Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 94
“Tội gì, Tư Mã Nhuệ, như vậy, Mộ Dung Phong cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, nếu nàng ở dưới cửu tuyền có biết, nhất định sẽ không vui.” Lệ phi không biết khuyên giải như thế nào, Tư Mã Nhuệ hiện tại, sợ là lời nói của ai cũng nghe không vào, nếu tâm đã muốn chết, thần tiên cũng không thể làm được gì.
“Ta, chính là muốn biết, nàng hiện tại được không, lạnh hay không lạnh, có đói bụng không.” Tư Mã Nhuệ ngồi im lặng trong phòng, biểu tình cùng ngôn ngữ đều là lẳng lặng, lộ ra vẻ lạnh lùng, đần độn cùng bất đắc dĩ, “So với ở trong này vô dụng chờ đợi, đến không bằng đến địa phương mà nàng đi xem nàng như thế nào còn tốt hơn”
Lệ phi bất lực lắc lắc đầu, “Ngươi cho là ngươi đi xuống cửu tuyền là có thể nhìn thấy Mộ Dung Phong?”
“Đây là phương pháp duy nhất để ta có thể nhìn thấy nàng.” Tư Mã Nhuệ mặt không chút thay đổi nói, “Nếu ngươi muốn dùng dược, xin mời nhanh một chút. Không cần đứng ở chỗ này dài dòng, ta chỉ muốn một người im lặng ngốc, bất luận kẻ nào ở trước mặt ta đều là chán ghét quấy rầy.”
Lệ phi thở dài, kỳ thật hiện tại không cần dùng dược, đối với việc hạn chế hành động của Tư Mã Nhuệ mà nói, đều là không cần.
Tư Mã Nhuệ căn bản là không tính rời đi gian phòng này, hắn thầm nghĩ cứ như vậy chết ở chỗ này, nơi này là nơi Mộ Dung Phong duy nhất ở qua, nếu hồn phách trở về, cũng chỉ có thể đến nơi này. hít thở không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng mang hương vị mùa thu, tựa hồ có thể mơ hồ ngửi được hơi thở của Mộ Dung Phong thản nhiên, ấm áp, nhẵn nhụi.
“Ngươi vì sao nhất định phải như thế?” Lệ phi khổ sở nhìn Tư Mã Nhuệ, “Ngươi có thể thử đi thích một người khác, lúc đến đây ta dường như thấy một vị nữ tử đứng ở cửa, người đến cũng thanh tú văn tĩnh, nghe Yên Ngọc nói, là người mới Ngụy đại nhân hiến cho ngươi, không bằng thử đi nhận một chút, có lẽ có thể quên Mộ Dung Phong, thời gian qua đi, sự tình liền phai nhạt.”
Tư Mã Nhuệ không hề mở miệng nói gì.
“Biết ngươi không thích nghe, nhưng là, người còn sống, sao có thể được mọi chuyện như ý, nay, Mộ Dung Phong đi, không có khả năng trở về, ngươi cũng rõ ràng, nàng vừa đi đã là không có khả năng còn sống, làm gì phải như vậy, đến không bằng vui vẻ một chút mà sống, nói không chừng hoàn hảo. Liền như ta, căn bản là không thích phụ vương ngươi, nhưng là vì dân chúng Ô Mông quốc, ta cũng phải gả cho, ngươi xem ta vẫn sống được có phải không?” Lệ phi chậm rãi nói, “Có đôi khi, việc ngươi có thể làm chỉ có thể là khó xử chính mình.”
Ánh mắt Tư Mã Nhuệ mơ hồ đi đến một địa phương xa xôi, không chịu trở về.
Lệ phi lẳng lặng tiêu sái đến trước mặt Tư Mã Nhuệ, gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở, nhìn mặt Tư Mã Nhuệ, lẳng lặng nói: “Tư Mã Nhuệ, trong lòng ngươi chẳng lẽ sẽ không thể lại yêu thương một người khác sao?”
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng kiên quyết lắc lắc đầu.
“Trong lòng ta ngươi là duy nhất, trong lòng ngươi ta lại một chút dấu vết cũng không có.” Lệ phi cười khổ một chút, “Nói thật, ta tình nguyện lúc ấy bị Tư Mã Cường bắt cóc là ta, mà không phải Mộ Dung Phong, tối thiểu như vậy, trong lòng ngươi còn có chút dấu vết của Nhã Lệ ta.”
“Không có nếu như, nếu là như thế, ta tình nguyện nhảy lên xe ngựa theo Phong nhi cùng đi.” Tư Mã Nhuệ mệt mỏi, thản nhiên nói, “Không cần thích ta, trong lòng ta thật sự đã muốn không bỏ xuống được một người, từ một khắc kia ta bắt đầu chân chính nhìn đến Phong nhi, tâm của ta đã có chủ nhân, rốt cuộc không thể thay thế.”
Nhã Lệ bi ai mím môi, một vết cắn nhẹ nhàng che dấu đi lệ ý, nàng yêu nam tử trước mặt này, có đôi khi, nàng thật muốn độc chết hắn đi, như vậy, hắn sẽ không còn thống khổ, nhưng, nàng tình nguyện hắn còn sống, bởi vì, hắn còn sống, là nàng có thể lúc nào cũng nhìn thấy hắn, cho nên, mỗi một lần dùng dược, đều là lúc nàng vui vẻ mà lại thống khổ nhất.
Bên ngoài, Mạnh Uyển Lộ trên đầu vẫn còn quấn băng dính máu, một mình quật cường đứng.
Yên Ngọc thản nhiên nhìn nàng, ngữ khí tận lực bình thản nói: “Mạnh cô nương, cô nương không nên làm khó kẻ làm nô tài chúng tôi, cô nương chính là do Ngụy đại nhân đưa tới, Thái Hậu nương nương cùng Tứ thái tử đều không có thừa nhận sự tồn tại của cô nương, cô nương vẫn là tuân thủ bổn phận trở về đi. Hiện tại, Tứ thái tử tâm tình không tốt, Tứ thái tử phi sinh tử còn chưa biết, cô nương cũng không nên ở chỗ này xem náo nhiệt gì.”
Mạnh Uyển Lộ không nói một tiếng, chính là quật cường đứng.
Lệ phi đi ra nhìn nàng, lắc lắc đầu, cho dù là tiên nữ hạ phàm đứng ở trước mặt Tư Mã Nhuệ, sợ là cũng không có tác dụng gì, lúc này, trong lòng Tư Mã Nhuệ tràn đầy hình bóng chỉ một người, Mộ Dung Phong. Yên Ngọc nói không sai, nha đầu này không nên đến xem náo nhiệt gì.
“Mạnh cô nương phải không, nghe Yên Ngọc xưng hô ngươi như vậy,” Lệ phi thản nhiên nói, “Nghe ta một câu đi, ngươi vẫn là làm sao đến thì trở về như thế đi, đừng đứng ở chỗ này làm gì, nay, trong lòng Tứ thái tử chỉ có một mình Mộ Dung Phong, cho dù ngươi là tiên nữ hạ phàm, cho dù là phiên bản của Mộ Dung Phong, cũng không có tác dụng gì, trừ phi ngươi chính là Mộ Dung Phong, nếu không, sẽ không nên nhiều chuyện!”
“Ta không tin lời nói của ngươi, Mộ Dung Phong kia là người đã chết, ta là người rõ ràng bên cạnh, chỉ cần ta nguyện ý, ta nhất định sẽ thắng một người đã chết.” Mạnh Uyển Lộ im lặng nói, “Ta nếu đã được hứa gả cho Tứ thái tử, sẽ tuân thủ bổn phận, hắn hiện tại không thích ta, cũng không đại biểu về sau sẽ không thích ta.”
“Ngươi thật sự là một nữ tử không biết tốt xấu, ta vốn là hảo tâm khuyên ngươi…” Lệ phi lắc lắc đầu, một vẻ thương hại nói.
Mạnh Uyển Lộ lẳng lặng nhìn Lệ phi, cắt ngang lời nói của Lệ phi, lạnh lùng nói: “Ngươi là phi tử của phụ hoàng, lời này nghe thật sự là nông cạn, ngươi vẫn là bảo vệ tốt bổn phận của ngươi đi, đừng nhiều chuyện đến quản chuyện của ta.”
