Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 77: Đột nhiên phun sữa
Edit: Đậu
“A…Thắng Vũ…” Lúc đến bên giường Dương Uấn Chi chỉ thấy bụng chìm xuống, bởi vì bụng đã lớn hơn trước rất nhiều nên thân thể cũng nặng đi hẳn.
“Bảo bối, chúng ta thử tư thế này đi.”
Ngô Thắng Vũ nằm xuống bên cạnh, nếu bây giờ dùng tư thế bình thường cậu có thể sẽ bị mỏi, cũng có thể sẽ ép tới bụng nên hắn để hai chân cậu vòng lấy eo mình, hơi nghiêng người tiến vào, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là nên cắm vào hậu huyệt.
“A…. Ân… Tư thế này…. Thật kỳ quái…” Hai chân cậu ôm lấy hông hắn, mà tay đối phương lại đang xoa nắn một bên ngực mình.
“Tư thế này tên là thìa canh thức, nếu dùng sẽ làm thai phụ không quá mỏi, anh sợ em mệt.”
Không nghĩ tới hắn học tư thế này vì mình, trong lòng có chút cảm động. Ngô Thắng Vũ nằm nghiêng cũng có thể thoải mái tiến vào, hơn nữa còn đâm vào thật sâu, một tay không quên âu yếm an ủi trụ ngọc phấn hồng. Hạ thân nhẹ nhàng trừu động, huyệt động trơn trượt ngậm lấy đại bổng, cho dù Ngô Thắng Vũ cắm vào hậu huyệt cũng có cảm giác sắp bị hắn đâm đến tử cung, mà Ngô Thắng Vũ tuy cắm mặt sau nhưng vì không muốn cậu động thai khí nên dù có rất muốn cũng nhẫn nhịn nhẹ nhàng xuyên vào.
“Aha…. Ông xã…. Sâu thêm một chút… Em muốn….”
“Ngoan, thoải mái không?”
“Thoải mái….. A…. Đại dương vật của ông xã chen vào liền thoải mái… A a…”
Đầu vú bị hắn vân vê vò nắm, địa phương nhạy cảm càng lúc càng phấn khích, cho dù bụng to làm người cậu không ngừng lún xuống cũng không nhịn được đong đưa hùa theo hắn.
“Mệt không?”
“Ân a…. Không mệt… Sâu thêm một chút…. A a… Đâm đến…”
Vì xuyên mặt sâu nên hắn dù nhịn cũng phá lệ sâu thêm một chút, mỗi một lần đều đâm vào chỗ gồ lên kia làm cậu thoải mái đến híp mắt. Cũng bởi vì quá lâu không có phát tiết, phía sau không ngừng kích thích nên trụ ngọc phía trước trong chốc lát liền bắt đầu run rẩy.
“A…. Ông xã….. Muốn bắn ra… A a a…”
Ngô Thắng Vũ cầm tính cụ Dương Uấn Chi, một bên không ngừng đâm vào, một bên nhanh chóng tuốt động, hai kích thích đồng thời cuộn trào làm cậu chốc lát liền bắn ra. Để cậu nghỉ ngơi một chút, thừa dịp hậu huyệt đang co rút kẹp chặt côn thịt, Ngô Thắng Vũ tiếp tục thao làm, làm đến khi cậu bắn một lần nữa mới chậm rãi cao trào.
Làm xong hắn không có lập tức rút ra mà là hôn hôn vai cậu, để cậu nằm xuống thả lỏng.
“Còn muốn làm không?”
Dương Uấn Chi gật gật đầu, hậu huyệt với trụ ngọc đã thỏa mãn nhưng hoa huyệt trung gian vẫn không ngừng chảy nước, chỉ một lần là không hề đủ.
“Ông xã, anh đừng nhúc nhích, lần này để em chủ động cho.” Cậu buông chân khỏi eo hắn sau đó vụng về đứng dậy ngồi lên người hắn. Bởi vì bụng quá lớn nên phi thường không tiện, lúc ngồi xuống bụng đã sắp áp lấy bụng hắn, Dương Uấn Chi tách hoa huyệt đang chảy dịch, chậm rãi nuốt côn thịt màu tím đen đã nổi gân xanh vào.
“Xuyên phía trước có sao không?” Ngô Thắng Vũ có chút lo lắng đỡ lấy cậu.
“Được mà… Không sao đâu. Em muốn tự ngồi xuống.” Cậu đè bàn tay đang đỡ mình lại, thật sự muốn quá, bây giờ bảo bảo cung đã ổn định rồi, chỉ cần không quá kịch liệt thì sẽ không sao hết, đương nhiên, Dương Uấn Chi đã quên rằng, cậu và Ngô Thắng Vũ, một khi đã làm thì sao có thể không kịch liệt?
Lúc quy đầu vừa chạm vào hoa môi, cậu liền kích động run rẩy lên, phải cực lực duy trì lý trí mới không có nóng ruột ngồi phập xuống, không thể nuốt cả cây vào, chờ đến khi côn thịt đã vào được 3/4, Dương Uấn Chi mới thở dài một hơi, bụng quá lớn nên không thể chống lên ngực hắn nữa, hơi ngửa về sau chống lên chân hắn, sau đó mới bắt đầu chuyển động.
“A…. Thật thoải mái… Xuyên thật sâu… A a….”
Ngô Thắng Vũ bị vách huyệt ấm nóng mềm mại bao bọc thoải mái không ngừng thở dốc, “Chậm chút, bảo bối, cẩn thận bụng.”
Cậu không vui bĩu môi, cũng không nghe hắn nói, chỉ lo chơi sao cho thật thoải mái.
“Ông xã…. Em mỏi quá, anh động đi.”
Sợ mình cẩn thận sẽ đâm vào thật sâu, hắn tự nhủ khắc chế mình không được cử động thế nhưng trong chốc lát, Dương Uấn Chi lại không hài lòng nữa, bắt đầu cầu hắn thao cậu.
“Vậy em đừng cử động nữa, để chồng làm.” Hắn xoa xoa bụng cậu để cậu ngừng hẳn mới bắt đầu nảy hông đỉnh lộng.
“A a…. Chồng đâm thật sảng khoái a a…” So với mình làm còn thoải mái hơn nhiều, tuy rằng hắn nỗ lực không xuyên quá sâu nhưng tốc độ lại thật nhanh, côn thịt điên cuồng ma sát vách thịt mềm mại, quy đầu dũng mãnh không ngừng xông vào làm cậu thần hồn điên đảo. Hai tay ngứa ngáy không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy bụng mình, hai chân quỳ trên giường, để lúc thả lỏng bụng không bị đập xuống.
“A a a… Chồng…. Muốn chết rồi…” Làm làm một chút, cậu lại muốn lên đỉnh, theo quán tính ngồi xuống nên cự bổng vốn đang cuồng không kịp ngừng đâm một cú thật sâu thật mạnh. Đồng tử Dương Uấn Chi đột nhiên co rụt lại, nước mắt chảy xuống, tiếng rên rỉ như muốn lật bay nóc nhà, “A a a a a! Chồng đâm chết rồi… A a…..” Cậu nhắm chặt mắt, chỉ thấy đầu vú thật trướng, đột nhiên cảm giác được có một luồng chất lỏng không ngừng tác quái, phun vào bụng cậu, lên ngực, thậm chí còn phun lên miệng hắn. Khoái cảm quá mãnh liệt làm cậu cảm giác như thật sự bị hắn đâm chết, muốn ngừng mà không được, vặn vẹo mấy lần, hạ thân vừa đau vừa sảng khoái, mà chất lỏng ở ngực hình như càng phun càng nhiều.
“Vợ, em không sao chứ?” Ngô Thắng Vũ vội vã ngừng lại, nhìn trên vú cậu có một luồng chất lỏng trắng bạch, mà trên người với bên miệng mình cũng dính không ít, lè lưỡi liếm liếm một chút, mùi sữa ngọt nhất thời tràn ngập khoang miệng, hắn không thể tin được nhìn cậu.
Mà người bên trên vừa bị đâm một cú vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, một hồi lâu mới phát hiện trên bụng mình có thứ màu trắng, có chút kỳ quái nhìn hắn, mà đối phương dùng ngón tay chấm chấm sau đó lại bỏ vào miệng cậu, “Bảo bối, hình như em có sữa nè.”
Nghe hắn nói, đại não cậu nổ ầm một cái, hương vị ngọt ngào quẩn quanh đầu lưỡi đúng là vị sữa, cậu cư nhiên có sữa? Hơn nữa còn phun ra dưới tình huống này?
“A…Thắng Vũ…” Lúc đến bên giường Dương Uấn Chi chỉ thấy bụng chìm xuống, bởi vì bụng đã lớn hơn trước rất nhiều nên thân thể cũng nặng đi hẳn.
“Bảo bối, chúng ta thử tư thế này đi.”
Ngô Thắng Vũ nằm xuống bên cạnh, nếu bây giờ dùng tư thế bình thường cậu có thể sẽ bị mỏi, cũng có thể sẽ ép tới bụng nên hắn để hai chân cậu vòng lấy eo mình, hơi nghiêng người tiến vào, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là nên cắm vào hậu huyệt.
“A…. Ân… Tư thế này…. Thật kỳ quái…” Hai chân cậu ôm lấy hông hắn, mà tay đối phương lại đang xoa nắn một bên ngực mình.
“Tư thế này tên là thìa canh thức, nếu dùng sẽ làm thai phụ không quá mỏi, anh sợ em mệt.”
Không nghĩ tới hắn học tư thế này vì mình, trong lòng có chút cảm động. Ngô Thắng Vũ nằm nghiêng cũng có thể thoải mái tiến vào, hơn nữa còn đâm vào thật sâu, một tay không quên âu yếm an ủi trụ ngọc phấn hồng. Hạ thân nhẹ nhàng trừu động, huyệt động trơn trượt ngậm lấy đại bổng, cho dù Ngô Thắng Vũ cắm vào hậu huyệt cũng có cảm giác sắp bị hắn đâm đến tử cung, mà Ngô Thắng Vũ tuy cắm mặt sau nhưng vì không muốn cậu động thai khí nên dù có rất muốn cũng nhẫn nhịn nhẹ nhàng xuyên vào.
“Aha…. Ông xã…. Sâu thêm một chút… Em muốn….”
“Ngoan, thoải mái không?”
“Thoải mái….. A…. Đại dương vật của ông xã chen vào liền thoải mái… A a…”
Đầu vú bị hắn vân vê vò nắm, địa phương nhạy cảm càng lúc càng phấn khích, cho dù bụng to làm người cậu không ngừng lún xuống cũng không nhịn được đong đưa hùa theo hắn.
“Mệt không?”
“Ân a…. Không mệt… Sâu thêm một chút…. A a… Đâm đến…”
Vì xuyên mặt sâu nên hắn dù nhịn cũng phá lệ sâu thêm một chút, mỗi một lần đều đâm vào chỗ gồ lên kia làm cậu thoải mái đến híp mắt. Cũng bởi vì quá lâu không có phát tiết, phía sau không ngừng kích thích nên trụ ngọc phía trước trong chốc lát liền bắt đầu run rẩy.
“A…. Ông xã….. Muốn bắn ra… A a a…”
Ngô Thắng Vũ cầm tính cụ Dương Uấn Chi, một bên không ngừng đâm vào, một bên nhanh chóng tuốt động, hai kích thích đồng thời cuộn trào làm cậu chốc lát liền bắn ra. Để cậu nghỉ ngơi một chút, thừa dịp hậu huyệt đang co rút kẹp chặt côn thịt, Ngô Thắng Vũ tiếp tục thao làm, làm đến khi cậu bắn một lần nữa mới chậm rãi cao trào.
Làm xong hắn không có lập tức rút ra mà là hôn hôn vai cậu, để cậu nằm xuống thả lỏng.
“Còn muốn làm không?”
Dương Uấn Chi gật gật đầu, hậu huyệt với trụ ngọc đã thỏa mãn nhưng hoa huyệt trung gian vẫn không ngừng chảy nước, chỉ một lần là không hề đủ.
“Ông xã, anh đừng nhúc nhích, lần này để em chủ động cho.” Cậu buông chân khỏi eo hắn sau đó vụng về đứng dậy ngồi lên người hắn. Bởi vì bụng quá lớn nên phi thường không tiện, lúc ngồi xuống bụng đã sắp áp lấy bụng hắn, Dương Uấn Chi tách hoa huyệt đang chảy dịch, chậm rãi nuốt côn thịt màu tím đen đã nổi gân xanh vào.
“Xuyên phía trước có sao không?” Ngô Thắng Vũ có chút lo lắng đỡ lấy cậu.
“Được mà… Không sao đâu. Em muốn tự ngồi xuống.” Cậu đè bàn tay đang đỡ mình lại, thật sự muốn quá, bây giờ bảo bảo cung đã ổn định rồi, chỉ cần không quá kịch liệt thì sẽ không sao hết, đương nhiên, Dương Uấn Chi đã quên rằng, cậu và Ngô Thắng Vũ, một khi đã làm thì sao có thể không kịch liệt?
Lúc quy đầu vừa chạm vào hoa môi, cậu liền kích động run rẩy lên, phải cực lực duy trì lý trí mới không có nóng ruột ngồi phập xuống, không thể nuốt cả cây vào, chờ đến khi côn thịt đã vào được 3/4, Dương Uấn Chi mới thở dài một hơi, bụng quá lớn nên không thể chống lên ngực hắn nữa, hơi ngửa về sau chống lên chân hắn, sau đó mới bắt đầu chuyển động.
“A…. Thật thoải mái… Xuyên thật sâu… A a….”
Ngô Thắng Vũ bị vách huyệt ấm nóng mềm mại bao bọc thoải mái không ngừng thở dốc, “Chậm chút, bảo bối, cẩn thận bụng.”
Cậu không vui bĩu môi, cũng không nghe hắn nói, chỉ lo chơi sao cho thật thoải mái.
“Ông xã…. Em mỏi quá, anh động đi.”
Sợ mình cẩn thận sẽ đâm vào thật sâu, hắn tự nhủ khắc chế mình không được cử động thế nhưng trong chốc lát, Dương Uấn Chi lại không hài lòng nữa, bắt đầu cầu hắn thao cậu.
“Vậy em đừng cử động nữa, để chồng làm.” Hắn xoa xoa bụng cậu để cậu ngừng hẳn mới bắt đầu nảy hông đỉnh lộng.
“A a…. Chồng đâm thật sảng khoái a a…” So với mình làm còn thoải mái hơn nhiều, tuy rằng hắn nỗ lực không xuyên quá sâu nhưng tốc độ lại thật nhanh, côn thịt điên cuồng ma sát vách thịt mềm mại, quy đầu dũng mãnh không ngừng xông vào làm cậu thần hồn điên đảo. Hai tay ngứa ngáy không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy bụng mình, hai chân quỳ trên giường, để lúc thả lỏng bụng không bị đập xuống.
“A a a… Chồng…. Muốn chết rồi…” Làm làm một chút, cậu lại muốn lên đỉnh, theo quán tính ngồi xuống nên cự bổng vốn đang cuồng không kịp ngừng đâm một cú thật sâu thật mạnh. Đồng tử Dương Uấn Chi đột nhiên co rụt lại, nước mắt chảy xuống, tiếng rên rỉ như muốn lật bay nóc nhà, “A a a a a! Chồng đâm chết rồi… A a…..” Cậu nhắm chặt mắt, chỉ thấy đầu vú thật trướng, đột nhiên cảm giác được có một luồng chất lỏng không ngừng tác quái, phun vào bụng cậu, lên ngực, thậm chí còn phun lên miệng hắn. Khoái cảm quá mãnh liệt làm cậu cảm giác như thật sự bị hắn đâm chết, muốn ngừng mà không được, vặn vẹo mấy lần, hạ thân vừa đau vừa sảng khoái, mà chất lỏng ở ngực hình như càng phun càng nhiều.
“Vợ, em không sao chứ?” Ngô Thắng Vũ vội vã ngừng lại, nhìn trên vú cậu có một luồng chất lỏng trắng bạch, mà trên người với bên miệng mình cũng dính không ít, lè lưỡi liếm liếm một chút, mùi sữa ngọt nhất thời tràn ngập khoang miệng, hắn không thể tin được nhìn cậu.
Mà người bên trên vừa bị đâm một cú vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, một hồi lâu mới phát hiện trên bụng mình có thứ màu trắng, có chút kỳ quái nhìn hắn, mà đối phương dùng ngón tay chấm chấm sau đó lại bỏ vào miệng cậu, “Bảo bối, hình như em có sữa nè.”
Nghe hắn nói, đại não cậu nổ ầm một cái, hương vị ngọt ngào quẩn quanh đầu lưỡi đúng là vị sữa, cậu cư nhiên có sữa? Hơn nữa còn phun ra dưới tình huống này?
Tác giả :
Dục Hiểu