[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh
Quyển 3 - Chương 36
Tới được trước cửa công quán, Tuyên Hoài Phong đã mất hồn hai lần, tay chân như nhũn ra. Ô tô dừng lại, tài xế đi tới, mắt nhìn thẳng, mở rộng cửa cho bọn họ. Bạch Tuyết Lam nhìn dáng vẻ đáng yêu đang khép hờ đôi mắt sáng tựa sao của Tuyên Hoài Phong, hắn đưa tay định ôm y ra khỏi ô tô.
Trước mặt tài xế cùng rất nhiều người gác cổng, Tuyên Hoài Phong nào đồng ý để hắn ôm, tranh thủ thời gian, cuối cùng y vẫn tự mình sửa sang lại quần áo, chậm rãi xuống ô tô, từ từ đi vào công quán.
May là trời tối, mặc dù ánh đèn rực rỡ nhưng vẫn luôn có nơi không chiếu tới được, huống chi mọi người trong công quán đều hiểu tính tình tổng trưởng, đâu ai dám nhìn thẳng Tuyên Hoài Phong. Bởi vậy, giọt nước nhỏ đến nỗi không thấy được trên chiếc quần âu của Tuyên phó quan đã không dẫn đến chủ đề bán tán gì.
Ăn món khai vị trong ô tô, cơn thèm của Bạch Tuyết Lam càng bị khơi lên, hai người vào phòng, vừa đóng cửa lại, hắn liền ôm ngang Tuyên Hoài Phong, có vẻ không chờ đợi được nữa.
Tuyên Hoài Phong vừa mới nói: “Tắm trước…”, cơ thể đã được đặt lên nệm.
Nệm này là hàng ngoại nhập kiểu dáng mới, bên trong có lò xo, vừa dày lại vừa mềm, Tuyên Hoài Phong nằm trên khiến nó lún xuống một vùng, cơ thể cường tráng của Bạch Tuyết Lam đè lên lại càng khiến nó lún sâu. Hai người đương nhiên lại quấn quýt bên nhau.
Bạch Tuyết Lam cởi âu phục trên cơ thể người yêu, song vẫn cố ý giữ lại chiếc sơ mi trắng, sau đó đưa tay cởi thắt lưng, vạch trần thân dưới trắng nõn xinh đẹp.
Chỉ mới nhìn màu da tựa pha lê cùng đường nét quyến rũ ấy đã khiến cổ họng hắn khô khốc.
Hắn đè Tuyên Hoài Phong xuống, kiên trì cẩn thận bôi trơn, trong lúc xâm nhập, toàn bộ căn phòng đều nóng lên, cơ thể hai người ngày càng ướt đẫm, âm thanh ngày càng thô.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Được không?”
Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, chiếc cằm gật nhẹ đến nỗi gần như không thể phát hiện.
Bạch Tuyết Lam nhẫn nại đến mức giọng nói đã khàn đi, trầm giọng: “Tốt lắm.”
Khi nãy ở trên xe cố gắng nhẫn nại, hiện tại đã phát huy hiệu quả. Nơi đó so với trước kia càng thêm cứng rắn cường tráng. Hắn ôm Tuyên Hoài Phong, hơi tiến vào trong thăm dò.
Tuyên Hoài Phong “a” một tiếng, cần cổ trắng tựa tuyết ngửa ra sau, thoáng chốc, cả cơ thể đã lại rịn mồ hôi nóng bỏng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Rất khó chịu phải không?”
Tuyên Hoài Phong ngại ngùng gật đầu một cái.
Bạch Tuyết Lam cười mị hoặc: “Là do lâu lắm rồi chưa vận động đó mà. Tựa như kinh mạch vậy, đau tức là không thông, thông sẽ hết đau. Chờ anh giúp em vận động một lúc sẽ thông ngay.”
Thắt lưng đẩy một cái, thoáng lui ra sau, lại đẩy một cái vào thật sâu.
Nghe Tuyên Hoài Phong thở gấp, dục vọng Bạch Tuyết Lam như lửa cháy thêm dầu, hắn dùng thứ cứng rắn kia liên tục thúc đẩy thâm nhập.
Đợi khi thứ nọ vất vả tiến vào trong, hai tay Tuyên Hoài Phong nắm lấy ra giường, mười ngón tay cuộn chặt, đôi mắt đen ngậm nước nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam hôn lên đôi môi ướt át của y, dịu dàng nói: “Em xem, có phải thông rồi không?”
Đẩy ngón tay Tuyên Hoài Phong ra, khiến mười ngón tay của hai người giao hòa quấn quýt, nhẹ nhàng xâm nhập.
Thoáng chốc, Tuyên Hoài Phong không nhịn nổi nữa, y cắn môi dưới, nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam cơ hồ bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu đó khiến cho chết mê chết mệt, càng dùng sức nắm chặt đôi tay y, dùng lực nơi eo chậm rãi mà mạnh mẽ tiến vào.
Tuyên Hoài rên rỉ một tiếng, nói nhỏ: “Em không chịu nổi…”
Đôi chân vô thức kẹp lấy eo Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam hoàn toàn không chống cự nổi dù chỉ chút kích thích từ người yêu, ánh mắt như thiêu đốt hiện ra, động tác đột nhiên thô bạo hơn, tựa như mưa rào gió lốc, thúc mạnh đến nỗi khiến Tuyên Hoài Phong kiềm không được mà kêu thành tiếng.
Đèn điện treo trên trần nhà đung đưa, giường lớn kẽo kẹt loáng thoáng lay động.
Tuyên Hoài Phong vừa thấy đau lại vừa vô cùng có “cảm giác”, bị ngọn Thái Sơn Bạch Tuyết Lam áp đảo không thể trốn thoát, y liên tục chật vật kêu: “Anh nhẹ một chút… a a… anh… anh nhẹ một chút…”
Lúc này, Bạch Tuyết Lam đã thành hổ dữ rời lồng, dốc sức đến nỗi nét mặt cũng đã hơi hung tợn, cúi đầu cắn lên đôi môi tựa cánh hoa nhạt màu của Tuyên Hoài Phong, hỏi lại y: “Nhẹ hơn một chút như thế nào? Chỗ nào nhẹ một chút? Em muốn nhẹ ở đây, hay nhẹ ở đây? Nhẹ một chút hay nhẹ hai chút? Em nói đi, em nói ra, anh sẽ nghe lời em.”
Vừa hỏi, vừa xâm nhập mãnh liệt.
Nơi thứ cứng rắn đó đi qua đều cọ văng tia lửa, tựa như roi điện quất lên mặt, Tuyên Hoài Phong chẳng đỡ nổi, khoảnh khắc được khoái cảm tối tăm trời đất bao vây, tất cả đều như bùng cháy, toàn thân nóng rực, đầu óc choáng váng.
Trên ô tô, y đã ra hai lần, vốn có thể chịu đựng lâu một chút, tiếc rằng Bạch Tuyết Lam lại xâm lấn tựa xé da nhai xương, sức lực lúc tiến vào mạnh đến nỗi khiến kẻ khác khó chống đỡ. Tuyên Hoài Phong chạm vầng trán đẫm mồ hôi trên cơ thể cường tráng của người yêu, kêu một tiếng, rướn người thật mạnh, vòng eo khẽ co giật.
Lần kết thúc này cơ hồ là cái kết kịch liệt nhất từ trước tới giờ.
Song tinh lực Bạch Tuyết Lam rất đáng sợ, động tác của hắn vẫn như long tinh hổ mãnh, khí thế như muốn làm đến khi giường sập mới thôi. Thấy Tuyên Hoài Phong lộ vẻ không chịu được nữa, hắn buông tay Tuyên Hoài Phong, cơ thể hơi lui ra sau, nhân khoảng cách nhỏ đó mà trở người Tuyên Hoài Phong lại, để y nằm úp sấp quỳ gối trên giường. Hung khí cương cứng ướt át ‘phốc’ một cái, lại ghim vào trong cơ thể mềm mại.
Một tay đỡ eo Tuyên Hoài Phong, một tay tách đường thẳng duyên dáng giữa mông kia, trước sau xâm nhập.
Tuyên Hoài Phong cảm giác thắt lưng cũng sắp bị nghiền nát, y cất tiếng hừ hừ rên rỉ.
Ra giường hòa thành mảng lớn cùng làn da trắng mịn, mồ hôi và dâm dịch.
Bị cấm ăn thịt hơn nửa tháng, ham muốn của Bạch Tuyết Lam thực sự rất lớn, Tuyên Hoài Phong gần như kêu khóc cao trào hai ba lần, hắn mới bắn một chút tinh hoa nóng hổi vào cơ thể người yêu.
Tuyên Hoài Phong còn đang thất thần thở dốc, hắn lại trở mình y lại, hôn vài cái trên gương mặt đỏ ửng, nắm một bên bắp chân y nâng lên thật cao, từ từ tiến vào từ chính diện, nóng bỏng ra vào liên hồi.
Quá nửa đêm, thỏa thích bùng cháy trong dục hỏa kinh thiên động địa.
Đầu óc lẫn thân thể Tuyên Hoài Phong đều như hóa thành nước, ngay cả sức nhớ số lần cũng chẳng có, y chỉ thấy trần nhà, ra giường và phạm vi tầm nhìn từ cột giường trở lại đều lay động chao đảo.
Trong tai quanh quẩn đủ loại âm thanh. Tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt, âm thanh óc ách dâm mỹ phát ra từ nơi giao hòa, âm thanh rên rỉ đến bản thân nghe còn phải đỏ mặt, tiếng thở dốc nóng bỏng nặng nề của Bạch Tuyết Lam…
Sau đó, dường như con hổ ăn người không nhả xương kia đã lấp đầy bụng, vậy mới chịu buông tha người yêu đã không thể nhúc nhích của mình, bế y đến phòng tắm tẩy rửa.
Ai ngờ trong phòng tắm, chiếc bồn tắm Pháp đắt tiền đó lại gây họa.
Thấy đồ tốt như thế, Bạch Tuyết Lam sao lại không sử dụng? Huống chi da dẻ khắp người Tuyên Hoài Phong đều hiện lên màu hồng phấn sắc dục, cảnh tượng khỏa thân nằm trong chiếc bồn tắm ấy… bất luận là kẻ nào cũng không cưỡng lại được.
Bởi vậy, nước nóng mới chảy được nửa bồn đã bị dâm dịch của hai người vấy bẩn.
Trút ra tinh lực, Bạch Tuyết Lam thỏa mãn, xả nước bẩn trong bồn, đóng nắp xả, xả thêm một bồn nước ấm sạch sẽ, tự mình nằm vào trong bồn tắm, để Tuyên Hoài Phong coi thân thể mình như chiếc nệm thịt, mềm nhũn nằm trên người mình.
Bồn tắm Pháp loại lớn có thể lớn đến mức nào? Hai người đàn ông cùng chen vào, không gian cũng chẳng còn lớn nữa. Nước nóng tràn ra sát mép, róc rách chảy trên nền phòng tắm thành cả mảng nước long lanh.
Bạch Tuyết Lam ôm Tuyên Hoài Phong, ngâm nước ấm, nhìn hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, hắn hoàn toàn thỏa mãn.
Tuyên Hoài Phong tối nay bị người yêu ‘bắt nạt’ tới cùng, tay chân dường như chẳng còn là của mình, eo mỏi mềm nhũn không còn chút sức lực, ngồi xụi lơ trong lòng Bạch Tuyết Lam rất lâu mới nâng mí mắt, uể oải nói: “Đêm nay… anh đúng là như phát điên vậy.”
Bạch Tuyết Lam vô tội nói: “Anh biết làm sao chứ, chẳng qua là do đói quá thành bệnh thôi mà. Còn đau không?”
Nói rồi, tay đặt lên cánh mông mịn màng của người yêu, vô cùng hưởng thụ cảm giác mịn màng đó mà vuốt ve.
Tuyên Hoài Phong khẽ run, miễn cưỡng bắt lấy tay hắn, mí mắt nhếch cao hơn, khẽ nói: “Anh đủ rồi đó, để em nghỉ chút đi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn dáng vẻ đó của y quả không thể chịu chinh phạt lần nữa, đành thở dài một tiếng. “Đối mặt với em, bao nhiêu lần mới coi là đủ? Cơ mà còn nhiều thời gian.”
Bởi vậy, bàn tay không còn quấy rầy nơi nhạy cảm, trượt lên trên, xoa nắn vòng eo gần đây lại gầy đi của người yêu, cau mày nói: “Sở vương thích eo nhỏ, trong cung nhiều kẻ chết đói lắm. Anh thì lại thích đẫy đà một chút. Em xem, em gầy thế này này. Sau này không cho phép em tùy tiện sinh bệnh nữa đấy.”
Tuyên Hoài Phong bật cười. “Nói gì chứ, em tự nguyện sinh bệnh sao?”
Hai người ngâm nước ấm một hồi, tinh thần khôi phục lại, nhất thời chưa buồn ngủ, bèn duy trì tư thế thân mật ấy mà nằm trong bồn tắm tán gẫu.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tình báo viên của anh bên quân Quảng Đông truyền tin gì đến?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đại khái cũng như những gì anh suy đoán. Triển Lộ Chiêu tức đến phát điên, kêu gào đòi tìm anh báo thù. Anh thực sự không biết hắn có bản lĩnh đó đấy. Xảy ra sự cố liên tục mấy lần, bọn chúng cũng biết nội bộ xảy ra vấn đề, đang cẩn mật rà soát nội gian. Trong quân Quảng Đông, chúng đã bắn chết bảy tám người bị hiềm nghi.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong ngưng trọng, hỏi: “Nội ứng gửi tình báo cho anh đang gặp nguy hiểm.”
Bạch Tuyết Lam gật đầu. “Hôm nay Tôn phó quan tìm anh là nói việc này. Nếu hắn bị người ta điều tra ra, nhất định không sống được. Chúng ta phải giúp hắn qua cửa ải khó khăn này.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Giúp thế nào?”
Bạch Tuyết Lam rũ mắt xuống, mỉm cười quét mắt ngắm cơ thể trần trụi xinh đẹp trắng trẻo tựa tuyết của y, hỏi lại: “Em có ý kiến gì?”
Tuyên Hoài Phong cẩn thận suy nghĩ một lúc, thương lượng: “Không phải anh nói bọn chúng đã bắn chết một vài người bị hiềm nghi sao? Nếu để quân Quảng Đông cảm thấy nội gian đã bị thanh trừ, vậy nguy cơ bị phát hiện của hắn cũng coi như biến mất.”
Thoáng ngừng, lại nói: “Đúng rồi, em chưa kịp hỏi anh, nội ứng mai phục trong quân Quảng Đông là ai? Nếu như không thể tiết lộ thì anh đừng nói. Nếu như có thể tiết lộ thì em thực sự muốn nhớ tên hắn. Người đó là anh hùng, nếu không có hắn, chỉ sợ anh không biết trên chiếc thuyền của hiệu buôn tây có tàng trữ ma túy của quân Quảng Đông. Em nói đúng không?”
Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Em chỉ nhớ vụ lục ra ma túy trên thuyền? Vậy chưa coi là công lao lớn nhất của hắn. Lại nói, người này có ân cứu mạng với em, chính hắn đã dò hỏi được chuyện Khương ngự y lêu lổng với cô nhóc kỹ nữ Thúy Hỉ, thời gian ra vào cùng tuyến đường đi đêm cũng do hắn báo tin. Bằng không, chưa chắc phương thuốc đã đơn giản rơi vào tay mình.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy lại sinh vài phần cảm kích, hỏi: “Nói lâu như vậy, rốt cuộc người thần bí này là ai?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Hắn và em xem như là người cùng nghề, em đoán thử xem.”
Tuyên Hoài Phong tò mò hỏi: “Lẽ nào cũng là hải quan? Nhưng trong quân Quảng Đông đâu có người hải quan mà nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Muốn anh tiết lộ cho cũng chẳng khó. Ở đây, ở đây.”
Dùng ngón trỏ chỉ lên môi mình, chạm hai cái.
Tuyên Hoài Phong bó tay bật cười. “Nhất định kiếp trước anh theo nghề làm ăn buôn bán rồi, chuyện thế này cũng muốn trao đổi. Người em giờ chẳng còn sức, không muốn động đậy đâu, anh cúi đầu thấp xuống.”
Bạch Tuyết Lam nghe vậy, lập tức đầy mong đợi cúi đầu xuống.
Tuyên Hoài Phong chậm rãi vươn một cánh tay trần trụi, hơi đưa ra phía sau, ôm lấy cổ Bạch Tuyết Lam, sau đó nghển cổ nâng cằm, hôn một cái trên môi Bạch Tuyết Lam.
Nhận được nụ hôn ngọt ngào mà đơn thuần ấy, Bạch Tuyết Lam bị mê hoặc, máu nóng khắp người lại cuộn trào mãnh liệt, thiếu chút nữa đã ôm lấy y để trao lại nụ hôn dài mãnh liệt. Song hắn cũng hiểu chính mình, nếu như ra sức, chỉ hôn sẽ không đủ, phía dưới cũng phải được thỏa mãn.
Tuyên Hoài Phong mới khỏi bệnh, thực sự không thể dùng sức bóc lột thái quá được.
Bạch Tuyết Lam cắn mạnh đầu lưỡi một cái, đuổi dục vọng đang hung hăng xông tới quay trở về, thả lỏng cơ thể tựa trên thành bồn tắm, gương mặt điển trai nở nụ cười thần bí.
Tuyên Hoài Phong nói: “Em đã thoải mái hôn rồi đó, anh cũng nên thoải mái công bố thôi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Bên cạnh Triển đầu trọc của quân Quảng Đông có một vị sĩ quan họ Trương rất được tín nhiệm. Em có ấn tượng với người này không?”
Tuyên Hoài Phong đã giao tiếp vài lần với quân Quảng Đông, cẩn thận suy nghĩ một lúc liền nhớ ra, chợt nói: “Đó là phó quan Triển tư lệnh. Chẳng trách anh nói bọn em là người cùng nghề, là chỉ chức vị phó quan này rồi. Hắn được Triển tư lệnh rất tin tưởng, sao lại bị hải quan tranh thủ vậy? Em có biết chút ít về người này. Khi cha em còn làm tư lệnh, lúc đó hắn đã đi theo Triển sư trưởng, xem như là lão thành trong quân Quảng Đông. Mối quan hệ đạt được khi cùng thượng cấp trải qua chiến trận như vậy rất khó dứt bỏ.”
Bạch Tuyết Lam lười biếng nói: “Cái này gọi là tự làm bậy, không thể sống. Trương phó quan vốn rất trung thành với Triển đầu chọc, theo lời hắn nói, hắn vốn định cống hiến cái mạng này cho tư lệnh nhà hắn. Thế nhưng ai bảo Triển đầu trọc gây thất vọng, lại đi dính vào cái đám người ngoại quốc buôn ma túy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em biết Trương phó quan cực hận ma túy. Thuốc phiện của người tây phương hại nước hại dân, hắn có thể chọn dứt khoát như vậy chính là hào kiệt lòng mang chính nghĩa.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Thực ra, bên trong cái gọi là công nghĩa đó còn có hận thù cá nhân. Tôn phó quan cũng vất vả lắm mới tiếp cận được với hắn, tiếp xúc vài lần, được hắn tín nhiệm một chút, hắn mới nói cho Tôn phó quan nguyên do. Hóa ra ở quê nhà, cha mẹ hắn mất sớm, chỉ còn lại một cậu em trai. Hắn vừa làm cha lại vừa làm mẹ, kiếm ăn nuôi em trai khôn lớn. Sau đó hắn làm binh lính, có chút tiền đều gửi về nhà cho em trai. Có đợt tin tức không thông, hắn lo lắng, xin nghỉ trở về quê nhà một chuyến, lúc đó mới biết em trai hắn hút ma túy, hút quá liều nên chết ven đường. Cho nên hắn hận những kẻ bán ma túy, hận nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, quân Quảng Đông muốn buôn bán ma túy, hắn tỏ ý phản đối, tiếc rằng thượng cấp thấy tiền tới nhanh nên quyết tâm muốn làm chuyện buôn bán nhẫn tâm vô nhân tính, không cho hắn ý kiến.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Nếu vậy, sao lúc đó hắn không rời bỏ quân Quảng Đông.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh đâu phải thần tiên, sao biết trong lòng hắn nghĩ thế nào? Dù sao sự tình tiếp diễn, tuy rằng hắn vẫn được Triển đầu trọc tín nhiệm, nhưng lòng đã không còn như trước. Tôn phó quan nói, kẻ mà vị Trương phó quan này muốn đối phó nhất không phải là quân Quảng Đông, mà là gã ngoại quốc cung ứng ma túy cho quân Quảng Đông. Em có biết gã ngoại quốc đó là ai không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam nói: “Là một người quen của em đấy. Anjar Charts.”
Tuyên Hoài Phong có vẻ rất ngạc nhiên, thốt lên: “Thật sự là hắn? Em vẫn biết nhân cách hắn chẳng ra sao, chỉ không ngờ hắn lại làm cái việc hại người thế này.”
Giọng Bạch Tuyết Lam mang theo vẻ tiếc nuối: “Triển đầu trọc giấu diếm về nhân vật này rất kỹ, ban đầu, ngay cả phó quan của mình còn không nói cho biết. Trương phó quan cũng là gần đây mới biết thôi. Tiếc rằng biết thì đã muộn, bằng không, lần trước lúc bắt cóc đã thuận tay nã một phát súng vào đầu Anjar Charts, tiện biết bao nhiêu. Vốn cho rằng hắn chỉ là tên trộm vặt ngoại quốc lén vận chuyển súng ống đạn dược, chẳng ngờ lại là con cá sấu bụng chứa đầy nọc độc. Cơ hội lớn như thế lại bỏ lỡ.”
Cánh tay Tuyên Hoài Phong lướt qua mặt nước thành gợn sóng ấm áp, dùng bàn tay ướt nhẹp vỗ nhẹ lên má Bạch Tuyết Lam, mỉm cười khuyên nhủ: “Bỏ lỡ thì đã bỏ lỡ rồi, nghĩ đến hắn làm gì? Còn nhiều thời gian. Em nói này, muộn rồi, đi ngủ đi.”
Bạch Tuyết Lam được tình nhân đối xử dịu dàng, tâm trạng cực kỳ nhẹ nhàng vui vẻ, lập tức ân cần ôm y ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lông lau khô người cho y, sau đó lại bế y lên giường.
Chiếc giường lớn đó chịu khảo nghiệm vận động đến hơn nửa đêm của Bạch Tuyết Lam, may mà vẫn chưa sụp xuống.
Hai người khỏa thân nằm chung một giường, đắp chung một chiếc chăn mỏng, ngón tay quấn quýt lấy ngón tay, mặt áp mặt, nặng nề mà ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.
Trước mặt tài xế cùng rất nhiều người gác cổng, Tuyên Hoài Phong nào đồng ý để hắn ôm, tranh thủ thời gian, cuối cùng y vẫn tự mình sửa sang lại quần áo, chậm rãi xuống ô tô, từ từ đi vào công quán.
May là trời tối, mặc dù ánh đèn rực rỡ nhưng vẫn luôn có nơi không chiếu tới được, huống chi mọi người trong công quán đều hiểu tính tình tổng trưởng, đâu ai dám nhìn thẳng Tuyên Hoài Phong. Bởi vậy, giọt nước nhỏ đến nỗi không thấy được trên chiếc quần âu của Tuyên phó quan đã không dẫn đến chủ đề bán tán gì.
Ăn món khai vị trong ô tô, cơn thèm của Bạch Tuyết Lam càng bị khơi lên, hai người vào phòng, vừa đóng cửa lại, hắn liền ôm ngang Tuyên Hoài Phong, có vẻ không chờ đợi được nữa.
Tuyên Hoài Phong vừa mới nói: “Tắm trước…”, cơ thể đã được đặt lên nệm.
Nệm này là hàng ngoại nhập kiểu dáng mới, bên trong có lò xo, vừa dày lại vừa mềm, Tuyên Hoài Phong nằm trên khiến nó lún xuống một vùng, cơ thể cường tráng của Bạch Tuyết Lam đè lên lại càng khiến nó lún sâu. Hai người đương nhiên lại quấn quýt bên nhau.
Bạch Tuyết Lam cởi âu phục trên cơ thể người yêu, song vẫn cố ý giữ lại chiếc sơ mi trắng, sau đó đưa tay cởi thắt lưng, vạch trần thân dưới trắng nõn xinh đẹp.
Chỉ mới nhìn màu da tựa pha lê cùng đường nét quyến rũ ấy đã khiến cổ họng hắn khô khốc.
Hắn đè Tuyên Hoài Phong xuống, kiên trì cẩn thận bôi trơn, trong lúc xâm nhập, toàn bộ căn phòng đều nóng lên, cơ thể hai người ngày càng ướt đẫm, âm thanh ngày càng thô.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Được không?”
Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, chiếc cằm gật nhẹ đến nỗi gần như không thể phát hiện.
Bạch Tuyết Lam nhẫn nại đến mức giọng nói đã khàn đi, trầm giọng: “Tốt lắm.”
Khi nãy ở trên xe cố gắng nhẫn nại, hiện tại đã phát huy hiệu quả. Nơi đó so với trước kia càng thêm cứng rắn cường tráng. Hắn ôm Tuyên Hoài Phong, hơi tiến vào trong thăm dò.
Tuyên Hoài Phong “a” một tiếng, cần cổ trắng tựa tuyết ngửa ra sau, thoáng chốc, cả cơ thể đã lại rịn mồ hôi nóng bỏng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Rất khó chịu phải không?”
Tuyên Hoài Phong ngại ngùng gật đầu một cái.
Bạch Tuyết Lam cười mị hoặc: “Là do lâu lắm rồi chưa vận động đó mà. Tựa như kinh mạch vậy, đau tức là không thông, thông sẽ hết đau. Chờ anh giúp em vận động một lúc sẽ thông ngay.”
Thắt lưng đẩy một cái, thoáng lui ra sau, lại đẩy một cái vào thật sâu.
Nghe Tuyên Hoài Phong thở gấp, dục vọng Bạch Tuyết Lam như lửa cháy thêm dầu, hắn dùng thứ cứng rắn kia liên tục thúc đẩy thâm nhập.
Đợi khi thứ nọ vất vả tiến vào trong, hai tay Tuyên Hoài Phong nắm lấy ra giường, mười ngón tay cuộn chặt, đôi mắt đen ngậm nước nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam hôn lên đôi môi ướt át của y, dịu dàng nói: “Em xem, có phải thông rồi không?”
Đẩy ngón tay Tuyên Hoài Phong ra, khiến mười ngón tay của hai người giao hòa quấn quýt, nhẹ nhàng xâm nhập.
Thoáng chốc, Tuyên Hoài Phong không nhịn nổi nữa, y cắn môi dưới, nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, nằm trên giường nhẹ nhàng lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam cơ hồ bị dáng vẻ ngây thơ đáng yêu đó khiến cho chết mê chết mệt, càng dùng sức nắm chặt đôi tay y, dùng lực nơi eo chậm rãi mà mạnh mẽ tiến vào.
Tuyên Hoài rên rỉ một tiếng, nói nhỏ: “Em không chịu nổi…”
Đôi chân vô thức kẹp lấy eo Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam hoàn toàn không chống cự nổi dù chỉ chút kích thích từ người yêu, ánh mắt như thiêu đốt hiện ra, động tác đột nhiên thô bạo hơn, tựa như mưa rào gió lốc, thúc mạnh đến nỗi khiến Tuyên Hoài Phong kiềm không được mà kêu thành tiếng.
Đèn điện treo trên trần nhà đung đưa, giường lớn kẽo kẹt loáng thoáng lay động.
Tuyên Hoài Phong vừa thấy đau lại vừa vô cùng có “cảm giác”, bị ngọn Thái Sơn Bạch Tuyết Lam áp đảo không thể trốn thoát, y liên tục chật vật kêu: “Anh nhẹ một chút… a a… anh… anh nhẹ một chút…”
Lúc này, Bạch Tuyết Lam đã thành hổ dữ rời lồng, dốc sức đến nỗi nét mặt cũng đã hơi hung tợn, cúi đầu cắn lên đôi môi tựa cánh hoa nhạt màu của Tuyên Hoài Phong, hỏi lại y: “Nhẹ hơn một chút như thế nào? Chỗ nào nhẹ một chút? Em muốn nhẹ ở đây, hay nhẹ ở đây? Nhẹ một chút hay nhẹ hai chút? Em nói đi, em nói ra, anh sẽ nghe lời em.”
Vừa hỏi, vừa xâm nhập mãnh liệt.
Nơi thứ cứng rắn đó đi qua đều cọ văng tia lửa, tựa như roi điện quất lên mặt, Tuyên Hoài Phong chẳng đỡ nổi, khoảnh khắc được khoái cảm tối tăm trời đất bao vây, tất cả đều như bùng cháy, toàn thân nóng rực, đầu óc choáng váng.
Trên ô tô, y đã ra hai lần, vốn có thể chịu đựng lâu một chút, tiếc rằng Bạch Tuyết Lam lại xâm lấn tựa xé da nhai xương, sức lực lúc tiến vào mạnh đến nỗi khiến kẻ khác khó chống đỡ. Tuyên Hoài Phong chạm vầng trán đẫm mồ hôi trên cơ thể cường tráng của người yêu, kêu một tiếng, rướn người thật mạnh, vòng eo khẽ co giật.
Lần kết thúc này cơ hồ là cái kết kịch liệt nhất từ trước tới giờ.
Song tinh lực Bạch Tuyết Lam rất đáng sợ, động tác của hắn vẫn như long tinh hổ mãnh, khí thế như muốn làm đến khi giường sập mới thôi. Thấy Tuyên Hoài Phong lộ vẻ không chịu được nữa, hắn buông tay Tuyên Hoài Phong, cơ thể hơi lui ra sau, nhân khoảng cách nhỏ đó mà trở người Tuyên Hoài Phong lại, để y nằm úp sấp quỳ gối trên giường. Hung khí cương cứng ướt át ‘phốc’ một cái, lại ghim vào trong cơ thể mềm mại.
Một tay đỡ eo Tuyên Hoài Phong, một tay tách đường thẳng duyên dáng giữa mông kia, trước sau xâm nhập.
Tuyên Hoài Phong cảm giác thắt lưng cũng sắp bị nghiền nát, y cất tiếng hừ hừ rên rỉ.
Ra giường hòa thành mảng lớn cùng làn da trắng mịn, mồ hôi và dâm dịch.
Bị cấm ăn thịt hơn nửa tháng, ham muốn của Bạch Tuyết Lam thực sự rất lớn, Tuyên Hoài Phong gần như kêu khóc cao trào hai ba lần, hắn mới bắn một chút tinh hoa nóng hổi vào cơ thể người yêu.
Tuyên Hoài Phong còn đang thất thần thở dốc, hắn lại trở mình y lại, hôn vài cái trên gương mặt đỏ ửng, nắm một bên bắp chân y nâng lên thật cao, từ từ tiến vào từ chính diện, nóng bỏng ra vào liên hồi.
Quá nửa đêm, thỏa thích bùng cháy trong dục hỏa kinh thiên động địa.
Đầu óc lẫn thân thể Tuyên Hoài Phong đều như hóa thành nước, ngay cả sức nhớ số lần cũng chẳng có, y chỉ thấy trần nhà, ra giường và phạm vi tầm nhìn từ cột giường trở lại đều lay động chao đảo.
Trong tai quanh quẩn đủ loại âm thanh. Tiếng giường kẽo kẹt kẽo kẹt, âm thanh óc ách dâm mỹ phát ra từ nơi giao hòa, âm thanh rên rỉ đến bản thân nghe còn phải đỏ mặt, tiếng thở dốc nóng bỏng nặng nề của Bạch Tuyết Lam…
Sau đó, dường như con hổ ăn người không nhả xương kia đã lấp đầy bụng, vậy mới chịu buông tha người yêu đã không thể nhúc nhích của mình, bế y đến phòng tắm tẩy rửa.
Ai ngờ trong phòng tắm, chiếc bồn tắm Pháp đắt tiền đó lại gây họa.
Thấy đồ tốt như thế, Bạch Tuyết Lam sao lại không sử dụng? Huống chi da dẻ khắp người Tuyên Hoài Phong đều hiện lên màu hồng phấn sắc dục, cảnh tượng khỏa thân nằm trong chiếc bồn tắm ấy… bất luận là kẻ nào cũng không cưỡng lại được.
Bởi vậy, nước nóng mới chảy được nửa bồn đã bị dâm dịch của hai người vấy bẩn.
Trút ra tinh lực, Bạch Tuyết Lam thỏa mãn, xả nước bẩn trong bồn, đóng nắp xả, xả thêm một bồn nước ấm sạch sẽ, tự mình nằm vào trong bồn tắm, để Tuyên Hoài Phong coi thân thể mình như chiếc nệm thịt, mềm nhũn nằm trên người mình.
Bồn tắm Pháp loại lớn có thể lớn đến mức nào? Hai người đàn ông cùng chen vào, không gian cũng chẳng còn lớn nữa. Nước nóng tràn ra sát mép, róc rách chảy trên nền phòng tắm thành cả mảng nước long lanh.
Bạch Tuyết Lam ôm Tuyên Hoài Phong, ngâm nước ấm, nhìn hơi nóng lượn lờ trong phòng tắm, hắn hoàn toàn thỏa mãn.
Tuyên Hoài Phong tối nay bị người yêu ‘bắt nạt’ tới cùng, tay chân dường như chẳng còn là của mình, eo mỏi mềm nhũn không còn chút sức lực, ngồi xụi lơ trong lòng Bạch Tuyết Lam rất lâu mới nâng mí mắt, uể oải nói: “Đêm nay… anh đúng là như phát điên vậy.”
Bạch Tuyết Lam vô tội nói: “Anh biết làm sao chứ, chẳng qua là do đói quá thành bệnh thôi mà. Còn đau không?”
Nói rồi, tay đặt lên cánh mông mịn màng của người yêu, vô cùng hưởng thụ cảm giác mịn màng đó mà vuốt ve.
Tuyên Hoài Phong khẽ run, miễn cưỡng bắt lấy tay hắn, mí mắt nhếch cao hơn, khẽ nói: “Anh đủ rồi đó, để em nghỉ chút đi.”
Bạch Tuyết Lam nhìn dáng vẻ đó của y quả không thể chịu chinh phạt lần nữa, đành thở dài một tiếng. “Đối mặt với em, bao nhiêu lần mới coi là đủ? Cơ mà còn nhiều thời gian.”
Bởi vậy, bàn tay không còn quấy rầy nơi nhạy cảm, trượt lên trên, xoa nắn vòng eo gần đây lại gầy đi của người yêu, cau mày nói: “Sở vương thích eo nhỏ, trong cung nhiều kẻ chết đói lắm. Anh thì lại thích đẫy đà một chút. Em xem, em gầy thế này này. Sau này không cho phép em tùy tiện sinh bệnh nữa đấy.”
Tuyên Hoài Phong bật cười. “Nói gì chứ, em tự nguyện sinh bệnh sao?”
Hai người ngâm nước ấm một hồi, tinh thần khôi phục lại, nhất thời chưa buồn ngủ, bèn duy trì tư thế thân mật ấy mà nằm trong bồn tắm tán gẫu.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tình báo viên của anh bên quân Quảng Đông truyền tin gì đến?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đại khái cũng như những gì anh suy đoán. Triển Lộ Chiêu tức đến phát điên, kêu gào đòi tìm anh báo thù. Anh thực sự không biết hắn có bản lĩnh đó đấy. Xảy ra sự cố liên tục mấy lần, bọn chúng cũng biết nội bộ xảy ra vấn đề, đang cẩn mật rà soát nội gian. Trong quân Quảng Đông, chúng đã bắn chết bảy tám người bị hiềm nghi.”
Sắc mặt Tuyên Hoài Phong ngưng trọng, hỏi: “Nội ứng gửi tình báo cho anh đang gặp nguy hiểm.”
Bạch Tuyết Lam gật đầu. “Hôm nay Tôn phó quan tìm anh là nói việc này. Nếu hắn bị người ta điều tra ra, nhất định không sống được. Chúng ta phải giúp hắn qua cửa ải khó khăn này.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Giúp thế nào?”
Bạch Tuyết Lam rũ mắt xuống, mỉm cười quét mắt ngắm cơ thể trần trụi xinh đẹp trắng trẻo tựa tuyết của y, hỏi lại: “Em có ý kiến gì?”
Tuyên Hoài Phong cẩn thận suy nghĩ một lúc, thương lượng: “Không phải anh nói bọn chúng đã bắn chết một vài người bị hiềm nghi sao? Nếu để quân Quảng Đông cảm thấy nội gian đã bị thanh trừ, vậy nguy cơ bị phát hiện của hắn cũng coi như biến mất.”
Thoáng ngừng, lại nói: “Đúng rồi, em chưa kịp hỏi anh, nội ứng mai phục trong quân Quảng Đông là ai? Nếu như không thể tiết lộ thì anh đừng nói. Nếu như có thể tiết lộ thì em thực sự muốn nhớ tên hắn. Người đó là anh hùng, nếu không có hắn, chỉ sợ anh không biết trên chiếc thuyền của hiệu buôn tây có tàng trữ ma túy của quân Quảng Đông. Em nói đúng không?”
Bạch Tuyết Lam cười đáp: “Em chỉ nhớ vụ lục ra ma túy trên thuyền? Vậy chưa coi là công lao lớn nhất của hắn. Lại nói, người này có ân cứu mạng với em, chính hắn đã dò hỏi được chuyện Khương ngự y lêu lổng với cô nhóc kỹ nữ Thúy Hỉ, thời gian ra vào cùng tuyến đường đi đêm cũng do hắn báo tin. Bằng không, chưa chắc phương thuốc đã đơn giản rơi vào tay mình.”
Tuyên Hoài Phong nghe vậy lại sinh vài phần cảm kích, hỏi: “Nói lâu như vậy, rốt cuộc người thần bí này là ai?”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Hắn và em xem như là người cùng nghề, em đoán thử xem.”
Tuyên Hoài Phong tò mò hỏi: “Lẽ nào cũng là hải quan? Nhưng trong quân Quảng Đông đâu có người hải quan mà nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Muốn anh tiết lộ cho cũng chẳng khó. Ở đây, ở đây.”
Dùng ngón trỏ chỉ lên môi mình, chạm hai cái.
Tuyên Hoài Phong bó tay bật cười. “Nhất định kiếp trước anh theo nghề làm ăn buôn bán rồi, chuyện thế này cũng muốn trao đổi. Người em giờ chẳng còn sức, không muốn động đậy đâu, anh cúi đầu thấp xuống.”
Bạch Tuyết Lam nghe vậy, lập tức đầy mong đợi cúi đầu xuống.
Tuyên Hoài Phong chậm rãi vươn một cánh tay trần trụi, hơi đưa ra phía sau, ôm lấy cổ Bạch Tuyết Lam, sau đó nghển cổ nâng cằm, hôn một cái trên môi Bạch Tuyết Lam.
Nhận được nụ hôn ngọt ngào mà đơn thuần ấy, Bạch Tuyết Lam bị mê hoặc, máu nóng khắp người lại cuộn trào mãnh liệt, thiếu chút nữa đã ôm lấy y để trao lại nụ hôn dài mãnh liệt. Song hắn cũng hiểu chính mình, nếu như ra sức, chỉ hôn sẽ không đủ, phía dưới cũng phải được thỏa mãn.
Tuyên Hoài Phong mới khỏi bệnh, thực sự không thể dùng sức bóc lột thái quá được.
Bạch Tuyết Lam cắn mạnh đầu lưỡi một cái, đuổi dục vọng đang hung hăng xông tới quay trở về, thả lỏng cơ thể tựa trên thành bồn tắm, gương mặt điển trai nở nụ cười thần bí.
Tuyên Hoài Phong nói: “Em đã thoải mái hôn rồi đó, anh cũng nên thoải mái công bố thôi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Bên cạnh Triển đầu trọc của quân Quảng Đông có một vị sĩ quan họ Trương rất được tín nhiệm. Em có ấn tượng với người này không?”
Tuyên Hoài Phong đã giao tiếp vài lần với quân Quảng Đông, cẩn thận suy nghĩ một lúc liền nhớ ra, chợt nói: “Đó là phó quan Triển tư lệnh. Chẳng trách anh nói bọn em là người cùng nghề, là chỉ chức vị phó quan này rồi. Hắn được Triển tư lệnh rất tin tưởng, sao lại bị hải quan tranh thủ vậy? Em có biết chút ít về người này. Khi cha em còn làm tư lệnh, lúc đó hắn đã đi theo Triển sư trưởng, xem như là lão thành trong quân Quảng Đông. Mối quan hệ đạt được khi cùng thượng cấp trải qua chiến trận như vậy rất khó dứt bỏ.”
Bạch Tuyết Lam lười biếng nói: “Cái này gọi là tự làm bậy, không thể sống. Trương phó quan vốn rất trung thành với Triển đầu chọc, theo lời hắn nói, hắn vốn định cống hiến cái mạng này cho tư lệnh nhà hắn. Thế nhưng ai bảo Triển đầu trọc gây thất vọng, lại đi dính vào cái đám người ngoại quốc buôn ma túy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Em biết Trương phó quan cực hận ma túy. Thuốc phiện của người tây phương hại nước hại dân, hắn có thể chọn dứt khoát như vậy chính là hào kiệt lòng mang chính nghĩa.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Thực ra, bên trong cái gọi là công nghĩa đó còn có hận thù cá nhân. Tôn phó quan cũng vất vả lắm mới tiếp cận được với hắn, tiếp xúc vài lần, được hắn tín nhiệm một chút, hắn mới nói cho Tôn phó quan nguyên do. Hóa ra ở quê nhà, cha mẹ hắn mất sớm, chỉ còn lại một cậu em trai. Hắn vừa làm cha lại vừa làm mẹ, kiếm ăn nuôi em trai khôn lớn. Sau đó hắn làm binh lính, có chút tiền đều gửi về nhà cho em trai. Có đợt tin tức không thông, hắn lo lắng, xin nghỉ trở về quê nhà một chuyến, lúc đó mới biết em trai hắn hút ma túy, hút quá liều nên chết ven đường. Cho nên hắn hận những kẻ bán ma túy, hận nghiến răng nghiến lợi. Sau đó, quân Quảng Đông muốn buôn bán ma túy, hắn tỏ ý phản đối, tiếc rằng thượng cấp thấy tiền tới nhanh nên quyết tâm muốn làm chuyện buôn bán nhẫn tâm vô nhân tính, không cho hắn ý kiến.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Nếu vậy, sao lúc đó hắn không rời bỏ quân Quảng Đông.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh đâu phải thần tiên, sao biết trong lòng hắn nghĩ thế nào? Dù sao sự tình tiếp diễn, tuy rằng hắn vẫn được Triển đầu trọc tín nhiệm, nhưng lòng đã không còn như trước. Tôn phó quan nói, kẻ mà vị Trương phó quan này muốn đối phó nhất không phải là quân Quảng Đông, mà là gã ngoại quốc cung ứng ma túy cho quân Quảng Đông. Em có biết gã ngoại quốc đó là ai không?”
Tuyên Hoài Phong lắc đầu.
Bạch Tuyết Lam nói: “Là một người quen của em đấy. Anjar Charts.”
Tuyên Hoài Phong có vẻ rất ngạc nhiên, thốt lên: “Thật sự là hắn? Em vẫn biết nhân cách hắn chẳng ra sao, chỉ không ngờ hắn lại làm cái việc hại người thế này.”
Giọng Bạch Tuyết Lam mang theo vẻ tiếc nuối: “Triển đầu trọc giấu diếm về nhân vật này rất kỹ, ban đầu, ngay cả phó quan của mình còn không nói cho biết. Trương phó quan cũng là gần đây mới biết thôi. Tiếc rằng biết thì đã muộn, bằng không, lần trước lúc bắt cóc đã thuận tay nã một phát súng vào đầu Anjar Charts, tiện biết bao nhiêu. Vốn cho rằng hắn chỉ là tên trộm vặt ngoại quốc lén vận chuyển súng ống đạn dược, chẳng ngờ lại là con cá sấu bụng chứa đầy nọc độc. Cơ hội lớn như thế lại bỏ lỡ.”
Cánh tay Tuyên Hoài Phong lướt qua mặt nước thành gợn sóng ấm áp, dùng bàn tay ướt nhẹp vỗ nhẹ lên má Bạch Tuyết Lam, mỉm cười khuyên nhủ: “Bỏ lỡ thì đã bỏ lỡ rồi, nghĩ đến hắn làm gì? Còn nhiều thời gian. Em nói này, muộn rồi, đi ngủ đi.”
Bạch Tuyết Lam được tình nhân đối xử dịu dàng, tâm trạng cực kỳ nhẹ nhàng vui vẻ, lập tức ân cần ôm y ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lông lau khô người cho y, sau đó lại bế y lên giường.
Chiếc giường lớn đó chịu khảo nghiệm vận động đến hơn nửa đêm của Bạch Tuyết Lam, may mà vẫn chưa sụp xuống.
Hai người khỏa thân nằm chung một giường, đắp chung một chiếc chăn mỏng, ngón tay quấn quýt lấy ngón tay, mặt áp mặt, nặng nề mà ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.
Tác giả :
Phong Lộng