Vương Tử Kỵ Sĩ
Chương 3: Tình dục cùng luyến ái không thể cho ai biết
Dương Uấn Chi thả mình lên giường, đột nhiên cảm thấy mình chưa bao giờ mệt như hôm nay… Đã lâu…Đã lâu không thấy hắn…
Giống như trở về mùa hè năm đó, hắn bắt đầu phát triển cao lên, đường viền khuôn mặt cũng ngày càng rõ ràng, ánh mắt vẫn sâu như vậy, trong quá khứ chỉ cần liếc mắt một cái đều khiến nữ sinh phát cuồng, cậu nhớ rõ từng thần sắc của người kia, nhíu mày hé môi chỉ phun ra một chữ yếu ớt, thân thể nhịn không được run rẩy. Trong đầu chỉ còn khoảnh khắc hắn nói chuyện với mình… Dương Uấn Chi không quan tâm hắn căn bản nói gì, chỉ biết hắn nói với mình cũng đủ để trạng nguyên cả ngày đề lâng lâng hoảng hốt, trái tim căng thẳng loạn nhịp.
Mặc dù rất nỗ lực duy trì trấn định nhưng lòng bàn tay vẫn thấm đẫm mồ hôi, không nghĩ mình may mắn như vậy, thật nhanh có thể được gặp hắn. Có trời mới biết khi Ngô Thắng Vũ nói: “Chính là tên biến thái lúc thi hóa học té xỉu nhưng vẫn đỗ trạng nguyên?” Dương Uấn Chi thật vui vẻ, hắn biết mình…Mặc dù chuyện ấy không hay ho nhưng đối với Uấn Chi, như vậy là đủ.
Thân thể bắt đầu trở nên hưng phấn, phía dưới vẫn luôn bị mình xem nhẹ phát tao, bụng dưới cũng dâng trào từng cỗ khí nóng hổi, nhịn không đươc ôm chặt lấy chăn kẹp ở hai chân cọ cọ.
“Thắng Vũ…” Dương Uấn Chi vùi đầu vào chăn, giọng buồn buồn, nói rất nhỏ lại mang theo mùi vị mê hoặc.
“Tớ hảo muốn…” Cơ thể hơi cọ, âm thanh như hờn dỗi người yêu, chắc chắn ai nhìn thấy cũng sẽ bị dọa bất quá những người đó không bao giờ có cơ hội, thời điểm cậu càng phóng đãng, ngoài mặt ngụy trang càng tốt, đây là màu sắc tự vệ cậu tự gầy dựng khi còn nhỏ.
Cậu chậm rãi cởi quần, đến khi chỉ còn chiếc quần lót trắng trên người, đạo cụ bí mật dằn vặt mật đạo cả ngày được phơi bày, cũng chỉ là quần lót chữ T bình thường nhưng dần dần đi xuống, bàn tay thon dài kẹp lấy đầu dây thừng kéo ra ngoài, hai viên bi tròn trịa bắn ra ngoài, ướt nhẹp dâm dịch. Không có quần lót che chắn, hạ thể Uấn Chi liền hiện rõ, đóa hoa hồng nhạt bất thường nở bung cánh, phi thường đẹp đẽ, ngọc sợi phía trước khẽ run.
“A…” Không khí lạnh tràn vào nơi trống rỗng cảm thấy có chút hư không khó chịu, cậu thở dốc nhịn không được lại đẩy chúng vào. Nghĩ đến mình hôm nay ngồi chỗ Ngô Thắng Vũ, thân thể liền hưng phấn mãnh liệt hơn, hôm nay còn được thấy hắng, có thể hơi hơi hóa giải tương tư đã lâu như đói như khát. Cậu cũng không biết nếu không được nhìn thấy hắn nữa, có thể hay không sẽ phát điên. Hồi ức đã dần không thể lấp nỗi nhớ nữa, cậu không chút do dự chuyển trường, tất cả vì người đó.
“Ân a… Ngô Thắng Vũ, cậu bại hoại… Nguyện vọng của cậu. Rõ ràng rõ ràng đã điền… Aha… Tại sao không nói một tiếng… Liền đi Nam Dương… Hại tớ tìm cậu tìm đã lâu…”
Dương Uấn Chi một bên bất mãn oán trách, một bên tay ở phía dưới thủ dâm, nói như oán trách nhưng ngữ khí lại như làm nũng với tình nhân, oan ức ủy khuất, khóe mắt hồng hồng đặc biệt đáng yêu.
Nhớ tới thời điểm thi trung khảo lần đó, chính mình cũng không tự dưng hôn mê… Bữa thì hóa học ấy tự trách mình nhét trứng kích thích quá mức, bởi vì không thể mang vật lạ vào phòng thi, công tắc điều khiển không để trên người mà trước khi vào Uấn Chi còn chỉnh mức tần suất cao nhất. Ngày đó sở dĩ high như thế cũng bởi vì cậu ở trường học gặp được hắn. Mặc dù người đó không thấy, không biết cậu là ai nhưng chỉ cần hắn liếc mắt một cái cũng đã khiến cậu hưng phấn. Chỉ là không nghĩ đến mình sẽ té xỉu, cậu không thấy mất mặt, trái lại còn vô cùng kích thích.
Lau lấy chất lỏng dính trên tay, quần lót cũng cởi ra đổi, sau đó tiện tay giấu kĩ giống như trước đây chờ mẫu thân khi đi làm lại lén lút lấy ra rửa sạch sẽ. Vừa mới đổi áo ngủ sạch sẽ, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Xác định trong phòng không có mùi vị, cậu mới mở cửa ra, thần sắc hoàn toàn không chút hoang mang, người ngoài nhìn vào sẽ cho là cậu đang nghiêm túc học tập.
Nhìn sắc mặt mẫu thân tái nhợt, tâm lý cũng không biết tư vị gì. Cậu biết bà muốn khuyên mình cái gì nhưng trừ cái này cậu đều có thể đáp ứng. E rằng rất nhiều người đều cảm thấy cậu sẽ rất chán ghét thân thể mình, chỉ có cậu tự mình biết, cậu yêu thích thân thể của chính mình, nhiều khi nửa đêm tỉnh mộng sẽ đều nghĩ tới Ngô Thắng Vũ hung hăng giữ lấy mình, sau đó lại nói, Tiểu Chi, thân thể của ngươi đẹp quá. Mặc dù chỉ là giấc mộng, nhưng cậu lại có thể mang theo ảo tưởng đẹp như vậy. Hơn nữa, tự tôn không cho phép Dương Uấn Chi cậu khuất phục, cậu phải cho nam nhân vì thân thể song tính của con mình không ngần ngại bỏ đi một bản án đanh thép. Cậu muốn mẫu thân nhanh một chút tỉnh lại, không phải chỉ cần cậu giải phẩu thì nam nhân kia sẽ trở về.
Giống như trở về mùa hè năm đó, hắn bắt đầu phát triển cao lên, đường viền khuôn mặt cũng ngày càng rõ ràng, ánh mắt vẫn sâu như vậy, trong quá khứ chỉ cần liếc mắt một cái đều khiến nữ sinh phát cuồng, cậu nhớ rõ từng thần sắc của người kia, nhíu mày hé môi chỉ phun ra một chữ yếu ớt, thân thể nhịn không được run rẩy. Trong đầu chỉ còn khoảnh khắc hắn nói chuyện với mình… Dương Uấn Chi không quan tâm hắn căn bản nói gì, chỉ biết hắn nói với mình cũng đủ để trạng nguyên cả ngày đề lâng lâng hoảng hốt, trái tim căng thẳng loạn nhịp.
Mặc dù rất nỗ lực duy trì trấn định nhưng lòng bàn tay vẫn thấm đẫm mồ hôi, không nghĩ mình may mắn như vậy, thật nhanh có thể được gặp hắn. Có trời mới biết khi Ngô Thắng Vũ nói: “Chính là tên biến thái lúc thi hóa học té xỉu nhưng vẫn đỗ trạng nguyên?” Dương Uấn Chi thật vui vẻ, hắn biết mình…Mặc dù chuyện ấy không hay ho nhưng đối với Uấn Chi, như vậy là đủ.
Thân thể bắt đầu trở nên hưng phấn, phía dưới vẫn luôn bị mình xem nhẹ phát tao, bụng dưới cũng dâng trào từng cỗ khí nóng hổi, nhịn không đươc ôm chặt lấy chăn kẹp ở hai chân cọ cọ.
“Thắng Vũ…” Dương Uấn Chi vùi đầu vào chăn, giọng buồn buồn, nói rất nhỏ lại mang theo mùi vị mê hoặc.
“Tớ hảo muốn…” Cơ thể hơi cọ, âm thanh như hờn dỗi người yêu, chắc chắn ai nhìn thấy cũng sẽ bị dọa bất quá những người đó không bao giờ có cơ hội, thời điểm cậu càng phóng đãng, ngoài mặt ngụy trang càng tốt, đây là màu sắc tự vệ cậu tự gầy dựng khi còn nhỏ.
Cậu chậm rãi cởi quần, đến khi chỉ còn chiếc quần lót trắng trên người, đạo cụ bí mật dằn vặt mật đạo cả ngày được phơi bày, cũng chỉ là quần lót chữ T bình thường nhưng dần dần đi xuống, bàn tay thon dài kẹp lấy đầu dây thừng kéo ra ngoài, hai viên bi tròn trịa bắn ra ngoài, ướt nhẹp dâm dịch. Không có quần lót che chắn, hạ thể Uấn Chi liền hiện rõ, đóa hoa hồng nhạt bất thường nở bung cánh, phi thường đẹp đẽ, ngọc sợi phía trước khẽ run.
“A…” Không khí lạnh tràn vào nơi trống rỗng cảm thấy có chút hư không khó chịu, cậu thở dốc nhịn không được lại đẩy chúng vào. Nghĩ đến mình hôm nay ngồi chỗ Ngô Thắng Vũ, thân thể liền hưng phấn mãnh liệt hơn, hôm nay còn được thấy hắng, có thể hơi hơi hóa giải tương tư đã lâu như đói như khát. Cậu cũng không biết nếu không được nhìn thấy hắn nữa, có thể hay không sẽ phát điên. Hồi ức đã dần không thể lấp nỗi nhớ nữa, cậu không chút do dự chuyển trường, tất cả vì người đó.
“Ân a… Ngô Thắng Vũ, cậu bại hoại… Nguyện vọng của cậu. Rõ ràng rõ ràng đã điền… Aha… Tại sao không nói một tiếng… Liền đi Nam Dương… Hại tớ tìm cậu tìm đã lâu…”
Dương Uấn Chi một bên bất mãn oán trách, một bên tay ở phía dưới thủ dâm, nói như oán trách nhưng ngữ khí lại như làm nũng với tình nhân, oan ức ủy khuất, khóe mắt hồng hồng đặc biệt đáng yêu.
Nhớ tới thời điểm thi trung khảo lần đó, chính mình cũng không tự dưng hôn mê… Bữa thì hóa học ấy tự trách mình nhét trứng kích thích quá mức, bởi vì không thể mang vật lạ vào phòng thi, công tắc điều khiển không để trên người mà trước khi vào Uấn Chi còn chỉnh mức tần suất cao nhất. Ngày đó sở dĩ high như thế cũng bởi vì cậu ở trường học gặp được hắn. Mặc dù người đó không thấy, không biết cậu là ai nhưng chỉ cần hắn liếc mắt một cái cũng đã khiến cậu hưng phấn. Chỉ là không nghĩ đến mình sẽ té xỉu, cậu không thấy mất mặt, trái lại còn vô cùng kích thích.
Lau lấy chất lỏng dính trên tay, quần lót cũng cởi ra đổi, sau đó tiện tay giấu kĩ giống như trước đây chờ mẫu thân khi đi làm lại lén lút lấy ra rửa sạch sẽ. Vừa mới đổi áo ngủ sạch sẽ, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa. Xác định trong phòng không có mùi vị, cậu mới mở cửa ra, thần sắc hoàn toàn không chút hoang mang, người ngoài nhìn vào sẽ cho là cậu đang nghiêm túc học tập.
Nhìn sắc mặt mẫu thân tái nhợt, tâm lý cũng không biết tư vị gì. Cậu biết bà muốn khuyên mình cái gì nhưng trừ cái này cậu đều có thể đáp ứng. E rằng rất nhiều người đều cảm thấy cậu sẽ rất chán ghét thân thể mình, chỉ có cậu tự mình biết, cậu yêu thích thân thể của chính mình, nhiều khi nửa đêm tỉnh mộng sẽ đều nghĩ tới Ngô Thắng Vũ hung hăng giữ lấy mình, sau đó lại nói, Tiểu Chi, thân thể của ngươi đẹp quá. Mặc dù chỉ là giấc mộng, nhưng cậu lại có thể mang theo ảo tưởng đẹp như vậy. Hơn nữa, tự tôn không cho phép Dương Uấn Chi cậu khuất phục, cậu phải cho nam nhân vì thân thể song tính của con mình không ngần ngại bỏ đi một bản án đanh thép. Cậu muốn mẫu thân nhanh một chút tỉnh lại, không phải chỉ cần cậu giải phẩu thì nam nhân kia sẽ trở về.
Tác giả :
Dục Hiểu