Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 132
Thái hậu mỉm cười nhu hòa: “Ngươi cũng không nên tức giận làm gì. Nhuệ nhi trước giờ vẫn nổi tiếng ngỗ nghịch, ai gia thật không hiểu đã thế sao Uyển Lộ còn thích hắn. Lại càng không hiểu vì lý do gì Hoàng thượng lại đáp ứng gả Uyển Lộ cho hắn nữa. Ai gia còn chưa tức giận cơ mà. Uyển Lộ là một cô nương tốt, Nhuệ nhi với cô nương ấy thật không xứng đôi. Nhưng chuyện đã đến nước này ai gia cũng không có cách gì. Ngươi có gì bất mãn hẳn là nên tìm Nhuệ nhi mà bắt lỗi đi. Trong cung này sợ là chẳng còn ai quản nổi hắn rồi, ai gia cũng là lực bất tòng tâm.”
Mạnh lão thái thái suýt chút nữa là tức đến phát nghẹn. Thế này không phải là đang giễu cợt ta sao?!
“Các người khinh thường ta không dám làm có phải không?” Mạnh lão thái thái tức đến nổ đom đóm mắt, “Các người ỷ mình là Thái hậu và Hoàng hậu muốn khi dễ ta sao? Mấy cái danh xưng này ta chưa từng để vào trong mắt. Giờ ta sẽ đi tìm tên hỗn đản Tư Mã Nhuệ giải quyết. Ta mà không lôi được hắn ra khỏi Hợp Ý Uyển, ta sẽ không nhận mình là tỷ tỷ của đương kim Hoàng thượng nữa!”
Thái hậu cười nhẹ không thèm nói tiếp, trong bụng lại thầm nghĩ: Ta thừa biết ngươi dám. Ta lại càng hiểu Nhuệ nhi hơn. Hắn nhất định dám đá ngươi ra khỏi Hợp Ý Uyển. Lúc trước vì Phong nhi mất tích sinh tử chưa rõ, hắn mới ngây ngô, phiền muộn mất hết phong độ trước kia như vậy. Nay Phong nhi cũng đã trở về, hắn không tìm người gây chuyện thì thôi, ngươi lại dám vác mặt đến tìm hắn. Thật là hồ đồ mà. Cách đây không lâu đến gây chuyện Phong nhi cũng đã tỏ rõ thái độ. Ai nha trí nhớ cũng thật kém cỏi quá đi.
Tục ngữ có câu: Không phải người một nhà thì không nên tiến vào nhà người ta. Phong nhi thoạt nhìn có vẻ ôn nhu nhưng kỳ thực ngoài mềm trong cứng. Nhuệ nhi lại răm rắp nghe lời nàng. Lần trước đã một lần còn chưa thấy rõ sao? Lão thái thái ngươi quả thật đầu óc không được minh mẫn mà.
Mạnh lão thái thái nói xong liền đứng dậy bỏ ra ngoài. Thái hậu cùng Hoàng hậu thở phào nhẽ nhõm. Cuối cùng cũng đã rời đi, nếu còn rề rà thêm chút nữa hai người nhất định nhịn không được đã ngáp đến chảy nước mắt rồi. Chắc là thẳng tới Hợp Ý Uyển rồi. Bất quá, nghĩ đến lại thấy đã làm khó Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong rồi. Nói không chừng lại sắp có mưa to gió lớn.
“Tiểu Đức Tử, ngươi nhanh đi xem một chút. Có việc gì lập tức trở về bẩm báo. Hoàng hậu, con cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Thái hâư cười nói, “Ta đợi một lát xem có chuyện gì không. Phong nhi thực hợp ý ta, dám cùng tỷ tỷ của Hoàng thượng đối nghịch. Ngẫm lại thật đáng giận mà. Rõ ràng là bậc tiểu bối, trước mặt ta đến nửa điểm lễ nghi cũng không có. Càng ngày càng bành trướng, chẳng biết phân biệt lớn nhỏ gì. Thật là không có giáo dưỡng.”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu tán thành. Thật là mệt mỏi. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn. Lão thái thái này tinh thần chiến đấu thực cao. Mưa gió thế này cũng không ngăn được bà ta.
