Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 67
Tư Mã Nhuệ đứng ở chỗ này, nửa ngày không nói lời nào, trong lòng cực kì khổ sở.
Nữ tử này cũng từng cùng hắn trải qua rất nhiều, hai người tuy rằng không có quan hệ xác thịt, nhưng lại thong thả cùng nhau như là tình huynh muội, Nguyệt Kiều vẫn kì vọng có thể sẽ cùng Tư Mã Triết một chỗ, chẳng sợ việc chỉ có thể làm tiểu thiếp, nhưng Tư Mã Triết căn bản là không tái lộ mặt, từ sau khi thành thân cùng Mộ Dung Thiên, cũng không còn tới Nguyệt Kiều các, vẫn là Tư Mã Nhuệ chiếu cố.
Tư Mã Nhuệ hiểu rất rõ sự tịch mịch và bất đắc dĩ của nàng. Nàng từng nói, Tư Mã Triết thích xem nàng khiêu vũ, nàng nhất định phải múa thật tốt điệu vũ đẹp nhất để Tư Mã Triết xem.
“Nguyệt Kiều kì thật là một nữ tử đáng thương. Nàng nguyên bản vốn là một tạp dịch ở Tuý Hoa lâu, chính là bởi vì lúc ấy Tư Mã Triết tâm trạng không tốt, đến nơi này giải sầu, trong lúc đó vô tình gặp được nàng. Thấy bộ dáng của nàng cùng Hồng Ngọc có vài phần tương tự, liền mua đêm đầu tiên của nàng, bao hạ nàng, vì nàng mà xây Nguyệt Kiều các, đem nàng giấu đi. Khi đó là quãng thời gian Nguyệt Kiều vui vẻ nhất, Tư Mã Triết đem nàng trở thành thế thân của Hồng Ngọc, ngày ngày ngủ lại. Đến khi tổ mẫu phát hiện hắn thường xuyên không ở trong cung, mới biết được hắn thường xuyên rời cung tìm hoan, hắn là Đại thái tử, là hoàng đế tương lai của Đại Hưng vương triều, tổ mẫu làm sao có thể cho phép hắn phóng túng như thế, liền thay hắn chỉ định Mộ Dung Thiên, cũng lấy ngôi vị hoàng đế uy hiếp, nói nếu hắn không hối cải, sẽ đem ngôi vị hoàng đế tiếp theo truyền cho Nhị thái tử là Tư Mã Cường. Cân nhắc mãi, hắn mới quyết định buông tha Nguyệt Kiều, lựa chọn ngôi vị hoàng đế!” Tư Mã Nhuệ mệt mỏi nói, nhìn bầu trời đêm mùa thu bên ngoài Nguyệt Kiều các, cười khổ một chút, “Lúc ấy tổ mẫu hoài nghi, Lưu phi lại lấy cớ này gây chuyện, vì bảo toàn vị trí thái tử, hắn thế nhưng lại thề thốt phủ nhận chính mình nhận thức Nguyệt Kiều, vì để bịt miệng Lưu phi, cũng là vì để bảo toàn tính mạng của Nguyệt Kiều, ta liền thay thế Tư Mã Triết nhận hết thảy. Kỳ thật, từ khi cùng tỷ tỷ của nàng Mộ Dung Thiên thành thân, Tư Mã Triết đã bắt đầu trở nên cần cù, mỗi ngày sáng sớm cùng phụ hoàng vào triều sớm, học xử lý quốc sự, cũng không tái rời cung mua vui, Nguyệt Kiều từ khi đó cũng bắt đầu không có gặp lại Tư Mã Triết. Thật không hiểu Hồng Ngọc là từ đâu biết chuyện Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết, cũng không biết nàng vì sao phải nảy lòng tham thương tổn Nguyệt Kiều, hơn nữa thủ đoạn còn phi thường tàn nhẫn.”
“Có lẽ Nguyệt Kiều cùng nàng dung mạo tương tự chính là nguyên nhân khiến Hồng Ngọc hoài nghi.” Mộ Dung Phong im lặng đứng bên cạnh Tư Mã Nhuệ.
“Nhưng mà, ta vẫn chưa rõ, nàng như thế nào biết đến sự tồn tại của Nguyệt Kiều, trừ phi có người nói cho nàng, nhưng mà, người biết đến chuyện tình của Nguyệt Kiều và Tư Mã Triết rất hiếm, trừ bỏ hoàng thúc, trong hoàng cung vốn không có người khác biết.” Tư Mã Nhuệ cau mày, nói.
Mộ Dung Phong cũng có chút nghi hoặc, rốt cuộc là ai biết chuyện này?
Một bên, Vương Bảo đã xử lý xong Nguyệt Kiều hậu sự, hắn là một người cẩn thận thông minh, biết nên như thế nào xử lý chuyện mà không gây ra phiền toái.
Tư Mã Nhuệ một chút nhíu mày, nhìn Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn Tư Mã Nhuệ, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Chàng trước đã nói qua, Lưu phi vẫn hoài nghi Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết, nhưng bởi vì lúc ấy có chàng thừa nhận là chàng cùng Nguyệt Kiều lui tới, Nguyệt Kiều các cũng là chàng xây nên, lấy tính cách của chàng, mọi người tự nhiên tin tưởng, ai cũng sẽ không hoài nghi một Đại thái tử, nhất là một hoàng đế tương lai được chọn của Đại Hưng vương triều, mọi người căn bản sẽ không tin tưởng, một Hoàng thượng tương lai lại coi trọng một nữ tử thanh lâu. Nhưng Lưu phi không những hoài nghi mà còn khẳng định. Cho nên bà ta sẽ khiến cho Hồng Ngọc vừa mới trở về đi xem, sau đó liền như chàng tưởng tượng, có lẽ sau khi Hồng Ngọc nhìn thấy Nguyệt Kiều, nàng lúc ấy liền hiểu được, bao dưỡng Nguyệt Kiều nhất định là Tư Mã Triết mà không phải là Tư Mã Nhuệ chàng, Tư Mã Nhuệ chàng cùng nàng đâu có quan hệ gì, làm gì lại đi mê luyến một nữ nhân có bộ dáng cùng nàng có vài phần tương tự đâu?”
Tư Mã Nhuệ gật gật đầu: “Ta vẫn cảm thấy Hồng Ngọc là một nữ nhân giỏi về tâm kế, ngay cả chính Ngụy đại nhân cũng nói, trong mấy nữ nhi của ông ta, đặc biệt có Hồng Ngọc này là người thông minh nhất, cẩn thận, xử sự khéo đưa đẩy, coi như là một người khéo léo.”
“Cho nên nếu chàng đi tìm nàng ta, kết quả chỉ có thể là làm lộ ra chuyện xưa của Tư Mã Triết cùng Nguyệt Kiều, làm cho Lưu phi lợi dụng, nếu Hoàng thượng biết Tư Mã Triết cùng một nữ tử thanh lâu lui tới, nhất định là tức giận, khó biết được có thể hay không sẽ phế đi thân phận Thái tử của Tư Mã Triết.” Mộ Dung Phong bình tĩnh nói.
“Chẳng lẽ lại để nàng ta không phải chịu trách nhiệm gì sao?” Tư Mã Nhuệ oán hận nói.
“Đương nhiên không phải như vậy, chính là, ta không rõ ràng lắm, ta chỉ là cảm thấy, lấy việc Hồng Ngọc làm, rất thông minh, cổ nhân nói, thông minh bị thông minh lầm, có đôi khi quá thông minh, chính là ngu xuẩn. Nàng nhất định có tâm bệnh, làm cho nàng không dám đối mặt Tư Mã Cường mà không thẹn, nếu không nàng sẽ không dùng hết mọi biện pháp lấy lòng Tư Mã Cường, nghe theo chủ ý của Lưu phi như thế.” Mộ Dung Phong nghĩ nghĩ, nói.
Tư Mã Nhuệ không nói gì.
“Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, còn có thể có khả năng khác, hơn nữa ta cũng có chút do dự, nếu thật là có Lưu phi tham gia vào trong đó, hoàn toàn có thể đem sự tình biến thành lớn hơn một chút, mà không cần đẩy Nguyệt Kiều vào chỗ chết, nàng hoàn toàn có thể cho Hoàng thượng biết việc này, mà ngồi thu ngư ông đắc lợi.” Mộ Dung Phong có chút do dự nói. “Trước mắt chúng ta chỉ có thể yên lặng mà xem sự biến này.”
Một bên Tiểu Ngũ, cúi đầu, khóc, thanh âm không lớn, lệ từng giọt từng giọt một rơi xuống, nhưng tai vẫn đang nghe nội dung Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong nói chuyện.
Nàng là nha hoàn bên người Nguyệt Kiều, nhưng lúc Tư Mã Nhuệ đến nàng không thường xuất hiện, bởi vì Nguyệt Kiều nói, Tứ thái tử là người tốt, chuyện của chính mình cùng Tứ thái tử không quan hệ, hắn đến đây, tuyệt đối không cần quấy rầy. Nhưng Tiểu Ngũ biết, người mà Nguyệt Kiều thực sự nhớ đến là Tư Mã Triết, đại ca của Tư Mã Nhuệ, Hoàng thượng tương lai của Đại Hưng vương triều.
Nhưng Hồng Ngọc là ai? Vì sao phải thương tổn Nguyệt Kiều tiểu thư? Dường như sự tình cùng Tư Mã Triết có liên quan, làm thế nào có thể tìm được Tư Mã Triết và Hồng Ngọc?
Mộ Dung Phong trong lúc vô ý quay đầu, thấy được bộ dáng của Tiểu Ngũ, ánh mắt Tiểu Ngũ làm cho nàng trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, chính là cảm thấy, tiểu cô nương này, bên trong vẻ bề ngoài bình thường, tựa hồ ẩn giấu tâm tư gì.
Có lẽ là chính mình quá nhạy cảm.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nữ tử ở thời đại này, không có ý nghĩ của chính mình giống như nữ tử ở thời đại của Bạch Mẫn, cho dù nàng có ý tưởng gì đi chăng nữa, ở trước mắt tình huống này, nàng như thế nào có thể vì chủ nhân của mình báo thù? Chủ nhân của nàng, Nguyệt Kiều, chính là một thanh lâu nữ tử, nói trắng ra chính là một thứ đồ chơi của nam nhân, ngay cả là bị Tư Mã Triết bao dưỡng, cũng là không thể gặp qua một nữ tử, mà đối thủ cũng là Đại Hưng vương triều nhị Thái tử phi, nhưng lại không ai tin tưởng.
Ngẫm lại, có lẽ chỉ có bỏ đi con đường này.
Nhìn đến Nguyệt Kiều nằm trên giường, nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng, nàng khi đó, quyến rũ động lòng người, nhanh nhẹn ca múa, theo âm nhạc, vẻ mặt vui vẻ. Mà nay, không còn hơi thở, cũng không còn phiền não, trong lòng cũng không có gì vướng bận.
“Chàng tính an trí Tiểu Ngũ như thế nào?” Mộ Dung Phong hỏi, đi vào triều đại này, đã trải qua cái chết của hai người, đầu tiên là Mộ Dung phu nhân, sau là Nguyệt Kiều, đều là người nàng quen biết, nói chuyện nhiều, có chút liên hệ, nói chết là chết, làm cho nàng không thể không than thở thế sự vô thường.
Tư Mã Nhuệ nhìn Tiểu Ngũ vẫn đang khóc, nghĩ nghĩ: “Tối nay quá muộn rồi, trước hết mang nàng hồi phủ, ngày mai nói sau. Nhìn xem có hay không có người thích hợp, hoặc là làm nha hoàn, hoặc là gả cho người ta làm dâu, còn hơn ở lại nơi này.
Mộ Dung Phong gật gật đầu.
Nữ tử này cũng từng cùng hắn trải qua rất nhiều, hai người tuy rằng không có quan hệ xác thịt, nhưng lại thong thả cùng nhau như là tình huynh muội, Nguyệt Kiều vẫn kì vọng có thể sẽ cùng Tư Mã Triết một chỗ, chẳng sợ việc chỉ có thể làm tiểu thiếp, nhưng Tư Mã Triết căn bản là không tái lộ mặt, từ sau khi thành thân cùng Mộ Dung Thiên, cũng không còn tới Nguyệt Kiều các, vẫn là Tư Mã Nhuệ chiếu cố.
Tư Mã Nhuệ hiểu rất rõ sự tịch mịch và bất đắc dĩ của nàng. Nàng từng nói, Tư Mã Triết thích xem nàng khiêu vũ, nàng nhất định phải múa thật tốt điệu vũ đẹp nhất để Tư Mã Triết xem.
“Nguyệt Kiều kì thật là một nữ tử đáng thương. Nàng nguyên bản vốn là một tạp dịch ở Tuý Hoa lâu, chính là bởi vì lúc ấy Tư Mã Triết tâm trạng không tốt, đến nơi này giải sầu, trong lúc đó vô tình gặp được nàng. Thấy bộ dáng của nàng cùng Hồng Ngọc có vài phần tương tự, liền mua đêm đầu tiên của nàng, bao hạ nàng, vì nàng mà xây Nguyệt Kiều các, đem nàng giấu đi. Khi đó là quãng thời gian Nguyệt Kiều vui vẻ nhất, Tư Mã Triết đem nàng trở thành thế thân của Hồng Ngọc, ngày ngày ngủ lại. Đến khi tổ mẫu phát hiện hắn thường xuyên không ở trong cung, mới biết được hắn thường xuyên rời cung tìm hoan, hắn là Đại thái tử, là hoàng đế tương lai của Đại Hưng vương triều, tổ mẫu làm sao có thể cho phép hắn phóng túng như thế, liền thay hắn chỉ định Mộ Dung Thiên, cũng lấy ngôi vị hoàng đế uy hiếp, nói nếu hắn không hối cải, sẽ đem ngôi vị hoàng đế tiếp theo truyền cho Nhị thái tử là Tư Mã Cường. Cân nhắc mãi, hắn mới quyết định buông tha Nguyệt Kiều, lựa chọn ngôi vị hoàng đế!” Tư Mã Nhuệ mệt mỏi nói, nhìn bầu trời đêm mùa thu bên ngoài Nguyệt Kiều các, cười khổ một chút, “Lúc ấy tổ mẫu hoài nghi, Lưu phi lại lấy cớ này gây chuyện, vì bảo toàn vị trí thái tử, hắn thế nhưng lại thề thốt phủ nhận chính mình nhận thức Nguyệt Kiều, vì để bịt miệng Lưu phi, cũng là vì để bảo toàn tính mạng của Nguyệt Kiều, ta liền thay thế Tư Mã Triết nhận hết thảy. Kỳ thật, từ khi cùng tỷ tỷ của nàng Mộ Dung Thiên thành thân, Tư Mã Triết đã bắt đầu trở nên cần cù, mỗi ngày sáng sớm cùng phụ hoàng vào triều sớm, học xử lý quốc sự, cũng không tái rời cung mua vui, Nguyệt Kiều từ khi đó cũng bắt đầu không có gặp lại Tư Mã Triết. Thật không hiểu Hồng Ngọc là từ đâu biết chuyện Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết, cũng không biết nàng vì sao phải nảy lòng tham thương tổn Nguyệt Kiều, hơn nữa thủ đoạn còn phi thường tàn nhẫn.”
“Có lẽ Nguyệt Kiều cùng nàng dung mạo tương tự chính là nguyên nhân khiến Hồng Ngọc hoài nghi.” Mộ Dung Phong im lặng đứng bên cạnh Tư Mã Nhuệ.
“Nhưng mà, ta vẫn chưa rõ, nàng như thế nào biết đến sự tồn tại của Nguyệt Kiều, trừ phi có người nói cho nàng, nhưng mà, người biết đến chuyện tình của Nguyệt Kiều và Tư Mã Triết rất hiếm, trừ bỏ hoàng thúc, trong hoàng cung vốn không có người khác biết.” Tư Mã Nhuệ cau mày, nói.
Mộ Dung Phong cũng có chút nghi hoặc, rốt cuộc là ai biết chuyện này?
Một bên, Vương Bảo đã xử lý xong Nguyệt Kiều hậu sự, hắn là một người cẩn thận thông minh, biết nên như thế nào xử lý chuyện mà không gây ra phiền toái.
Tư Mã Nhuệ một chút nhíu mày, nhìn Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lẳng lặng nhìn Tư Mã Nhuệ, gằn từng tiếng chậm rãi nói: “Chàng trước đã nói qua, Lưu phi vẫn hoài nghi Nguyệt Kiều là nữ nhân của Tư Mã Triết, nhưng bởi vì lúc ấy có chàng thừa nhận là chàng cùng Nguyệt Kiều lui tới, Nguyệt Kiều các cũng là chàng xây nên, lấy tính cách của chàng, mọi người tự nhiên tin tưởng, ai cũng sẽ không hoài nghi một Đại thái tử, nhất là một hoàng đế tương lai được chọn của Đại Hưng vương triều, mọi người căn bản sẽ không tin tưởng, một Hoàng thượng tương lai lại coi trọng một nữ tử thanh lâu. Nhưng Lưu phi không những hoài nghi mà còn khẳng định. Cho nên bà ta sẽ khiến cho Hồng Ngọc vừa mới trở về đi xem, sau đó liền như chàng tưởng tượng, có lẽ sau khi Hồng Ngọc nhìn thấy Nguyệt Kiều, nàng lúc ấy liền hiểu được, bao dưỡng Nguyệt Kiều nhất định là Tư Mã Triết mà không phải là Tư Mã Nhuệ chàng, Tư Mã Nhuệ chàng cùng nàng đâu có quan hệ gì, làm gì lại đi mê luyến một nữ nhân có bộ dáng cùng nàng có vài phần tương tự đâu?”
Tư Mã Nhuệ gật gật đầu: “Ta vẫn cảm thấy Hồng Ngọc là một nữ nhân giỏi về tâm kế, ngay cả chính Ngụy đại nhân cũng nói, trong mấy nữ nhi của ông ta, đặc biệt có Hồng Ngọc này là người thông minh nhất, cẩn thận, xử sự khéo đưa đẩy, coi như là một người khéo léo.”
“Cho nên nếu chàng đi tìm nàng ta, kết quả chỉ có thể là làm lộ ra chuyện xưa của Tư Mã Triết cùng Nguyệt Kiều, làm cho Lưu phi lợi dụng, nếu Hoàng thượng biết Tư Mã Triết cùng một nữ tử thanh lâu lui tới, nhất định là tức giận, khó biết được có thể hay không sẽ phế đi thân phận Thái tử của Tư Mã Triết.” Mộ Dung Phong bình tĩnh nói.
“Chẳng lẽ lại để nàng ta không phải chịu trách nhiệm gì sao?” Tư Mã Nhuệ oán hận nói.
“Đương nhiên không phải như vậy, chính là, ta không rõ ràng lắm, ta chỉ là cảm thấy, lấy việc Hồng Ngọc làm, rất thông minh, cổ nhân nói, thông minh bị thông minh lầm, có đôi khi quá thông minh, chính là ngu xuẩn. Nàng nhất định có tâm bệnh, làm cho nàng không dám đối mặt Tư Mã Cường mà không thẹn, nếu không nàng sẽ không dùng hết mọi biện pháp lấy lòng Tư Mã Cường, nghe theo chủ ý của Lưu phi như thế.” Mộ Dung Phong nghĩ nghĩ, nói.
Tư Mã Nhuệ không nói gì.
“Nhưng mà, đây cũng chỉ là suy đoán của chúng ta, còn có thể có khả năng khác, hơn nữa ta cũng có chút do dự, nếu thật là có Lưu phi tham gia vào trong đó, hoàn toàn có thể đem sự tình biến thành lớn hơn một chút, mà không cần đẩy Nguyệt Kiều vào chỗ chết, nàng hoàn toàn có thể cho Hoàng thượng biết việc này, mà ngồi thu ngư ông đắc lợi.” Mộ Dung Phong có chút do dự nói. “Trước mắt chúng ta chỉ có thể yên lặng mà xem sự biến này.”
Một bên Tiểu Ngũ, cúi đầu, khóc, thanh âm không lớn, lệ từng giọt từng giọt một rơi xuống, nhưng tai vẫn đang nghe nội dung Tư Mã Nhuệ cùng Mộ Dung Phong nói chuyện.
Nàng là nha hoàn bên người Nguyệt Kiều, nhưng lúc Tư Mã Nhuệ đến nàng không thường xuất hiện, bởi vì Nguyệt Kiều nói, Tứ thái tử là người tốt, chuyện của chính mình cùng Tứ thái tử không quan hệ, hắn đến đây, tuyệt đối không cần quấy rầy. Nhưng Tiểu Ngũ biết, người mà Nguyệt Kiều thực sự nhớ đến là Tư Mã Triết, đại ca của Tư Mã Nhuệ, Hoàng thượng tương lai của Đại Hưng vương triều.
Nhưng Hồng Ngọc là ai? Vì sao phải thương tổn Nguyệt Kiều tiểu thư? Dường như sự tình cùng Tư Mã Triết có liên quan, làm thế nào có thể tìm được Tư Mã Triết và Hồng Ngọc?
Mộ Dung Phong trong lúc vô ý quay đầu, thấy được bộ dáng của Tiểu Ngũ, ánh mắt Tiểu Ngũ làm cho nàng trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời, chính là cảm thấy, tiểu cô nương này, bên trong vẻ bề ngoài bình thường, tựa hồ ẩn giấu tâm tư gì.
Có lẽ là chính mình quá nhạy cảm.
Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nữ tử ở thời đại này, không có ý nghĩ của chính mình giống như nữ tử ở thời đại của Bạch Mẫn, cho dù nàng có ý tưởng gì đi chăng nữa, ở trước mắt tình huống này, nàng như thế nào có thể vì chủ nhân của mình báo thù? Chủ nhân của nàng, Nguyệt Kiều, chính là một thanh lâu nữ tử, nói trắng ra chính là một thứ đồ chơi của nam nhân, ngay cả là bị Tư Mã Triết bao dưỡng, cũng là không thể gặp qua một nữ tử, mà đối thủ cũng là Đại Hưng vương triều nhị Thái tử phi, nhưng lại không ai tin tưởng.
Ngẫm lại, có lẽ chỉ có bỏ đi con đường này.
Nhìn đến Nguyệt Kiều nằm trên giường, nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng, nàng khi đó, quyến rũ động lòng người, nhanh nhẹn ca múa, theo âm nhạc, vẻ mặt vui vẻ. Mà nay, không còn hơi thở, cũng không còn phiền não, trong lòng cũng không có gì vướng bận.
“Chàng tính an trí Tiểu Ngũ như thế nào?” Mộ Dung Phong hỏi, đi vào triều đại này, đã trải qua cái chết của hai người, đầu tiên là Mộ Dung phu nhân, sau là Nguyệt Kiều, đều là người nàng quen biết, nói chuyện nhiều, có chút liên hệ, nói chết là chết, làm cho nàng không thể không than thở thế sự vô thường.
Tư Mã Nhuệ nhìn Tiểu Ngũ vẫn đang khóc, nghĩ nghĩ: “Tối nay quá muộn rồi, trước hết mang nàng hồi phủ, ngày mai nói sau. Nhìn xem có hay không có người thích hợp, hoặc là làm nha hoàn, hoặc là gả cho người ta làm dâu, còn hơn ở lại nơi này.
Mộ Dung Phong gật gật đầu.
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn