Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 90
Bạch Mẫn đi cùng Đoạn Chi Sơn suốt một ngày, không ngoài những chuyện như ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, cảm thấy có chút chán nản, người đàn ông này, thật sự không phải tình yêu của nàng, trong lòng nàng tựa hồ có cảm giác thuộc sở hữu không nói nên lời, dường như có người ở một địa phương khác đang chờ nàng trở về.
Đoạn Chi Sơn là một người có mười phần tự tin, hắn thích Bạch Mẫn, cứ như vậy không thèm che dấu theo đuổi, hắn cảm thấy Bạch Mẫn sẽ không cự tuyệt hắn. Bởi vì hắn thật sự là một người không tệ, không chỉ có chính hắn cảm thấy như vậy, mà trên thực tế chính là như thế.
Nhìn xe của Đoạn Chi Sơn biến mất ở góc đường, Bạch Mẫn có chút mệt, xoay người chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, một mùi hương xông vào mũi, mùi hương này nàng đã biết, nàng cũng không quay đầu lại, lẳng lặng mở miệng tiếp đón: “Nguyệt Lạc, đã trễ thế này, muốn vào nhà ngồi sao?”
“Nhà cô có người.” Nguyệt Lạc lạnh lùng nói, “Chỉ sợ không tiện đi.”
“Đó là chị dâu tôi.” Bạch Mẫn thản nhiên nói, “Là lo lắng tôi một người ở nhà, cho nên cố ý trở về gấp giúp tôi. Muốn vào sao?”
“Thôi, chúng ta liền đứng ở nơi này nói vài câu đi.” Nguyệt Lạc vẫn như cũ lạnh lùng nói.
“Được rồi.” Bạch Mẫn xoay người lại, dưới ánh đèn đường, hé ra khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa, nhìn không ra vẻ gì mất hứng cùng khiêu khích, “Hẳn là về Đoạn Chi Sơn đi.”
“Anh ấy là người của tôi!” Nguyệt Lạc trong ánh mắt đột nhiên có lệ, cô gái này, liền như vậy lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, không có gì khoe ra, như thế nào có khả năng? Đoạn Chi Sơn vĩ đại như vậy, cô gái này có được sự quan tâm cùng tình cảm của hắn, như thế nào có khả năng không cảm thấy mỹ mãn? “Cô không cần chen chân vào, tôi đã vì anh ấy hao tâm tổn trí mười năm, hai người mới quen nhau mấy ngày?”
“Đây là chuyện của cô và anh ta, cùng tôi không quan hệ, tôi cũng không có ý làm người của anh ta, anh ta theo đuổi tôi là tự do của anh ta, tôi không nhận, cũng là quyền lợi của tôi. Cô không cần dạy tôi phải làm như thế nào.” Bạch Mẫn thản nhiên nói, “Cô yêu anh ta là chuyện của cô, mười năm thì như thế nào? Chính là thời gian, không phải quá trình.”
“Cô không yêu anh ấy?” Nguyệt Lạc không tin hỏi.
“Tôi chỉ có thể nói tôi hiện tại không yêu anh ta.” Bạch Mẫn vẫn như cũ bình tĩnh nói, “Nhưng không cách nào cam đoan về sau này. Có đôi khi, chúng ta cho rằng chúng ta sẽ không yêu một người, nhưng đến lúc yêu, cũng là thân bất do kỷ.”
Đột nhiên, trong lòng hoảng hốt, vì cái gì, trong lòng nàng trăm chuyển ngàn hồi một thanh âm, dĩ nhiên lại là gọi tên của một người xa lạ, “Tư Mã Nhuệ!”, nam tử cổ đại thanh thanh gọi “Phong nhi” này, đúng là một thanh âm quyến luyến trong lòng nàng lúc này!
Bạch Mẫn đột nhiên rơi lệ, dọa Nguyệt Lạc nhảy dựng, cô gái này, dưới ánh đèn đường thoạt nhìn, đẹp làm cho người ta tâm động, nét đẹp như vậy có cảm giác không thật, giống như không phải người thời đại này nên có.
“Cô, cô sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc?” Nguyệt Lạc có chút bất an hỏi.
Bạch Mẫn mỉm cười, khẽ thở dài, “Chính là đột nhiên có chút cảm xúc, không có chuyện gì, nếu không có việc gì, lúc này đêm đã khuya, tôi cũng muốn trở về nghỉ ngơi.”
Nguyệt Lạc nhìn Bạch Mẫn một người lẳng lặng rời đi, lưu lại thân ảnh đã có vẻ u buồn không nói nên lời, cô gái này tối thiểu bây giờ còn không yêu Đoạn Chi Sơn, điều này có thể hay không gợi lên dục vọng chinh phục của Đoạn Chi Sơn đâu? Hắn chưa từng bị người cự tuyệt, có phải hay không bởi vậy mà càng gia tăng theo đuổi đối với Bạch Mẫn?
Đến phòng khách, chị dâu còn chưa đi nghỉ ngơi, ngồi ở sô pha xem ti vi, mỉm cười nhìn Bạch Mẫn, nói: “Người đưa em trở về thoạt nhìn không tệ nha.”
Bạch mẫn hơi hơi sửng sốt một chút, sau có phản ứng, thì ra chị dâu là chỉ Đoạn Chi Sơn vừa mới rời đi, mỉm cười nói: “Là lãnh đạo mới tới của công ty chúng em, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tự tin tràn đầy, không phải mẫu người em thích, người như thế rất rêu rao, rất tự cho là đúng, cho rằng thiên hạ không có cái gì là không chiếm được, ha ha, em vừa mới cùng anh ta từ bên ngoài trở về, vị hồng nhan tri kỷ của anh ta cũng đã chờ ở ngoài cửa nhà chúng ta, thật sự là không thú vị.”
“Sớm như vậy đã kết luận.” Chị dâu cười trêu ghẹo, “Nói không chừng người ta chính là thật sự thích em, cho nên khẩn cấp nghĩ cách lập tức bắt tới trong tay.”
“Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn tin tưởng loại tình cảm nhất kiến chung tình này sao?! Tha cho em đi, nào có chuyện chỉ gặp một lần mà bắt đầu yêu thích đối phương, ít nhất trước mắt là em không tin, em cuối cùng cảm thấy thích một người cần ở trong bất tri bất giác tình cảm rót vào thể xác và tinh thần mới đúng.” Bạch Mẫn không cho là đúng nói, “Anh ta quả thật là vĩ đại, nhưng cùng em không quan hệ. Chí nhi đâu?”
“Đã ngủ, hôm nay chơi một ngày, trở về liền thét to mệt chết, lúc tắm rửa thiếu chút nữa nằm ở trong bồn tắm mà ngủ. Thời điểm bắt đầu còn nói phải đợi em trở về, trong lúc chờ liền ngủ.” Chị dâu cười, ôn hòa nói, hai người các nàng quan hệ vẫn không tệ, tuy là cô, lại như chị em ruột, có thể nói chuyện phiếm.
Ở trong phòng khách cùng chị dâu hàn huyên vài câu, Bạch Mẫn đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi, có chị dâu ở đây, cảm giác an tâm không ít, cho dù lại có ảo giác, lại có thanh âm kỳ quái, cũng không phải sợ hãi như vậy nữa. Hẳn là cha mẹ lo lắng nàng một người ở nhà, cho nên cố ý bảo chị dâu trở về cùng nàng, dù sao con gái độc thân một mình ở nhà, thật sự có điểm không ổn, hơn nữa nơi này vẫn là nằm trong một khu vực xa hoa.
Vẫn là cái hoàn cảnh kia, vẫn là những người đó, hiện tại, Bạch Mẫn đã có thể nhận ra được Tư Mã Nhuệ, nàng biết vị vương công quý tộc mặc tố y này là một vị Tứ thái tử của thời đại này, người bộ dạng thật đúng là không sai, mi thanh mục lãng, mặt nhược hoa đào, là nam nhân tiêu chuẩn dễ nhìn, nếu Đổng Vi Vi nhìn thấy, nhất định hai mắt tỏa ánh sáng, người có loại diện mạo giống như hắn, ở hiện đại cũng là khó tìm, nhất là trên người hắn còn có khí chất cao quý đặc thù, đây là do hoàn cảnh sinh hoạt trong hoàng cung, từ nhỏ dưỡng thành, đương nhiên bên trong cũng có thành phần trời sinh.
Không biết vì cái gì, Bạch Mẫn không hề sợ hãi nhìn thấy người này, thậm chí có chút hy vọng nhìn thấy người này, giống như chỉ cần nhìn thấy hắn, liền cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.
Chính là, hắn vẫn như cũ mày không giãn ra, vẻ u buồn vẫn đang ngày một nặng nề, nét trầm mặc cũng không có giảm bớt nửa phần. Bạch Mẫn đối với nữ tử kêu “Phong nhi” kia thật sự là cực tò mò, rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, làm cho Tư Mã Nhuệ quyến luyến thật sâu như thế?
Một vị nữ tử chắc là nha đầu từ bên ngoài đi đến, trên mặt có chút tức giận, miệng than thở như vừa nói xong cái gì, đi vào trong phòng, dùng thanh âm có chút không vui nói: “Tứ thái tử, Ngụy đại nhân cầu kiến….dường như mang đến cho ngài một người mới. Hình như chính là người ngày hôm qua cùng Mạnh lão phu nhân đến xem ngài, Mạnh tiểu thư.”
Tư Mã Nhuệ nhướng mày, nhớ không nổi ngày hôm qua có người nào đến xem qua chính mình.
Bạch Mẫn sửng sốt một chút, thấy từ bên ngoài tiến vào một vị quan viên, tuổi ước chừng khoảng bốn, năm mươi tuổi, khí sắc không được tốt, thấy Tư Mã Nhuệ, lập tức thi lễ, “Tham kiến Tứ thái tử.”
“Đứng dậy đi.” Tư Mã Nhuệ thanh âm thản nhiên, tựa hồ luôn luôn nghĩ đến tâm sự gì, không nói lời nào, nhưng cũng không biểu hiện hắn không xã giao với người, người đến đây, hắn tựa hồ vẫn lễ phép, thậm chí đối với Thái Hậu dùng dược khống chế hắn đều biểu hiện không sao cả, trừ bỏ thời điểm một mình một người thẫn thờ, cái thời điểm kia hắn làm một chuyện duy nhất, chính là tưởng niệm Mộ Dung Phong.
“Thần không dám đứng lên, tội nữ Hồng Ngọc phạm phải đại sai…” Ngụy đại nhân cúi đầu, không dám ngẩng đầu, tuy rằng ngồi đối diện là cháu ngoại trai của chính mình thê tử, nhưng, dù sao cũng là quan hệ quân thần, nói như thế nào?
Đoạn Chi Sơn là một người có mười phần tự tin, hắn thích Bạch Mẫn, cứ như vậy không thèm che dấu theo đuổi, hắn cảm thấy Bạch Mẫn sẽ không cự tuyệt hắn. Bởi vì hắn thật sự là một người không tệ, không chỉ có chính hắn cảm thấy như vậy, mà trên thực tế chính là như thế.
Nhìn xe của Đoạn Chi Sơn biến mất ở góc đường, Bạch Mẫn có chút mệt, xoay người chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, một mùi hương xông vào mũi, mùi hương này nàng đã biết, nàng cũng không quay đầu lại, lẳng lặng mở miệng tiếp đón: “Nguyệt Lạc, đã trễ thế này, muốn vào nhà ngồi sao?”
“Nhà cô có người.” Nguyệt Lạc lạnh lùng nói, “Chỉ sợ không tiện đi.”
“Đó là chị dâu tôi.” Bạch Mẫn thản nhiên nói, “Là lo lắng tôi một người ở nhà, cho nên cố ý trở về gấp giúp tôi. Muốn vào sao?”
“Thôi, chúng ta liền đứng ở nơi này nói vài câu đi.” Nguyệt Lạc vẫn như cũ lạnh lùng nói.
“Được rồi.” Bạch Mẫn xoay người lại, dưới ánh đèn đường, hé ra khuôn mặt bình tĩnh ôn hòa, nhìn không ra vẻ gì mất hứng cùng khiêu khích, “Hẳn là về Đoạn Chi Sơn đi.”
“Anh ấy là người của tôi!” Nguyệt Lạc trong ánh mắt đột nhiên có lệ, cô gái này, liền như vậy lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng, không có gì khoe ra, như thế nào có khả năng? Đoạn Chi Sơn vĩ đại như vậy, cô gái này có được sự quan tâm cùng tình cảm của hắn, như thế nào có khả năng không cảm thấy mỹ mãn? “Cô không cần chen chân vào, tôi đã vì anh ấy hao tâm tổn trí mười năm, hai người mới quen nhau mấy ngày?”
“Đây là chuyện của cô và anh ta, cùng tôi không quan hệ, tôi cũng không có ý làm người của anh ta, anh ta theo đuổi tôi là tự do của anh ta, tôi không nhận, cũng là quyền lợi của tôi. Cô không cần dạy tôi phải làm như thế nào.” Bạch Mẫn thản nhiên nói, “Cô yêu anh ta là chuyện của cô, mười năm thì như thế nào? Chính là thời gian, không phải quá trình.”
“Cô không yêu anh ấy?” Nguyệt Lạc không tin hỏi.
“Tôi chỉ có thể nói tôi hiện tại không yêu anh ta.” Bạch Mẫn vẫn như cũ bình tĩnh nói, “Nhưng không cách nào cam đoan về sau này. Có đôi khi, chúng ta cho rằng chúng ta sẽ không yêu một người, nhưng đến lúc yêu, cũng là thân bất do kỷ.”
Đột nhiên, trong lòng hoảng hốt, vì cái gì, trong lòng nàng trăm chuyển ngàn hồi một thanh âm, dĩ nhiên lại là gọi tên của một người xa lạ, “Tư Mã Nhuệ!”, nam tử cổ đại thanh thanh gọi “Phong nhi” này, đúng là một thanh âm quyến luyến trong lòng nàng lúc này!
Bạch Mẫn đột nhiên rơi lệ, dọa Nguyệt Lạc nhảy dựng, cô gái này, dưới ánh đèn đường thoạt nhìn, đẹp làm cho người ta tâm động, nét đẹp như vậy có cảm giác không thật, giống như không phải người thời đại này nên có.
“Cô, cô sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc?” Nguyệt Lạc có chút bất an hỏi.
Bạch Mẫn mỉm cười, khẽ thở dài, “Chính là đột nhiên có chút cảm xúc, không có chuyện gì, nếu không có việc gì, lúc này đêm đã khuya, tôi cũng muốn trở về nghỉ ngơi.”
Nguyệt Lạc nhìn Bạch Mẫn một người lẳng lặng rời đi, lưu lại thân ảnh đã có vẻ u buồn không nói nên lời, cô gái này tối thiểu bây giờ còn không yêu Đoạn Chi Sơn, điều này có thể hay không gợi lên dục vọng chinh phục của Đoạn Chi Sơn đâu? Hắn chưa từng bị người cự tuyệt, có phải hay không bởi vậy mà càng gia tăng theo đuổi đối với Bạch Mẫn?
Đến phòng khách, chị dâu còn chưa đi nghỉ ngơi, ngồi ở sô pha xem ti vi, mỉm cười nhìn Bạch Mẫn, nói: “Người đưa em trở về thoạt nhìn không tệ nha.”
Bạch mẫn hơi hơi sửng sốt một chút, sau có phản ứng, thì ra chị dâu là chỉ Đoạn Chi Sơn vừa mới rời đi, mỉm cười nói: “Là lãnh đạo mới tới của công ty chúng em, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tự tin tràn đầy, không phải mẫu người em thích, người như thế rất rêu rao, rất tự cho là đúng, cho rằng thiên hạ không có cái gì là không chiếm được, ha ha, em vừa mới cùng anh ta từ bên ngoài trở về, vị hồng nhan tri kỷ của anh ta cũng đã chờ ở ngoài cửa nhà chúng ta, thật sự là không thú vị.”
“Sớm như vậy đã kết luận.” Chị dâu cười trêu ghẹo, “Nói không chừng người ta chính là thật sự thích em, cho nên khẩn cấp nghĩ cách lập tức bắt tới trong tay.”
“Em đã bao nhiêu tuổi rồi, còn tin tưởng loại tình cảm nhất kiến chung tình này sao?! Tha cho em đi, nào có chuyện chỉ gặp một lần mà bắt đầu yêu thích đối phương, ít nhất trước mắt là em không tin, em cuối cùng cảm thấy thích một người cần ở trong bất tri bất giác tình cảm rót vào thể xác và tinh thần mới đúng.” Bạch Mẫn không cho là đúng nói, “Anh ta quả thật là vĩ đại, nhưng cùng em không quan hệ. Chí nhi đâu?”
“Đã ngủ, hôm nay chơi một ngày, trở về liền thét to mệt chết, lúc tắm rửa thiếu chút nữa nằm ở trong bồn tắm mà ngủ. Thời điểm bắt đầu còn nói phải đợi em trở về, trong lúc chờ liền ngủ.” Chị dâu cười, ôn hòa nói, hai người các nàng quan hệ vẫn không tệ, tuy là cô, lại như chị em ruột, có thể nói chuyện phiếm.
Ở trong phòng khách cùng chị dâu hàn huyên vài câu, Bạch Mẫn đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi, có chị dâu ở đây, cảm giác an tâm không ít, cho dù lại có ảo giác, lại có thanh âm kỳ quái, cũng không phải sợ hãi như vậy nữa. Hẳn là cha mẹ lo lắng nàng một người ở nhà, cho nên cố ý bảo chị dâu trở về cùng nàng, dù sao con gái độc thân một mình ở nhà, thật sự có điểm không ổn, hơn nữa nơi này vẫn là nằm trong một khu vực xa hoa.
Vẫn là cái hoàn cảnh kia, vẫn là những người đó, hiện tại, Bạch Mẫn đã có thể nhận ra được Tư Mã Nhuệ, nàng biết vị vương công quý tộc mặc tố y này là một vị Tứ thái tử của thời đại này, người bộ dạng thật đúng là không sai, mi thanh mục lãng, mặt nhược hoa đào, là nam nhân tiêu chuẩn dễ nhìn, nếu Đổng Vi Vi nhìn thấy, nhất định hai mắt tỏa ánh sáng, người có loại diện mạo giống như hắn, ở hiện đại cũng là khó tìm, nhất là trên người hắn còn có khí chất cao quý đặc thù, đây là do hoàn cảnh sinh hoạt trong hoàng cung, từ nhỏ dưỡng thành, đương nhiên bên trong cũng có thành phần trời sinh.
Không biết vì cái gì, Bạch Mẫn không hề sợ hãi nhìn thấy người này, thậm chí có chút hy vọng nhìn thấy người này, giống như chỉ cần nhìn thấy hắn, liền cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.
Chính là, hắn vẫn như cũ mày không giãn ra, vẻ u buồn vẫn đang ngày một nặng nề, nét trầm mặc cũng không có giảm bớt nửa phần. Bạch Mẫn đối với nữ tử kêu “Phong nhi” kia thật sự là cực tò mò, rốt cuộc là một nữ tử như thế nào, làm cho Tư Mã Nhuệ quyến luyến thật sâu như thế?
Một vị nữ tử chắc là nha đầu từ bên ngoài đi đến, trên mặt có chút tức giận, miệng than thở như vừa nói xong cái gì, đi vào trong phòng, dùng thanh âm có chút không vui nói: “Tứ thái tử, Ngụy đại nhân cầu kiến….dường như mang đến cho ngài một người mới. Hình như chính là người ngày hôm qua cùng Mạnh lão phu nhân đến xem ngài, Mạnh tiểu thư.”
Tư Mã Nhuệ nhướng mày, nhớ không nổi ngày hôm qua có người nào đến xem qua chính mình.
Bạch Mẫn sửng sốt một chút, thấy từ bên ngoài tiến vào một vị quan viên, tuổi ước chừng khoảng bốn, năm mươi tuổi, khí sắc không được tốt, thấy Tư Mã Nhuệ, lập tức thi lễ, “Tham kiến Tứ thái tử.”
“Đứng dậy đi.” Tư Mã Nhuệ thanh âm thản nhiên, tựa hồ luôn luôn nghĩ đến tâm sự gì, không nói lời nào, nhưng cũng không biểu hiện hắn không xã giao với người, người đến đây, hắn tựa hồ vẫn lễ phép, thậm chí đối với Thái Hậu dùng dược khống chế hắn đều biểu hiện không sao cả, trừ bỏ thời điểm một mình một người thẫn thờ, cái thời điểm kia hắn làm một chuyện duy nhất, chính là tưởng niệm Mộ Dung Phong.
“Thần không dám đứng lên, tội nữ Hồng Ngọc phạm phải đại sai…” Ngụy đại nhân cúi đầu, không dám ngẩng đầu, tuy rằng ngồi đối diện là cháu ngoại trai của chính mình thê tử, nhưng, dù sao cũng là quan hệ quân thần, nói như thế nào?
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn