Vương Phi Trở Về
Chương 22: Chờ đợi kết cuộc
Xe ngựa dừng bên ngoài Phong Hỏa trạch, thỉnh thoảng gặp phải người của Mục Phong quốc, nhưng Tây Linh quân đều vờ như không thấy, họ đương nhiên cũng không dám đến tra hỏi, trên đường về, Nhạn Sơ nóng lòng thôi thúc lên đường, rất ít nghỉ ngơi, cũng may con ngựa đó không phải là chủng loại bình thường, tốc độ nhất nhanh.
Nhạn Sơ ngồi trong xe, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tâm thần hơi bất định.
“Đang lo lắng cho ta sao?”
Nhạn Sơ quay mặt, thấy hắn vẫn ngồi ngay ngắn trước mặt, hai mắt nhắm lại, vì trong người trúng Hỏa độc nên sắc mặt tuy vẫn trắng xanh như cũ, nhưng trên môi đã có vài phần huyết sắc, giống như một đốm pháo hoa xuất hiện trong không trung.
Đồng hành cùng hắn, hắn đi theo để cứu người, sự tình hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, nhặt lại được mạng ở Phong Hỏa trạch, chứng thực lợi ích mà giao dịch đem lại cho nàng, nhưng hắn thật sự không giống người đem tính mạng ra làm những chuyện như vậy.
“Hỏa độc của Diễm mạch không phải chuyện nhỏ, Tây Linh quân tu vi có cao đi nữa cũng chỉ có thể tạm thời áp chế nó.” Thần sắc Nhạn Sơ phức tạp, “Không biết tôi có nói sai không?”
Tây Linh quân gật đầu: “Nàng nhìn ra rồi.”
Nhạn Sơ cắn môi nói: “Tôi kiến thức nông cạn, chỉ nhìn ra được chút ít.”
“Đương nhiên.” Tây Linh quân nói, “Ta cố ý để nàng nhìn ra đó.”
Không khí trong xe đột nhiên trở lạnh, người trước mặt lạnh, lời nói cũng lạnh, Nhạn Sơ chứng thực được mình kiến thức nông cạn, nhưng không biết nên giận hay nên cảm kích.
Tây Linh quân vờ như không thấy, vỗ vỗ tay nàng an ủi: “Ta không sao.”
Nhạn Sơ lập tức rụt tay về: “Tây Linh quân yên tâm, đã là giao dịch thì tôi sẽ không áy náy đâu.”
Tây Linh quân nói: “Không sai, nàng có thể đi rồi.”
Nhạn Sơ nói: “Ngài biết rõ những lúc như vậy tôi sẽ không đi mà.”
“Ừ, ta biết.”
…
“Nàng sẽ không vong ơn phụ nghĩa.” Tây Linh quân nói, “Dù gì ta cũng đã cứu mạng nàng, sẽ cho nàng cho hội báo đáp.”
“Đây là ỷ có ơn đòi báo đáp?”
“Ta thường làm những chuyện như vậy.”
Lời nói vô tình bị hắn dẫn dắt, Nhạn Sơ tức giận: “Bây giơ tôi chỉ e là không báo đáp nổi ngài.”
Tây Linh quân nói: “Muốn báo đáp cũng không khó.”
Thấy hắn cúi người muốn tiến tới, Nhạn Sơ vô thức lùi lại.
Tây Linh quân sắc mặt không đổi đưa tay trái sang: “Độ cho ta chút chân khí, không cần quá nhiều, không cần quá nhnah, giúp ta áp chế Hỏa độc.”
Biết lại bị hắn đùa cợt, Nhạn Sơ mặt đỏ tận mang tai, độ chân khí gì chứ, chút chân khí này của nàng vốn không hề có tác dụng, nhưng hắn lại nói ra vẻ vô cùng chính đáng, khiến nàng không có lý do cự tuyệt, chỉ đành giữ lấy tay hắn, giả vờ không để tâm hỏi: “Vĩnh hằng chi gian thông đến Ngũ quốc, sao Tây Linh quân không dùng thuật Di chuyển không gian trở về?”
“Đạo pháp cũng là do người tạo ra để làm những điều người thường không thể chứ không phải là vạn năng.” Tây Linh quân nhắm mắt, “Thuật Di chuyển không gian cũng có quy luật, bây giờ ta thân trúng Hỏa độc, công lực bị khống chế, càng không thể tùy tiện sử dụng.”
Nhạn Sơ nói “Thì ra là vậy”, rồi hai người không nói thêm gì nữa.
Ngón tay thon dài đôi lúc lại trở nóng, lòng bàn tay phát ra sắc xanh nhạt, đó là Hỏa độc đang hoành hành.
Bên ngoài xe lúc gió lúc mưa, không biết đi theo con đường nào, Nhạn Sơ không còn tâm trạng để ý, chỉ cảm thấy tư thế này vô cùng mất tự nhiên, vừa rồi giận hắn đùa cợt, bây giờ lại cưỡi hổ khó xuống, bàn tay Nhạn Sơ đang nắm kia giống như một củ khoai nóng, muốn vứt đi nhưng lại sợ bị hắn trêu chọc, nàng chỉ đành giả vờ trấn tĩnh, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trong lúc phiền não ngượng ngùng, nhạn Sơ nghĩ hắn vì cứu mình nên mới ra nông nỗi này, bất giác vứt bỏ tức giận qua một bên, lại nghĩ người ngoài chắc không biết đường đường là Vĩnh hằng chi chủ thật ra lại là một người đáng ghét như vậy, nàng lại thấy buồn cười.
Một lúc lâu không có động tĩnh, nàng âm thầm đưa mắt liếc nhìn sang, chắc chắn hắn đã ngủ rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm muốn đặt tay xuống.
Trong lúc hành động, bàn tay kia tự nhiên xoay lại, giữ chặt lấy tay nàng. Nhạn Sơ ngước mắt nhìn, thấy hắn đang dựa vào thành xe, vẫn là bộ dạng ngủ say, trong ánh sáng dịu nhẹ của minh châu trên đỉnh đầu, vẫn là đường nét lạnh lùng đó.
Hai người không hề xa lạ, thậm chí đã từng làm những chuyện thân mật hơn nữa, nhưng lúc đó biết rõ là giao dịch, hoàn toàn khác với hiện giờ, cảm giác này quá nguy hiểm, khiến người ta cam lòng tin tưởng, giống như lúc xưa tin tưởng Tiêu Tề, cái giá khiến nàng không gánh nổi.
Nhạn Sơ thử muốn hất ra, nhưng bàn tay kia vẫn không hề động đậy.
“Sắp mưa rồi, vết thương cũ có đau không?”
Nhạn Sơ ngẩn ra, rồi lại cúi đầu nói: “Cũng ổn.”
Đường đi mệt nhọc, tìm kiếm không ngừng nghỉ trong Phong Hỏa trạch mấy ngày, còn bị hoảng sợ một phen, nay lại lo lắng cho Hỏa độc trên người hắn, Nhạn Sơ chưa từng được ngơi nghỉ, vừa bớt căng thẳng nàng liền không chịu được nữa, theo xe ngựa lắc lư mà thiếp đi.
Trong giấc mơ, lá phong đỏ khắp núi, giữa lá đỏ, người đó đi xa dần, áo bào lam nhạt dần dần biến mất.
Còn nàng, đang loạng choạng gắng sức đuổi theo bóng dáng đó.
Tình cảm không biết đến từ đâu, sự hoảng sợ, sự đau lòng, còn có tuyệt vọng không nói rõ được, tất cả tuôn trào như sóng dữ, khiến tim nàng dần dần nghẹn lại.
“Tại sao?”
“Rời khỏi Việt gia, bằng không sẽ không gặp lại.”
Dưới lá phong ở xa xa, một nữ nhân đang chờ, hắn đi thẳng về phía đó không hề quay đầu.
Hoàn toàn khác so với lúc chính mắt nhìn thấy Tiêu Tề chọn cứu Lưu Vũ, tim đau như bị xé rách, dường như sắp mất đi tất cả, nàng loạng choạng dừng bước, trơ mắt nhìn hai người đi xa.
“Chàng đứng lại, nếu không ta nhất định sẽ giết cô ta!”
“Phụng Kỳ!”
Nhạn Sơ bừng mở mắt, đối diện là một đôi mắt đen dịu dàng.
Y phục lỏng lẻo, lam bào nửa hở lộ ra nội y trắng như tuyết, trong ngực ám hương tản mát, thoải mái khiến người ta không muốn rời đi. Thì ra không biết từ lúc nào cả người nàng đã nằm trong lòng hắn, đầu đang gối lên cánh tay hắn, đôi tay còn níu chặt lấy vạt áo trước của hắn, tư thế vô cùng thân mật.
Hắn cũng không giận, cứ vậy mà ôm nàng mặc nàng huơ loạn tay chân.
“Nằm mơ à?” Có lẽ là nhìn lầm, nhưng cánh môi mỏng kia hình như nhẹ cong lên.
Trán đầy mồ hôi, hơi thở bất ổn, Nhạn Sơ không biết tại sao đột nhiên lại có giấc mơ vừa rồi, nàng hoảng hốt rời khỏi ngực hắn, vén rèm nhìn ra cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ rất lâu, bên ngoài sắc trời đã dần tối, mây đen cuồn cuộn từng tầng, gió Tây thổi vào chiếc rèm, hàn khí nặng nề chui vào trong xe.
Giấc mơ kỳ quái, trong mơ gọi ra cái tên đó càng không thể nào tưởng tượng được, cũng không biết có nói mớ không, Nhạn Sơ do dự nhìn về phía hắn, thấy thần tình hắn vẫn thâm sâu khó lường như cũ, hắn cũng không thèm động tay, cứ để mặc y phục không chỉnh tề mà ngồi dậy, khiến không khí trong xe vô cùng ám muội.
Nhạn Sơ chầm chậm nói: “Tôi… ngủ không được đẹp lắm, đã mạo phạm nhiều.”
Tây Linh quân nói: “Ta biết.”
Hắn dường như chỉ tùy tiện đáp một câu, nhưng Nhạn Sơ lại nghĩ đến tình cảnh dịu dàng quyến rũ của hai lần giao dịch kia, nàng càng ngượng ngùng hơn, đứng dậy mở cửa xe nói: “Dừng xe đi, tôi đi tìm chút gì ăn.”
Tây Linh quân không ngăn cản: “Nàng biết đây là đâu sao?”
“Đây là…”
“Bạch Chí nguyên.”
“Sao lại đến Bạch Chí nguyên?” Nhạn Sơ thất thanh.
Tây Linh quân nói: “Vừa rồi ta đi tìm mấy vị thuốc.”
Nhạn Sơ vui mừng: “Hỏa độc được giải rồi sao?”
Tây Linh quân nói: “Không thể giải Hỏa độc, nhưng có thể khống chế Hàn độc trên người nàng.”
Sắc mặt Nhạn Sơ trầm đi: “Tây Linh quân thân trúng Hỏa độc mà còn nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này, thật là không sáng suốt!”
Đối diện với sự mạo phạm của nàng, Tây Linh quân không giận, tiện tay đưa một cái hộp nhỏ cho nàng, Nhạn Sơ ngập ngừng đón lấy mở ra xem, chỉ thấy bên trong có đựng nửa hộp bánh, tỏa ra mùi vị ngọt ngào nhẹ nhàng mà quen thuộc.
“Bánh hoa đào?” Nhạn Sơ kinh ngạc, làm sao hắn biết nàng thích ăn Bánh hoa đào?
Tây Linh quân lấy một miếng bánh đưa đến bên môi nàng.
Nhạn Sơ nghiêng mặt: “Tôi không đói.”
Hắn cúi đầu ho nhẹ.
Trong xe có khí nóng lan tỏa, Nhạn Sơ phát giác điều dị thường, nàng không để tâm gì nữa, vội sờ trán hắn: “Ngài sao rồi?”
Lập tức một miếng bánh bị đút vào miệng.
“Nàng xem, nàng để tâm đến ta.” Hắn vô cùng vừa ý. Cho dù quên đi chuyện trước kia, nhưng trong mơ nàng vẫn gọi tên hắn, nàng hận hắn, chọc giận hắn, báo thù hắn, nhưng cũng vĩnh viễn không quên được hắn.
Nhạn Sơ vô cùng tức giận, muốn phun miếng bánh ra nhưng bị hắn giữ chặt lấy cằm không buông.
“Để tâm đến ta, rất tốt.” Trong lời nói có sự dịu dàng trầm tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt đó, Nhạn Sơ dần dần không giãy dụa nữa, nàng không tự chủ mà nhẹ nhàng nuốt xuống, chỉ cảm thấy miếng bánh đó mềm xốp vô cùng, mùi vị ngọt ngào từ đầu lưỡi thấm vào tận trong lòng, cay đắng tủi nhục dường như đã nhạt đi rất nhiều.
Hắn buông nàng ra: “Chỉ có thể để tâm đến ta thôi, nàng hãy nhớ lấy.”
Hiếm khi lộ ra sự dịu dàng, nhưng chưa tới hai câu đã lại trở thành cảnh cáo, hắn quen với việc khống chế, dịu dàng không hề thích hợp với hắn.
Nhạn Sơ không nhịn được mà cười thầm.
Ánh mắt xinh đẹp rực lên tia sáng, lòng Tây Linh quân khẽ động, hắn chầm chậm cúi xuống mặt nàng, lúc này xe ngựa bỗng dừng lại.
“Trên xe là ai, làm nghề gì!”
“Ra đây ra đây!”
Bên ngoài truyền đến tiếng quát mắng, có người dùng binh khí gõ vào thành xe.
Kiểm tra của quan ải? Nhạn Sơ vô cùng ngạc nhiên, trên xe rõ ràng có treo kí hiệu của Vĩnh hằng chi gian, lẽ nào những thủ vệ này không thấy hay sao mà dám chặn lại?
Thần sắc Tây Linh quân không đổi, hắn đưa tay vén một nửa rèm xe.
Mượn thân hình hắn che lại, Nhạn Sơ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người chặn xe là một Tướng quân giữ thành của Mục Phong quốc, mặc khôi giáp đặc chế của Mục Phong quốc, vẻ mặt kiêu ngạo, đối với Vĩnh hằng chi gian vô cùng bất kính.
“Trên xe là ai?”
“Vĩnh hằng chi chủ.”
Nghe giọng nói từ trong xe, nhìn rõ hình dáng người trong xe, các thủ vệ lập tức im bặt. Tướng quân giữ thành kia cũng ngẩn ra, khí thế bất giác bớt đi vài phần: “Tướng quân có lệnh, bất kỳ ai qua lại cũng phải tra xét, Vĩnh hằng chi gian cũng không ngoại lệ…” Bỗng thấy trong đôi mắt đen kia vụt qua tia sát khí, hắn bất giác lùi về phía sau vài bước, một lúc sau mới từ từ nói, “Không ngờ… là Tây Linh quân giá đáo, có chỗ mạo phạm, mong Tây Linh quân… đừng chê trách.”
Lệnh của Tướng quân? Nhạn Sơ có thể đoán được nguyên do, lúc trước Phủ Liêm Uyển Ngọc vì muốn hại nàng, mượn danh nghĩa của Vĩnh hằng chi gian lấy ấn tín của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, phủ Tướng quân từng phái người tra hỏi, Tây Linh quân đã xử trí hai nha hoàn của Phủ Liêm Uyển Ngọc, xem ra Tướng quân không vừa lòng với kết quả này, vì vậy mà cũng không khách sáo với Vĩnh hằng chi gian nữa, Vĩnh hằng chi gian dù có lợi hại cũng không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài, chỉ là một Đạo môn mà thôi, không cần phải sợ.
Sau khi hiểu ra, Nhạn Sơ nhìn sang Tây Linh quân.
Đế vương đỉnh đỉnh đại danh sau khi bỏ đi quyền lực thì trong mắt kẻ có quyền đã không còn đáng sợ nữa, nay gặp phải sự công nhiên khiêu khích của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, chuyện này mà truyền ra thì đối với địa vị của Vĩnh hằng chi gian có ảnh hưởng không nhỏ.
Tây Linh quân nhìn Tướng quân giữ thành kia rồi mỉm cười: “Đã xem rồi thì có thể cho đi được chưa?”
Không biết tại sao Nhạn Sơ lại thấy hơi hoảng sợ.
Trong ấn tượng hắn rất ít khi cười, càng không bao giờ cười dịu dàng như vậy, đó là vô cùng tức giận mà cười thì đúng hơn, nhưng lại không nhìn ra chút giận giữ nào, lẽ nào hắn quả thật đã xem thường những chuyện này nên không để tâm nữa?
Tướng quân kia thở phào một hơi, đâu dám tiếp tục làm khó, hắn vội nói: “Đương nhiên, mời Tây Linh quân.”
Hắn vẫy tay ra hiệu cho bộ hạ nhường đường, xe ngựa chầm chậm vượt qua quan ải, tiếp tục tiến về phía trước.
Tây Linh quân buông rèm, thần tình đã khôi phục bình tĩnh, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Trên đường đi Tây Linh quân không có gì dị thường, không hề nhìn ra hiện tượng trúng Hỏa độc, xe chạy nhanh, lại thêm dị pháp của Đạo môn nên chỉ mấy ngày hai người đã về đến Vĩnh hằng chi gian.
Chủ nhân xuất thân từ Băng quốc thích lạnh, khí hậu của Vĩnh hằng chi gian càng lạnh hơn bên ngoài, trên cây cỏ kết một tầng hoa sương mỏng, tiếng nước chảy cũng nhỏ đi nhiều, chắc là đã có chỗ đóng băng.
Tây Linh quân không bảo nàng đi theo mà vội vàng về Dịch viên, Nhạn Sơ cũng đi nuôi hoa trước.
Trong động tuyết, lá biếc vẫn đứng thẳng như cũ, bừng bừng sức sống, nhưng do chậm trễ quá nhiều ngày không kịp thời cho uống máu, hoa đã dừng sinh trưởng, nụ hoa không khác với lúc trước là mấy, Nhạn Sơ vội vàng cho uống máu rồi rời đi.
Trên tường của Dịch viên, lá đỏ như lửa.
Phong lăng, Dịch viên, hắn trong mơ, sự mê luyến không hề có lý do của nàng đối với lá phong… Rốt cuộc hai người từng có quan hệ thế nào?
Nhạn Sơ dừng bước, bất tri bất giác tay nàng bắt đầu run rẩy.
“Nhạn Sơ cô nương đến rồi.” Lam sứ giả đang chờ ngoài cửa, dường như đã sớm liệu được nàng sẽ đến đây, “Dịch chủ đang liệu thương, bảo tôi tiễn cô nương về trước.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Nhạn Sơ sực tỉnh, nàng không kiên trì mà chỉ đáp tạ rồi theo hắn ra cửa lớn của Vĩnh hằng chi gian.
Tận mắt thấy nàng rời đi, Lam sứ giả thu lại nụ cười bước nhanh trở lại Dịch viên, bên ngoài sớm đã có mấy bạch y sứ giả đứng chờ, hắn dừng lại dặn dò: “Chuyện Dịch chủ bị thương không thể truyền ra ngoài, ta đi lấy Ngưng tuyết thạch.”
Chờ chúng nhân đáp lời, Lam sứ giả một mình đi về Dịch nhai, ai ngờ vừa qua khỏi hòn đá lớn thì đã thấy trên Dịch nhai có một người đang đứng, rõ ràng là cố ý chờ ở đây.
“Nhạn Sơ tự ý quay lại, xin tạ lỗi với Lam sứ giả trước.” Nhạn Sơ cười xin lỗi, cúi người hành lễ với hắn.
Lam Sứ giả vội tránh ra: “Cô nương làm vậy…”
“Muốn xin Lam sứ giả một lời nói thật.” Nhạn Sơ nói, “Hỏa độc của Phong Hỏa trạch người Diễm quốc chưa chắc có thể hóa giải, huống hồ Tây Linh quân là thể chất Băng quốc, Nhạn Sơ vẫn chưa hồ đồ đến vậy.”
Lam sứ giả ngập ngừng trong chốc lát rồi nói: “Cô nương băng tuyết thông minh, việc đã đến nước này tôi cũng không giấu được cô nương nữa, trước đó Hỏa độc chỉ bị Dịch chủ dùng pháp lực cả đời miễn cưỡng áp chế, bây giờ đã khó lòng chống cự, Ngưng tuyết thạch có lẽ có thể hóa giải nhất thời, nhưng rốt cuộc có thể áp chế được bao lâu thì ngay cả tôi cũng không biết.”
Nhạn Sơ trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Còn cách cứu không?”
Lam sứ giả đáp: “Hỏa linh của Diễm quốc.”
Nhạn Sơ lạnh người nhìn thẳng vào hắn.
Lam Sứ giả than nhẹ: “Trên Hoàng ấn có chín ngọn Hỏa linh, liên quan đến mệnh mạch của Diễm quốc, Diễm hoàng không thể nào dễ dàng mang tặng, huống hồ Vĩnh hằng chi gian cũng sẽ không cầu xin ngài ấy.”
Vĩnh hằng chi gian, sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong Đạo môn của Ngũ linh giới, khiến vô số người tôn kính, cũng khiến không ít người úy kị, nếu tin tức Tây Linh quân trúng Hỏa độc truyền ra, hậu quả rất khó dự liệu, chuyện này liên quan đến vận mệnh của Vĩnh hằng chi gian.
Một thị nữ vội vàng đi tới, sắc mặt hoảng hốt, nàng thấp giọng nói vài câu bên tai Lam sứ giả, thần tình Lam sứ giả càng nặng nề hơn, lập tức bỏ mặc Nhạn Sơ rồi theo con đường mòn đến động tuyết lấy Ngưng tuyết thạch.
Khắp Diễm quốc có vô số núi tuyết, nhưng chỉ có Tản Bạch sơn là gần Kinh thành nhất, trên đỉnh Tản Bạch sơn quanh năm tuyết phủ, đi lại vô cùng khó khăn, Nhạn Sơ lên đỉnh núi tìm một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một hang động ẩn mật trên sườn núi.
Trong động hơi lạnh bao phủ, dưới đất và trên tường đều đóng một tầng băng mỏng, là nơi tốt để Nhất diệp hoa sinh trưởng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Nhạn Sơ tìm đến đây.
Nhiều hang động thông với nhau, lớn nhỏ không biết có bao nhiêu cái, ở ngoài cùng là động chính, trên đỉnh có khảm mấy viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng chiếu vào một cái chậu ngọc tinh xảo ở giữa, trong chậu, một phiến lá xanh trong suốt nhô cao, giữa lá nở ra một bông hoa màu lam nhạt.
Hoa không to, chín cánh hoa mỏng đến mức gần như trong suốt, mang theo sắc sương hiếm thấy, đầu lá còn dính mấy viên băng lung linh. “Ngạc nhiên không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này Nhạn Sơ mới sực tỉnh, chỉ thấy Tiêu Viêm ngồi nghiêng nghiêng trên thềm đá trước mặt, cổ tay rỉ máu, máu nhỏ tí tách vào trong bình sứ, bên cạnh hắn đã đặt bốn năm bình đầy máu như vậy, vì máu của hắn mang Tà hỏa linh khí nên không hề đông lại, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Vì trả ơn sao?” Tiêu Viêm nhẹ giọng nói, “Nhưng cô cũng nợ ta đó, lẽ nào ta chưa từng cứu cô sao, sư phụ?”
“Ta… biết, xin lỗi.”
“Vậy cô không thể dùng cách từ bỏ thỉnh cầu này để báo đáp ta sao?”
Nhạn Sơ im lặng.
“Xem ra trong lòng cô, ta không quan trọng bằng hắn rồi.” Tiêu Viêm cười, giọng điệu khôi phục vẻ tà ác, “Ta cứu cô chỉ vì ta có hứng thú, cô có thể lấy được Tà hỏa linh hay không quyết định nằm ở chỗ cô có khơi gợi được hứng thú của ta không.”
Nhạn Sơ kéo thắt lưng.
Từng tầng từng tầng y phục rơi xuống, như một bông hoa lê nở rộ, cuối cùng, thân thể không còn gì che đậy nữa, da thịt trắng như tuyết hoàn toàn hiển lộ, khẽ run rẩy trong hàn khí ùa đến.
Tiêu Viêm chống cằm cười nhìn nàng: “Sư phụ, cô đánh giá cao mình rồi.”
“Ngươi từng trải quá nhiều, ta không biết thế nào mới có thể khiến ngươi hứng thú.” Nhạn Sơ thấp giọng, “Nhưng sư phụ trèo lên giường của đồ đệ, đây chắc là lần đầu tiên ở Diễm quốc.”
“Loạn luân, một tình cảm kích thích.” Tiêu Viêm đưa tay kéo cằm nàng, “Biết ta là một người xuất ngôn phản ngữ mà cô vẫn chịu tin sao?”
Nhạn Sơ nói: “Ta buộc phải thử.”
“Quyết định rồi sao?” Tiêu Viêm nói. “Nếu ta nói hắn không cần thì cô tin ta hay tin hắn?”
Nhạn Sơ không đáp: “Ai cũng biết thể chất Băng quốc trúng Hỏa độc thì sẽ chí mạng, không phải sao? Ta không thể mạo hiểm.”
Tiêu Viêm buông cằm nàng, ngón tay trượt qua má nàng, bỗng nhiên hắn kéo mạnh một sợi tóc của nàng.
“Sư phụ, cô thật nhẫn tâm, dùng tự do của đồ nhi để cứu kẻ khác.”
Nhạn Sơ cụp mắt: “Bớt đi một ngọn Tà hỏa linh ngươi cũng đâu có chết, không phải sao?”
“Cô vẫn còn cơ hội.” Tiêu Viêm nghiêng người, kéo tay nàng đặt lên mặt, “Không trả ơn cũng không báo thù, chờ hoa kết quả rồi, ta có thể rời khỏi nơi này, đưa cô đi khắp Ngũ linh giới, dùng thời gian hữu hạn này để tặng cô một kiếp vui vẻ, lẽ nào như vậy không tốt sao?”
Nói dối hay lời hứa? Khó lòng phân biện, chỉ có cảm xúc trong bàn tay là vô cùng chân thực.
Họ là một đôi sư đồ không ra gì, thật buồn cười, nhưng thật sự lại không muốn rời xa đối phương, hắn bị luân hồi khống chế, nàng bị vận mệnh trêu đùa, quan trọng hơn là hắn hiểu nàng, nhưng khác với Tây Linh quân, nàng không hề che giấu mà chia sẻ niềm vui báo thù với hắn, còn hắn thì tuyệt đối không lộ ra chút chán ghét khinh bỉ, hắn quái dị, nàng ác độc, đúng như lời hắn nói, vì họ là cùng một loại người.
Nhạn Sơ rụt tay: “Xin lỗi.”
Hàng mi dài nhấc lên, Tiêu Viêm buông nàng ra: “Hận và yêu thật là một thứ kỳ quái, bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì hắn, cô yêu hắn rồi sao?”
Nhạn Sơ ngẩn ra rồi lắc đầu: “Không có.”
“Như ý cô rồi đó, bảo quản máu của ta nhé.” Tiêu Viêm đứng dậy ưu nhã bước xuống thềm đá, đi được vài bước lại dừng, nhìn bông hoa màu xanh trong chậu lẩm bẩm. “Nó sắp kết quả rồi đó.”
Cuối cùng tiếng bước chân biến mất.
Đôi chân bị lạnh đến tê liệt, Nhạn Sơ vịn vào thềm đá, gần như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể từ từ bò dậy, chậm rãi mặc y phục.
Dùng thời gian hữu hạn này, tặng cô một kiếp vui vẻ.
Xin lỗi.
Vĩnh hằng chi gian vừa trút xuống một trận mưa lớn, Dịch nhai được gột rửa sạch sẽ, mưa qua nắng đến, mây trắng như bông bị gió kéo đi, vô cùng đẹp đẽ, hai bóng người đứng bên vách núi, cả hai đều quay mặt ra ngoài, dường như đang thưởng thức phong cảnh sau cơn mưa, hắc y và lam bào phấp phới trong gió.
Tiêu Viêm nói: “Là ngươi đem thạch tháp và Tử chi dời vào chỗ sâu nhất của Phong Hỏa trạch, ta tưởng ngươi muốn tính kế cô ấy, không ngờ là ngươi đang tính kế ta.”
Thân trúng Hỏa độc, sắc mặt vẫn tái xanh, Tây Linh quân chắp tay sau lưng, bình tĩnh nghe hắn nói hết, cuối cùng chỉ khẽ cong khóe môi.
Tiêu Viêm nói: “Tu vi của ngươi không tệ, Hỏa độc cỏn con vốn không làm gì được ngươi, ngươi muốn đối phó với ta thì có thể dùng cách trực tiếp hơn.”
Tây Linh quân đáp: “Vĩnh hằng chi gian không ra tay với bất kỳ người nào bên ngoài, ta tuân thủ quy tắc.”
Tiêu Viêm kỳ quái: “Ngươi không quan tâm chuyện bên ngoài tại sao còn đối phó với ta?”
“Vì thời cơ đến rồi.” Tây Linh quân dừng một lúc, “Ngươi cũng có thể lý giải rằng, là vì nàng.”
“Chỉ vì đố kỵ mà báo thù sao? Sự báo thù của ngươi quả nhiên rất đáng sợ.” Tiêu Viêm đưa tay chạm vào mây khói bay ngang, cất giọng than, “Ngươi quá xấu xa rồi, xấu đến mức khiến người ta ghét bỏ, rõ ràng là muốn đối phó với ta mà lại dùng cách bỉ ổi như vậy.”
“Nhập cuộc rồi thì không còn hai chữ Bỉ ổi.” Tây Linh quân nói, “Người ngộ được là người ngoài cuộc, đạo ta tu là Dịch chi đạo.”
“Ngươi nắm chắc vậy sao, biết ta nhất định đồng ý với cô ấy sao?”
“Ngươi đã đến rồi.”
“Tự do đối với ta vốn là một thứ xa xỉ, từ bỏ nó không quá khó, ta quyết định từ bỏ tự do của ta để đến chơi với ngươi ván cờ này.” Tiêu Viêm dừng lại, hắn vô cùng khó hiểu, “Nhưng ngươi muốn có được thứ gì? Thiên hạ này ngươi cũng từng có được rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Tây Linh quân lại cười nhạt: “Thu lại sự hiếu kỳ của ngươi, ngươi quên khuyến cáo của ta rồi.”
Tiêu Viêm nói: “Ta đến là vì ta muốn nhìn thấy kết cuộc.”
“Vậy thì ngươi sẽ thất vọng.” Nụ cười lộ vẻ kỳ dị, Tây Linh quân lại nhìn ra ngoài, thân hình bị mây khói cuồn cuộn kéo đến bao phủ, “Vì không có kết cuộc.”
Nhạn Sơ ngồi trong xe, ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, tâm thần hơi bất định.
“Đang lo lắng cho ta sao?”
Nhạn Sơ quay mặt, thấy hắn vẫn ngồi ngay ngắn trước mặt, hai mắt nhắm lại, vì trong người trúng Hỏa độc nên sắc mặt tuy vẫn trắng xanh như cũ, nhưng trên môi đã có vài phần huyết sắc, giống như một đốm pháo hoa xuất hiện trong không trung.
Đồng hành cùng hắn, hắn đi theo để cứu người, sự tình hoàn toàn không nằm trong kế hoạch, nhặt lại được mạng ở Phong Hỏa trạch, chứng thực lợi ích mà giao dịch đem lại cho nàng, nhưng hắn thật sự không giống người đem tính mạng ra làm những chuyện như vậy.
“Hỏa độc của Diễm mạch không phải chuyện nhỏ, Tây Linh quân tu vi có cao đi nữa cũng chỉ có thể tạm thời áp chế nó.” Thần sắc Nhạn Sơ phức tạp, “Không biết tôi có nói sai không?”
Tây Linh quân gật đầu: “Nàng nhìn ra rồi.”
Nhạn Sơ cắn môi nói: “Tôi kiến thức nông cạn, chỉ nhìn ra được chút ít.”
“Đương nhiên.” Tây Linh quân nói, “Ta cố ý để nàng nhìn ra đó.”
Không khí trong xe đột nhiên trở lạnh, người trước mặt lạnh, lời nói cũng lạnh, Nhạn Sơ chứng thực được mình kiến thức nông cạn, nhưng không biết nên giận hay nên cảm kích.
Tây Linh quân vờ như không thấy, vỗ vỗ tay nàng an ủi: “Ta không sao.”
Nhạn Sơ lập tức rụt tay về: “Tây Linh quân yên tâm, đã là giao dịch thì tôi sẽ không áy náy đâu.”
Tây Linh quân nói: “Không sai, nàng có thể đi rồi.”
Nhạn Sơ nói: “Ngài biết rõ những lúc như vậy tôi sẽ không đi mà.”
“Ừ, ta biết.”
…
“Nàng sẽ không vong ơn phụ nghĩa.” Tây Linh quân nói, “Dù gì ta cũng đã cứu mạng nàng, sẽ cho nàng cho hội báo đáp.”
“Đây là ỷ có ơn đòi báo đáp?”
“Ta thường làm những chuyện như vậy.”
Lời nói vô tình bị hắn dẫn dắt, Nhạn Sơ tức giận: “Bây giơ tôi chỉ e là không báo đáp nổi ngài.”
Tây Linh quân nói: “Muốn báo đáp cũng không khó.”
Thấy hắn cúi người muốn tiến tới, Nhạn Sơ vô thức lùi lại.
Tây Linh quân sắc mặt không đổi đưa tay trái sang: “Độ cho ta chút chân khí, không cần quá nhiều, không cần quá nhnah, giúp ta áp chế Hỏa độc.”
Biết lại bị hắn đùa cợt, Nhạn Sơ mặt đỏ tận mang tai, độ chân khí gì chứ, chút chân khí này của nàng vốn không hề có tác dụng, nhưng hắn lại nói ra vẻ vô cùng chính đáng, khiến nàng không có lý do cự tuyệt, chỉ đành giữ lấy tay hắn, giả vờ không để tâm hỏi: “Vĩnh hằng chi gian thông đến Ngũ quốc, sao Tây Linh quân không dùng thuật Di chuyển không gian trở về?”
“Đạo pháp cũng là do người tạo ra để làm những điều người thường không thể chứ không phải là vạn năng.” Tây Linh quân nhắm mắt, “Thuật Di chuyển không gian cũng có quy luật, bây giờ ta thân trúng Hỏa độc, công lực bị khống chế, càng không thể tùy tiện sử dụng.”
Nhạn Sơ nói “Thì ra là vậy”, rồi hai người không nói thêm gì nữa.
Ngón tay thon dài đôi lúc lại trở nóng, lòng bàn tay phát ra sắc xanh nhạt, đó là Hỏa độc đang hoành hành.
Bên ngoài xe lúc gió lúc mưa, không biết đi theo con đường nào, Nhạn Sơ không còn tâm trạng để ý, chỉ cảm thấy tư thế này vô cùng mất tự nhiên, vừa rồi giận hắn đùa cợt, bây giờ lại cưỡi hổ khó xuống, bàn tay Nhạn Sơ đang nắm kia giống như một củ khoai nóng, muốn vứt đi nhưng lại sợ bị hắn trêu chọc, nàng chỉ đành giả vờ trấn tĩnh, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trong lúc phiền não ngượng ngùng, nhạn Sơ nghĩ hắn vì cứu mình nên mới ra nông nỗi này, bất giác vứt bỏ tức giận qua một bên, lại nghĩ người ngoài chắc không biết đường đường là Vĩnh hằng chi chủ thật ra lại là một người đáng ghét như vậy, nàng lại thấy buồn cười.
Một lúc lâu không có động tĩnh, nàng âm thầm đưa mắt liếc nhìn sang, chắc chắn hắn đã ngủ rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm muốn đặt tay xuống.
Trong lúc hành động, bàn tay kia tự nhiên xoay lại, giữ chặt lấy tay nàng. Nhạn Sơ ngước mắt nhìn, thấy hắn đang dựa vào thành xe, vẫn là bộ dạng ngủ say, trong ánh sáng dịu nhẹ của minh châu trên đỉnh đầu, vẫn là đường nét lạnh lùng đó.
Hai người không hề xa lạ, thậm chí đã từng làm những chuyện thân mật hơn nữa, nhưng lúc đó biết rõ là giao dịch, hoàn toàn khác với hiện giờ, cảm giác này quá nguy hiểm, khiến người ta cam lòng tin tưởng, giống như lúc xưa tin tưởng Tiêu Tề, cái giá khiến nàng không gánh nổi.
Nhạn Sơ thử muốn hất ra, nhưng bàn tay kia vẫn không hề động đậy.
“Sắp mưa rồi, vết thương cũ có đau không?”
Nhạn Sơ ngẩn ra, rồi lại cúi đầu nói: “Cũng ổn.”
Đường đi mệt nhọc, tìm kiếm không ngừng nghỉ trong Phong Hỏa trạch mấy ngày, còn bị hoảng sợ một phen, nay lại lo lắng cho Hỏa độc trên người hắn, Nhạn Sơ chưa từng được ngơi nghỉ, vừa bớt căng thẳng nàng liền không chịu được nữa, theo xe ngựa lắc lư mà thiếp đi.
Trong giấc mơ, lá phong đỏ khắp núi, giữa lá đỏ, người đó đi xa dần, áo bào lam nhạt dần dần biến mất.
Còn nàng, đang loạng choạng gắng sức đuổi theo bóng dáng đó.
Tình cảm không biết đến từ đâu, sự hoảng sợ, sự đau lòng, còn có tuyệt vọng không nói rõ được, tất cả tuôn trào như sóng dữ, khiến tim nàng dần dần nghẹn lại.
“Tại sao?”
“Rời khỏi Việt gia, bằng không sẽ không gặp lại.”
Dưới lá phong ở xa xa, một nữ nhân đang chờ, hắn đi thẳng về phía đó không hề quay đầu.
Hoàn toàn khác so với lúc chính mắt nhìn thấy Tiêu Tề chọn cứu Lưu Vũ, tim đau như bị xé rách, dường như sắp mất đi tất cả, nàng loạng choạng dừng bước, trơ mắt nhìn hai người đi xa.
“Chàng đứng lại, nếu không ta nhất định sẽ giết cô ta!”
“Phụng Kỳ!”
Nhạn Sơ bừng mở mắt, đối diện là một đôi mắt đen dịu dàng.
Y phục lỏng lẻo, lam bào nửa hở lộ ra nội y trắng như tuyết, trong ngực ám hương tản mát, thoải mái khiến người ta không muốn rời đi. Thì ra không biết từ lúc nào cả người nàng đã nằm trong lòng hắn, đầu đang gối lên cánh tay hắn, đôi tay còn níu chặt lấy vạt áo trước của hắn, tư thế vô cùng thân mật.
Hắn cũng không giận, cứ vậy mà ôm nàng mặc nàng huơ loạn tay chân.
“Nằm mơ à?” Có lẽ là nhìn lầm, nhưng cánh môi mỏng kia hình như nhẹ cong lên.
Trán đầy mồ hôi, hơi thở bất ổn, Nhạn Sơ không biết tại sao đột nhiên lại có giấc mơ vừa rồi, nàng hoảng hốt rời khỏi ngực hắn, vén rèm nhìn ra cửa sổ, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ rất lâu, bên ngoài sắc trời đã dần tối, mây đen cuồn cuộn từng tầng, gió Tây thổi vào chiếc rèm, hàn khí nặng nề chui vào trong xe.
Giấc mơ kỳ quái, trong mơ gọi ra cái tên đó càng không thể nào tưởng tượng được, cũng không biết có nói mớ không, Nhạn Sơ do dự nhìn về phía hắn, thấy thần tình hắn vẫn thâm sâu khó lường như cũ, hắn cũng không thèm động tay, cứ để mặc y phục không chỉnh tề mà ngồi dậy, khiến không khí trong xe vô cùng ám muội.
Nhạn Sơ chầm chậm nói: “Tôi… ngủ không được đẹp lắm, đã mạo phạm nhiều.”
Tây Linh quân nói: “Ta biết.”
Hắn dường như chỉ tùy tiện đáp một câu, nhưng Nhạn Sơ lại nghĩ đến tình cảnh dịu dàng quyến rũ của hai lần giao dịch kia, nàng càng ngượng ngùng hơn, đứng dậy mở cửa xe nói: “Dừng xe đi, tôi đi tìm chút gì ăn.”
Tây Linh quân không ngăn cản: “Nàng biết đây là đâu sao?”
“Đây là…”
“Bạch Chí nguyên.”
“Sao lại đến Bạch Chí nguyên?” Nhạn Sơ thất thanh.
Tây Linh quân nói: “Vừa rồi ta đi tìm mấy vị thuốc.”
Nhạn Sơ vui mừng: “Hỏa độc được giải rồi sao?”
Tây Linh quân nói: “Không thể giải Hỏa độc, nhưng có thể khống chế Hàn độc trên người nàng.”
Sắc mặt Nhạn Sơ trầm đi: “Tây Linh quân thân trúng Hỏa độc mà còn nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này, thật là không sáng suốt!”
Đối diện với sự mạo phạm của nàng, Tây Linh quân không giận, tiện tay đưa một cái hộp nhỏ cho nàng, Nhạn Sơ ngập ngừng đón lấy mở ra xem, chỉ thấy bên trong có đựng nửa hộp bánh, tỏa ra mùi vị ngọt ngào nhẹ nhàng mà quen thuộc.
“Bánh hoa đào?” Nhạn Sơ kinh ngạc, làm sao hắn biết nàng thích ăn Bánh hoa đào?
Tây Linh quân lấy một miếng bánh đưa đến bên môi nàng.
Nhạn Sơ nghiêng mặt: “Tôi không đói.”
Hắn cúi đầu ho nhẹ.
Trong xe có khí nóng lan tỏa, Nhạn Sơ phát giác điều dị thường, nàng không để tâm gì nữa, vội sờ trán hắn: “Ngài sao rồi?”
Lập tức một miếng bánh bị đút vào miệng.
“Nàng xem, nàng để tâm đến ta.” Hắn vô cùng vừa ý. Cho dù quên đi chuyện trước kia, nhưng trong mơ nàng vẫn gọi tên hắn, nàng hận hắn, chọc giận hắn, báo thù hắn, nhưng cũng vĩnh viễn không quên được hắn.
Nhạn Sơ vô cùng tức giận, muốn phun miếng bánh ra nhưng bị hắn giữ chặt lấy cằm không buông.
“Để tâm đến ta, rất tốt.” Trong lời nói có sự dịu dàng trầm tĩnh.
Nhìn vào đôi mắt đó, Nhạn Sơ dần dần không giãy dụa nữa, nàng không tự chủ mà nhẹ nhàng nuốt xuống, chỉ cảm thấy miếng bánh đó mềm xốp vô cùng, mùi vị ngọt ngào từ đầu lưỡi thấm vào tận trong lòng, cay đắng tủi nhục dường như đã nhạt đi rất nhiều.
Hắn buông nàng ra: “Chỉ có thể để tâm đến ta thôi, nàng hãy nhớ lấy.”
Hiếm khi lộ ra sự dịu dàng, nhưng chưa tới hai câu đã lại trở thành cảnh cáo, hắn quen với việc khống chế, dịu dàng không hề thích hợp với hắn.
Nhạn Sơ không nhịn được mà cười thầm.
Ánh mắt xinh đẹp rực lên tia sáng, lòng Tây Linh quân khẽ động, hắn chầm chậm cúi xuống mặt nàng, lúc này xe ngựa bỗng dừng lại.
“Trên xe là ai, làm nghề gì!”
“Ra đây ra đây!”
Bên ngoài truyền đến tiếng quát mắng, có người dùng binh khí gõ vào thành xe.
Kiểm tra của quan ải? Nhạn Sơ vô cùng ngạc nhiên, trên xe rõ ràng có treo kí hiệu của Vĩnh hằng chi gian, lẽ nào những thủ vệ này không thấy hay sao mà dám chặn lại?
Thần sắc Tây Linh quân không đổi, hắn đưa tay vén một nửa rèm xe.
Mượn thân hình hắn che lại, Nhạn Sơ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người chặn xe là một Tướng quân giữ thành của Mục Phong quốc, mặc khôi giáp đặc chế của Mục Phong quốc, vẻ mặt kiêu ngạo, đối với Vĩnh hằng chi gian vô cùng bất kính.
“Trên xe là ai?”
“Vĩnh hằng chi chủ.”
Nghe giọng nói từ trong xe, nhìn rõ hình dáng người trong xe, các thủ vệ lập tức im bặt. Tướng quân giữ thành kia cũng ngẩn ra, khí thế bất giác bớt đi vài phần: “Tướng quân có lệnh, bất kỳ ai qua lại cũng phải tra xét, Vĩnh hằng chi gian cũng không ngoại lệ…” Bỗng thấy trong đôi mắt đen kia vụt qua tia sát khí, hắn bất giác lùi về phía sau vài bước, một lúc sau mới từ từ nói, “Không ngờ… là Tây Linh quân giá đáo, có chỗ mạo phạm, mong Tây Linh quân… đừng chê trách.”
Lệnh của Tướng quân? Nhạn Sơ có thể đoán được nguyên do, lúc trước Phủ Liêm Uyển Ngọc vì muốn hại nàng, mượn danh nghĩa của Vĩnh hằng chi gian lấy ấn tín của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, phủ Tướng quân từng phái người tra hỏi, Tây Linh quân đã xử trí hai nha hoàn của Phủ Liêm Uyển Ngọc, xem ra Tướng quân không vừa lòng với kết quả này, vì vậy mà cũng không khách sáo với Vĩnh hằng chi gian nữa, Vĩnh hằng chi gian dù có lợi hại cũng không thể nhúng tay vào chuyện bên ngoài, chỉ là một Đạo môn mà thôi, không cần phải sợ.
Sau khi hiểu ra, Nhạn Sơ nhìn sang Tây Linh quân.
Đế vương đỉnh đỉnh đại danh sau khi bỏ đi quyền lực thì trong mắt kẻ có quyền đã không còn đáng sợ nữa, nay gặp phải sự công nhiên khiêu khích của phủ Tướng quân Mục Phong quốc, chuyện này mà truyền ra thì đối với địa vị của Vĩnh hằng chi gian có ảnh hưởng không nhỏ.
Tây Linh quân nhìn Tướng quân giữ thành kia rồi mỉm cười: “Đã xem rồi thì có thể cho đi được chưa?”
Không biết tại sao Nhạn Sơ lại thấy hơi hoảng sợ.
Trong ấn tượng hắn rất ít khi cười, càng không bao giờ cười dịu dàng như vậy, đó là vô cùng tức giận mà cười thì đúng hơn, nhưng lại không nhìn ra chút giận giữ nào, lẽ nào hắn quả thật đã xem thường những chuyện này nên không để tâm nữa?
Tướng quân kia thở phào một hơi, đâu dám tiếp tục làm khó, hắn vội nói: “Đương nhiên, mời Tây Linh quân.”
Hắn vẫy tay ra hiệu cho bộ hạ nhường đường, xe ngựa chầm chậm vượt qua quan ải, tiếp tục tiến về phía trước.
Tây Linh quân buông rèm, thần tình đã khôi phục bình tĩnh, giống như chưa từng có gì xảy ra.
Trên đường đi Tây Linh quân không có gì dị thường, không hề nhìn ra hiện tượng trúng Hỏa độc, xe chạy nhanh, lại thêm dị pháp của Đạo môn nên chỉ mấy ngày hai người đã về đến Vĩnh hằng chi gian.
Chủ nhân xuất thân từ Băng quốc thích lạnh, khí hậu của Vĩnh hằng chi gian càng lạnh hơn bên ngoài, trên cây cỏ kết một tầng hoa sương mỏng, tiếng nước chảy cũng nhỏ đi nhiều, chắc là đã có chỗ đóng băng.
Tây Linh quân không bảo nàng đi theo mà vội vàng về Dịch viên, Nhạn Sơ cũng đi nuôi hoa trước.
Trong động tuyết, lá biếc vẫn đứng thẳng như cũ, bừng bừng sức sống, nhưng do chậm trễ quá nhiều ngày không kịp thời cho uống máu, hoa đã dừng sinh trưởng, nụ hoa không khác với lúc trước là mấy, Nhạn Sơ vội vàng cho uống máu rồi rời đi.
Trên tường của Dịch viên, lá đỏ như lửa.
Phong lăng, Dịch viên, hắn trong mơ, sự mê luyến không hề có lý do của nàng đối với lá phong… Rốt cuộc hai người từng có quan hệ thế nào?
Nhạn Sơ dừng bước, bất tri bất giác tay nàng bắt đầu run rẩy.
“Nhạn Sơ cô nương đến rồi.” Lam sứ giả đang chờ ngoài cửa, dường như đã sớm liệu được nàng sẽ đến đây, “Dịch chủ đang liệu thương, bảo tôi tiễn cô nương về trước.”
Suy nghĩ bị cắt ngang, Nhạn Sơ sực tỉnh, nàng không kiên trì mà chỉ đáp tạ rồi theo hắn ra cửa lớn của Vĩnh hằng chi gian.
Tận mắt thấy nàng rời đi, Lam sứ giả thu lại nụ cười bước nhanh trở lại Dịch viên, bên ngoài sớm đã có mấy bạch y sứ giả đứng chờ, hắn dừng lại dặn dò: “Chuyện Dịch chủ bị thương không thể truyền ra ngoài, ta đi lấy Ngưng tuyết thạch.”
Chờ chúng nhân đáp lời, Lam sứ giả một mình đi về Dịch nhai, ai ngờ vừa qua khỏi hòn đá lớn thì đã thấy trên Dịch nhai có một người đang đứng, rõ ràng là cố ý chờ ở đây.
“Nhạn Sơ tự ý quay lại, xin tạ lỗi với Lam sứ giả trước.” Nhạn Sơ cười xin lỗi, cúi người hành lễ với hắn.
Lam Sứ giả vội tránh ra: “Cô nương làm vậy…”
“Muốn xin Lam sứ giả một lời nói thật.” Nhạn Sơ nói, “Hỏa độc của Phong Hỏa trạch người Diễm quốc chưa chắc có thể hóa giải, huống hồ Tây Linh quân là thể chất Băng quốc, Nhạn Sơ vẫn chưa hồ đồ đến vậy.”
Lam sứ giả ngập ngừng trong chốc lát rồi nói: “Cô nương băng tuyết thông minh, việc đã đến nước này tôi cũng không giấu được cô nương nữa, trước đó Hỏa độc chỉ bị Dịch chủ dùng pháp lực cả đời miễn cưỡng áp chế, bây giờ đã khó lòng chống cự, Ngưng tuyết thạch có lẽ có thể hóa giải nhất thời, nhưng rốt cuộc có thể áp chế được bao lâu thì ngay cả tôi cũng không biết.”
Nhạn Sơ trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Còn cách cứu không?”
Lam sứ giả đáp: “Hỏa linh của Diễm quốc.”
Nhạn Sơ lạnh người nhìn thẳng vào hắn.
Lam Sứ giả than nhẹ: “Trên Hoàng ấn có chín ngọn Hỏa linh, liên quan đến mệnh mạch của Diễm quốc, Diễm hoàng không thể nào dễ dàng mang tặng, huống hồ Vĩnh hằng chi gian cũng sẽ không cầu xin ngài ấy.”
Vĩnh hằng chi gian, sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong Đạo môn của Ngũ linh giới, khiến vô số người tôn kính, cũng khiến không ít người úy kị, nếu tin tức Tây Linh quân trúng Hỏa độc truyền ra, hậu quả rất khó dự liệu, chuyện này liên quan đến vận mệnh của Vĩnh hằng chi gian.
Một thị nữ vội vàng đi tới, sắc mặt hoảng hốt, nàng thấp giọng nói vài câu bên tai Lam sứ giả, thần tình Lam sứ giả càng nặng nề hơn, lập tức bỏ mặc Nhạn Sơ rồi theo con đường mòn đến động tuyết lấy Ngưng tuyết thạch.
Khắp Diễm quốc có vô số núi tuyết, nhưng chỉ có Tản Bạch sơn là gần Kinh thành nhất, trên đỉnh Tản Bạch sơn quanh năm tuyết phủ, đi lại vô cùng khó khăn, Nhạn Sơ lên đỉnh núi tìm một hồi lâu, cuối cùng mới tìm được một hang động ẩn mật trên sườn núi.
Trong động hơi lạnh bao phủ, dưới đất và trên tường đều đóng một tầng băng mỏng, là nơi tốt để Nhất diệp hoa sinh trưởng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Nhạn Sơ tìm đến đây.
Nhiều hang động thông với nhau, lớn nhỏ không biết có bao nhiêu cái, ở ngoài cùng là động chính, trên đỉnh có khảm mấy viên dạ minh châu, tỏa ra ánh sáng chiếu vào một cái chậu ngọc tinh xảo ở giữa, trong chậu, một phiến lá xanh trong suốt nhô cao, giữa lá nở ra một bông hoa màu lam nhạt.
Hoa không to, chín cánh hoa mỏng đến mức gần như trong suốt, mang theo sắc sương hiếm thấy, đầu lá còn dính mấy viên băng lung linh. “Ngạc nhiên không?”
Nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này Nhạn Sơ mới sực tỉnh, chỉ thấy Tiêu Viêm ngồi nghiêng nghiêng trên thềm đá trước mặt, cổ tay rỉ máu, máu nhỏ tí tách vào trong bình sứ, bên cạnh hắn đã đặt bốn năm bình đầy máu như vậy, vì máu của hắn mang Tà hỏa linh khí nên không hề đông lại, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Vì trả ơn sao?” Tiêu Viêm nhẹ giọng nói, “Nhưng cô cũng nợ ta đó, lẽ nào ta chưa từng cứu cô sao, sư phụ?”
“Ta… biết, xin lỗi.”
“Vậy cô không thể dùng cách từ bỏ thỉnh cầu này để báo đáp ta sao?”
Nhạn Sơ im lặng.
“Xem ra trong lòng cô, ta không quan trọng bằng hắn rồi.” Tiêu Viêm cười, giọng điệu khôi phục vẻ tà ác, “Ta cứu cô chỉ vì ta có hứng thú, cô có thể lấy được Tà hỏa linh hay không quyết định nằm ở chỗ cô có khơi gợi được hứng thú của ta không.”
Nhạn Sơ kéo thắt lưng.
Từng tầng từng tầng y phục rơi xuống, như một bông hoa lê nở rộ, cuối cùng, thân thể không còn gì che đậy nữa, da thịt trắng như tuyết hoàn toàn hiển lộ, khẽ run rẩy trong hàn khí ùa đến.
Tiêu Viêm chống cằm cười nhìn nàng: “Sư phụ, cô đánh giá cao mình rồi.”
“Ngươi từng trải quá nhiều, ta không biết thế nào mới có thể khiến ngươi hứng thú.” Nhạn Sơ thấp giọng, “Nhưng sư phụ trèo lên giường của đồ đệ, đây chắc là lần đầu tiên ở Diễm quốc.”
“Loạn luân, một tình cảm kích thích.” Tiêu Viêm đưa tay kéo cằm nàng, “Biết ta là một người xuất ngôn phản ngữ mà cô vẫn chịu tin sao?”
Nhạn Sơ nói: “Ta buộc phải thử.”
“Quyết định rồi sao?” Tiêu Viêm nói. “Nếu ta nói hắn không cần thì cô tin ta hay tin hắn?”
Nhạn Sơ không đáp: “Ai cũng biết thể chất Băng quốc trúng Hỏa độc thì sẽ chí mạng, không phải sao? Ta không thể mạo hiểm.”
Tiêu Viêm buông cằm nàng, ngón tay trượt qua má nàng, bỗng nhiên hắn kéo mạnh một sợi tóc của nàng.
“Sư phụ, cô thật nhẫn tâm, dùng tự do của đồ nhi để cứu kẻ khác.”
Nhạn Sơ cụp mắt: “Bớt đi một ngọn Tà hỏa linh ngươi cũng đâu có chết, không phải sao?”
“Cô vẫn còn cơ hội.” Tiêu Viêm nghiêng người, kéo tay nàng đặt lên mặt, “Không trả ơn cũng không báo thù, chờ hoa kết quả rồi, ta có thể rời khỏi nơi này, đưa cô đi khắp Ngũ linh giới, dùng thời gian hữu hạn này để tặng cô một kiếp vui vẻ, lẽ nào như vậy không tốt sao?”
Nói dối hay lời hứa? Khó lòng phân biện, chỉ có cảm xúc trong bàn tay là vô cùng chân thực.
Họ là một đôi sư đồ không ra gì, thật buồn cười, nhưng thật sự lại không muốn rời xa đối phương, hắn bị luân hồi khống chế, nàng bị vận mệnh trêu đùa, quan trọng hơn là hắn hiểu nàng, nhưng khác với Tây Linh quân, nàng không hề che giấu mà chia sẻ niềm vui báo thù với hắn, còn hắn thì tuyệt đối không lộ ra chút chán ghét khinh bỉ, hắn quái dị, nàng ác độc, đúng như lời hắn nói, vì họ là cùng một loại người.
Nhạn Sơ rụt tay: “Xin lỗi.”
Hàng mi dài nhấc lên, Tiêu Viêm buông nàng ra: “Hận và yêu thật là một thứ kỳ quái, bằng lòng làm bất cứ chuyện gì vì hắn, cô yêu hắn rồi sao?”
Nhạn Sơ ngẩn ra rồi lắc đầu: “Không có.”
“Như ý cô rồi đó, bảo quản máu của ta nhé.” Tiêu Viêm đứng dậy ưu nhã bước xuống thềm đá, đi được vài bước lại dừng, nhìn bông hoa màu xanh trong chậu lẩm bẩm. “Nó sắp kết quả rồi đó.”
Cuối cùng tiếng bước chân biến mất.
Đôi chân bị lạnh đến tê liệt, Nhạn Sơ vịn vào thềm đá, gần như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể từ từ bò dậy, chậm rãi mặc y phục.
Dùng thời gian hữu hạn này, tặng cô một kiếp vui vẻ.
Xin lỗi.
Vĩnh hằng chi gian vừa trút xuống một trận mưa lớn, Dịch nhai được gột rửa sạch sẽ, mưa qua nắng đến, mây trắng như bông bị gió kéo đi, vô cùng đẹp đẽ, hai bóng người đứng bên vách núi, cả hai đều quay mặt ra ngoài, dường như đang thưởng thức phong cảnh sau cơn mưa, hắc y và lam bào phấp phới trong gió.
Tiêu Viêm nói: “Là ngươi đem thạch tháp và Tử chi dời vào chỗ sâu nhất của Phong Hỏa trạch, ta tưởng ngươi muốn tính kế cô ấy, không ngờ là ngươi đang tính kế ta.”
Thân trúng Hỏa độc, sắc mặt vẫn tái xanh, Tây Linh quân chắp tay sau lưng, bình tĩnh nghe hắn nói hết, cuối cùng chỉ khẽ cong khóe môi.
Tiêu Viêm nói: “Tu vi của ngươi không tệ, Hỏa độc cỏn con vốn không làm gì được ngươi, ngươi muốn đối phó với ta thì có thể dùng cách trực tiếp hơn.”
Tây Linh quân đáp: “Vĩnh hằng chi gian không ra tay với bất kỳ người nào bên ngoài, ta tuân thủ quy tắc.”
Tiêu Viêm kỳ quái: “Ngươi không quan tâm chuyện bên ngoài tại sao còn đối phó với ta?”
“Vì thời cơ đến rồi.” Tây Linh quân dừng một lúc, “Ngươi cũng có thể lý giải rằng, là vì nàng.”
“Chỉ vì đố kỵ mà báo thù sao? Sự báo thù của ngươi quả nhiên rất đáng sợ.” Tiêu Viêm đưa tay chạm vào mây khói bay ngang, cất giọng than, “Ngươi quá xấu xa rồi, xấu đến mức khiến người ta ghét bỏ, rõ ràng là muốn đối phó với ta mà lại dùng cách bỉ ổi như vậy.”
“Nhập cuộc rồi thì không còn hai chữ Bỉ ổi.” Tây Linh quân nói, “Người ngộ được là người ngoài cuộc, đạo ta tu là Dịch chi đạo.”
“Ngươi nắm chắc vậy sao, biết ta nhất định đồng ý với cô ấy sao?”
“Ngươi đã đến rồi.”
“Tự do đối với ta vốn là một thứ xa xỉ, từ bỏ nó không quá khó, ta quyết định từ bỏ tự do của ta để đến chơi với ngươi ván cờ này.” Tiêu Viêm dừng lại, hắn vô cùng khó hiểu, “Nhưng ngươi muốn có được thứ gì? Thiên hạ này ngươi cũng từng có được rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”
Tây Linh quân lại cười nhạt: “Thu lại sự hiếu kỳ của ngươi, ngươi quên khuyến cáo của ta rồi.”
Tiêu Viêm nói: “Ta đến là vì ta muốn nhìn thấy kết cuộc.”
“Vậy thì ngươi sẽ thất vọng.” Nụ cười lộ vẻ kỳ dị, Tây Linh quân lại nhìn ra ngoài, thân hình bị mây khói cuồn cuộn kéo đến bao phủ, “Vì không có kết cuộc.”
Tác giả :
Thục Khách