Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở
Chương 94: Bí mật của y
Bạch Phi Yên không ngờ nơi Tần Mộ Phong dẫn nàng đến lại là hậu sơn Đại Bảo Tự.
“Ngài dẫn ta đến đây làm gì?” Nàng nghi hoặc.
Tần Mộ Phong hướng mắt đến ngọn thác nước trắng xóa giữa lưng chừng núi, “Nàng đoán, đằng sau thác nước có cái gì?”
Phi Yên mơ hồ nhận thấy được gì đó khác thường, “Không biết.”
Tần Mộ Phong mỉm cười, “Phía sau thác nước, là kim ngân tài bảo mà cha ta vơ vét được, còn có hai mươi vạn lượng hoàng kim Thái Y đánh cắp.” Một kho báu khổng lồ.
Phi Yên tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, “Nói đi.” Đưa nàng tới nơi này, không chỉ đơn giản là để xem châu báu.
Tần Mộ Phong thần sắc ảm đạm, ngồi xuống cạnh người nàng điềm đạm nói, “Ta vẫn luôn nghĩ rằng, mình là nhi tử của mẫu hậu với Tần thúc thúc của nàng, năm ta mười sáu tuổi, Âm Sơn đạo trưởng tìm đến ta, đưa tới nơi này. Ta ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng âm thầm hoài nghi. Mấy lần thăm dò, ta phát hiện từ ngày Tần thúc thúc của nàng thu dưỡng ta, vẫn luôn giám thị ta. Suốt mười mấy năm, những người bên người ta tất cả đều là tai mắt của y. Khi sức khỏe của y ngày càng kém, y liền động sát khí. Văn tài võ lược, ta và Tần Vật Ly ngang ngửa nhau. Tần thúc thúc của nàng lo lắng ta sẽ chiếm địa vị của hắn, gây bất lợi cho hắn, mấy lần muốn giết ta. Cho nên, ta bắt đầu lơ là chểnh mảng, cả ngày lưu luyến thanh lâu. Ta muốn khắp thiên hạ đều biết, Tần Mộ Phong là một kẻ vô quyền vô thế, vô tài vô đức, ăn chơi trác táng.” Chỉ có như vậy, tiên hoàng mới có thể buông tha y.
Bạch Phi Yên không nói gì, ngược mặt lên, thần sắc phức tạp nhìn y.
Y khẽ nhếch khóe miệng, cười trào phúng, “Diễn lâu ngày, sẽ biến thành thật sự. Tần thúc thúc của nàng tâm tư kín đáo, ta vẫn luôn kịch giả làm thật. Ngay cả ta cũng không biết, ta thật sự phong lưu hay là đang diễn kịch.”
“Sau khi Tần thúc thúc chết, ngài tiếp tục diễn kịch, cho Tần Vật Ly xem.” Bạch Phi Yên cau mày, nói rất chắc chắn.
“Phải.” Nụ cười của Tần Mộ Phong đột nhiên lạnh đi, “Ta đã lừa gạt được tiên hoàng, nhưng không lừa được Vật Ly. Hắn kế vị không lâu sau, liền phái ta xuất chinh.”
“Hoàng thượng không muốn động đến ngài, nếu muốn, sẽ không lưu lại ngài đến bây giờ, cũng sẽ không đem binh quyền giao cho ngài.” Ngay cả bản thân Bạch Phi Yên, cũng không tin vào lời nói của chính mình.
“Thật như vậy sao?” Y cười càng lạnh hơn, toàn thân tỏa ra vẻ tàn khốc dọa người.
Bạch Phi Yên khẽ rùngmình, một cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân lan tỏa, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
Một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ, “Thiếu chủ, vì sao người lại nói với nàng những chuyện này.”
Nàng quay đầu lại, giật mình, “Thiền Cơ pháp sư?”
“Thiếu chủ, người rốt cuộc định làm gì?” Thiền Cơ cả người đầy sát khí.
Tần Mộ Phong đẩy Bạch Phi Yên ra phía sau lưng mình, “Nàng là thê tử của ta.”
Thê tử của y.
Lời của y khiến lòng Phi Yên ấm áp, nụ cười mờ nhạt nhàn thấp thoáng trên bờ môi.
Thiền Cơ tức giận trừng mắt nhìn Phi Yên, “Vương gia, sợ rằng nàng không có ý tốt.”
“Đại sư, hãy để ta tin tưởng nàng một lần đi.” Lòng đa nghi của y đã nhẫn tâm làm nàng tổn thương, không muốn lại tổn thương nàng một lần nữa.
“Người không sợ nàng là thám tử của Tần Vật Ly?” Dù sao thân phận y cũng rất đặc thù.
Tần Mộ Phong lơ đễnh, “Phụ hoàng trước lúc lâm chung, từng bắt hắn lập lời thề, chỉ cần ta không phản, tuyệt đối không được giết ta. Huống chi mẫu hậu tuyệt không cho phép hắn đụng đến ta, mẫu hậu còn sống, hắn sẽ không làm gì ta cả.” Tần Vật Ly không phải thực sự không muốn giết y, mà là không thể giết. Hắn có thể không để ý đến di mệnh của tiên hoàng, nhưng không thể bất chấp cảm nhận của thái hậu.
“Tiên hoàng vẫn luôn hoài nghi người, sao có thể...” Thiền Cơ ngẩn người ra.
“Con người lúc sắp chết, lời nói thường lương thiện. Y không những bức Tần Vật Ly lập lời thề, còn lưu lại cho ta một tờ di chiếu.”
“Di chiếu viết những gì?” Tờ di chiếu, tuyệt đối không đơn giản.
“Nếu như ta mưu phản, bảo lưu vương vị, đem giam vào hoàng lăng.” Hắn cười khổ.
“Hắn không giết người?” Kẻ nào mưu phản, tất cả đều bị tru cửu tộc. Hoàng tộc mưu phản, lăng trì. Tần Mộ Phong là tâm phúc đại họa, tiên hoàng không cần phải lưu lại y.
Ánh mắt Tần Mộ Phong trở nên phiêu lãng, “Trước lúc lâm chung, tiên hoàng đưa cho Tần Vật Ly và ta mỗi người một đồ vật. Của ta là chiếu thư, của hắn chính là ngọc bội. Di chiếu có thể bảo vệ tính mệnh của ta. Ngọc bội là của Vô Tranh Sơn Trang, có khối ngọc bội đó, Vô Tranh Sơn Trang sẽ làm một chuyện cho Tần Vật Ly. Bất kể chuyện gì, chỉ cần hắn mở miệng, Vô Tranh Sơn Trang tuyệt đối sẽ làm theo. Tiên hoàng nói với Tần Vật Ly, y không cho hắn và người của Vô Tranh Sơn Trang qua lại với nhau, là không muốn để những kẻ có ý đồ xấu biết mối quan hệ giữa Vô Tranh Sơn Trang và gia đình họ. Nếu như ta và Hoắc Thiên hợp mưu tạo phản, Vô Tranh Sơn Trang sẽ là chiêu bài bí mật của hắn.”
Người trong thiên hạ đều biết, có thể đối nghịch với triều đình, nhưng không thể đối nghịch với Vô Tranh Sơn Trang. Vô tranh sơn trang là truyền kỳ của giang hồ, cũng là truyền kỳ của thế gian.
“....” Thiền Cơ im lặng không nói.
“Trước khi lâm chung, tiên hoàng bảo ta ra ngoài, chỉ giữ lại Tần Vật Ly. Thế nhưng, ta trốn ở bên ngoài nghe trộm bọn họ nói chuyện.” Cho đến tận lúc đó, y mới biết được phu phụ bọn họ có quan hệ vô cùng mật thiết với võ lâm đại danh đỉnh đỉnh Vô Tranh Sơn Trang.
“Cái tên tiểu nhân đê tiện kia trước khi chết lưu lại tờ di chiếu đó, chỉ sợ là để cho thiếu chủ ngài ghi nhớ đến ân tình của hắn không hạ thủ được, ngài nghìn vạn lần không thể mắc mưu của hắn.”
Thiền Cơ pháp sư có thể nghĩ ra động cơ của tiên hoàng, thì Tần Mộ Phong cũng có thể nghĩ ra được. Tờ di chiếu đó, nhìn thì có vẻ như là bùa hộ mệnh của y, nhưng cũng là một nước cờ cuối cùng của tiên hoàng. Ông ta đang đánh cược, cược cái tâm của Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong vẻ mặt đạm mạc, “Chỉ cần Tần Vật Ly không động đến ta, ta sẽ không phản. Thứ nhất, ta kiêng kỵ tâm cơ thâm trầm của hắn, ta không biết hắn rốt cục đã chuẩn bị đến mức độ nào, tri kỷ tri bỉ, mới bách chiến bách thắng, cho tới giờ ta vẫn không nắm chắc. Thứ hai, ta kiêng kỵ Vô Tranh Sơn Trang. Thứ ba, ta không muốn làm mẫu hậu đau lòng.” Ánh mắt y chuyển sang Bạch Phi Yên, khóe miệng cong lên, tự tiếu phi tiếu. “Nếu như Phi Yên bằng lòng tha thứ cho ta, ta nguyện ý từ bỏ vương vị, đưa nàng đến nơi chân trời góc bể.”
Bạch Phi Yên mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay Mộ Phong, “Mộ Phong, đến nước này, ta cũng có bí mật muốn nói với ngài.” Y dám thừa nhận mình đối nghịch, nàng cũng không nên có điều gì giấu diếm.
Ngoại trừ Phi Yên, không ai biết được bên dưới Túy Yên Lâu có những gì. Ngày hôm nay, Mộ Phong dưới sự dẫn đường của nàng, tiến vào mật đạo của Túy Yên Lâu.
Bạch Phi Yên chậm rãi đi vào mật đạo, mỗi một bước chân, đều bước rất nặng nề.
Hai vách tường được khảm vô số dạ minh châu, soi rõ mật đạo sáng tựa ban ngày.
Tận cùng mật đạo, là một cánh cửa đá khổng lồ, hai bên cửa đá dùng lối chữ cuồng thảo viết một đôi câu đối, nét chữ trên bức hoành phi phía trên cửa đá giống hệt câu đối, như rồng bay phượng múa.
Nàng gỡ ngọc trâm và ngân tiên trên tóc xuống, cắm vào hai cái lỗ nhỏ phía trên hai câu đối, thối lui vài bước, cửa đá lập tức chậm rãi chuyển động vào phía trong. Giữa khe hở đang từ từ tách ra của cửa đá, ánh kim quang chói mắt cũng dần dần hiện ra, khiến nàng hầu như không mở mắt ra được.
Cửa mật thất mở, Tần Mộ Phong hít một luồng khí lạnh, sững sờ không thốt nên lời.
Những khối vàng được xếp ngay ngắn gọn gàng, hàng này tiếp giáp hàng kia, chiếm hết hơn phân nửa gian thạch thất.
Trên mặt đất có năm cái rương, chứa đầy châu bảo trang sức, đồ cổ tranh chữ giá trị liên thành.
“Những thứ này, là tài sản của ta.” Mấy thứ này, là sở hữu của Bạch Phi Yên.
“Không thể tưởng tượng.” Không ai có thể nghĩ, ở bên dưới Túy Yên Lâu, lại có một tòa kim khố phòng thủ kiên cố. Thế nhưng, nó đích thực có tồn tại.
Bao nhiêu năm qua, chuyện xấu gì cũng làm, giết người vô số, cái đạt được, chỉ có những thứ này.
Ngày nàng mất đi mẫu thân, Bạch Phi Yên từng phát thệ rằng, nàng muốn có được tài sản ngất trời, muốn ở trước mặt người nhà họ Liễu ngẩng cao đầu, ngạo mạn xem trò hề của bọn họ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn thỏi vàng, nàng cảm thán, “Đúng vậy, không thể tưởng tượng.”
“Đằng sau những thứ quý giá này, e rằng có một câu chuyện chua xót.” Tần Mộ Phong thở dài, ôm Phi Yên vào lòng.
Bạch Phi Yên cười, ngả vào lòng y, “Mộ Phong, ta đã nhìn thấu lòng ngài. Từ nay về sau, chúng ta có thể thử tìm hiểu đối phương.”
Tần Mộ Phong thình lình thốt lên một câu, “Liên Liên là người của Nam Hận Thiên, vẫn luôn muốn mượn sức ta.”
“Thế nhưng ngài không có đáp ứng.” Bạch Phi Yên ngẩng đầu lên, “Ngài biết ta vì sao rời bỏ ngài không? Kỳ thực điều ta bận lòng nhất, chính là việc ngài muốn giết chết con của chúng ta. Sau khi biết được bí mật của ngài, ta đột nhiên thấy nhẹ lòng.”
Tần Mộ Phong dè dặt hỏi, sợ bản thân nghe lầm, “Nàng tha thứ cho ta rồi?”
“Chứng kiến ngài đánh nhau với Hoàng Thượng, thì ta biết ngài đã yêu ta rồi. Khi ngài không hề giấu diếm đem tất cả bí mật kể với ta, ta biết Thái Hà đã là quá khứ.” Nếu như không yêu nàng, hà tất đem bí mật kinh thiên kia kể với nàng. Nếu y đã giao ra trái tim, nàng nguyện ý giao trái tim mình cho y một lần nữa.
“Đúng vậy, nàng ấy là quá khứ.” Thái Hà là quá khứ, Phi Yên mới là tương lai của y.
“Đưa ta đến phủ tướng quân đi.” Kết thúc với Tần Vật Ly, cũng nên cho Hoắc Thiên một câu công đạo.
*******
Bình Nam Vương ra vào tự do phủ tướng quân phủ đã thành thông lệ, bọn hạ nhân không dám ngăn cản.
Hai người đi vào phòng khách, người đầu tiên nhìn thấy chính là một vị nữ tử.
Nàng tuy không có áo hoa váy thêu phụ trợ nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tư sắc của nàng, dung mạo xuất trần tự nhiên như ngọc, nhưng y phục lại tùy tiện nhét vào đai lưng, để lộ ra một cái quần dài rộng thùng thình có thêu hình đầu lâu xương chéo (má ơi). Tóc tai rõ ràng không được chải chuốt, bù xù tả tơi. Tóc không búi, mà chỉ dùng một cây đoạn dây vải cột túm lại. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ửng hồng, tựa hồ say rượu chưa tỉnh. Hai ống tay áo rộng thùng thình xắn cao tận bắp tay, hai tay cầm hai cái bánh bao, đã bị gặm rỉa không còn nguyên hình dạng.
Thoạt nhìn, thì chẳng khác gì một ả ăn xin. Quần áo kỳ dị quái đản, hoàn toàn trật chìa với hình tượng khí chất của nàng.
Là nàng? Sau khi nhìn rõ khuôn mặt trắng trẻo của nàng, Liễu Thiên Mạch thoáng sững người. Nàng chưa từng nghĩ đến, sẽ gặp phải nàng ấy ở phủ tướng quân.
Kinh ngạc qua đi, khóe miệng Thiên Mạch chậm rãi cong lên, ánh mắt đầy tính toán, nụ cười càng lúc càng tươi.
“Nàng ta là ai?” Tần Mộ Phong kéo Liễu Thiên Mạch ngồi xuống, nhưng ánh mắt dò xét vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Băng Băng.
Hoắc Thiên đưa mắt nhìn Băng Băng đang ngủ gật trong lòng, nhịn không được cười khổ, “Tiểu thiếp của ta.”
“Mẹ của ta.” Tử Linh nhỏ giọng nói một câu.
Mẹ? Tiểu thiếp? Bạch Phi Yên vừa sửng sốt, lập tức lắc đầu cười khổ. Nữ nhân này, không biết lại đang chơi trò gì. Vô luận nàng đang diễn trò gì, có thể khẳng định là, Hoắc Thiên đang ở trong nước sôi lửa bỏng. Chỉ cần có quan hệ với nàng, thì chẳng khác nào rơi vào hố lửa.
“Nàng ấy?” Tần Mộ Phong “phì” một tiếng cười phá lên, ánh mắt trào phúng nhìn Hoắc Thiên, kèm theo một chút an ủi, “Nàng là tiểu thiếp của ngươi?” Bất luận nhìn kiểu gì, nàng đều giống một đứa ăn xin, không giống tướng quân phu nhân. Tuy có dung nhan thoát thế ly tục, nhưng không có phong thái của một tiểu thư khuê các, càng không có cảm giác của một tiểu gia bích ngọc.
Băng Băng ỉu xìu ngước mắt nhìn Tần Mộ Phong, “Bản cô nương khiến hắn táng gia bại sản, lấy thân báo đáp làm tiểu thiếp của hắn cũng phạm pháp sao?” Nếu như không phải nàng đại phát tấm lòng từ bi nhân hậu, thì tên tướng quân xúi quẩy họ Hoắc kia đã phá sản rồi.
Ngoại trừ cười khổ, Hoắc Thiên không còn biết làm gì cho phải. Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vén sợi tóc dính trên mặt nàng ra sau tai, động tác dạt dào tình cảm ấm áp, ôn nhu trìu mến, hồn nhiên không nhận ra cảm giác của mình dành cho nữ tử này đã khác trước từ lâu. “Vị này chính là Bình Nam Vương, người bên cạnh chính là Bình Nam Vương phi.”
Trong đôi mắt say khướt của Băng băng hiện lên một tia sáng, quay đầu nhìn Liễu Thiên Mạch, “Hey, Bình Nam Vương phi, xin chào.” Nàng đứng dậy, loạng choạng như muốn ngã, vươn tay nhéo nhéo hai má của Thiên Mạch vẻ yêu chìu, “Tiểu muội, là muội sao, muội được chuyển lên chính thức khi nào vậy?” Không phải tiểu thiếp sao? Lúc nào đã biến thành Vương phi rồi?
Hoắc Thiên thấy tình thế vội vàng ấn nàng ngồi xuống ghế, ngữ khí đột nhiên băng lãnh, “Băng Băng, không nên sờ loạn, nàng ấy không phải tiểu muội của nàng.”
Liễu Thiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ, “Aizzz.....” Thói quen mê rượu này của đại tỷ, lúc nào mới có thể bỏ được đây.
Híp tinh mâu, nhìn sang nam nhân bên cạnh, lại nhìn tiểu muội bên kia, nấc cục một cái, Băng Băng đẩy cánh tay đang muốn đỡ lấy mình ra, bước thấp bước cao, hai tay quờ quạng như đang múa, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tần Mộ Phong, tay nặng nề khoát lên vai của y, nói những lời khó hiểu, “Huynh đệ, ngươi thật sự bệnh không nhẹ nha. Đại để là bệnh hết thuốc chữa, không có thuốc nào cứu được bệnh này. Gặp được ta, coi như ngươi có vận khí tốt.”
Nụ cười trên mặt Liễu Thiên Mạch chợt vụt tắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thay đổi như chong chóng của Băng Băng, “Đại tỷ, tỷ nói cái gì?” Tần Mộ Phong bệnh tình nguy kịch, là nàng nghe lầm hay sao?
Băng Băng ngơ ngơ ngẩn ngẩn lắc lắc đầu, bàn tay nhanh như chớp trượt xuống cổ tay tái nhợt của Tần Mộ Phong, ấn vào mạch môn của y, thoáng chốc, giọng điệu chuyển sang cân nhắc, nghiêm mặt nói, “Ta nói nam nhân của muội bệnh tình nguy kịch, không còn thuốc nào cứu được nữa rồi.”
Hoắc Thiên đứng bên cạnh nhìn dáng đứng trái nghiêng phải ngả của nàng, càng thêm bất đắc dĩ, cương quyết kéo nàng ra phía sau, trong giọng nói có chút nén giận, “Băng Băng, đừng nói lung tung.”
Băng Băng cười đầy phóng túng ương ngạnh, đôi vai nhỏ gầy khẽ rung lên theo tiếng cười, ra sức xỉa xỉa vào ngực Hoắc Thiên, “Tên lợn giống này là huynh đệ của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn bị bệnh, bệnh nguy kịch, hết thuốc chữa.”
Bị một nữ tử điên điên khùng khùng say rượu chửi bới không kiêng nể, sắc mặt Tần Mộ Phong sa sầm lại, “Ăn nói xằng bậy.”
Liễu Thiên Mạch không để ý tới Tần Mộ Phong, vội vã nắm lấy y phục Băng Băng, thấp giọng hỏi, “Đại tỷ, y rốt cuộc bị làm sao vậy?” Nàng tin tưởng đại tỷ, toàn bộ thế giới bất luận kẻ nào đều có thể nói xằng nói bậy, thế nhưng nàng có thể khẳng định, Băng Băng tuyệt đối sẽ không như vậy.
“Theo kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của ta, hắn hẳn là đã bị trúng cổ. Cổ không giống với độc, ít người biết hạ, cũng ít người biết giải.” Nàng vẫn còn bị nấc cục, say xỉn, ỉu xìu như người không xương chống tay vịn trên bàn, líu ríu nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Đại di nương năm xưa đã từng trúng cổ, Quỷ Y tiền bối, Vô Danh tiền bối và Tam di nương nghiên cứu ra cách thức giải một trăm loại cổ. Sau đó, ba người bọn họ đem sở học cả đời truyền thụ hết cho ta, bao gồm cả phương pháp giải cổ. Chỉ cần liếc qua nam nhân của muôi, ta liền biết hắn đã trúng cổ.” Nếu như không phải có tiếng nói nhỏ xíu kia, không có ai có thể nghĩ rằng nàng vẫn còn thức.
“Băng Băng, nàng lại nói lung tung nữa.” Quỷ Y và Vô Danh đều là những bậc tông sư, y thuật cao minh, võ công trác tuyệt. Quỷ Y không có truyền nhân, ba người đệ tử của Vô Danh, đều là những vị cao nhân tiền bối oai phong một cõi. Vô luận như thế nào, một tiểu nha như nàng làm gì có khả năng được chân truyền của Quỷ Y và Vô Danh.
Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, “Không, nàng không có nói bậy.”
“Vì sao?” Hoắc Thiên hòa Tần Mộ Phong đồng thanh hỏi, ánh mắt cùng lúc xoay sang hướng nàng.
“Bởi vì..... nàng họ Lãnh.” Vô Tranh Sơn Trang tiểu thư, tà thủ thần y Lãnh Băng Băng. Truyền nhân duy nhất của thiên hạ đệ nhất độc y, Quỷ Y Vô Danh dốc lòng dạy dỗ. “Họ Lãnh có thể chứng minh điều gì?” Hoắc Thiên vẫn không giải thích được, vẻ mặt nghệch ra.
Nhưng Tần Mộ Phong thì ngược lại hít một luồng khí lạnh, thần sắc ngưng trọng, nhìn chằm chằm Băng Băng, “Lãnh... Băng Băng.” Tà thủ thần y Lãnh Băng Băng trong truyền thuyết, có thể trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh.
Hoắc Thiên cũng hít một luồng khí lạnh, “Nàng là tà thủ thần y.”
“Không sai, nàng là tà thủ thần y. Đại di nương nàng nói là đại phu nhân của Vô Tranh Sơn Trang – thiên hạ đệ nhất kiếm vô ảnh la sát, Tam di nương, là tam phu nhân thiên hạ đệ nhất độc y.” Năm xưa Đại sư phụ đã từng trúng cổ, vì thế, Vô Tranh Sơn Trang không tiếc bất cứ giá nào để tìm ra phương pháp giải cổ. Nguyên nhân chính là vì như vậy, Lãnh Băng Băng đối với cổ hiểu rất tường tận.
Lãnh Băng Băng vốn đang nằm bò ra bàn miệng chảy nước dãi, hồ ngôn loạn ngữ, lảm nha lảm nhảm, đột nhiên đứng bật dậy, cười hì hì, đưa bàn tay sạch lên quệt nước dãi bên mép, bàn tay còn lại không được sạch lắm đưa lên vỗ vỗ vai Tần Mộ Phong, nước bọt văng tung tóe cất giọng nói, “Lời muội ấy nói hoàn toàn chính xác.” Màu đỏ ửng trên mặt tan hết, Lãnh Băng Băng thần thanh khí sảng, không còn vẻ say rượu.
Hoắc Thiên hồ nghi dò xét nàng, “Nàng không phải bị say sao?”
“Nam nhân của tiểu muội ta bị bệnh, ta đương nhiên cần thanh tỉnh. Ta là một thầy thuốc rất có trách nhiệm, say xỉn thì làm sao khám bệnh.” Lãnh Băng Băng thuận tay rút một cây ngọc trâm trong thắt lưng ra, nhanh nhẹn vấn tóc lên.
Bạch Phi Yên nhíu mày, “Làm sao bây giờ?”
Lãnh Băng Băng làm bộ làm tịch thở dài, “Không có thuốc nào cứu được.”
“Cái gì?” Lồng ngực Bạch Phi Yên đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói. Nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt, một luồng dịch thể ấm áp ra trào ra ngoài. Cổ họng ngọt lịm, một dòng máu đỏ tươi từ cổ họng phun ra.
Trước mắt tối sầm, Bạch Phi Yên từ từ ngã xuống, như một con diều đứt dây.....
Tòa tiểu lâu thanh nhã tọa lạc trong khu vườn thanh lịch, trăm hoa đang đua nhau khoe sắc, muôn hồng nghìn tía. Hàng liễu bên hồ theo gió đong đưa, tơ liễu theo gió nhẹ tung bay, rơi đầy trên mặt hồ. Gió mát thổi qua mặt hồ, mặt hồ lăn tăn sóng. Nếu chú ý lắng tai nghe, còn có tiếng đàn ưu nhã xa xăm. Tiếng đàn huyền bí như có như không, cũng không biết thực sự có người đánh đàn hay không.
【 Ngươi biết mình là ai không? 】 Liễu Thiến uống trà, điềm đạm hỏi nàng.
【 Ta là Bạch Phi Yên. 】 Bạch Phi Yên quay đầu nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, 【 không có cách nào thay đổi sự thực, ta là Bạch Phi Yên. 】
【 Ở đây đẹp không? 】 Liễu Thiến mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi trên mặt hồ.
【 Đẹp, đẹp đến mức ta không muốn đi ra nữa. 】
【 Đẹp ở đâu? 】 Liễu Thiến biết, thứ mà Liễu Thiên Mạch cho rằng đẹp, tuyệt đối không phải là cảnh sắc.
【 Không tranh với đời, thanh tĩnh yên lành. Không có ân oán giang hồ, không có tranh giành quyền lực, không có cảm tình gút mắc. Ở chỗ này, ta chỉ cần là chính con người mình, sống cuộc sống theo ý mình. 】
【 Mỗi người đều có một cuộc sống mà mình mong muốn, trải qua quá nhiều mưa gió trong đời, ngươi và ta cuối cùng cũng phải mỗi người một ngả rồi. 】
【 Vậy là ý gì? 】
【 Ngươi có khát vọng của mình, có người mà mình yêu nhất. Sự tồn tại của ta, sẽ chỉ là một sự chịu đựng. 】
【 Ngươi có thể đi đâu? 】 Liễu Thiên Mạch không còn hoản g loạn như lúc đầu, phi thường trấn tĩnh. Nàng từ lâu đã biết sẽ có một ngày như thế này. Trong một phương diện nào đó, nàng và Liễu Thiến không thể nào cùng tồn tại.
【 Không biết, có thể, ta sẽ tan biến. 】 nàng mỉm cười.
【 Cảm tạ ngươi đã làm bạn với ta lâu như vậy. 】
【 Ta chỉ là hư cấu, là nhân vật tự ngươi tưởng tượng ra mà thôi. Tất cả những gì ngươi nhìn thấy đây, đều là hư cấu, đều là giả. 】
【 Ta biết. 】
【 Ở đây có đẹp, thì vẫn chỉ là giả. Hoa không hương, nước không mát. Tất cả chỉ là một loại cảm giác, là thế giới trong lý tưởng của ngươi mà thôi. Muốn có cuộc sống mà chính mình tạo ra, chỉ có chính mình giành lấy thì mới là thật. 】
Liễu Thiên Mạch mỉm cười, 【 Những thứ tốt đẹp nhất e rằng chỉ trong mộng mới có. 】
【Những thứ trong mộng dù đẹp cũng đều là giả, hãy bước ra đối mặt hiện thực, giữ lấy những gì trước mắt mới là quan trọng nhất. Nếu như ngươi thực sự yêu Tần Mộ Phong, thì hãy đi mà giành lấy, chứ không phải trốn vào đây. 】
【 Thực sự phải giành lấy sao? 】 Liễu Thiên Mạch chột dạ.
【 Lãnh Băng Băng cũng không phải hư danh. 】
【 Cũng đúng, có đại tỷ, y sẽ không có việc gì. 】
【 Ngươi cứ suy nghĩ đi. 】
【 Ta quyết định sẽ đi giành lấy. 】
【 Xin lỗi, ta không thể tiếp tục đi cùng ngươi nữa, ta cũng có cuộc sống của chính mình. 】
【 Cảm tạ. 】 Bạch Phi Yên đứng lên, vươn tay định ôm Liễu Thiến. Lúc vừa chạm vào thân thể nàng, ngón tay cứ thế mà xuyên qua cơ thể Liễu Thiến.
【 Ngươi... 】 Bạch Phi Yên ngây dại, sững sờ nhìn bàn tay mình, 【 Vì sao lại như vậy? 】
【 Chính mắt ngươi nhìn thấy rồi đó, ta không phải là một con người thật sự. Ta là hư cấu, không tồn tại. 】
Liễu Thiến thối lui vài bước, mỉm cười vẫy tay chào nàng, 【 Vĩnh biệt. 】 Thân thể Liễu Thiến từ từ trở nên trong suốt, trên người tản mát ra một vầng hào quan nhàn nhạt, bao phủ xung quanh nàng. Ánh sáng rực rỡ dần dần tan ra, thân thể của nàng càng trở nên trong suốt, rồi mờ dần. Khi ánh sáng tan hết, hình bóng Liễu Thiến như những hạt cát tản ra, phiêu tán trong không trung.
Từng hạt cát trong suốt rơi trên mặt cỏ, trên thảm cỏ lập tức mọc lên một cây rồi lại một cây bồ công anh. Gió nhẹ thoảng qua, bồ công anh bị cuốn bay theo gió…
Một tia nắng mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong tấm rèm che mỏng, rọi trên mặt Bạch Phi Yên đang say ngủ. Vầng sáng chói mắt đánh thức nàng, Bạch Phi Yên từ từ tỉnh lại trong cơn mộng.
Ngáp một cái, nàng như đứa trẻ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm. Cái miệng nhỏ khẽ hé mở, trông vừa đáng yêu vừa mị hoặc.
Trước khi hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng nói mất bình tĩnh của Tần Mộ Phong đã vang lên, “Nữ nhân ngốc, nàng ngớ ngẩn à? Ta không sao, nàng làm gì tức giận đến mức thổ huyết như vậy.” Nữ nhân không hiểu biết, rắp tăm chọc y tức chết mà.
Vô duyên vô cớ bị Tần Mộ Phong mắng cho một trận, Bạch Phi Yên ngờ nghệch hỏi, “Ngài nói gì vậy?” Những hình ảnh trước khi hôn mê dần xuất hiện trong đầu.
Tần Mộ Phong đắc ý nói, “Ta biết nàng rất quan tâm ta.”
Bạch Phi Yên đưa tay ôm lấy cái đầu vẫn còn chưa tỉnh táo, rướn người ngồi dậy, “Đúng vậy, ta rất quan tâm, đắc ý đến vậy sao?”
Tần Mộ Phong thô lỗ ấn nàng nằm xuống giường, “Nữ nhân, không được ngồi dậy.”
Bạch Phi Yên hung hăng đánh vào cánh tay y một cái, “Ngài bảo ta bất động ta liền ngoan ngoãn nằm im, vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?”
Tần Mộ Phong nhất thời á khẩu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng dậy bước tới cạnh bàn.”Uống thuốc trước đi.” Đối Bạch Phi Yên, y hoàn toàn nói không lại. Nữ nhân này mồm mép lanh lợi, tuyệt đối có bản lĩnh chọc điên cả thánh nhân.
“Ngài bảo ta uống ta liền uống, vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?” Bạch Phi Yên quắc mắt, bướng bỉnh không nghe lời.
Tần Mộ Phong gườm nàng một cái, “Lãnh Băng Băng muốn nàng uống.” Chén thuốc này đã đưa đến từ lâu rồi, tà thủ thần y đặc biệt căn dặn, chỉ cần Bạch Phi Yên tỉnh lại, có phải đè xuống đổ vào họng cũng phải bắt nàng uống.
Bạch Phi Yên tức giận trừng mắt với y, đoạt lấy chén thuốc trong tay y, “Uống thì uống, sợ gì ai.” Nghe lời đại tỷ, tuyệt đối không sai.
Vị thuốc đắng nghét khiến khuôn mặt thanh tú Bạch Phi Yên nhăn nhúm lại, “Đắng quá.” Nàng thè lưỡi ra ngoài, trông như con chó con.
“Ăn cái này.” Tần Mộ Phong nhét một viên mứt hoa quả vào miệng nàng, Phi Yên lập tức nếm được vị ngọt lịm tan ra trong miệng.
Lại nuốt thêm một viên mứt nữa, Bạch Phi Yên không tin hầm hừ, “Cũng không tệ lắm, nghĩ không ra đường đường Bình Nam Vương, mà cũng làm mấy chuyện lấy lòng nữ nhân như vầy.”
“Phi Yên, đến giờ ta mới biết nàng là một nữ nhân mồm mép và thất thường như vậy.” Bạch Phi Yên trong trí nhớ của y, là một nữ tử lạnh lùng cao ngạo lại khôn khéo, không nhiều lời, không ấu trĩ. Nàng trước mắt đây, hoàn toàn là một tiểu nữ nhân tính tình cáu bẳn.
Bạch Phi Yên nghiêng đầu liếc mắt, “Ngài ngược đãi ta lâu như vậy, lúc biết ngài rất yêu ta, đương nhiên phải hung hăng trả thù rồi.”
Tần Mộ Phong lại đút một viên mứt vào miệng nàng, không thèm tính toán, “Ăn đi.”
Bạch Phi Yên bĩu môi, “Ăn thì ăn, làm gì dữ vậy?”
Giọng nói vẻ mặt ngây thơ của nàng khiến Tần Mộ Phong không khỏi mỉm cười, chẳng thể làm gì khác ngoài lắc đầu, “Aizz.... Ăn đi.”
“Xem ra, hai vị tình cảm hòa thuận nhỉ.” Một nữ nhân say khướt bước vào bậc cửa, lảo đảo rồi ngả bổ lên giường.
Tần Mộ Phong nhíu mày, “Nàng xác định cô ta là Lãnh Băng Băng?”
Bạch Phi Yên nhìn một lượt từ đầu đến chân Lãnh Băng Băng xong, “Đúng vậy, ta xác định đây là đại tỷ của ta.” Lãnh Băng Băng mặc một bộ xiêm y bằng vải bố rộng thùng thình, trên quần còn thêu toàn hình đầu lâu xương chéo màu đen. Toàn thân y phục thủng lỗ chỗ khắp nơi, ống tay áo thì rách rưới tơi tả, lam lũ không chịu nổi. Tóc dài buộc thành đuôi ngựa, túm cẩu thả phía sau đầu.
“Thần y trong truyền thuyết chính là như vậy sao?” Tần Mộ Phong rất hoài nghi. “Ta còn nghĩ mình vừa thấy một tên khất cái.”
“Đại tỷ ta lúc nào cũng vậy.” Bộ đồ trên người Lãnh Băng Băng kia chính trang phục thịnh hành nhất mấy nghìn năm sau, thật không hiểu biết gì cả.
Lãnh Băng Băng ngẩng đầu, cười hắc hắc với Bạch Phi Yên, “Tiểu muội, thật là ngại, ta mới vừa uống chút xíu rượu. Nhưng mà ta lấy đầu người ra đảm bảo, sẽ không chẩn nhầm, lại càng không chữa chết người.”
Bạch Phi Yên không khỏi bật cười, “Muội biết, tà thủ thần y Lãnh Băng Băng sẽ không chẩn nhầm.” Biết Lãnh Băng Băng bao nhiêu năm nay, hầu như không có lúc nào thấy nàng tỉnh táo.
Lãnh Băng Băng tựa vào thành giường, ngón tay luồn vào trong tóc, ho khan một tiếng, “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu của ta, muội nhất định đã uống máu của Tần Mộ Phong. Hắn đối với kẻ hạ cổ ‘si tâm bất cải’, muội lại ‘si tâm bất cải’ đối với hắn.” Lãnh Băng Băng chậc chậc lưỡi, “Tên gia hỏa này thật là tốt số, bị hạ cổ mà còn có thể hưởng thụ phúc lợi bổ sung.”
Bạch Phi Yên sửng sốt, nheo đôi mắt đẹp, “Cái gì?” Nàng yêu Tần Mộ Phong là có liên quan đến dược vật s ao?
“Ta bị trúng ‘si tâm bất cải’ sao?” Tần Mộ Phong cũng nheo mắt lại.
“Ngươi bị điếc hả? Ta nói quá rõ ràng, ngươi trúng ‘si tâm bất cải ‘ trong truyền thuyết. Thứ này rất đặc thù, người trúng cổ sẽ một lòng yêu thương kẻ hạ cổ.” Nàng ngáp một cái, “Ngươi yêu nữ nhân nào nhất thì kẻ đó chính là hung thủ.” Ánh mắt Lãnh Băng Băng chậm rãi nhìn sang Bạch Phi Yên, nói ngắn gọn, “Tiểu muội, việc có thể làm ta đã làm, nên nói ta cũng đã nói. Ta nghĩ, hai người đều cần một chút thời gian để suy nghĩ. Nếu như muốn giải cổ có thể tìm ta, không muốn giải, ta không có lời nào để nói.”
Bạch Phi Yên hơi trầm mặc, “Muội biết rồi.”
Tần Mộ Phong cúi đầu, giọng trầm trầm, “Thiên Mạch, nàng hy vọng ta làm như thế nào?”
Bạch Phi Yên cười khổ, chậm rãi lắc đầu, “Ta không biết.”
Y tự cười giễu mình, “Thật là mỉa mai có phải không?”
Bạch Phi Yên lắc đầu, “Không, không mỉa mai chút nào. Ta không biết ngài yêu Thái Hà có liên quan đến dược vật hay không, thế nhưng...” Thanh âm của nàng trở nên rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi hầu như không nghe thấy được, “Ta thực sự yêu ngài, dược vật có thể thao túng tâm tư của ta, nhưng không thao túng được suy nghĩ chân thành ở sâu trong nội tâm của ta. Mộ Phong, ta yêu ngài.” Bạch Phi Yên nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Mộ Phong, “Bạch Phi Yên chưa bao giờ làm những việc khiến bản thân hối hận, tình yêu này, ta không hối hận. Cho dù.... ngài không yêu ta.” Nàng là một nữ tử không dễ dàng rung động, một khi đã yêu, sẽ một lòng một dạ. Nàng chỉ có một trái tim, một mối tình. Cho Tần Mộ Phong rồi, thì không có cách nào thu hồi lại được.
Tần Mộ Phong nắm chặt tay Bạch Phi Yên, “Ta thật có lỗi với nàng.”
Bạch Phi Yên lắc đầu, “Ngài không có lỗi với ta, chỉ có thể nói, thiên ý trêu ngươi.”
“Nàng muốn ta làm thế nào?” Giọng y rõ ràng khàn đi.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt, “Ta không phải ngài, không thể thay ngài quyết định. Ta nghĩ, ngài cần yên tĩnh một chút.”
Tần Mộ Phong chậm rãi buông tay Bạch Phi Yên ra, xoay người đưa lưng về phía nàng, “Cho ta một chút thời gian.”
“Được.”
Tần Mộ Phong thoáng ngập ngừng, rồi bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng y, Bạch Phi Yên cười khổ, “Đại tỷ, y nhất định rất đau khổ.” Nữ nhân mình yêu sâu nặng là gian tế đã đủ đả kích rồi, vì trúng cổ mà yêu nàng ta, càng đả kích hơn.
Lãnh Băng Băng chăm chú nhìn nàng, “Còn muội? Muội có đau khổ không?” Tần Mộ Phong đau khổ, nàng lẽ nào không đau khổ.
Bạch Phi Yên ngẩng đầu, cười thê lương, “Muội không đau khổ, chỉ hận thiên ý trêu người. Thì ra, không phải muội đến chậm, mà là....” Bọn họ đều bị ông trời trêu ghẹo.
Lãnh Băng Băng nhìn theo bóng lưng y, “Hắn rất yêu muội, thực sự rất yêu muội. Trúng tình cổ mà còn có thể nhận ra tâm ý của bản thân, tất là tình yêu rất sâu đậm.” Tên muội phu này, nàng ưng chắc rồi.
*******
Có thể không biết võ lâm minh chủ là ai, nhưng không thể không biết Vô Tranh Sơn Trang.
Có thể cướp bóc lục đại môn phái, nhưng không thể đắc tội Vô Tranh Sơn Trang.
Có thể đối nghịch với hắc bạch lưỡng đạo, nhưng không thể trêu chọc Vô Tranh Sơn Trang.
Hai chữ Vô tranh, nghĩa là không tranh với đời. Vô Tranh Sơn Trang, là nơi một đám võ lâm cao thủ đã từng danh chấn giang hồ sau khi thoái ẩn trở về bảo dưỡng tuổi già. Mọi người ở Vô Tranh Sơn Trang tuân theo quy củ của trang chủ thiên hạ đệ nhất kiếm Bạch Mạn Điệp, thoát ly khỏi chốn hồng trần, không tranh giành đoạt lợi.
Tuy rằng vô tranh, nhưng oán giận tất báo. Một đời tông sư, cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm của các cao nhân trong Vô Tranh Sơn Trang, chính là bao che khuyết điểm.
Có người nói: trước khi đắc tội Vô Tranh Sơn Trang, phải mua sẵn quan tài. Sau khi đắc tội Vô Tranh Sơn Trang, tự sát là thống khoái nhất.
Dần dà, Vô Tranh Sơn Trang trở thành cấm kỵ lớn nhất trên giang hồ.
Giang hồ đồn đãi, những người trong Vô Tranh Sơn Trang ai ai cũng thủ đoạn độc ác, lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt.
Giang hồ đồn đãi, Vô Tranh Sơn Trang nằm ở thâm sơn u cốc, trong trang xương trắng đầy đất, đầu lâu chất đống.
Giang hồ đồn đãi, Vô Tranh Sơn Trang tài bảo khắp nơi, không ai sánh bằng.
Giang hồ đồn đãi, Vô Tranh Sơn Trang cao thủ như mây, võ công bí tịch vô số.
Giang hồ đồn đãi...
Vô Tranh Sơn Trang, danh chấn giang hồ. Thế nhưng, Vô Tranh Sơn Trang rốt cuộc nằm ở đâu?
Đầu tháng mười hai, là lúc phương bắc lạnh lẽo nhất, đại tuyết phong sơn. Một nơi dù có lạnh, cũng sẽ có khi thời tiết tốt, tỷ như, ngày hôm nay.
Gió mát nhẹ thổi, trăm hoa khoe sắc. Những đám mây bồng bềnh nhàn nhã rong chơi, tĩnh lặng và ưu nhã.
Phương bắc đột nhiên xuất hiện một tòa tiểu viện Giang Nam rất có tình thơ ý hoạ, vô cùng bắt mắt. Nếu như, tọa nhà đó đã được xây dựng ở đây vài thập niên, tự nhiên sẽ không ai thèm ngó ngang ngó dọc. Thời gian ba mươi năm, đủ để cho mọi người quen với sự tồn tại của nó.
Đình đài lầu các rường cột chạm trổ, xa hoa lộng lẫy.
[xin phép được lược bỏ 100 chữ miêu tả phong cảnh không quan trọng]
Trong đình cách bờ sông không xa, có bốn nữ nhân thần thái khác nhau đang ngồi bên trong.
Khí trời nhàn nhã như vậy, bọn họ tự nhiên cũng rất nhàn nhã.
“Đông phong.” Nữ nhân mặt lạnh như tiền.
“Tam điều.” Nữ nhân xinh xắn khả ái vẻ mặt kẻ trộm cười.
“Bát vạn.” Nữ nhân đạm nhiên ưu nhã khóe mắt hiện lên một tia sáng.
“Chờ một chút, phanh, phát tài...” Nữ nhân tùy tiện hét lên, cười ầm ĩ.
Nữ nhân lạnh lùng nhìn bài mình, bất đắc dĩ ném ra một con, “Lục vạn... lại thua tiền rồi.”
“Phát tài.” Nữ nhân xinh xắn khả ái nói.
Nữ nhân lạnh lùng càng bất đắc dĩ, thở dài một hơi, “Đúng vậy, muội thua tiền, tỷ phát tài.”
Nữ nhân tùy tiện lườm một cái, “Tam muội, Lăng Tương đánh Phát Tài, không phải nói muội ấy muốn phát tài.”
“Phát tài là của ta.” Nữ nhân thoạt nhìn ưu nhã cười hì hì nhặt quân Phát Tài lên, “Hắc hắc, ta muốn phát tài. Muốn Phát Tài, lẫn phát tài.”
Nữ nhân tùy tiện — Bạch Mạn Điệp lầm bầm, “Bực mình, đánh mạt chược với các muội hai mươi mấy năm, ta đều thua hai mươi mấy năm.”
Nữ nhân tên Lăng Tương cười hắc hắc, “An tâm đi, đại tỷ phu là bá chủ thương nghiệp phương bắc, tỷ không lo chết đói.”
“Tiền nhà ai nhiều bằng nhà Tịch Linh chứ?” Nữ nhân ưu nhã mó một quân bài, lẩm bẩm.
Tịch Linh bất đắc dĩ lắc đầu, “Hồng Trung. Thanh Thanh, muội đừng hại ta.”
Bạch Mạn Điệp vừa thấy Hồng Trung, hai mắt lập tức sáng lên, “Ha ha, ta hồ rồi.”
“Lại hồ nữa.” Lăng Tương không cam lòng dẩu môi, “Còn tiếp tục như vậy muội sẽ chết đói.”
“Đến chỗ lão công của muội và Băng Băng mà trộm.” Bạch Mạn Điệp khoái chí thu ngân lượng, không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt.
“Trộm không được.” Nàng vẻ mặt buồn khổ.
“Làm mấy cái mặt nạ đi bán đấu giá.” Tịch Linh nhàn nhàn đưa bạc cho Bạch Mạn Điệp, “Tìm Hạo Đình giúp tỷ bán đấu giá.”
“Mẹ à, mấy chuyện bán đấu giá này bản Các chủ không quản, trực tiếp tìm Thanh Long đường chủ đi.” Một giọng nam ôn hòa đột nhiên xen giữa các nàng.
Tịch Linh nhìn bài, thản nhiên nói, “Con không ở cạnh lão bà, tới đây làm gì? Gọi chúng ta ăn cơm sao? Đánh xong bàn này nữa rồi ăn.”
“Không phải ăn cơm, đại tỷ khẩn cấp dùng bồ câu đưa tin.” Thiên Cơ Các chủ Quân Hạo Đình giơ giơ tờ giấy trong tay, “Tỷ ấy mời mọi người đến phủ tướng quân ở kinh thành.”
“Bạch bản....” Không nhìn hắn.
“Bắc Phong....” Triệt để không nhìn.
“Nhất đồng...” Không nhìn đích rất triệt để.
“Cửu vạn...” Giả câm vờ điếc.
Quân Hạo Đình ho khan một tiếng, cao giọng nói, “Đại tỷ nói, Lão Thất trúng si tâm bất cải, hiện tại nửa chết nửa sống, mời các vị đem “vi sinh tố” tới cứu muội ấy.”
Bốn nữ nhân đồng thời dừng động tác, một quân mạt chược bay đến nện lên mặt hắn, “Tiểu tử thối, sao không nói sớm.”
“Gọi Nhị tỷ Tứ đệ Ngũ muội Lục muội tất cả trở về, chuẩn bị xuất phát.” Lại một quân mạt chược bay đến.
“Đem tất cả dược liệu trân quý của Thiên Cơ Các đến, đi ngay lập tức.” Bộ có mưa mạt chược hay sao? Mà hết quân này đến quân khác bay tới.
“Dùng bồ câu đưa tin cho Chu Tước đường chủ, bảo nàng sẵn sàng chờ Băng Băng sai khiến.” Lần này là chén trà bay qua.
“Ngài dẫn ta đến đây làm gì?” Nàng nghi hoặc.
Tần Mộ Phong hướng mắt đến ngọn thác nước trắng xóa giữa lưng chừng núi, “Nàng đoán, đằng sau thác nước có cái gì?”
Phi Yên mơ hồ nhận thấy được gì đó khác thường, “Không biết.”
Tần Mộ Phong mỉm cười, “Phía sau thác nước, là kim ngân tài bảo mà cha ta vơ vét được, còn có hai mươi vạn lượng hoàng kim Thái Y đánh cắp.” Một kho báu khổng lồ.
Phi Yên tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, “Nói đi.” Đưa nàng tới nơi này, không chỉ đơn giản là để xem châu báu.
Tần Mộ Phong thần sắc ảm đạm, ngồi xuống cạnh người nàng điềm đạm nói, “Ta vẫn luôn nghĩ rằng, mình là nhi tử của mẫu hậu với Tần thúc thúc của nàng, năm ta mười sáu tuổi, Âm Sơn đạo trưởng tìm đến ta, đưa tới nơi này. Ta ngoài miệng không tin, nhưng trong lòng âm thầm hoài nghi. Mấy lần thăm dò, ta phát hiện từ ngày Tần thúc thúc của nàng thu dưỡng ta, vẫn luôn giám thị ta. Suốt mười mấy năm, những người bên người ta tất cả đều là tai mắt của y. Khi sức khỏe của y ngày càng kém, y liền động sát khí. Văn tài võ lược, ta và Tần Vật Ly ngang ngửa nhau. Tần thúc thúc của nàng lo lắng ta sẽ chiếm địa vị của hắn, gây bất lợi cho hắn, mấy lần muốn giết ta. Cho nên, ta bắt đầu lơ là chểnh mảng, cả ngày lưu luyến thanh lâu. Ta muốn khắp thiên hạ đều biết, Tần Mộ Phong là một kẻ vô quyền vô thế, vô tài vô đức, ăn chơi trác táng.” Chỉ có như vậy, tiên hoàng mới có thể buông tha y.
Bạch Phi Yên không nói gì, ngược mặt lên, thần sắc phức tạp nhìn y.
Y khẽ nhếch khóe miệng, cười trào phúng, “Diễn lâu ngày, sẽ biến thành thật sự. Tần thúc thúc của nàng tâm tư kín đáo, ta vẫn luôn kịch giả làm thật. Ngay cả ta cũng không biết, ta thật sự phong lưu hay là đang diễn kịch.”
“Sau khi Tần thúc thúc chết, ngài tiếp tục diễn kịch, cho Tần Vật Ly xem.” Bạch Phi Yên cau mày, nói rất chắc chắn.
“Phải.” Nụ cười của Tần Mộ Phong đột nhiên lạnh đi, “Ta đã lừa gạt được tiên hoàng, nhưng không lừa được Vật Ly. Hắn kế vị không lâu sau, liền phái ta xuất chinh.”
“Hoàng thượng không muốn động đến ngài, nếu muốn, sẽ không lưu lại ngài đến bây giờ, cũng sẽ không đem binh quyền giao cho ngài.” Ngay cả bản thân Bạch Phi Yên, cũng không tin vào lời nói của chính mình.
“Thật như vậy sao?” Y cười càng lạnh hơn, toàn thân tỏa ra vẻ tàn khốc dọa người.
Bạch Phi Yên khẽ rùngmình, một cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân lan tỏa, “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.”
Một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng bọn họ, “Thiếu chủ, vì sao người lại nói với nàng những chuyện này.”
Nàng quay đầu lại, giật mình, “Thiền Cơ pháp sư?”
“Thiếu chủ, người rốt cuộc định làm gì?” Thiền Cơ cả người đầy sát khí.
Tần Mộ Phong đẩy Bạch Phi Yên ra phía sau lưng mình, “Nàng là thê tử của ta.”
Thê tử của y.
Lời của y khiến lòng Phi Yên ấm áp, nụ cười mờ nhạt nhàn thấp thoáng trên bờ môi.
Thiền Cơ tức giận trừng mắt nhìn Phi Yên, “Vương gia, sợ rằng nàng không có ý tốt.”
“Đại sư, hãy để ta tin tưởng nàng một lần đi.” Lòng đa nghi của y đã nhẫn tâm làm nàng tổn thương, không muốn lại tổn thương nàng một lần nữa.
“Người không sợ nàng là thám tử của Tần Vật Ly?” Dù sao thân phận y cũng rất đặc thù.
Tần Mộ Phong lơ đễnh, “Phụ hoàng trước lúc lâm chung, từng bắt hắn lập lời thề, chỉ cần ta không phản, tuyệt đối không được giết ta. Huống chi mẫu hậu tuyệt không cho phép hắn đụng đến ta, mẫu hậu còn sống, hắn sẽ không làm gì ta cả.” Tần Vật Ly không phải thực sự không muốn giết y, mà là không thể giết. Hắn có thể không để ý đến di mệnh của tiên hoàng, nhưng không thể bất chấp cảm nhận của thái hậu.
“Tiên hoàng vẫn luôn hoài nghi người, sao có thể...” Thiền Cơ ngẩn người ra.
“Con người lúc sắp chết, lời nói thường lương thiện. Y không những bức Tần Vật Ly lập lời thề, còn lưu lại cho ta một tờ di chiếu.”
“Di chiếu viết những gì?” Tờ di chiếu, tuyệt đối không đơn giản.
“Nếu như ta mưu phản, bảo lưu vương vị, đem giam vào hoàng lăng.” Hắn cười khổ.
“Hắn không giết người?” Kẻ nào mưu phản, tất cả đều bị tru cửu tộc. Hoàng tộc mưu phản, lăng trì. Tần Mộ Phong là tâm phúc đại họa, tiên hoàng không cần phải lưu lại y.
Ánh mắt Tần Mộ Phong trở nên phiêu lãng, “Trước lúc lâm chung, tiên hoàng đưa cho Tần Vật Ly và ta mỗi người một đồ vật. Của ta là chiếu thư, của hắn chính là ngọc bội. Di chiếu có thể bảo vệ tính mệnh của ta. Ngọc bội là của Vô Tranh Sơn Trang, có khối ngọc bội đó, Vô Tranh Sơn Trang sẽ làm một chuyện cho Tần Vật Ly. Bất kể chuyện gì, chỉ cần hắn mở miệng, Vô Tranh Sơn Trang tuyệt đối sẽ làm theo. Tiên hoàng nói với Tần Vật Ly, y không cho hắn và người của Vô Tranh Sơn Trang qua lại với nhau, là không muốn để những kẻ có ý đồ xấu biết mối quan hệ giữa Vô Tranh Sơn Trang và gia đình họ. Nếu như ta và Hoắc Thiên hợp mưu tạo phản, Vô Tranh Sơn Trang sẽ là chiêu bài bí mật của hắn.”
Người trong thiên hạ đều biết, có thể đối nghịch với triều đình, nhưng không thể đối nghịch với Vô Tranh Sơn Trang. Vô tranh sơn trang là truyền kỳ của giang hồ, cũng là truyền kỳ của thế gian.
“....” Thiền Cơ im lặng không nói.
“Trước khi lâm chung, tiên hoàng bảo ta ra ngoài, chỉ giữ lại Tần Vật Ly. Thế nhưng, ta trốn ở bên ngoài nghe trộm bọn họ nói chuyện.” Cho đến tận lúc đó, y mới biết được phu phụ bọn họ có quan hệ vô cùng mật thiết với võ lâm đại danh đỉnh đỉnh Vô Tranh Sơn Trang.
“Cái tên tiểu nhân đê tiện kia trước khi chết lưu lại tờ di chiếu đó, chỉ sợ là để cho thiếu chủ ngài ghi nhớ đến ân tình của hắn không hạ thủ được, ngài nghìn vạn lần không thể mắc mưu của hắn.”
Thiền Cơ pháp sư có thể nghĩ ra động cơ của tiên hoàng, thì Tần Mộ Phong cũng có thể nghĩ ra được. Tờ di chiếu đó, nhìn thì có vẻ như là bùa hộ mệnh của y, nhưng cũng là một nước cờ cuối cùng của tiên hoàng. Ông ta đang đánh cược, cược cái tâm của Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong vẻ mặt đạm mạc, “Chỉ cần Tần Vật Ly không động đến ta, ta sẽ không phản. Thứ nhất, ta kiêng kỵ tâm cơ thâm trầm của hắn, ta không biết hắn rốt cục đã chuẩn bị đến mức độ nào, tri kỷ tri bỉ, mới bách chiến bách thắng, cho tới giờ ta vẫn không nắm chắc. Thứ hai, ta kiêng kỵ Vô Tranh Sơn Trang. Thứ ba, ta không muốn làm mẫu hậu đau lòng.” Ánh mắt y chuyển sang Bạch Phi Yên, khóe miệng cong lên, tự tiếu phi tiếu. “Nếu như Phi Yên bằng lòng tha thứ cho ta, ta nguyện ý từ bỏ vương vị, đưa nàng đến nơi chân trời góc bể.”
Bạch Phi Yên mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay Mộ Phong, “Mộ Phong, đến nước này, ta cũng có bí mật muốn nói với ngài.” Y dám thừa nhận mình đối nghịch, nàng cũng không nên có điều gì giấu diếm.
Ngoại trừ Phi Yên, không ai biết được bên dưới Túy Yên Lâu có những gì. Ngày hôm nay, Mộ Phong dưới sự dẫn đường của nàng, tiến vào mật đạo của Túy Yên Lâu.
Bạch Phi Yên chậm rãi đi vào mật đạo, mỗi một bước chân, đều bước rất nặng nề.
Hai vách tường được khảm vô số dạ minh châu, soi rõ mật đạo sáng tựa ban ngày.
Tận cùng mật đạo, là một cánh cửa đá khổng lồ, hai bên cửa đá dùng lối chữ cuồng thảo viết một đôi câu đối, nét chữ trên bức hoành phi phía trên cửa đá giống hệt câu đối, như rồng bay phượng múa.
Nàng gỡ ngọc trâm và ngân tiên trên tóc xuống, cắm vào hai cái lỗ nhỏ phía trên hai câu đối, thối lui vài bước, cửa đá lập tức chậm rãi chuyển động vào phía trong. Giữa khe hở đang từ từ tách ra của cửa đá, ánh kim quang chói mắt cũng dần dần hiện ra, khiến nàng hầu như không mở mắt ra được.
Cửa mật thất mở, Tần Mộ Phong hít một luồng khí lạnh, sững sờ không thốt nên lời.
Những khối vàng được xếp ngay ngắn gọn gàng, hàng này tiếp giáp hàng kia, chiếm hết hơn phân nửa gian thạch thất.
Trên mặt đất có năm cái rương, chứa đầy châu bảo trang sức, đồ cổ tranh chữ giá trị liên thành.
“Những thứ này, là tài sản của ta.” Mấy thứ này, là sở hữu của Bạch Phi Yên.
“Không thể tưởng tượng.” Không ai có thể nghĩ, ở bên dưới Túy Yên Lâu, lại có một tòa kim khố phòng thủ kiên cố. Thế nhưng, nó đích thực có tồn tại.
Bao nhiêu năm qua, chuyện xấu gì cũng làm, giết người vô số, cái đạt được, chỉ có những thứ này.
Ngày nàng mất đi mẫu thân, Bạch Phi Yên từng phát thệ rằng, nàng muốn có được tài sản ngất trời, muốn ở trước mặt người nhà họ Liễu ngẩng cao đầu, ngạo mạn xem trò hề của bọn họ.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn thỏi vàng, nàng cảm thán, “Đúng vậy, không thể tưởng tượng.”
“Đằng sau những thứ quý giá này, e rằng có một câu chuyện chua xót.” Tần Mộ Phong thở dài, ôm Phi Yên vào lòng.
Bạch Phi Yên cười, ngả vào lòng y, “Mộ Phong, ta đã nhìn thấu lòng ngài. Từ nay về sau, chúng ta có thể thử tìm hiểu đối phương.”
Tần Mộ Phong thình lình thốt lên một câu, “Liên Liên là người của Nam Hận Thiên, vẫn luôn muốn mượn sức ta.”
“Thế nhưng ngài không có đáp ứng.” Bạch Phi Yên ngẩng đầu lên, “Ngài biết ta vì sao rời bỏ ngài không? Kỳ thực điều ta bận lòng nhất, chính là việc ngài muốn giết chết con của chúng ta. Sau khi biết được bí mật của ngài, ta đột nhiên thấy nhẹ lòng.”
Tần Mộ Phong dè dặt hỏi, sợ bản thân nghe lầm, “Nàng tha thứ cho ta rồi?”
“Chứng kiến ngài đánh nhau với Hoàng Thượng, thì ta biết ngài đã yêu ta rồi. Khi ngài không hề giấu diếm đem tất cả bí mật kể với ta, ta biết Thái Hà đã là quá khứ.” Nếu như không yêu nàng, hà tất đem bí mật kinh thiên kia kể với nàng. Nếu y đã giao ra trái tim, nàng nguyện ý giao trái tim mình cho y một lần nữa.
“Đúng vậy, nàng ấy là quá khứ.” Thái Hà là quá khứ, Phi Yên mới là tương lai của y.
“Đưa ta đến phủ tướng quân đi.” Kết thúc với Tần Vật Ly, cũng nên cho Hoắc Thiên một câu công đạo.
*******
Bình Nam Vương ra vào tự do phủ tướng quân phủ đã thành thông lệ, bọn hạ nhân không dám ngăn cản.
Hai người đi vào phòng khách, người đầu tiên nhìn thấy chính là một vị nữ tử.
Nàng tuy không có áo hoa váy thêu phụ trợ nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến tư sắc của nàng, dung mạo xuất trần tự nhiên như ngọc, nhưng y phục lại tùy tiện nhét vào đai lưng, để lộ ra một cái quần dài rộng thùng thình có thêu hình đầu lâu xương chéo (má ơi). Tóc tai rõ ràng không được chải chuốt, bù xù tả tơi. Tóc không búi, mà chỉ dùng một cây đoạn dây vải cột túm lại. Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo ửng hồng, tựa hồ say rượu chưa tỉnh. Hai ống tay áo rộng thùng thình xắn cao tận bắp tay, hai tay cầm hai cái bánh bao, đã bị gặm rỉa không còn nguyên hình dạng.
Thoạt nhìn, thì chẳng khác gì một ả ăn xin. Quần áo kỳ dị quái đản, hoàn toàn trật chìa với hình tượng khí chất của nàng.
Là nàng? Sau khi nhìn rõ khuôn mặt trắng trẻo của nàng, Liễu Thiên Mạch thoáng sững người. Nàng chưa từng nghĩ đến, sẽ gặp phải nàng ấy ở phủ tướng quân.
Kinh ngạc qua đi, khóe miệng Thiên Mạch chậm rãi cong lên, ánh mắt đầy tính toán, nụ cười càng lúc càng tươi.
“Nàng ta là ai?” Tần Mộ Phong kéo Liễu Thiên Mạch ngồi xuống, nhưng ánh mắt dò xét vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Băng Băng.
Hoắc Thiên đưa mắt nhìn Băng Băng đang ngủ gật trong lòng, nhịn không được cười khổ, “Tiểu thiếp của ta.”
“Mẹ của ta.” Tử Linh nhỏ giọng nói một câu.
Mẹ? Tiểu thiếp? Bạch Phi Yên vừa sửng sốt, lập tức lắc đầu cười khổ. Nữ nhân này, không biết lại đang chơi trò gì. Vô luận nàng đang diễn trò gì, có thể khẳng định là, Hoắc Thiên đang ở trong nước sôi lửa bỏng. Chỉ cần có quan hệ với nàng, thì chẳng khác nào rơi vào hố lửa.
“Nàng ấy?” Tần Mộ Phong “phì” một tiếng cười phá lên, ánh mắt trào phúng nhìn Hoắc Thiên, kèm theo một chút an ủi, “Nàng là tiểu thiếp của ngươi?” Bất luận nhìn kiểu gì, nàng đều giống một đứa ăn xin, không giống tướng quân phu nhân. Tuy có dung nhan thoát thế ly tục, nhưng không có phong thái của một tiểu thư khuê các, càng không có cảm giác của một tiểu gia bích ngọc.
Băng Băng ỉu xìu ngước mắt nhìn Tần Mộ Phong, “Bản cô nương khiến hắn táng gia bại sản, lấy thân báo đáp làm tiểu thiếp của hắn cũng phạm pháp sao?” Nếu như không phải nàng đại phát tấm lòng từ bi nhân hậu, thì tên tướng quân xúi quẩy họ Hoắc kia đã phá sản rồi.
Ngoại trừ cười khổ, Hoắc Thiên không còn biết làm gì cho phải. Hắn thở dài một tiếng, đưa tay vén sợi tóc dính trên mặt nàng ra sau tai, động tác dạt dào tình cảm ấm áp, ôn nhu trìu mến, hồn nhiên không nhận ra cảm giác của mình dành cho nữ tử này đã khác trước từ lâu. “Vị này chính là Bình Nam Vương, người bên cạnh chính là Bình Nam Vương phi.”
Trong đôi mắt say khướt của Băng băng hiện lên một tia sáng, quay đầu nhìn Liễu Thiên Mạch, “Hey, Bình Nam Vương phi, xin chào.” Nàng đứng dậy, loạng choạng như muốn ngã, vươn tay nhéo nhéo hai má của Thiên Mạch vẻ yêu chìu, “Tiểu muội, là muội sao, muội được chuyển lên chính thức khi nào vậy?” Không phải tiểu thiếp sao? Lúc nào đã biến thành Vương phi rồi?
Hoắc Thiên thấy tình thế vội vàng ấn nàng ngồi xuống ghế, ngữ khí đột nhiên băng lãnh, “Băng Băng, không nên sờ loạn, nàng ấy không phải tiểu muội của nàng.”
Liễu Thiên Mạch bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ, “Aizzz.....” Thói quen mê rượu này của đại tỷ, lúc nào mới có thể bỏ được đây.
Híp tinh mâu, nhìn sang nam nhân bên cạnh, lại nhìn tiểu muội bên kia, nấc cục một cái, Băng Băng đẩy cánh tay đang muốn đỡ lấy mình ra, bước thấp bước cao, hai tay quờ quạng như đang múa, nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Tần Mộ Phong, tay nặng nề khoát lên vai của y, nói những lời khó hiểu, “Huynh đệ, ngươi thật sự bệnh không nhẹ nha. Đại để là bệnh hết thuốc chữa, không có thuốc nào cứu được bệnh này. Gặp được ta, coi như ngươi có vận khí tốt.”
Nụ cười trên mặt Liễu Thiên Mạch chợt vụt tắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thay đổi như chong chóng của Băng Băng, “Đại tỷ, tỷ nói cái gì?” Tần Mộ Phong bệnh tình nguy kịch, là nàng nghe lầm hay sao?
Băng Băng ngơ ngơ ngẩn ngẩn lắc lắc đầu, bàn tay nhanh như chớp trượt xuống cổ tay tái nhợt của Tần Mộ Phong, ấn vào mạch môn của y, thoáng chốc, giọng điệu chuyển sang cân nhắc, nghiêm mặt nói, “Ta nói nam nhân của muội bệnh tình nguy kịch, không còn thuốc nào cứu được nữa rồi.”
Hoắc Thiên đứng bên cạnh nhìn dáng đứng trái nghiêng phải ngả của nàng, càng thêm bất đắc dĩ, cương quyết kéo nàng ra phía sau, trong giọng nói có chút nén giận, “Băng Băng, đừng nói lung tung.”
Băng Băng cười đầy phóng túng ương ngạnh, đôi vai nhỏ gầy khẽ rung lên theo tiếng cười, ra sức xỉa xỉa vào ngực Hoắc Thiên, “Tên lợn giống này là huynh đệ của ngươi sao? Ta nói cho ngươi biết, hắn bị bệnh, bệnh nguy kịch, hết thuốc chữa.”
Bị một nữ tử điên điên khùng khùng say rượu chửi bới không kiêng nể, sắc mặt Tần Mộ Phong sa sầm lại, “Ăn nói xằng bậy.”
Liễu Thiên Mạch không để ý tới Tần Mộ Phong, vội vã nắm lấy y phục Băng Băng, thấp giọng hỏi, “Đại tỷ, y rốt cuộc bị làm sao vậy?” Nàng tin tưởng đại tỷ, toàn bộ thế giới bất luận kẻ nào đều có thể nói xằng nói bậy, thế nhưng nàng có thể khẳng định, Băng Băng tuyệt đối sẽ không như vậy.
“Theo kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm của ta, hắn hẳn là đã bị trúng cổ. Cổ không giống với độc, ít người biết hạ, cũng ít người biết giải.” Nàng vẫn còn bị nấc cục, say xỉn, ỉu xìu như người không xương chống tay vịn trên bàn, líu ríu nói, giọng nhỏ như muỗi kêu, “Đại di nương năm xưa đã từng trúng cổ, Quỷ Y tiền bối, Vô Danh tiền bối và Tam di nương nghiên cứu ra cách thức giải một trăm loại cổ. Sau đó, ba người bọn họ đem sở học cả đời truyền thụ hết cho ta, bao gồm cả phương pháp giải cổ. Chỉ cần liếc qua nam nhân của muôi, ta liền biết hắn đã trúng cổ.” Nếu như không phải có tiếng nói nhỏ xíu kia, không có ai có thể nghĩ rằng nàng vẫn còn thức.
“Băng Băng, nàng lại nói lung tung nữa.” Quỷ Y và Vô Danh đều là những bậc tông sư, y thuật cao minh, võ công trác tuyệt. Quỷ Y không có truyền nhân, ba người đệ tử của Vô Danh, đều là những vị cao nhân tiền bối oai phong một cõi. Vô luận như thế nào, một tiểu nha như nàng làm gì có khả năng được chân truyền của Quỷ Y và Vô Danh.
Liễu Thiên Mạch hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói, “Không, nàng không có nói bậy.”
“Vì sao?” Hoắc Thiên hòa Tần Mộ Phong đồng thanh hỏi, ánh mắt cùng lúc xoay sang hướng nàng.
“Bởi vì..... nàng họ Lãnh.” Vô Tranh Sơn Trang tiểu thư, tà thủ thần y Lãnh Băng Băng. Truyền nhân duy nhất của thiên hạ đệ nhất độc y, Quỷ Y Vô Danh dốc lòng dạy dỗ. “Họ Lãnh có thể chứng minh điều gì?” Hoắc Thiên vẫn không giải thích được, vẻ mặt nghệch ra.
Nhưng Tần Mộ Phong thì ngược lại hít một luồng khí lạnh, thần sắc ngưng trọng, nhìn chằm chằm Băng Băng, “Lãnh... Băng Băng.” Tà thủ thần y Lãnh Băng Băng trong truyền thuyết, có thể trị bách bệnh, khởi tử hồi sinh.
Hoắc Thiên cũng hít một luồng khí lạnh, “Nàng là tà thủ thần y.”
“Không sai, nàng là tà thủ thần y. Đại di nương nàng nói là đại phu nhân của Vô Tranh Sơn Trang – thiên hạ đệ nhất kiếm vô ảnh la sát, Tam di nương, là tam phu nhân thiên hạ đệ nhất độc y.” Năm xưa Đại sư phụ đã từng trúng cổ, vì thế, Vô Tranh Sơn Trang không tiếc bất cứ giá nào để tìm ra phương pháp giải cổ. Nguyên nhân chính là vì như vậy, Lãnh Băng Băng đối với cổ hiểu rất tường tận.
Lãnh Băng Băng vốn đang nằm bò ra bàn miệng chảy nước dãi, hồ ngôn loạn ngữ, lảm nha lảm nhảm, đột nhiên đứng bật dậy, cười hì hì, đưa bàn tay sạch lên quệt nước dãi bên mép, bàn tay còn lại không được sạch lắm đưa lên vỗ vỗ vai Tần Mộ Phong, nước bọt văng tung tóe cất giọng nói, “Lời muội ấy nói hoàn toàn chính xác.” Màu đỏ ửng trên mặt tan hết, Lãnh Băng Băng thần thanh khí sảng, không còn vẻ say rượu.
Hoắc Thiên hồ nghi dò xét nàng, “Nàng không phải bị say sao?”
“Nam nhân của tiểu muội ta bị bệnh, ta đương nhiên cần thanh tỉnh. Ta là một thầy thuốc rất có trách nhiệm, say xỉn thì làm sao khám bệnh.” Lãnh Băng Băng thuận tay rút một cây ngọc trâm trong thắt lưng ra, nhanh nhẹn vấn tóc lên.
Bạch Phi Yên nhíu mày, “Làm sao bây giờ?”
Lãnh Băng Băng làm bộ làm tịch thở dài, “Không có thuốc nào cứu được.”
“Cái gì?” Lồng ngực Bạch Phi Yên đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói. Nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt, một luồng dịch thể ấm áp ra trào ra ngoài. Cổ họng ngọt lịm, một dòng máu đỏ tươi từ cổ họng phun ra.
Trước mắt tối sầm, Bạch Phi Yên từ từ ngã xuống, như một con diều đứt dây.....
Tòa tiểu lâu thanh nhã tọa lạc trong khu vườn thanh lịch, trăm hoa đang đua nhau khoe sắc, muôn hồng nghìn tía. Hàng liễu bên hồ theo gió đong đưa, tơ liễu theo gió nhẹ tung bay, rơi đầy trên mặt hồ. Gió mát thổi qua mặt hồ, mặt hồ lăn tăn sóng. Nếu chú ý lắng tai nghe, còn có tiếng đàn ưu nhã xa xăm. Tiếng đàn huyền bí như có như không, cũng không biết thực sự có người đánh đàn hay không.
【 Ngươi biết mình là ai không? 】 Liễu Thiến uống trà, điềm đạm hỏi nàng.
【 Ta là Bạch Phi Yên. 】 Bạch Phi Yên quay đầu nhìn sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ, 【 không có cách nào thay đổi sự thực, ta là Bạch Phi Yên. 】
【 Ở đây đẹp không? 】 Liễu Thiến mỉm cười gật đầu, ánh mắt rơi trên mặt hồ.
【 Đẹp, đẹp đến mức ta không muốn đi ra nữa. 】
【 Đẹp ở đâu? 】 Liễu Thiến biết, thứ mà Liễu Thiên Mạch cho rằng đẹp, tuyệt đối không phải là cảnh sắc.
【 Không tranh với đời, thanh tĩnh yên lành. Không có ân oán giang hồ, không có tranh giành quyền lực, không có cảm tình gút mắc. Ở chỗ này, ta chỉ cần là chính con người mình, sống cuộc sống theo ý mình. 】
【 Mỗi người đều có một cuộc sống mà mình mong muốn, trải qua quá nhiều mưa gió trong đời, ngươi và ta cuối cùng cũng phải mỗi người một ngả rồi. 】
【 Vậy là ý gì? 】
【 Ngươi có khát vọng của mình, có người mà mình yêu nhất. Sự tồn tại của ta, sẽ chỉ là một sự chịu đựng. 】
【 Ngươi có thể đi đâu? 】 Liễu Thiên Mạch không còn hoản g loạn như lúc đầu, phi thường trấn tĩnh. Nàng từ lâu đã biết sẽ có một ngày như thế này. Trong một phương diện nào đó, nàng và Liễu Thiến không thể nào cùng tồn tại.
【 Không biết, có thể, ta sẽ tan biến. 】 nàng mỉm cười.
【 Cảm tạ ngươi đã làm bạn với ta lâu như vậy. 】
【 Ta chỉ là hư cấu, là nhân vật tự ngươi tưởng tượng ra mà thôi. Tất cả những gì ngươi nhìn thấy đây, đều là hư cấu, đều là giả. 】
【 Ta biết. 】
【 Ở đây có đẹp, thì vẫn chỉ là giả. Hoa không hương, nước không mát. Tất cả chỉ là một loại cảm giác, là thế giới trong lý tưởng của ngươi mà thôi. Muốn có cuộc sống mà chính mình tạo ra, chỉ có chính mình giành lấy thì mới là thật. 】
Liễu Thiên Mạch mỉm cười, 【 Những thứ tốt đẹp nhất e rằng chỉ trong mộng mới có. 】
【Những thứ trong mộng dù đẹp cũng đều là giả, hãy bước ra đối mặt hiện thực, giữ lấy những gì trước mắt mới là quan trọng nhất. Nếu như ngươi thực sự yêu Tần Mộ Phong, thì hãy đi mà giành lấy, chứ không phải trốn vào đây. 】
【 Thực sự phải giành lấy sao? 】 Liễu Thiên Mạch chột dạ.
【 Lãnh Băng Băng cũng không phải hư danh. 】
【 Cũng đúng, có đại tỷ, y sẽ không có việc gì. 】
【 Ngươi cứ suy nghĩ đi. 】
【 Ta quyết định sẽ đi giành lấy. 】
【 Xin lỗi, ta không thể tiếp tục đi cùng ngươi nữa, ta cũng có cuộc sống của chính mình. 】
【 Cảm tạ. 】 Bạch Phi Yên đứng lên, vươn tay định ôm Liễu Thiến. Lúc vừa chạm vào thân thể nàng, ngón tay cứ thế mà xuyên qua cơ thể Liễu Thiến.
【 Ngươi... 】 Bạch Phi Yên ngây dại, sững sờ nhìn bàn tay mình, 【 Vì sao lại như vậy? 】
【 Chính mắt ngươi nhìn thấy rồi đó, ta không phải là một con người thật sự. Ta là hư cấu, không tồn tại. 】
Liễu Thiến thối lui vài bước, mỉm cười vẫy tay chào nàng, 【 Vĩnh biệt. 】 Thân thể Liễu Thiến từ từ trở nên trong suốt, trên người tản mát ra một vầng hào quan nhàn nhạt, bao phủ xung quanh nàng. Ánh sáng rực rỡ dần dần tan ra, thân thể của nàng càng trở nên trong suốt, rồi mờ dần. Khi ánh sáng tan hết, hình bóng Liễu Thiến như những hạt cát tản ra, phiêu tán trong không trung.
Từng hạt cát trong suốt rơi trên mặt cỏ, trên thảm cỏ lập tức mọc lên một cây rồi lại một cây bồ công anh. Gió nhẹ thoảng qua, bồ công anh bị cuốn bay theo gió…
Một tia nắng mặt trời xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong tấm rèm che mỏng, rọi trên mặt Bạch Phi Yên đang say ngủ. Vầng sáng chói mắt đánh thức nàng, Bạch Phi Yên từ từ tỉnh lại trong cơn mộng.
Ngáp một cái, nàng như đứa trẻ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm. Cái miệng nhỏ khẽ hé mở, trông vừa đáng yêu vừa mị hoặc.
Trước khi hoàn toàn tỉnh hẳn, giọng nói mất bình tĩnh của Tần Mộ Phong đã vang lên, “Nữ nhân ngốc, nàng ngớ ngẩn à? Ta không sao, nàng làm gì tức giận đến mức thổ huyết như vậy.” Nữ nhân không hiểu biết, rắp tăm chọc y tức chết mà.
Vô duyên vô cớ bị Tần Mộ Phong mắng cho một trận, Bạch Phi Yên ngờ nghệch hỏi, “Ngài nói gì vậy?” Những hình ảnh trước khi hôn mê dần xuất hiện trong đầu.
Tần Mộ Phong đắc ý nói, “Ta biết nàng rất quan tâm ta.”
Bạch Phi Yên đưa tay ôm lấy cái đầu vẫn còn chưa tỉnh táo, rướn người ngồi dậy, “Đúng vậy, ta rất quan tâm, đắc ý đến vậy sao?”
Tần Mộ Phong thô lỗ ấn nàng nằm xuống giường, “Nữ nhân, không được ngồi dậy.”
Bạch Phi Yên hung hăng đánh vào cánh tay y một cái, “Ngài bảo ta bất động ta liền ngoan ngoãn nằm im, vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?”
Tần Mộ Phong nhất thời á khẩu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đứng dậy bước tới cạnh bàn.”Uống thuốc trước đi.” Đối Bạch Phi Yên, y hoàn toàn nói không lại. Nữ nhân này mồm mép lanh lợi, tuyệt đối có bản lĩnh chọc điên cả thánh nhân.
“Ngài bảo ta uống ta liền uống, vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?” Bạch Phi Yên quắc mắt, bướng bỉnh không nghe lời.
Tần Mộ Phong gườm nàng một cái, “Lãnh Băng Băng muốn nàng uống.” Chén thuốc này đã đưa đến từ lâu rồi, tà thủ thần y đặc biệt căn dặn, chỉ cần Bạch Phi Yên tỉnh lại, có phải đè xuống đổ vào họng cũng phải bắt nàng uống.
Bạch Phi Yên tức giận trừng mắt với y, đoạt lấy chén thuốc trong tay y, “Uống thì uống, sợ gì ai.” Nghe lời đại tỷ, tuyệt đối không sai.
Vị thuốc đắng nghét khiến khuôn mặt thanh tú Bạch Phi Yên nhăn nhúm lại, “Đắng quá.” Nàng thè lưỡi ra ngoài, trông như con chó con.
“Ăn cái này.” Tần Mộ Phong nhét một viên mứt hoa quả vào miệng nàng, Phi Yên lập tức nếm được vị ngọt lịm tan ra trong miệng.
Lại nuốt thêm một viên mứt nữa, Bạch Phi Yên không tin hầm hừ, “Cũng không tệ lắm, nghĩ không ra đường đường Bình Nam Vương, mà cũng làm mấy chuyện lấy lòng nữ nhân như vầy.”
“Phi Yên, đến giờ ta mới biết nàng là một nữ nhân mồm mép và thất thường như vậy.” Bạch Phi Yên trong trí nhớ của y, là một nữ tử lạnh lùng cao ngạo lại khôn khéo, không nhiều lời, không ấu trĩ. Nàng trước mắt đây, hoàn toàn là một tiểu nữ nhân tính tình cáu bẳn.
Bạch Phi Yên nghiêng đầu liếc mắt, “Ngài ngược đãi ta lâu như vậy, lúc biết ngài rất yêu ta, đương nhiên phải hung hăng trả thù rồi.”
Tần Mộ Phong lại đút một viên mứt vào miệng nàng, không thèm tính toán, “Ăn đi.”
Bạch Phi Yên bĩu môi, “Ăn thì ăn, làm gì dữ vậy?”
Giọng nói vẻ mặt ngây thơ của nàng khiến Tần Mộ Phong không khỏi mỉm cười, chẳng thể làm gì khác ngoài lắc đầu, “Aizz.... Ăn đi.”
“Xem ra, hai vị tình cảm hòa thuận nhỉ.” Một nữ nhân say khướt bước vào bậc cửa, lảo đảo rồi ngả bổ lên giường.
Tần Mộ Phong nhíu mày, “Nàng xác định cô ta là Lãnh Băng Băng?”
Bạch Phi Yên nhìn một lượt từ đầu đến chân Lãnh Băng Băng xong, “Đúng vậy, ta xác định đây là đại tỷ của ta.” Lãnh Băng Băng mặc một bộ xiêm y bằng vải bố rộng thùng thình, trên quần còn thêu toàn hình đầu lâu xương chéo màu đen. Toàn thân y phục thủng lỗ chỗ khắp nơi, ống tay áo thì rách rưới tơi tả, lam lũ không chịu nổi. Tóc dài buộc thành đuôi ngựa, túm cẩu thả phía sau đầu.
“Thần y trong truyền thuyết chính là như vậy sao?” Tần Mộ Phong rất hoài nghi. “Ta còn nghĩ mình vừa thấy một tên khất cái.”
“Đại tỷ ta lúc nào cũng vậy.” Bộ đồ trên người Lãnh Băng Băng kia chính trang phục thịnh hành nhất mấy nghìn năm sau, thật không hiểu biết gì cả.
Lãnh Băng Băng ngẩng đầu, cười hắc hắc với Bạch Phi Yên, “Tiểu muội, thật là ngại, ta mới vừa uống chút xíu rượu. Nhưng mà ta lấy đầu người ra đảm bảo, sẽ không chẩn nhầm, lại càng không chữa chết người.”
Bạch Phi Yên không khỏi bật cười, “Muội biết, tà thủ thần y Lãnh Băng Băng sẽ không chẩn nhầm.” Biết Lãnh Băng Băng bao nhiêu năm nay, hầu như không có lúc nào thấy nàng tỉnh táo.
Lãnh Băng Băng tựa vào thành giường, ngón tay luồn vào trong tóc, ho khan một tiếng, “Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu của ta, muội nhất định đã uống máu của Tần Mộ Phong. Hắn đối với kẻ hạ cổ ‘si tâm bất cải’, muội lại ‘si tâm bất cải’ đối với hắn.” Lãnh Băng Băng chậc chậc lưỡi, “Tên gia hỏa này thật là tốt số, bị hạ cổ mà còn có thể hưởng thụ phúc lợi bổ sung.”
Bạch Phi Yên sửng sốt, nheo đôi mắt đẹp, “Cái gì?” Nàng yêu Tần Mộ Phong là có liên quan đến dược vật s ao?
“Ta bị trúng ‘si tâm bất cải’ sao?” Tần Mộ Phong cũng nheo mắt lại.
“Ngươi bị điếc hả? Ta nói quá rõ ràng, ngươi trúng ‘si tâm bất cải ‘ trong truyền thuyết. Thứ này rất đặc thù, người trúng cổ sẽ một lòng yêu thương kẻ hạ cổ.” Nàng ngáp một cái, “Ngươi yêu nữ nhân nào nhất thì kẻ đó chính là hung thủ.” Ánh mắt Lãnh Băng Băng chậm rãi nhìn sang Bạch Phi Yên, nói ngắn gọn, “Tiểu muội, việc có thể làm ta đã làm, nên nói ta cũng đã nói. Ta nghĩ, hai người đều cần một chút thời gian để suy nghĩ. Nếu như muốn giải cổ có thể tìm ta, không muốn giải, ta không có lời nào để nói.”
Bạch Phi Yên hơi trầm mặc, “Muội biết rồi.”
Tần Mộ Phong cúi đầu, giọng trầm trầm, “Thiên Mạch, nàng hy vọng ta làm như thế nào?”
Bạch Phi Yên cười khổ, chậm rãi lắc đầu, “Ta không biết.”
Y tự cười giễu mình, “Thật là mỉa mai có phải không?”
Bạch Phi Yên lắc đầu, “Không, không mỉa mai chút nào. Ta không biết ngài yêu Thái Hà có liên quan đến dược vật hay không, thế nhưng...” Thanh âm của nàng trở nên rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi hầu như không nghe thấy được, “Ta thực sự yêu ngài, dược vật có thể thao túng tâm tư của ta, nhưng không thao túng được suy nghĩ chân thành ở sâu trong nội tâm của ta. Mộ Phong, ta yêu ngài.” Bạch Phi Yên nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Mộ Phong, “Bạch Phi Yên chưa bao giờ làm những việc khiến bản thân hối hận, tình yêu này, ta không hối hận. Cho dù.... ngài không yêu ta.” Nàng là một nữ tử không dễ dàng rung động, một khi đã yêu, sẽ một lòng một dạ. Nàng chỉ có một trái tim, một mối tình. Cho Tần Mộ Phong rồi, thì không có cách nào thu hồi lại được.
Tần Mộ Phong nắm chặt tay Bạch Phi Yên, “Ta thật có lỗi với nàng.”
Bạch Phi Yên lắc đầu, “Ngài không có lỗi với ta, chỉ có thể nói, thiên ý trêu ngươi.”
“Nàng muốn ta làm thế nào?” Giọng y rõ ràng khàn đi.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt, “Ta không phải ngài, không thể thay ngài quyết định. Ta nghĩ, ngài cần yên tĩnh một chút.”
Tần Mộ Phong chậm rãi buông tay Bạch Phi Yên ra, xoay người đưa lưng về phía nàng, “Cho ta một chút thời gian.”
“Được.”
Tần Mộ Phong thoáng ngập ngừng, rồi bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng y, Bạch Phi Yên cười khổ, “Đại tỷ, y nhất định rất đau khổ.” Nữ nhân mình yêu sâu nặng là gian tế đã đủ đả kích rồi, vì trúng cổ mà yêu nàng ta, càng đả kích hơn.
Lãnh Băng Băng chăm chú nhìn nàng, “Còn muội? Muội có đau khổ không?” Tần Mộ Phong đau khổ, nàng lẽ nào không đau khổ.
Bạch Phi Yên ngẩng đầu, cười thê lương, “Muội không đau khổ, chỉ hận thiên ý trêu người. Thì ra, không phải muội đến chậm, mà là....” Bọn họ đều bị ông trời trêu ghẹo.
Lãnh Băng Băng nhìn theo bóng lưng y, “Hắn rất yêu muội, thực sự rất yêu muội. Trúng tình cổ mà còn có thể nhận ra tâm ý của bản thân, tất là tình yêu rất sâu đậm.” Tên muội phu này, nàng ưng chắc rồi.
*******
Có thể không biết võ lâm minh chủ là ai, nhưng không thể không biết Vô Tranh Sơn Trang.
Có thể cướp bóc lục đại môn phái, nhưng không thể đắc tội Vô Tranh Sơn Trang.
Có thể đối nghịch với hắc bạch lưỡng đạo, nhưng không thể trêu chọc Vô Tranh Sơn Trang.
Hai chữ Vô tranh, nghĩa là không tranh với đời. Vô Tranh Sơn Trang, là nơi một đám võ lâm cao thủ đã từng danh chấn giang hồ sau khi thoái ẩn trở về bảo dưỡng tuổi già. Mọi người ở Vô Tranh Sơn Trang tuân theo quy củ của trang chủ thiên hạ đệ nhất kiếm Bạch Mạn Điệp, thoát ly khỏi chốn hồng trần, không tranh giành đoạt lợi.
Tuy rằng vô tranh, nhưng oán giận tất báo. Một đời tông sư, cũng có khuyết điểm. Khuyết điểm của các cao nhân trong Vô Tranh Sơn Trang, chính là bao che khuyết điểm.
Có người nói: trước khi đắc tội Vô Tranh Sơn Trang, phải mua sẵn quan tài. Sau khi đắc tội Vô Tranh Sơn Trang, tự sát là thống khoái nhất.
Dần dà, Vô Tranh Sơn Trang trở thành cấm kỵ lớn nhất trên giang hồ.
Giang hồ đồn đãi, những người trong Vô Tranh Sơn Trang ai ai cũng thủ đoạn độc ác, lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt.
Giang hồ đồn đãi, Vô Tranh Sơn Trang nằm ở thâm sơn u cốc, trong trang xương trắng đầy đất, đầu lâu chất đống.
Giang hồ đồn đãi, Vô Tranh Sơn Trang tài bảo khắp nơi, không ai sánh bằng.
Giang hồ đồn đãi, Vô Tranh Sơn Trang cao thủ như mây, võ công bí tịch vô số.
Giang hồ đồn đãi...
Vô Tranh Sơn Trang, danh chấn giang hồ. Thế nhưng, Vô Tranh Sơn Trang rốt cuộc nằm ở đâu?
Đầu tháng mười hai, là lúc phương bắc lạnh lẽo nhất, đại tuyết phong sơn. Một nơi dù có lạnh, cũng sẽ có khi thời tiết tốt, tỷ như, ngày hôm nay.
Gió mát nhẹ thổi, trăm hoa khoe sắc. Những đám mây bồng bềnh nhàn nhã rong chơi, tĩnh lặng và ưu nhã.
Phương bắc đột nhiên xuất hiện một tòa tiểu viện Giang Nam rất có tình thơ ý hoạ, vô cùng bắt mắt. Nếu như, tọa nhà đó đã được xây dựng ở đây vài thập niên, tự nhiên sẽ không ai thèm ngó ngang ngó dọc. Thời gian ba mươi năm, đủ để cho mọi người quen với sự tồn tại của nó.
Đình đài lầu các rường cột chạm trổ, xa hoa lộng lẫy.
[xin phép được lược bỏ 100 chữ miêu tả phong cảnh không quan trọng]
Trong đình cách bờ sông không xa, có bốn nữ nhân thần thái khác nhau đang ngồi bên trong.
Khí trời nhàn nhã như vậy, bọn họ tự nhiên cũng rất nhàn nhã.
“Đông phong.” Nữ nhân mặt lạnh như tiền.
“Tam điều.” Nữ nhân xinh xắn khả ái vẻ mặt kẻ trộm cười.
“Bát vạn.” Nữ nhân đạm nhiên ưu nhã khóe mắt hiện lên một tia sáng.
“Chờ một chút, phanh, phát tài...” Nữ nhân tùy tiện hét lên, cười ầm ĩ.
Nữ nhân lạnh lùng nhìn bài mình, bất đắc dĩ ném ra một con, “Lục vạn... lại thua tiền rồi.”
“Phát tài.” Nữ nhân xinh xắn khả ái nói.
Nữ nhân lạnh lùng càng bất đắc dĩ, thở dài một hơi, “Đúng vậy, muội thua tiền, tỷ phát tài.”
Nữ nhân tùy tiện lườm một cái, “Tam muội, Lăng Tương đánh Phát Tài, không phải nói muội ấy muốn phát tài.”
“Phát tài là của ta.” Nữ nhân thoạt nhìn ưu nhã cười hì hì nhặt quân Phát Tài lên, “Hắc hắc, ta muốn phát tài. Muốn Phát Tài, lẫn phát tài.”
Nữ nhân tùy tiện — Bạch Mạn Điệp lầm bầm, “Bực mình, đánh mạt chược với các muội hai mươi mấy năm, ta đều thua hai mươi mấy năm.”
Nữ nhân tên Lăng Tương cười hắc hắc, “An tâm đi, đại tỷ phu là bá chủ thương nghiệp phương bắc, tỷ không lo chết đói.”
“Tiền nhà ai nhiều bằng nhà Tịch Linh chứ?” Nữ nhân ưu nhã mó một quân bài, lẩm bẩm.
Tịch Linh bất đắc dĩ lắc đầu, “Hồng Trung. Thanh Thanh, muội đừng hại ta.”
Bạch Mạn Điệp vừa thấy Hồng Trung, hai mắt lập tức sáng lên, “Ha ha, ta hồ rồi.”
“Lại hồ nữa.” Lăng Tương không cam lòng dẩu môi, “Còn tiếp tục như vậy muội sẽ chết đói.”
“Đến chỗ lão công của muội và Băng Băng mà trộm.” Bạch Mạn Điệp khoái chí thu ngân lượng, không hề cảm thấy lương tâm cắn rứt.
“Trộm không được.” Nàng vẻ mặt buồn khổ.
“Làm mấy cái mặt nạ đi bán đấu giá.” Tịch Linh nhàn nhàn đưa bạc cho Bạch Mạn Điệp, “Tìm Hạo Đình giúp tỷ bán đấu giá.”
“Mẹ à, mấy chuyện bán đấu giá này bản Các chủ không quản, trực tiếp tìm Thanh Long đường chủ đi.” Một giọng nam ôn hòa đột nhiên xen giữa các nàng.
Tịch Linh nhìn bài, thản nhiên nói, “Con không ở cạnh lão bà, tới đây làm gì? Gọi chúng ta ăn cơm sao? Đánh xong bàn này nữa rồi ăn.”
“Không phải ăn cơm, đại tỷ khẩn cấp dùng bồ câu đưa tin.” Thiên Cơ Các chủ Quân Hạo Đình giơ giơ tờ giấy trong tay, “Tỷ ấy mời mọi người đến phủ tướng quân ở kinh thành.”
“Bạch bản....” Không nhìn hắn.
“Bắc Phong....” Triệt để không nhìn.
“Nhất đồng...” Không nhìn đích rất triệt để.
“Cửu vạn...” Giả câm vờ điếc.
Quân Hạo Đình ho khan một tiếng, cao giọng nói, “Đại tỷ nói, Lão Thất trúng si tâm bất cải, hiện tại nửa chết nửa sống, mời các vị đem “vi sinh tố” tới cứu muội ấy.”
Bốn nữ nhân đồng thời dừng động tác, một quân mạt chược bay đến nện lên mặt hắn, “Tiểu tử thối, sao không nói sớm.”
“Gọi Nhị tỷ Tứ đệ Ngũ muội Lục muội tất cả trở về, chuẩn bị xuất phát.” Lại một quân mạt chược bay đến.
“Đem tất cả dược liệu trân quý của Thiên Cơ Các đến, đi ngay lập tức.” Bộ có mưa mạt chược hay sao? Mà hết quân này đến quân khác bay tới.
“Dùng bồ câu đưa tin cho Chu Tước đường chủ, bảo nàng sẵn sàng chờ Băng Băng sai khiến.” Lần này là chén trà bay qua.
Tác giả :
Sở Sở