Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 53: Chồng, em nhột quá… Làm em đi
Edit: Đậu
Nghe Ngô Thắng Vũ nói, mắt mũi Dương Uấn Chi đều chua xót, vừa muốn khóc vừa muốn cười, không có gì thỏa mãn bằng việc ái nhân ở bên cạnh mình, nói những lời ngọt ngào xoa dịu tâm hồn đang thương tổn, làm mình hạnh phúc. Người này giống như thái sơn, giống như hết thảy những hỗn loạn ngoài kia đều không thể ảnh hưởng đến hắn.
“Ngô Thắng Vũ.”
“Hả?”
“Em thật sự rất thích anh.”
Nghe lời ‘thông báo’ này, Ngô Thắng Vũ cười rộ lên, xoa xoa đầu cậu, mái tóc nâu bồng bềnh mềm mại làm hắn thoải mái xoa thêm vài cái. Dương Uấn Chi đang yên lặng tựa vào ngực hắn như chú mèo nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, dẫu biết lúc này nên tập trung giải quyết vấn đề nhưng hắn vẫn nhịn không được đùa cậu vài cậu, “Anh đây có mị lực như vậy, em thích anh là bình thường.”
Yaaa. Không biết xấu hổ!
Cậu vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp chận miệng hắn.
Chà chà, bảo bối của anh hôm nay thật mạnh dạn nha. Hắn yên lặng cười, cũng không khách khí đáp lại sự chủ động của cậu. Hai người trước ôm nhau hôn, sau đó lại lăn đến bên giường. Dương Uấn Cho ôm hắn thật chặt, đầu lưỡi học theo hắn quấy loạn trong khoang miệng đối phương phát ra tiếng nước ‘nhẹp nhẹp’. Nước bọt chưa kịp nuốt chảy dài bên khóe miệng thấm vào gối nằm, sắc mặt ửng hồng. Nửa giờ trôi qua, hai người vẫn chưa có tách ra.
Không có những động tác thân mật hơn, hai người chỉ là đơn thuần hôn nhau, liếm láp gặm cắn, đầu lưỡi quấn quýt trao đổi nước bọt cho nhau, triền miên quấn quýt như đôi uyên ương nồng nhiệt, mãi cho đến khi toàn thân cậu vô lực, thật sự không thể hô hấp được nữa hắn mới miễn cưỡng buông ra.
Ngô Thắng Vũ dùng trán mình cụng nhẹ vào trán cậu, Dương Uấn Chi nhìn đôi mắt thâm tình của đối phương, say mê đến không nỡ chớp mắt.
“Bảo bối, anh cũng thích em.” Không còn sự trẻ con của vài giây trước, Ngô Thắng Vũ bây giờ vừa chính chắn, lại trầm ổn, thật tâm bày tỏ lòng mình. Nếu con đường này đã định sẽ có đầy rẫy chông gai, vậy hãy đễ anh làm kỵ sĩ của em, chăm sóc em, bảo vệ em.
Cậu ôm cổ hắn, đôi mắt lập loè lệ quang đã biểu lộ nội tâm kích động cùng vui sướng của chủ nhân nó. Bởi vì mới vừa hôn môi, thân thể hai người không khỏi có chút phản ứng, cảm nhận được đồ vật đang chọc vào đùi mình, cậu mấp máy muốn nói gì đó lại bị hắn ngăn trước một bước, “Để anh ôm em một chút.”
Ngoài trừ ngày nghỉ lễ cuối cùng vì rất mệt nên bọn họ không có làm mà chỉ ngủ cùng nhau, đây là lần đầu hai người đơn thuần ôm nhau, cảm giác cũng không tệ. Dù không nhìn thấy đối phương nhưng hai người lại ăn ý không đề cập đến việc về trường, cũng không quan tâm bây giờ trường đang náo loạn thành dạng gì. Ôm nhau nửa ngày, hôm nay được trải qua thật nhiều cái lần đầu tiên, Dương Uấn Chi cảm thấy thì ra cảm giác khi không cần ủy khuất bản thân mình phải tuân theo những khuôn phép cũ kỹ mà phóng túng bản thân lại thoải mái như vậy.
“Buổi tối em phải về nhà sao?”
Cậu lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không muốn về, muốn ở cùng với anh.”
“Được, vậy thì không về.” Hắn chỉnh lại gối đầu, một tay nắm lấy tay cậu, một tay ôm eo cậu, “Lạnh không, anh mở máy sưởi lên nha.”
Hắn vừa động thân muốn đứng dậy lại bị người dưới thân kéo lại, “Đừng đi, anh ôm em là được rồi.”
Hắn cười cười, lần thứ hai nằm xuống ôm người bên cạnh, nhéo nhéo mũi cậu, “Tiểu si hán.”
Dương Uấn Chi cũng không quản hắn, ngược lại cậu bây giờ một giây cũng không muốn rời khỏi người này. Hai người lẳng lặng nằm trên giường, nghe tiếng hô hấp và tim đập của nhau, ôm nhau ma sát, cậu cũng có cảm giác, âm thần ẩm ướt phía dưới đã tiết nước, bị quần lót cà cà có chút ngứa. Ngô Thắng Vũ không động vào cậu, đại khái sợ hắn nghe những lời khó nghe đó, sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
“Ngô Thắng Vũ, lúc lên giường với em, anh sẽ thấy buồn nôn sao?”
“Sao có thể như vậy. Bảo bối, thân thể của em đẹp hơn những người kia mấy vạn lần, đừng để tâm những lời nói của mấy người đó.” Hắn biết bảo bối của hắn đang nghĩ gì, nhanh chóng giải thích, chỉ lo cậu nghĩ loạn sau đó lại đi vào ngõ cụt, kéo kéo tay cậu đặt lên đũng quần đã trướng sắp nổ tung, âm thanh mang theo vài tia khàn khàn, “Cảm nhận được nó thích em đến nhường nào không bảo bối?”
Chỗ đó dù cách một lớp quần vẫn nóng như muốn thiêu cháy tay cậu, vì trướng lên nên giật giật nổi gân xanh, hai má cậu đỏ rực, dùng tóc nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực hắn, “Chồng, em nhột quá… Làm em đi.
Hôm nay hắn vốn là muốn cậu nghỉ ngơi thật tốt, sợ cậu vì chuyện này mà khổ sợ, lại không nghĩ bảo bối nhanh như vậy lại tới mê hoặc hắn, Ngô Thắng Vũ vất vả nhịn xuống rốt cục cũng trực tiếp xoay người để Dương Uấn Chi cưỡi bên trên.
“Muốn?”
“Ừm.”
Ngô Thắng Vũ vừa hôn cậu vừa cởi đồng phục của đối phương, bàn tay lần xuống hạ thể đang ngứa ngáy, quả nhiên niêm dịch đã thấm ướt một nửa quần lót.
“Mấy ngày nay chồng không có làm em, có phải là rất khó chịu hay không?” Hắn tinh tế hôn cậu, từ môi đến cổ, lại xuống tới hai tiểu thù du đỏ rực. Mấy ngày nay vì chuyện này nên hai người không dám lén lút làm. So với lúc trước tự do đắm chìm trong bể tình, cấm dục mấy ngày, cơ thể hai người đều có chút hư không, hiện tại cơ thể đang dán sát vào nhau, còn mới vừa tâm ý tương thông, cảm giác quen thuộc làm hai người đều dần dần mất khống chế cũng là bình thường.
“Ừm…..Thật khó chịu… Tối nào cũng thật muốn….. Nhưng em lại không dám gọi điện thoại cho anh.” Âm thanh vừa mềm mại lại có chút oan ức, mấy ngày nay cố ý xa cách, chẳng những không có bất kỳ hiệu quả nào mà còn là cậu càng thêm thích hắn, muốn hắn.
“Không sao, bảo bối, đêm nay chồng sẽ hảo hảo thỏa mãn em.” Ngữ khí hắn mềm nhẹ, hai tay đang ôm eo cậu mò tới đùi, sau đó đi xuống nắm chặt cổ chân trắng nõn.
Chân của Dương Uấn Chi so với nam sinh bình thường nhỏ hơn nhiều, da dẻ vừa trắng vừa mềm lại không vì nhỏ hơn bình thường mà làm người khác cảm giác thật gầy, trái lại no đủ tròn trịa. Móng đều cắt sửa chỉnh tề, khóe tay khóe chân đều cực kỳ sạch sẽ. Ngón chân có chút thịt nhỏ nhô ra, nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Ngô Thắng Vũ nắm nắm thưởng thức. Lần đầu tiên cảm thấy thì ra khi yêu thích một người, thì mỗi một thứ của người đó đều thật tốt đẹp, vì vậy không nói hai lời liền liếm lên.
“A a a…. Chồng….. Đừng…… Thật bẩn.” Không nghĩ tới hắn sẽ liếm chân mình, Dương Uấn Chi xấu hổ đến bên tai đỏ chót, muốn rút trở về lại bị đối phương cầm thật chặt, càng kêu hắn đừng liếm thì đối phương lại càng nhiệt tình hơn, từ ngón cái đến ngón út, mỗi ngón đều được ngậm mút vào, từ ngón chân, đến bàn chân sau đó đến gót chân. Bởi vì chỗ đó rất nhiều huyệt vị, bị người kia vừa nắn vừa liếm, cậu cảm thấy vừa ngứa vừa thoải mái, còn có cực kỳ ngượng ngùng, làm cho cậu căn bản không dám ngẩng đầu, trong chốc lát liền khóc lên.
Vợ, ngón chân của em vừa trắng vừa thơm.”
“Đừng nói nữa…. Thật nhột… Ha a…” Dương Uấn Chi giãy dụa, trụ thịt đứng thẳng đang phun chất lỏng, hoa huyệt khát khao mấy ngày cũng hộc ra từng luồng từng luồng dâm thủy.
Ngô Thắng Vũ liếm hai chân Dương Uấn Chi đến sáng lóng lánh, giống như viên ngọc hoàn mỹ được hắn nâng niu, cắn cắn bàn chân non mềm dùng răng nhẹ nhàng ma sát, làm người bên trên khóc nấc, “Chồng đừng liếm mà…. A a a…. Thoải mái quá a…..”
“Vợ, phía dưới chảy thật nhiều nước, ướt ráp giường luôn rồi nè, chỉ liếm chân em mà em cũng có thể cao trào nha.”
“A…… Em không biết. Ngô Thắng Vũ, mau buông ra. A a a”
Ngô Thắng Vũ ngậm ngón chân của cậu hút nhẹ, Dương Uấn Chi chỉ thấy thân thể giống như bị hàng ngàn dòng điện chạy qua, không ngừng cong người lên, bên trong mơ hồ như bị côn thịt cắm vào điểm nhạy cảm, không ngừng rít gào lên, ưởn người bắn tinh.
Nghe Ngô Thắng Vũ nói, mắt mũi Dương Uấn Chi đều chua xót, vừa muốn khóc vừa muốn cười, không có gì thỏa mãn bằng việc ái nhân ở bên cạnh mình, nói những lời ngọt ngào xoa dịu tâm hồn đang thương tổn, làm mình hạnh phúc. Người này giống như thái sơn, giống như hết thảy những hỗn loạn ngoài kia đều không thể ảnh hưởng đến hắn.
“Ngô Thắng Vũ.”
“Hả?”
“Em thật sự rất thích anh.”
Nghe lời ‘thông báo’ này, Ngô Thắng Vũ cười rộ lên, xoa xoa đầu cậu, mái tóc nâu bồng bềnh mềm mại làm hắn thoải mái xoa thêm vài cái. Dương Uấn Chi đang yên lặng tựa vào ngực hắn như chú mèo nhỏ rất ngoan ngoãn nghe lời, dẫu biết lúc này nên tập trung giải quyết vấn đề nhưng hắn vẫn nhịn không được đùa cậu vài cậu, “Anh đây có mị lực như vậy, em thích anh là bình thường.”
Yaaa. Không biết xấu hổ!
Cậu vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp chận miệng hắn.
Chà chà, bảo bối của anh hôm nay thật mạnh dạn nha. Hắn yên lặng cười, cũng không khách khí đáp lại sự chủ động của cậu. Hai người trước ôm nhau hôn, sau đó lại lăn đến bên giường. Dương Uấn Cho ôm hắn thật chặt, đầu lưỡi học theo hắn quấy loạn trong khoang miệng đối phương phát ra tiếng nước ‘nhẹp nhẹp’. Nước bọt chưa kịp nuốt chảy dài bên khóe miệng thấm vào gối nằm, sắc mặt ửng hồng. Nửa giờ trôi qua, hai người vẫn chưa có tách ra.
Không có những động tác thân mật hơn, hai người chỉ là đơn thuần hôn nhau, liếm láp gặm cắn, đầu lưỡi quấn quýt trao đổi nước bọt cho nhau, triền miên quấn quýt như đôi uyên ương nồng nhiệt, mãi cho đến khi toàn thân cậu vô lực, thật sự không thể hô hấp được nữa hắn mới miễn cưỡng buông ra.
