Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em
Chương 54: Đại kết cục (1)
Khoảnh khắc phát hiện Trình Lê, Lộc Nguyên đứng thẳng hơn.
Trình Lê bảo Trần Mặc đi về trước, Trần Mặc không rõ vì sao mà nhìn cô.
Trình Lê không có ý lập tức giải thích và giới thiệu cho cô ấy.
Trần Mặc đã dò xét người đàn ông lạ cách đó không xa, cảm thấy anh ta không giống kẻ xấu, nên cô ấy không ép ở lại.
Trình Lê có rất nhiều chuyện xưa, mấy ngày nay Trần Mặc đã bắt đầu quen dần, thêm người này nữa thì cô ấy cũng chẳng kinh ngạc đến như vậy.
Sau khi Trần Mặc đi, Lộc Nguyên mới từ từ bước về phía Trình Lê.
Trình Lê cũng không lên tiếng. Cô xoay người dẫn đường ở đằng trước, dẫn Lộc Nguyên đi đường vòng đến một phòng trà gần nhất.
Ở trong phòng, hai người một trước một sau ngồi xuống.
Ngồi xuống cả rồi mới bắt đầu nhìn thẳng nhau.
Xa cách mấy năm, ánh mắt nhìn Trình Lê của Lộc Nguyên cực kì nhạt, thiếu đi vẻ rực rỡ.
Trước đó, khi thấy bóng lưng và gò má anh ta, Trình Lê chỉ cảm thấy anh ta gầy. Bây giờ thấy ngay mặt anh ta, Trình Lê cảm thấy anh ta gầy đến độ… chẳng ra hình người.
Sắc mặt anh ta cũng nhợt nhạt quá mức.
Mấy năm lao tù này, phần lớn thời gian Lộc Nguyên ngồi trong bệnh viện của nhà tù, Trình Lê có nghe nói qua thăng trầm của anh ta từ rất nhiều nguồn.
Gặp mặt rồi Trình Lê mới hiểu, tình trạng thân thể anh ta nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Tính tuổi thì anh ta cũng chỉ vừa qua tuổi ba mươi, không lớn hơn cô và Trần Nghi Quang là bao.
Nhưng cả người anh ta u ám nặng nề đến độ mất đi vẻ rực rỡ, giống như những món văn vật tích đầy bụi đất, chất đống nhiều năm trong nhà kho mà Trình Lê thường thấy.
Văn vật có thợ thủ công phục chế, như vậy con người thì sao?
Trình Lê nhìn anh ta liền nghĩ đến Trần Nghi Quang, nhất thời không biết nên nói gì.
Mấy năm nay, mọi sự xoay vần thay đổi, không phải cứ dăm ba câu, không phải một câu đã lâu không gặp là có thể xóa sạch.
**
Cuộc đời Lộc Nguyên còn thăng trầm hơn cô.
Sinh viên tốt nghiệp có tương lai rộng mở của trường cảnh sát, từ nằm vùng trở thành tù nhân.
Đây là thước phim rất thô tục khiến người ta cảm thấy chán ghét, cũng là hiện thực khiến người ta cảm thấy thổn thức.
Nhìn Lộc Nguyên, những mẩu chuyện chôn sâu dưới dòng thời gian cũng bắt đầu len vào đầu Trình Lê lần nữa.
Khi ấy cô và Nhậm Tây An đã chia tay, cô đã xử lý xong phần này.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cô còn cần nói rõ với Trần Nghi Quang.
Hồi ấy, Trần Nghi Quang hay đến căn hộ trong tòa chung cư kiểu cũ mà Lộc Nguyên thuê khi đó.
Từ nhỏ Trần Nghi Quang đã trà trộn trong một đám cảnh sát vũ trang nên rất tinh mắt.
Khi đó, cô ấy đã cảm thấy Lộc Nguyên không phải là một người làm công nhỏ ở trạm chuyển phát nhanh, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không bị hấp dẫn sau nhiều lần nhận hàng chuyển phát nhanh anh ta đưa tới.
Nhưng anh ta cần che giấu thân phận quanh năm, nên Trần Nghi Quang không hề nhắc đến việc cô ấy hiểu ngầm trong lòng.
Trình Lê từng đi theo Trần Nghi Quang đến tòa chung cư kiểu cũ xa xôi đó mấy lần, có một bà cụ ở tầng trệt chăm sóc cho Lộc Nguyên rất nhiều.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Trình Lê mang một ít đồ cho Trần Nghi Quang đến tòa chung cư đó.
Đầu ngày hôm ấy thời tiết khá đẹp. Cuối ngày hôm ấy kết thúc bằng vụ nổ gas trong tòa chung cư.
Cảnh tượng đổ nát xuất hiện không có bất kì dấu hiệu nào, đến bất ngờ khiến người ta không hề phòng bị.
Bà cụ chết, Trình Lê bị thương.
Một ngày trước, tên tội phạm trốn trại mà nhóm Lộc Nguyên đã nằm vùng ngụy trang một tháng truy đuổi vừa sa lưới, đây là sự trả thù của đồng bọn đối phương.
Cái chết của bà cụ, lời lẽ phách lối và coi thường mạng người của tên tội phạm trốn trại sa lưới kích thích Lộc Nguyên, khi hắn được chuyển đến trại tạm giam, anh ta đã làm cho hắn tàn phế.
Sự kích động và mất lý trí chỉ cần trong nháy mắt, nhưng phải trả một cái giá rất đắt, vừa khiến anh ta mất đi vinh quang ngày trước, cũng mất đi vẻ thẳng thắn vô tư của tương lai.
**
Trình Lê còn chưa mở miệng, Lộc Nguyên nhìn chằm chằm tai trái cô một hồi, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Bây giờ tai thế nào?”
Anh ta vừa mở miệng, Trình Lê giật mình.
Giọng nói trầm thấp rõ ràng trước đây của Lộc Nguyên, hôm nay trở nên thô ráp, hoàn toàn đổi sang dáng vẻ khác.
Lộc Nguyên liếc vẻ mặt của Trình Lê, lập tức hơi cúi đầu giải thích với cô: “Ở trong bị thương, không mất tiếng là đã thỏa mãn rồi.”
Có người cố ý giày vò anh ta, còn xuất phát từ việc trả thù, nhưng anh ta đã không còn kích động mà trả thù lại nữa.
Trình Lê không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ hỏi: “Gặp Quang Quang chưa?”
Lộc Nguyên mỉm cười, rồi sau đó lắc đầu: “Làm cô ấy sợ đấy, bỏ đi.”
Không có thân thể và sống lưng thẳng thắn vô tư, thì hãy quên chuyện tình yêu này đi.
Không gặp, những rung động ngày xưa có thể chỉ là tro tàn trong lòng Trần Nghi Quang, từ từ biến mất hoàn toàn; gặp rồi thì sẽ như thổi mấy hơi vào đống tro tàn, tro tàn sẽ bùng cháy trở lại, nhưng cuối cùng vẫn cháy sạch.
Quá trình được rồi lại mất này sẽ không dễ chịu.
Lộc Nguyên không nói nhiều, sau đó anh ta cởi cái túi đeo sau lưng, kéo dây kéo.
Trình Lê nhìn sang, thấy anh ta lấy một thứ hình chữ nhật được bó bằng túi nilon đen trong đó ra.
Lộc Nguyên đẩy cái túi nilon đen đó sang bên tay Trình Lê.
Là tiền.
Lộc Nguyên không nói, nhưng Trình Lê đã nhìn ra.
Cảnh này… khiến thái dương Trình Lê theo bản năng giật một cái.
Vẻ mặt Lộc Nguyên nghiêm túc, Trình Lê không nhúc nhích.
Lộc Nguyên nhíu mày nói: “Tôi ra ngoài, đến nói lời xin lỗi với cô. Là tôi nợ cô.”
Là anh ta làm liên lụy đến cô.
Anh ta không có thứ gì có thể trả lại cho cô, bây giờ cái thứ đẩy đến trước mặt cô đây là thứ không thích hợp nhất, nhưng cũng là thứ duy nhất mà anh ta có thể lấy ra sắp xếp hết mọi việc sau khi anh ta ra ngoài.
Đôi mắt Trình Lê chạm vào vẻ mặt phức tạp của anh, sắc mặt cô cũng nghiêm túc, cô hỏi: “Anh nợ tôi cái gì?”
Giữa cô và Lộc Nguyên không hề có nợ phải tính.
Âm lượng của Lộc Nguyên rất thấp, tuy nhẹ bẫng, nhưng chứa vẻ chắc chắn: “Vết thương của cô, trách tôi.”
Sau đó anh ta vào tù cũng không lo việc giải quyết hậu quả được.
Khi ấy, ở trong bệnh viện, Trình Lê đã ngăn anh ta nhắc đến tai nạn với vết thương bên ngoài da thịt này với Trần Nghi Quang, sau đó anh ta và Trần Nghi Quang cũng không gặp mặt đối mặt nữa, nên càng không có khả năng nói.
Trình Lê nhìn anh ta.
Lộc Nguyên rất bình tĩnh, Trình Lê lại dần hơi mất bình tĩnh.
Trình Lê nói cho anh ta biết: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh không nợ tôi gì cả. Sẽ xuất hiện ở đó, là tôi tự đi vào, không liên can đến anh.”
Lộc Nguyên không lên tiếng, nhận thức của anh ta đã định, sẽ không thay đổi vì lời nói của Trình Lê.
Trước đây, Trình Lê bắt anh ta im lặng không nhắc đến cái tai bị điếc của cô là vì Trần Nghi Quang, anh ta hiểu.
Trình Lê không muốn để Trần Nghi Quang biết là không muốn để Trần Nghi Quang có gánh nặng, không muốn khiến cô ấy đau lòng, cũng không muốn giữa anh ta và Trần Nghi Quang có thêm bất kì trở ngại nào nữa, anh ta hiểu rõ.
Cô là vì bảo vệ bạn của cô.
Lộc Nguyên là kiểu đàn ông tâm tư thâm trầm lại không lộ ra ngoài đó.
Anh ta không nói ra điều anh ta suy nghĩ.
Anh ta không lên tiếng nữa, nhưng Trình Lê không muốn để mặc cho sự im lặng ngột ngạt tiếp tục, cô lên tiếng phá vỡ im lặng: “Lỗi của anh là đã phá hủy bản thân anh, tôi và bà Dương không phải là tội của anh. Phần áy náy mà anh gánh không phải là thứ anh nên gánh. Anh không nợ tôi gì cả.”
“Cái tai ấy có tốt hay không thì cũng không có ảnh hưởng bản chất với tôi, tôi vẫn nghe thấy âm thanh trên thế giới này. Tai tôi dài, chỉ cần nó phát huy tác dụng này, thì âm thanh lớn hay nhỏ không phải là trọng điểm.”
Trình Lê nói mấy câu tung ra rất nhiều chữ, nhưng cô tuyên bố đầy chậm rãi, như thể khuyên nhủ đầy kiên nhẫn.
Khuyên anh ta không cần tiếp tục vùi mình trong câu chuyện xưa ấy, khuyên anh ta đi về phía trước.
Lộc Nguyên ngước mắt nhìn cô.
Trước đây, khi dặn anh ta giấu Trần Nghi Quang, Trình Lê đã nói câu tương tự: “Cậu ấy biết thì cái tai này của tôi cũng không thay đổi được gì. Nhưng cậu ấy nghĩ đến nó thì cậu ấy sẽ thay đổi.”
Sau khi nghe qua anh ta nhớ rất rõ ràng, bởi vì thời gian của anh ta gần như dừng lại sau khoảnh khắc ấy.
Đạo lý tránh để người khác lo lắng này rất đơn giản, nhưng Lộc Nguyên của bây giờ cảm thấy sự che giấu của năm ấy không hề thích hợp.
Cô đang bảo vệ Trần Nghi Quang, ngược lại Trần Nghi Quang cũng đứng ở lập trường tương tự muốn che chở cho cô, bảo vệ cô.
Có đôi khi, những người phụ nữ chú ý đến tình bạn biểu hiện càng bao che hơn, anh dũng hơn khi họ ở trong tình yêu.
Các cô đều sẵn lòng trở thành thanh chống của nhau, đều sẵn lòng lao vào dầu sôi lửa bỏng vì đối phương, kiểu cả đời này không hề ngắn hơn kiểu cả đời sống bên nhau trọn đời trong tình yêu, cũng không mỏng manh hơn một đời một kiếp vĩnh viễn không thay lòng.
Lộc Nguyên tiếp tục im lặng, cuối cùng nói: “Vậy coi như đáp tạ đồ cô gửi vào trong trước đây, tôi cảm ơn cô.”
Không có địa chỉ ấy, anh ta cũng không tìm đến được.
Đáy lòng Trình Lê co rút, cô khẽ lắc đầu: “Người đó không phải là tôi.”
Ánh mắt Lộc Nguyên khẽ dao động, anh ta đã hiểu.
Là Trần Nghi Quang mượn danh nghĩa Trình Lê.
Trình Lê nói: “Nếu anh là một người đàn ông, thì hãy gặp cậu ấy đi.”
Lộc Nguyên lại im lặng.
Trình Lê không phân biệt nổi thứ tràn ngập lồng ngực cô lúc này là không đành lòng hay là căm hận: “Tôi không phải thiện nam tín nữ, cũng không phải thánh mẫu, sẽ không quan tâm mỗi một người trên thế giới này rồi phí lời với họ. Bây giờ tôi ngồi ở đây là vì cậu ấy. Có vài lời, có những sự kết thúc và bắt đầu cần hai người nói đàng hoàng, nói nghiêm túc, nói ngay mặt.”
Trước đây cô chia tay Nhậm Tây An, cô chọn mặt đối mặt.
Vì đó không phải là chuyện nhỏ, không thể qua loa lấy lệ được.
Cô nói cho Lộc Nguyên biết: “Trong mắt anh, có lẽ hai người chưa chính thức bắt đầu, nhưng trong mắt cậu ấy, hai người chưa từng kết thúc. Nếu anh có tinh thần trách nhiệm thì đừng trốn tránh, sảng khoái một chút đi.”
Lộc Nguyên ngồi, cả trái tim chết lặng nghe càng thêm tê dại.
Yết hầu anh ta lăn mấy lần mới lên tiếng: “Trình Lê, cô ấy vẫn là con thuyền quyết không chùn bước, nhưng tôi không còn là bến cảng tốt thích hợp để cập bến nữa rồi.”
Anh ta nói câu này bằng chất giọng thô ráp, ẩn ý tiêu cực càng rõ ràng hơn.
Đây là thái độ mà Trình Lê kị nhất.
Trình Lê đứng lên nói: “Hãy nói câu đó với cậu ấy. Cậu ấy cũng từ bỏ, thì hai người hãy đường ai nấy đi; cậu ấy kéo anh về phía trước, thì anh hãy phấn chấn lên, đừng biến bản thân anh thành trở ngại giữa hai người.”
Sau này ánh mắt của thế tục sẽ gây trở ngại ít nhiều, có thể đoán được.
Cho nên là người bạn vững vàng nhất bên cạnh Trần Nghi Quang, ít nhất anh ta nên dũng cảm hơn một chút, khá lên một chút thì mới không phụ sự bảo vệ thầm lặng của cô ấy.
Bạn của cô không dễ dàng gì.
Trước khi bước rời khỏi, Trình Lê nói câu cuối với Lộc Nguyên: “Cô gái của anh không phải là chim sẻ. Nếu anh không biết nên đi về đâu thì hãy nghe lời cô ấy. Anh đã tránh không gặp từng phụ lòng cô ấy, sau này phải bày tỏ thẳng thái độ. Lời cô ấy nói luôn đúng.”
**
Tạm biệt Lộc Nguyên, mấy bước đi về cung, Trình Lê cảm thấy trong lòng không hề dễ chịu.
Cô móc di động ra, định gọi cho Trần Nghi Quang.
Trình Lê do dự một hồi, di động trong lòng bàn tay cô rung một cái.
Tin nhắn hiện ra trên màn hình đến từ Nhậm Tây An.
Trình Lê đọc, Nhậm Tây An nói: Tan làm đừng đi đâu, anh đến đón em.
Trình Lê sẽ chờ đàng hoàng.
Cô cũng từng phụ lòng anh, cho nên sau này lời anh nói đều đúng.
Đương nhiên, thỉnh thoảng có thể cũng không đúng lắm, cô còn phải dựa vào nguyên tắc lấy việc giúp người làm niềm vui… chỉ dẫn anh một chút.
Trình Lê bảo Trần Mặc đi về trước, Trần Mặc không rõ vì sao mà nhìn cô.
Trình Lê không có ý lập tức giải thích và giới thiệu cho cô ấy.
Trần Mặc đã dò xét người đàn ông lạ cách đó không xa, cảm thấy anh ta không giống kẻ xấu, nên cô ấy không ép ở lại.
Trình Lê có rất nhiều chuyện xưa, mấy ngày nay Trần Mặc đã bắt đầu quen dần, thêm người này nữa thì cô ấy cũng chẳng kinh ngạc đến như vậy.
Sau khi Trần Mặc đi, Lộc Nguyên mới từ từ bước về phía Trình Lê.
Trình Lê cũng không lên tiếng. Cô xoay người dẫn đường ở đằng trước, dẫn Lộc Nguyên đi đường vòng đến một phòng trà gần nhất.
Ở trong phòng, hai người một trước một sau ngồi xuống.
Ngồi xuống cả rồi mới bắt đầu nhìn thẳng nhau.
Xa cách mấy năm, ánh mắt nhìn Trình Lê của Lộc Nguyên cực kì nhạt, thiếu đi vẻ rực rỡ.
Trước đó, khi thấy bóng lưng và gò má anh ta, Trình Lê chỉ cảm thấy anh ta gầy. Bây giờ thấy ngay mặt anh ta, Trình Lê cảm thấy anh ta gầy đến độ… chẳng ra hình người.
Sắc mặt anh ta cũng nhợt nhạt quá mức.
Mấy năm lao tù này, phần lớn thời gian Lộc Nguyên ngồi trong bệnh viện của nhà tù, Trình Lê có nghe nói qua thăng trầm của anh ta từ rất nhiều nguồn.
Gặp mặt rồi Trình Lê mới hiểu, tình trạng thân thể anh ta nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Tính tuổi thì anh ta cũng chỉ vừa qua tuổi ba mươi, không lớn hơn cô và Trần Nghi Quang là bao.
Nhưng cả người anh ta u ám nặng nề đến độ mất đi vẻ rực rỡ, giống như những món văn vật tích đầy bụi đất, chất đống nhiều năm trong nhà kho mà Trình Lê thường thấy.
Văn vật có thợ thủ công phục chế, như vậy con người thì sao?
Trình Lê nhìn anh ta liền nghĩ đến Trần Nghi Quang, nhất thời không biết nên nói gì.
Mấy năm nay, mọi sự xoay vần thay đổi, không phải cứ dăm ba câu, không phải một câu đã lâu không gặp là có thể xóa sạch.
**
Cuộc đời Lộc Nguyên còn thăng trầm hơn cô.
Sinh viên tốt nghiệp có tương lai rộng mở của trường cảnh sát, từ nằm vùng trở thành tù nhân.
Đây là thước phim rất thô tục khiến người ta cảm thấy chán ghét, cũng là hiện thực khiến người ta cảm thấy thổn thức.
Nhìn Lộc Nguyên, những mẩu chuyện chôn sâu dưới dòng thời gian cũng bắt đầu len vào đầu Trình Lê lần nữa.
Khi ấy cô và Nhậm Tây An đã chia tay, cô đã xử lý xong phần này.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, cô còn cần nói rõ với Trần Nghi Quang.
Hồi ấy, Trần Nghi Quang hay đến căn hộ trong tòa chung cư kiểu cũ mà Lộc Nguyên thuê khi đó.
Từ nhỏ Trần Nghi Quang đã trà trộn trong một đám cảnh sát vũ trang nên rất tinh mắt.
Khi đó, cô ấy đã cảm thấy Lộc Nguyên không phải là một người làm công nhỏ ở trạm chuyển phát nhanh, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không bị hấp dẫn sau nhiều lần nhận hàng chuyển phát nhanh anh ta đưa tới.
Nhưng anh ta cần che giấu thân phận quanh năm, nên Trần Nghi Quang không hề nhắc đến việc cô ấy hiểu ngầm trong lòng.
Trình Lê từng đi theo Trần Nghi Quang đến tòa chung cư kiểu cũ xa xôi đó mấy lần, có một bà cụ ở tầng trệt chăm sóc cho Lộc Nguyên rất nhiều.
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, Trình Lê mang một ít đồ cho Trần Nghi Quang đến tòa chung cư đó.
Đầu ngày hôm ấy thời tiết khá đẹp. Cuối ngày hôm ấy kết thúc bằng vụ nổ gas trong tòa chung cư.
Cảnh tượng đổ nát xuất hiện không có bất kì dấu hiệu nào, đến bất ngờ khiến người ta không hề phòng bị.
Bà cụ chết, Trình Lê bị thương.
Một ngày trước, tên tội phạm trốn trại mà nhóm Lộc Nguyên đã nằm vùng ngụy trang một tháng truy đuổi vừa sa lưới, đây là sự trả thù của đồng bọn đối phương.
Cái chết của bà cụ, lời lẽ phách lối và coi thường mạng người của tên tội phạm trốn trại sa lưới kích thích Lộc Nguyên, khi hắn được chuyển đến trại tạm giam, anh ta đã làm cho hắn tàn phế.
Sự kích động và mất lý trí chỉ cần trong nháy mắt, nhưng phải trả một cái giá rất đắt, vừa khiến anh ta mất đi vinh quang ngày trước, cũng mất đi vẻ thẳng thắn vô tư của tương lai.
**
Trình Lê còn chưa mở miệng, Lộc Nguyên nhìn chằm chằm tai trái cô một hồi, nhíu mày thấp giọng hỏi: “Bây giờ tai thế nào?”
Anh ta vừa mở miệng, Trình Lê giật mình.
Giọng nói trầm thấp rõ ràng trước đây của Lộc Nguyên, hôm nay trở nên thô ráp, hoàn toàn đổi sang dáng vẻ khác.
Lộc Nguyên liếc vẻ mặt của Trình Lê, lập tức hơi cúi đầu giải thích với cô: “Ở trong bị thương, không mất tiếng là đã thỏa mãn rồi.”
Có người cố ý giày vò anh ta, còn xuất phát từ việc trả thù, nhưng anh ta đã không còn kích động mà trả thù lại nữa.
Trình Lê không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ hỏi: “Gặp Quang Quang chưa?”
Lộc Nguyên mỉm cười, rồi sau đó lắc đầu: “Làm cô ấy sợ đấy, bỏ đi.”
Không có thân thể và sống lưng thẳng thắn vô tư, thì hãy quên chuyện tình yêu này đi.
Không gặp, những rung động ngày xưa có thể chỉ là tro tàn trong lòng Trần Nghi Quang, từ từ biến mất hoàn toàn; gặp rồi thì sẽ như thổi mấy hơi vào đống tro tàn, tro tàn sẽ bùng cháy trở lại, nhưng cuối cùng vẫn cháy sạch.
Quá trình được rồi lại mất này sẽ không dễ chịu.
Lộc Nguyên không nói nhiều, sau đó anh ta cởi cái túi đeo sau lưng, kéo dây kéo.
Trình Lê nhìn sang, thấy anh ta lấy một thứ hình chữ nhật được bó bằng túi nilon đen trong đó ra.
Lộc Nguyên đẩy cái túi nilon đen đó sang bên tay Trình Lê.
Là tiền.
Lộc Nguyên không nói, nhưng Trình Lê đã nhìn ra.
Cảnh này… khiến thái dương Trình Lê theo bản năng giật một cái.
Vẻ mặt Lộc Nguyên nghiêm túc, Trình Lê không nhúc nhích.
Lộc Nguyên nhíu mày nói: “Tôi ra ngoài, đến nói lời xin lỗi với cô. Là tôi nợ cô.”
Là anh ta làm liên lụy đến cô.
Anh ta không có thứ gì có thể trả lại cho cô, bây giờ cái thứ đẩy đến trước mặt cô đây là thứ không thích hợp nhất, nhưng cũng là thứ duy nhất mà anh ta có thể lấy ra sắp xếp hết mọi việc sau khi anh ta ra ngoài.
Đôi mắt Trình Lê chạm vào vẻ mặt phức tạp của anh, sắc mặt cô cũng nghiêm túc, cô hỏi: “Anh nợ tôi cái gì?”
Giữa cô và Lộc Nguyên không hề có nợ phải tính.
Âm lượng của Lộc Nguyên rất thấp, tuy nhẹ bẫng, nhưng chứa vẻ chắc chắn: “Vết thương của cô, trách tôi.”
Sau đó anh ta vào tù cũng không lo việc giải quyết hậu quả được.
Khi ấy, ở trong bệnh viện, Trình Lê đã ngăn anh ta nhắc đến tai nạn với vết thương bên ngoài da thịt này với Trần Nghi Quang, sau đó anh ta và Trần Nghi Quang cũng không gặp mặt đối mặt nữa, nên càng không có khả năng nói.
Trình Lê nhìn anh ta.
Lộc Nguyên rất bình tĩnh, Trình Lê lại dần hơi mất bình tĩnh.
Trình Lê nói cho anh ta biết: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, anh không nợ tôi gì cả. Sẽ xuất hiện ở đó, là tôi tự đi vào, không liên can đến anh.”
Lộc Nguyên không lên tiếng, nhận thức của anh ta đã định, sẽ không thay đổi vì lời nói của Trình Lê.
Trước đây, Trình Lê bắt anh ta im lặng không nhắc đến cái tai bị điếc của cô là vì Trần Nghi Quang, anh ta hiểu.
Trình Lê không muốn để Trần Nghi Quang biết là không muốn để Trần Nghi Quang có gánh nặng, không muốn khiến cô ấy đau lòng, cũng không muốn giữa anh ta và Trần Nghi Quang có thêm bất kì trở ngại nào nữa, anh ta hiểu rõ.
Cô là vì bảo vệ bạn của cô.
Lộc Nguyên là kiểu đàn ông tâm tư thâm trầm lại không lộ ra ngoài đó.
Anh ta không nói ra điều anh ta suy nghĩ.
Anh ta không lên tiếng nữa, nhưng Trình Lê không muốn để mặc cho sự im lặng ngột ngạt tiếp tục, cô lên tiếng phá vỡ im lặng: “Lỗi của anh là đã phá hủy bản thân anh, tôi và bà Dương không phải là tội của anh. Phần áy náy mà anh gánh không phải là thứ anh nên gánh. Anh không nợ tôi gì cả.”
“Cái tai ấy có tốt hay không thì cũng không có ảnh hưởng bản chất với tôi, tôi vẫn nghe thấy âm thanh trên thế giới này. Tai tôi dài, chỉ cần nó phát huy tác dụng này, thì âm thanh lớn hay nhỏ không phải là trọng điểm.”
Trình Lê nói mấy câu tung ra rất nhiều chữ, nhưng cô tuyên bố đầy chậm rãi, như thể khuyên nhủ đầy kiên nhẫn.
Khuyên anh ta không cần tiếp tục vùi mình trong câu chuyện xưa ấy, khuyên anh ta đi về phía trước.
Lộc Nguyên ngước mắt nhìn cô.
Trước đây, khi dặn anh ta giấu Trần Nghi Quang, Trình Lê đã nói câu tương tự: “Cậu ấy biết thì cái tai này của tôi cũng không thay đổi được gì. Nhưng cậu ấy nghĩ đến nó thì cậu ấy sẽ thay đổi.”
Sau khi nghe qua anh ta nhớ rất rõ ràng, bởi vì thời gian của anh ta gần như dừng lại sau khoảnh khắc ấy.
Đạo lý tránh để người khác lo lắng này rất đơn giản, nhưng Lộc Nguyên của bây giờ cảm thấy sự che giấu của năm ấy không hề thích hợp.
Cô đang bảo vệ Trần Nghi Quang, ngược lại Trần Nghi Quang cũng đứng ở lập trường tương tự muốn che chở cho cô, bảo vệ cô.
Có đôi khi, những người phụ nữ chú ý đến tình bạn biểu hiện càng bao che hơn, anh dũng hơn khi họ ở trong tình yêu.
Các cô đều sẵn lòng trở thành thanh chống của nhau, đều sẵn lòng lao vào dầu sôi lửa bỏng vì đối phương, kiểu cả đời này không hề ngắn hơn kiểu cả đời sống bên nhau trọn đời trong tình yêu, cũng không mỏng manh hơn một đời một kiếp vĩnh viễn không thay lòng.
Lộc Nguyên tiếp tục im lặng, cuối cùng nói: “Vậy coi như đáp tạ đồ cô gửi vào trong trước đây, tôi cảm ơn cô.”
Không có địa chỉ ấy, anh ta cũng không tìm đến được.
Đáy lòng Trình Lê co rút, cô khẽ lắc đầu: “Người đó không phải là tôi.”
Ánh mắt Lộc Nguyên khẽ dao động, anh ta đã hiểu.
Là Trần Nghi Quang mượn danh nghĩa Trình Lê.
Trình Lê nói: “Nếu anh là một người đàn ông, thì hãy gặp cậu ấy đi.”
Lộc Nguyên lại im lặng.
Trình Lê không phân biệt nổi thứ tràn ngập lồng ngực cô lúc này là không đành lòng hay là căm hận: “Tôi không phải thiện nam tín nữ, cũng không phải thánh mẫu, sẽ không quan tâm mỗi một người trên thế giới này rồi phí lời với họ. Bây giờ tôi ngồi ở đây là vì cậu ấy. Có vài lời, có những sự kết thúc và bắt đầu cần hai người nói đàng hoàng, nói nghiêm túc, nói ngay mặt.”
Trước đây cô chia tay Nhậm Tây An, cô chọn mặt đối mặt.
Vì đó không phải là chuyện nhỏ, không thể qua loa lấy lệ được.
Cô nói cho Lộc Nguyên biết: “Trong mắt anh, có lẽ hai người chưa chính thức bắt đầu, nhưng trong mắt cậu ấy, hai người chưa từng kết thúc. Nếu anh có tinh thần trách nhiệm thì đừng trốn tránh, sảng khoái một chút đi.”
Lộc Nguyên ngồi, cả trái tim chết lặng nghe càng thêm tê dại.
Yết hầu anh ta lăn mấy lần mới lên tiếng: “Trình Lê, cô ấy vẫn là con thuyền quyết không chùn bước, nhưng tôi không còn là bến cảng tốt thích hợp để cập bến nữa rồi.”
Anh ta nói câu này bằng chất giọng thô ráp, ẩn ý tiêu cực càng rõ ràng hơn.
Đây là thái độ mà Trình Lê kị nhất.
Trình Lê đứng lên nói: “Hãy nói câu đó với cậu ấy. Cậu ấy cũng từ bỏ, thì hai người hãy đường ai nấy đi; cậu ấy kéo anh về phía trước, thì anh hãy phấn chấn lên, đừng biến bản thân anh thành trở ngại giữa hai người.”
Sau này ánh mắt của thế tục sẽ gây trở ngại ít nhiều, có thể đoán được.
Cho nên là người bạn vững vàng nhất bên cạnh Trần Nghi Quang, ít nhất anh ta nên dũng cảm hơn một chút, khá lên một chút thì mới không phụ sự bảo vệ thầm lặng của cô ấy.
Bạn của cô không dễ dàng gì.
Trước khi bước rời khỏi, Trình Lê nói câu cuối với Lộc Nguyên: “Cô gái của anh không phải là chim sẻ. Nếu anh không biết nên đi về đâu thì hãy nghe lời cô ấy. Anh đã tránh không gặp từng phụ lòng cô ấy, sau này phải bày tỏ thẳng thái độ. Lời cô ấy nói luôn đúng.”
**
Tạm biệt Lộc Nguyên, mấy bước đi về cung, Trình Lê cảm thấy trong lòng không hề dễ chịu.
Cô móc di động ra, định gọi cho Trần Nghi Quang.
Trình Lê do dự một hồi, di động trong lòng bàn tay cô rung một cái.
Tin nhắn hiện ra trên màn hình đến từ Nhậm Tây An.
Trình Lê đọc, Nhậm Tây An nói: Tan làm đừng đi đâu, anh đến đón em.
Trình Lê sẽ chờ đàng hoàng.
Cô cũng từng phụ lòng anh, cho nên sau này lời anh nói đều đúng.
Đương nhiên, thỉnh thoảng có thể cũng không đúng lắm, cô còn phải dựa vào nguyên tắc lấy việc giúp người làm niềm vui… chỉ dẫn anh một chút.
Tác giả :
Tô Nhĩ Lưu Niên