Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối
Chương 3: Mèo hoang, em không thoát được đâu
Trong phòng Tổng thống, lúc này đã có điện trở lại.
Cung Thiếu Thần ôm nơi nào đó đang bị thương nặng, anh co người nằm trên đất một lúc lâu, rốt cuộc mới đỡ đau hơn một chút.
Người phụ nữ kia, lại dám đá chỗ đó của anh… Thật đáng chết!
Cung Thiếu Thần đứng dậy gọi điện thoại bảo quản lý của khách sạn lên chỗ anh.
“Tại sao vừa rồi lại mất điện? Khách sạn của nhà họ Cung chưa bao giờ có chuyện như thế!”
Không sai, khách sạn Lăng Vân chính là một trong những sản nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Cung – Hoàng thất của Ninh Quốc.
Đầu thế kỷ hai mươi, Ninh quốc làm theo Anh quốc, Nhật Bản, chính thức đổi thành đất nước Quân chủ Lập hiến.
Thành viên trong Hoàng thất vẫn ở trong cung Nỗ Lạc Y Mạn, mặc dù không tham dự chính sự nhưng vẫn hưởng sự tôn vinh cùng địa vị cao lớn, được quốc dân sùng bái yêu quý, hơn nữa lại nắm nguồn tài nguyên dầu mỏ của Ninh Quốc trong lòng bàn tay.
Bởi vì Quốc Vương đương nhiệm có cùng huyết thống với người Trung Quốc nên đã đặt họ của mình bằng một chữ tiếng Trung – chữ Cung.
Sau khi Hoàng tộc Cung thị rời khỏi chính quyền, với nguồn tài nguyên dầu mỏ trong tay nên đã chiếm lĩnh một khu vực kinh tế lớn, đến thế kỷ hai mươi mốt, việc buôn bán đã phát triển một cách nhanh chóng ra khỏi đế quốc.
Khách sạn Lăng Vân chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số sản nghiệp bé nhỏ không đáng kể của nhà họ Cung.
Nhưng mà chỉ có sáu khách sạn cao cấp ở thành phố S này, Lăng Vân lại được trang bị hết sức đầy đủ. Trên tầng 6 lắp đặt ba máy phát điện, nếu như cả thành phố S này mất điện thì Lăng Vân vẫn không bị ảnh hưởng.
“Thật xin lỗi, Vương tử điện hạ, đều là lỗi của tôi.” Lúc này gương mặt của người quản lý khách sạn còn khó coi hơn cả trái khổ qua.
Phòng Tổng thống nằm cách xa phòng chứa máy phát điện kia, bình thường mỗi tuần sẽ có người tới kiểm tra kỹ lưỡng, cho tới bây giờ vẫn không có vấn đề gì xảy ra.
Ai có thể nghĩ tới, vào ngày Vương tử điện hạ tới thì lại gặp chuyện.
Hơn nữa, chỉ có duy nhất phòng này mất điện, tất cả các phòng khác đều hoạt động bình thường, khiến bọn họ không thể nào phát hiện kịp thời được.
Quản lý khách sạn cũng biết tính khí của vị Vương tử điện hạ này nên một chút cũng không dám kiếm cớ ngụy biện cho mình, chỉ biết vội vàng nhận lỗi.
“Chuyện này ngoài ý muốn, tôi không muốn có lần sau đâu.” Sắc mặt của Cung Thiếu Thần vẫn hết sức âm trầm như cũ.
“Vâng vâng vâng.” Quản lý khách sạn nhanh chóng cúi đầu khom lưng trả lời, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thầm nghĩa tạm thời mình đã vượt qua được cửa ải này.
Chẳng qua là không phải Cung Thiếu Thần quan tâm đến chuyện này!
“Tối hôm nay có một người phụ nữ trong phòng tôi, lập tức đưa người đó tới đây.”
“Hả, phụ nữ nào?” Người quản lý khách sạn không khỏi choáng váng, ông ta chưa bao giờ sắp xếp người nào hầu hạ Vương tử điện hạ mà.
Mi mắt Cung Thiếu Thần không khỏi híp lại: “Không phải ông sắp xếp sao?”
Người kia vội vàng lắc đầu như trống lắc, bộ dạng cắn răng cắn lợi của Vương tử điện hạ, nhìn cũng biết là đang muốn ăn tươi nuốt sống ông.
Người đó là ai?
Cung Thiếu Thần cười lạnh: “Lập tức điều tra cho tôi, tới phòng ghi hình điều tra.”
Đáng chết, giống như lúc đó cố ý mất điện vậy.
Dáng người của người phụ nữ kia như thế nào, bao nhiêu tuổi, tên gì, anh không biết gì cả.
Mèo hoang, tốt nhất em không có mưu đồ gì, nếu không…
Ánh mắt Cung Thiếu Thần xuất hiện sự tàn bạo.
Động tác của người quản lý kia rất nhanh, không lâu sau đã đưa người ở phòng giám sát tới.
Người đó nói khoảng tám giờ tối có một người phụ nữ dìu một người con gái dường như đang bất tỉnh tới cửa phòng.
Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ kia đã rời đi.
Chẳng qua dường như người đó tránh camera giám sát, cả khuôn mặt cũng bị mái tóc dài che lại, còn người hôn mê kia luôn cúi thấp đầu, camera không thể xác định rõ khuôn mặt của cô ta.
Sau hơn ba tiếng thì không có bất kỳ người nào xuất hiện nữa.
Cho đến khoảng mười một giờ thì cửa phòng lại bị mở ra, bóng dáng bên trong có vẻ hoảng hốt chạy ra.
Đáng tiếc, lần này camera cũng chỉ nhìn thấy được gò má của cô ấy mà thôi, nhưng cũng không rõ ràng gì.
Thậm chí người quản lý khách sạn còn điều tra cả camera thang máy, camera trong đại sảnh, nhưng không phải gò má thì cũng chỉ thấy bóng lưng mà thôi, không có lúc nào xuấy hiện trực diện trước camera.
Nhìn sắc mặt Vương tử điện hạ càng ngày càng âm trầm, người quản lý toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Trong thời khắc mấu chốt, rốt cuộc trong đầu ông ta cũng nảy ra một cách.
“Vương tử điện hạ, chúng ta có thể đăng đoạn video mà camera giám sát ghi lại được lên mạng, thông qua báo chí thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn.” Ánh mắt ông ta như phát sáng, càng nói càng hưng phấn: “Chỉ cần người ấy còn sống thì sẽ có người biết thôi, chúng ta ra phần thưởng hậu hĩnh một chút, không tin là không có ai tới để báo tin.”
“Cho người của chúng ta đi tìm nữa, treo giải thưởng một trăm vạn, tìm cho được người phụ nữ đó.” Cung Thiếu Thần lạnh lùng nhìn quản lý khách sạn: “Nếu lần này làm không xong, ông cũng tự biết rồi đó.”
Mèo hoang, lần này… Xem em chạy trốn như thế nào.
Trong lòng anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Cung Thiếu Thần ôm nơi nào đó đang bị thương nặng, anh co người nằm trên đất một lúc lâu, rốt cuộc mới đỡ đau hơn một chút.
Người phụ nữ kia, lại dám đá chỗ đó của anh… Thật đáng chết!
Cung Thiếu Thần đứng dậy gọi điện thoại bảo quản lý của khách sạn lên chỗ anh.
“Tại sao vừa rồi lại mất điện? Khách sạn của nhà họ Cung chưa bao giờ có chuyện như thế!”
Không sai, khách sạn Lăng Vân chính là một trong những sản nghiệp ở nước ngoài của nhà họ Cung – Hoàng thất của Ninh Quốc.
Đầu thế kỷ hai mươi, Ninh quốc làm theo Anh quốc, Nhật Bản, chính thức đổi thành đất nước Quân chủ Lập hiến.
Thành viên trong Hoàng thất vẫn ở trong cung Nỗ Lạc Y Mạn, mặc dù không tham dự chính sự nhưng vẫn hưởng sự tôn vinh cùng địa vị cao lớn, được quốc dân sùng bái yêu quý, hơn nữa lại nắm nguồn tài nguyên dầu mỏ của Ninh Quốc trong lòng bàn tay.
Bởi vì Quốc Vương đương nhiệm có cùng huyết thống với người Trung Quốc nên đã đặt họ của mình bằng một chữ tiếng Trung – chữ Cung.
Sau khi Hoàng tộc Cung thị rời khỏi chính quyền, với nguồn tài nguyên dầu mỏ trong tay nên đã chiếm lĩnh một khu vực kinh tế lớn, đến thế kỷ hai mươi mốt, việc buôn bán đã phát triển một cách nhanh chóng ra khỏi đế quốc.
Khách sạn Lăng Vân chẳng qua cũng chỉ là một trong vô số sản nghiệp bé nhỏ không đáng kể của nhà họ Cung.
Nhưng mà chỉ có sáu khách sạn cao cấp ở thành phố S này, Lăng Vân lại được trang bị hết sức đầy đủ. Trên tầng 6 lắp đặt ba máy phát điện, nếu như cả thành phố S này mất điện thì Lăng Vân vẫn không bị ảnh hưởng.
“Thật xin lỗi, Vương tử điện hạ, đều là lỗi của tôi.” Lúc này gương mặt của người quản lý khách sạn còn khó coi hơn cả trái khổ qua.
Phòng Tổng thống nằm cách xa phòng chứa máy phát điện kia, bình thường mỗi tuần sẽ có người tới kiểm tra kỹ lưỡng, cho tới bây giờ vẫn không có vấn đề gì xảy ra.
Ai có thể nghĩ tới, vào ngày Vương tử điện hạ tới thì lại gặp chuyện.
Hơn nữa, chỉ có duy nhất phòng này mất điện, tất cả các phòng khác đều hoạt động bình thường, khiến bọn họ không thể nào phát hiện kịp thời được.
Quản lý khách sạn cũng biết tính khí của vị Vương tử điện hạ này nên một chút cũng không dám kiếm cớ ngụy biện cho mình, chỉ biết vội vàng nhận lỗi.
“Chuyện này ngoài ý muốn, tôi không muốn có lần sau đâu.” Sắc mặt của Cung Thiếu Thần vẫn hết sức âm trầm như cũ.
“Vâng vâng vâng.” Quản lý khách sạn nhanh chóng cúi đầu khom lưng trả lời, lặng lẽ lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, thầm nghĩa tạm thời mình đã vượt qua được cửa ải này.
Chẳng qua là không phải Cung Thiếu Thần quan tâm đến chuyện này!
“Tối hôm nay có một người phụ nữ trong phòng tôi, lập tức đưa người đó tới đây.”
“Hả, phụ nữ nào?” Người quản lý khách sạn không khỏi choáng váng, ông ta chưa bao giờ sắp xếp người nào hầu hạ Vương tử điện hạ mà.
Mi mắt Cung Thiếu Thần không khỏi híp lại: “Không phải ông sắp xếp sao?”
Người kia vội vàng lắc đầu như trống lắc, bộ dạng cắn răng cắn lợi của Vương tử điện hạ, nhìn cũng biết là đang muốn ăn tươi nuốt sống ông.
Người đó là ai?
Cung Thiếu Thần cười lạnh: “Lập tức điều tra cho tôi, tới phòng ghi hình điều tra.”
Đáng chết, giống như lúc đó cố ý mất điện vậy.
Dáng người của người phụ nữ kia như thế nào, bao nhiêu tuổi, tên gì, anh không biết gì cả.
Mèo hoang, tốt nhất em không có mưu đồ gì, nếu không…
Ánh mắt Cung Thiếu Thần xuất hiện sự tàn bạo.
Động tác của người quản lý kia rất nhanh, không lâu sau đã đưa người ở phòng giám sát tới.
Người đó nói khoảng tám giờ tối có một người phụ nữ dìu một người con gái dường như đang bất tỉnh tới cửa phòng.
Chỉ trong chốc lát, người phụ nữ kia đã rời đi.
Chẳng qua dường như người đó tránh camera giám sát, cả khuôn mặt cũng bị mái tóc dài che lại, còn người hôn mê kia luôn cúi thấp đầu, camera không thể xác định rõ khuôn mặt của cô ta.
Sau hơn ba tiếng thì không có bất kỳ người nào xuất hiện nữa.
Cho đến khoảng mười một giờ thì cửa phòng lại bị mở ra, bóng dáng bên trong có vẻ hoảng hốt chạy ra.
Đáng tiếc, lần này camera cũng chỉ nhìn thấy được gò má của cô ấy mà thôi, nhưng cũng không rõ ràng gì.
Thậm chí người quản lý khách sạn còn điều tra cả camera thang máy, camera trong đại sảnh, nhưng không phải gò má thì cũng chỉ thấy bóng lưng mà thôi, không có lúc nào xuấy hiện trực diện trước camera.
Nhìn sắc mặt Vương tử điện hạ càng ngày càng âm trầm, người quản lý toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Trong thời khắc mấu chốt, rốt cuộc trong đầu ông ta cũng nảy ra một cách.
“Vương tử điện hạ, chúng ta có thể đăng đoạn video mà camera giám sát ghi lại được lên mạng, thông qua báo chí thì việc tìm người sẽ dễ dàng hơn.” Ánh mắt ông ta như phát sáng, càng nói càng hưng phấn: “Chỉ cần người ấy còn sống thì sẽ có người biết thôi, chúng ta ra phần thưởng hậu hĩnh một chút, không tin là không có ai tới để báo tin.”
“Cho người của chúng ta đi tìm nữa, treo giải thưởng một trăm vạn, tìm cho được người phụ nữ đó.” Cung Thiếu Thần lạnh lùng nhìn quản lý khách sạn: “Nếu lần này làm không xong, ông cũng tự biết rồi đó.”
Mèo hoang, lần này… Xem em chạy trốn như thế nào.
Trong lòng anh cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tác giả :
Vân Đóa