Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 73
Tiễn bước Vân Tuệ, Hồng Ngọc cảm thấy trên mu bàn tay cảm nhận đau đớn sâu sắc tăng thêm một chút, thoạt nhìn chỗ hoa ngân dường như có chút sinh mủ.
Tư Mã Cường nhìn nhìn, trong lòng rất kì quái, bất quá là một vết hoa ngân nhợt nhạt nho nhỏ, vì sao lại có tình trạng như thế?
“Hồng Ngọc, có phải hay không Tiểu Ngũ làm bị thương nàng, là do Lệ phi sai sử? Nếu chỉ là vết thương thông thường, hẳn sẽ không có xuất hiện tình huống sinh mủ. Lệ phi là công chúa Ô Mông quốc, Ô Mông quốc độc dược rất lợi hại, nếu như là nàng ta hạ độc…..ta vẫn là mau mời Thái y đến xem đi.”
Hồng Ngọc trong lòng căng thẳng, không thể nào! Tiểu Ngũ giống người có tâm kế sao? Nguyệt Kiều đã chết, Tiểu Ngũ vào cung, hơn nữa bị Lệ phi giữ ở bên người? Chẳng lẽ Tiểu Ngũ phát hiện dược là của Ô Mông quốc? Hoài nghi là ngày ấy nàng đổi dược? Chính mình thật sự là sơ sẩy, lúc đó thấy nàng đi mua thuốc, nên nghĩ đến, đã có người viết ra phương thuốc, nói lên nhất định có người biết dược đến từ Ô Mông quốc!
Chẳng lẽ Lệ phi nhận thức Nguyệt Kiều? Vẫn là, Tư Mã Nhuệ tham gia việc này!
Tư Mã Cường đối với Tiểu Ngũ phi thường hoài nghi, hắn cảm thấy, phía sau Tiểu Ngũ nhất định có bí mật gì không thể cho ai biết. Hắn hỏi thăm qua Nguyệt Kiều, cũng mơ hồ biết đến sự tồn tại của Nguyệt Kiều, nhưng Nguyệt Kiều là người cùng Tư Mã Nhuệ có liên quan, vì sao ngày ấy Tư Mã Triết cùng Hồng Ngọc lại đàm luận đến nàng?
Chỉ có tìm được Tiểu Ngũ mới có thể hỏi rõ. Cho nên, hắn quyết định lặng lẽ tiến vào Noãn Ngọc các Lệ uyển, cướp đi Tiểu Ngũ, hỏi rõ ràng, không phải là một tiểu nha đầu sao, nếu xảy ra chuyện, tổ mẫu cũng sẽ không bởi vì một tiểu nha đầu mà như thế nào trách phạt hắn.
Tiểu Ngũ chính là im lặng ngủ, ngủ giống như thực kiên định, như một tiểu hài tử.
Đột nhiên, Tiểu Ngũ cảm thấy, miệng mũi một trận khó chịu, thân mình tựa hồ là nhẹ nhàng đứng lên, mơ hồ thấy được cảm giác mát càng ngày càng rõ, ngửi được hượng vị cây cối và hoa cỏ bên ngoài.
Sau đó, ngừng lại, thân thể dừng ở trên một mảng cỏ ẩm ướt, ánh mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng chung quanh, thấy được Tư Mã Cường đang đứng ở trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, hô hấp cơ hồ đình chỉ, hắn làm sao dám? Dám đến Lệ uyển của Hoàng thượng bắt cóc người!
Tư Mã Cường ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn lập tức ăn nàng.
Ngay tại phía sau, tựa hồ có một thanh âm ở bên tai nàng nhẹ nhàng xẹt qua, ngay cả nàng cũng không có nghe rõ ràng. “Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh.” Nàng theo bản năng nhìn khắp mọi nơi, trừ bỏ hoa cỏ cây cối, dường như cái gì cũng không có, nhưng cái thanh âm này cũng là quen thuộc.
“Ngươi nhìn cái gì? Sẽ không ai đến cứu ngươi!” Tư Mã Cường hung hăng nói “Có phải hay không Lệ phi sai sử ngươi? Vết thương trên mu bàn tay của Hồng Ngọc có phải hay không là Lệ phi sai ngươi dùng độc?”
Tiểu Ngũ tim đập thình thịch, nước mắt đảo quanh: “Cùng Lệ phi nương nương không có quan hệ, chính là Tiểu Ngũ vụng về, không cẩn thận là bị thương Nhị thái tử phi.”
“Nguyệt Kiều là loại người nào?” Tư Mã Cường ác ác thanh âm, trong lòng nói, ngươi nếu dám nói dối, ta liền lập tức giết ngươi, chết đi một tiểu nha đầu, trong hoàng cung sẽ không ai quá để ý, hơn nữa nơi này là hoa viên phía sau Nhị thái tử phủ đệ của hắn, không có mệnh lệnh của hắn, không ai dám xông tới, lúc ấy hắn đem Nhã Lệ về cũng là nhốt tại địa phương này.
Tiểu Ngũ có chút khẩn trương, không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Tư Mã Cường tiến về phía trước, cách Tiểu Ngũ bất quá chỉ hơn một thước, Tiểu Ngũ lập tức khẩn trương bắt lấy quần áo trước ngực chính mình, bởi vì nàng phát hiện nàng chính là mặc quần áo đơn bạc đẽ bị bắt đi ra, Tư Mã Cường cách nàng gần như thế, quần áo của nàng căn bản là không có tác dụng.
“Ngươi, ngươi cách xa ta một chút, nếu muốn hỏi chuyện gì ngươi tùy tiện hỏi, ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân! Ngay cả ngươi là chủ tử của Tiểu Ngũ cũng không được! Tiểu thư đã dặn qua Tiểu Ngũ.”
Tư Mã Cường bĩu môi: “Ngươi như vậy, đưa đến trước mặt ta ta cũng không thèm.” Miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại không thể như thế nào chê cười, thiếu nữ tử như thế, dưới loại tình huống này còn nhớ rõ bảo vệ trong sạch của chính mình, đến làm cho hắn trong lòng vừa động.
Tiểu Ngũ cúi đầu, hơn nửa ngày không hé răng, cả người đều phát run.
“Ta hỏi ngươi, Nguyệt Kiều cùng ngươi là quan hệ gì?”
“Nguyệt kiều cô nương là chủ nhân của Tiểu Ngũ.” Tiểu Ngũ cắn chặt răng, dù nhẫn tâm, cũng không thể làm liên lụy đến người khác, xem tình hình này, Tư Mã Cường nhất định sẽ không tha cho nàng, vẫn là nghĩ hết mọi biện pháp thay Lệ phi nương nương cùng Tứ thái tử giải vây một ít trách nhiệm, “Thời gian trước đây, tiểu thư không thoải mái, Tứ thái tử thỉnh Lệ phi nương giúp đỡ chẩn trị, sau đó…. sau đó tiểu thư bởi vì bệnh tình quá nặng, liền đã qua đời, Tứ thái tử đã đem Tiểu Ngũ giao cho Lệ phi nương nương mang theo, nói bên người Lệ phi nương nương không có người chăm sóc, cảm thấy Tiểu Ngũ thích hợp, Thái hậu liền đáp ứng. Ngày ấy, Tiểu Ngũ gặp được Nhị thái tử phi, thật sự không phải cố ý, chính là nhìn Nhị thái tử phi cùng tiểu thư bộ dáng có chút giống nhau, nhất thời trong lòng khổ sở, liền sơ ý thủ thương đến Nhị thái tử phi, việc này cùng Lệ phi nương nương tuyệt đối không có quan hệ gì, đều do Tiểu Ngũ bất cẩn, Nhị thái tử muốn giết hay làm gì tùy tiện, chỉ cầu người chớ nên trách Lệ phi nương nương.”
“Nguyệt Kiều bộ dáng có chút giống Hồng Ngọc?” Tư Mã Cường sửng sốt một chút, đột nhiên hỏi, “Ta hỏi lại ngươi, bình thường đến thăm Nguyệt Kiều là Tư Mã Nhuệ hay vẫn là còn có người khác?”
Tiểu Ngũ lập tức trả lời: “Nguyệt Kiều tiểu thư là người của Tứ thái tử, điều này ai nấy đều biết, lời này nếu là để cho Tứ thái tử nghe được, nhất định là sẽ không buông tha, người không có duyên cớ gì ở chỗ này bôi nhọ tiểu thư nhà ta làm cái gì. Nguyệt Kiều tiểu thư tuy rằng là Túy Hoa lâu đầu bài, nhưng vẫn bán nghệ không bán thân, làm sao lại có người khác.”
Tư Mã Cường sửng sốt, đến không biết nói cái gì mới tốt.
Trong bóng tối có một đôi mắt, lẳng lặng nhìn, trên mặt biểu tình bí hiểm. Hắn lẳng lặng đứng sau một gốc cây đại thụ, không có một tiếng động, tuy rằng chỉ đứng cách Tư Mã Cường bất quá ngoài năm thước, nhưng Tư Mã Cường chính là không có phát hiện hắn.
“Lệ phi quả thực cùng việc này không có quan hệ?” Tư Mã Cường có chút hoài nghi hỏi.
Tiểu Ngũ gật gật đầu.
“Vậy còn Tư Mã Nhuệ?” Tư Mã Cường lo lắng hỏi.
“Tứ thái tử là niệm tình Nguyệt Kiều tiểu thư mà chiếu cố nô tỳ, tiểu thư trước khi ra đi đem nô tỳ phó thác cho Tứ thái tử, Tứ thái tử nghĩ đến Lệ phi nương nương nhận thức nô tỳ, nên đem nô tỳ giao cho Lệ phi nương nương.” Tiểu Ngũ trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại, ngữ khí cũng thông thuận hơn. Kì thực nàng chính là đã chậm rãi thích ứng với bóng tối xung quanh, mơ hồ thấy được người đứng sau cây đại thụ, đã nhớ được chủ nhân của thanh âm là ai, có hắn ở đây, chính mình tuyệt đối không có việc gì!
“Tư Mã Nhuệ có hay không dặn qua ngươi cái gì?” Tư Mã Cường có chút hoài nghi hỏi.
Tiểu Ngũ lập tức lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Ngũ chỉ là một nô tỳ, bình thường Tứ thái tử đến là để xem tiểu thư nhà ta khiêu vũ, cũng không cùng bọn hạ nhân nói chuyện, cũng chỉ là mỗi lần thấy có chút ấn tượng.”
Tư Mã Cường nhíu một chút mày, nghĩ nghĩ: “Ngươi trở về đi, không được nhắc tới việc này với bất luận kẻ nào, nếu như để lộ một chút phong thanh gì, ta lập tức sẽ giết ngươi!”
Tiểu Ngũ gật gật đầu, nhìn nhìn chung quanh, có chút chần chờ nói: “Nô tỳ phải rời khỏi đây như thế nào? Nơi này nô tỳ là lần đầu tiên đến, cũng không biết đến đây như thế nào, phải trở về như thế nào đây?”
“Từ cửa sau đi ra ngoài, cứ theo con đường phía trước mà đi, đi đến bên ngoài tự nhiên sẽ đụng phải người đi tuần tra ban đêm, trên người ngươi có lệnh bài Lệ uyển, bọn họ hỏi, ngươi chỉ cần nói có việc đến Nhị thái tử phủ một chuyến, nay đi ra, không biết tại sao lại lạc đường, bọn họ sẽ nói cho ngươi phải đi như thế nào.” Tư Mã Cường không kiên nhẫn nói.
Tiểu Ngũ nói cảm tạ, nhìn nhìn chính mình, liền đã biết thân cho rằng, tuần tra ban đêm sẽ tin tưởng nàng là khuya khoắt làm chính sự sao? “Có thể hay không phiền Nhị thái tử ngài giúp nô tỳ tìm một bộ quần áo đến để thay, nếu nô tỳ cứ như thế này đi ra ngoài, sợ là sẽ không ai tin tưởng nô tỳ đến Nhị thái tử phủ là bàn chuyện đứng đắn, nói không chừng còn có thể hoài nghi.”
Tư Mã Cường nhìn nhìn, trong lòng rất kì quái, bất quá là một vết hoa ngân nhợt nhạt nho nhỏ, vì sao lại có tình trạng như thế?
“Hồng Ngọc, có phải hay không Tiểu Ngũ làm bị thương nàng, là do Lệ phi sai sử? Nếu chỉ là vết thương thông thường, hẳn sẽ không có xuất hiện tình huống sinh mủ. Lệ phi là công chúa Ô Mông quốc, Ô Mông quốc độc dược rất lợi hại, nếu như là nàng ta hạ độc…..ta vẫn là mau mời Thái y đến xem đi.”
Hồng Ngọc trong lòng căng thẳng, không thể nào! Tiểu Ngũ giống người có tâm kế sao? Nguyệt Kiều đã chết, Tiểu Ngũ vào cung, hơn nữa bị Lệ phi giữ ở bên người? Chẳng lẽ Tiểu Ngũ phát hiện dược là của Ô Mông quốc? Hoài nghi là ngày ấy nàng đổi dược? Chính mình thật sự là sơ sẩy, lúc đó thấy nàng đi mua thuốc, nên nghĩ đến, đã có người viết ra phương thuốc, nói lên nhất định có người biết dược đến từ Ô Mông quốc!
Chẳng lẽ Lệ phi nhận thức Nguyệt Kiều? Vẫn là, Tư Mã Nhuệ tham gia việc này!
Tư Mã Cường đối với Tiểu Ngũ phi thường hoài nghi, hắn cảm thấy, phía sau Tiểu Ngũ nhất định có bí mật gì không thể cho ai biết. Hắn hỏi thăm qua Nguyệt Kiều, cũng mơ hồ biết đến sự tồn tại của Nguyệt Kiều, nhưng Nguyệt Kiều là người cùng Tư Mã Nhuệ có liên quan, vì sao ngày ấy Tư Mã Triết cùng Hồng Ngọc lại đàm luận đến nàng?
Chỉ có tìm được Tiểu Ngũ mới có thể hỏi rõ. Cho nên, hắn quyết định lặng lẽ tiến vào Noãn Ngọc các Lệ uyển, cướp đi Tiểu Ngũ, hỏi rõ ràng, không phải là một tiểu nha đầu sao, nếu xảy ra chuyện, tổ mẫu cũng sẽ không bởi vì một tiểu nha đầu mà như thế nào trách phạt hắn.
Tiểu Ngũ chính là im lặng ngủ, ngủ giống như thực kiên định, như một tiểu hài tử.
Đột nhiên, Tiểu Ngũ cảm thấy, miệng mũi một trận khó chịu, thân mình tựa hồ là nhẹ nhàng đứng lên, mơ hồ thấy được cảm giác mát càng ngày càng rõ, ngửi được hượng vị cây cối và hoa cỏ bên ngoài.
Sau đó, ngừng lại, thân thể dừng ở trên một mảng cỏ ẩm ướt, ánh mắt chậm rãi thích ứng với ánh sáng chung quanh, thấy được Tư Mã Cường đang đứng ở trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, hô hấp cơ hồ đình chỉ, hắn làm sao dám? Dám đến Lệ uyển của Hoàng thượng bắt cóc người!
Tư Mã Cường ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn lập tức ăn nàng.
Ngay tại phía sau, tựa hồ có một thanh âm ở bên tai nàng nhẹ nhàng xẹt qua, ngay cả nàng cũng không có nghe rõ ràng. “Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh.” Nàng theo bản năng nhìn khắp mọi nơi, trừ bỏ hoa cỏ cây cối, dường như cái gì cũng không có, nhưng cái thanh âm này cũng là quen thuộc.
“Ngươi nhìn cái gì? Sẽ không ai đến cứu ngươi!” Tư Mã Cường hung hăng nói “Có phải hay không Lệ phi sai sử ngươi? Vết thương trên mu bàn tay của Hồng Ngọc có phải hay không là Lệ phi sai ngươi dùng độc?”
Tiểu Ngũ tim đập thình thịch, nước mắt đảo quanh: “Cùng Lệ phi nương nương không có quan hệ, chính là Tiểu Ngũ vụng về, không cẩn thận là bị thương Nhị thái tử phi.”
“Nguyệt Kiều là loại người nào?” Tư Mã Cường ác ác thanh âm, trong lòng nói, ngươi nếu dám nói dối, ta liền lập tức giết ngươi, chết đi một tiểu nha đầu, trong hoàng cung sẽ không ai quá để ý, hơn nữa nơi này là hoa viên phía sau Nhị thái tử phủ đệ của hắn, không có mệnh lệnh của hắn, không ai dám xông tới, lúc ấy hắn đem Nhã Lệ về cũng là nhốt tại địa phương này.
Tiểu Ngũ có chút khẩn trương, không biết phải nói như thế nào mới tốt.
Tư Mã Cường tiến về phía trước, cách Tiểu Ngũ bất quá chỉ hơn một thước, Tiểu Ngũ lập tức khẩn trương bắt lấy quần áo trước ngực chính mình, bởi vì nàng phát hiện nàng chính là mặc quần áo đơn bạc đẽ bị bắt đi ra, Tư Mã Cường cách nàng gần như thế, quần áo của nàng căn bản là không có tác dụng.
“Ngươi, ngươi cách xa ta một chút, nếu muốn hỏi chuyện gì ngươi tùy tiện hỏi, ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân, chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân! Ngay cả ngươi là chủ tử của Tiểu Ngũ cũng không được! Tiểu thư đã dặn qua Tiểu Ngũ.”
Tư Mã Cường bĩu môi: “Ngươi như vậy, đưa đến trước mặt ta ta cũng không thèm.” Miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại không thể như thế nào chê cười, thiếu nữ tử như thế, dưới loại tình huống này còn nhớ rõ bảo vệ trong sạch của chính mình, đến làm cho hắn trong lòng vừa động.
Tiểu Ngũ cúi đầu, hơn nửa ngày không hé răng, cả người đều phát run.
“Ta hỏi ngươi, Nguyệt Kiều cùng ngươi là quan hệ gì?”
“Nguyệt kiều cô nương là chủ nhân của Tiểu Ngũ.” Tiểu Ngũ cắn chặt răng, dù nhẫn tâm, cũng không thể làm liên lụy đến người khác, xem tình hình này, Tư Mã Cường nhất định sẽ không tha cho nàng, vẫn là nghĩ hết mọi biện pháp thay Lệ phi nương nương cùng Tứ thái tử giải vây một ít trách nhiệm, “Thời gian trước đây, tiểu thư không thoải mái, Tứ thái tử thỉnh Lệ phi nương giúp đỡ chẩn trị, sau đó…. sau đó tiểu thư bởi vì bệnh tình quá nặng, liền đã qua đời, Tứ thái tử đã đem Tiểu Ngũ giao cho Lệ phi nương nương mang theo, nói bên người Lệ phi nương nương không có người chăm sóc, cảm thấy Tiểu Ngũ thích hợp, Thái hậu liền đáp ứng. Ngày ấy, Tiểu Ngũ gặp được Nhị thái tử phi, thật sự không phải cố ý, chính là nhìn Nhị thái tử phi cùng tiểu thư bộ dáng có chút giống nhau, nhất thời trong lòng khổ sở, liền sơ ý thủ thương đến Nhị thái tử phi, việc này cùng Lệ phi nương nương tuyệt đối không có quan hệ gì, đều do Tiểu Ngũ bất cẩn, Nhị thái tử muốn giết hay làm gì tùy tiện, chỉ cầu người chớ nên trách Lệ phi nương nương.”
“Nguyệt Kiều bộ dáng có chút giống Hồng Ngọc?” Tư Mã Cường sửng sốt một chút, đột nhiên hỏi, “Ta hỏi lại ngươi, bình thường đến thăm Nguyệt Kiều là Tư Mã Nhuệ hay vẫn là còn có người khác?”
Tiểu Ngũ lập tức trả lời: “Nguyệt Kiều tiểu thư là người của Tứ thái tử, điều này ai nấy đều biết, lời này nếu là để cho Tứ thái tử nghe được, nhất định là sẽ không buông tha, người không có duyên cớ gì ở chỗ này bôi nhọ tiểu thư nhà ta làm cái gì. Nguyệt Kiều tiểu thư tuy rằng là Túy Hoa lâu đầu bài, nhưng vẫn bán nghệ không bán thân, làm sao lại có người khác.”
Tư Mã Cường sửng sốt, đến không biết nói cái gì mới tốt.
Trong bóng tối có một đôi mắt, lẳng lặng nhìn, trên mặt biểu tình bí hiểm. Hắn lẳng lặng đứng sau một gốc cây đại thụ, không có một tiếng động, tuy rằng chỉ đứng cách Tư Mã Cường bất quá ngoài năm thước, nhưng Tư Mã Cường chính là không có phát hiện hắn.
“Lệ phi quả thực cùng việc này không có quan hệ?” Tư Mã Cường có chút hoài nghi hỏi.
Tiểu Ngũ gật gật đầu.
“Vậy còn Tư Mã Nhuệ?” Tư Mã Cường lo lắng hỏi.
“Tứ thái tử là niệm tình Nguyệt Kiều tiểu thư mà chiếu cố nô tỳ, tiểu thư trước khi ra đi đem nô tỳ phó thác cho Tứ thái tử, Tứ thái tử nghĩ đến Lệ phi nương nương nhận thức nô tỳ, nên đem nô tỳ giao cho Lệ phi nương nương.” Tiểu Ngũ trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại, ngữ khí cũng thông thuận hơn. Kì thực nàng chính là đã chậm rãi thích ứng với bóng tối xung quanh, mơ hồ thấy được người đứng sau cây đại thụ, đã nhớ được chủ nhân của thanh âm là ai, có hắn ở đây, chính mình tuyệt đối không có việc gì!
“Tư Mã Nhuệ có hay không dặn qua ngươi cái gì?” Tư Mã Cường có chút hoài nghi hỏi.
Tiểu Ngũ lập tức lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Tiểu Ngũ chỉ là một nô tỳ, bình thường Tứ thái tử đến là để xem tiểu thư nhà ta khiêu vũ, cũng không cùng bọn hạ nhân nói chuyện, cũng chỉ là mỗi lần thấy có chút ấn tượng.”
Tư Mã Cường nhíu một chút mày, nghĩ nghĩ: “Ngươi trở về đi, không được nhắc tới việc này với bất luận kẻ nào, nếu như để lộ một chút phong thanh gì, ta lập tức sẽ giết ngươi!”
Tiểu Ngũ gật gật đầu, nhìn nhìn chung quanh, có chút chần chờ nói: “Nô tỳ phải rời khỏi đây như thế nào? Nơi này nô tỳ là lần đầu tiên đến, cũng không biết đến đây như thế nào, phải trở về như thế nào đây?”
“Từ cửa sau đi ra ngoài, cứ theo con đường phía trước mà đi, đi đến bên ngoài tự nhiên sẽ đụng phải người đi tuần tra ban đêm, trên người ngươi có lệnh bài Lệ uyển, bọn họ hỏi, ngươi chỉ cần nói có việc đến Nhị thái tử phủ một chuyến, nay đi ra, không biết tại sao lại lạc đường, bọn họ sẽ nói cho ngươi phải đi như thế nào.” Tư Mã Cường không kiên nhẫn nói.
Tiểu Ngũ nói cảm tạ, nhìn nhìn chính mình, liền đã biết thân cho rằng, tuần tra ban đêm sẽ tin tưởng nàng là khuya khoắt làm chính sự sao? “Có thể hay không phiền Nhị thái tử ngài giúp nô tỳ tìm một bộ quần áo đến để thay, nếu nô tỳ cứ như thế này đi ra ngoài, sợ là sẽ không ai tin tưởng nô tỳ đến Nhị thái tử phủ là bàn chuyện đứng đắn, nói không chừng còn có thể hoài nghi.”
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn