Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 52: “Để anh chăm sóc em, tương lai của em cứ tựa vào vai anh.”
Edit: Đậu
Rất nhanh bí mật của Dương Uấn Chi bị phơi bày, giống như đợt dịch bạo phát, tàn phá bừa bãi trong sân trường
Mỗi ngày đến lớp mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu và Ngô Thắng Vũ. Đại khái cảm thấy hai người có thể làm bạn nhau vốn rất kỳ quái, không nghĩ là loại quan hệ này. Nữ sinh rất thích tìm cậu hỏi bài nhất thời tránh né, giống như đối phương là bệnh độc. Sự kiện Dương Uấn Chi là người song tính mấy ngày ngắn ngủi liền truyền khắp trường, thậm chí còn truyền lên phía trên. Bởi vì có người biết ba Ngô Thắng Vũ là bộ trưởng bộ giáo dục, dần dần càng quá đáng, từ Dương Uấn Chi câu dẫn Ngô Thắng Vũ biến thành Dương Uấn Chi hoàn câu dẫn ba hắn, bán thân mới được danh hạng nhất toàn tỉnh
Cậu không nghĩ tới đồn đại sẽ biến thành hoang đường như vậy, sắc mặt tái xanh, trong lòng luống cuống, buồn cười. Thậm chí trong tiết, ánh mắt giáo viên nhìn cậu rất kỳ quái. Bởi vì bị vướng Ngô Thắng Vũ nên mọi người không dám công kích cậu, chỉ trẻ con thầm bắt nạt cậu. Tỷ như đem sách giáo khoa ném vào thùng rác, hoặc là bẻ gãy bút cận, vẽ bậy lên sách bài tập, viết mấy chữ linh tinh như biến thái, quái vật. Dương Uấn Chi mỗi lần chỉ yên lặng tìm sách giáo khoa từ đống rác, mở ra giống như không thấy những lời vũ nhục mình, thầm nhớ kỹ bút ký, giống như hết thảy không hề liên quan đến cậu.
Ngô Thắng Vũ chưa bao giờ nguyện ý chịu đựng loại uất ức này, kỳ thực hắn đã tra được ai ở sau lưng phá rối, mà Dương Quân mấy ngày nay vẫn luôn không có tới lớp. Rốt cuộc vào lúc giáo viên nhìn bọn họ lần thứ tư, hắn đứng phắt dậy cầm sách trực tiếp ném lên bảng đen, phát ra tiếng vang nặng nề làm giáo viên giật nảy mình. Ánh mắt hắn sắc nhọn đảo qua lớp học đang xì xào bàn tán, “Sau này ai còn dám nói xấu Dương Uấn Chi bất kỳ một câu nào, còn dám lén lút bắt nạt cậu ấy, mẹ nó không có việc gì nhìn chằm chằm cậu ấy thử xem, đừng trách tôi không khách khí.”
Ngô Thắng Vũ nâng nâng nắm đấm, bỏ lại câu nói này trực tiếp kéo Dương Uấn Chi ra khỏi phòng học.
Bọn họ vừa rời đi, phòng học liền sôi trào lên, hành vi của bọn họ tựa hồ như chứng minh tất cả đồn đại, lập tức thành tin tức lớn đầu đề.
Hắn không quan tâm tin tức bây giờ truyền thành cái gì, hắn bây giờ chỉ biết cậu đang không ổn. Mấy ngày nay cậu bị khi dễ hắn đều biết nhưng người này cái gì cũng không nói với hắn, thậm chí còn cố ý tránh hắn. Ngô Thắng Vũ vốn muốn dạy dỗ Dương Quân trước nhưng nhìn lớp học càng ngày càng càn rỡ, hắn không nhịn được nữa.
Ngô Thắng Vũ nhìn người bên cạnh đang thẫn thờ, tim giống như bị ai vặn chặt đau đớn nghẹt thở. Cậu hơi cúi đầu như hận không thể đào một góc đất khoá mình lại, thần sắc lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, phòng bị, xa cách. Vốn tính cách Dương Uấn Chi đã quái gở nhưng dần dà cậu đã gở xuống lớp mặt nạ ngụy trang, nhưng hắn sợ qua chuyện này, đối phương sẽ phòng bị mạnh hơn, sẽ dựng lên tầng ô dù thật dày.
Ngô Thắng Vũ không nói gì chỉ yên lặng kéo cậu làm Dương Uấn Chi cảm thấy hắn cả đời cũng sẽ không buông tay.
Ra khỏi trường học hai người không biết nên đi đâu, hắn biết bây giờ cậu càn một nơi thanh tịnh liền bắt xe đi khỏi khu vực này, xác định không có ai theo dõi mới ghé vào một khách sạn quốc tế đặt phòng.
Nắm cổ tay gầy gò của người kia tiến vào phòng. Rốt cuộc không gian chỉ còn lại hai người, Dương Uấn Chi mới như không còn khí lực ngồi bệt xuống giường, chờ cậu phản ứng lại, hai má đã có chút lạnh lẽo.
Nhìn thấy cậh khóc, Ngô Thắng Vũ hoảng hồn, vội vã ôm cậu, “Xin lỗi, đều tại anh.”
Dương Uấn Chi lắc đầu, cậu biết nếu như không có bức ảnh cũng sẽ có người tiết lộ chuyện của hai người, bất kể là giả hay thực mọi người đều sẽ xem cậu là sinh vật lạ. Mỗi ngày đều sẽ dùng ánh mắt như đi tham quan công viên mà nhìn. Dương Uấn Chi kỳ thực còn hận mình đã liên luỵ Ngô Thắng Vũ. Khi xảy ra chuyện cậu muốn rũ sạch quan hệ với hắn để mọi người chỉ nghĩ cậu câu dẫn hắn, sẽ chỉ mắng chửi cậu. Thế nhưng hôm nay, bộ dáng muốn bảo vệ cậu của hắn làm cậu nhịn không được khóc lên. Dương Uấn Chi khóc không phải bởi vì cậu mềm yếu mà là vì áy náy và cảm động.
“Ngô Thắng Vũ, cám ơn anh.”
Khoé mắt vẫn còn vương lại nước mắt chưa kịp lau khô, đôi mắt to tròn ngập nước, hai người yên lặng nhìn nhau.
“Thật ra anh không cần làm vậy cho em…” Dương Uấn Chi dời mắt trước, cậu biết mình đã hãm sâu hơn. Cậu sợ loại ỷ lại này làm cho cậu không bao giờ nguyện ý rời đi.
“Đứa ngốc, đừng khóc.” Ngô Thắng Vũ im lặng một chút, có chút thống hận mình không biết nên làm gì, nghĩ nghĩ một hồi liền nói, “Bài hát lần trước hát cho em nghe còn nhớ không? Đây không phải là tùy tiện hát một chút. Hôm nay, mỗi ca từ, em tỉ mỉ nghe kỹ cho anh.”
Dương Uấn Chi không nghĩ tới Ngô Thắng Vũ lại tỏ tình với mịn trong tình huống này.
Em ngồi bên cạnh tôi, nỗi đau của em.
Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu
Nhưng nước mắt của em lại thấm ướt trái tim tôi.
Hoàng hôn buông xuống trên con đường về, đôi mắt em hoe đỏ.
Dáng hình của em khiến tôi đau lòng.
Chiếc bóng đau thương cũng như trải dài thêm.
Ngày hôm qua mặc cho ai là người khiến em tổn thương.
Nhưng hôm nay tôi muốn để em quên hết mọi buồn đau.
Vì em, chỉ vì yêu em tôi mới trở nên mạnh mẽ.
Vì em mà cố gắng chưa bao giờ lùi bước.
Hãy để tôi được chăm sóc em và mặt trời sẽ ló dạng.
Tôi vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Mưa gió phong ba hãy để tôi vì em mà che chắn
Để tương lai của em có thể tựa vào vai tôi.
Tiếng ca trầm ổn bồng bềnh vang vọng trong phòng, không giống với không khí ầm ĩ ngày đó, ánh mắt hắn dõi theo cậu, trong mắt là nhu tình và kiên định, thật giống mỗi một câu đều tiếp cho cậu sức mạnh vô hạn.
‘Để anh chăm sóc em, tương lai của em cứ tựa vào vai anh.’ Thời điểm nghe được câu này, nước mắt vừa được hong khô lại tiếp tục lăn dài.
“Dương Uấn Chi, tuy rằng anh chưa từng yêu đương, cũng không biết làm thế nào để em vui vẻ vì anh không biết lãng mạn nhưng anh sẽ học. Kỳ thực cách đây vài ngày, anh đã tự hỏi mình có phải yêu em hay không, nhìn em cười anh sẽ vui vẻ, nhìn em khóc anh sẽ đau lòng, một ngày không gặp em sẽ rất nhớ, nhìn em bị thương chỉ muốn bảo vệ em thật chặt. Lúc ôm em sẽ thấy rất hạnh phúc, có lúc nhìn thấy em sẽ nhịn không được nổi thú tính. Muốn đối tốt với em, muốn đôi mắt của em chỉ hướng về anh, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có cảm giác như vậy với một người, anh nghĩ đó là yêu. Anh biết là em yêu anh trước nhưng anh nhất định sẽ yêu em hơn em yêu anh. Anh nguyện ý chắn sóng gió vì em, nỗ lực cùng em.
“Bảo bối, sao càng nói lại càng khóc vậy nè.” Ngô Thắng Vũ đau lòng ôm người kia vào ngực, lo mình đã nói sai, “Bảo bối, ngoan, đừng khóc. Muốn khóc chỉ có thể khóc trong lúc làm thôi.”
“Ngô Thắng Vũ, đều tại anh.” Dương Uấn Chi một bên thút thít, nín khóc mỉm cười.
“Ừ, trách anh, đều tại anh.” Ngữ khí Ngô Thắng Vũ ôn nhu cưng chìu đáp, thấy tâm tình cậu tốt lên một chút mới nói tiếp, “Không sao, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đã có anh. Anh biết bọn họ chỉ dám bắt nạt em nên mới quá khích như vậy, anh biết nếu anh đứng ra giúp em sẽ làm hoàn cảnh lúng túng hơn nhưng ngày hôm nay anh không nhịn được. Chỉ có anh mới có thể bắt nặt em, đám súc sinh đó nghĩ mình gì mà dám khi dễ em chứ..”
Bài hát mà anh ý hát là có thật nha mọi người, tên bài đó là Enrich your life (Hãy để tôi được chăm sóc em).
Rất nhanh bí mật của Dương Uấn Chi bị phơi bày, giống như đợt dịch bạo phát, tàn phá bừa bãi trong sân trường
Mỗi ngày đến lớp mọi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu và Ngô Thắng Vũ. Đại khái cảm thấy hai người có thể làm bạn nhau vốn rất kỳ quái, không nghĩ là loại quan hệ này. Nữ sinh rất thích tìm cậu hỏi bài nhất thời tránh né, giống như đối phương là bệnh độc. Sự kiện Dương Uấn Chi là người song tính mấy ngày ngắn ngủi liền truyền khắp trường, thậm chí còn truyền lên phía trên. Bởi vì có người biết ba Ngô Thắng Vũ là bộ trưởng bộ giáo dục, dần dần càng quá đáng, từ Dương Uấn Chi câu dẫn Ngô Thắng Vũ biến thành Dương Uấn Chi hoàn câu dẫn ba hắn, bán thân mới được danh hạng nhất toàn tỉnh
Cậu không nghĩ tới đồn đại sẽ biến thành hoang đường như vậy, sắc mặt tái xanh, trong lòng luống cuống, buồn cười. Thậm chí trong tiết, ánh mắt giáo viên nhìn cậu rất kỳ quái. Bởi vì bị vướng Ngô Thắng Vũ nên mọi người không dám công kích cậu, chỉ trẻ con thầm bắt nạt cậu. Tỷ như đem sách giáo khoa ném vào thùng rác, hoặc là bẻ gãy bút cận, vẽ bậy lên sách bài tập, viết mấy chữ linh tinh như biến thái, quái vật. Dương Uấn Chi mỗi lần chỉ yên lặng tìm sách giáo khoa từ đống rác, mở ra giống như không thấy những lời vũ nhục mình, thầm nhớ kỹ bút ký, giống như hết thảy không hề liên quan đến cậu.
Ngô Thắng Vũ chưa bao giờ nguyện ý chịu đựng loại uất ức này, kỳ thực hắn đã tra được ai ở sau lưng phá rối, mà Dương Quân mấy ngày nay vẫn luôn không có tới lớp. Rốt cuộc vào lúc giáo viên nhìn bọn họ lần thứ tư, hắn đứng phắt dậy cầm sách trực tiếp ném lên bảng đen, phát ra tiếng vang nặng nề làm giáo viên giật nảy mình. Ánh mắt hắn sắc nhọn đảo qua lớp học đang xì xào bàn tán, “Sau này ai còn dám nói xấu Dương Uấn Chi bất kỳ một câu nào, còn dám lén lút bắt nạt cậu ấy, mẹ nó không có việc gì nhìn chằm chằm cậu ấy thử xem, đừng trách tôi không khách khí.”
Ngô Thắng Vũ nâng nâng nắm đấm, bỏ lại câu nói này trực tiếp kéo Dương Uấn Chi ra khỏi phòng học.
Bọn họ vừa rời đi, phòng học liền sôi trào lên, hành vi của bọn họ tựa hồ như chứng minh tất cả đồn đại, lập tức thành tin tức lớn đầu đề.
Hắn không quan tâm tin tức bây giờ truyền thành cái gì, hắn bây giờ chỉ biết cậu đang không ổn. Mấy ngày nay cậu bị khi dễ hắn đều biết nhưng người này cái gì cũng không nói với hắn, thậm chí còn cố ý tránh hắn. Ngô Thắng Vũ vốn muốn dạy dỗ Dương Quân trước nhưng nhìn lớp học càng ngày càng càn rỡ, hắn không nhịn được nữa.
Ngô Thắng Vũ nhìn người bên cạnh đang thẫn thờ, tim giống như bị ai vặn chặt đau đớn nghẹt thở. Cậu hơi cúi đầu như hận không thể đào một góc đất khoá mình lại, thần sắc lạnh lùng như lần đầu gặp mặt, phòng bị, xa cách. Vốn tính cách Dương Uấn Chi đã quái gở nhưng dần dà cậu đã gở xuống lớp mặt nạ ngụy trang, nhưng hắn sợ qua chuyện này, đối phương sẽ phòng bị mạnh hơn, sẽ dựng lên tầng ô dù thật dày.
Ngô Thắng Vũ không nói gì chỉ yên lặng kéo cậu làm Dương Uấn Chi cảm thấy hắn cả đời cũng sẽ không buông tay.
Ra khỏi trường học hai người không biết nên đi đâu, hắn biết bây giờ cậu càn một nơi thanh tịnh liền bắt xe đi khỏi khu vực này, xác định không có ai theo dõi mới ghé vào một khách sạn quốc tế đặt phòng.
Nắm cổ tay gầy gò của người kia tiến vào phòng. Rốt cuộc không gian chỉ còn lại hai người, Dương Uấn Chi mới như không còn khí lực ngồi bệt xuống giường, chờ cậu phản ứng lại, hai má đã có chút lạnh lẽo.
Nhìn thấy cậh khóc, Ngô Thắng Vũ hoảng hồn, vội vã ôm cậu, “Xin lỗi, đều tại anh.”
Dương Uấn Chi lắc đầu, cậu biết nếu như không có bức ảnh cũng sẽ có người tiết lộ chuyện của hai người, bất kể là giả hay thực mọi người đều sẽ xem cậu là sinh vật lạ. Mỗi ngày đều sẽ dùng ánh mắt như đi tham quan công viên mà nhìn. Dương Uấn Chi kỳ thực còn hận mình đã liên luỵ Ngô Thắng Vũ. Khi xảy ra chuyện cậu muốn rũ sạch quan hệ với hắn để mọi người chỉ nghĩ cậu câu dẫn hắn, sẽ chỉ mắng chửi cậu. Thế nhưng hôm nay, bộ dáng muốn bảo vệ cậu của hắn làm cậu nhịn không được khóc lên. Dương Uấn Chi khóc không phải bởi vì cậu mềm yếu mà là vì áy náy và cảm động.
“Ngô Thắng Vũ, cám ơn anh.”
Khoé mắt vẫn còn vương lại nước mắt chưa kịp lau khô, đôi mắt to tròn ngập nước, hai người yên lặng nhìn nhau.
“Thật ra anh không cần làm vậy cho em…” Dương Uấn Chi dời mắt trước, cậu biết mình đã hãm sâu hơn. Cậu sợ loại ỷ lại này làm cho cậu không bao giờ nguyện ý rời đi.
“Đứa ngốc, đừng khóc.” Ngô Thắng Vũ im lặng một chút, có chút thống hận mình không biết nên làm gì, nghĩ nghĩ một hồi liền nói, “Bài hát lần trước hát cho em nghe còn nhớ không? Đây không phải là tùy tiện hát một chút. Hôm nay, mỗi ca từ, em tỉ mỉ nghe kỹ cho anh.”
Dương Uấn Chi không nghĩ tới Ngô Thắng Vũ lại tỏ tình với mịn trong tình huống này.
Em ngồi bên cạnh tôi, nỗi đau của em.
Tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu
Nhưng nước mắt của em lại thấm ướt trái tim tôi.
Hoàng hôn buông xuống trên con đường về, đôi mắt em hoe đỏ.
Dáng hình của em khiến tôi đau lòng.
Chiếc bóng đau thương cũng như trải dài thêm.
Ngày hôm qua mặc cho ai là người khiến em tổn thương.
Nhưng hôm nay tôi muốn để em quên hết mọi buồn đau.
Vì em, chỉ vì yêu em tôi mới trở nên mạnh mẽ.
Vì em mà cố gắng chưa bao giờ lùi bước.
Hãy để tôi được chăm sóc em và mặt trời sẽ ló dạng.
Tôi vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Mưa gió phong ba hãy để tôi vì em mà che chắn
Để tương lai của em có thể tựa vào vai tôi.
Tiếng ca trầm ổn bồng bềnh vang vọng trong phòng, không giống với không khí ầm ĩ ngày đó, ánh mắt hắn dõi theo cậu, trong mắt là nhu tình và kiên định, thật giống mỗi một câu đều tiếp cho cậu sức mạnh vô hạn.
‘Để anh chăm sóc em, tương lai của em cứ tựa vào vai anh.’ Thời điểm nghe được câu này, nước mắt vừa được hong khô lại tiếp tục lăn dài.
“Dương Uấn Chi, tuy rằng anh chưa từng yêu đương, cũng không biết làm thế nào để em vui vẻ vì anh không biết lãng mạn nhưng anh sẽ học. Kỳ thực cách đây vài ngày, anh đã tự hỏi mình có phải yêu em hay không, nhìn em cười anh sẽ vui vẻ, nhìn em khóc anh sẽ đau lòng, một ngày không gặp em sẽ rất nhớ, nhìn em bị thương chỉ muốn bảo vệ em thật chặt. Lúc ôm em sẽ thấy rất hạnh phúc, có lúc nhìn thấy em sẽ nhịn không được nổi thú tính. Muốn đối tốt với em, muốn đôi mắt của em chỉ hướng về anh, từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên có cảm giác như vậy với một người, anh nghĩ đó là yêu. Anh biết là em yêu anh trước nhưng anh nhất định sẽ yêu em hơn em yêu anh. Anh nguyện ý chắn sóng gió vì em, nỗ lực cùng em.
“Bảo bối, sao càng nói lại càng khóc vậy nè.” Ngô Thắng Vũ đau lòng ôm người kia vào ngực, lo mình đã nói sai, “Bảo bối, ngoan, đừng khóc. Muốn khóc chỉ có thể khóc trong lúc làm thôi.”
“Ngô Thắng Vũ, đều tại anh.” Dương Uấn Chi một bên thút thít, nín khóc mỉm cười.
“Ừ, trách anh, đều tại anh.” Ngữ khí Ngô Thắng Vũ ôn nhu cưng chìu đáp, thấy tâm tình cậu tốt lên một chút mới nói tiếp, “Không sao, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng đã có anh. Anh biết bọn họ chỉ dám bắt nạt em nên mới quá khích như vậy, anh biết nếu anh đứng ra giúp em sẽ làm hoàn cảnh lúng túng hơn nhưng ngày hôm nay anh không nhịn được. Chỉ có anh mới có thể bắt nặt em, đám súc sinh đó nghĩ mình gì mà dám khi dễ em chứ..”
Bài hát mà anh ý hát là có thật nha mọi người, tên bài đó là Enrich your life (Hãy để tôi được chăm sóc em).
Tác giả :
Dục Hiểu