[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành
Quyển 3 - Chương 21
Vào phòng, Tuyên Hoài Phong cho những người bên cạnh lui xuống, muốn Bạch Tuyết Lam nằm lên giường.
Bạch Tuyết Lam ngồi trên giường, xoay người cởi giày da, Tuyên Hoài Phong vội vàng ngăn hắn, “Tình hình thế này mà anh còn khom lưng à? Đừng để chèn lên vết thương, em làm cho.”
Cúi thấp xuống, cởi từng chiếc giày của Bạch Tuyết Lam, xếp song song thành một đôi, mũi giày hướng ra ngoài, đặt chỉnh tề dưới giường.
Đỡ Bạch Tuyết Lam nằm xuống cẩn thận rồi, y lại chỉnh gối đầu cho hắn.
Sau đó bỗng xoay người rời đi.
Nằm trên giường, Bạch Tuyết Lam quay đầu lại, nhìn y đi tới đi lui, đôi mắt dõi theo bóng lưng di chuyển khắp nơi của y, không khỏi cất tiếng hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Lần trước vai anh bị thương, em đã nhìn thấy chiếc hòm cứu thương, giờ đặt chỗ nào rồi?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không có ở đây đâu, em sang gian phòng bên cạnh, tìm thử ở trong tủ xem.”
Tuyên Hoài Phong đi ngay lập tức, chốc lát sau, y trở về cùng một chiếc hòm nhôm kiểu ngoại quốc, mặt ngoài là chữ thập đỏ lự, đặt hòm lên bàn, mở ra xem, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Trong này đầy đủ mọi thứ, xem ra như anh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Anh đã suy nghĩ chu toàn như vậy, có phải nên được khen ngợi chút không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi ngược lại, “Nếu anh là người chu toàn, vậy xin hỏi, vết thương đang chảy máu trên bụng kia là kiếm được như thế nào hả?”
Lời vừa ra khỏi miệng, y liền âm thầm hối hận.
Đáng lẽ không nên nói những lời khắt khe như vậy với người bị thương.
Tuyên Hoài Phong trầm mặc, lại đặt mọi sự chú ý lên chiếc hộp cứu thương, may mà chiếc hộp cứu thương ngoại quốc này không tồi, trên mỗi chai thuốc đều đính những chiếc nhãn nhỏ bằng tiếng Anh.
Ngoài ra còn có một quyển sách rất mỏng, bị kẹp trang rương nên hơi nhăn nhúm, dẫu vậy vẫn không khó xem. Sách cũng được viết bằng tiếng Anh, gồm hướng dẫn sử dụng và những điều cần lưu ý.
Tuyên Hoài Phong nhanh chóng lật qua một lượt, âm thầm đối chiếu với những điều y từng nghe thấy trong bệnh viện, dường như rất khớp, cho nên cuối cùng cũng miễn cưỡng nắm chắc phần nào.
Y đặt sách hướng dẫn qua một bên, cởi quân trang phía ngoài, sắn tay áo sơ mi trắng lên tới khuỷu tay.
Sau đó cởi áo Bạch Tuyết Lam ra, nhìn vết máu thấm qua đống băng gạc, hít sâu một hơi.
Bạch Tuyết Lam nằm đó mặc y xử lý, chỉ mỉm cười.
Tuyên Hoài Phong không khỏi tức giận, nhưng không thể không áp chế cơn giận, nói với hắn: “Đến nước này vẫn chưa đủ để cảnh tỉnh anh đúng không? Đường đường là quan viên chính phủ, chỉ vì mấy thứ linh tinh kia mà phải trốn trong góc phòng, không được nhận sự chữa trị đường hoàng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em cứ trị liệu đi. Anh rất yên tâm về em.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Bên trong thực sự không có đạn? Nếu như đạn ghim ở bên trong thì phải lấy ra, em không biết làm chuyện đó đâu.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh lừa em, để bản thân chịu khổ làm gì? Chẳng lẽ anh không biết đau chắc.”
Không biết tại sao, Tuyên Hoài Phong luôn cảm thấy rất tức giận, buồn bực nói: “Chỉ mong anh biết đau.”
Lấy kéo đến, trước tiên cắt lớp băng gạc dính máu cùng bụi bẩn quấn quanh người Bạch Tuyết Lam thành từng mảnh. Khi vạch lớn băng gạc ra, máu đọng trên lớp băng dính lấy da thịt, không thể không động nhẹ tới vết thương, Bạch Tuyết Lam khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Tuyên Hoài Phong lập tức dừng động tác, vội hỏi: “Em làm anh đau à?”
Tay cầm chặt băng gạc, cảm giác như đang nắm chốt lựu đạn, không dám cử động.
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh thấy rất ổn, em cứ làm việc của em đi.”
Tuyên Hoài Phong lại do dự, cúi đầu suy nghĩ một lúc, cau mày nói: “Không được. Em không phải là bác sĩ, cũng chẳng phải y tá, chữa trị lung tung thế này sẽ gây tai nạn chết người mất. Phải tìm một người thành thạo đến đây mới được. Dùng người ngoài thì sợ lộ tin tức, thế nhưng vẫn có thể tin tưởng Tống Nhâm, cậu ta từng bị thương lúc giao chiến, có kinh nghiệm hơn em nhiều. Mà sao vẫn chưa thấy cậu ta trở lại nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam lười biếng nhếch môi, nói: “Đừng nói nữa, đây vốn là thành phẩm cậu ta băng bó vết thương cho anh chứ đâu, em thấy cậu ta có kinh nghiệm ở chỗ nào? Vả lại cậu ta cũng không thể trở về nhanh như vậy được, bên ngoài còn có việc cần cậu ta xử lý.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh để cậu ấy ở lại trông coi đống đồ trộm cướp của anh đấy hả? Không tồi, so với người khác, chuyện này giao cho cậu ấy làm là thỏa đáng nhất.”
Bạch Tuyết Lam cười vô cùng quyến rũ, khen ngợi y: “Bảo bối, em càng ngày càng biết dùng người rồi đấy. Trước kia em luôn mắng anh là cường đạo, ai đoán được, giờ chúng ta đã thành cướp cùng một ổ, vừa khanh khanh ta ta chữa thương, vừa thương lượng cất giấu đồ trộm được. Đây chẳng phải là khổ tận cam lai sao?”
Tuyên Hoài Phong không nuốt nổi những lời trêu ghẹo cười đùa này của hắn, đỏ mặt nói: “Anh ăn đạn đồng nên đầu óc hồ đồ rồi, bớt nói mấy lời đáng xấu hổ ấy đi.”
Đôi mi dày rũ xuống, chuyên tâm thay băng gạc cho Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam tiếp tục dụ dỗ y trò chuyện, nhưng y vẫn không chịu tiếp lời.
Tuyên Hoài Phong sợ làm hắn đau nên động tác rất nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cũng bất giác nín chậm lại, rất vất vả, cẩn thận bóc băng gạc nhuốm máu chung quanh vết thương, khiến vết thương máu me nhầy nhụa kia lộ ra ngoài.
Y lấy nhíp gắp một miếng bông, mở nắp bình cồn bằng thủy tinh, nhúng chút cồn, đặt lại gần, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn li ti bám trên da thịt.
Lau hai ba lần, ngước mắt nhìn qua sắc mặt Bạch Tuyết Lam, hỏi: “Sao tự nhiên anh không nói câu nào thế?”
Bạch Tuyết Lan đáp: “Không ai để ý, anh hà tất phải lảm nhảm vô nghĩa một mình?”
Tuyên Hoài Phong lạnh lùng nói: “Tại sao anh còn cố ra vẻ mạnh mẽ trước mặt em như thế nhỉ? Có phải em chưa từng bị người ta dùng cồn lau lên vết thương bao giờ đâu, chẳng lẽ em không hiểu cảm giác ấy thống khổ ra sao? Anh cứ giả vờ ung dung bình thản như vậy cũng uổng công thôi.”
Bạch Tuyết Lam cười khổ, nói: “Anh đang nghĩ xem tại sao em cứ nhăn nhó như thế, hóa ra đang giận anh không kêu trời gọi đất mà than đau. Thế nhưng, anh la đau thì em có thể làm gì được nào? Chẳng lẽ em muốn vọt tới bệnh viện, mua hai liều morphine về cho anh? Thời điểm quan trọng này mà chạy đi tìm morphine, đó chính là hành vi chủ động đưa ra mối nghi ngờ cho cục cảnh sát. Chẳng thà anh cứ dứt khoát chịu đựng một chút, dù sao cũng chưa đến mức đau chết người.”
Tuyên Hoài Phong im lặng.
Nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn, tim y như bị nấu trong nước sôi, chỉ hiềm đang khử trùng vết thương cho Bạch Tuyết Lam, cho nên y cực kỳ lo sợ bàn tay cầm nhíp của mình run rẩy.
Từng luồng khí nóng bỏng bao quanh viền mắt.
Cuối cùng, tất cả mọi việc đều được hoàn thành trong tâm trạng mờ mịt mơ hồ, chỉ là, y không nhớ rõ mình đã khử trùng vết thương ra sao, dùng băng gạc băng bó vết thương như thế nào.
Xong xuôi đâu đó, Tuyên Hoài Phong thu dọn hộp cứu thương rồi đóng lại, đặt ở nơi bí mật mà bất kể lúc nào mình cũng có thể lấy được, dùng giấy báo gói những miếng bông dính máu lại, nghĩ ngợi một lúc, y quyết định đích thân mang những thứ đó đi đốt, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đi tới phòng tắm, lấy xà phòng rửa sạch mùi cồn trên tay, sau khi đi ra, y đứng ngây người một hồi, tiếp theo mới xoay người đi tới ngăn tủ lớn sau lưng.
Bạch Tuyết Lam nằm trên giường gọi y, hỏi: “Em làm gì vậy? Ngồi xuống nghỉ một lúc đi, không thì anh xuống giường tóm em lại đấy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cái chăn mỏng anh đang đắp đã mấy ngày chưa đổi sang cái mới rồi, không biết trên đó có bao nhiêu vi khuẩn nữa. Để em đổi chăn nệm khăn trải giường mới sạch sẽ cho anh, nếu không… lây vi khuẩn qua thì phải làm sao đây?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đổi khăn trải giường thì gọi đầy tớ trai nào vào làm chẳng được, nhất thiết phải tự tay làm không? Thời gian em ở đây có phải là ngắn đâu, em qua đây.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tới làm gì? Miệng vết thương của anh còn đau không? Dù sao em cũng không tìm được morphine, không giúp được gì cả.”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, không ngờ Tuyên Hoài Phong lại để tâm đến lời nói trêu trọc ấy, vốn vội vàng muốn giải thích hai câu, bỗng nhiên hắn lại thay đổi sách lược, không chỉ không xin lỗi, trái lại còn sừng sộ tức giận nói: “Được rồi, anh đang bị thương mà em cứ ức hiếp anh như vậy đấy hả. Lúc em bị thương, anh cũng đã đối xử với em như thế này phải không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn em phải làm thế nào?”
Bạch Tuyết Lam, “Đúng là tức chết đi được, em còn hỏi ngược lại anh? Lúc đó, khi ở trong bệnh viện, anh ôm em từng giây từng phút như thế nào, khiến em thoải mái dễ chịu ra sao, em đều đã quên sạch sẽ rồi. Bao nhiêu tâm ý của anh đã thành công cốc hết rồi!”
Miệng hắn nói toàn những lời nản lòng thoái chí, khóe mắt lại chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Tuyên Hoài Phong, hai đầu gối dưới gối hơi cong lên.
Dự tính rằng, vạn nhất mấy lời đó phản tác dụng. Tuyên Hoài Phong tức giận xoay người bỏ đi, hắn sẽ dễ dàng nhảy xuống giường đuổi theo, đưa y trở lại.
Tuyên Hoài Phong lại không bỏ đi, nghe những lời phát tác của hắn, sắc mặt y lúc xanh lúc tím, đứng im tại chỗ, cả người run rẩy.
Sau một lúc, cơ thể y ngừng run, nhưng sắc mặt lại dần tái nhợt.
Lộ ra chút hổ thẹn.
Vô cùng do dự, y cúi thấp đầu đi tới bên giường, đứng trước giường, ngập ngừng leo lên giường.
Tuyên Hoài Phong thấp giọng hỏi: “Như vậy là được chứ gì?”
Vươn hai tay, khẽ ôm lấy Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam thỏa mãn, cơ hồ muốn bật cười đến nơi, thế nhưng lại sợ bật cười sẽ thực sự khiến Tuyên Hoài Phong giận không dỗ được, đành phải cố gắng nén lại, không để lộ vẻ đắc ý, nhỏ giọng hừ một tiếng, “Anh chẳng còn chút sức lực nào để giận nữa, em cho anh dựa vào em một chút.”
Tuyên Hoài Phong tin thật, chủ động đến gần để bạch Tuyết Lam dựa vai lên người mình.
Vòng một tay qua phía trước, giống như đang vuốt giận cho Bạch Tuyết Lam, bàn tay chậm rãi vỗ về ngực hắn, cẩn thận hỏi: “Như vậy… đỡ hơn không?”
Được y xoa dịu, tim Bạch Tuyết Lam đập loạn cả lên, gần như muốn cất tiếng rên rỉ.
Hắn ngửa đầu ra sau, dụi lên cổ Tuyên Hoài Phong, giọng nói thêm vài phần năn nỉ: “Em hôn anh một cái đi.”
Trong ngực Tuyên Hoài Phong như có nai con chạy loạn, lại có chút hít thở không thông.
Nghĩ tới việc mình đang ôm một kẻ bị thương, suy nghĩ trong đầu lại… không thể tính là quang minh chính đại, y không kiềm được xấu hổ, cả người đều nóng lên.
Bởi vì có suy nghĩ xấu hổ áy náy này, nên đối với yêu cầu của Bạch Tuyết Lam, y mười phần ngoan ngoãn nghe theo.
Nhẹ nhàng cúi đầu, đưa môi hôn nhẹ lên gương mặt Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nheo mắt lại, dài hơi than thở: “Ôi, hình như bớt đau đi một chút rồi đấy. Em thử hôn một cái lên môi anh đi, để anh xem nó có hiệu quả chữa bệnh hay không.”
Tuyên Hoài Phong hiểu ra, chắc chắn hơn nửa lý do là hắn đang trêu cợt mình, chỉ là, trong hoàn cảnh này, y cũng chẳng xét nét để hắn trêu cợt mình một chút.
Dời đi chú ý có thể quên đi chút đau đớn trên cơ thể cũng là việc tốt.
Tuyên Hoài Phong liền lặng lẽ hôn lên môi hắn.
Bạch Tuyết Lam hôn y, tuyệt đối sẽ không đồng ý một nụ hôn hời hợt cho xong chuyện, hai đôi môi quấn quýt, đầu lưỡi ân cần tiến vào trong thăm dò.
Tuyên Hoài Phong biết ý hắn, nhẹ nhàng hé môi, để hắn tự do tiến vào, hai bên cùng cuốn lấy nhau, cố sức hút liếm khiến đầu lưỡi hơi đau đớn.
Âm thanh khiến người ta đỏ mặt vang lên bên tai.
Đang đắm chìm trong nụ hôn mà quên đi tất thảy, bỗng ngoài cửa có người kêu hỏi: “Tổng trưởng ở trong đó không ạ?”
Tuyên Hoài Phong giật mình hoảng sợ, lập tức mở mắt ra, Bạch Tuyết Lam sợ y chạy mất, vội vàng vươn tay ôm cổ y, thoải mái hôn đến khi cảm thấy đủ mới rời mặt đi, mắng vọng ra cửa: “Tên nào không có mắt thế hả? Có chuyện gì không tiến vào nói mà hô to gọi nhỏ ngoài cửa như thế, đây là quy củ trong công quán phải không? Không muốn công việc này nữa hả?”
Giọng đầy tớ trai bên ngoài lập tức nhỏ xuống, oan ức nói: “Tổng trưởng, cửa bị khóa mà. Có điện thoại gọi tới từ phủ Bạch tổng lý, là công vụ quan trọng, không thể dềnh dàng.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng rồi, vừa nãy đổi thuốc cho anh, em đã khóa cửa lại.”
Y nhanh chóng xuống giường, tiện tay sửa sang lại chiếc áo sơ mi bị kéo đến nhăn nhúm, đi tới mở rộng cửa, bấy giờ mới phát hiện đầy tớ trai kia là Phó Tam, chẳng trách nghe giọng lại quen đến thế.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Điện thoại từ phủ Bạch tổng lý gọi tới hiện đang chờ người tới nhận?”
Phó Tam nói: “Không cần nhận đâu, điện thoại đã cúp rồi, giọng nói rất nghiêm khắc. Ngài ấy nhắn lại là muốn tổng trưởng phải đến hội nghị nào đó tổ chức ở phủ tổng lý, phải đi ngay lập tức.”
Hắn lo lắng liếc nhìn qua khe cửa, khép nép nói với Tuyên Hoài Phong: “Ngài xem, cửa bị khóa, ai đến cũng biết nếu quấy rầy sẽ bị mắng, quản gia không tự đến nên nhất quyết phái tôi đến. Tuyên phó quan, tổng trưởng đang nổi giận, ngài nói đỡ giúp tôi hai câu nhé. Khó khăn lắm tôi mới giữ được công việc này.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu nói: “Được rồi, cậu đi đi, không đến mức đoạt công việc của cậu đâu.”
Phái Phó Tam đi rồi, y trở vào trong phòng.
Bạch Tuyết Lam hỏi chuyện gì.
Tuyên Hoài Phong kể lại tình hình, phỏng đoán: “Họp khẩn cấp như vậy, chắc là liên quan đến vụ án trong thành hôm nay.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên, hội đàm sáu nước sắp tiến hành, đây chính là thời điểm người ta gọi là “vượt cạn sinh con” mà lại.”
Tuyên Hoài Phong nheo mắt nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam nhìn biểu hiện của y, nói: “Anh biết, em lại muốn dạy dỗ người ta đây mà, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc, anh đi họp trước đã, lát về sẽ nghe Tuyên phó quan em giáo huấn.”
Miệng nói, chân đá văng chăn ra, bước chân xuống giường.
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đang bị thương, có thể không đến đó không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chính vì bị thương nên mới phải đi, bằng không làm sao che giấu tai mắt người khác được?”
Tuyên Hoài Phong thấy hắn định khom lưng lấy giày da, y đi tới, ngồi xổm xuống chân hắn, xỏ giày vào giúp hắn, lại lấy cho hắn một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc áo khoác sạch sẽ, hầu hạ hắn thay đổi, chợt nhớ tới một việc, hỏi hắn: “Tôn phó quan nói hôm nay anh muốn giết Triển Lộ Chiêu, anh làm thật đó à?”
Bạch Tuyết Lam ung dung đáp: “Bắn thì đã trúng, chỉ có điều là chưa biết đã chết hay chưa mà thôi. Tên này cũng có trình độ, cơ thể đã ngã xuống rồi mà tay còn giơ lên bắn được một phát súng. Nếu không có chuyện đó, anh sẽ chẳng có cơ hội hưởng thụ trình độ y tá của em đâu.”
Thầm rằng, họ Triển kia đến hoàng tuyền rồi, biết rằng nhờ phát súng của mình mà hắn và Tuyên Hoài Phong trở nên ngọt ngào thế này, chắc hẳn sẽ tức đến nỗi muốn đội mồ sống dậy.
Bạch Tuyết Lam không khỏi mỉm cười.
Tuyên Hoài Phong giúp hắn thay quần áo xong, kéo chuông sai người chuẩn bị xe, nhưng trong lòng vẫn không yên, bắt Bạch Tuyết Lam đi mấy bước trước mặt mình, quan sát chăm chú, thấy bộ dạng hắn vẫn uy phong linh hoạt như thường ngày, chẳng nhìn ra chút dấu hiệu bị thương nào.
Y đề xuất muốn theo Bạch Tuyết Lam đến phủ tổng lý.
Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần, đây là đi họp chứ không phải lên núi đao xuống biển lửa. Bây giờ anh cần em ở lại trấn thủ công quán.”
Tuyên Hoài Phong không muốn làm trái lời hắn nên đành đồng ý.
Y theo Bạch Tuyết Lam đi tới cổng chính.
Trên đường ra ngoài, Bạch Tuyết Lam gọi đầy tớ trai đang đi qua, hỏi: “Tôn phó quan trở về chưa?”
Đầy tớ trai đáp: “Vừa có một chiếc ô tô trở về công quán, tôi thấy người bước xuống là Tôn phó quan. Chắc bây giờ ngài ấy đang ở trong phòng của mình. Ngài muốn tôi đi gọi ngài ấy không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần, tôi chỉ hỏi qua thôi.”
Chiếc Lincoln hắn thường sử dụng đã được chuẩn bị sẵn ngoài cửa.
Tuyên Hoài Phong tiễn hắn lên xe, nhìn ô tô đi xa mới thở dài một hơi, xoay người trở vào công quán
Bạch Tuyết Lam ngồi trên giường, xoay người cởi giày da, Tuyên Hoài Phong vội vàng ngăn hắn, “Tình hình thế này mà anh còn khom lưng à? Đừng để chèn lên vết thương, em làm cho.”
Cúi thấp xuống, cởi từng chiếc giày của Bạch Tuyết Lam, xếp song song thành một đôi, mũi giày hướng ra ngoài, đặt chỉnh tề dưới giường.
Đỡ Bạch Tuyết Lam nằm xuống cẩn thận rồi, y lại chỉnh gối đầu cho hắn.
Sau đó bỗng xoay người rời đi.
Nằm trên giường, Bạch Tuyết Lam quay đầu lại, nhìn y đi tới đi lui, đôi mắt dõi theo bóng lưng di chuyển khắp nơi của y, không khỏi cất tiếng hỏi: “Em đang tìm gì vậy?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Lần trước vai anh bị thương, em đã nhìn thấy chiếc hòm cứu thương, giờ đặt chỗ nào rồi?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không có ở đây đâu, em sang gian phòng bên cạnh, tìm thử ở trong tủ xem.”
Tuyên Hoài Phong đi ngay lập tức, chốc lát sau, y trở về cùng một chiếc hòm nhôm kiểu ngoại quốc, mặt ngoài là chữ thập đỏ lự, đặt hòm lên bàn, mở ra xem, quay đầu nói với Bạch Tuyết Lam: “Trong này đầy đủ mọi thứ, xem ra như anh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Anh đã suy nghĩ chu toàn như vậy, có phải nên được khen ngợi chút không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi ngược lại, “Nếu anh là người chu toàn, vậy xin hỏi, vết thương đang chảy máu trên bụng kia là kiếm được như thế nào hả?”
Lời vừa ra khỏi miệng, y liền âm thầm hối hận.
Đáng lẽ không nên nói những lời khắt khe như vậy với người bị thương.
Tuyên Hoài Phong trầm mặc, lại đặt mọi sự chú ý lên chiếc hộp cứu thương, may mà chiếc hộp cứu thương ngoại quốc này không tồi, trên mỗi chai thuốc đều đính những chiếc nhãn nhỏ bằng tiếng Anh.
Ngoài ra còn có một quyển sách rất mỏng, bị kẹp trang rương nên hơi nhăn nhúm, dẫu vậy vẫn không khó xem. Sách cũng được viết bằng tiếng Anh, gồm hướng dẫn sử dụng và những điều cần lưu ý.
Tuyên Hoài Phong nhanh chóng lật qua một lượt, âm thầm đối chiếu với những điều y từng nghe thấy trong bệnh viện, dường như rất khớp, cho nên cuối cùng cũng miễn cưỡng nắm chắc phần nào.
Y đặt sách hướng dẫn qua một bên, cởi quân trang phía ngoài, sắn tay áo sơ mi trắng lên tới khuỷu tay.
Sau đó cởi áo Bạch Tuyết Lam ra, nhìn vết máu thấm qua đống băng gạc, hít sâu một hơi.
Bạch Tuyết Lam nằm đó mặc y xử lý, chỉ mỉm cười.
Tuyên Hoài Phong không khỏi tức giận, nhưng không thể không áp chế cơn giận, nói với hắn: “Đến nước này vẫn chưa đủ để cảnh tỉnh anh đúng không? Đường đường là quan viên chính phủ, chỉ vì mấy thứ linh tinh kia mà phải trốn trong góc phòng, không được nhận sự chữa trị đường hoàng.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em cứ trị liệu đi. Anh rất yên tâm về em.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Bên trong thực sự không có đạn? Nếu như đạn ghim ở bên trong thì phải lấy ra, em không biết làm chuyện đó đâu.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh lừa em, để bản thân chịu khổ làm gì? Chẳng lẽ anh không biết đau chắc.”
Không biết tại sao, Tuyên Hoài Phong luôn cảm thấy rất tức giận, buồn bực nói: “Chỉ mong anh biết đau.”
Lấy kéo đến, trước tiên cắt lớp băng gạc dính máu cùng bụi bẩn quấn quanh người Bạch Tuyết Lam thành từng mảnh. Khi vạch lớn băng gạc ra, máu đọng trên lớp băng dính lấy da thịt, không thể không động nhẹ tới vết thương, Bạch Tuyết Lam khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Tuyên Hoài Phong lập tức dừng động tác, vội hỏi: “Em làm anh đau à?”
Tay cầm chặt băng gạc, cảm giác như đang nắm chốt lựu đạn, không dám cử động.
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh thấy rất ổn, em cứ làm việc của em đi.”
Tuyên Hoài Phong lại do dự, cúi đầu suy nghĩ một lúc, cau mày nói: “Không được. Em không phải là bác sĩ, cũng chẳng phải y tá, chữa trị lung tung thế này sẽ gây tai nạn chết người mất. Phải tìm một người thành thạo đến đây mới được. Dùng người ngoài thì sợ lộ tin tức, thế nhưng vẫn có thể tin tưởng Tống Nhâm, cậu ta từng bị thương lúc giao chiến, có kinh nghiệm hơn em nhiều. Mà sao vẫn chưa thấy cậu ta trở lại nhỉ?”
Bạch Tuyết Lam lười biếng nhếch môi, nói: “Đừng nói nữa, đây vốn là thành phẩm cậu ta băng bó vết thương cho anh chứ đâu, em thấy cậu ta có kinh nghiệm ở chỗ nào? Vả lại cậu ta cũng không thể trở về nhanh như vậy được, bên ngoài còn có việc cần cậu ta xử lý.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh để cậu ấy ở lại trông coi đống đồ trộm cướp của anh đấy hả? Không tồi, so với người khác, chuyện này giao cho cậu ấy làm là thỏa đáng nhất.”
Bạch Tuyết Lam cười vô cùng quyến rũ, khen ngợi y: “Bảo bối, em càng ngày càng biết dùng người rồi đấy. Trước kia em luôn mắng anh là cường đạo, ai đoán được, giờ chúng ta đã thành cướp cùng một ổ, vừa khanh khanh ta ta chữa thương, vừa thương lượng cất giấu đồ trộm được. Đây chẳng phải là khổ tận cam lai sao?”
Tuyên Hoài Phong không nuốt nổi những lời trêu ghẹo cười đùa này của hắn, đỏ mặt nói: “Anh ăn đạn đồng nên đầu óc hồ đồ rồi, bớt nói mấy lời đáng xấu hổ ấy đi.”
Đôi mi dày rũ xuống, chuyên tâm thay băng gạc cho Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam tiếp tục dụ dỗ y trò chuyện, nhưng y vẫn không chịu tiếp lời.
Tuyên Hoài Phong sợ làm hắn đau nên động tác rất nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cũng bất giác nín chậm lại, rất vất vả, cẩn thận bóc băng gạc nhuốm máu chung quanh vết thương, khiến vết thương máu me nhầy nhụa kia lộ ra ngoài.
Y lấy nhíp gắp một miếng bông, mở nắp bình cồn bằng thủy tinh, nhúng chút cồn, đặt lại gần, nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn li ti bám trên da thịt.
Lau hai ba lần, ngước mắt nhìn qua sắc mặt Bạch Tuyết Lam, hỏi: “Sao tự nhiên anh không nói câu nào thế?”
Bạch Tuyết Lan đáp: “Không ai để ý, anh hà tất phải lảm nhảm vô nghĩa một mình?”
Tuyên Hoài Phong lạnh lùng nói: “Tại sao anh còn cố ra vẻ mạnh mẽ trước mặt em như thế nhỉ? Có phải em chưa từng bị người ta dùng cồn lau lên vết thương bao giờ đâu, chẳng lẽ em không hiểu cảm giác ấy thống khổ ra sao? Anh cứ giả vờ ung dung bình thản như vậy cũng uổng công thôi.”
Bạch Tuyết Lam cười khổ, nói: “Anh đang nghĩ xem tại sao em cứ nhăn nhó như thế, hóa ra đang giận anh không kêu trời gọi đất mà than đau. Thế nhưng, anh la đau thì em có thể làm gì được nào? Chẳng lẽ em muốn vọt tới bệnh viện, mua hai liều morphine về cho anh? Thời điểm quan trọng này mà chạy đi tìm morphine, đó chính là hành vi chủ động đưa ra mối nghi ngờ cho cục cảnh sát. Chẳng thà anh cứ dứt khoát chịu đựng một chút, dù sao cũng chưa đến mức đau chết người.”
Tuyên Hoài Phong im lặng.
Nhìn vết thương máu thịt lẫn lộn, tim y như bị nấu trong nước sôi, chỉ hiềm đang khử trùng vết thương cho Bạch Tuyết Lam, cho nên y cực kỳ lo sợ bàn tay cầm nhíp của mình run rẩy.
Từng luồng khí nóng bỏng bao quanh viền mắt.
Cuối cùng, tất cả mọi việc đều được hoàn thành trong tâm trạng mờ mịt mơ hồ, chỉ là, y không nhớ rõ mình đã khử trùng vết thương ra sao, dùng băng gạc băng bó vết thương như thế nào.
Xong xuôi đâu đó, Tuyên Hoài Phong thu dọn hộp cứu thương rồi đóng lại, đặt ở nơi bí mật mà bất kể lúc nào mình cũng có thể lấy được, dùng giấy báo gói những miếng bông dính máu lại, nghĩ ngợi một lúc, y quyết định đích thân mang những thứ đó đi đốt, tránh cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đi tới phòng tắm, lấy xà phòng rửa sạch mùi cồn trên tay, sau khi đi ra, y đứng ngây người một hồi, tiếp theo mới xoay người đi tới ngăn tủ lớn sau lưng.
Bạch Tuyết Lam nằm trên giường gọi y, hỏi: “Em làm gì vậy? Ngồi xuống nghỉ một lúc đi, không thì anh xuống giường tóm em lại đấy.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Cái chăn mỏng anh đang đắp đã mấy ngày chưa đổi sang cái mới rồi, không biết trên đó có bao nhiêu vi khuẩn nữa. Để em đổi chăn nệm khăn trải giường mới sạch sẽ cho anh, nếu không… lây vi khuẩn qua thì phải làm sao đây?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đổi khăn trải giường thì gọi đầy tớ trai nào vào làm chẳng được, nhất thiết phải tự tay làm không? Thời gian em ở đây có phải là ngắn đâu, em qua đây.”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tới làm gì? Miệng vết thương của anh còn đau không? Dù sao em cũng không tìm được morphine, không giúp được gì cả.”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, không ngờ Tuyên Hoài Phong lại để tâm đến lời nói trêu trọc ấy, vốn vội vàng muốn giải thích hai câu, bỗng nhiên hắn lại thay đổi sách lược, không chỉ không xin lỗi, trái lại còn sừng sộ tức giận nói: “Được rồi, anh đang bị thương mà em cứ ức hiếp anh như vậy đấy hả. Lúc em bị thương, anh cũng đã đối xử với em như thế này phải không?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn em phải làm thế nào?”
Bạch Tuyết Lam, “Đúng là tức chết đi được, em còn hỏi ngược lại anh? Lúc đó, khi ở trong bệnh viện, anh ôm em từng giây từng phút như thế nào, khiến em thoải mái dễ chịu ra sao, em đều đã quên sạch sẽ rồi. Bao nhiêu tâm ý của anh đã thành công cốc hết rồi!”
Miệng hắn nói toàn những lời nản lòng thoái chí, khóe mắt lại chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Tuyên Hoài Phong, hai đầu gối dưới gối hơi cong lên.
Dự tính rằng, vạn nhất mấy lời đó phản tác dụng. Tuyên Hoài Phong tức giận xoay người bỏ đi, hắn sẽ dễ dàng nhảy xuống giường đuổi theo, đưa y trở lại.
Tuyên Hoài Phong lại không bỏ đi, nghe những lời phát tác của hắn, sắc mặt y lúc xanh lúc tím, đứng im tại chỗ, cả người run rẩy.
Sau một lúc, cơ thể y ngừng run, nhưng sắc mặt lại dần tái nhợt.
Lộ ra chút hổ thẹn.
Vô cùng do dự, y cúi thấp đầu đi tới bên giường, đứng trước giường, ngập ngừng leo lên giường.
Tuyên Hoài Phong thấp giọng hỏi: “Như vậy là được chứ gì?”
Vươn hai tay, khẽ ôm lấy Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam thỏa mãn, cơ hồ muốn bật cười đến nơi, thế nhưng lại sợ bật cười sẽ thực sự khiến Tuyên Hoài Phong giận không dỗ được, đành phải cố gắng nén lại, không để lộ vẻ đắc ý, nhỏ giọng hừ một tiếng, “Anh chẳng còn chút sức lực nào để giận nữa, em cho anh dựa vào em một chút.”
Tuyên Hoài Phong tin thật, chủ động đến gần để bạch Tuyết Lam dựa vai lên người mình.
Vòng một tay qua phía trước, giống như đang vuốt giận cho Bạch Tuyết Lam, bàn tay chậm rãi vỗ về ngực hắn, cẩn thận hỏi: “Như vậy… đỡ hơn không?”
Được y xoa dịu, tim Bạch Tuyết Lam đập loạn cả lên, gần như muốn cất tiếng rên rỉ.
Hắn ngửa đầu ra sau, dụi lên cổ Tuyên Hoài Phong, giọng nói thêm vài phần năn nỉ: “Em hôn anh một cái đi.”
Trong ngực Tuyên Hoài Phong như có nai con chạy loạn, lại có chút hít thở không thông.
Nghĩ tới việc mình đang ôm một kẻ bị thương, suy nghĩ trong đầu lại… không thể tính là quang minh chính đại, y không kiềm được xấu hổ, cả người đều nóng lên.
Bởi vì có suy nghĩ xấu hổ áy náy này, nên đối với yêu cầu của Bạch Tuyết Lam, y mười phần ngoan ngoãn nghe theo.
Nhẹ nhàng cúi đầu, đưa môi hôn nhẹ lên gương mặt Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam nheo mắt lại, dài hơi than thở: “Ôi, hình như bớt đau đi một chút rồi đấy. Em thử hôn một cái lên môi anh đi, để anh xem nó có hiệu quả chữa bệnh hay không.”
Tuyên Hoài Phong hiểu ra, chắc chắn hơn nửa lý do là hắn đang trêu cợt mình, chỉ là, trong hoàn cảnh này, y cũng chẳng xét nét để hắn trêu cợt mình một chút.
Dời đi chú ý có thể quên đi chút đau đớn trên cơ thể cũng là việc tốt.
Tuyên Hoài Phong liền lặng lẽ hôn lên môi hắn.
Bạch Tuyết Lam hôn y, tuyệt đối sẽ không đồng ý một nụ hôn hời hợt cho xong chuyện, hai đôi môi quấn quýt, đầu lưỡi ân cần tiến vào trong thăm dò.
Tuyên Hoài Phong biết ý hắn, nhẹ nhàng hé môi, để hắn tự do tiến vào, hai bên cùng cuốn lấy nhau, cố sức hút liếm khiến đầu lưỡi hơi đau đớn.
Âm thanh khiến người ta đỏ mặt vang lên bên tai.
Đang đắm chìm trong nụ hôn mà quên đi tất thảy, bỗng ngoài cửa có người kêu hỏi: “Tổng trưởng ở trong đó không ạ?”
Tuyên Hoài Phong giật mình hoảng sợ, lập tức mở mắt ra, Bạch Tuyết Lam sợ y chạy mất, vội vàng vươn tay ôm cổ y, thoải mái hôn đến khi cảm thấy đủ mới rời mặt đi, mắng vọng ra cửa: “Tên nào không có mắt thế hả? Có chuyện gì không tiến vào nói mà hô to gọi nhỏ ngoài cửa như thế, đây là quy củ trong công quán phải không? Không muốn công việc này nữa hả?”
Giọng đầy tớ trai bên ngoài lập tức nhỏ xuống, oan ức nói: “Tổng trưởng, cửa bị khóa mà. Có điện thoại gọi tới từ phủ Bạch tổng lý, là công vụ quan trọng, không thể dềnh dàng.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng rồi, vừa nãy đổi thuốc cho anh, em đã khóa cửa lại.”
Y nhanh chóng xuống giường, tiện tay sửa sang lại chiếc áo sơ mi bị kéo đến nhăn nhúm, đi tới mở rộng cửa, bấy giờ mới phát hiện đầy tớ trai kia là Phó Tam, chẳng trách nghe giọng lại quen đến thế.
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Điện thoại từ phủ Bạch tổng lý gọi tới hiện đang chờ người tới nhận?”
Phó Tam nói: “Không cần nhận đâu, điện thoại đã cúp rồi, giọng nói rất nghiêm khắc. Ngài ấy nhắn lại là muốn tổng trưởng phải đến hội nghị nào đó tổ chức ở phủ tổng lý, phải đi ngay lập tức.”
Hắn lo lắng liếc nhìn qua khe cửa, khép nép nói với Tuyên Hoài Phong: “Ngài xem, cửa bị khóa, ai đến cũng biết nếu quấy rầy sẽ bị mắng, quản gia không tự đến nên nhất quyết phái tôi đến. Tuyên phó quan, tổng trưởng đang nổi giận, ngài nói đỡ giúp tôi hai câu nhé. Khó khăn lắm tôi mới giữ được công việc này.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu nói: “Được rồi, cậu đi đi, không đến mức đoạt công việc của cậu đâu.”
Phái Phó Tam đi rồi, y trở vào trong phòng.
Bạch Tuyết Lam hỏi chuyện gì.
Tuyên Hoài Phong kể lại tình hình, phỏng đoán: “Họp khẩn cấp như vậy, chắc là liên quan đến vụ án trong thành hôm nay.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đương nhiên, hội đàm sáu nước sắp tiến hành, đây chính là thời điểm người ta gọi là “vượt cạn sinh con” mà lại.”
Tuyên Hoài Phong nheo mắt nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam nhìn biểu hiện của y, nói: “Anh biết, em lại muốn dạy dỗ người ta đây mà, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc, anh đi họp trước đã, lát về sẽ nghe Tuyên phó quan em giáo huấn.”
Miệng nói, chân đá văng chăn ra, bước chân xuống giường.
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đang bị thương, có thể không đến đó không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Chính vì bị thương nên mới phải đi, bằng không làm sao che giấu tai mắt người khác được?”
Tuyên Hoài Phong thấy hắn định khom lưng lấy giày da, y đi tới, ngồi xổm xuống chân hắn, xỏ giày vào giúp hắn, lại lấy cho hắn một chiếc áo sơ mi cùng một chiếc áo khoác sạch sẽ, hầu hạ hắn thay đổi, chợt nhớ tới một việc, hỏi hắn: “Tôn phó quan nói hôm nay anh muốn giết Triển Lộ Chiêu, anh làm thật đó à?”
Bạch Tuyết Lam ung dung đáp: “Bắn thì đã trúng, chỉ có điều là chưa biết đã chết hay chưa mà thôi. Tên này cũng có trình độ, cơ thể đã ngã xuống rồi mà tay còn giơ lên bắn được một phát súng. Nếu không có chuyện đó, anh sẽ chẳng có cơ hội hưởng thụ trình độ y tá của em đâu.”
Thầm rằng, họ Triển kia đến hoàng tuyền rồi, biết rằng nhờ phát súng của mình mà hắn và Tuyên Hoài Phong trở nên ngọt ngào thế này, chắc hẳn sẽ tức đến nỗi muốn đội mồ sống dậy.
Bạch Tuyết Lam không khỏi mỉm cười.
Tuyên Hoài Phong giúp hắn thay quần áo xong, kéo chuông sai người chuẩn bị xe, nhưng trong lòng vẫn không yên, bắt Bạch Tuyết Lam đi mấy bước trước mặt mình, quan sát chăm chú, thấy bộ dạng hắn vẫn uy phong linh hoạt như thường ngày, chẳng nhìn ra chút dấu hiệu bị thương nào.
Y đề xuất muốn theo Bạch Tuyết Lam đến phủ tổng lý.
Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần, đây là đi họp chứ không phải lên núi đao xuống biển lửa. Bây giờ anh cần em ở lại trấn thủ công quán.”
Tuyên Hoài Phong không muốn làm trái lời hắn nên đành đồng ý.
Y theo Bạch Tuyết Lam đi tới cổng chính.
Trên đường ra ngoài, Bạch Tuyết Lam gọi đầy tớ trai đang đi qua, hỏi: “Tôn phó quan trở về chưa?”
Đầy tớ trai đáp: “Vừa có một chiếc ô tô trở về công quán, tôi thấy người bước xuống là Tôn phó quan. Chắc bây giờ ngài ấy đang ở trong phòng của mình. Ngài muốn tôi đi gọi ngài ấy không?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần, tôi chỉ hỏi qua thôi.”
Chiếc Lincoln hắn thường sử dụng đã được chuẩn bị sẵn ngoài cửa.
Tuyên Hoài Phong tiễn hắn lên xe, nhìn ô tô đi xa mới thở dài một hơi, xoay người trở vào công quán
Tác giả :
Phong Lộng