Đại môn Hợp Ý Uyển, mưa gió quật ầm ầm. Mưa gió vần vũ chỉ nhìn thôi đã muốn vào nhà quấn chăn đánh một giấc, vậy mà khách vẫn đến cửa.
Xuân Liễu vội chạy đến báo tin cho Mộ Dung Phong. Quần áo đơn bạc, thanh âm có chút run rẩy có lẽ bị nhiễm lạnh. Tuy là mưa mùa hè, nhưng mưa gió hỗn loạn sấm chớp đì đùng vẫn là có chút cảm giác lạnh.
“Tứ thái tử, Tứ thái tử phi, là Mạnh lão thái thái ạ. Bên ngoài bà ấy đang cho hạ nhân phá cửa, bảo rằng nhất định phải gặp bằng được Tứ thái tử, rằng…” Xuân Liễu không dám nói tiếp mà lui xuống. Những lời kia, Mạnh lão thái thái thái có thể nói nhưng một nha đầu nho nhỏ như nàng nào dám tùy tiện nói ra.
“Miệng bà ấy chẳng thể nói được lời hay. Chắc là chửi mắng gì ta nên Xuân Liễu mới không dám nói. Ta cũng chẳng cần ép nàng làm gì. Chỉ cần ra ngoài khẳng định sẽ nghe được.” Tư Mã Nhuệ cười cười trong mắt lại ẩn tia tức giận. Lão thái thái này ỷ trước đây hắn đau khổ sống không bằng chết không thèm để ý đến bà ta mà làm càn. Nay hắn đã tỉnh táo lại còn không biết thân tự tìm đến thật chán sống mà. “Mời bà ấy vào. Bảo rằng ta đang chờ bà ấy. Phong nhi, chúng ta lên tiền sảnh nhìn một chút.”
Mộ Dung Phong mỉm cười lười biếng đáp: “Tùy ý chàng đi. Ta mệt mỏi chỉ muốn ngủ một lát. Chuyện phiền toái chàng gây ra tự tìm cách giải quyết đi. Ta mặc kệ.”
Tư Mã Nhuệ cố ý bày ra bộ dáng tức giận: “Tốt. Nàng chính là chỉ muốn đồng cam không muốn cộng khổ mà. Phiền toái này ta sợ nàng cũng không tránh được nha.”
“Ha ha,” Mộ Dung Phong cười phá lên, “Lúc ấy chàng là người cưới người ta, nay lại không chịu nhận. Người nhà người ta tìm đến cửa, chàng không tự mình xử lý lại còn bắt ta ra mặt sao? Mạnh lão thái thái kia nói gì thì cũng là tỷ tỷ của Hoàng thượng. Luận vai vế chính là bác ruột của chàng. Ta chỉ là một tiểu bối nho nhỏ nào dám trêu chọc một lão thái thái không nói lý lẽ như thế. Tục ngữ có nói tú tài gặp binh có lý cũng không thể nói rõ ràng. Ta lại càng không muốn nói rõ làm gì, tự nhiên lại tự mình phá hư tâm trạng. Ta thấy là ta vẫn nên đi ngủ thôi. Mưa gió cả đêm không ngủ chính là lãng phí.”
Nói xong liền nằm xuống thật. Rèm mắt khép lại trên môi ẩn hiện nét cười xinh đẹp.
Tư Mã Nhuệ thở dài: “Vẫn là ta mệnh khổ. Lúc ấy phụ vương làm chủ, lòng ta đã sớm như tro tàn nguội lạnh trước thế sự. Ta nào biết lại phiền toái thế này. Thật chán ghét mà. Biết sớm thế này lúc trước đã sớm dập tắt ý niệm trong đầu bà ấy. Dù sao ta cũng nể bà ấy là thân thích. Aizz làm người chính là không nên quá thiện lương.” Vừa lầm bầm vừa bước nhanh ra ngoài.
Tiền sảnh, Mạnh lão thái thái đang ngồi thở phì phò. Vài hạ nhân đứng bên cạnh trên người ướt đẫm có chút run rẩy nhưng vẫn là một đám người háo chiến ánh mắt sáng rực.
“Lão thái thái thật khỏe mạnh. Mưa lớn thế này người còn thân chinh đến Hợp Ý Uyển thăm chất nhi. Chất nhi thật cảm động.” Tư Mã Nhuệ cười hì hì ngồi ghế trên nhìn xuống bày ra bộ dáng hớn hở.
“Xú tiểu tử, ngươi còn dám vác mặt ra gặp ta!” Mạnh lão thái thái hung tợn quát, “Ngươi an bài cho Uyển Lộ ở phủ Tứ thái tử chẳng hề đoái hoài là có ý gì? Muốn tức chết ta có phải không?”
Tư Mã Nhuệ thờ ơ cười, “Chính là nói để người ở đó cũng không ổn nha. Trong hoàng cung này tiểu nhân đầy rẫy nếu nàng ta trụ lại thời gian quá lâu thái giám cùng bọn nha đầu lại chẳng giở trò mới lạ. Không bằng như vầy đi nếu bác nguyện ý chất nhi liền viết một cái hưu thư. Nhân lúc người còn ở đây liền mang về luôn nha?”
“Ngươi!–” Mạnh lão thái thái tức giận đến nỗi đánh rớt cái chén đang cầm. Thân mình run rẩy tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Tư Mã Nhuệ, ngươi ỷ ngươi là Tứ thái tử liền không nói đạo lý. Uyển Lộ là chính ngươi thú vào nhà ngươi cũng dám hưu nàng. Ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!”
“Uy, người nói chất nhi mới nhớ nha. Lúc cử hành hôn lễ chất nhi vẫn nhớ là mình uống rượu, hỷ khăn trên đầu tân nương chưa hề gỡ xuống. Nói như thế chính là chất nhi còn chưa hoàn thành hôn lễ. Theo lệ của Đại Hưng ta, nếu đêm động phòng tân lang không tháo hỷ khăn của tân nương xuống, tân nương không được tự mình gỡ ra. Trừ phi là tân lang làm nếu không không thể xem như là đã thành thân. Phiền người tự mình đến hỏi cháu gái bảo bối của người xem hỷ khăn có phải là do nàng gỡ xuống. Nếu là nàng làm thực không thể xem là người của Tư Mã Nhuệ ta được. Nàng ở Tứ thái tử phủ thực là không thích hợp.” Tư Mã Nhuệ trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhưng ngữ khí lạnh băng làm người ta nghe xong liền đông cứng tại chỗ.
Mạnh lão thái thái suýt chút nữa là tức đến phát nghẹn. Thế này không phải là đang giễu cợt ta sao?!
“Các người khinh thường ta không dám làm có phải không?” Mạnh lão thái thái tức đến nổ đom đóm mắt, “Các người ỷ mình là Thái hậu và Hoàng hậu muốn khi dễ ta sao? Mấy cái danh xưng này ta chưa từng để vào trong mắt. Giờ ta sẽ đi tìm tên hỗn đản Tư Mã Nhuệ giải quyết. Ta mà không lôi được hắn ra khỏi Hợp Ý Uyển, ta sẽ không nhận mình là tỷ tỷ của đương kim Hoàng thượng nữa!”
Thái hậu cười nhẹ không thèm nói tiếp, trong bụng lại thầm nghĩ: Ta thừa biết ngươi dám. Ta lại càng hiểu Nhuệ nhi hơn. Hắn nhất định dám đá ngươi ra khỏi Hợp Ý Uyển. Lúc trước vì Phong nhi mất tích sinh tử chưa rõ, hắn mới ngây ngô, phiền muộn mất hết phong độ trước kia như vậy. Nay Phong nhi cũng đã trở về, hắn không tìm người gây chuyện thì thôi, ngươi lại dám vác mặt đến tìm hắn. Thật là hồ đồ mà. Cách đây không lâu đến gây chuyện Phong nhi cũng đã tỏ rõ thái độ. Ai nha trí nhớ cũng thật kém cỏi quá đi.
