi vị thảo dược nồng nặc, trong áo choàng màu đen cũng được huân đầy hương khí, nhưng làm sao đều không giấu được mùi vị tanh tưởi phát xuất từ trên người nữ tử.
Đó là biểu hiện của độc vật thượng cổ Hộc Yết thời kỳ cuối, kề cận tử vong.
"Ta cứu ngươi, không phải muốn ngươi chết cùng ta... Hoàng Nhược Hạm! Kẻ ngu ngốc này!" Nữ nhân thất thanh khóc rống lên,
"Tỷ tỷ?!" Vừa vào phòng, nhìn thấy Tây Thi giống một người bệnh tâm thần khóc lóc. Đông Thi vội vàng đặt chén thuốc vừa cực khổ sắc tám tiếng đồng hồ xuống bàn, đồng thời tiến lên ôm lấy Tây Thi: "Thân thể của ngươi đã trở nên suy yếu rồi, đừng tiếp tục lãng phí sức lực của mình nữa!!"
"Dù sao ta chết chắc rồi, còn không bằng sớm chút chết đi cho xong!"
"Tỷ tỷ..."
Nam Thi nghe được tiếng khóc cũng chạy tới, vừa nghe những lời không có chí khí của Tây Thi, hận không thể lập tức cho nàng hai cái tát.
"Ta này đại phu còn chưa có ý định buông tay, bệnh nhân như ngươi đã vội vàng muốn chết! Ta khinh! Đông Lâm, phong bế toàn bộ huyệt đạo của nữ nhân này cho ta!"
"Nam Tụ, chuyện này không tốt lắm..."
"Ngươi nghe theo là được rồi! Lẽ nào ngươi muốn nhìn thấy nàng chết?"
"..." Đông Thi trầm mặc một chút, cuối cùng nghe lời Nam Thi, phong lại huyệt đạo toàn thân của Tây Thi.
"Ngươi nằm yên ở đây cho ta, hảo hảo nghĩ lại! Đông Lâm, chúng ta đi!"
Căn phòng nhỏ lại khôi phục không khí u ám yên tĩnh như trước, Tây Thi bị phong bế huyệt đạo ngơ ngác nhìn trần nhà, đáy lòng suy nghĩ tất cả đều là nữ nhân với ngôn ngữ sắc bén, hành vi càn rỡ kia.
"Dát..." Cửa lại bị đẩy ra.
"Bọn họ không phải lại quay về đi?" Tây Thi nghĩ như vậy.
Không ngờ, nàng lại được hai cánh tay ôn nhu vây chặt, hơn nữa đầu còn được nhẹ nhàng đặt vào trong ngực của một người.
"Thế nào lại đổi thành mặc y phục đen thế?"
"Nhược... Nhược Hạm?!" Tây Thi mở to mắt, bởi vì á huyệt (huyệt câm) cũng bị điểm, cho nên nàng không cách nào mở miệng.
Ta xốc lên áo khoác màu đen, ôn nhu mà hôn nàng, mà ánh mắt của nàng dường như đang kể lể: "Ta rất bẩn, không cần đụng vào ta." Khiến ta không khỏi bật cười.
"Ngươi không bẩn cũng không xấu, còn rất đẹp." Ta không có nói sai, tuy độc ban đã thối rữa toàn thân nàng, bao gồm cả gương mặt của nàng. Nhưng trong mắt ta, nàng vẫn như trước là mỹ nữ bạch y thanh cao ngạo nghễ, đón gió mà đứng.
Thấy ánh mắt của Tây Thi, như trước vẫn lộ ra vẻ không tin. Vì vậy ta tự hỏi một lát, sau đó nói: "Bằng không chúng ta đến đấu xem, ai tương đối bẩn hơn có được hay không?"
"Chuyện này có gì đáng so..." Ánh mắt của Tây Thi lộ ra không cần nói, nhưng ta không ngại, thẳng thắn nói với nàng: "Lúc ta còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, thực sự nghèo túng, đệ đệ muội muội đều mặc đồ rách, ba bữa ăn không phải là đồ đông lạnh vài ngày, chính là những thứ hàng xóm ăn thừa đem cho chúng ta."
"Nhưng mà, kỳ quái chính là, mẹ của ta luôn có cách khiến cho trang phục ngăn nắp xinh đẹp, dùng toàn túi xách hàng hiệu, nước hoa trên người cũng là hàng hiệu, ăn mặc cũng là hàng hiệu, toàn thân trên dưới không có một chỗ không là hàng hiệu... Cho nên ta vẫn nghĩ mẹ của ta rất lợi hại, trong nhà nghèo như vậy, mà nàng vẫn như cũ có thể bảo dưỡng rất tốt."
"Đủ rồi, Nhược Hạm..."
Ta không để ý tới Tây Thi, tiếp tục nói: "Có đôi khi để có một bữa ăn, ta phải đi tìm một vị thúc thúc quái gở. Tên thúc thúc kỳ quái này, đối xử với ta không tệ, luôn luôn cho ta tiền và đồ ăn. Nhưng trước khi hắn cho ta cái gì, cái giá là ta phải cởi sạch quần áo, giống một con búp bê để hắn đùa giỡn, mà ham mê của hắn chính là thích sưu tập những chiếc quần lót có dính máu, cho nên mẹ của ta thường mắng ta nhất bởi vì quần lót của ta luôn vô cớ mất tích..."
"Ta cầu ngươi, đừng nói nữa!"
"Cho nên, khi còn bé, ta đã biết thiên hạ không có bữa cơm nào không phải trả tiền. Tình thân, tình bạn, tình yêu, đó chỉ là vi khuẩn có hại và kim tẩy trắng tạm thời, thế giới không có vĩnh hằng. Cho nên bất cứ thứ gì đều có cái giá của nó, bởi vậy ta đối với bất kỳ người nào muốn tiếp cận ta đều lập ra các loại thử thách, mà ngươi —-" ta dừng lại đối diện ánh mắt của Tây Thi: "Ngươi nhưng có thể không ngừng khảo nghiệm ta, khiến ta hận ngươi thấu xương, rồi lại trong lúc nguy cấp hiểm nghèo liều lĩnh cứu ta... Chúng ta là cùng một loại người, thích thử thách người khác, dùng sinh mạng chứng kiến tất cả. Hôm nay ta yêu ngươi, ngươi có phải hay không cũng yêu ta?"
"Ngươi còn phải hỏi sao? Ngu ngốc..."
"Cám ơn ngươi..." Nói xong, ta hôn Tây Thi thật sâu.
So với hai người đang hôn nhau, nồng tình mật ý, người đứng bên ngoài đã khóc thành một mảnh.
"Thực... thực sự rất cảm động!" Đông Thi rơi lệ đầy mặt, cắn khăn tay nói.
Nàng bây giờ toàn bộ chính là "hoa dung thất sắc", phối hợp với gương mặt vốn không mấy dễ nhìn của nàng, thảo nào sẽ có thành ngữ "Đông Thi hiệu tần, sửu thượng gia sửu (bắt chước làm bừa, xấu càng thêm xấu)". (dựa theo tích: Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy cũng vội vã lánh xa).
"Không ngờ tên xấu miệng này cũng có thân thế lận đận..." Nam Thi nhìn Quang Mang hoa cầm trên tay, giọng điệu khó được thản nhiên nói.
"Chúng ta có cần gọi bọn họ không? Với cái dạng này, bọn họ khẳng định "ân ái" ba ngày ba đêm không ngừng."
"Bắc Ninh nói rất đúng!" Nói xong, Nam Thi một chân đá tung cửa phòng, sợ đến mức ta nhanh chóng dùng chăn che kín thân thể của chúng ta.
Nam Thi khinh thường nói: "Hành động nhanh như vậy, cư nhiên đã cởi xong đồ rồi!"
"Hừ! Ta không tin ngươi đối diện với Bắc Ninh tốc độ so với ta chậm bao nhiêu!" Trả lời lại một cách mỉa mai.
"Ngươi nói cái gì?!"
Thấy Nam Thi muốn nổi giận, Đông Thi nhanh chóng nhảy vào ngăn cản: "Chế xong thuốc giải rồi hãy mắng tiếp!"
"Hừ!" Nam Thi trừng mắt liếc ta, sau đó phất tay áo rời đi.
Thấy hai người kia muốn đi, vì vậy ta vội vàng kêu lại bọn họ: "Nè! Giải huyệt cho nàng trước đã, ta không nghĩ làm tình với đầu gỗ a!"
"..."
Thuốc giải chế xong, thân thể của Tây Thi quả nhiên cải thiện rất nhanh. Mới qua hai ngày, độc ban trên người đã tiêu thất hơn bảy phần.
Mà ta không nhàn rỗi, lúc nào cũng ở bên cạnh nàng đợi lệnh. Ăn cái gì ta đến đút, lúc ngủ ta làm gối đầu, tắm rửa ta đến hầu hạ, làm tình... Nam Thi nói thân thể của nàng không thể chịu được kích thích quá lớn, cho nên ta chỉ có thể ở phía dưới.
"Ta vẫn có một vấn đề muốn thỉnh giáo..." Ba lần mây mưa qua đi, cả người ta không sức lực dựa vào trong lòng nàng thở gấp: "Ngươi rốt cuộc có bị trúng Mê Hồn yên của Sử Thiên hay không?"
"Có..." Nàng không ngừng ở bên tai ta thổi khí, nói: "Khi đó ta dùng nội lực ép độc tan hơn phân nửa, nhưng vừa nhìn thấy ngươi xông vào, ta nhịn không được... Cũng là khi đó mới chính thức yêu ngươi."
"Vì sao nói như vậy?"
"Mỹ nhân trước mặt, ngươi cư nhiên chỉ lo lắng ta có thể bị ngươi truyền bệnh hay không, cảm tình sâu đậm như vậy không phải người bình thường có thể có."
Tây Thi sùng bái nhìn ta.
"Cho nên ở nhà trọ lần đó... Ngươi hoàn toàn tỉnh táo đúng không?"
"Đúng vậy." Đôi tay xấu xa dao động ở phần ngực của ta.
Ta không nói gì, sau đó lại hỏi: "... Nam Thi nói ngươi đối ta nhất kiến chung tình, có thật hay không?"
"Nam Tụ nói rất khoa trương, nhưng không thể phủ định chính là, khi đó ta bị nữ nhân hành vi phóng khoáng, người đầy mùi rượu như ngươi hấp dẫn, vừa tiêu sái lại vừa hào sảng, khiến ta có chút động tâm... Có lẽ thực là có chút yêu ngươi."
"Ngươi không yêu Phạm Lãi sao?" Biểu tình của ta có chút hoài nghi, hơn nữa... giọng điệu tràn đầy dấm chua.
Tây Thi lắc đầu, cười nói: "Quen biết ngươi sau sẽ không còn yêu Phạm Lãi nữa. Trước đây nói thương hắn, là bởi vì ta không biết cảm giác yêu là thứ gì. Dù sao trước khi gặp ngươi, người tương đối thân cận với ta chỉ có Phạm Lãi."
"Ngươi... Không ngại ta là một nữ nhân?" Tuy hiện tại vấn đề này rất ngốc, nhưng Tây Thi thấy thế nào cũng không giống một kẻ đồng tính, cho nên ta mới hiếu kỳ.
"Ngươi biết ta tại sao có nhà không ở, khăng khăng cùng Đông Lâm, Nam Tụ và Bắc Ninh chen chúc trong một ngôi nhà nhỏ không?"
"Sẽ không phải là ngươi có ý với bọn họ, cho nên muốn gần quan được ban lộc đi?" Ta không đứng đắn chọc nàng, bởi vì ta không biết đáp án.
"Nói đúng phân nửa." Thấy vẻ mặt của ta vô cùng kinh ngạc, Tây Thi nở nụ cười, tiếp tục nói: "Ta bẩm sinh thích cùng nữ nhân thân cận, từ nhỏ chỉ thích gần mẹ, đối cha luôn trợn mắt, phất đầu bỏ chạy!"
Ta không thể tin kêu to: "Không thể ngờ được!"
"Đúng vậy! Nhưng ta chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một nữ nhân, chẳng qua... giờ đây yêu rồi, cũng không cảm thấy quái lạ... Chính là ta chỉ cần một người yêu ta, có thể lý giải ta, chưa hẳn cần một nam nhân có thể sinh hài tử với ta."
Nghe nàng nói rõ như vậy, không khỏi khiến ta nước mắt doanh tròng: "Thì ra ngươi thực sự yêu ta... Khiến ta có chút..."
"Ân?"
"Muốn bỏ trốn khỏi nơi này!" Sau khi nói xong, ta lập tức ôm chăn chạy ra ngoài.
Ham muốn của Tây Thi quá lớn, tiếp tục ở nơi này, ta khẳng định mỗi ngày không thể xuống giường được!
Nhưng mà, trong mắt Tây Thi, hành động chạy trốn của ta rất buồn cười, bởi vì —-
"A!!! Ngươi thế nào có thể đoạt chăn của ta?!" Ta sốt ruột dùng tay bảo vệ phần ngực và hạ thể.
So với sự ngượng ngùng của ta, Tây Thi thật ra sảng khoái không một mảnh che thân hướng về phía ta, một tay nâng cằm ta, còn đùa giỡn nói: "Lúc trước thề thốt nói chiếu cố ta, hiện tại thế nào lại đổi ý? Chúng ta tiếp tục đi!" Nói xong, nàng hạ thấp người, khiêng ta lên vai.
"Buông! Có sắc lang a!!! Có ma nữ háo sắc muốn cưỡng gian phụ nữ đàng hoàng!"
"Ha ha ha..." Tây Thi sáng lạn cười, sau đó vươn một tay, "Ba!" một tiếng đánh lên mông ta!
"Ma nữ háo sắc muốn động phòng!"
"Đáng ghét... Ta thực sự là mắt mù mới yêu ngươi!!! Ô... Đừng, có sờ nơi đó..."
"Thả ngươi! Tiểu bảo bối, ta nói muốn ăn ngươi, không phải sao? Hi hi hi..."
"Ô... Cứu.... Cứu mạng a..."
Tác giả :
Tụ Trân Hình lão mụ