Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 39
Yên Ngọc quỳ trên mặt đất, khóc nói – “Yên Ngọc bất kính, muộn như thế còn đánh thức Thái hậu nương nương, thỉnh Thái hậu nương thứ tội, chỉ là thái tử phi nhà nô tỳ đột nhiên sốt cao, mà Thái y trong phủ đã theo Tứ thái tử đến Túy Hoa Lâu rồi, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, chỉ cầu Thái hậu nương nương cho Thái y của cung Tường Phúc qua thăm bệnh giúp. Cầu Thái hậu nương ân chuẩn, càng sớm càng tốt.”
Thái hậu vừa nghe liền thốt lên giận dữ – “Nghiệt tử này, thật đáng giận. Mau đi gọi Thái y của ta tới phủ tứ thái tử, chuẩn bị kiệu, ta muốn qua thăm một cái, Phong nhi đáng thương, trong nhà còn đang có chuyện đau buồn, vậy mà nghiệt tử Nhuệ nhi này còn đi Túy Hoa Lâu, thật…thật tức chết đi được!”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Mộ Dung Phong, Thái hậu rất đau lòn, còn la hét bắt người lập tức phá hủy Túy Hoa Lâu, Tiểu Đức Tử sợ tới mức cứ liên tục khuyên can – “Thái hậu nương nương, tạm tha cho họ đi, nay thái tử phi đã ra nông nỗi này, người vẫn là quan trọng hơn cả.”
Thái y tất bận hơn nửa đêm, tới tận sáng sớm, Mộ Dung Phong cuối cùng mới tỉnh lại, người bớt nóng hơn, nhưng thần sắc thoạt nhìn vẫn tái nhợt như trước.
Mộ Dung Phong nhìn thấy Thái hậu, gượng cười nói – “Tổ mẫu, sao người lại tới đây?”
“Phong nhi à, tổ mẫu thật sự rất xin lỗi con, nghiệt tử Nhuệ nhi này thật đáng giận, chờ tới sáng, ta lập tức sẽ cho người đi san bằng Túy Hoa Lâu thành bình địa, đòi lại công bằng cho con.” – Thái hậu cũng một đêm không ngủ, vẫn thức, xem Thái y bận rộn – “Phong nhi à, con phải nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng ngại gì, trong hoàng cung này không thiếu cái gì, nghỉ dưỡng thật tốt mấy hôm này, đợi khỏi bệnh rồi, Thái hậu nhất định bắt nghiệt tử Nhuệ nhi kia tạ tội với con.”
“Tổ mẫu, đừng làm như vậy có được không, chuyện bực mình này, nếu lộ ra ngoài, e là Phong nhi chẳng còn mặt mũi nào nữa.” – Mộ Dung Phong yếu ớt gắng gượng cười, nụ cười trong vắt mà khiến người ta đau lòng, yếu ớt, thản nhiên, ẩn chứa chút không đành lòng và bi ai. – “Đừng trách cứ người khác, Nguyệt Kiều cô nương kia tuy là thanh lâu nữ tử, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ, bằng không, con gái nhà người ta đang yên đang lành ai muốn dấn thân vào nơi hố lửa ấy? Huống hồ nàng cũng chỉ bán nghệ không bán thân, vì vẻ ngoài xinh đẹp, lại ca múa giỏi, Tứ thái tử thích nàng cũng không có gì không phải. Tổ mẫu, người mặc kệ chàng đi.”
Thái hậu thở dài thật sâu, không biết nói gì mới phải.
“Tổ mẫu, thôi người nghỉ ngơi đi, Phong nhi không việc gì nữa rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.” – Mộ Dung Phong thực ra trong lòng rất buồn, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, trách làm sao được? Chẳng lẽ bắt ép Tư Mã Nhuệ về sao? Về rôi thì biết làm sao đây?
“Hay là ta cho người kêu Nhuệ nhi về?” – Thái hậu thử hỏi.
“Dạ thôi.” – Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu – “Cứ kệ chàng đi thôi. Phong nhi giờ cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ muốn ở một mình yên ổn nghỉ ngơi, bây giờ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn thôi, cũng không cần bắt ép Tứ thái tử trở về, có lẽ, Nguyệt Kiều cô nương cũng bệnh thực sự nặng, nhất thời không thể rời đi, dù có gọi chàng về, trong lòng còn vướng bận, chỉ càng thêm phiền não.”
Thái hậu không nói gì, nha đầu này, sao cứ buồn bã như thế, cứ buồn bã khiến trong lòng Thái hậu cũng buồn theo, kỳ thật, thân là nữ nhân, gả cho nam nhân cả đời, cũng có những lúc bất đắc dĩ, làm sao có nhiều chuyện thần tiên quyến lữ như thế được.
Tất cả chẳng phải tại đứa con thân làm Hoàng thượng của mình nhất thời giở chứng, nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, khiến cho Mộ Dung phu nhân trong lòng đau khổ, trong đầu mới nảy ra ý định tự sát sao?
Khi Tư Mã Nhuệ trở về đã là buổi sáng ba hôm sau.
Bước vào phủ đệ của mình liền cảm thấy có gì không ổn, rất yên ắng, yên ắng khiến lòng người hốt hoảng, gọi một tiếng – “Vương Bảo!”
“Gia!” – Vương Bảo lập tức từ bên trong chạy ra, vừa thấy Tư Mã Nhuệ, vui sướng vô cùng nói – “Gia, thế là ngài đã trở về, thật khiến nô tài sốt ruột muốn chết, ngài mà không về sớm, e là nô tài bị trách phạt đến chết mất.”
Tư Mã Nhuệ nhíu mày một cái, cười cười – “Vương Bảo, ai dám trách ngươi?”
“Gia, trước mắt ngài đừng chuyện phiếm với nô tài nữa, mau đi thăm thái tử phi một chút đi.” – Vương Bảo ngừng cười, nói nhỏ – “Đã bệnh mấy ngày nay, vẫn chưa thuyên giảm.”
Tư Mã Nhuệ nửa ngày không phản ứng gì, cứ nhìn Vương Bảo.
“Gia, ngài mau vào đi.” – Vương Bảo nhỏ nhẹ thúc giục.
Tư Mã Nhuệ nhìn Vương Bảo nửa ngày, xác nhận hắn không có nói giỡn, mới vội vàng chạy tới phòng của Mộ Dung Phong (Juu: máu lên não chậm quá =.=”), vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y rất nồng, rồi lại thấy Mộ Dung Phong nằm trên giường, vừa mới thấy vậy, Tư Mã Nhuệ cảm thấy tim mình như bị dao khía.
Mộ Dung Phong lẳng lặng ngủ, sắc mặt tái nhợt dọa người, tóc lòa xòa trên gối, nằm như thể một cơn gió thổi qua là biến mất.
“Yên Ngọc!” - Giọng Tư Mã Nhuệ tựa như thốt ra từ trong tim, mang nặng phẫn nộ và đau lòng – “Chuyện gì đã xảy ra thế này?”
Yên Ngọc bị giọng nói của hắn dọa cho giật mình, run run nói – “Thái tử phi bị bệnh.”
“Ta biết, ta hỏi ngươi, chuyện gì đã xảy ra?” – Tư Mã Nhuệ tức tối hỏi.
“Hôm ngài đi…chính là buổi sáng hôm đi Túy Hoa Lâu…mẫu thân của thái tử phi, chính là Mộ Dung phu nhân treo cổ tự sát ở nhà, thái tử phi trở về chỉ kịp gặp mặt lần cuối, khi trở về chưa cơm nước gì hết, chiều tối đã sốt cao, Thái y trong phủ theo ngài ra ngoài, nô tỳ phải đi tìm Thái hậu nương nương mời một vị Thái y tới đây, Thái y bận rộn hơn nửa đêm mới có thể làm cho thái tử phi tỉnh lại. Nhưng mấy hôm nay, tình hình chủ nhân không có gì tiến triển, thường thường chỉ nửa tỉnh nửa mê, Thái y nói là do trong lòng buồn bực gây nên, nhưng, chúng nô tài lại không biết phải làm sao cho thái tử phi vui vẻ, chỉ biết đều đặn sắc thuốc hàng ngày.” – Yên Ngọc trong lòng tức giận, thầm nghĩ: Ngài nói chuyện xảy ra thế nào sao, bây giờ tức giận, sớm biết thì đi làm gì?
“Sao hôm ấy không báo ngay cho ta?” – Tư Mã Nhuệ ngồi bên giường, đưa tay ra mà không dám chạm vào, làn da Mộ Dung Phong tái nhợt đến nỗi cảm giác như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
“Vương Bảo đã tới tìm ngài, nhưng ngài không hề để ý đến hắn.” – Yên Ngọc cúi đầu nói.
Tư Mã Nhuệ sững người, nửa ngày không nói năng, Vương Bảo quả thật có đến tìm hắn, nhưng lúc ấy hắn mải lo chuyện của Nguyệt Kiều, cho nên không hề để ý, cứ nghĩ Vương Bảo chỉ qua hầu hạ hắn. – “Mấy ngày nay xử lý thế nào?”
“Thái y bên chỗ Thái hậu nương nương vẫn qua đây xem bệnh, uống thuốc. Thái y nói, chỉ có thể từ từ điều trị. Đại thái tử phi đã tới vài lần, Tuyết phi cũng đã tới, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều ghé qua thăm.” – Yên Ngọc nhủ thầm: Chỉ có mỗi mình ngài chẳng thấy mặt đâu.
Tư Mã Nhuệ không thốt nên lời, tự biết đuối lý.
Trên giường Mộ Dung Phong hơi hơi giật mình, Tư Mã Nhuệ cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi – “Phong nhi, ổn không?”
Mộ Dung Phong mở mắt ra thấy Tư Mã Nhuệ, lập tức cắn răng oán hận nói – “Không ổn. Hơn nữa thấy ngươi các không ổn.” – Nói xong, sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, vốn là không để ý tới người này, sao còn nói chuyện với hắn?!
Tư Mã Nhuệ trong lòng giật thót, nhưng lại có chút mơ hồ vui sướng, mỉm cười nhìn Mộ Dung Phong – “Thực xin lỗi, Phong nhi, ta không nhờ mấy ngày qua xảy ra nhiều biến cố như vậy. Chỉ là…” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng dừng một chút rồi nói tiếp – “Nguyệt Kiều, hôm ấy khi múa ngã bị thương ở chân, ta không ngờ…”
Mộ Dung Phong nhắm mắt, thản nhiên nói – “Ta mệt. Ngươi đừng có làm phiền ta.”
“Được.” - Tư Mã Nhuệ kỳ thực rất vui vẻ, chỉ cần Mộ Dung Phong còn nói chuyện với hắn là được, dù có ghét hắn giận hắn thế nào, chỉ cần còn để ý tới hắn là được – “Ta muốn ngồi lại đây không nói gì có được không?”
Mộ Dung không hé răng nửa lời, coi như trước mắt không có ai.
Tư Mã Nhuệ lẳng lặng ngồi, không dám mở miệng nữa, nhiều ngày nay, người tuy ở Nguyệt Kiều Các, nhưng lòng thì trống trải, toàn mơ hồ tưởng tượng như thế, cứ nghĩ bước một bước vào phủ Tứ thái tử, nhìn thấy Mộ Dung Phong, lòng liền tràn đầy hạnh phúc, nay thực sự thấy được Mộ Dung Phong, đột nhiên, cảm thấy mọi thứ đều chân thực và bình an đến thế.
Thái hậu vừa nghe liền thốt lên giận dữ – “Nghiệt tử này, thật đáng giận. Mau đi gọi Thái y của ta tới phủ tứ thái tử, chuẩn bị kiệu, ta muốn qua thăm một cái, Phong nhi đáng thương, trong nhà còn đang có chuyện đau buồn, vậy mà nghiệt tử Nhuệ nhi này còn đi Túy Hoa Lâu, thật…thật tức chết đi được!”
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Mộ Dung Phong, Thái hậu rất đau lòn, còn la hét bắt người lập tức phá hủy Túy Hoa Lâu, Tiểu Đức Tử sợ tới mức cứ liên tục khuyên can – “Thái hậu nương nương, tạm tha cho họ đi, nay thái tử phi đã ra nông nỗi này, người vẫn là quan trọng hơn cả.”
Thái y tất bận hơn nửa đêm, tới tận sáng sớm, Mộ Dung Phong cuối cùng mới tỉnh lại, người bớt nóng hơn, nhưng thần sắc thoạt nhìn vẫn tái nhợt như trước.
Mộ Dung Phong nhìn thấy Thái hậu, gượng cười nói – “Tổ mẫu, sao người lại tới đây?”
“Phong nhi à, tổ mẫu thật sự rất xin lỗi con, nghiệt tử Nhuệ nhi này thật đáng giận, chờ tới sáng, ta lập tức sẽ cho người đi san bằng Túy Hoa Lâu thành bình địa, đòi lại công bằng cho con.” – Thái hậu cũng một đêm không ngủ, vẫn thức, xem Thái y bận rộn – “Phong nhi à, con phải nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng ngại gì, trong hoàng cung này không thiếu cái gì, nghỉ dưỡng thật tốt mấy hôm này, đợi khỏi bệnh rồi, Thái hậu nhất định bắt nghiệt tử Nhuệ nhi kia tạ tội với con.”
“Tổ mẫu, đừng làm như vậy có được không, chuyện bực mình này, nếu lộ ra ngoài, e là Phong nhi chẳng còn mặt mũi nào nữa.” – Mộ Dung Phong yếu ớt gắng gượng cười, nụ cười trong vắt mà khiến người ta đau lòng, yếu ớt, thản nhiên, ẩn chứa chút không đành lòng và bi ai. – “Đừng trách cứ người khác, Nguyệt Kiều cô nương kia tuy là thanh lâu nữ tử, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ, bằng không, con gái nhà người ta đang yên đang lành ai muốn dấn thân vào nơi hố lửa ấy? Huống hồ nàng cũng chỉ bán nghệ không bán thân, vì vẻ ngoài xinh đẹp, lại ca múa giỏi, Tứ thái tử thích nàng cũng không có gì không phải. Tổ mẫu, người mặc kệ chàng đi.”
Thái hậu thở dài thật sâu, không biết nói gì mới phải.
“Tổ mẫu, thôi người nghỉ ngơi đi, Phong nhi không việc gì nữa rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi.” – Mộ Dung Phong thực ra trong lòng rất buồn, nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, trách làm sao được? Chẳng lẽ bắt ép Tư Mã Nhuệ về sao? Về rôi thì biết làm sao đây?
“Hay là ta cho người kêu Nhuệ nhi về?” – Thái hậu thử hỏi.
“Dạ thôi.” – Mộ Dung Phong nhẹ nhàng lắc đầu – “Cứ kệ chàng đi thôi. Phong nhi giờ cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ muốn ở một mình yên ổn nghỉ ngơi, bây giờ, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là ổn thôi, cũng không cần bắt ép Tứ thái tử trở về, có lẽ, Nguyệt Kiều cô nương cũng bệnh thực sự nặng, nhất thời không thể rời đi, dù có gọi chàng về, trong lòng còn vướng bận, chỉ càng thêm phiền não.”
Thái hậu không nói gì, nha đầu này, sao cứ buồn bã như thế, cứ buồn bã khiến trong lòng Thái hậu cũng buồn theo, kỳ thật, thân là nữ nhân, gả cho nam nhân cả đời, cũng có những lúc bất đắc dĩ, làm sao có nhiều chuyện thần tiên quyến lữ như thế được.
Tất cả chẳng phải tại đứa con thân làm Hoàng thượng của mình nhất thời giở chứng, nạp Mộ Dung Tuyết làm phi, khiến cho Mộ Dung phu nhân trong lòng đau khổ, trong đầu mới nảy ra ý định tự sát sao?
Khi Tư Mã Nhuệ trở về đã là buổi sáng ba hôm sau.
Bước vào phủ đệ của mình liền cảm thấy có gì không ổn, rất yên ắng, yên ắng khiến lòng người hốt hoảng, gọi một tiếng – “Vương Bảo!”
“Gia!” – Vương Bảo lập tức từ bên trong chạy ra, vừa thấy Tư Mã Nhuệ, vui sướng vô cùng nói – “Gia, thế là ngài đã trở về, thật khiến nô tài sốt ruột muốn chết, ngài mà không về sớm, e là nô tài bị trách phạt đến chết mất.”
Tư Mã Nhuệ nhíu mày một cái, cười cười – “Vương Bảo, ai dám trách ngươi?”
“Gia, trước mắt ngài đừng chuyện phiếm với nô tài nữa, mau đi thăm thái tử phi một chút đi.” – Vương Bảo ngừng cười, nói nhỏ – “Đã bệnh mấy ngày nay, vẫn chưa thuyên giảm.”
Tư Mã Nhuệ nửa ngày không phản ứng gì, cứ nhìn Vương Bảo.
“Gia, ngài mau vào đi.” – Vương Bảo nhỏ nhẹ thúc giục.
Tư Mã Nhuệ nhìn Vương Bảo nửa ngày, xác nhận hắn không có nói giỡn, mới vội vàng chạy tới phòng của Mộ Dung Phong (Juu: máu lên não chậm quá =.=”), vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y rất nồng, rồi lại thấy Mộ Dung Phong nằm trên giường, vừa mới thấy vậy, Tư Mã Nhuệ cảm thấy tim mình như bị dao khía.
Mộ Dung Phong lẳng lặng ngủ, sắc mặt tái nhợt dọa người, tóc lòa xòa trên gối, nằm như thể một cơn gió thổi qua là biến mất.
“Yên Ngọc!” - Giọng Tư Mã Nhuệ tựa như thốt ra từ trong tim, mang nặng phẫn nộ và đau lòng – “Chuyện gì đã xảy ra thế này?”
Yên Ngọc bị giọng nói của hắn dọa cho giật mình, run run nói – “Thái tử phi bị bệnh.”
“Ta biết, ta hỏi ngươi, chuyện gì đã xảy ra?” – Tư Mã Nhuệ tức tối hỏi.
“Hôm ngài đi…chính là buổi sáng hôm đi Túy Hoa Lâu…mẫu thân của thái tử phi, chính là Mộ Dung phu nhân treo cổ tự sát ở nhà, thái tử phi trở về chỉ kịp gặp mặt lần cuối, khi trở về chưa cơm nước gì hết, chiều tối đã sốt cao, Thái y trong phủ theo ngài ra ngoài, nô tỳ phải đi tìm Thái hậu nương nương mời một vị Thái y tới đây, Thái y bận rộn hơn nửa đêm mới có thể làm cho thái tử phi tỉnh lại. Nhưng mấy hôm nay, tình hình chủ nhân không có gì tiến triển, thường thường chỉ nửa tỉnh nửa mê, Thái y nói là do trong lòng buồn bực gây nên, nhưng, chúng nô tài lại không biết phải làm sao cho thái tử phi vui vẻ, chỉ biết đều đặn sắc thuốc hàng ngày.” – Yên Ngọc trong lòng tức giận, thầm nghĩ: Ngài nói chuyện xảy ra thế nào sao, bây giờ tức giận, sớm biết thì đi làm gì?
“Sao hôm ấy không báo ngay cho ta?” – Tư Mã Nhuệ ngồi bên giường, đưa tay ra mà không dám chạm vào, làn da Mộ Dung Phong tái nhợt đến nỗi cảm giác như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.
“Vương Bảo đã tới tìm ngài, nhưng ngài không hề để ý đến hắn.” – Yên Ngọc cúi đầu nói.
Tư Mã Nhuệ sững người, nửa ngày không nói năng, Vương Bảo quả thật có đến tìm hắn, nhưng lúc ấy hắn mải lo chuyện của Nguyệt Kiều, cho nên không hề để ý, cứ nghĩ Vương Bảo chỉ qua hầu hạ hắn. – “Mấy ngày nay xử lý thế nào?”
“Thái y bên chỗ Thái hậu nương nương vẫn qua đây xem bệnh, uống thuốc. Thái y nói, chỉ có thể từ từ điều trị. Đại thái tử phi đã tới vài lần, Tuyết phi cũng đã tới, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều ghé qua thăm.” – Yên Ngọc nhủ thầm: Chỉ có mỗi mình ngài chẳng thấy mặt đâu.
Tư Mã Nhuệ không thốt nên lời, tự biết đuối lý.
Trên giường Mộ Dung Phong hơi hơi giật mình, Tư Mã Nhuệ cúi đầu, nhỏ nhẹ hỏi – “Phong nhi, ổn không?”
Mộ Dung Phong mở mắt ra thấy Tư Mã Nhuệ, lập tức cắn răng oán hận nói – “Không ổn. Hơn nữa thấy ngươi các không ổn.” – Nói xong, sửng sốt một chút, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu, vốn là không để ý tới người này, sao còn nói chuyện với hắn?!
Tư Mã Nhuệ trong lòng giật thót, nhưng lại có chút mơ hồ vui sướng, mỉm cười nhìn Mộ Dung Phong – “Thực xin lỗi, Phong nhi, ta không nhờ mấy ngày qua xảy ra nhiều biến cố như vậy. Chỉ là…” – Tư Mã Nhuệ nhẹ nhàng dừng một chút rồi nói tiếp – “Nguyệt Kiều, hôm ấy khi múa ngã bị thương ở chân, ta không ngờ…”
Mộ Dung Phong nhắm mắt, thản nhiên nói – “Ta mệt. Ngươi đừng có làm phiền ta.”
“Được.” - Tư Mã Nhuệ kỳ thực rất vui vẻ, chỉ cần Mộ Dung Phong còn nói chuyện với hắn là được, dù có ghét hắn giận hắn thế nào, chỉ cần còn để ý tới hắn là được – “Ta muốn ngồi lại đây không nói gì có được không?”
Mộ Dung không hé răng nửa lời, coi như trước mắt không có ai.
Tư Mã Nhuệ lẳng lặng ngồi, không dám mở miệng nữa, nhiều ngày nay, người tuy ở Nguyệt Kiều Các, nhưng lòng thì trống trải, toàn mơ hồ tưởng tượng như thế, cứ nghĩ bước một bước vào phủ Tứ thái tử, nhìn thấy Mộ Dung Phong, lòng liền tràn đầy hạnh phúc, nay thực sự thấy được Mộ Dung Phong, đột nhiên, cảm thấy mọi thứ đều chân thực và bình an đến thế.
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn