Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 90: Chồng, không muốn đeo áo mưa đâu, nhanh chen vào đi
Edit: Đậu
“Em không muốn xa anh, cả Trình Trình nữa.” Cảm xúc triền miên mãnh liệt qua đi, cái đó của hắn vẫn vùi trong huyệt động của Dương Uấn Chi không chịu rút ra, cảm giác thân thể được lấp đầy thật thoải mái nhưng trong lòng lại có chút hư không. Cậu có thể cảm giác được đêm nay Ngô Thắng Vũ có gì đó không đúng, lúc làm thì kịch liệt dị thường. Cho dù vẫn còn hơi yếu nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy hắn.
“Anh biết, anh cũng không muốn rời xa em dù chỉ một khắc.”
“Vậy em không đi nữa.”
“Nhưng anh sợ em sẽ hối hận, cơ hội này rất hiếm có.” Ngô Thắng Vũ không ích kỷ như vậy, hắn không muốn mình sẽ trói buộc cậu cả đời, mặc dù ở trong nước không phải không tốt nhưng hắn có thể khẳng định, nếu như không có hắn và con, Dương Uấn Chi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Đi đi, bảo bối, chỉ là bốn năm thôi mà, anh nguyện ý chờ, hơn nữa nếu như em hoàn thành nhanh thì có thể về sớm một chút.”
“Em biết nhưng em luyến tiếc anh. Em không biết thời gian dài như vậy không được thấy anh thì em sẽ ra sao nữa.” Đây mới là điều làm cậu khó chịu nhất.
“Anh sẽ tới thăm em mà, mỗi ngày đều sẽ gửi mail gọi video cho em. Ngoan.”
“Sao anh lại tích cực khuyên em đi vậy a.” Dương Uấn Chi ngẩng đầu nhìn Ngô Thắng Vũ, những lúc thế này không phải là nên không nở rồi níu kéo gì đó, cuối cùng mình sẽ vì người yêu mà ở lại sao, sao hắn lại tích cực đẩy cậu đi vậy hẻ.
“Anh sợ em hối hận, với lại anh biết cơ hội này rất tốt cho tương lai em. Ở nước ngoài có thể học hỏi được nhiều thứ hơn, có nhiều bạn bè hơn. Em muốn sáng lập thương hiệu riêng thì cơ hội này rất hiếm có. Trình Trình tuy còn rất nhỏ nhưng nó đã có tình cảm, sẽ không bởi vì em rời đi một thời gian mà quên ba mình là ai. Mà tình cảm của anh dành cho em cũng sẽ không vì như vậy mà dao động.”
“Em biết rồi.”
Vành mắt cậu đã ươn ướt, thì ra hắn nghĩ cho cậu nhiều như vậy, “Vậy anh phải nhớ đó, phải chờ em trở về đó.”
“Đương nhiên, bảo đảm sẽ không thừa dịp em không có ở đây mà lén lút với người khác. Vợ, em mang loveegg theo nha, lúc muốn thì cho phép em được dùng đó nhưng mà phải quay video cho anh xem.”
Biết ngay không thể cảm động quá ba giây mà, Dương Uấn Chi nín khóc mỉm cười, hai người nhịn không được lại quấn lấy nhau, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau, hai chiếc nhẫn bạc lóe lên đẹp đẽ.
※
Rất nhanh đã đến ngày phải rời đi, tuy đã nói thật hùng hồn nhưng đến ngày cậu thật sự đi, hắn lại thấy mình hơi hối hận rồi, cho nên không nói hai lời liền bao hết khoang hạng nhất của máy bay, tuy rằng phải xa nhau nhưng hắn vẫn muốn đưa cậu đến tận Mỹ mới yên tâm.
Có con trai đi cùng nên Lục Tử Dư an tâm hơn, vốn bà cũng muốn đi cùng mà cậu cứ nói không sao đâu, bà đành gọi cho anh trai mình dặn chăm sóc Uấn Chi nhiều một chút, hơn nữa cha mình thỉnh thoảng cũng bay qua đó, Lục Tử Dư mới yên tâm để cậu đi.
Trước khi đi Dương Uấn Chi có đến A thị thăm Diêu Dĩnh, nói với bà mình phải xuất ngoại một thời gian, bà cũng khóc một trận. Chờ tới lúc chia tay tạm biệt cậu mới thấy thật ra bản thân không có kiên cường như mình nghĩ, nếu không phải có Ngô Thắng Vũ đi cùng, sợ là cậu sẽ rút lui thật.
※
Bay đến Mỹ tận mười mấy tiếng nên phải đi qua đêm, khoang hạng nhất lần này còn xa hoa hơn lúc đi tuần trăng mật nữa, có phòng riêng đảm bảo sự riêng tư, đẩy ghế ngồi xuống sẽ thành giường để quý khách có thể nghỉ ngơi, là một chỗ cực tốt để làm chuyện xấu. Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới lần đóng vai hôm đó.
“Quả nhiên bảo bối cos tiếp viên hàng không so với tiếp viên thật còn dễ nhìn hơn.”
“Đừng nói là….” Bầu không khí ám muội hẳn.
“Xem ra đêm nay bảo bối sẽ được đi máy bay mà còn được cưỡi ‘máy bay lớn’ nữa đó.” Ngô Thắng Vũ vừa nói vừa sờ giữa hai chân Dương Uấn Chi, “Quần đã ướt rồi nè, làm nhiều lần rồi mà sao vẫn mẫn cảm như vậy hả.”
“Đừng…. Sẽ có người tới đó.”
Quả nhiên là tiếp viên hàng không lại đưa chăn len, nhìn hai người ôm nhau cũng không quá kinh ngạc, lại nhìn nhẫn cưới trên tay hai người, cười chúc phúc làm cậu xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Lúc chời ráng chiều, ngoài cửa sổ ánh nắng phản thành bảy sắc cầu vồng, mặt trời rực rỡ phía xa xa, nhìn hoa lệ đồ sộ nhưng cũng thật ấm áp. Lần đầu tiên thấy cảnh đẹp như vậy cậu cũng có chút chấn động, mà lúc này bên cạnh còn có người mình yêu nhất làm cậu có cảm giác chỉ vậy là đủ.
Không lâu sau bầu trời cũng phủ màu đêm, phần lớn hành khách cũng bắt đầu ngủ. Bất quá Dương Uấn Chi biết Ngô Thắng Vũ sẽ không dễ bỏ qua cơ hội này, quả nhiên vài giây sau cậu cảm nhận được có bàn tay đang chạy vào quần áo mình xoa eo.
“Ân a…”
“Muốn làm? Em ướt rồi.” Sờ soạng bên ngoài còn chưa đủ, Ngô Thắng Vũ bắt đầu lớn mật luồn tay vào quần cậu, bộ vị nhảy cảm nhanh chóng chóng cương lên. Ngón tay hắn đồng thời mò từ hoa môi đến hậu huyệ, ở đâu cũng có dâm thủy ẩm ướt. Hai người lấy chăn che phủ, hắn chậm rãi cởi quần cậu ra, mãi đến tận nửa người dưới trần như nhộng.
“Bảo bối, tách chân ra chút.”
“… Ân a… HảoA…” Dương Uấn Chi kêu rên vài tiếng, thân thể thành thực phản ứng. Thân bị mò đến mềm nhũn, không ngừng cọ cọ vào người Ngô Thắng Vũ, đặc biệt là bên dưới đang loạn thành một đoàn kia toàn tâm toàn ý dán lấy đối phương. Cậu thẳng thắn tách ra hai chân, một chân gác lên người hắn cọ cọ chỗ kia, dâm thủy không ngừng tiết ra làm ướt quần hắn.
“Thoải mái không?”
“Ừm… Thoải mái quá…”
“Đang ở trên máy bay đó, bảo bối thật dâm đãng nha.
“A…. Còn không phải tại anh hả…. Chồng…. Cỡi quần ra… Chen vào… Em muốn.” Dương Uấn Chi khát khao cởi quần hắn nhưng cởi mấy lần đều không mở được khóa dây nịt, lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ gây sự chú ý.
“Ngoan, chậm một chút, để anh cởi.” Ngô Thắng Vũ nhẹ giọng mở khóa thắt lưng ra, sau đó lại đứng dậy cởi quần xuống.
Cự bổng phóng ra lướt qua hoa huyệt, cậu phải cắn chặt môi mới nhịn xuống cảm giác muốn hét lên, “Nhanh một chút… Tiến vào… Dâm huyệt ngứa quá….”
Nghĩ tới hắn sau khi đưa mình đến nơi, chỉ ở có một thời gian ngắn thì phải về nước, một thời gian dài nữa sẽ không được hắn làm, cậu liền không đề ý mình đang ở đâu, trực tiếp phát dâm.
“Ngoan, để anh tìm áo mưa đã.”
“Không muốn… Nhanh lên một chút… Ông xã…. Anh vào đi…. Lâu lắm mới được anh làm nữa, lâu rồi không được ăn tinh dịch của chồng, thật khó chịu…”
“Em không muốn xa anh, cả Trình Trình nữa.” Cảm xúc triền miên mãnh liệt qua đi, cái đó của hắn vẫn vùi trong huyệt động của Dương Uấn Chi không chịu rút ra, cảm giác thân thể được lấp đầy thật thoải mái nhưng trong lòng lại có chút hư không. Cậu có thể cảm giác được đêm nay Ngô Thắng Vũ có gì đó không đúng, lúc làm thì kịch liệt dị thường. Cho dù vẫn còn hơi yếu nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy hắn.
“Anh biết, anh cũng không muốn rời xa em dù chỉ một khắc.”
“Vậy em không đi nữa.”
“Nhưng anh sợ em sẽ hối hận, cơ hội này rất hiếm có.” Ngô Thắng Vũ không ích kỷ như vậy, hắn không muốn mình sẽ trói buộc cậu cả đời, mặc dù ở trong nước không phải không tốt nhưng hắn có thể khẳng định, nếu như không có hắn và con, Dương Uấn Chi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
“Đi đi, bảo bối, chỉ là bốn năm thôi mà, anh nguyện ý chờ, hơn nữa nếu như em hoàn thành nhanh thì có thể về sớm một chút.”
“Em biết nhưng em luyến tiếc anh. Em không biết thời gian dài như vậy không được thấy anh thì em sẽ ra sao nữa.” Đây mới là điều làm cậu khó chịu nhất.
“Anh sẽ tới thăm em mà, mỗi ngày đều sẽ gửi mail gọi video cho em. Ngoan.”
“Sao anh lại tích cực khuyên em đi vậy a.” Dương Uấn Chi ngẩng đầu nhìn Ngô Thắng Vũ, những lúc thế này không phải là nên không nở rồi níu kéo gì đó, cuối cùng mình sẽ vì người yêu mà ở lại sao, sao hắn lại tích cực đẩy cậu đi vậy hẻ.
“Anh sợ em hối hận, với lại anh biết cơ hội này rất tốt cho tương lai em. Ở nước ngoài có thể học hỏi được nhiều thứ hơn, có nhiều bạn bè hơn. Em muốn sáng lập thương hiệu riêng thì cơ hội này rất hiếm có. Trình Trình tuy còn rất nhỏ nhưng nó đã có tình cảm, sẽ không bởi vì em rời đi một thời gian mà quên ba mình là ai. Mà tình cảm của anh dành cho em cũng sẽ không vì như vậy mà dao động.”
“Em biết rồi.”
Vành mắt cậu đã ươn ướt, thì ra hắn nghĩ cho cậu nhiều như vậy, “Vậy anh phải nhớ đó, phải chờ em trở về đó.”
“Đương nhiên, bảo đảm sẽ không thừa dịp em không có ở đây mà lén lút với người khác. Vợ, em mang loveegg theo nha, lúc muốn thì cho phép em được dùng đó nhưng mà phải quay video cho anh xem.”
Biết ngay không thể cảm động quá ba giây mà, Dương Uấn Chi nín khóc mỉm cười, hai người nhịn không được lại quấn lấy nhau, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau, hai chiếc nhẫn bạc lóe lên đẹp đẽ.
※
Rất nhanh đã đến ngày phải rời đi, tuy đã nói thật hùng hồn nhưng đến ngày cậu thật sự đi, hắn lại thấy mình hơi hối hận rồi, cho nên không nói hai lời liền bao hết khoang hạng nhất của máy bay, tuy rằng phải xa nhau nhưng hắn vẫn muốn đưa cậu đến tận Mỹ mới yên tâm.
Có con trai đi cùng nên Lục Tử Dư an tâm hơn, vốn bà cũng muốn đi cùng mà cậu cứ nói không sao đâu, bà đành gọi cho anh trai mình dặn chăm sóc Uấn Chi nhiều một chút, hơn nữa cha mình thỉnh thoảng cũng bay qua đó, Lục Tử Dư mới yên tâm để cậu đi.
Trước khi đi Dương Uấn Chi có đến A thị thăm Diêu Dĩnh, nói với bà mình phải xuất ngoại một thời gian, bà cũng khóc một trận. Chờ tới lúc chia tay tạm biệt cậu mới thấy thật ra bản thân không có kiên cường như mình nghĩ, nếu không phải có Ngô Thắng Vũ đi cùng, sợ là cậu sẽ rút lui thật.
※
Bay đến Mỹ tận mười mấy tiếng nên phải đi qua đêm, khoang hạng nhất lần này còn xa hoa hơn lúc đi tuần trăng mật nữa, có phòng riêng đảm bảo sự riêng tư, đẩy ghế ngồi xuống sẽ thành giường để quý khách có thể nghỉ ngơi, là một chỗ cực tốt để làm chuyện xấu. Hai người không hẹn mà cùng nhớ tới lần đóng vai hôm đó.
“Quả nhiên bảo bối cos tiếp viên hàng không so với tiếp viên thật còn dễ nhìn hơn.”
“Đừng nói là….” Bầu không khí ám muội hẳn.
“Xem ra đêm nay bảo bối sẽ được đi máy bay mà còn được cưỡi ‘máy bay lớn’ nữa đó.” Ngô Thắng Vũ vừa nói vừa sờ giữa hai chân Dương Uấn Chi, “Quần đã ướt rồi nè, làm nhiều lần rồi mà sao vẫn mẫn cảm như vậy hả.”
“Đừng…. Sẽ có người tới đó.”
Quả nhiên là tiếp viên hàng không lại đưa chăn len, nhìn hai người ôm nhau cũng không quá kinh ngạc, lại nhìn nhẫn cưới trên tay hai người, cười chúc phúc làm cậu xấu hổ đến không dám ngẩng đầu.
Lúc chời ráng chiều, ngoài cửa sổ ánh nắng phản thành bảy sắc cầu vồng, mặt trời rực rỡ phía xa xa, nhìn hoa lệ đồ sộ nhưng cũng thật ấm áp. Lần đầu tiên thấy cảnh đẹp như vậy cậu cũng có chút chấn động, mà lúc này bên cạnh còn có người mình yêu nhất làm cậu có cảm giác chỉ vậy là đủ.
Không lâu sau bầu trời cũng phủ màu đêm, phần lớn hành khách cũng bắt đầu ngủ. Bất quá Dương Uấn Chi biết Ngô Thắng Vũ sẽ không dễ bỏ qua cơ hội này, quả nhiên vài giây sau cậu cảm nhận được có bàn tay đang chạy vào quần áo mình xoa eo.
“Ân a…”
“Muốn làm? Em ướt rồi.” Sờ soạng bên ngoài còn chưa đủ, Ngô Thắng Vũ bắt đầu lớn mật luồn tay vào quần cậu, bộ vị nhảy cảm nhanh chóng chóng cương lên. Ngón tay hắn đồng thời mò từ hoa môi đến hậu huyệ, ở đâu cũng có dâm thủy ẩm ướt. Hai người lấy chăn che phủ, hắn chậm rãi cởi quần cậu ra, mãi đến tận nửa người dưới trần như nhộng.
“Bảo bối, tách chân ra chút.”
“… Ân a… HảoA…” Dương Uấn Chi kêu rên vài tiếng, thân thể thành thực phản ứng. Thân bị mò đến mềm nhũn, không ngừng cọ cọ vào người Ngô Thắng Vũ, đặc biệt là bên dưới đang loạn thành một đoàn kia toàn tâm toàn ý dán lấy đối phương. Cậu thẳng thắn tách ra hai chân, một chân gác lên người hắn cọ cọ chỗ kia, dâm thủy không ngừng tiết ra làm ướt quần hắn.
“Thoải mái không?”
“Ừm… Thoải mái quá…”
“Đang ở trên máy bay đó, bảo bối thật dâm đãng nha.
“A…. Còn không phải tại anh hả…. Chồng…. Cỡi quần ra… Chen vào… Em muốn.” Dương Uấn Chi khát khao cởi quần hắn nhưng cởi mấy lần đều không mở được khóa dây nịt, lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ gây sự chú ý.
“Ngoan, chậm một chút, để anh cởi.” Ngô Thắng Vũ nhẹ giọng mở khóa thắt lưng ra, sau đó lại đứng dậy cởi quần xuống.
Cự bổng phóng ra lướt qua hoa huyệt, cậu phải cắn chặt môi mới nhịn xuống cảm giác muốn hét lên, “Nhanh một chút… Tiến vào… Dâm huyệt ngứa quá….”
Nghĩ tới hắn sau khi đưa mình đến nơi, chỉ ở có một thời gian ngắn thì phải về nước, một thời gian dài nữa sẽ không được hắn làm, cậu liền không đề ý mình đang ở đâu, trực tiếp phát dâm.
“Ngoan, để anh tìm áo mưa đã.”
“Không muốn… Nhanh lên một chút… Ông xã…. Anh vào đi…. Lâu lắm mới được anh làm nữa, lâu rồi không được ăn tinh dịch của chồng, thật khó chịu…”
Tác giả :
Dục Hiểu