Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng
Chương 120
Thật vậy, Mộ Dung Phong cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Không rõ là vì sao? Tuy rằng trong ảo giác nàng đã từng nhìn thấy cô nương ta là do Ngụy đại nhân đưa tới. Ngụy đại nhân hình như là hảo bằng hữu của nữ nhi Mạnh đại học sỹ. Cũng có thể là như vậy đi. Nhưng về phần Tư Mã Nhuệ nàng thế nào cũng không hiểu nổi. Hắn kiêu ngạo như vậy, lại cứng đầu như vậy lẽ nào lại chịu để cho người ta sắp xếp?
Năm đó, lúc hắn cưới nàng vào phủ, trong phủ chẳng ai đoái hoài gì đến nàng. Nhưng lần này dù Tư Mã Nhuệ không để ý đến Mạnh Uyển Lộ nhưng lại để cho nàng ở phủ Tứ thái tử muốn làm gì thì làm. Thậm chí Hoàng thượng còn đích thân ban hôn cho nàng ta. Nghe qua quả thực có điểm kỳ lạ.
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, lén nhìn qua Mộ Dung Phong do dự không biết nên giải thích thế nào. Hơn nửa ngày hắn mới nhẹ giọng nói: “Nói đúng ra thì Mạnh Uyển Lộ chính là cháu gái bên ngoại của phụ hoàng. Năm đó tiên hoàng có một vị nữ nhi định gả cho Mạnh gia, nhưng sau đó bà ấy lại thích phụ thân của Mạnh đại học sỹ nên mới tạo ra một đoạn tình oan nghiệt –“
“Thôi đi, vẫn là để ta nói thì hơn. Tứ thái tử e ngại như thế là vì sợ việc xấu trong nhà truyền ra ngoài không bằng cứ để ta nói. Ta đã như thế này rồi, còn sợ gì nữa.” Lưu thị đột nhiên lạnh giọng cười, “Mạnh Uyển Lộ chính là nữ nhi của Mạnh đại học sỹ đương triều. Mạnh đại học sỹ lại là con riêng của tỷ tỷ Hoàng thượng, là con riêng của tỷ tỷ Hoàng thượng cùng một thị vệ trong Mạnh phủ. Nếu không có chuyện này, xét về thân phận hẳn Mạnh Uyển Lộ cũng là một quận chúa, nếu có thấp hơn Vân Tuệ quận chúa ít nhất cũng còn cao hơn Hồng Ngọc, cho nên nàng chỉ được coi là một thiên kim mà thôi. Tỷ tỷ của Hoàng thượng thực ra trước đây là một công chúa được Hoàng thượng hết mực sủng ái. Năm đó, công tử Mạnh gia là một tài tử nổi tiếng ở kinh thành. Không chỉ tài mạo xuất chúng, tài học còn được người đời xưng tụng, tiên hoàng vừa nhìn đã thích liền đem nữ nhi của mình hứa gả cho Mạnh công tử. Lúc này, Mạnh công tử đã có thê nhi, phu thê thâm tình hòa thuận. Vị công chúa này bộ dáng xinh đẹp hơn người, thân phận cao quý, tính tình lại mạnh mẽ nàng không chịu chia sẻ phu quân mình cho người khác, — chỉ sợ Mạnh cô nương cũng không tha thứ nổi cho tổ mẫu của nàng, — không chỉ buộc Mạnh công tử hưu thê lấy mình còn không cho phép Mạnh công tử thăm nom đứa nhỏ. Mạnh công tử là người tính cách ôn hòa không chấp nhất, nhưng nàng lại thích một thị vệ trong Mạnh phủ. Năm rộng tháng dài nàng cùng thị vệ ấy có tư tình làm cho Mạnh công tử u buồn mà chết. Lúc nàng sinh ra phụ thân Mạnh Uyển Lộ vẫn là con dâu của Mạnh gia nên vẫn lấy họ Mạnh, kế thừa gia sản nhà họ Mạnh. Sau đó, tiên hoàng biết chuyện liền truất phế danh hiệu công chúa, cũng không cho hậu nhân của công chúa được kế thừa vương vị. Thế nhưng vị công chúa này không những không hối cải còn tự mình mai mối cho đứa cháu gái, kiên quyết gả nàng cho Tứ thái tử. Tứ thái tử cũng vì ngại đối phương là bác ruột của mình không thề cự tuyệt cũng không thể hạ hưu thư. Vị công chúa bị phế truất năm đó, tính tình cũng chằng thay đổi là bao, ngay cả tiên hoàng cũng chỉ còn thể tùy ý nàng hồ nháo, đừng nói đến Hoàng thượng đối với vị tỷ tỷ này lại càng đau đầu.”
Mộ Dung Phong cười lạnh. Hoàng cung này cũng thật là náo nhiệt. Quả là loạn thất bát tao.
Tư Mã Nhuệ cười khổ nhìn Mộ Dung Phong: “Lưu thị tuy là tội phụ nhưng lời bà ấy nói không sai. Bác của ta tính cách mạnh mẽ lại chuyên quyền độc đoán. Mạnh Uyển Lộ tính ra là tiểu bối của ta, tính cách cùng tổ mẫu nàng cũng tương tự nhau. Chỉ vì tổ phụ năm đó quá tức giận bà tự tung tự tác nên đã phế truất danh hiệu công chúa của bà, cũng không thừa nhận bà là nữ nhi, cho nên hậu nhân của bà cùng Tư Mã gia không hề có quan hệ chứ đừng nói là thân thích. Nhưng mà phụ hoàng ngoài việc không thừa nhận danh hiệu của bà cũng không bạc đãi bà. Bà muốn gả cháu gái cho ta liền nháo đến tận trong cung, nói là thương tiếc ta, nói là mẫu thân ta bất hạnh mất sớm mà cháu gái bà tính tình hiền thục nhất định phải gả cho ta. Phụ hoàng ngại bà nên đáp ứng. Ta không chịu đã đuổi về nhưng bác lại lấy cái chết ra uy hiếp ta. Ta thật đau đầu. Nàng không có ở đây, ta chẳng có tâm tình để ý đến việc này nữa. Nay nàng cũng đã về rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Mộ Dung Phong thực tình cũng không để bụng. Nếu ngay đến cả Đổng Vi Vi còn nói nếu không có nàng Tư Mã Nhuệ và Mạnh Uyển Lộ đã có thể phát sinh tình cảm thì tổ mẫu nàng ta làm như thế cũng là bình thường thôi. Nhưng mà đem Xuân Liễu của nàng đánh ra thành cái bộ dạng kia thì nàng thực để bụng. Bất kể thế nào Xuân Liễu cũng vì thương nhớ nàng mới như vậy, có lý nào lại tùy tiện đánh Xuân Liễu thành ra như thế.
Về phần Tư Mã Nhuệ xử lý thế nào nàng cũng không quá để tâm. Chỉ cần trong lòng Tư Mã Nhuệ không có nữ nhân này, mặc kệ nàng ta có náo loạn thế nào cũng không thể lay chuyển được hắn.
“Tứ thái tử phi, chỉ sợ lúc này ngươi không có khả năng độc chiếm thái tử rồi. Mạnh Uyển Lộ kia là người thế nào ta không biết nhưng tổ mẫu nàng thế nào ta lại rất rõ. Tiên hoàng cùng Hoàng thượng đối mặt với nàng quẫn bách thế nào ta cũng từng thấy qua. Bà ta nếu không muốn cho cháu mình độc chiếm thái tử thì nhất định cũng đòi nhị nữ nhất phu cho bằng được. Hoàng cung xem ra lại sắp có một màn náo loạn.” Lưu thị cười tươi thoạt nhìn có chút sợ hãi nhưng không dấu được vẻ chờ mong. Thời điểm nhìn thấy Mộ Dung Phong, trong lòng thị liền không thoải mái, như thế nào nàng lại trở lại hơn nữa còn rất khỏe mạnh khoái hoạt như thế. Nghĩ đến con mình khổ sở thế nào thị liền thấy khó chịu.
“Có sao chứ?” Mộ Dung Phong cười nhạt. “Dù nàng có náo loạn thế nào, trừ phi Tư Mã Nhuệ trong lòng có nàng, nếu không bề trên cũng chẳng thể làm gì được.”
Lưu thị sửng sốt, nửa năm không thấy, Mộ Dung Phong này thị thực không quen. Thành thục cùng nhẫn nại lại giống như bản thân nàng vốn yên tâm rằng sẽ không có sự tình ngoài ý muốn phát sinh, như thể mọi sự đều nằm trong tay nàng vậy. Nữ tử ngây ngô, kích động trên xe ngựa đêm đó sớm đã không còn thấy tung tích chỉ còn lại một nữ nhân thành thục quyến rũ.
Nàng làm thế nào mà sống sót được? Không phải chuẩn bị đối phó mình chứ?
Mộ Dung Phong trong lòng không hề e sợ. Nếu đã yêu một người, nếu đã không quản vượt qua nghìn năm đến vương triều cổ đại này, nàng nhất định phải tuyệt đối yêu thương, tuyệt đối trân trọng không để bản thân mình hối tiếc.
Lưu thị nhìn theo bóng người dần khuất mới bước lại gần nhìn con. Tư Mã Cường vẻ mặt bình thản đang ngồi trong viện, mi mắt khép hờ suy nghĩ những gì không ai biết.
Nghe thấy bước chân mẫu thân tới gần, Tư Mã Cường liền quay đầu lại cười rạng rỡ: “Nương, nàng còn sống trở lại hơn nữa còn là sống rất tốt. Nhi thần thật sự vui mừng!”
Lưu thị sửng sốt rồi rơi lệ. Con thị trong lòng quả thực còn vướng bận. Hồng Ngọc từ khi trở về nhà mẹ đẻ dưỡng thương hắn chuyện gì cũng chưa từng hỏi qua, thì ra tâm tình tất cả đều đặt trên người Mộ Dung Phong rồi.
“Cường nhi, con sao lại yêu một nữ nhân không nên yêu làm gì?” Lưu thị trong lòng khổ sở nhẹ giọng hỏi.
“Nương, là con tình nguyện, cả đời nguyện ý.” Tư Mã Cường nhẹ nhàng đáp, nhìn cánh cửa đại môn dần khép lại đáy mắt nhuốm một nét cười thỏa mãn.
Năm đó, lúc hắn cưới nàng vào phủ, trong phủ chẳng ai đoái hoài gì đến nàng. Nhưng lần này dù Tư Mã Nhuệ không để ý đến Mạnh Uyển Lộ nhưng lại để cho nàng ở phủ Tứ thái tử muốn làm gì thì làm. Thậm chí Hoàng thượng còn đích thân ban hôn cho nàng ta. Nghe qua quả thực có điểm kỳ lạ.
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, lén nhìn qua Mộ Dung Phong do dự không biết nên giải thích thế nào. Hơn nửa ngày hắn mới nhẹ giọng nói: “Nói đúng ra thì Mạnh Uyển Lộ chính là cháu gái bên ngoại của phụ hoàng. Năm đó tiên hoàng có một vị nữ nhi định gả cho Mạnh gia, nhưng sau đó bà ấy lại thích phụ thân của Mạnh đại học sỹ nên mới tạo ra một đoạn tình oan nghiệt –“
“Thôi đi, vẫn là để ta nói thì hơn. Tứ thái tử e ngại như thế là vì sợ việc xấu trong nhà truyền ra ngoài không bằng cứ để ta nói. Ta đã như thế này rồi, còn sợ gì nữa.” Lưu thị đột nhiên lạnh giọng cười, “Mạnh Uyển Lộ chính là nữ nhi của Mạnh đại học sỹ đương triều. Mạnh đại học sỹ lại là con riêng của tỷ tỷ Hoàng thượng, là con riêng của tỷ tỷ Hoàng thượng cùng một thị vệ trong Mạnh phủ. Nếu không có chuyện này, xét về thân phận hẳn Mạnh Uyển Lộ cũng là một quận chúa, nếu có thấp hơn Vân Tuệ quận chúa ít nhất cũng còn cao hơn Hồng Ngọc, cho nên nàng chỉ được coi là một thiên kim mà thôi. Tỷ tỷ của Hoàng thượng thực ra trước đây là một công chúa được Hoàng thượng hết mực sủng ái. Năm đó, công tử Mạnh gia là một tài tử nổi tiếng ở kinh thành. Không chỉ tài mạo xuất chúng, tài học còn được người đời xưng tụng, tiên hoàng vừa nhìn đã thích liền đem nữ nhi của mình hứa gả cho Mạnh công tử. Lúc này, Mạnh công tử đã có thê nhi, phu thê thâm tình hòa thuận. Vị công chúa này bộ dáng xinh đẹp hơn người, thân phận cao quý, tính tình lại mạnh mẽ nàng không chịu chia sẻ phu quân mình cho người khác, — chỉ sợ Mạnh cô nương cũng không tha thứ nổi cho tổ mẫu của nàng, — không chỉ buộc Mạnh công tử hưu thê lấy mình còn không cho phép Mạnh công tử thăm nom đứa nhỏ. Mạnh công tử là người tính cách ôn hòa không chấp nhất, nhưng nàng lại thích một thị vệ trong Mạnh phủ. Năm rộng tháng dài nàng cùng thị vệ ấy có tư tình làm cho Mạnh công tử u buồn mà chết. Lúc nàng sinh ra phụ thân Mạnh Uyển Lộ vẫn là con dâu của Mạnh gia nên vẫn lấy họ Mạnh, kế thừa gia sản nhà họ Mạnh. Sau đó, tiên hoàng biết chuyện liền truất phế danh hiệu công chúa, cũng không cho hậu nhân của công chúa được kế thừa vương vị. Thế nhưng vị công chúa này không những không hối cải còn tự mình mai mối cho đứa cháu gái, kiên quyết gả nàng cho Tứ thái tử. Tứ thái tử cũng vì ngại đối phương là bác ruột của mình không thề cự tuyệt cũng không thể hạ hưu thư. Vị công chúa bị phế truất năm đó, tính tình cũng chằng thay đổi là bao, ngay cả tiên hoàng cũng chỉ còn thể tùy ý nàng hồ nháo, đừng nói đến Hoàng thượng đối với vị tỷ tỷ này lại càng đau đầu.”
Mộ Dung Phong cười lạnh. Hoàng cung này cũng thật là náo nhiệt. Quả là loạn thất bát tao.
Tư Mã Nhuệ cười khổ nhìn Mộ Dung Phong: “Lưu thị tuy là tội phụ nhưng lời bà ấy nói không sai. Bác của ta tính cách mạnh mẽ lại chuyên quyền độc đoán. Mạnh Uyển Lộ tính ra là tiểu bối của ta, tính cách cùng tổ mẫu nàng cũng tương tự nhau. Chỉ vì tổ phụ năm đó quá tức giận bà tự tung tự tác nên đã phế truất danh hiệu công chúa của bà, cũng không thừa nhận bà là nữ nhi, cho nên hậu nhân của bà cùng Tư Mã gia không hề có quan hệ chứ đừng nói là thân thích. Nhưng mà phụ hoàng ngoài việc không thừa nhận danh hiệu của bà cũng không bạc đãi bà. Bà muốn gả cháu gái cho ta liền nháo đến tận trong cung, nói là thương tiếc ta, nói là mẫu thân ta bất hạnh mất sớm mà cháu gái bà tính tình hiền thục nhất định phải gả cho ta. Phụ hoàng ngại bà nên đáp ứng. Ta không chịu đã đuổi về nhưng bác lại lấy cái chết ra uy hiếp ta. Ta thật đau đầu. Nàng không có ở đây, ta chẳng có tâm tình để ý đến việc này nữa. Nay nàng cũng đã về rồi, ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.”
Mộ Dung Phong thực tình cũng không để bụng. Nếu ngay đến cả Đổng Vi Vi còn nói nếu không có nàng Tư Mã Nhuệ và Mạnh Uyển Lộ đã có thể phát sinh tình cảm thì tổ mẫu nàng ta làm như thế cũng là bình thường thôi. Nhưng mà đem Xuân Liễu của nàng đánh ra thành cái bộ dạng kia thì nàng thực để bụng. Bất kể thế nào Xuân Liễu cũng vì thương nhớ nàng mới như vậy, có lý nào lại tùy tiện đánh Xuân Liễu thành ra như thế.
Về phần Tư Mã Nhuệ xử lý thế nào nàng cũng không quá để tâm. Chỉ cần trong lòng Tư Mã Nhuệ không có nữ nhân này, mặc kệ nàng ta có náo loạn thế nào cũng không thể lay chuyển được hắn.
“Tứ thái tử phi, chỉ sợ lúc này ngươi không có khả năng độc chiếm thái tử rồi. Mạnh Uyển Lộ kia là người thế nào ta không biết nhưng tổ mẫu nàng thế nào ta lại rất rõ. Tiên hoàng cùng Hoàng thượng đối mặt với nàng quẫn bách thế nào ta cũng từng thấy qua. Bà ta nếu không muốn cho cháu mình độc chiếm thái tử thì nhất định cũng đòi nhị nữ nhất phu cho bằng được. Hoàng cung xem ra lại sắp có một màn náo loạn.” Lưu thị cười tươi thoạt nhìn có chút sợ hãi nhưng không dấu được vẻ chờ mong. Thời điểm nhìn thấy Mộ Dung Phong, trong lòng thị liền không thoải mái, như thế nào nàng lại trở lại hơn nữa còn rất khỏe mạnh khoái hoạt như thế. Nghĩ đến con mình khổ sở thế nào thị liền thấy khó chịu.
“Có sao chứ?” Mộ Dung Phong cười nhạt. “Dù nàng có náo loạn thế nào, trừ phi Tư Mã Nhuệ trong lòng có nàng, nếu không bề trên cũng chẳng thể làm gì được.”
Lưu thị sửng sốt, nửa năm không thấy, Mộ Dung Phong này thị thực không quen. Thành thục cùng nhẫn nại lại giống như bản thân nàng vốn yên tâm rằng sẽ không có sự tình ngoài ý muốn phát sinh, như thể mọi sự đều nằm trong tay nàng vậy. Nữ tử ngây ngô, kích động trên xe ngựa đêm đó sớm đã không còn thấy tung tích chỉ còn lại một nữ nhân thành thục quyến rũ.
Nàng làm thế nào mà sống sót được? Không phải chuẩn bị đối phó mình chứ?
Mộ Dung Phong trong lòng không hề e sợ. Nếu đã yêu một người, nếu đã không quản vượt qua nghìn năm đến vương triều cổ đại này, nàng nhất định phải tuyệt đối yêu thương, tuyệt đối trân trọng không để bản thân mình hối tiếc.
Lưu thị nhìn theo bóng người dần khuất mới bước lại gần nhìn con. Tư Mã Cường vẻ mặt bình thản đang ngồi trong viện, mi mắt khép hờ suy nghĩ những gì không ai biết.
Nghe thấy bước chân mẫu thân tới gần, Tư Mã Cường liền quay đầu lại cười rạng rỡ: “Nương, nàng còn sống trở lại hơn nữa còn là sống rất tốt. Nhi thần thật sự vui mừng!”
Lưu thị sửng sốt rồi rơi lệ. Con thị trong lòng quả thực còn vướng bận. Hồng Ngọc từ khi trở về nhà mẹ đẻ dưỡng thương hắn chuyện gì cũng chưa từng hỏi qua, thì ra tâm tình tất cả đều đặt trên người Mộ Dung Phong rồi.
“Cường nhi, con sao lại yêu một nữ nhân không nên yêu làm gì?” Lưu thị trong lòng khổ sở nhẹ giọng hỏi.
“Nương, là con tình nguyện, cả đời nguyện ý.” Tư Mã Cường nhẹ nhàng đáp, nhìn cánh cửa đại môn dần khép lại đáy mắt nhuốm một nét cười thỏa mãn.
Tác giả :
Thu Vũ Dạ Hàn