Lệ phi lạnh lùng cười, thản nhiên nói: “Thôi được, tùy ngươi đi, nếu là ngươi nhất định phải tự rước lấy nhục, ta làm sao quản được nhiều như vậy, ta còn tự thân khó bảo toàn đây, chỉ mong ngươi có thể mộng đẹp trở thành sự thật đi. Chỉ sợ là, cuối cùng bất quá một hồi thanh lệ mà thôi.”
Nói xong, quay đầu tránh ra, trong lòng đã có chút cảm xúc không hiểu được, nha đầu này đến thật sự là đủ quật cường, chính là thật sự không nghĩ xem cảm tình của nàng là hướng đến ai, cho dù nàng dùng hết tâm kế, Tư Mã Nhuệ cũng không có khả năng có một chút ít mềm lòng thương tiếc. Thôi, con người đều có ý chí, liền tùy nàng đi thôi, chính mình lúc đó chẳng phải đem tình yêu chôn sâu dưới đáy lòng sao, chính mình lúc đó chẳng phải trong lòng yêu Tư Mã Nhuệ, trên mặt lại vui vẻ làm Lệ phi của Hoàng Thượng sao?!
Bên trong Tư Mã Nhuệ tựa như đầu gỗ ngơ ngác ngồi, lâm vào trầm tư, trên mặt giấy, nét mực tán loạn tựa như hình ảnh lung tung giống nhau, ở trước mắt một lần tái diễn chuyện xưa trước đây, bên môi hắn có ý cười thản nhiên.
Yên Ngọc bên ngoài nhìn xem mà lòng chua xót, cúi đầu, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Ôm cốc sữa nóng, Bạch Mẫn ngồi yên ở trên sô pha ngẩn người, hôm nay đi bệnh viện tìm một người bạn xem, nói là trong khoảng thời gian này chính mình luôn thấy và nghe được chút sự việc kì quái gì đó, hơn nữa cũng không phải là chuyện cùng người của thời đại này.
Bạn nàng cười nói, “Cậu là có phải là mấy ngày nay tinh thần không tốt lắm, quá mệt mỏi hoặc là thân thể không thoải mái? Nếu không chính là mệt, nghỉ ngơi tốt một chút sẽ không có việc gì nữa.”
“Ta, chính là muốn biết, nàng hiện tại được không, lạnh hay không lạnh, có đói bụng không.” Tư Mã Nhuệ ngồi im lặng trong phòng, biểu tình cùng ngôn ngữ đều là lẳng lặng, lộ ra vẻ lạnh lùng, đần độn cùng bất đắc dĩ, “So với ở trong này vô dụng chờ đợi, đến không bằng đến địa phương mà nàng đi xem nàng như thế nào còn tốt hơn”
Lệ phi bất lực lắc lắc đầu, “Ngươi cho là ngươi đi xuống cửu tuyền là có thể nhìn thấy Mộ Dung Phong?”
“Đây là phương pháp duy nhất để ta có thể nhìn thấy nàng.” Tư Mã Nhuệ mặt không chút thay đổi nói, “Nếu ngươi muốn dùng dược, xin mời nhanh một chút. Không cần đứng ở chỗ này dài dòng, ta chỉ muốn một người im lặng ngốc, bất luận kẻ nào ở trước mặt ta đều là chán ghét quấy rầy.”
Lệ phi thở dài, kỳ thật hiện tại không cần dùng dược, đối với việc hạn chế hành động của Tư Mã Nhuệ mà nói, đều là không cần.
Tư Mã Nhuệ căn bản là không tính rời đi gian phòng này, hắn thầm nghĩ cứ như vậy chết ở chỗ này, nơi này là nơi Mộ Dung Phong duy nhất ở qua, nếu hồn phách trở về, cũng chỉ có thể đến nơi này. hít thở không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng mang hương vị mùa thu, tựa hồ có thể mơ hồ ngửi được hơi thở của Mộ Dung Phong thản nhiên, ấm áp, nhẵn nhụi.
“Ngươi vì sao nhất định phải như thế?” Lệ phi khổ sở nhìn Tư Mã Nhuệ, “Ngươi có thể thử đi thích một người khác, lúc đến đây ta dường như thấy một vị nữ tử đứng ở cửa, người đến cũng thanh tú văn tĩnh, nghe Yên Ngọc nói, là người mới Ngụy đại nhân hiến cho ngươi, không bằng thử đi nhận một chút, có lẽ có thể quên Mộ Dung Phong, thời gian qua đi, sự tình liền phai nhạt.”
Tư Mã Nhuệ không hề mở miệng nói gì.
“Biết ngươi không thích nghe, nhưng là, người còn sống, sao có thể được mọi chuyện như ý, nay, Mộ Dung Phong đi, không có khả năng trở về, ngươi cũng rõ ràng, nàng vừa đi đã là không có khả năng còn sống, làm gì phải như vậy, đến không bằng vui vẻ một chút mà sống, nói không chừng hoàn hảo. Liền như ta, căn bản là không thích phụ vương ngươi, nhưng là vì dân chúng Ô Mông quốc, ta cũng phải gả cho, ngươi xem ta vẫn sống được có phải không?” Lệ phi chậm rãi nói, “Có đôi khi, việc ngươi có thể làm chỉ có thể là khó xử chính mình.”
Ánh mắt Tư Mã Nhuệ mơ hồ đi đến một địa phương xa xôi, không chịu trở về.
Lệ phi lẳng lặng tiêu sái đến trước mặt Tư Mã Nhuệ, gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở, nhìn mặt Tư Mã Nhuệ, lẳng lặng nói: “Tư Mã Nhuệ, trong lòng ngươi chẳng lẽ sẽ không thể lại yêu thương một người khác sao?”
Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng kiên quyết lắc lắc đầu.
“Trong lòng ta ngươi là duy nhất, trong lòng ngươi ta lại một chút dấu vết cũng không có.” Lệ phi cười khổ một chút, “Nói thật, ta tình nguyện lúc ấy bị Tư Mã Cường bắt cóc là ta, mà không phải Mộ Dung Phong, tối thiểu như vậy, trong lòng ngươi còn có chút dấu vết của Nhã Lệ ta.”
“Không có nếu như, nếu là như thế, ta tình nguyện nhảy lên xe ngựa theo Phong nhi cùng đi.” Tư Mã Nhuệ mệt mỏi, thản nhiên nói, “Không cần thích ta, trong lòng ta thật sự đã muốn không bỏ xuống được một người, từ một khắc kia ta bắt đầu chân chính nhìn đến Phong nhi, tâm của ta đã có chủ nhân, rốt cuộc không thể thay thế.”
Nhã Lệ bi ai mím môi, một vết cắn nhẹ nhàng che dấu đi lệ ý, nàng yêu nam tử trước mặt này, có đôi khi, nàng thật muốn độc chết hắn đi, như vậy, hắn sẽ không còn thống khổ, nhưng, nàng tình nguyện hắn còn sống, bởi vì, hắn còn sống, là nàng có thể lúc nào cũng nhìn thấy hắn, cho nên, mỗi một lần dùng dược, đều là lúc nàng vui vẻ mà lại thống khổ nhất.
Bên ngoài, Mạnh Uyển Lộ trên đầu vẫn còn quấn băng dính máu, một mình quật cường đứng.
Yên Ngọc thản nhiên nhìn nàng, ngữ khí tận lực bình thản nói: “Mạnh cô nương, cô nương không nên làm khó kẻ làm nô tài chúng tôi, cô nương chính là do Ngụy đại nhân đưa tới, Thái Hậu nương nương cùng Tứ thái tử đều không có thừa nhận sự tồn tại của cô nương, cô nương vẫn là tuân thủ bổn phận trở về đi. Hiện tại, Tứ thái tử tâm tình không tốt, Tứ thái tử phi sinh tử còn chưa biết, cô nương cũng không nên ở chỗ này xem náo nhiệt gì.”
Mạnh Uyển Lộ không nói một tiếng, chính là quật cường đứng.
Lệ phi đi ra nhìn nàng, lắc lắc đầu, cho dù là tiên nữ hạ phàm đứng ở trước mặt Tư Mã Nhuệ, sợ là cũng không có tác dụng gì, lúc này, trong lòng Tư Mã Nhuệ tràn đầy hình bóng chỉ một người, Mộ Dung Phong. Yên Ngọc nói không sai, nha đầu này không nên đến xem náo nhiệt gì.