Tục ngữ có câu: Không phải người một nhà thì không nên tiến vào nhà người ta. Phong nhi thoạt nhìn có vẻ ôn nhu nhưng kỳ thực ngoài mềm trong cứng. Nhuệ nhi lại răm rắp nghe lời nàng. Lần trước đã một lần còn chưa thấy rõ sao? Lão thái thái ngươi quả thật đầu óc không được minh mẫn mà.
Mạnh lão thái thái nói xong liền đứng dậy bỏ ra ngoài. Thái hậu cùng Hoàng hậu thở phào nhẽ nhõm. Cuối cùng cũng đã rời đi, nếu còn rề rà thêm chút nữa hai người nhất định nhịn không được đã ngáp đến chảy nước mắt rồi. Chắc là thẳng tới Hợp Ý Uyển rồi. Bất quá, nghĩ đến lại thấy đã làm khó Tư Mã Nhuệ và Mộ Dung Phong rồi. Nói không chừng lại sắp có mưa to gió lớn.
“Tiểu Đức Tử, ngươi nhanh đi xem một chút. Có việc gì lập tức trở về bẩm báo. Hoàng hậu, con cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Thái hâư cười nói, “Ta đợi một lát xem có chuyện gì không. Phong nhi thực hợp ý ta, dám cùng tỷ tỷ của Hoàng thượng đối nghịch. Ngẫm lại thật đáng giận mà. Rõ ràng là bậc tiểu bối, trước mặt ta đến nửa điểm lễ nghi cũng không có. Càng ngày càng bành trướng, chẳng biết phân biệt lớn nhỏ gì. Thật là không có giáo dưỡng.”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu tán thành. Thật là mệt mỏi. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn. Lão thái thái này tinh thần chiến đấu thực cao. Mưa gió thế này cũng không ngăn được bà ta.
Đại môn Hợp Ý Uyển, mưa gió quật ầm ầm. Mưa gió vần vũ chỉ nhìn thôi đã muốn vào nhà quấn chăn đánh một giấc, vậy mà khách vẫn đến cửa.
Xuân Liễu vội chạy đến báo tin cho Mộ Dung Phong. Quần áo đơn bạc, thanh âm có chút run rẩy có lẽ bị nhiễm lạnh. Tuy là mưa mùa hè, nhưng mưa gió hỗn loạn sấm chớp đì đùng vẫn là có chút cảm giác lạnh.
“Tứ thái tử, Tứ thái tử phi, là Mạnh lão thái thái ạ. Bên ngoài bà ấy đang cho hạ nhân phá cửa, bảo rằng nhất định phải gặp bằng được Tứ thái tử, rằng…” Xuân Liễu không dám nói tiếp mà lui xuống. Những lời kia, Mạnh lão thái thái thái có thể nói nhưng một nha đầu nho nhỏ như nàng nào dám tùy tiện nói ra.
“Miệng bà ấy chẳng thể nói được lời hay. Chắc là chửi mắng gì ta nên Xuân Liễu mới không dám nói. Ta cũng chẳng cần ép nàng làm gì. Chỉ cần ra ngoài khẳng định sẽ nghe được.” Tư Mã Nhuệ cười cười trong mắt lại ẩn tia tức giận. Lão thái thái này ỷ trước đây hắn đau khổ sống không bằng chết không thèm để ý đến bà ta mà làm càn. Nay hắn đã tỉnh táo lại còn không biết thân tự tìm đến thật chán sống mà. “Mời bà ấy vào. Bảo rằng ta đang chờ bà ấy. Phong nhi, chúng ta lên tiền sảnh nhìn một chút.”
Mộ Dung Phong mỉm cười lười biếng đáp: “Tùy ý chàng đi. Ta mệt mỏi chỉ muốn ngủ một lát. Chuyện phiền toái chàng gây ra tự tìm cách giải quyết đi. Ta mặc kệ.”
Tư Mã Nhuệ cố ý bày ra bộ dáng tức giận: “Tốt. Nàng chính là chỉ muốn đồng cam không muốn cộng khổ mà. Phiền toái này ta sợ nàng cũng không tránh được nha.”
“Ha ha,” Mộ Dung Phong cười phá lên, “Lúc ấy chàng là người cưới người ta, nay lại không chịu nhận. Người nhà người ta tìm đến cửa, chàng không tự mình xử lý lại còn bắt ta ra mặt sao? Mạnh lão thái thái kia nói gì thì cũng là tỷ tỷ của Hoàng thượng. Luận vai vế chính là bác ruột của chàng. Ta chỉ là một tiểu bối nho nhỏ nào dám trêu chọc một lão thái thái không nói lý lẽ như thế. Tục ngữ có nói tú tài gặp binh có lý cũng không thể nói rõ ràng. Ta lại càng không muốn nói rõ làm gì, tự nhiên lại tự mình phá hư tâm trạng. Ta thấy là ta vẫn nên đi ngủ thôi. Mưa gió cả đêm không ngủ chính là lãng phí.”
Nói xong liền nằm xuống thật. Rèm mắt khép lại trên môi ẩn hiện nét cười xinh đẹp.
Tư Mã Nhuệ thở dài: “Vẫn là ta mệnh khổ. Lúc ấy phụ vương làm chủ, lòng ta đã sớm như tro tàn nguội lạnh trước thế sự. Ta nào biết lại phiền toái thế này. Thật chán ghét mà. Biết sớm thế này lúc trước đã sớm dập tắt ý niệm trong đầu bà ấy. Dù sao ta cũng nể bà ấy là thân thích. Aizz làm người chính là không nên quá thiện lương.” Vừa lầm bầm vừa bước nhanh ra ngoài.
Tiền sảnh, Mạnh lão thái thái đang ngồi thở phì phò. Vài hạ nhân đứng bên cạnh trên người ướt đẫm có chút run rẩy nhưng vẫn là một đám người háo chiến ánh mắt sáng rực.
“Lão thái thái thật khỏe mạnh. Mưa lớn thế này người còn thân chinh đến Hợp Ý Uyển thăm chất nhi. Chất nhi thật cảm động.” Tư Mã Nhuệ cười hì hì ngồi ghế trên nhìn xuống bày ra bộ dáng hớn hở.
“Xú tiểu tử, ngươi còn dám vác mặt ra gặp ta!” Mạnh lão thái thái hung tợn quát, “Ngươi an bài cho Uyển Lộ ở phủ Tứ thái tử chẳng hề đoái hoài là có ý gì? Muốn tức chết ta có phải không?”
Tư Mã Nhuệ thờ ơ cười, “Chính là nói để người ở đó cũng không ổn nha. Trong hoàng cung này tiểu nhân đầy rẫy nếu nàng ta trụ lại thời gian quá lâu thái giám cùng bọn nha đầu lại chẳng giở trò mới lạ. Không bằng như vầy đi nếu bác nguyện ý chất nhi liền viết một cái hưu thư. Nhân lúc người còn ở đây liền mang về luôn nha?”
“Ngươi!–” Mạnh lão thái thái tức giận đến nỗi đánh rớt cái chén đang cầm. Thân mình run rẩy tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Tư Mã Nhuệ, ngươi ỷ ngươi là Tứ thái tử liền không nói đạo lý. Uyển Lộ là chính ngươi thú vào nhà ngươi cũng dám hưu nàng. Ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!”
“Uy, người nói chất nhi mới nhớ nha. Lúc cử hành hôn lễ chất nhi vẫn nhớ là mình uống rượu, hỷ khăn trên đầu tân nương chưa hề gỡ xuống. Nói như thế chính là chất nhi còn chưa hoàn thành hôn lễ. Theo lệ của Đại Hưng ta, nếu đêm động phòng tân lang không tháo hỷ khăn của tân nương xuống, tân nương không được tự mình gỡ ra. Trừ phi là tân lang làm nếu không không thể xem như là đã thành thân. Phiền người tự mình đến hỏi cháu gái bảo bối của người xem hỷ khăn có phải là do nàng gỡ xuống. Nếu là nàng làm thực không thể xem là người của Tư Mã Nhuệ ta được. Nàng ở Tứ thái tử phủ thực là không thích hợp.” Tư Mã Nhuệ trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhưng ngữ khí lạnh băng làm người ta nghe xong liền đông cứng tại chỗ.
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn