Vượt Qua Lôi Trì (Gió Mang Ký Ức Thổi Thành Những Cánh Hoa)
Chương 13
Mộc Mộc muốn ngăn ba mẹ lại, muốn hỏi hai người đó có phải sự thật không. Cô đột nhiên ngồi dậy, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường màu trắng, một vị bác sỹ mặc áo trắng ngồi bên cạnh...
"Cô mơ thấy gì?" Bác sỹ Trương nhẹ nhàng hỏi, đồng thời đưa cho cô một quyển sổ ghi chép để cô ghi vào, trên đầu tờ giấy ghi tên và ngày điều trị của cô.
Mộc Mộc hỗn loạn sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được vừa rồi chỉ là giấc mơ, ba mẹ cô đã mất, chỉ còn lại mình cô đeo trên lưng tội nghiệt này.
"Viết tất cả những điều cô thấy trong mơ vào đây." Bác sỹ Trương nghĩ cô không nghe thấy, nhắc lại một lần.
Ngòi bút run run trên giấy, những dòng chữ dường như cũng run lên. "Mẹ tôi thấy ba cởi quần áo tôi, bà ấy tức giận đến đánh ông, còn nói tôi không phải con ruột của ba, ba tôi đánh lại mẹ."
Bác sĩ Trương cũng không ngạc nhiên, đủ thấy ông ta cũng đã biết qua câu chuyện. "Sau đó?"
"Tôi tỉnh."
Bác sĩ Trương nhìn ánh mắt né tránh của Mộc Mộc, trầm tư một lúc, lại hỏi. "Cảm giác cô ngay lúc đó là gì? Xấu hổ và giận dữ? Hay là sợ hãi? Cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật những điều cô nói."
Mộc Mộc tránh đi cái nhìn của bác sỹ, nắm chặt chiếc bút... "Tôi hận ông ấy!"
Bác sỹ Trương day day trán, hiển nhiên thất vọng với câu trả lời của cô. "Cô hận ông ấy như vậy sao? Hận ông ta không chết đi? Chẳng lẽ đối với ơn dưỡng dục, cô không có một chút cảm động nào? Cho dù ông ta làm sai điều gì, ông ta cũng nuôi cô từ nhỏ đến lớn, để cô có thể thi đỗ được học viện âm nhạc..."
Mộc Mộc bịt tai, không ngừng lắc đầu, mặt cắt không còn giọt máu.
Bác sỹ Trương tới gần, khoảng cách chỉ còn mấy centimet, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của cô. "Vì sao cô muốn giết ông ta?"
Mộc Mộc bị thái độ của ông ta làm cho sợ hãi, viết lung tung trên giấy. "Tôi không biết, lúc đấy đầu óc tôi rất hỗn loạn, không biết mình đã làm gì."
"Cảm xúc của cô đối với ký ức kia rất mạnh, chứng tỏ ở sâu trong tiềm thức có một thứ tình cảm bị giấu kín, nhưng ngay cả trong trạng thái thôi miên cô cũng trốn tránh... Vì sao? Cô sợ cái gì? Cô đang trốn tránh điều gì?"
"Giữa cô và ông ta có chuyện gì không thể để người khác biết?"
Mộc Mộc giơ tay lên giáng xuống mặt bác sỹ Trương một bạt tai.
Tôi không có, không có! Cô hét lên trong câm lặng, giống như nổi điên lao xuống giường, kinh hoàng như con thỏ bị dọa, hoảng loạn chạy trốn, lại không tìm thấy cửa.
May mắn Kiều Nghi Kiệt chạy vào kịp lúc, ôm lấy cô, thiết bị trong phòng của bác sỹ Trương mới được an toàn.
"Mộc Mộc, bình tĩnh nào, em bị làm sao vậy?"
"Đừng sợ, có anh ở đây, không có ai dám làm hại em." Kiều Nghi Kiệt ôm chặt Mộc Mộc, quần áo cô đều ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Anh muốn bảo vệ cô, giúp đỡ cô, làm cho vận mệnh không trêu đùa cô gái đáng thương này một lần nữa, nhưng cuối cùng lại là đẩy cô xuống vực thẳm.
Bác sỹ Trương thấy cô quá kích động, đẩy gọng kính, "Hôm nay trị liệu đến đây, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi. Đợi tinh thần tốt hơn, chúng ta lại tiếp tục."
Cô liều mạng lắc đầu, đẩy mạnh Kiều Nghi Kiệt, lao ra khỏi phòng khám.
Cô không điều trị, cho dù cả đời làm người câm cô cũng không muốn đối diện với sự nhục mạ của bác sĩ.
"Mộc Mộc!"
Kiều Nghi Kiệt vừa định đuổi theo, bác sỹ Trương đã ngăn lại. "Cho cô ấy thời gian bình tĩnh, luật sư Kiều, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Kiều Nghi Kiệt nhìn ra ngoài cửa không yên lòng hỏi. "Có chuyện gì?"
"Tiềm thức của cô ấy rất mạnh, luôn cố gắng để trấn áp cảm xúc, ngay cả trong trạng thái thôi miên cũng theo bản năng kháng cự lại."
"Ý của ông là?"
"Cô ấy quá khép kín bản thân mình, từ chối tất cả mọi người bước vào thế giới nội tâm..." Bác sĩ Trương dừng lại, nói: "Nếu cậu thật sự muốn giúp cô ấy, tốt nhất là tìm cách để cô ấy nói ra bí mật trong lòng với cậu."
"Tôi đã hiểu..."
*******
Trong dòng người đông đúc, Mộc Mộc kéo lê hai chân tê dại đứng giữa ngã tư đường không mục đích.
Bên tai có rất nhiều âm thanh chất vấn.
"Cô hận ông ta đến thế sao?"
"Ngoài hận, không có một chút biết ơn nào sao?"
"Vì sao cô giết ông ta? Lúc cô cầm dao, có nghĩ đến ơn dưỡng dục của ông ta hay không..."
Những âm thanh hỗn độn đó, có Kiều Nghi Kiệt, có cảnh sát, quan tòa... Cô dùng hết sức che tai, tiếng huyên náo trên đường rốt cuộc không còn nghe thấy, những âm thanh đó lại càng vang lên rõ ràng.
Mộc Mộc bước nhanh hơn, muốn tránh né sự níu kéo từ những âm thanh đáng sợ đó, cô càng chạy càng nhanh, tiến thẳng về phía trước, qua ngã tư đường lúc nào không biết.
Tiếng phanh chói tai vang lên, Mộc Mộc đột nhiên hoàn hồn, quay sang nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu trắng đang chạy như bay hướng về phía cô, cấp tốc phanh lại.
Xuyên qua kính thủy tinh, cô nhìn thấy khuôn mặt cô mong nhớ nhất. Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, vì lo lắng mà đanh lại...
Xe gần đến cô thì dừng, nhưng Mộc Mộc vẫn theo quán tính ngã xuống.
Nhìn Trác Siêu Nhiên vội vàng xuống xe, bước nhanh đến bên cạnh mình, trong lòng cô có thứ gì đó không nói lên lời...
Anh từng nói, cô không nên là cô gái chấp nhận số phận.
Anh từng nói, đừng từ bỏ, vận mệnh có thể thay đổi.
Anh nói chỉ cần cô không từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của cô.
Bốn năm sống cuộc sống không phải của mình, mẹ ra đi, tất cả mọi người người khinh bỉ, cô đều cố gắng chống chọi.
Bởi vì cô còn có anh, anh sẽ không khinh thường cô, anh nhất định sẽ nghe cô giải thích... Cô tin, cô vẫn tin.
Nhưng khi cô cần sự an ủi của anh nhất, người đàn ông mà cô chờ đợi chỉ ngồi xuống trước mặt, dùng giọng nói khách sáo mà nói: "Xin lỗi... Cô thế nào? Có bị thương không?"
Cô còn có thể mong ngóng cái gì, còn có thể tin tưởng cái gì?
Người qua đường nhìn thấy sự cố xảy ra, một chiếc xe sang trọng đâm vào một cô gái trẻ, không khỏi quay lại tò mò, vây thành một đám đông.
Người đi rồi cũng chậm bước lại, như sợ bỏ lỡ chuyện hay ho gì.
Trác Siêu Nhiên nhìn đồng hồ, nói: "Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Mộc Mộc lắc đầu, đừng dậy, tay trái ôm lấy khuỷu tay phải xước da, xoay người.
Bởi vì chân hơi đau, cô đi bước thấp bước cao.
"Nên đi bệnh biện khám xem..." Những người đứng xem xen vào khuyên bảo.
Cũng không thiếu những người khác đồng tình. "Đúng vậy! Đúng vậy! Cô bé, đừng thể hiện, đến bác sĩ khám xem."
Mộc Mộc như không nghe thấy, hướng phía trống đi ra.
"Tô Mộc Mộc..."
Cô nghe thấy Trác Siêu Nhiên gọi mình, quay đầu hướng hắn cười. Thì ra trí nhớ của anh cũng không phải quá kém, ít nhất còn có thể nhớ tên cô.
Cô đang cân nhắc không biết nên dùng di động hay dùng giấy ghi chép trả lời: Cô không việc gì, chỉ là ngã nhẹ thôi.
Ai ngờ Trác Siêu Nhiên đuổi theo, giữ lấy cổ tay cô, bàn tay kiên định, không cho người khác cơ hội từ chối. "Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Bốn năm trước, anh cũng nắm tay cô như vậy, hy vọng cô ở lại, để cho anh ôm một lát, để làm bạn gái anh...
Cô ngẩng mặt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt. Hôm nay anh không mặc quân trang, bộ đồ thể thao rất thoải mái làm cho anh thêm vài phần tự tại, mặc dù khí chất so với trí nhớ của cô có chút bất đồng, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra bóng dáng.
Cô giống như trải qua một kiếp luân hồi, nhớ lại tất cả mọi chuyện. Cô bỏ lỡ một lần, tuyệt đối không thể bỏ lỡ lần thứ hai.
Cô cười gật đầu. Cô sẽ không để anh quên cô, lúc này, nhất định sẽ không.
...
Trác Siêu Nhiên đưa cô đến bệnh viện quân đội, cẩn thận giúp cô đi vào cửa lớn, hướng phía phòng cấp cứu. Mấy chục bước ngắn ngủi, anh gặp không ít người quen, có bác sĩ, có bệnh nhân, đều thân thiện chào hỏi. Những người đó không tự giác đem ánh mắt thăm dò về phía bàn tay Trác Siêu Nhiên đỡ lấy Mộc Mộc.
Trác Siêu Nhiên cũng không hề giải thích, vẻ mặt thản nhiên giúp đỡ cô cho đến cửa phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu có hai vị bác sĩ. Một người tuổi đã lớn, tóc hoa râm. Một người còn rất trẻ, mang khẩu trang không nhìn rõ mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hẹp dài. Anh ta vừa thấy Trác Siêu Nhiên vào cửa, mắt sáng lên. "Ấy! Có bạn gái rồi? Không phải cố ý mang đến cho tôi xem?"
Mộc Mộc nghe ra rất nhiều tầng ý nghĩa trong những lời này. Đầu tiên là, vị bác sĩ phòng cấp cứu kia quan hệ với Trác Siêu Nhiên không phải bình thường. Tiếp theo là, trước mắt Trác Siêu Nhiên chưa có bạn gái, điều này làm cho Mộc Mộc như nhìn thấy ánh nắng tươi sáng, hoa nhài trên cửa sổ cũng tỏa hương thơm ngát hơn rất nhiều.
"Tôi không nhàn đến như vậy, đi mang bạn gái đến cho cậu xem." Trác Siêu Nhiên thoải mái đáp. "Tôi vừa lái xe không cẩn thận đụng phải cô ấy. Kiểm tra giúp một chút, xem cô ấy có bị thương gì nghiêm trọng hay không?"
"Không thành vấn đề." Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng lên, chỉ giường khám bệnh, để Mộc Mộc ngồi xuống.
Lúc anh ta cẩn thận kiểm tra cho Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên đi ra ngoài gọi điện thoại, phòng cấp cứu yên tĩnh nên âm thanh nghe vẫn rõ ràng: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tối nay không cần chờ tôi..."
"..."
"Không có việc gì, sắp xử lý xong rồi."
"..."
"Khoảng hai tiếng nữa."
"..."
"Vậy được rồi!"
Trác Siêu Nhiên cúp máy trở về, bác sĩ đã kiểm tra xong, đang kê đơn thuốc. "Cô ấy không thể nói chuyện?"
"Trước kia cô ấy bị kích động, mất tiếng."
"Ừm. Cô ấy bị thương không nặng, chỉ có mấy vết xước ngoài da, cổ tay bầm tím, còn mắt cá chân..."
"Cổ tay cô ấy bị thương nghiêm trọng không?" Trác Siêu Nhiên cắt lời: "Cô ấy đánh đàn dương cầm... Vết thương ở cổ tay liệu có ảnh hưởng?"
"Đánh đàn?" Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn tay Mộc Mộc. "Cô xoay cổ tay tôi xem."
Cô cắn răng chịu đau giật giật ngón tay, vẫn có thể cử động được.
"Không bị thương đến gân cốt, không ảnh hưởng đến việc đánh đàn." Bác sỹ bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, lúc đưa đơn thuốc cho Trác Siêu Nhiên, cố ý hướng anh nheo mắt. "Này! Anh biết khá nhiều về người ta đấy nhé!"
"Ừm..." Anh nhận lấy, "Cũng không phải nhiều lắm."
"Cô mơ thấy gì?" Bác sỹ Trương nhẹ nhàng hỏi, đồng thời đưa cho cô một quyển sổ ghi chép để cô ghi vào, trên đầu tờ giấy ghi tên và ngày điều trị của cô.
Mộc Mộc hỗn loạn sửng sốt một hồi lâu mới ý thức được vừa rồi chỉ là giấc mơ, ba mẹ cô đã mất, chỉ còn lại mình cô đeo trên lưng tội nghiệt này.
"Viết tất cả những điều cô thấy trong mơ vào đây." Bác sỹ Trương nghĩ cô không nghe thấy, nhắc lại một lần.
Ngòi bút run run trên giấy, những dòng chữ dường như cũng run lên. "Mẹ tôi thấy ba cởi quần áo tôi, bà ấy tức giận đến đánh ông, còn nói tôi không phải con ruột của ba, ba tôi đánh lại mẹ."
Bác sĩ Trương cũng không ngạc nhiên, đủ thấy ông ta cũng đã biết qua câu chuyện. "Sau đó?"
"Tôi tỉnh."
Bác sĩ Trương nhìn ánh mắt né tránh của Mộc Mộc, trầm tư một lúc, lại hỏi. "Cảm giác cô ngay lúc đó là gì? Xấu hổ và giận dữ? Hay là sợ hãi? Cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ giữ bí mật những điều cô nói."
Mộc Mộc tránh đi cái nhìn của bác sỹ, nắm chặt chiếc bút... "Tôi hận ông ấy!"
Bác sỹ Trương day day trán, hiển nhiên thất vọng với câu trả lời của cô. "Cô hận ông ấy như vậy sao? Hận ông ta không chết đi? Chẳng lẽ đối với ơn dưỡng dục, cô không có một chút cảm động nào? Cho dù ông ta làm sai điều gì, ông ta cũng nuôi cô từ nhỏ đến lớn, để cô có thể thi đỗ được học viện âm nhạc..."
Mộc Mộc bịt tai, không ngừng lắc đầu, mặt cắt không còn giọt máu.
Bác sỹ Trương tới gần, khoảng cách chỉ còn mấy centimet, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của cô. "Vì sao cô muốn giết ông ta?"
Mộc Mộc bị thái độ của ông ta làm cho sợ hãi, viết lung tung trên giấy. "Tôi không biết, lúc đấy đầu óc tôi rất hỗn loạn, không biết mình đã làm gì."
"Cảm xúc của cô đối với ký ức kia rất mạnh, chứng tỏ ở sâu trong tiềm thức có một thứ tình cảm bị giấu kín, nhưng ngay cả trong trạng thái thôi miên cô cũng trốn tránh... Vì sao? Cô sợ cái gì? Cô đang trốn tránh điều gì?"
"Giữa cô và ông ta có chuyện gì không thể để người khác biết?"
Mộc Mộc giơ tay lên giáng xuống mặt bác sỹ Trương một bạt tai.
Tôi không có, không có! Cô hét lên trong câm lặng, giống như nổi điên lao xuống giường, kinh hoàng như con thỏ bị dọa, hoảng loạn chạy trốn, lại không tìm thấy cửa.
May mắn Kiều Nghi Kiệt chạy vào kịp lúc, ôm lấy cô, thiết bị trong phòng của bác sỹ Trương mới được an toàn.
"Mộc Mộc, bình tĩnh nào, em bị làm sao vậy?"
"Đừng sợ, có anh ở đây, không có ai dám làm hại em." Kiều Nghi Kiệt ôm chặt Mộc Mộc, quần áo cô đều ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Anh muốn bảo vệ cô, giúp đỡ cô, làm cho vận mệnh không trêu đùa cô gái đáng thương này một lần nữa, nhưng cuối cùng lại là đẩy cô xuống vực thẳm.
Bác sỹ Trương thấy cô quá kích động, đẩy gọng kính, "Hôm nay trị liệu đến đây, anh đưa cô ấy về nghỉ ngơi. Đợi tinh thần tốt hơn, chúng ta lại tiếp tục."
Cô liều mạng lắc đầu, đẩy mạnh Kiều Nghi Kiệt, lao ra khỏi phòng khám.
Cô không điều trị, cho dù cả đời làm người câm cô cũng không muốn đối diện với sự nhục mạ của bác sĩ.
"Mộc Mộc!"
Kiều Nghi Kiệt vừa định đuổi theo, bác sỹ Trương đã ngăn lại. "Cho cô ấy thời gian bình tĩnh, luật sư Kiều, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Kiều Nghi Kiệt nhìn ra ngoài cửa không yên lòng hỏi. "Có chuyện gì?"
"Tiềm thức của cô ấy rất mạnh, luôn cố gắng để trấn áp cảm xúc, ngay cả trong trạng thái thôi miên cũng theo bản năng kháng cự lại."
"Ý của ông là?"
"Cô ấy quá khép kín bản thân mình, từ chối tất cả mọi người bước vào thế giới nội tâm..." Bác sĩ Trương dừng lại, nói: "Nếu cậu thật sự muốn giúp cô ấy, tốt nhất là tìm cách để cô ấy nói ra bí mật trong lòng với cậu."
"Tôi đã hiểu..."
*******
Trong dòng người đông đúc, Mộc Mộc kéo lê hai chân tê dại đứng giữa ngã tư đường không mục đích.
Bên tai có rất nhiều âm thanh chất vấn.
"Cô hận ông ta đến thế sao?"
"Ngoài hận, không có một chút biết ơn nào sao?"
"Vì sao cô giết ông ta? Lúc cô cầm dao, có nghĩ đến ơn dưỡng dục của ông ta hay không..."
Những âm thanh hỗn độn đó, có Kiều Nghi Kiệt, có cảnh sát, quan tòa... Cô dùng hết sức che tai, tiếng huyên náo trên đường rốt cuộc không còn nghe thấy, những âm thanh đó lại càng vang lên rõ ràng.
Mộc Mộc bước nhanh hơn, muốn tránh né sự níu kéo từ những âm thanh đáng sợ đó, cô càng chạy càng nhanh, tiến thẳng về phía trước, qua ngã tư đường lúc nào không biết.
Tiếng phanh chói tai vang lên, Mộc Mộc đột nhiên hoàn hồn, quay sang nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu trắng đang chạy như bay hướng về phía cô, cấp tốc phanh lại.
Xuyên qua kính thủy tinh, cô nhìn thấy khuôn mặt cô mong nhớ nhất. Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, vì lo lắng mà đanh lại...
Xe gần đến cô thì dừng, nhưng Mộc Mộc vẫn theo quán tính ngã xuống.
Nhìn Trác Siêu Nhiên vội vàng xuống xe, bước nhanh đến bên cạnh mình, trong lòng cô có thứ gì đó không nói lên lời...
Anh từng nói, cô không nên là cô gái chấp nhận số phận.
Anh từng nói, đừng từ bỏ, vận mệnh có thể thay đổi.
Anh nói chỉ cần cô không từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh của cô.
Bốn năm sống cuộc sống không phải của mình, mẹ ra đi, tất cả mọi người người khinh bỉ, cô đều cố gắng chống chọi.
Bởi vì cô còn có anh, anh sẽ không khinh thường cô, anh nhất định sẽ nghe cô giải thích... Cô tin, cô vẫn tin.
Nhưng khi cô cần sự an ủi của anh nhất, người đàn ông mà cô chờ đợi chỉ ngồi xuống trước mặt, dùng giọng nói khách sáo mà nói: "Xin lỗi... Cô thế nào? Có bị thương không?"
Cô còn có thể mong ngóng cái gì, còn có thể tin tưởng cái gì?
Người qua đường nhìn thấy sự cố xảy ra, một chiếc xe sang trọng đâm vào một cô gái trẻ, không khỏi quay lại tò mò, vây thành một đám đông.
Người đi rồi cũng chậm bước lại, như sợ bỏ lỡ chuyện hay ho gì.
Trác Siêu Nhiên nhìn đồng hồ, nói: "Để tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Mộc Mộc lắc đầu, đừng dậy, tay trái ôm lấy khuỷu tay phải xước da, xoay người.
Bởi vì chân hơi đau, cô đi bước thấp bước cao.
"Nên đi bệnh biện khám xem..." Những người đứng xem xen vào khuyên bảo.
Cũng không thiếu những người khác đồng tình. "Đúng vậy! Đúng vậy! Cô bé, đừng thể hiện, đến bác sĩ khám xem."
Mộc Mộc như không nghe thấy, hướng phía trống đi ra.
"Tô Mộc Mộc..."
Cô nghe thấy Trác Siêu Nhiên gọi mình, quay đầu hướng hắn cười. Thì ra trí nhớ của anh cũng không phải quá kém, ít nhất còn có thể nhớ tên cô.
Cô đang cân nhắc không biết nên dùng di động hay dùng giấy ghi chép trả lời: Cô không việc gì, chỉ là ngã nhẹ thôi.
Ai ngờ Trác Siêu Nhiên đuổi theo, giữ lấy cổ tay cô, bàn tay kiên định, không cho người khác cơ hội từ chối. "Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Bốn năm trước, anh cũng nắm tay cô như vậy, hy vọng cô ở lại, để cho anh ôm một lát, để làm bạn gái anh...
Cô ngẩng mặt, chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt. Hôm nay anh không mặc quân trang, bộ đồ thể thao rất thoải mái làm cho anh thêm vài phần tự tại, mặc dù khí chất so với trí nhớ của cô có chút bất đồng, nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra bóng dáng.
Cô giống như trải qua một kiếp luân hồi, nhớ lại tất cả mọi chuyện. Cô bỏ lỡ một lần, tuyệt đối không thể bỏ lỡ lần thứ hai.
Cô cười gật đầu. Cô sẽ không để anh quên cô, lúc này, nhất định sẽ không.
...
Trác Siêu Nhiên đưa cô đến bệnh viện quân đội, cẩn thận giúp cô đi vào cửa lớn, hướng phía phòng cấp cứu. Mấy chục bước ngắn ngủi, anh gặp không ít người quen, có bác sĩ, có bệnh nhân, đều thân thiện chào hỏi. Những người đó không tự giác đem ánh mắt thăm dò về phía bàn tay Trác Siêu Nhiên đỡ lấy Mộc Mộc.
Trác Siêu Nhiên cũng không hề giải thích, vẻ mặt thản nhiên giúp đỡ cô cho đến cửa phòng cấp cứu.
Trong phòng cấp cứu có hai vị bác sĩ. Một người tuổi đã lớn, tóc hoa râm. Một người còn rất trẻ, mang khẩu trang không nhìn rõ mặt, chỉ để lộ một đôi mắt hẹp dài. Anh ta vừa thấy Trác Siêu Nhiên vào cửa, mắt sáng lên. "Ấy! Có bạn gái rồi? Không phải cố ý mang đến cho tôi xem?"
Mộc Mộc nghe ra rất nhiều tầng ý nghĩa trong những lời này. Đầu tiên là, vị bác sĩ phòng cấp cứu kia quan hệ với Trác Siêu Nhiên không phải bình thường. Tiếp theo là, trước mắt Trác Siêu Nhiên chưa có bạn gái, điều này làm cho Mộc Mộc như nhìn thấy ánh nắng tươi sáng, hoa nhài trên cửa sổ cũng tỏa hương thơm ngát hơn rất nhiều.
"Tôi không nhàn đến như vậy, đi mang bạn gái đến cho cậu xem." Trác Siêu Nhiên thoải mái đáp. "Tôi vừa lái xe không cẩn thận đụng phải cô ấy. Kiểm tra giúp một chút, xem cô ấy có bị thương gì nghiêm trọng hay không?"
"Không thành vấn đề." Vị bác sĩ trẻ tuổi đứng lên, chỉ giường khám bệnh, để Mộc Mộc ngồi xuống.
Lúc anh ta cẩn thận kiểm tra cho Mộc Mộc, Trác Siêu Nhiên đi ra ngoài gọi điện thoại, phòng cấp cứu yên tĩnh nên âm thanh nghe vẫn rõ ràng: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tối nay không cần chờ tôi..."
"..."
"Không có việc gì, sắp xử lý xong rồi."
"..."
"Khoảng hai tiếng nữa."
"..."
"Vậy được rồi!"
Trác Siêu Nhiên cúp máy trở về, bác sĩ đã kiểm tra xong, đang kê đơn thuốc. "Cô ấy không thể nói chuyện?"
"Trước kia cô ấy bị kích động, mất tiếng."
"Ừm. Cô ấy bị thương không nặng, chỉ có mấy vết xước ngoài da, cổ tay bầm tím, còn mắt cá chân..."
"Cổ tay cô ấy bị thương nghiêm trọng không?" Trác Siêu Nhiên cắt lời: "Cô ấy đánh đàn dương cầm... Vết thương ở cổ tay liệu có ảnh hưởng?"
"Đánh đàn?" Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn tay Mộc Mộc. "Cô xoay cổ tay tôi xem."
Cô cắn răng chịu đau giật giật ngón tay, vẫn có thể cử động được.
"Không bị thương đến gân cốt, không ảnh hưởng đến việc đánh đàn." Bác sỹ bỗng nhiên nghĩ đến việc gì, lúc đưa đơn thuốc cho Trác Siêu Nhiên, cố ý hướng anh nheo mắt. "Này! Anh biết khá nhiều về người ta đấy nhé!"
"Ừm..." Anh nhận lấy, "Cũng không phải nhiều lắm."
Tác giả :
Diệp Lạc Vô Tâm