“Mạnh cô nương phải không, nghe Yên Ngọc xưng hô ngươi như vậy,” Lệ phi thản nhiên nói, “Nghe ta một câu đi, ngươi vẫn là làm sao đến thì trở về như thế đi, đừng đứng ở chỗ này làm gì, nay, trong lòng Tứ thái tử chỉ có một mình Mộ Dung Phong, cho dù ngươi là tiên nữ hạ phàm, cho dù là phiên bản của Mộ Dung Phong, cũng không có tác dụng gì, trừ phi ngươi chính là Mộ Dung Phong, nếu không, sẽ không nên nhiều chuyện!”
“Ta không tin lời nói của ngươi, Mộ Dung Phong kia là người đã chết, ta là người rõ ràng bên cạnh, chỉ cần ta nguyện ý, ta nhất định sẽ thắng một người đã chết.” Mạnh Uyển Lộ im lặng nói, “Ta nếu đã được hứa gả cho Tứ thái tử, sẽ tuân thủ bổn phận, hắn hiện tại không thích ta, cũng không đại biểu về sau sẽ không thích ta.”
“Ngươi thật sự là một nữ tử không biết tốt xấu, ta vốn là hảo tâm khuyên ngươi…” Lệ phi lắc lắc đầu, một vẻ thương hại nói.
Mạnh Uyển Lộ lẳng lặng nhìn Lệ phi, cắt ngang lời nói của Lệ phi, lạnh lùng nói: “Ngươi là phi tử của phụ hoàng, lời này nghe thật sự là nông cạn, ngươi vẫn là bảo vệ tốt bổn phận của ngươi đi, đừng nhiều chuyện đến quản chuyện của ta.”
Lệ phi lạnh lùng cười, thản nhiên nói: “Thôi được, tùy ngươi đi, nếu là ngươi nhất định phải tự rước lấy nhục, ta làm sao quản được nhiều như vậy, ta còn tự thân khó bảo toàn đây, chỉ mong ngươi có thể mộng đẹp trở thành sự thật đi. Chỉ sợ là, cuối cùng bất quá một hồi thanh lệ mà thôi.”
Nói xong, quay đầu tránh ra, trong lòng đã có chút cảm xúc không hiểu được, nha đầu này đến thật sự là đủ quật cường, chính là thật sự không nghĩ xem cảm tình của nàng là hướng đến ai, cho dù nàng dùng hết tâm kế, Tư Mã Nhuệ cũng không có khả năng có một chút ít mềm lòng thương tiếc. Thôi, con người đều có ý chí, liền tùy nàng đi thôi, chính mình lúc đó chẳng phải đem tình yêu chôn sâu dưới đáy lòng sao, chính mình lúc đó chẳng phải trong lòng yêu Tư Mã Nhuệ, trên mặt lại vui vẻ làm Lệ phi của Hoàng Thượng sao?!
Bên trong Tư Mã Nhuệ tựa như đầu gỗ ngơ ngác ngồi, lâm vào trầm tư, trên mặt giấy, nét mực tán loạn tựa như hình ảnh lung tung giống nhau, ở trước mắt một lần tái diễn chuyện xưa trước đây, bên môi hắn có ý cười thản nhiên.
Yên Ngọc bên ngoài nhìn xem mà lòng chua xót, cúi đầu, nước mắt lẳng lặng chảy xuống.
Ôm cốc sữa nóng, Bạch Mẫn ngồi yên ở trên sô pha ngẩn người, hôm nay đi bệnh viện tìm một người bạn xem, nói là trong khoảng thời gian này chính mình luôn thấy và nghe được chút sự việc kì quái gì đó, hơn nữa cũng không phải là chuyện cùng người của thời đại này.
Bạn nàng cười nói, “Cậu là có phải là mấy ngày nay tinh thần không tốt lắm, quá mệt mỏi hoặc là thân thể không thoải mái? Nếu không chính là mệt, nghỉ ngơi tốt một chút sẽ không có việc gì nữa.”
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn