[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 3 - Thôi Xán
Quyển 2 - Chương 18
Tuyên Hoài Phong ngủ say sưa một đêm mới bù được giấc ngủ hôm qua, vùi trong khuôn ngực ấm áp của Bạch Tuyết Lam, thoải mái dễ chịu.
Bạch Tuyết Lam lao tâm lao lực, lúc nào cũng sợ Tuyên Hoài Phong phát sốt, tối qua liên tục kiểm tra nhiệt độ cho y.
Đến sáng sớm, Tuyên Hoài Phong mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, mới hơi cử động mà Bạch Tuyết Lam vừa chợp mắt liền tỉnh lại, hỏi y, “Làm gì vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Sáng rồi, đương nhiên là rời giường.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em quên rồi à, em đang bị bệnh. Ngoan ngoãn nằm yên trên giường cho anh, chờ bác sĩ Jinder tới khám cho em.”
Tuyên Hoài Phong muốn nói mình không bị bệnh, hai phiến môi mỏng mấp máy mấy lần đành nhếch lên, nói với Bạch Tuyết Lam: “Ừm, em nghe lời anh. Nhưng tối qua anh ngủ không ngon, nếu như hôm nay không có việc gì quan trọng thì nghỉ ngơi một ngày đi.”
Bạch Tuyết Lam ngáp, nói: “Chả cần em nhắc, anh cũng không có ý định tới nha môn. Mấy ngày này anh phải trông nom em chặt chẽ, bằng không, ai biết em lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Ôm chặt Tuyên Hoài Phong, tiếp tục ôm nhau ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ ngọt ngào, nhưng lại có người khác vì chấp hành công vụ mà trời vừa sáng đã phải rời giường, quần áo chỉnh tề.
Thường ngày, Tôn phó quan vẫn hay mặc quân trang, hôm nay cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn còn hiểu bản thân phải phô trương uy thế nên ăn mặc vô cùng chỉnh tề, đeo bao súng lên thắt lưng, đút một khẩu súng lục vào.
Vừa ra cửa lớn công quán, bên ngoài đã có mấy chiếc xe ô tô lớn, binh lính hải quan ai nấy đều đeo súng trên lưng, ngồi trên xe chờ đợi, hai người nhìn như đội trưởng cúi đầu chào hắn.
Tôn phó quan gật đầu nói: “Tổng trưởng có lệnh, tốc chiến tốc thắng, phải hành động nhanh gọn khiến bọn chúng không kịp đề phòng. Đi.”
Đoàn người không nói tiếng nào liền lên xe, trên người đều mang theo luồng khí thế có thể lấn át cả ánh sáng buổi hừng đông.
Phía trước có một chiếc xe hơi nhỏ dẫn đường, phía sau có mấy chiếc xe hơi lớn theo đuôi, bên trên treo chiếc cờ nhỏ của hải quan tổng thự, tiến về phía đại lộ Bình An, dọc đường đã đi khiến những người thức dậy sớm phải liên tục ngoái đầu nhìn.
Bây giờ là chín giờ, là thời gian hiệu buôn dương hành mở cửa, nhân viên cửa hàng hoặc ở bên trong soi gương chỉnh lại cà vạt của mình, chỉnh thế nào cho lộ ra vẻ trang trọng hơn, hoặc là dọn dẹp đồ dùng cá nhân của mình, cùng vài người đồng nghiệp tốp năm tốp ba quét dọn từ trong ra ngoài, mỗi người trèo lên một chiếc thang, cầm khăn tỉ mỉ lau tấm bảng hiệu bốn chữ lớn màu vàng “Dương hành Đại Hưng”.
Tấm biển hiệu này ngày nào cũng được lau chùi.
Bỗng nhiên, mấy chiếc xe phanh két một tiếng, dừng lại trước cửa hiệu buôn dương hành, tạo ra thứ âm thanh chói tai.
Đám binh lính đằng đằng sát khí nhảy xuống xe, việc đầu tiên là vây quanh con đường phía ngoài.
Nghe thét lớn một tiếng, “Chớ lộn xộn! Tất cả ngoan ngoãn một chút! Hải quan làm việc công!”
Người trong hiệu buôn dương hành nhìn nòng súng đen thùi sáng bóng lóe lên dưới ánh dương ngày mới, ai nấy đều ngây ngô đứng yên như đám dê con hoảng sợ, mấy người lau bảng hiệu chưa kịp xuống khỏi thang, vội vàng ôm hai cây cột bên cạnh đứng cho vững, không dám leo lên, cũng chẳng dám bước xuống.
Một đám người rảnh rỗi vây phía ngoài, nghển đầu từ ngoài nhìn vào trong, bị binh sĩ ghìm súng ngăn lại thì đều đứng tại chỗ châu đầu ghé tai.
Trong không khí tràn đầy vẻ căng thẳng cùng mùi thuốc súng.
Quản lý ở phía sau hiệu buôn dương hành nghe thấy động tĩnh bèn vội vàng dẫn theo hai nhân viên chạy ra, đúng lúc đó thì một chiếc xe hơi cao cấp dừng lại trước cửa, tài xế đang mở cửa xe, Tôn phó quan xỏ đôi giày da được lau đến sáng bóng, khom người đi tới, dưới nách cặp một túi công văn.
Quản lý là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ âu rất lịch sự, vừa nhìn đã nhận ra đây là người có năng lực làm việc, nhìn thấy tràng diện thế này liền biết người tới không có ý tốt, ngừng bước một lúc mới tiếp tục tiến lên phía trước, đến trước cửa nghênh đón, miễn cưỡng cười nói: “Vị này… không biết có phải quan trên ở hải quan tổng thự hay không?”
Tôn phó quan cười nói: “Tiểu đệ họ Tôn, là phó quan của hải quan tổng trưởng. Ngài là?”
Quản lý kia vội nói: “Tôi là quản lý chi nhánh của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, họ Lưu.”
Tôn phó quan mỉm cười gật đầu, lơ đãng hất cằm về phía bên trong, một đội binh sĩ ào ào xông qua, tiến vào bên trong hiệu buôn dương hành Đại Hưng, một nửa lục soát ở đại sảnh, nửa kia xông thẳng ra phía sau, dùng súng ép các nhân viên tới góc, bắt đầu lục tung lên.
Lưu Kinh Lý kinh hãi, vừa muốn mở miệng thì Tôn phó quan lại cười, chào hỏi vài câu, muốn hắn cùng mình tiến vào hiệu buôn dương hành, vừa đi vừa cười nói: “Lưu Kinh Lý, anh đừng hoảng hốt đám anh em này không phải người đến gây rối, chỉ làm theo thủ tục thôi. Gần đây có người tố cáo hiệu buôn dương hành Đại Hưng cất chứa hàng cấm, tổng trưởng nhận được đơn tố cáo nhưng không tiện không ra mặt, chỉ có thể sai chúng tôi đến điều tra qua loa.”
Hắn nói là qua loa, nhưng đám thủ hạ lại không làm như vậy.
Lật tung mọi thứ, khiến cả dặm trong ngoài hiệu buôn dương hành đều như gà bay chó sủa.
Lại nghe thấy Tôn phó quan chậm rãi nói: “Thật ra tổng trưởng nhà chúng tôi và cậu chủ nhà các người còn có tình đồng môn. Chúng tôi tin Lâm thiếu gia tuyệt đối không làm những việc phạm pháp.”
Lưu Kinh Lý liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy…”
“Cũng chính vì vậy nên mới phải nghiêm túc điều tra, cẩn thận rửa sạch hiềm nghi cho Lâm thiếu gia. Tôi vẫn biết, những người kinh doanh tiệm dương hành như mọi người đều rất lịch sự cẩn trọng, rất giữ chữ tín.”
Lưu Kinh Lý liếc mắt nhìn sáu người đang lục soát, ngay cả phòng làm việc của hắn cũng xông vào, đang lôi tất cả những ngăn kéo ra.
Bỗng nhiên, một binh sĩ hình như là trưởng đội đi tới cửa hỏi: “Bên trong có một chiếc két sắt, ai cầm chìa khóa? Mở ra xem!”
Tôn phó quan liếc mắt nhìn sang Lưu Kinh Lý.
Lưu Kinh Lý thầm căng thẳng, chỗ đó có đặt ngân phiếu, phiếu xuất nhập cùng sổ sách của cửa tiệm, đều là những thứ cơ mật. Gần đây, chẳng hiệu buôn dương hành nào hoàn toàn làm ăn tuân thủ theo pháp luật, kiểu gì cũng có chỗ sai phạm, nếu như mở ra tra xét cẩn thận, nhất định sẽ chuốc phiền toái.
Hắn chỉ hận rằng không ngờ hải quan nha môn lại ác liệt như vậy, thoáng cái đã tìm tới cửa.
Thường ngày vẫn hối lộ cục cảnh sát, sao lại không nhận được tin tức?
Cũng không thấy đến nhắc nhở một câu?
Lưu Kinh Lý nói: “Từ trước tới giờ đều do cậu chủ cầm chìa khóa. Để tôi gọi điện mời cậu ấy đến.”
Tôn phó quan cản lại, nói: “Lâm thiếu gia không ở đây, chúng tôi lại không thể không chấp hành công vụ, xin lỗi, đành phải đập thôi.”
Nháy mắt với thủ hạ.
Mấy binh sĩ lập tức chạy vào, nâng báng súng, bắt đầu đập rầm rầm.
Tim Lưu Kinh Lý đập thình thịch, vừa tức vừa sợ, kháng nghị: “Tôn phó quan, sao các ngài có thể làm như vậy được. Hiệu buôn dương hành của chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, chỉ là có người ác ý nên viết một phong thư tố cáo, thế mà các ngài lại tới đại náo đập phá. Chúng tôi muốn tới gặp tổng lý để kháng nghị!”
Đang nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, có người quát dẹp đường: “Tránh ra! Tránh ra! Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Đều chen chúc ở đây làm gì?”
Tôn phó quan quay đầu lại, nhìn thấy bảy tám tên cảnh sát đang hung dữ giằng co với đám binh sĩ canh giữ ở phía ngoài.
Nhiệm vụ hôm nay của hắn là đối phó với Lâm Kỳ Tuấn, không định giở mặt với cục cảnh sát, nhấc tay, bảo thủ hạ của mình cho mấy tên cảnh sát vào.
Bảy tám gã cảnh sát đi tới, nhìn thấy mọi người đang tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng nên vô cùng kinh ngạc, vừa vặn bên trong đó có một gã cảnh sát đã từng tới làm việc ở hải quan tổng thự, nhận ra Tôn phó quan, cau mày hỏi: “Đây chẳng phải là Tôn phó quan sao? Ngài đang… làm công vụ?”
Tôn phó quan đáp: “Đúng là công vụ.”
Cảnh sát nói: “Tra xét kiểm tra các hiệu dương hành hình như không phải công vụ bên hải quan tổng thự có thể làm. Anh em chúng tôi quản trị an vùng này, không thể không hỏi qua mấy câu.”
Tôn phó quan nói: “Chuyện lần này là do tổng lý đặc biệt phê duyệt, giao cho hải quan chúng tôi làm.”
Cảnh sát nói: “Xin lỗi, không phải tôi không tin ngài. Anh em chúng tôi muốn nhìn công văn phê duyệt của ngài.”
Tôn phó quan cười, lấy túi công văn dưới nách, mở ra, lấy một tờ văn kiện có dấu đỏ.
Sáng sớm hôm qua, tổng trưởng chờ Tuyên phó quan rời giường liền hạ lệnh tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng, theo ý của tổng trưởng, tốt nhất là tra xét ngay ngày hôm qua để bọn chúng trở tay không kịp.
Tuy nhiên, hiệu buôn dương hành Đại Hưng này căn cơ rất sâu, không để lộ sơ suất, để không bị người khác nắm chuôi, bọn họ càng cẩn thận một chút, trước tiên phải làm xong các thủ tục của chính phủ, để việc quốc vụ phê duyệt tờ công văn này, sau đó lại vòng vo che giấu bên cục cảnh sát, chạy ngược xuôi tròn một ngày, đến tối qua mới vất vả hoàn thành.
Chính phủ hiện tại còn mang tác phong quan liêu, cả một đống quan lớn, làm việc phải chạy đến ba bốn lượt, mất một ngày mới hoàn thành xong công văn này, nói thật ra thì tốc độ đó đã nhanh đến mức khiến người khác trố mắt rồi.
Lưu Kinh Lý thấy hắn thật sự đưa công văn ra, cảm thấy không ổn, đứng một bên nói: “Lý trưởng quan, chúng tôi luôn tuân thủ theo pháp luật, đúng là đang vu oan mà.”
Dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cảnh sát Lý.
Những người này thường thu một khoản tiền trà nước lớn từ hiệu buôn dương hành Đại Hưng, “cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn”, đương nhiên không thể không ra tay giúp đỡ, nhận lấy văn kiện của Tôn phó quan, đọc kỹ mấy hàng chữ trên giấy, ý tứ bên trên rất mơ hồ, chỉ bảo hải quan tổng thự phụ trách kiểm tra tin tức trên thư tố cáo có thật hay không.
(Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn: nhận được lợi ích của người ta thì khi làm gì cũng sẽ khách khí với người ta một chút, hoặc là sẽ giúp người ta làm chuyện gì đó)
Nhưng con dấu đỏ au này đích thực là của viện quốc vụ của tổng lý, tuyệt không sai.
Nếu đã liên quan đến tổng lý, vậy còn nói được gì nữa?
Vậy thì bọn họ tuyệt đối không thể giúp việc rắc rối này được.
Cảnh sát Lý trả văn kiện lại cho Tôn phó quan, vuốt mũi một cái, nói: “Vậy thì… chúng tôi không xen vào việc của người khác.”
Xoay người vung tay với mấy tên đồng nghiệp đi cùng mình.
Tôn phó quan nhướn mày nhìn một cái, tiểu đội trưởng đối diện lặng lẽ ra hiệu với hắn, lại chỉ một ngón tay về phía nhà kho.
Ý bảo tang vậy gài cho hiệu buôn dương hành Đại Hưng đã đặt ở trong đó.
Hắn được Bạch Tuyết Lam coi trọng, còn được Bạch Tuyết Lam dạy dỗ một phen, chí ít cũng thấm nhuần hơn nửa phần cường đạo, nếu người của cục cảnh sát có tới cũng không thể để cho bọn họ uổng công.
Chứng cứ phạm tội này, nếu để cục cảnh sát tìm ra được, so với việc người bên hải quan tổng thự tìm ra thì đặc sắc hơn nhiều.
Tôn phó quan ngăn cảnh nhóm cảnh sát, cười nói: “Đã tới rồi thì vừa vặn có một chuyện cần nhờ các vị. Đây là đất mọi người quản lý, anh em chúng tôi tới đây làm việc còn phải nhờ vả các vị. Nếu đã là tra xét, vậy phiền các vị ở bên giám sát, càng thêm công bằng.”
Đám cảnh sát cũng hiểu, nếu cứ ảo não rời đi thế này thì càng mất mặt, nhưng đã cầm tiền của Lâm gia, lại cùng tra sản nghiệp của Lâm gia, hình như không được phúc hậu cho lắm. Nhưng sau đó lại nghĩ, cái việc tra xét vớ vẩn này trước giờ luôn là món vớ bở nhất, lẽ nào vị Tôn phó quan này đột nhiên cảm thấy thương xót, ban cho bọn họ chút điểm phát tài?
Những tên cảnh sát này đều là loại đen tối tham tiền, vừa đụng đến tài lộ là lập tức quên ngay tí ti không phúc hậu kia, đám đồng nghiệp quay ra nhìn nhau, đều thấy tia sáng tham lam trong đáy mắt đối phương.
Cảnh sát Lý tỏ vẻ Nghiêm Túc, nói: “Cục cảnh sát chúng tôi cần phải phối hợp làm việc với hải quan tổng thự.”
Mấy tên cảnh sát phía sau đều gật đầu.
Lưu Kinh Lý cùng đám nhân viên đều sợ trắng cả mặt.
Tôn phó quan vui vẻ nói: “Vậy thì phiền các vị rồi. Vậy chúng ta phân chia nhiệm vụ ở đây luôn. Đại sảnh đã được lục soát một lượt, chúng tôi phái mấy binh sĩ trông coi những người ở hiệu dương hành này, những người còn lại sẽ canh gác ở đây, làm phiền các vị cùng tôi tới lục soát nhà kho. Đúng rồi, trong phòng làm việc của quản lý còn một chiếc két sắt chưa được mở ra.”
Cảnh sát Lý vừa nghe tới nhà kho cùng phòng làm việc của quản lý liền phấn chấn tinh thần, đây chính là nơi béo bở nhất.
Hắn biết, phòng làm việc của quản lý thường đặt tiền mặt và vàng thỏi, những lần trước hắn tới, Lưu Kinh Lý luôn lấy tiền từ phòng làm việc ra cho hắn.
Hơn nữa, trong nhà kho của hiệu buôn dương hành Đại Hưng đều là những món đồ ngoại quốc cao cấp, nếu như thuận lợi vơ vét được chút ngọc trai Nam Dương thượng đẳng, đung đưa chúng trước mặt đám phụ nữ ở Như Ý Xuân, chẳng biết có khiến bọn họ phấn chấn vui vẻ hay không?
Vậy nên hắn lập tức quay đầu nhìn Lưu Kinh Lý, thiết diện vô tư mà nói: “Lưu Kinh Lý, đây là công vụ, ông không hợp tác thì đứng trách anh em chúng tôi trừng trị nghiêm khắc. Nói! Chìa khóa két sắt ở đâu? Đừng nói không biết, tháng trước tôi đến còn tận mắt thấy ông mở ngăn tủ.”
Lưu Kinh Lý tức đến run cả người.
Chưa từng thấy kẻ nào dở mặt đến mức này.
Tôn phó quan nói: “Hợp tác với cục cảnh sát bao giờ cũng thoải mái.”
Cảnh sát Lý ra lệnh cho hai tên cảnh sát dưới tay, hai người này liền đi lục soát chìa khóa mở két sắt trên người Lưu Kinh Lý, những người còn lại đều cùng hắn tới nhà kho lục soát chứng cứ phạm tội.
Lưu Kinh Lý đứng phắt dậy, đã quên mất vài phần e ngại, hắn rất trung thành với hiệu buôn dương hành này, nhảy ra một bước, dang tay ngăn mọi người, nói: “Các vị quan trên, có việc gì thì từ từ thương lượng, nhà kho của hiệu buôn dương hành nhà chúng tôi là nơi quan trọng, chỉ cần lục lọi không cẩn thận một chút là loạn hết lên so với sổ sách ngay. Xin các ngài nể mặt cậu chủ nhà chúng tôi từng là bạn học với Bạch tổng trưởng, các ngài chờ cậu ấy tới rồi nói.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bịch bịch của động cơ xe ô tô.
Lâm Kỳ Tuấn mặc mộ bộ áo dài bằng gấm, dẫn theo một người cùng tiến đến, nhìn đại sảnh bị lục lọi hỗn độn, mỉm cười hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
Lưu Kinh Lý thầm khấn A di đà phật.
Thấy hải quan tổng thự đến gây rối, hắn lập tức cho nhân viên gọi điện thoại đến Lâm trạch thông báo, vị chủ nhân nhỏ này của bọn họ tuy lề mề, nhưng cuối cùng vẫn tới.
Lưu Kinh Lý vội vàng tiến lên trước, lau mồ hôi nói: “Cậu chủ, cậu xem…”
Tiến đến trước mặt hắn, nhỏ giọng kể lại tới hai lần.
Lâm Kỳ Tuấn nhếch mép, “Chuyện có vậy mà ông đã căng thẳng thế này? Lâm gia chúng ta làm ăn nhiều năm, tới bây giờ vẫn luôn an phận thủ thường, chính phủ làm việc, đương nhiên phải phối hợp.”
Tôn phó quan thầm vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ đã ra một chiêu thế này mà phản ứng của Lâm thiếu gia lại bình tĩnh như thế.
Không khỏi cảnh giác.
Tôn phó quan nói: “Đa tạ cậu chủ đây thông cảm. Tôi và mấy vị quan trên của cục cảnh sát đang muốn kiểm tra trong nhà kho, hay là cậu chủ cũng đi chung với chúng tôi một thể?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Xin lỗi, mặc dù tôi chân thành muốn phối hợp, nhưng trước tiên cần phải xác minh vài điều. Kê biên tài sản các hiệu dương hành là chuyện lớn, tôi muốn xem công văn trước đã.”
Tôn phó quan lại rút tờ văn kiện vừa nhận về đưa cho hắn, nói: “Mời ngài xem.”
Văn kiện là hàng thật giá thật, không sợ người khác kiểm tra.
Lâm Kỳ Tuấn nhìn lướt qua, ừ một tiếng, nói: “Là con dấu ở viện quốc vụ của tổng lý.”
Tôn phó quan nói: “Đúng vậy. Vậy con dấu này có vấn đề gì không?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Con dấu này không có vấn đề gì. Chỉ là, phần văn kiện này thiếu một con dấu. Dấu má không được đầy đủ, vậy phần thủ tục này sai rồi.”
Tôn phó quan ngẩn người, mù mờ chưa nghĩ ra điểm bất thường, mỉm cười hỏi: “Đã có dấu của tổng lý thì đó là công văn chính thức. Chẳng lẽ có dấu của tổng lý còn không được cho phép?”
Lâm Kỳ Tuấn cũng mỉm cười, nói: “Xin lỗi, không phải ý đó đâu. Tôi hỏi ngài, hải quan các ngài tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng nhà chúng tôi, vậy đã tới Ngoại quốc trú Hoa Tổng thương hội xin phép chưa? Nếu như đã được cho phép, vậy thì trên công văn cũng phải có con dấu của trụ sở chính thương hội ngoại quốc mới đúng.”
Tôn phó quan nghi ngờ.
Ngoại quốc trú Hoa Tổng thương hội là một tổ chức thương mại do người ngoại quốc buôn bán ở Trung Quốc lập nên để khuếch trương thế lực, phía sau được các thế lực nước ngoài chống lưng, còn phách lối hơn cả thương hội do người Trung Quốc bản địa lập nên.
Hiện tại, thế lực người nước ngoài lớn mạnh, ngay cả chính phủ cũng không dám tự tiện quản chuyện của bọn họ, sự kiêu ngạo của các hiệu dương hành ngoại quốc tăng vọt, thậm chí còn dùng thủ đoạn ngoại giao bắt chính phủ hứa hẹn, nếu như các hiệu dương hành thực hiện các hành vi bất hợp pháp, cần phải thẩm tra, vậy trước tiên đều phải trình chứng cứ lên Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, được sự cho phép mới được tiến hành.
Có cái thứ quy củ khốn kiếp kia làm lá chắn, đám thương nhân ngoại quốc này chẳng sợ ai.
Tôn phó quan liếc nhìn Lâm Kỳ Tuấn, cẩn thận nói: “Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội chỉ quản lý các cửa hàng ngoại quốc, vậy hiệu buôn dương hành Đại Hưng không phải do người ngoại quốc mở, liên quan gì đến Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Vẫn có một chút can hệ, một trong số các vị cổ đông của chúng tôi là người Anh, cho nên hiệu buôn dương hành này cũng mang tính chất được đầu tư từ bên ngoài. Hôm qua, vị cổ đông người nước ngoài này đã nộp tư liệu của hiệu buôn dương hành Đại Hưng lên Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, hội trưởng Klauck của tổng thương hội cũng đã chấp nhận chúng tôi là hội viên. Đây là hợp đồng cổ phần, mời xem.”
Nhẹ nhàng phất tay.
Người hầu sau lưng lập tức hai tay dâng một phần văn kiện lên.
Tôn phó quan nhận lấy, mở ra đọc, đúng là một phần hợp đồng chứng tỏ hiệu buôn dương hành Đại Hưng là công ty cổ phần, trên đó viết rõ, ngài Anjar Charts đóng cổ phần vào hiệu buôn dương hành Đại Hưng, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa.
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Còn nữa, đây là công hàm của Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, mời ngài xem qua.”
Tôn phó quan lại nhận lấy, thấy một phần chứng nhận bằng tiếng Anh. Phần tiếng Anh phía trên hắn không hiểu, nhưng lại hiểu rất rõ phần tiếng Trung phía dưới.
Hiệu buôn dương hành Đại Hưng chính thức trở thành hội viên của Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, được sự bảo hộ của “ Điều lệ Ngoại thương trú Hoa”.
Phía dưới là một con dấu đỏ au như màu máu, vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Tôn phó quan thoáng vẻ lo lắng, trong lòng trùng xuống.
Hắn hiểu, hải quan đã đạp trúng cái bẫy Lâm Kỳ Tuấn bày ra.
Hắn cầm giấy chứng nhận không lên tiếng, cảnh sát Lý bên cạnh cũng đưa mắt thăm dò liền vội vàng rụt đầu lại, âm thầm hối hận khi nãy không giúp đỡ hiệu buôn dương hành Đại Hưng.
Nếu như tra xét hiệu dương hành của ngoại quốc, tội đó có thể rất lớn!
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Tôn phó quan, tôi biết ngài cũng chỉ chấp hành công vụ thôi, thứ này, và cả những thứ này nữa.”
Hắn chỉ vào đống hỗn độn đầy đất, những trang giấy bị lật tung trải đầy trên đất.
“Không thể trách ngài.” Tiếp, ngữ khí thay đổi, thở dài tiếc nuối, “Dẫu vậy, ngài làm công vụ của ngài, tôi cũng phải làm theo quy củ. Tôi nhận được tin tức này đầu tiên nhưng chưa lập tức thông báo cho các vị cổ đông, đây là trách nhiệm củ tôi. Cho nên, chuyện sau này như thế nào, tôi thật sự không dám nghĩ. Được rồi, ngài còn muốn kiểm tra nhà kho không? Nếu như vẫn kiểm tra, tôi sẽ cho quản lý lập tức mở khóa cho các ngài kiểm tra thoải mái. Chuyện văn phòng chính phủ muốn làm, tôi sẽ rất phối hợp.”
Quay đầu nhìn mấy tên cảnh sát vừa hăng hái bừng bừng, cười hỏi: “Mấy vị quan trên thấy thế nào?”
Cảnh sát Lý gần như nhảy cỡn lên, trưng bộ mặt tươi cười, liên tục xua tay, “Đừng đừng đừng, cậu chủ Lâm, nếu thủ tục chưa đầy đủ thì còn kiểm tra gì nữa? Cục cảnh sát chúng tôi luôn làm việc theo quy củ. Hơn nữa, chuyện lần này là do hải quan tổng thự làm chủ, tôi chỉ tới xem tình huống thế nào thôi, he he, không có ý gì khác.”
Tôn phó quan nhìn chằm chằm vào tờ chứng nhận chết tiệt kia, thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu đội trưởng đi cùng hắn thấy chuyện bất ổn, đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Tôn phó quan, còn tra xét nữa không?”
Ánh mắt thoáng nhìn về phía nhà kho.
Tôn phó quan biết hắn đang hỏi có muốn được ăn cả ngã về không hay không, trong nhà kho đã gài chứng cứ phạm tội, chỉ cần tra là có thể nhúng đầu Lâm Kỳ Tuần xuống nước bẩn. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là thế lực người ngoại quốc quá lớn, chính phủ thường xuyên chịu thiệt với bọn họ, đôi khi bắt được chứng cứ còn bị trả đũa ngược lại.
Đến lúc đó, nếu như ngược lại còn kéo tổng trưởng xuống nước…
Những ý niệm tức tối đang vần vũ trong đầu, một hồi chuông điện thoại reo lên như tiếng chuông thôi hồn đoạt phách, khiến thân thể hắn run lên.
Lâm Kỳ Tuấn ung dung đi tới, cầm ống nghe đưa đến bên tai, chẳng biết nghe được cái gì, cơ thể hắn lập tức căng cứng, thái độ trở nên nghiên túc khiêm nhường, nhỏ tiếng nói vào ống nghe mấy câu, sau đó quay đầu lại nói với Tôn phó quan: “Làm phiền, mời ngài tiếp điện thoại.”
Tôn phó quan tiến lên tiếp lấy, áp chế cảm giác nghi hoặc đang ách trong bụng, trầm giọng, “Tôi là Tôn Tự An của hải quan tổng thự, xin hỏi vị này là…”
Còn chưa nói xong, phía đối diện đã phun ra một tràng rống giận rung trời chuyển đất, đinh tai nhức óc.
“Con mẹ nó, con rùa chết tiệt này! Ai cho phép cậu đi tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng! Tôi không làm thịt đám khốn ở hải quan này là không được!” Tôn phó quan cau mày đưa ống nghe bằng đồng ra xa lỗ tai một chút.
Hắn là tâm phúc của Bạch Tuyết Lam, thường nghe thấy vị lãnh đạo nhà mình cãi nhau với vị đường huynh kia như pháo nổ, đương nhiên biết tràng rống giận trong loa kia là do ai phát ra.
Hắn thầm kêu khổ.
Nhưng tuyệt không dám cúp máy của tổng lý, chỉ có thể bưng điện thoại, cung kính đứng nghe mắng.
Bạch tổng lý mắng chửi qua điện thoại như cuồng phong bạo vũ, “… Cổ đông của hiệu buôn dương hành Đại Hưng là Anjar Charts, là em vợ của đại sứ nước Anh! Người ta đã gọi điện kháng nghị với tôi! Tháng sau sẽ cử hành cuộc họp sáu nước, con mẹ nó, vậy mà lúc này cậu lại tra xét hiệu buôn dương hành có cổ phần của người ngoại quốc, có phải muốn chết không?! Lập tức rút quân cho tôi!”
Rống xong, hung tợn hỏi: “Bạch Tuyết Lam ở đâu?”
Tôn phó quan chịu một trận mắng té tát, lúc này mới tìm được kẽ hở để lên tiếng, vội vàng cẩn thận dè dặt nói: “Hôm nay tổng trưởng khó chịu nên xin nghỉ, đang ở công quán.”
Bạch tổng trưởng lại mắng, “Khó chịu cái rắm! Lão tử mới đang khó chịu đây! Cút! Đem hết người của cậu về hải quan! Bảo Bạch Tuyết Lam không được đi đâu cả! Chờ tôi xử lý bên này xong sẽ xử lý đến hắn!”
Cạch!
Cúp điện thoại!
Lâm Kỳ Tuấn khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn Tôn phó quan.
Tôn phó quan nhẹ nhàng buông điện thọa, thở hắt một hơi, xoay người nhìn Lâm Kỳ Tuấn, nhún vai nói: “Tổng lý bảo đây là hiểu lầm, anh em chúng tôi làm việc hơi đường đột. Vậy không dám quấy rầy nữa, tạm biết.”
Gật đầu với Lâm Kỳ Tuấn, nhanh chóng cùng thuộc cấp lui ra ngoài.
Hiện tại, phía ngoài hiệu buôn dương hành Đại Hưng chật ních người tới xem náo nhiệt, người của hải quan tổng thự đi tới, trầm mặc lên xe, bóp coi inh ỏi chừng mười lần, lại có binh sĩ đưa đầu ra ngoài cửa sổ xe rống lên hung tợn mới xua được đám người xem náo nhiệt, lộ ra một con đường cho xe chạy, vội vã rời đi.
Tôn phó quan chật vật mà về, khi đến cửa công quán, Bạch Tuyết Lam đã ở trước viện chờ hắn.
Không đợi Tôn phó quan mở miệng, Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Tổng lý đã gọi điện tới mắng một trận rung trời, nghe nói đại sư nước Anh cũng gọi điện tới kháng nghị. Con mẹ tên Lâm Kỳ Tuấn này, làm thế nào lại câu được người ngoại quốc vậy? Vào rồi nói tiếp.”
Dẫn Tôn phó quan tới thư phòng, hai người đóng kín cánh cửa phía sau lại, bí mật thương lượng.
Bạch Tuyết Lam nghe Tôn phó quan kể sơ qua xong, vuốt cằm nói: “Cậu làm rất tốt, chiêu đánh trả này của hắn quá lợi hại, nếu tôi ở đấy thì cũng phải lui quân. Bây giờ sau lưng hắn có người ngoại quốc, kế vu oan không thể dùng, cho dù có tội chứng thì chính phủ cũng không dám để lộ ra ngoài. Cần phải suy nghĩ biện pháp ác liệt hơn mới được.”
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn trở nên hung tợn, trầm giọng hỏi: “Cậu có nhìn rõ ràng ngày tháng trên hai phần văn kiện không?”
Tôn phó quan gật đầu, “Tôi đã nhìn rõ, là hôm qua.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cả hai phần đều như thế?”
Tôn phó quan khẳng định, “Cả hai đều như thế. Hợp đồng công ty cổ phần, cả phần gia nhập Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội nữa, đều là cùng một ngày.”
Ngũ quan tuấn mỹ của Bạch Tuyết Lam nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng như băng đá.
Tôn phó quan biết hắn nghĩ đến điều gì, trù trừ một hồi, thấp giọng nói: “Tổng trưởng, mọi việc đều do tôi đích thân làm, tuyệt đối không thể lộ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi biết cậu không làm.”
Trầm mặc một lúc, đứng lên, đẩy cửa thư phòng đi ra ngoài.
Hắn chậm rãi đi về phía phòng ngủ, càng đi, bước chân càng nặng nhọc. Để thoát khỏi xiềng xích mỗi lúc một nặng trên đôi chân, hắn vội vàng gia tăng tốc độ.
Bước chân như mưa rào, như nhịp trống đầy tức giận.
Mang theo tức giận xông lên từ đáy lòng, bước chân vọt tới trước cửa phòng ngủ, bỗng nhiên vươn tay đẩy cánh cửa vốn khép hờ, trục gỗ vang lên tiếng động chói tai như gãy nát.
Tuyên Hoài Phong đang bị lệnh cưỡng chế nằm trên giường “dưỡng bệnh”, nghe tiếng động liền ngồi dậy theo bản năng, thấy người đi vào là Bạch Tuyết Lam liền thở dài một hơi, hỏi: “Ai gọi điện tới vậy? Nhận điện mà lâu thế.”
Lúc tới, bước chân Bạch Tuyết Lam rất nặng nề, lúc này, bước chân hắn lại nhẹ đến bất ngờ, bước từng bước như đang đứng trên mây, nhẹ nhàng phù phiếm.
Tựa hồ đang tới gần giấc mơ tươi đẹp mà hắn đã khát vọng cả đời.
Chỉ là, khoảng thời gian ngăn cách đó luôn bất định, chợt xa chợt gần, có đôi khi cho rằng rất xa, nhưng thoáng cái đã đến gần, gần như dán chặt vào trái tim. Nhưng khi hắn cho rằng giấc mộng đó đã dán chặt lên tim, nhìn rõ giấc mộng đó như thủy tinh trong suốt, nhìn không sót thứ gì, vậy mà bỗng nhiên nhận ra, chẳng phải thứ gì cũng trong suốt.
Luôn có một lớp sương mù mập mờ.
Không bao giờ nhìn rõ được tường tận.
Muốn đến gần một bước đều vô cùng gian nan.
Rất vất vả, hắn đi tới bên giường, ngồi xuống mép giường như thường lệ, giơ tay xoa trán Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đã kiểm tra nhiệt độ bao nhiêu lần rồi, em cũng đã nói với anh cả vạn lần rồi, không sốt mà.”
Bạch Tuyết Lam tươi cười, hỏi y, “Hôm qua em gặp Lâm Kỳ Tuấn?”
Ngữ khí an bình giống như hỏi thời tiết hôm nay đẹp hay xấu, nhưng Tuyên Hoài Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo không một lý do, rùng mình một cái.
Bạch Tuyết Lam lao tâm lao lực, lúc nào cũng sợ Tuyên Hoài Phong phát sốt, tối qua liên tục kiểm tra nhiệt độ cho y.
Đến sáng sớm, Tuyên Hoài Phong mắt nhắm mắt mở tỉnh lại, mới hơi cử động mà Bạch Tuyết Lam vừa chợp mắt liền tỉnh lại, hỏi y, “Làm gì vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Sáng rồi, đương nhiên là rời giường.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Em quên rồi à, em đang bị bệnh. Ngoan ngoãn nằm yên trên giường cho anh, chờ bác sĩ Jinder tới khám cho em.”
Tuyên Hoài Phong muốn nói mình không bị bệnh, hai phiến môi mỏng mấp máy mấy lần đành nhếch lên, nói với Bạch Tuyết Lam: “Ừm, em nghe lời anh. Nhưng tối qua anh ngủ không ngon, nếu như hôm nay không có việc gì quan trọng thì nghỉ ngơi một ngày đi.”
Bạch Tuyết Lam ngáp, nói: “Chả cần em nhắc, anh cũng không có ý định tới nha môn. Mấy ngày này anh phải trông nom em chặt chẽ, bằng không, ai biết em lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Ôm chặt Tuyên Hoài Phong, tiếp tục ôm nhau ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ ngọt ngào, nhưng lại có người khác vì chấp hành công vụ mà trời vừa sáng đã phải rời giường, quần áo chỉnh tề.
Thường ngày, Tôn phó quan vẫn hay mặc quân trang, hôm nay cũng không ngoại lệ, hơn nữa hắn còn hiểu bản thân phải phô trương uy thế nên ăn mặc vô cùng chỉnh tề, đeo bao súng lên thắt lưng, đút một khẩu súng lục vào.
Vừa ra cửa lớn công quán, bên ngoài đã có mấy chiếc xe ô tô lớn, binh lính hải quan ai nấy đều đeo súng trên lưng, ngồi trên xe chờ đợi, hai người nhìn như đội trưởng cúi đầu chào hắn.
Tôn phó quan gật đầu nói: “Tổng trưởng có lệnh, tốc chiến tốc thắng, phải hành động nhanh gọn khiến bọn chúng không kịp đề phòng. Đi.”
Đoàn người không nói tiếng nào liền lên xe, trên người đều mang theo luồng khí thế có thể lấn át cả ánh sáng buổi hừng đông.
Phía trước có một chiếc xe hơi nhỏ dẫn đường, phía sau có mấy chiếc xe hơi lớn theo đuôi, bên trên treo chiếc cờ nhỏ của hải quan tổng thự, tiến về phía đại lộ Bình An, dọc đường đã đi khiến những người thức dậy sớm phải liên tục ngoái đầu nhìn.
Bây giờ là chín giờ, là thời gian hiệu buôn dương hành mở cửa, nhân viên cửa hàng hoặc ở bên trong soi gương chỉnh lại cà vạt của mình, chỉnh thế nào cho lộ ra vẻ trang trọng hơn, hoặc là dọn dẹp đồ dùng cá nhân của mình, cùng vài người đồng nghiệp tốp năm tốp ba quét dọn từ trong ra ngoài, mỗi người trèo lên một chiếc thang, cầm khăn tỉ mỉ lau tấm bảng hiệu bốn chữ lớn màu vàng “Dương hành Đại Hưng”.
Tấm biển hiệu này ngày nào cũng được lau chùi.
Bỗng nhiên, mấy chiếc xe phanh két một tiếng, dừng lại trước cửa hiệu buôn dương hành, tạo ra thứ âm thanh chói tai.
Đám binh lính đằng đằng sát khí nhảy xuống xe, việc đầu tiên là vây quanh con đường phía ngoài.
Nghe thét lớn một tiếng, “Chớ lộn xộn! Tất cả ngoan ngoãn một chút! Hải quan làm việc công!”
Người trong hiệu buôn dương hành nhìn nòng súng đen thùi sáng bóng lóe lên dưới ánh dương ngày mới, ai nấy đều ngây ngô đứng yên như đám dê con hoảng sợ, mấy người lau bảng hiệu chưa kịp xuống khỏi thang, vội vàng ôm hai cây cột bên cạnh đứng cho vững, không dám leo lên, cũng chẳng dám bước xuống.
Một đám người rảnh rỗi vây phía ngoài, nghển đầu từ ngoài nhìn vào trong, bị binh sĩ ghìm súng ngăn lại thì đều đứng tại chỗ châu đầu ghé tai.
Trong không khí tràn đầy vẻ căng thẳng cùng mùi thuốc súng.
Quản lý ở phía sau hiệu buôn dương hành nghe thấy động tĩnh bèn vội vàng dẫn theo hai nhân viên chạy ra, đúng lúc đó thì một chiếc xe hơi cao cấp dừng lại trước cửa, tài xế đang mở cửa xe, Tôn phó quan xỏ đôi giày da được lau đến sáng bóng, khom người đi tới, dưới nách cặp một túi công văn.
Quản lý là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ âu rất lịch sự, vừa nhìn đã nhận ra đây là người có năng lực làm việc, nhìn thấy tràng diện thế này liền biết người tới không có ý tốt, ngừng bước một lúc mới tiếp tục tiến lên phía trước, đến trước cửa nghênh đón, miễn cưỡng cười nói: “Vị này… không biết có phải quan trên ở hải quan tổng thự hay không?”
Tôn phó quan cười nói: “Tiểu đệ họ Tôn, là phó quan của hải quan tổng trưởng. Ngài là?”
Quản lý kia vội nói: “Tôi là quản lý chi nhánh của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, họ Lưu.”
Tôn phó quan mỉm cười gật đầu, lơ đãng hất cằm về phía bên trong, một đội binh sĩ ào ào xông qua, tiến vào bên trong hiệu buôn dương hành Đại Hưng, một nửa lục soát ở đại sảnh, nửa kia xông thẳng ra phía sau, dùng súng ép các nhân viên tới góc, bắt đầu lục tung lên.
Lưu Kinh Lý kinh hãi, vừa muốn mở miệng thì Tôn phó quan lại cười, chào hỏi vài câu, muốn hắn cùng mình tiến vào hiệu buôn dương hành, vừa đi vừa cười nói: “Lưu Kinh Lý, anh đừng hoảng hốt đám anh em này không phải người đến gây rối, chỉ làm theo thủ tục thôi. Gần đây có người tố cáo hiệu buôn dương hành Đại Hưng cất chứa hàng cấm, tổng trưởng nhận được đơn tố cáo nhưng không tiện không ra mặt, chỉ có thể sai chúng tôi đến điều tra qua loa.”
Hắn nói là qua loa, nhưng đám thủ hạ lại không làm như vậy.
Lật tung mọi thứ, khiến cả dặm trong ngoài hiệu buôn dương hành đều như gà bay chó sủa.
Lại nghe thấy Tôn phó quan chậm rãi nói: “Thật ra tổng trưởng nhà chúng tôi và cậu chủ nhà các người còn có tình đồng môn. Chúng tôi tin Lâm thiếu gia tuyệt đối không làm những việc phạm pháp.”
Lưu Kinh Lý liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy…”
“Cũng chính vì vậy nên mới phải nghiêm túc điều tra, cẩn thận rửa sạch hiềm nghi cho Lâm thiếu gia. Tôi vẫn biết, những người kinh doanh tiệm dương hành như mọi người đều rất lịch sự cẩn trọng, rất giữ chữ tín.”
Lưu Kinh Lý liếc mắt nhìn sáu người đang lục soát, ngay cả phòng làm việc của hắn cũng xông vào, đang lôi tất cả những ngăn kéo ra.
Bỗng nhiên, một binh sĩ hình như là trưởng đội đi tới cửa hỏi: “Bên trong có một chiếc két sắt, ai cầm chìa khóa? Mở ra xem!”
Tôn phó quan liếc mắt nhìn sang Lưu Kinh Lý.
Lưu Kinh Lý thầm căng thẳng, chỗ đó có đặt ngân phiếu, phiếu xuất nhập cùng sổ sách của cửa tiệm, đều là những thứ cơ mật. Gần đây, chẳng hiệu buôn dương hành nào hoàn toàn làm ăn tuân thủ theo pháp luật, kiểu gì cũng có chỗ sai phạm, nếu như mở ra tra xét cẩn thận, nhất định sẽ chuốc phiền toái.
Hắn chỉ hận rằng không ngờ hải quan nha môn lại ác liệt như vậy, thoáng cái đã tìm tới cửa.
Thường ngày vẫn hối lộ cục cảnh sát, sao lại không nhận được tin tức?
Cũng không thấy đến nhắc nhở một câu?
Lưu Kinh Lý nói: “Từ trước tới giờ đều do cậu chủ cầm chìa khóa. Để tôi gọi điện mời cậu ấy đến.”
Tôn phó quan cản lại, nói: “Lâm thiếu gia không ở đây, chúng tôi lại không thể không chấp hành công vụ, xin lỗi, đành phải đập thôi.”
Nháy mắt với thủ hạ.
Mấy binh sĩ lập tức chạy vào, nâng báng súng, bắt đầu đập rầm rầm.
Tim Lưu Kinh Lý đập thình thịch, vừa tức vừa sợ, kháng nghị: “Tôn phó quan, sao các ngài có thể làm như vậy được. Hiệu buôn dương hành của chúng tôi luôn tuân thủ pháp luật, chỉ là có người ác ý nên viết một phong thư tố cáo, thế mà các ngài lại tới đại náo đập phá. Chúng tôi muốn tới gặp tổng lý để kháng nghị!”
Đang nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, có người quát dẹp đường: “Tránh ra! Tránh ra! Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Đều chen chúc ở đây làm gì?”
Tôn phó quan quay đầu lại, nhìn thấy bảy tám tên cảnh sát đang hung dữ giằng co với đám binh sĩ canh giữ ở phía ngoài.
Nhiệm vụ hôm nay của hắn là đối phó với Lâm Kỳ Tuấn, không định giở mặt với cục cảnh sát, nhấc tay, bảo thủ hạ của mình cho mấy tên cảnh sát vào.
Bảy tám gã cảnh sát đi tới, nhìn thấy mọi người đang tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng nên vô cùng kinh ngạc, vừa vặn bên trong đó có một gã cảnh sát đã từng tới làm việc ở hải quan tổng thự, nhận ra Tôn phó quan, cau mày hỏi: “Đây chẳng phải là Tôn phó quan sao? Ngài đang… làm công vụ?”
Tôn phó quan đáp: “Đúng là công vụ.”
Cảnh sát nói: “Tra xét kiểm tra các hiệu dương hành hình như không phải công vụ bên hải quan tổng thự có thể làm. Anh em chúng tôi quản trị an vùng này, không thể không hỏi qua mấy câu.”
Tôn phó quan nói: “Chuyện lần này là do tổng lý đặc biệt phê duyệt, giao cho hải quan chúng tôi làm.”
Cảnh sát nói: “Xin lỗi, không phải tôi không tin ngài. Anh em chúng tôi muốn nhìn công văn phê duyệt của ngài.”
Tôn phó quan cười, lấy túi công văn dưới nách, mở ra, lấy một tờ văn kiện có dấu đỏ.
Sáng sớm hôm qua, tổng trưởng chờ Tuyên phó quan rời giường liền hạ lệnh tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng, theo ý của tổng trưởng, tốt nhất là tra xét ngay ngày hôm qua để bọn chúng trở tay không kịp.
Tuy nhiên, hiệu buôn dương hành Đại Hưng này căn cơ rất sâu, không để lộ sơ suất, để không bị người khác nắm chuôi, bọn họ càng cẩn thận một chút, trước tiên phải làm xong các thủ tục của chính phủ, để việc quốc vụ phê duyệt tờ công văn này, sau đó lại vòng vo che giấu bên cục cảnh sát, chạy ngược xuôi tròn một ngày, đến tối qua mới vất vả hoàn thành.
Chính phủ hiện tại còn mang tác phong quan liêu, cả một đống quan lớn, làm việc phải chạy đến ba bốn lượt, mất một ngày mới hoàn thành xong công văn này, nói thật ra thì tốc độ đó đã nhanh đến mức khiến người khác trố mắt rồi.
Lưu Kinh Lý thấy hắn thật sự đưa công văn ra, cảm thấy không ổn, đứng một bên nói: “Lý trưởng quan, chúng tôi luôn tuân thủ theo pháp luật, đúng là đang vu oan mà.”
Dùng ánh mắt cầu cứu nhìn cảnh sát Lý.
Những người này thường thu một khoản tiền trà nước lớn từ hiệu buôn dương hành Đại Hưng, “cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn”, đương nhiên không thể không ra tay giúp đỡ, nhận lấy văn kiện của Tôn phó quan, đọc kỹ mấy hàng chữ trên giấy, ý tứ bên trên rất mơ hồ, chỉ bảo hải quan tổng thự phụ trách kiểm tra tin tức trên thư tố cáo có thật hay không.
(Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ nhuyễn: nhận được lợi ích của người ta thì khi làm gì cũng sẽ khách khí với người ta một chút, hoặc là sẽ giúp người ta làm chuyện gì đó)
Nhưng con dấu đỏ au này đích thực là của viện quốc vụ của tổng lý, tuyệt không sai.
Nếu đã liên quan đến tổng lý, vậy còn nói được gì nữa?
Vậy thì bọn họ tuyệt đối không thể giúp việc rắc rối này được.
Cảnh sát Lý trả văn kiện lại cho Tôn phó quan, vuốt mũi một cái, nói: “Vậy thì… chúng tôi không xen vào việc của người khác.”
Xoay người vung tay với mấy tên đồng nghiệp đi cùng mình.
Tôn phó quan nhướn mày nhìn một cái, tiểu đội trưởng đối diện lặng lẽ ra hiệu với hắn, lại chỉ một ngón tay về phía nhà kho.
Ý bảo tang vậy gài cho hiệu buôn dương hành Đại Hưng đã đặt ở trong đó.
Hắn được Bạch Tuyết Lam coi trọng, còn được Bạch Tuyết Lam dạy dỗ một phen, chí ít cũng thấm nhuần hơn nửa phần cường đạo, nếu người của cục cảnh sát có tới cũng không thể để cho bọn họ uổng công.
Chứng cứ phạm tội này, nếu để cục cảnh sát tìm ra được, so với việc người bên hải quan tổng thự tìm ra thì đặc sắc hơn nhiều.
Tôn phó quan ngăn cảnh nhóm cảnh sát, cười nói: “Đã tới rồi thì vừa vặn có một chuyện cần nhờ các vị. Đây là đất mọi người quản lý, anh em chúng tôi tới đây làm việc còn phải nhờ vả các vị. Nếu đã là tra xét, vậy phiền các vị ở bên giám sát, càng thêm công bằng.”
Đám cảnh sát cũng hiểu, nếu cứ ảo não rời đi thế này thì càng mất mặt, nhưng đã cầm tiền của Lâm gia, lại cùng tra sản nghiệp của Lâm gia, hình như không được phúc hậu cho lắm. Nhưng sau đó lại nghĩ, cái việc tra xét vớ vẩn này trước giờ luôn là món vớ bở nhất, lẽ nào vị Tôn phó quan này đột nhiên cảm thấy thương xót, ban cho bọn họ chút điểm phát tài?
Những tên cảnh sát này đều là loại đen tối tham tiền, vừa đụng đến tài lộ là lập tức quên ngay tí ti không phúc hậu kia, đám đồng nghiệp quay ra nhìn nhau, đều thấy tia sáng tham lam trong đáy mắt đối phương.
Cảnh sát Lý tỏ vẻ Nghiêm Túc, nói: “Cục cảnh sát chúng tôi cần phải phối hợp làm việc với hải quan tổng thự.”
Mấy tên cảnh sát phía sau đều gật đầu.
Lưu Kinh Lý cùng đám nhân viên đều sợ trắng cả mặt.
Tôn phó quan vui vẻ nói: “Vậy thì phiền các vị rồi. Vậy chúng ta phân chia nhiệm vụ ở đây luôn. Đại sảnh đã được lục soát một lượt, chúng tôi phái mấy binh sĩ trông coi những người ở hiệu dương hành này, những người còn lại sẽ canh gác ở đây, làm phiền các vị cùng tôi tới lục soát nhà kho. Đúng rồi, trong phòng làm việc của quản lý còn một chiếc két sắt chưa được mở ra.”
Cảnh sát Lý vừa nghe tới nhà kho cùng phòng làm việc của quản lý liền phấn chấn tinh thần, đây chính là nơi béo bở nhất.
Hắn biết, phòng làm việc của quản lý thường đặt tiền mặt và vàng thỏi, những lần trước hắn tới, Lưu Kinh Lý luôn lấy tiền từ phòng làm việc ra cho hắn.
Hơn nữa, trong nhà kho của hiệu buôn dương hành Đại Hưng đều là những món đồ ngoại quốc cao cấp, nếu như thuận lợi vơ vét được chút ngọc trai Nam Dương thượng đẳng, đung đưa chúng trước mặt đám phụ nữ ở Như Ý Xuân, chẳng biết có khiến bọn họ phấn chấn vui vẻ hay không?
Vậy nên hắn lập tức quay đầu nhìn Lưu Kinh Lý, thiết diện vô tư mà nói: “Lưu Kinh Lý, đây là công vụ, ông không hợp tác thì đứng trách anh em chúng tôi trừng trị nghiêm khắc. Nói! Chìa khóa két sắt ở đâu? Đừng nói không biết, tháng trước tôi đến còn tận mắt thấy ông mở ngăn tủ.”
Lưu Kinh Lý tức đến run cả người.
Chưa từng thấy kẻ nào dở mặt đến mức này.
Tôn phó quan nói: “Hợp tác với cục cảnh sát bao giờ cũng thoải mái.”
Cảnh sát Lý ra lệnh cho hai tên cảnh sát dưới tay, hai người này liền đi lục soát chìa khóa mở két sắt trên người Lưu Kinh Lý, những người còn lại đều cùng hắn tới nhà kho lục soát chứng cứ phạm tội.
Lưu Kinh Lý đứng phắt dậy, đã quên mất vài phần e ngại, hắn rất trung thành với hiệu buôn dương hành này, nhảy ra một bước, dang tay ngăn mọi người, nói: “Các vị quan trên, có việc gì thì từ từ thương lượng, nhà kho của hiệu buôn dương hành nhà chúng tôi là nơi quan trọng, chỉ cần lục lọi không cẩn thận một chút là loạn hết lên so với sổ sách ngay. Xin các ngài nể mặt cậu chủ nhà chúng tôi từng là bạn học với Bạch tổng trưởng, các ngài chờ cậu ấy tới rồi nói.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bịch bịch của động cơ xe ô tô.
Lâm Kỳ Tuấn mặc mộ bộ áo dài bằng gấm, dẫn theo một người cùng tiến đến, nhìn đại sảnh bị lục lọi hỗn độn, mỉm cười hỏi: “Chuyện này là thế nào vậy?”
Lưu Kinh Lý thầm khấn A di đà phật.
Thấy hải quan tổng thự đến gây rối, hắn lập tức cho nhân viên gọi điện thoại đến Lâm trạch thông báo, vị chủ nhân nhỏ này của bọn họ tuy lề mề, nhưng cuối cùng vẫn tới.
Lưu Kinh Lý vội vàng tiến lên trước, lau mồ hôi nói: “Cậu chủ, cậu xem…”
Tiến đến trước mặt hắn, nhỏ giọng kể lại tới hai lần.
Lâm Kỳ Tuấn nhếch mép, “Chuyện có vậy mà ông đã căng thẳng thế này? Lâm gia chúng ta làm ăn nhiều năm, tới bây giờ vẫn luôn an phận thủ thường, chính phủ làm việc, đương nhiên phải phối hợp.”
Tôn phó quan thầm vô cùng kinh ngạc.
Không ngờ đã ra một chiêu thế này mà phản ứng của Lâm thiếu gia lại bình tĩnh như thế.
Không khỏi cảnh giác.
Tôn phó quan nói: “Đa tạ cậu chủ đây thông cảm. Tôi và mấy vị quan trên của cục cảnh sát đang muốn kiểm tra trong nhà kho, hay là cậu chủ cũng đi chung với chúng tôi một thể?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Xin lỗi, mặc dù tôi chân thành muốn phối hợp, nhưng trước tiên cần phải xác minh vài điều. Kê biên tài sản các hiệu dương hành là chuyện lớn, tôi muốn xem công văn trước đã.”
Tôn phó quan lại rút tờ văn kiện vừa nhận về đưa cho hắn, nói: “Mời ngài xem.”
Văn kiện là hàng thật giá thật, không sợ người khác kiểm tra.
Lâm Kỳ Tuấn nhìn lướt qua, ừ một tiếng, nói: “Là con dấu ở viện quốc vụ của tổng lý.”
Tôn phó quan nói: “Đúng vậy. Vậy con dấu này có vấn đề gì không?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Con dấu này không có vấn đề gì. Chỉ là, phần văn kiện này thiếu một con dấu. Dấu má không được đầy đủ, vậy phần thủ tục này sai rồi.”
Tôn phó quan ngẩn người, mù mờ chưa nghĩ ra điểm bất thường, mỉm cười hỏi: “Đã có dấu của tổng lý thì đó là công văn chính thức. Chẳng lẽ có dấu của tổng lý còn không được cho phép?”
Lâm Kỳ Tuấn cũng mỉm cười, nói: “Xin lỗi, không phải ý đó đâu. Tôi hỏi ngài, hải quan các ngài tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng nhà chúng tôi, vậy đã tới Ngoại quốc trú Hoa Tổng thương hội xin phép chưa? Nếu như đã được cho phép, vậy thì trên công văn cũng phải có con dấu của trụ sở chính thương hội ngoại quốc mới đúng.”
Tôn phó quan nghi ngờ.
Ngoại quốc trú Hoa Tổng thương hội là một tổ chức thương mại do người ngoại quốc buôn bán ở Trung Quốc lập nên để khuếch trương thế lực, phía sau được các thế lực nước ngoài chống lưng, còn phách lối hơn cả thương hội do người Trung Quốc bản địa lập nên.
Hiện tại, thế lực người nước ngoài lớn mạnh, ngay cả chính phủ cũng không dám tự tiện quản chuyện của bọn họ, sự kiêu ngạo của các hiệu dương hành ngoại quốc tăng vọt, thậm chí còn dùng thủ đoạn ngoại giao bắt chính phủ hứa hẹn, nếu như các hiệu dương hành thực hiện các hành vi bất hợp pháp, cần phải thẩm tra, vậy trước tiên đều phải trình chứng cứ lên Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, được sự cho phép mới được tiến hành.
Có cái thứ quy củ khốn kiếp kia làm lá chắn, đám thương nhân ngoại quốc này chẳng sợ ai.
Tôn phó quan liếc nhìn Lâm Kỳ Tuấn, cẩn thận nói: “Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội chỉ quản lý các cửa hàng ngoại quốc, vậy hiệu buôn dương hành Đại Hưng không phải do người ngoại quốc mở, liên quan gì đến Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội?”
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Vẫn có một chút can hệ, một trong số các vị cổ đông của chúng tôi là người Anh, cho nên hiệu buôn dương hành này cũng mang tính chất được đầu tư từ bên ngoài. Hôm qua, vị cổ đông người nước ngoài này đã nộp tư liệu của hiệu buôn dương hành Đại Hưng lên Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, hội trưởng Klauck của tổng thương hội cũng đã chấp nhận chúng tôi là hội viên. Đây là hợp đồng cổ phần, mời xem.”
Nhẹ nhàng phất tay.
Người hầu sau lưng lập tức hai tay dâng một phần văn kiện lên.
Tôn phó quan nhận lấy, mở ra đọc, đúng là một phần hợp đồng chứng tỏ hiệu buôn dương hành Đại Hưng là công ty cổ phần, trên đó viết rõ, ngài Anjar Charts đóng cổ phần vào hiệu buôn dương hành Đại Hưng, chiếm ba mươi phần trăm cổ phần danh nghĩa.
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Còn nữa, đây là công hàm của Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, mời ngài xem qua.”
Tôn phó quan lại nhận lấy, thấy một phần chứng nhận bằng tiếng Anh. Phần tiếng Anh phía trên hắn không hiểu, nhưng lại hiểu rất rõ phần tiếng Trung phía dưới.
Hiệu buôn dương hành Đại Hưng chính thức trở thành hội viên của Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội, được sự bảo hộ của “ Điều lệ Ngoại thương trú Hoa”.
Phía dưới là một con dấu đỏ au như màu máu, vô cùng rõ ràng.
Sắc mặt Tôn phó quan thoáng vẻ lo lắng, trong lòng trùng xuống.
Hắn hiểu, hải quan đã đạp trúng cái bẫy Lâm Kỳ Tuấn bày ra.
Hắn cầm giấy chứng nhận không lên tiếng, cảnh sát Lý bên cạnh cũng đưa mắt thăm dò liền vội vàng rụt đầu lại, âm thầm hối hận khi nãy không giúp đỡ hiệu buôn dương hành Đại Hưng.
Nếu như tra xét hiệu dương hành của ngoại quốc, tội đó có thể rất lớn!
Lâm Kỳ Tuấn nói: “Tôn phó quan, tôi biết ngài cũng chỉ chấp hành công vụ thôi, thứ này, và cả những thứ này nữa.”
Hắn chỉ vào đống hỗn độn đầy đất, những trang giấy bị lật tung trải đầy trên đất.
“Không thể trách ngài.” Tiếp, ngữ khí thay đổi, thở dài tiếc nuối, “Dẫu vậy, ngài làm công vụ của ngài, tôi cũng phải làm theo quy củ. Tôi nhận được tin tức này đầu tiên nhưng chưa lập tức thông báo cho các vị cổ đông, đây là trách nhiệm củ tôi. Cho nên, chuyện sau này như thế nào, tôi thật sự không dám nghĩ. Được rồi, ngài còn muốn kiểm tra nhà kho không? Nếu như vẫn kiểm tra, tôi sẽ cho quản lý lập tức mở khóa cho các ngài kiểm tra thoải mái. Chuyện văn phòng chính phủ muốn làm, tôi sẽ rất phối hợp.”
Quay đầu nhìn mấy tên cảnh sát vừa hăng hái bừng bừng, cười hỏi: “Mấy vị quan trên thấy thế nào?”
Cảnh sát Lý gần như nhảy cỡn lên, trưng bộ mặt tươi cười, liên tục xua tay, “Đừng đừng đừng, cậu chủ Lâm, nếu thủ tục chưa đầy đủ thì còn kiểm tra gì nữa? Cục cảnh sát chúng tôi luôn làm việc theo quy củ. Hơn nữa, chuyện lần này là do hải quan tổng thự làm chủ, tôi chỉ tới xem tình huống thế nào thôi, he he, không có ý gì khác.”
Tôn phó quan nhìn chằm chằm vào tờ chứng nhận chết tiệt kia, thầm nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu đội trưởng đi cùng hắn thấy chuyện bất ổn, đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Tôn phó quan, còn tra xét nữa không?”
Ánh mắt thoáng nhìn về phía nhà kho.
Tôn phó quan biết hắn đang hỏi có muốn được ăn cả ngã về không hay không, trong nhà kho đã gài chứng cứ phạm tội, chỉ cần tra là có thể nhúng đầu Lâm Kỳ Tuần xuống nước bẩn. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là thế lực người ngoại quốc quá lớn, chính phủ thường xuyên chịu thiệt với bọn họ, đôi khi bắt được chứng cứ còn bị trả đũa ngược lại.
Đến lúc đó, nếu như ngược lại còn kéo tổng trưởng xuống nước…
Những ý niệm tức tối đang vần vũ trong đầu, một hồi chuông điện thoại reo lên như tiếng chuông thôi hồn đoạt phách, khiến thân thể hắn run lên.
Lâm Kỳ Tuấn ung dung đi tới, cầm ống nghe đưa đến bên tai, chẳng biết nghe được cái gì, cơ thể hắn lập tức căng cứng, thái độ trở nên nghiên túc khiêm nhường, nhỏ tiếng nói vào ống nghe mấy câu, sau đó quay đầu lại nói với Tôn phó quan: “Làm phiền, mời ngài tiếp điện thoại.”
Tôn phó quan tiến lên tiếp lấy, áp chế cảm giác nghi hoặc đang ách trong bụng, trầm giọng, “Tôi là Tôn Tự An của hải quan tổng thự, xin hỏi vị này là…”
Còn chưa nói xong, phía đối diện đã phun ra một tràng rống giận rung trời chuyển đất, đinh tai nhức óc.
“Con mẹ nó, con rùa chết tiệt này! Ai cho phép cậu đi tra xét hiệu buôn dương hành Đại Hưng! Tôi không làm thịt đám khốn ở hải quan này là không được!” Tôn phó quan cau mày đưa ống nghe bằng đồng ra xa lỗ tai một chút.
Hắn là tâm phúc của Bạch Tuyết Lam, thường nghe thấy vị lãnh đạo nhà mình cãi nhau với vị đường huynh kia như pháo nổ, đương nhiên biết tràng rống giận trong loa kia là do ai phát ra.
Hắn thầm kêu khổ.
Nhưng tuyệt không dám cúp máy của tổng lý, chỉ có thể bưng điện thoại, cung kính đứng nghe mắng.
Bạch tổng lý mắng chửi qua điện thoại như cuồng phong bạo vũ, “… Cổ đông của hiệu buôn dương hành Đại Hưng là Anjar Charts, là em vợ của đại sứ nước Anh! Người ta đã gọi điện kháng nghị với tôi! Tháng sau sẽ cử hành cuộc họp sáu nước, con mẹ nó, vậy mà lúc này cậu lại tra xét hiệu buôn dương hành có cổ phần của người ngoại quốc, có phải muốn chết không?! Lập tức rút quân cho tôi!”
Rống xong, hung tợn hỏi: “Bạch Tuyết Lam ở đâu?”
Tôn phó quan chịu một trận mắng té tát, lúc này mới tìm được kẽ hở để lên tiếng, vội vàng cẩn thận dè dặt nói: “Hôm nay tổng trưởng khó chịu nên xin nghỉ, đang ở công quán.”
Bạch tổng trưởng lại mắng, “Khó chịu cái rắm! Lão tử mới đang khó chịu đây! Cút! Đem hết người của cậu về hải quan! Bảo Bạch Tuyết Lam không được đi đâu cả! Chờ tôi xử lý bên này xong sẽ xử lý đến hắn!”
Cạch!
Cúp điện thoại!
Lâm Kỳ Tuấn khoanh tay đứng một bên, mỉm cười nhìn Tôn phó quan.
Tôn phó quan nhẹ nhàng buông điện thọa, thở hắt một hơi, xoay người nhìn Lâm Kỳ Tuấn, nhún vai nói: “Tổng lý bảo đây là hiểu lầm, anh em chúng tôi làm việc hơi đường đột. Vậy không dám quấy rầy nữa, tạm biết.”
Gật đầu với Lâm Kỳ Tuấn, nhanh chóng cùng thuộc cấp lui ra ngoài.
Hiện tại, phía ngoài hiệu buôn dương hành Đại Hưng chật ních người tới xem náo nhiệt, người của hải quan tổng thự đi tới, trầm mặc lên xe, bóp coi inh ỏi chừng mười lần, lại có binh sĩ đưa đầu ra ngoài cửa sổ xe rống lên hung tợn mới xua được đám người xem náo nhiệt, lộ ra một con đường cho xe chạy, vội vã rời đi.
Tôn phó quan chật vật mà về, khi đến cửa công quán, Bạch Tuyết Lam đã ở trước viện chờ hắn.
Không đợi Tôn phó quan mở miệng, Bạch Tuyết Lam lạnh lùng nói: “Tổng lý đã gọi điện tới mắng một trận rung trời, nghe nói đại sư nước Anh cũng gọi điện tới kháng nghị. Con mẹ tên Lâm Kỳ Tuấn này, làm thế nào lại câu được người ngoại quốc vậy? Vào rồi nói tiếp.”
Dẫn Tôn phó quan tới thư phòng, hai người đóng kín cánh cửa phía sau lại, bí mật thương lượng.
Bạch Tuyết Lam nghe Tôn phó quan kể sơ qua xong, vuốt cằm nói: “Cậu làm rất tốt, chiêu đánh trả này của hắn quá lợi hại, nếu tôi ở đấy thì cũng phải lui quân. Bây giờ sau lưng hắn có người ngoại quốc, kế vu oan không thể dùng, cho dù có tội chứng thì chính phủ cũng không dám để lộ ra ngoài. Cần phải suy nghĩ biện pháp ác liệt hơn mới được.”
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn trở nên hung tợn, trầm giọng hỏi: “Cậu có nhìn rõ ràng ngày tháng trên hai phần văn kiện không?”
Tôn phó quan gật đầu, “Tôi đã nhìn rõ, là hôm qua.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Cả hai phần đều như thế?”
Tôn phó quan khẳng định, “Cả hai đều như thế. Hợp đồng công ty cổ phần, cả phần gia nhập Ngoại quốc trú Hoa tổng thương hội nữa, đều là cùng một ngày.”
Ngũ quan tuấn mỹ của Bạch Tuyết Lam nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng như băng đá.
Tôn phó quan biết hắn nghĩ đến điều gì, trù trừ một hồi, thấp giọng nói: “Tổng trưởng, mọi việc đều do tôi đích thân làm, tuyệt đối không thể lộ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi biết cậu không làm.”
Trầm mặc một lúc, đứng lên, đẩy cửa thư phòng đi ra ngoài.
Hắn chậm rãi đi về phía phòng ngủ, càng đi, bước chân càng nặng nhọc. Để thoát khỏi xiềng xích mỗi lúc một nặng trên đôi chân, hắn vội vàng gia tăng tốc độ.
Bước chân như mưa rào, như nhịp trống đầy tức giận.
Mang theo tức giận xông lên từ đáy lòng, bước chân vọt tới trước cửa phòng ngủ, bỗng nhiên vươn tay đẩy cánh cửa vốn khép hờ, trục gỗ vang lên tiếng động chói tai như gãy nát.
Tuyên Hoài Phong đang bị lệnh cưỡng chế nằm trên giường “dưỡng bệnh”, nghe tiếng động liền ngồi dậy theo bản năng, thấy người đi vào là Bạch Tuyết Lam liền thở dài một hơi, hỏi: “Ai gọi điện tới vậy? Nhận điện mà lâu thế.”
Lúc tới, bước chân Bạch Tuyết Lam rất nặng nề, lúc này, bước chân hắn lại nhẹ đến bất ngờ, bước từng bước như đang đứng trên mây, nhẹ nhàng phù phiếm.
Tựa hồ đang tới gần giấc mơ tươi đẹp mà hắn đã khát vọng cả đời.
Chỉ là, khoảng thời gian ngăn cách đó luôn bất định, chợt xa chợt gần, có đôi khi cho rằng rất xa, nhưng thoáng cái đã đến gần, gần như dán chặt vào trái tim. Nhưng khi hắn cho rằng giấc mộng đó đã dán chặt lên tim, nhìn rõ giấc mộng đó như thủy tinh trong suốt, nhìn không sót thứ gì, vậy mà bỗng nhiên nhận ra, chẳng phải thứ gì cũng trong suốt.
Luôn có một lớp sương mù mập mờ.
Không bao giờ nhìn rõ được tường tận.
Muốn đến gần một bước đều vô cùng gian nan.
Rất vất vả, hắn đi tới bên giường, ngồi xuống mép giường như thường lệ, giơ tay xoa trán Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói: “Anh đã kiểm tra nhiệt độ bao nhiêu lần rồi, em cũng đã nói với anh cả vạn lần rồi, không sốt mà.”
Bạch Tuyết Lam tươi cười, hỏi y, “Hôm qua em gặp Lâm Kỳ Tuấn?”
Ngữ khí an bình giống như hỏi thời tiết hôm nay đẹp hay xấu, nhưng Tuyên Hoài Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo không một lý do, rùng mình một cái.
Tác giả :
Phong Lộng