Ngô Thắng Vũ dùng trán mình cụng nhẹ vào trán cậu, Dương Uấn Chi nhìn đôi mắt thâm tình của đối phương, say mê đến không nỡ chớp mắt.
“Bảo bối, anh cũng thích em.” Không còn sự trẻ con của vài giây trước, Ngô Thắng Vũ bây giờ vừa chính chắn, lại trầm ổn, thật tâm bày tỏ lòng mình. Nếu con đường này đã định sẽ có đầy rẫy chông gai, vậy hãy đễ anh làm kỵ sĩ của em, chăm sóc em, bảo vệ em.
Cậu ôm cổ hắn, đôi mắt lập loè lệ quang đã biểu lộ nội tâm kích động cùng vui sướng của chủ nhân nó. Bởi vì mới vừa hôn môi, thân thể hai người không khỏi có chút phản ứng, cảm nhận được đồ vật đang chọc vào đùi mình, cậu mấp máy muốn nói gì đó lại bị hắn ngăn trước một bước, “Để anh ôm em một chút.”
Ngoài trừ ngày nghỉ lễ cuối cùng vì rất mệt nên bọn họ không có làm mà chỉ ngủ cùng nhau, đây là lần đầu hai người đơn thuần ôm nhau, cảm giác cũng không tệ. Dù không nhìn thấy đối phương nhưng hai người lại ăn ý không đề cập đến việc về trường, cũng không quan tâm bây giờ trường đang náo loạn thành dạng gì. Ôm nhau nửa ngày, hôm nay được trải qua thật nhiều cái lần đầu tiên, Dương Uấn Chi cảm thấy thì ra cảm giác khi không cần ủy khuất bản thân mình phải tuân theo những khuôn phép cũ kỹ mà phóng túng bản thân lại thoải mái như vậy.
“Buổi tối em phải về nhà sao?”
Cậu lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không muốn về, muốn ở cùng với anh.”
“Được, vậy thì không về.” Hắn chỉnh lại gối đầu, một tay nắm lấy tay cậu, một tay ôm eo cậu, “Lạnh không, anh mở máy sưởi lên nha.”
Hắn vừa động thân muốn đứng dậy lại bị người dưới thân kéo lại, “Đừng đi, anh ôm em là được rồi.”
Hắn cười cười, lần thứ hai nằm xuống ôm người bên cạnh, nhéo nhéo mũi cậu, “Tiểu si hán.”
Dương Uấn Chi cũng không quản hắn, ngược lại cậu bây giờ một giây cũng không muốn rời khỏi người này. Hai người lẳng lặng nằm trên giường, nghe tiếng hô hấp và tim đập của nhau, ôm nhau ma sát, cậu cũng có cảm giác, âm thần ẩm ướt phía dưới đã tiết nước, bị quần lót cà cà có chút ngứa. Ngô Thắng Vũ không động vào cậu, đại khái sợ hắn nghe những lời khó nghe đó, sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
“Ngô Thắng Vũ, lúc lên giường với em, anh sẽ thấy buồn nôn sao?”
“Sao có thể như vậy. Bảo bối, thân thể của em đẹp hơn những người kia mấy vạn lần, đừng để tâm những lời nói của mấy người đó.” Hắn biết bảo bối của hắn đang nghĩ gì, nhanh chóng giải thích, chỉ lo cậu nghĩ loạn sau đó lại đi vào ngõ cụt, kéo kéo tay cậu đặt lên đũng quần đã trướng sắp nổ tung, âm thanh mang theo vài tia khàn khàn, “Cảm nhận được nó thích em đến nhường nào không bảo bối?”
Chỗ đó dù cách một lớp quần vẫn nóng như muốn thiêu cháy tay cậu, vì trướng lên nên giật giật nổi gân xanh, hai má cậu đỏ rực, dùng tóc nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực hắn, “Chồng, em nhột quá… Làm em đi.
Hôm nay hắn vốn là muốn cậu nghỉ ngơi thật tốt, sợ cậu vì chuyện này mà khổ sợ, lại không nghĩ bảo bối nhanh như vậy lại tới mê hoặc hắn, Ngô Thắng Vũ vất vả nhịn xuống rốt cục cũng trực tiếp xoay người để Dương Uấn Chi cưỡi bên trên.
“Muốn?”
“Ừm.”
Ngô Thắng Vũ vừa hôn cậu vừa cởi đồng phục của đối phương, bàn tay lần xuống hạ thể đang ngứa ngáy, quả nhiên niêm dịch đã thấm ướt một nửa quần lót.
“Mấy ngày nay chồng không có làm em, có phải là rất khó chịu hay không?” Hắn tinh tế hôn cậu, từ môi đến cổ, lại xuống tới hai tiểu thù du đỏ rực. Mấy ngày nay vì chuyện này nên hai người không dám lén lút làm. So với lúc trước tự do đắm chìm trong bể tình, cấm dục mấy ngày, cơ thể hai người đều có chút hư không, hiện tại cơ thể đang dán sát vào nhau, còn mới vừa tâm ý tương thông, cảm giác quen thuộc làm hai người đều dần dần mất khống chế cũng là bình thường.
“Ừm…..Thật khó chịu… Tối nào cũng thật muốn….. Nhưng em lại không dám gọi điện thoại cho anh.” Âm thanh vừa mềm mại lại có chút oan ức, mấy ngày nay cố ý xa cách, chẳng những không có bất kỳ hiệu quả nào mà còn là cậu càng thêm thích hắn, muốn hắn.
“Không sao, bảo bối, đêm nay chồng sẽ hảo hảo thỏa mãn em.” Ngữ khí hắn mềm nhẹ, hai tay đang ôm eo cậu mò tới đùi, sau đó đi xuống nắm chặt cổ chân trắng nõn.
Chân của Dương Uấn Chi so với nam sinh bình thường nhỏ hơn nhiều, da dẻ vừa trắng vừa mềm lại không vì nhỏ hơn bình thường mà làm người khác cảm giác thật gầy, trái lại no đủ tròn trịa. Móng đều cắt sửa chỉnh tề, khóe tay khóe chân đều cực kỳ sạch sẽ. Ngón chân có chút thịt nhỏ nhô ra, nhìn qua vừa đáng yêu vừa gợi cảm. Ngô Thắng Vũ nắm nắm thưởng thức. Lần đầu tiên cảm thấy thì ra khi yêu thích một người, thì mỗi một thứ của người đó đều thật tốt đẹp, vì vậy không nói hai lời liền liếm lên.
“A a a…. Chồng….. Đừng…… Thật bẩn.” Không nghĩ tới hắn sẽ liếm chân mình, Dương Uấn Chi xấu hổ đến bên tai đỏ chót, muốn rút trở về lại bị đối phương cầm thật chặt, càng kêu hắn đừng liếm thì đối phương lại càng nhiệt tình hơn, từ ngón cái đến ngón út, mỗi ngón đều được ngậm mút vào, từ ngón chân, đến bàn chân sau đó đến gót chân. Bởi vì chỗ đó rất nhiều huyệt vị, bị người kia vừa nắn vừa liếm, cậu cảm thấy vừa ngứa vừa thoải mái, còn có cực kỳ ngượng ngùng, làm cho cậu căn bản không dám ngẩng đầu, trong chốc lát liền khóc lên.
Vợ, ngón chân của em vừa trắng vừa thơm.”
“Đừng nói nữa…. Thật nhột… Ha a…” Dương Uấn Chi giãy dụa, trụ thịt đứng thẳng đang phun chất lỏng, hoa huyệt khát khao mấy ngày cũng hộc ra từng luồng từng luồng dâm thủy.
Ngô Thắng Vũ liếm hai chân Dương Uấn Chi đến sáng lóng lánh, giống như viên ngọc hoàn mỹ được hắn nâng niu, cắn cắn bàn chân non mềm dùng răng nhẹ nhàng ma sát, làm người bên trên khóc nấc, “Chồng đừng liếm mà…. A a a…. Thoải mái quá a…..”
“Vợ, phía dưới chảy thật nhiều nước, ướt ráp giường luôn rồi nè, chỉ liếm chân em mà em cũng có thể cao trào nha.”
“A…… Em không biết. Ngô Thắng Vũ, mau buông ra. A a a”
Ngô Thắng Vũ ngậm ngón chân của cậu hút nhẹ, Dương Uấn Chi chỉ thấy thân thể giống như bị hàng ngàn dòng điện chạy qua, không ngừng cong người lên, bên trong mơ hồ như bị côn thịt cắm vào điểm nhạy cảm, không ngừng rít gào lên, ưởn người bắn tinh.
Tác giả :
Dục Hiểu