Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở
Chương 76: Thân bị trọng thương
Tháng mười hai, gió nhẹ buổi sớm, mang theo cảm giác mát mẻ.
Liễu Thiên Mạch đứng bên hồ nước trong xanh, đôi mi thanh tú nhíu lại. Lá cây từng chiếc từng chiếc rơi xuống mặt nước, tạo thành từng đợt sóng li ti.
Nàng đưa tay, nhặt lên một chiếc lá rụng, ánh mắt dừng tại nơi nào.
Ngọn núi xa xa mây mù lượn lờ, dưới nắng mai, dường như tản mác vầng sáng nhàn nhạt.
Vầng sáng từng vòng từng vòng, tựa cầu vồng rực rỡ.
Sương mù rồi cũng sẽ tan.
Tan rồi, cũng chẳng rực rỡ nữa.
Nàng không thích những thứ hoa mỹ.
Bởi vì, đằng sau vẻ lộng lẫy, là quạnh quẽ.
Cầu vồng rực rỡ là vậy, nhưng mà, lúc tươi đẹp nhất, cũng là khi sắp sửa tan biến.
Pháo hoa cũng thực lộng lẫy, chỉ là, vẻ lỗng lẫy kia chỉ trong nháy mắt.
Tươi đẹp rồi lại quạnh quẽ, là điều thê lương nhất. Nếu vẻ rực rỡ nhất định phải dùng thê lương đánh đổi, nàng thà rằng không cần.
Ngực âm ỷ đau, Thiên Mạch nhẹ buông tay, lá cây rơi xuống mặt nước. Tay nàng, sít chặt y phục trước ngực.
Cảm giác đau đớn trước ngực lan ra, vừa đắng lại vừa chát.
【Sao vậy? 】
【 Lo Tần Mộ Phong có âm mưu. 】
【 Tần Mộ Phong có cái gì không tốt? y vừa rồi trước mặt mẹ ngươi thề nói yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên sao? 】
【 y tốt lắm, chính vì rất tốt, ta dù sao cũng cảm thấy kỳ quái. 】
【 Kỳ quái gì? Ta không cảm thấy. Trước đây y không biết mình yêu ngươi, bây giờ y biết rồi, bắt đầu biết đối tốt với ngươi, cũng không kỳ quái. 】
【 Lời nói và việc làm của y cũng không phải có chỗ không phù hợp, nhưng ta vẫn cảm thấy y hơi là lạ. 】
【 Ngươi bị đám người Liễu gia làm tổn thương quá nặng, đã không tin vào tình cảm thế gian. y đối với ngươi càng tốt, ngươi càng sợ hãi, càng trốn tránh, phải không? Không phải y cổ quái, mà là trong lòng ngươi có vấn đề. Phi Yên, mở rộng trái tim đi, chấp nhận y thật tốt với ngươi. y đã thề trước mặt mẫu thân ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa. 】
Thiên Mạch trầm mặc một hồi, 【 Ta sẽ thử tiếp nhận hắn. Thiền Cơ rốt cuộc là ai? Tần Mộ Phong rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì? 】
【 A? Điều này...... Ta cũng không biết, mà nó với tình yêu của các ngươi có liên quan gì sao? 】
【 Thiền Cơ gọi Tần Mộ Phong là Thiếu chủ, nếu ta không nhầm, y hẳn là dư nghiệt của Lỗ vương. Tần Mộ Phong biết thân thế của mình, điều này ta đã sớm biết. Khi ta hôn mê, y từng nói với ta cả nhà y đều đã chết, khi đó ta đã đoán được. Nếu y biết thân thế của mình, lại cùng dư nghiệt của Lỗ Vương qua lại, ta không thể không hoài nghi dụng tâm của hắn. 】
【 Có phải ngươi hơi đa tâm không? Nếu y muốn tạo phản, sẽ không đợi đến ngày hôm nay. Khi Tần thúc thúc băng hà, Tần Vật Ly chưa bình định giang sơn. Nếu y thừa dịp đó nổi loạn, không chừng đã thành công. 】
【 Ngươi đừng quên, khi đó Tần Mộ Phong không phải Bình Nam Vương ngày hôm nay. y lưu luyến bụi hoa, cả ngày mơ màng như kẻ say rượu. Sau khi Vật Ly lên ngôi, không ai có thể dùng, mới sai Tần Mộ Phong điều binh đánh Nam Việt. 】
【 Nhưng mà cũng nói thật, Tần Vật Ly thật lợi hại, có thể móc Tần Mộ Phong trong một đống rác ra, còn bồi dưỡng thành một thế hệ danh thần. Quả nhiên là dự liệu của hoàng đế, mắt nhìn khá lắm. 】
【 Điều này chứng minh, bổn sự diễn trò của Tần Mộ Phong cũng không tốt lắm. Nếu y thật sự có thể ngụy trang mình thành một tên sống mơ màng ăn chơi trác táng, sao có thể bị Tần Vật Ly nhìn ra điểm lợi hại của hắn? Tần Mộ Phong lợi hại, Tần Vật Ly còn lợi hại hơn. 】
【 Ta có chỗ không hiểu, nếu Tần Vật Ly hoài nghi Tần Mộ Phong, tại sao đem binh quyền giao cho hắn? Nếu y mưu phản, hậu quả thật khôn lường. 】
【 Ngươi thật ngốc, Tần Vật Ly bí quá phải làm liều, rồi đi từng bước cờ hoàn mỹ. Tần Mộ Phong tuy phóng đãng, nhưng y có chân tài thực học. Tần Vật Ly vừa ý tài học của Tần Mộ Phong, nên mới để y đi bình Nam. Lúc ấy Tần Mộ Phong nổi danh là hoàng tử phóng đãng, trong triều không có thế lực, cho dù mưu phản, cũng không có điều tốt. Với trí thông minh của Tần Mộ Phong, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này. Sau khi Tần Mộ Phong đánh bại Nam Việt, trong triều rất có danh vọng. Mà khi đó, Liễu tướng quyền khuynh triều dã. Trùng hợp vì chuyện Vô Mệnh, Tần Mộ Phong cùng Liễu tướng kết thù. Việc binh, Tần Vật Ly trọng dụng Tần Mộ Phong. Việc quyền, trọng dụng Liễu tướng, lấy địch chế địch, kiềm chế lẫn nhau. Tần Mộ Phong đánh nhau với Liễu tướng, Tần Vật Ly ngồi giữa ngư ông đắc lợi. Có Liễu tướng kiềm chế, Tần Mộ Phong tạm thời sẽ làm ra cái loại việc ngốc như mưu phản. Vật Ly đem binh quyền giao cho Mộ Phong, trừ kiềm chế Liễu tướng, cũng có thể theo dõi hắn. Tần Mộ Phong một khi có tâm mưu phản, Tần Vật Ly nhất định sẽ khiến y chết không có chỗ chôn thân. 】
【 Nói cả nửa ngày, Tần Vật Ly mới là người gây lộn xộn. 】
【 Ta nghi ngờ, cái chết của Vô Mệnh, vốn là Tần Vật Ly cố ý gây ra. Cho dù không có Vô Mệnh, y cũng sẽ tạo ra chuyện khác. Đó không phải gây lộn xộn, là đạo làm vua. 】
【 Nhưng mà, Tần Vật Ly dựa vào đâu nhận định Tần Mộ Phong không dám tạo phản?】
【 Ngươi cho là những kẻ bên cạnh Tần Mộ Phong đều trung thành tận tâm sao? Phải nói là, tất cả đều trung thành với y sao? Tần Vật Ly lên ngôi ba năm, thành quả nổi bật, ngươi nghĩ y ôn nhu như bề ngoài sao? 】
【 Ai, ngươi có thể khen Tần Vật Ly, đừng mắng Tần Mộ Phong. 】
【 Tần Mộ Phong với Tần Vật Ly đều cùng thuộc một loại người, tâm cơ tài trí bọn họ, tính ra đều như nhau. Những gì ta thấy, đều chỉ là vẻ ngoài của bọn họ. 】
【 Phải nói, ba người các ngươi, tính ra đều sàng sàng như nhau đi. 】
【 Tần Mộ Phong rốt cuộc muốn làm gì? Nhìn vào mắt hắn, ta vĩnh viễn không thể biết y đang suy tính cái gì. 】
Tần Mộ Phong cùng Thiền Cơ pháp sư, rốt cuộc có bí mật gì? y đột nhiên đối tốt với nàng, có mưu đồ gì?
Lông mày Thiên Mạch càng nhíu lại, gắt gao xoắn bện vào một chỗ.
Tần Mộ Phong lén gặp mặt Nam Hận Thiên, trong đó tuyệt đối có vấn đề. Thiên Diệp Bình Nam Vương cùng Nam Việt thái tử là túc địch, thủy hỏa bất dung, lén gặp mặt tuyệt đối không phải uống trà ôn chuyện.
Việc này không phải chuyện đùa, quan hệ đến tương lai Thiên Diệp, nàng có nên nói chuyện này cho Tần Vật Ly?
Đủ loại suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Thiên Mạch.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay lùa vào mái tóc đen, vỗ về sau ót, khẽ thở dài phiền muộn.
Nàng là đại nội mật thám, cũng là thê tử Tần Mộ Phong. Kẹp giữa Tần Vật Ly và Tần Mộ Phong, nàng thật khó vẹn cả đôi đường a.
“Mới sáng sớm, nàng lại thở dài.”
Bả vai bị vỗ một cái, thân mình Liễu Thiên Mạch chấn động, khe khẽ thở ra một hơi. “Không có gì, chỉ là tức cảnh sinh tình thôi.”
“Tức cảnh sinh tình?” Tần Mộ Phong ngồi xổm xuống, đỡ Thiên Mạch dậy, “Nàng thấy được những gì?”
Mâu quang Thiên Mạch mù sương, “Ngài xem mây mù xa xa, mang theo vầng sáng nhàn nhạt, cực kỳ mỹ lệ. Chỉ là, sương mù rồi cũng sẽ tan. Tan trong chớp mắt.”
Tần Mộ Phong cúi đầu, cười chua xót, “Nàng từng nhìn thấy cầu vồng chưa?”
“Thấy rồi.”
“Cầu vồng so với mây mù xa xa đẹp hơn, nhưng mà, chỉ đẹp trong nháy mắt.” Gặp được Thái Hà, y hiểu được tình yêu là gì. Chỉ là, tình yêu kia lại lập tức biến mất.
” Đằng sau vẻ lộng lẫy, là sự quạnh quẽ. Cho nên, ta không thích ngắm cầu vồng.” Liễu Thiên Mạch quay đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Tần Mộ Phong, “Câu ngài vừa nói, chính là điều ta muốn nói.”
Tần Mộ Phong bóp bóp trán, giả bộ mệt sắp chết. “Đi thôi, đừng ở chỗ này thở ngắn than dài nữa, ta đưa nàng đến một nơi.”
“Ngài vừa rồi đi đâu?” Liễu Thiên Mạch nhìn về phía xa xa, thờ ơ hỏi.
“Ta cùng Thiền Cơ pháp sư tùy tiện hàn huyên vài câu.” Tần Mộ Phong nheo mắt, “Nàng thì sao? Đến nơi này làm gì? Tại sao không ngoan ngoãn chờ ta?” Đồng tử y đột nhiên biến lãnh, nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch.
Có phải nàng đã phát hiện điều gì? Liễu Thiên Mạch thông minh tuyệt đỉnh, y sớm biết rằng, nếu để lại dấu vết gì, đều có thể bị nàng phát hiện.
Y bắt đầu hoài nghi, đưa nàng đến đây, rốt cuộc là đúng hay sai.
Nữ nhân, thông minh quá chưa hẳn là chuyện tốt.
Thiên Mạch giật mình, không quan trọng nói, “Thấy tro cốt mẹ ta, trong lòng khó chịu, ra đây một chút.” Nàng vẫn như mọi khi, lãnh đạm không một chút gợn sóng.
Nhìn nàng chòng chọc một hồi, không phát hiện một chút dị thường. Tần Mộ Phong chậm rãi buông lỏng cảnh giác, hàn quang trong đôi mắt cũng thu lại.
Tần Mộ Phong thở nhẹ một hơi, dắt tay Thiên Mạch, “Đi thôi, ta đưa nàng đến một nơi.”
Tay hắn, thật lạnh lẽo. Trong lòng bàn tay, có một lớp mồ hôi.
Tần Mộ Phong nắm tay Liễu Thiên Mạch, tới gần cây cổ tùng.
Đi qua một hẻm núi, bọn họ hoàn toàn bước vào núi sâu.
Lá cây còn mang theo vị sương sớm, hương bùn đất từng đợt len lỏi trong mũi.
Rời xa nơi ồn ào náo nhiệt, tựa ở một thế giới khác.
Liễu Thiên Mạch mặc y nắm, từng bước theo sau Tần Mộ Phong.
Thiên Mạch là người tập võ, đi đường với nàng mà nói căn bản không có chút cảm giác gì. Mãi đến khi mệt, mới hoảng hốt nhận ra đã đi được quãng xa.
“Ngài dẫn ta đi đâu?” Liễu Thiên Mạch cuối cùng cũng hỏi câu nghi vấn trong lòng.
“Sắp đến rồi.” Đi xa như vậy mặt không đỏ hơi không loạn, nàng quả nhiên danh bất hư truyền.
“May mà ta tập võ từ bé, nếu không đã sớm nằm bò giữa đường.” Liễu Thiên Mạch buông tay Tần Mộ Phong ra, đứng tại chỗ thở dốc, “Ta... Ta đi không nổi nữa, nghỉ ngơi một chút.” Nàng cũng không phải thật sự mệt, chỉ là không muốn Tần Mộ Phong sinh nghi. Trong mắt hắn, võ công của nàng cũng không tốt. Đi đường xa như vậy, nên mệt mỏi.
“Đi thêm vài bước.” Tần Mộ Phong đứng trước nàng, vươn tay, “Mau tới đây.”
Thiên Mạch khom người, tay vỗ vỗ ngực, “Lúc trước không cảm thấy, bây giờ đột nhiên thấy mệt mỏi quá.”
“Không đi nữa.” Thiên Mạch thở hồng hộc, mệt đến nỗi xém chút ngồi dưới đất.
“Ta cõng nàng.” Tần Mộ Phong đứng trên, liếc nhìn Thiên Mạch
“A?” Liễu Thiên Mạch ngẩng đầu, đối diện đôi ngươi mỉm cười của Tần Mộ Phong.
“Ta nói, ta cõng nàng.” Tần Mộ Phong vươn tay, ý bảo Thiên Mạch tiến lên.
Đợi đến khi Thiên Mạch phục hồi lại tinh thần, đã ở trên lưng Tần Mộ Phong.
Động tác bất chợt xảy đến làm nàng hoảng sợ, suýt nữa hét toáng lên.
Thiên Mạch vội nắm lấy bả vai Tần Mộ Phong, cơ thể cũng áp chặt người đang đi.
“Ha ha, nữ nhân, nàng cũng có lúc sợ hãi?” Tiếng cười trầm thấp Tần Mộ Phong truyền đến, Liễu Thiên Mạch vừa giận vừa tức, giận hờn đánh vai y mấy cái, “Tần Mộ Phong, hỗn đản ngươi, muốn hù chết ta a?”
Tần Mộ Phong xốc cơ thể không an phận của nàng, “Đừng náo loạn, cẩn thận ngã bây giờ.”
“Hừ.” Liễu Thiên Mạch hừ hừ không cho là đúng, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn.
Đi chưa được mấy bước, trước mắt bất ngờ xuất hiện một hồ thanh tuyền. Thanh tuyền bị mấy tảng đá lớn bao quanh, che khuất bởi rừng cây bên trong.
Nước suối trong veo thấy đáy, lượn lờ sương trắng.
Liễu Thiên Mạch mắt sáng ngời, nhảy từ lưng y xuống, “Là ôn tuyền?” Nàng vội vã ngâm tay vào nước, cảm nhận sự ấm áp của dòng nước.
“Cởi y phục ra đi.” Tần Mộ Phong cũng ngồi xổm xuống, thử thủy ôn.
Hồ ôn tuyền này, là do y cùng Hoắc Thiên đi săn năm đó, vô tình phát hiện ra. Nếu không phải nữ nhân này tay chân chưa bao giờ có độ ấm, y sẽ không từ xa đưa nàng tới đây.
“Có thể cởi y phục, phiền ngài ra xa một chút.” Thân thể của nàng, không phải ai cũng có thể xem.
Lông mày Tần Mộ Phong nhíu lại, “Ta là trượng phu của nàng, thân thể nàng ta đã nhìn từ lâu rồi.” Y chẳng những từng xem qua, còn sờ qua.
“Ta không thích người khác nhìn thấy ta như vậy, kể cả ngài có xem rồi ta cũng không dám thay y phục.” Y dùng ánh mắt cưỡng bức nàng.
“Ta giúp nàng.” Tần Mộ Phong mặt không chút thay đổi đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị, “Tiện thể chúng ta cùng cởi đi.” Tay y chậm rãi lướt tới.
Thiên Mạch nắm chặt tay, cũng không ngăn cản.
Giữa Tần Vật Ly và Tần Mộ Phong, nàng chọn Tần Mộ Phong. Y là trượng phu của nàng, bọn họ không thể tránh khỏi có hành động thân mật. Nàng có thể tránh được nhất thời, nhưng không trốn được một đời. Nàng tự nhủ, không cần sợ, thực ra trần trụi nhìn nhau cũng không có gì đáng sợ. Bọn họ sớm đã có lần động chạm da thịt, hơn nữa không chỉ một lần. Y đụng chạm cũng không phải là khó có thể chịu được, trần trụi nhìn nhau cũng không đáng sợ. Nàng có thể, nhất định có thể chấp nhận y.
Tay Tần Mộ Phong chậm rãi lướt đến trước ngực nàng, lướt đến thắt lưng nàng. Nhẹ nhàng kéo y kết bên hông, y phục rơi xuống. Trong nháy mắt y phục rơi xuống kia, cơ thể Thiên Mạch run lên, đột nhiên nhắm chặt mắt lại.
Hắn chậm rãi cởi ngoại y của nàng, bên tai nỉ non, “Đừng sợ, ta chỉ giúp nàng cởi y phục, sẽ không làm gì khác.” Thanh âm Tần Mộ Phong tuy ôn nhu, mâu trung lại không không thấy lo lắng chút nào. Lãnh khốc sát nhân.
Bộ dáng của nàng không giống cởi quần áo, trái lại còn giống màn tra tấn. Lấy tính tình Liễu Thiên Mạch, dù cho tra tấn, cũng không sợ hãi như vậy.
Thân mật cùng y khó chịu đựng lắm sao?
Một ngày nào đó, y sẽ làm Liễu Thiên Mạch cam tâm tình nguyện chấp nhận y, nhất định vậy.
Mâu tử lãnh khốc của Tần Mộ Phong, dần dần hiện ra ý cười. Khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc.
Y trút bỏ ngoại y của nàng, bắt đầu cởi y phục bên trong. Ngón tay chạm vào da thịt nàng, thân mình Thiên Mạch run lên, xém chút thét lên thất thanh. Nàng có thể, nhất định có thể chịu đựng được. Dù sao, nàng đối với sự đụng chạm của y không xa lạ. Nàng siết chặt tay, lòng bàn tay đã có một lớp mồ hôi.
Tần Mộ Phong cười quỷ dị, từ từ trút bỏ trung y của nàng. Gió lạnh thốc vào trong y phục, Liễu Thiên Mạch bỗng mở to mắt, một tay đẩy Tần Mộ Phong ra. Thiên Mạch xoay người, đem trung y nhanh chóng mặc lại, nàng xoay lưng về phía hắn, giọng nói mang theo vẻ kinh hoảng, “Tự ta có thể làm được.” Không được, nàng vẫn không thể chịu được sự đụng chạm của Tần Mộ Phong.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng.” Tần Mộ Phong từ sau ôm chầm eo nàng, thanh âm nồng đậm mị hoặc vang lên.
“Buông ra.” Thiên Mạch giãy dụa.
“Không được, ta sẽ cùng tắm với nàng.” Y bá đạo ôm nàng càng chặt.
“Nếu ngài không buông tay, đừng trách ta không khách khí.” Thiên Mạch tức giận, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia nghiêm khắc.
Tần Mộ Phong cưỡng chế cơn tức giận, thở ra một hơi thật sâu, “Được rồi, ta sẽ không chạm vào nàng, nhưng ta phải đứng nhìn ở đây.” Bàn tay trên lưng Thiên Mạch dần dần buông ra.
Liễu Thiên Mạch hừ lạnh, “Vương gia, tính khí ta rất kém cỏi, ngài không biết sao không? Nếu không muốn biến thành quốc bảo, xin đừng nhìn lén.” Nếu y dám nhìn lén, nàng không ngại tặng cho y hai quyền.
“Quốc bảo?” Quốc bảo là vật gì?
“Ngu ngốc, quốc bảo chính là gấu trúc.” Cùng một người cổ đại nói chuyện, quả thực là lãng phí nước bọt. “Vương gia, hy vọng ngài tôn trọng ta. Ta thích tắm rửa một mình, đừng làm phiền ta, được không?”
Gấu là quốc bảo? Thiên Mạch học được câu này từ đâu vậy?
Ngón tay thon dài của Tần Mộ Phong ngả ngớn lướt qua gò má Liễu Thiên Mạch, cười gian, “Nàng cứ tắm từ từ, ta cam đoan sẽ không nhìn trộm.” Thanh âm y rất nhẹ, thực nhu, tựa lông hồng.
Nhìn Tần Mộ Phong đi xa, Thiên Mạch mới yên tâm trút bỏ y phục, trên người còn sót lại tiết khố. Nàng cũng không lập tức nhảy xuống nước, mà là ngồi trên một tảng đá lớn, ngâm chân vào nước, nhẹ nhàng làm tóe bọt nước.
Liễu Thiên Mạch trời sinh cảnh giác, trước khi xác định không có người nhìn lén, nàng sẽ không tùy tiện xuống nước. Ngâm mình trong ôn tuyền, thực dễ dàng thả lỏng. Kẻ thù nàng nhiều lắm, nếu có người thừa dịp lúc này đánh lén, nàng thực có thể chết không có chỗ chôn.
Chân ngọc làm bọt nước tóe tung, một vòng lại một vòng.
Giữa lúc chơi đùa thả thích, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gió dày đặc.
Thiên Mạch mâu quang phát lạnh, thầm mắng, “Mẹ nó, tắm rửa một cái cũng không được yên ổn.” Nàng nhanh chóng thu hồi chân ngọc, nhặt hết y phục trên mặt đất. Trong nháy mắt, bạch y rải rác trên mặt đất, đã chỉnh tề trên người nàng.
Nàng đứng trên tảng đá, ngón tay ngọc dài nắm chặt ngân châm, giấu sau người. Núi thẳm thực âm u, vài ánh nắng xuyên qua tán lá, ánh nắng chiếu vào người nàng, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt.
Bóng lưng cao ngạo, mang theo vài phần quạnh quẽ.
Khu rừng yên tĩnh, đột nhiên chim chóc từ bốn phía bay loạn khắp nơi.
Theo trực giác Thiên Mạch quay đầu lại, ngân trâm trong tay siết càng chặt. Sát khí dày đặc! Lai giả bất thiện[1].
Lại tiếng chim chóc toán loạn, lá cây rơi rụng. Mười mấy Hắc y nhân từ trong rừng cây nhảy ra, đều dừng lại phía sau Thiên Mạch.
“Ngươi là Liễu Thiên Mạch?”
“Phải” Liễu Thiên Mạch thản nhiên trả lời, nghe không ra một tia cảm xúc. “Mạc Bắc thập bát (18) sát.” Đâm chém giết người nàng thấy rất nhiều, sớm không còn cảm giác. Cho dù là Võ lâm minh chủ đứng trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.
“Làm sao ngươi biết?” Ngữ khí không che giấu được kinh ngạc.
Nàng là một tiểu nữ tử, sao biết được lai lịch bọn họ. Tại nơi yên tĩnh như vậy, lại không nghe được hơi thở của nàng, nữ nhân này không đơn giản.
“Các ngươi tổng cộng 18 người, cầm trong tay chính là loan đao. Trừ Mạc Bắc thập bát sát ra, còn có thể có ai?” Làn môi Thiên Mạch nhếch lên thành một nụ cười lạnh châm chọc, “Mạc Bắc thập bát sát giết người như ma, tiếng xấu đồn xa, không có người nào dám giả mạo các vị.”
“Nha đầu, ngươi rốt cuộc là ai?” Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Liễu Thiên Mạch ngạo nghễ ngẩng cao đầu, “Cũng như các vị, mua bán đao đầu thiêm huyết[2].” Gặp nàng, là do bọn chúng xui xẻo. Trên đời này, không có sát thủ nào dám giết thiên hạ đệ nhất sát thủ nàng.
Xuất phát từ lễ độ, một người trong đó chắp tay nói, “Thì ra là bằng hữu cùng nghề, không biết cô nương là như thế nào?”
“Phi Yến.” Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Thiên hạ đệ nhất sát thủ?” Mạc Bắc thập bát sát quay mặt nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ gặp nhân vật lợi hại như vậy. Thiên hạ đệ nhất sát thủ là một trong đương kim võ lâm thập đại cao thủ, võ công tuyệt đỉnh, vụ làm ăn này chỉ sợ không tốt.
Mạc Bắc thập bát sát không tự chủ được lùi về phía sau, mười tám đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Thiên Mạch. Cao thủ so chiêu, sống chết thường chỉ trong nháy mắt. Nếu nàng đột nhiên ra tay, mỗi người bọn họ nếu không cẩn thận có thể biến thành thi thể.
Một người trong đó liếc nhìn những người kia, nuốt một ngụm nước miếng, “Vụ làm ăn này nếu thành, chẳng những có hai mươi vạn lượng hoàng kim, còn có thể danh chấn giang hồ. Giết Phi Yến, chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ.” Những việc tiện cả đôi đường, ai mà không muốn làm.
Liễu Thiên Mạch không nhịn cười được, “Mười tám người đối phó với một mình ta, chỉ sợ không công bằng đâu.” Thiên Mạch cúi đầu, ngắm nghía ngón tay, “Cũng đúng, trên giang hồ, ai mà không muốn danh vọng?” Thiên hạ đệ nhất, là mong ước của cả thế gian. Nàng biết, có rất nhiều người, xem việc giết nàng là vinh quang.
Mười tám người nhìn nhau, giống như đang ý kiến trưng cầu đối phương, cũng không biết ai hô một câu, “Giết nàng.”
Mười tám bóng đen đột nhiên đánh về phía Thiên Mạch, mười tám thanh loan đao hàn quang lóe ra.
***
Tiếng binh khí đón gió như thê lương như rên rỉ, hàn quang sắc bén, rọi lên mặt nàng.
Nàng mâu quang lạnh như băng, hàn quang cùng binh khí đan vào một chỗ, quỷ dị khó lường.
Ngân trâm giữa ngón tay ngọc khe khẽ chuyển động, Thiên Mạch vung tay lên, phần đuôi ngân trâm tạo nên một làn sóng sắc bạc.
Nàng dễ dàng né tránh loan đao, ngân tiên thít chặt cổ một người. Miệng nàng khẽ nhúc nhích, tạo nên cười lãnh khốc tàn nhẫn. Tay ngọc dùng sức một chút, người nọ thẳng tắp ngã xuống đất, vệt máu trên cổ ghê người.
Mạc Bắc thập bát sát nổi danh giang hồ nhiều năm, đều là nhất đẳng cao thủ trên giang hồ. Liễu Thiên Mạch mặc dù lợi hại, dù sao cũng không bằng thập bát sát lão thành, huống chi là mười tám người đấu với một người?
Ngân tiên của nàng, liên tiếp vẽ ra vết máu trên cổ từng kẻ một, theo đường ngân tiên phóng, mười tám gã đều ngã xuống. Nhưng mà, vết thương trên người nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Máu tươi nhuộm đỏ bạch y, nơi nàng đứng, còn lưu lại một mảng lớn vết máu.
“Đi chết đi.” Khuôn mặt nàng càng thêm dữ tợn.
Ngân tiên Thiên Mạch sít chặt cổ gã cuối cùng, lúc y ngã xuống, Thiên Mạch cũng ngã xuống theo.
Nàng quỳ trên mặt đất, tay cầm ngọc tiêu. Máu tươi theo đầu ngón tay, một giọt một giọt rỉ ra. Bùn đất ướt át, nháy mắt bị nhuộm đỏ mảng lớn.
Trên lưng, trên cánh tay, trên đùi của nàng, miệng vết thương đan xen chi chít, huyết nhục mơ hồ.
Trên bụng, trên đùi, còn cắm hai thanh loan đao. Vì đau đớn, trên trán Thiên Mạch toát ra một lớp mồ hôi tinh mịn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị máu tươi nhuộm hồng, máu khô đọng lại, tóc đen áp lại khuôn mặt, như ác ma khát máu.
Liễu Thiên Mạch thở hổn hển, bàn tay chậm rãi nắm lấy thanh loan đao trên bụng. Nàng nhắm mắt lại, dùng sức rút ra. Loan đao, khi rút ra, máu tươi cũng bắn theo. Nàng vội phong bế huyệt đạo, xé một mảnh y phục, băng chặt miệng vết thương.
Máu tươi nóng hổi không ngừng rỉ ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ mảnh vải trắng.
Nàng cắn răng, lấy từ vòng tay một viên cửu chuyển hoàn hồn đan ăn vào, tay chạm vào vết thương.
Máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, qua khe hở của mảnh vải, nhuộm đỏ tay ngọc.
Nàng tiếp tục xé một mảnh vải từ váy, băng lấy vết thương.
Thời khắc rút thanh loan đao trên đùi, nàng không nhịn được rên rỉ, môi bị cắn đến rỉ cả tơ máu.
Một hồi chiến đấu ác liệt, lại thêm bản thân bị trọng thương, Liễu Thiên Mạch tưởng chừng kiệt sức. Đau đớn dữ dội, khiến ý thức nàng mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngất xỉu.
Thở dốc một hồi, nàng móc từ trên người một lọ nhỏ, tháo mảnh vải trên bụng ra, rắc kim sang dược lên miệng vết thương.
Khi miệng vết thương được rắc thuốc bột, nàng cắn răng chịu đựng, mồ hôi đầm đìa, không ngừng chảy ra.
Đau đớn giảm bớt, nàng cởi đai lưng xuống, sít chặt bao lấy miệng vết thương.
Thiên Mạch ngồi dưới đất, ánh mắt thản nhiên đảo qua mười tám cỗ thi thể. Nàng tay băng bó vết thương trên bụng đứng lên, lại lấy ra một lọ nhỏ.
Thời khắc thuốc bột nhẹ nhàng rơi trên thi thể, tản mát một mùi tanh tưởi, tiên hoạt thi thể lập tức biến thành một vũng máu loãng.
Liễu Thiên Mạch thân phận đặc thù, giết người diệt khẩu là chuyện bình thường. Loại đồ vật như hóa thi phấn cùng kim sang dược, tất nhiên là vật tùy thân.
Nàng đứng giữa mười tám vũng máu loãng tanh hôi, lảo đảo như sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Để Tần Mộ Phong không phát hiện ra manh mối, nàng cố nén đau đớn, dùng nội lực đánh rơi lá cây, che phủ đống máu loãng tanh hôi.
Mạc Bắc thập bát sát tuy so ra còn kém võ lâm thập đại sát thủ, nhưng cũng tính là sát thủ hàng đầu. Thỉnh bọn họ ra tay, bảng giá không thấp, huống chi là thỉnh mười tám người cùng một lúc.
Rốt cuộc là ai muốn giết nàng?
Là mấy thị thiếp của Vương phủ? Không, không có khả năng, cho dù mấy ả đó muốn giết nàng, cũng không thể trả giá cao như vậy.
Người nọ có thể lấy giá trên trời hai mươi vạn lượng hoàng kim, thỉnh Mạc Bắc thập bát sát ra tay, nàng và kẻ đó rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì?
Hai mươi vạn lượng hoàng kim a, giá của Phi Yến nàng cũng không được cao như vậy.
Như vậy xem ra, kẻ kia không giết nàng không được rồi.
Có lẽ, hắn sẽ rất nhanh tìm Phi Yến.
Tần Mộ Phong tưởng rằng, Liễu Thiên Mạch ngâm mình trong ôn tuyền nhiều nhất cũng chỉ là một canh giờ mà thôi, nào biết đâu được, đã là nửa ngày rồi.
Hắn cũng biết tính tình quật cường của Liễu Thiên Mạch, nếu hắn dám đi nhìn lén, tuyệt đối sẽ bị đánh thành ‘quốc bảo’ trong truyền thuyết. Chờ, là biện pháp duy nhất.
Tần Mộ Phong khá yên tâm đối với sự an toàn của nàng, với Liễu Thiên Mạch, hắn rất tự tin.
“Nữ nhân, nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao bây giờ mới đi ra?” Vừa thấy thân ảnh Liễu Thiên Mạch xuất hiện trong rừng cây, hắn lập tức oán trách.”Ta ở đây đợi nàng đã ba canh giờ, ba canh giờ a.”
“Ta không bắt ngài phải chờ.” Liễu Thiên Mạch mặt không chút thay đổi.
Tần Mộ Phong hừ lạnh, thô lỗ dắt tay nàng, “Đi.”
Động tác thô bạo của hắn đụng đến miệng vết thương của nàng, Thiên Mạch cắn chặt răng, trên trán lập tức toát mồ hôi.
“Nữ nhân, ta đói bụng.” Hắn đi càng lúc càng nhanh. Liễu Thiên Mạch gắng gượng bắt kịp, môi bị cắn chặt rỉ máu.
“Ngài đi chậm một chút, ta theo không kịp.” Nàng đưa tay ôm ngực, không ngừng thở dốc. Đau đớn dữ dội, sớm làm cho nàng đầu đầy đổ mồ hôi.
“Thực chậm chạp.” Tần Mộ Phong mắng một tiếng, cước bộ lại chậm dần.
Thiên Mạch dứt khoát giật tay hắn ra, ngồi bệt xuống tại chỗ, “Ta lười đi, ngài cõng ta.”
Tần Mộ Phong liếc mắt xem thường, “Cõng thì cõng.” Nữ nhân này không phải chán ghét hắn đụng vào nàng sao? Vì sao đột nhiên chủ động để hắn cõng?
“Không muốn thì thôi.” Thiên Mạch bắt đầu hờn giận.
“Lại đây.” Tần Mộ Phong lại liếc mắt xem thường, khom người xuống.
Thiên Mạch chậm rãi đến cạnh người hắn, nhích từng bước một, sắc mặt khó coi. Đi đến phía sau hắn, nàng không nói một lời, ngoan ngoãn nhoài lên lưng hắn.
Để Tần Mộ Phong không nhìn ra dị thường, nàng chịu đựng đau đớn, giặt y phục, lại dùng lửa hong khô, mãi đến khi không ra dị thường, mới dám tới gặp hắn. Một phen đi đi lại lại, tưởng chừng chút nữa lấy mạng nàng.
Vừa mới ngồi trên lưng hắn, Thiên Mạch lập tức nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
Giữa núi rừng yên tĩnh, thấp thoáng bóng dáng hai người. Ai cũng không phát hiện, con đường bọn họ đi qua, nhỏ giọt từng vệt máu.
Tần Mộ Phong lưng cõng Thiên Mạch trên đường trở về Vương phủ, dọc theo đường đi bắt gặp vô số ánh mắt hiếu kì.
Đường đường Bình Nam Vương, lưng cõng một nữ nhân rêu rao khắp nơi. Không đến một ngày, tin tức này nhất định sẽ truyền khắp kinh thành, đủ loại lời đồn cũng từ đó mà theo.
Nghe nói, cái này gọi là hiệu ứng bát quái. Người cổ đại sinh sống phiền muộn, nên phải tìm chút thú vui.
Thiên Mạch không để ý tới ánh mắt mọi người, lặng lẽ ngồi trên lưng Tần Mộ Phong, mới vừa tiến Vương phủ, Phi Dương chờ chực đã lâu lập tức nghênh tiếp, “Vương gia, Hoàng Thượng truyền ngài lập tức tiến cung.”
Tần Mộ Phong còn chưa kịp nói chuyện, Thiên Mạch đã mở miệng nói trước, “Ngài cứ tiến cung trước đi, ta sẽ tự mình đi về.”
Tần Mộ Phong buông Liễu Thiên Mạch xuống, “Nàng phải cẩn thận.”
“Ân.” Thiên Mạch lảo đảo chực ngã, cố nén đau đớn nhích từng bước, từng bước.
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, Tần Mộ Phong nhịn không được nói, “Nữ nhân, nàng thật sự rất gầy, tầm bổ nhiều vào.” Cõng nàng trên đường, hắn lại không thấy mệt, nữ nhân này có phải là giấy không vậy?
“Biết.” Thiên Mạch trả lời hữu khí vô lực, đôi mắt cố gắng mở to.
Trở về Đạm Tình Cư, nội y Thiên Mạch sớm đã ướt đẫm, bị máu tươi nhuộm hồng. Nàng đóng cửa lại, tựa lưng vào ván cửa, quay mặt phân phó cho Hương nhi, “Đi thỉnh Yên Chi lại đây.” Lúc này, nàng chỉ có thể nhờ vào Tiểu Lục.
Hương nhi đáp lại một tiếng, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Nàng đến sau bức bình phong, chậm rãi trút bỏ y phục. Sau khi cởi y phục, từng vệt máu đáng sợ lộ ra, máu tươi liên tục rơi xuống đất, ướt đẫmmột vùng lớn.
Vì cơn đau đớn, khuôn mặt của nàng gần như dúm dó, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nàng không còn sức lực động đậy, khó khăn tựa vào bình phong chờ Y Tiểu Lục.
“Tiểu thư, Yên Chi cô nương đến.”
“Mau vào.” Thanh âm của nàng có chút run rẩy.
“Đến đây, rốt cuộc đang làm cái gì.” Y Tiểu Lục thầm nghĩ, đưa tay đẩy cửa bước vào.
“Thất tiểu thư, tỷ ở đâu?”
“Sau bức bình phong.” Thiên Mạch hơi thở mong manh.
“Ò.” Tiểu Lục tiến đến sau bức bình phong, mắt đập luôn vào cơ thể huyết nhục lẫn lộn của Thiên Mạch, “A....” Nàng hét lên một tiếng, vội vã che miệng mình lại.
Thiên Mạch đặt tay lên trên bức bình phong, cực kì suy yếu, “Mau tới đây, giúp ta bôi thuốc.”
Y Tiểu Lục bị dọa phát ngốc vội vã gật đầu, nhanh nhẹn chạy ra đỡ cơ thể Thiên Mạch, sợ nàng té xuống đất. “Ò.”
“Tiểu Lục, vừa rồi có nhìn thấy pháo hoa.” Máu loãng hòa lẫn mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
“Thấy, hình như là trong cung phóng ra.” Thật không biết trời sáng trưng như vậy còn bắn pháo hoa để làm gì nữa.
Thiên Mạch hai mắt khẽ đảo, “Chóng mặt quá.” Chỉ biết Tần Vật Ly sẽ tìm nàng, nếu tìm Tần Mộ Phong, không có lý do gì không triệu nàng.
“Thất tiểu thư, tỷ choáng sao? Đừng ngất trong này, ngất trên giường đi, tỷ mà ngất ở đây muội không đỡ được đâu.” Y Tiểu Lục nói như thật.
“........” Đây thật sự là thiên hạ đệ nhất nữ phiến tử trong truyền thuyết sao? Chỉ số IQ của nàng so với Tử Linh không cao hơn được bao nhiêu!
Với chỉ số IQ này của Y Tiểu Lục, mà có thể lừa được Tam ca, quả thực là không thể hiểu được!
*********
Từ sau khi Phi Yến trộm dạ minh châu, đã năm năm chưa từng “tới thăm” quốc khố.
Không nghĩ tới, năm năm sau Phi Yến xuất hiện trở lại, trộm của hoàng cung tròn hai mươi vạn lượng hoàng kim.
“Vô liêm sỉ, hai mươi vạn lượng hoàng kim, làm sao nàng có thể thó sạch? Tại sao không ai phát hiện.” Tần Vật Ly vẫn dịu dàng như cũ, trong sự dịu dàng, lại mang theo sát khí tàn khốc. Hắn bực Phi Yến, càng bực Ngự lâm quân.
Phi Yến thật to gan, căn bản không hề coi quốc pháp ra gì.
Mà Ngự lâm quân này, không có một chút tác dụng.
Hàn Oanh mặt nhăn mày nhó hếch hếch mũi, nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng, đây tuyệt đối không phải do Phi Yến.” Phi Yên gần đây mỗi ngày đều thay Hoàng Thượng làm việc, nào thời gian đi trộm hoàng kim?
“Sao ngươi khẳng định như vậy?” Mâu quang Tần Vật Ly lạnh lùng đảo qua Hàn Oanh, “Ngươi biết chuyện gì?” Khí chất đế vương, không chút che dấu tỏa ra ngoài.
Hàn Oanh lạnh run người, chột dạ cúi đầu. Nàng thưởng thức bắt tay vào gẩy móng tay, giả bộ không nghe thấy.
“Phi Yến trộm cũng có luật, sẽ không trộm quốc khố.” Hắc Hổ trầm mặc nửa ngày rồi cũng mở miệng. Con người Phi Yên, hắn tin được. Nha đầu kia làm kẻ trộm chỉ vì tìm kiếm cảm giác kích thích, tuyệt đối không phải vì tiền.
Tần Vật Ly mang ý cười lạnh, lấy ra một chiếc khăn tay vứt xuống đất, không chút để ý liếc nhìn mọi người một cái, “Đây là của Phi Yến?” Năm năm trước, lúc Phi Yến trộm dạ minh châu, cũng để lại một chiếc khăn tay như vậy.
Hàn Oanh xoay người nhặt chiếc khăn tay lên, nhìn kỹ vài lần, chậm rãi lắc đầu, “Không đúng, đây không phải khăn tay của Phi Yến.” Loại khăn tay Phi Yên dùng cùng một loại với nàng!
“Sao ngươi biết?” Ánh mắt mọi người, đều hướng về phía nàng.
“Chiếc khăn tay có thêu hình một con chim én đúng là dấu hiệu của Phi Yến, nhưng mà.......... khăn tay của Phi Yến, đều là do hàng thêu của Giang Nam cẩm tú phường. Loại vải tốt nhất, tú nương lành nghề nhất làm. Kỳ lạ nhất chính là, trên khăn tay nàng, có một mùi thơm thoang thoảng. Chiếc khăn tay tuy là loại vải tốt nhất, nhưng mà tú công hơi kém một chút, đường may hỗn độn, dường như là trong khoảng thời gian ngắn làm ra. Hơn nữa, trên chiếc khăn tay này không có mùi. Rõ rành rành, có người vu oan cho Phi Yến.” Hàn Oanh tay nắm chiếc khăn, nói đạo lý rõ ràng. Hàn Oanh tuy mơ hồ, cũng không ngốc. Nếu không, sao xứng làm đại nội mật thám.
Loại vải tốt nhất? Tú nương tay nghề cao nhất? Mang khăn tay có mùi? Đầu óc Tần Vật Ly tựa như lóe lên điểm gì, lại không sao nhớ ra được. “Sao ngươi biết khăn tay của Phi Yến là do Giang Nam cẩm tú phường thêu? Lại làm sao biết khăn tay nàng có mùi?” Miệng hắn mang ý cười dịu dàng, đôi mắt sắc bén như ưng lại nhìn chằm chằm vào Hàn Oanh.
“Hoàng Thượng, năm năm người xử vụ án đó là cha ta, ta chính mắt nhìn qua chiếc khăn tay, không phải sao?” Cũng không xem cha nàng cùng Phi Yến có quan hệ gì? Đem vụ án giao cho cha nàng? Phá được mới là lạ.
“Năm năm, ngươi còn nhớ rõ như vậy?” Tần Mộ Phong nheo mắt, “Ngươi đối với thêu thùa hình như thực hiểu biết.” Một đại nam nhân, làm sao mà biết được đường may hỗn độn?
Hàn Oanh xem thường đảo mắt.”Ta từ nhỏ bị mẹ ta bắt học thêu thùa, đương nhiên biết.”
Tần Mộ Phong đột nhiên không nói gì, vị phu nhân thiên hạ đệ nhất thần bộ kia, tiền nhiệm đại nội mật thám quả nhiên đủ tố chất thần kinh, cư nhiên buộc một đại nam nhân học thêu thùa, cũng khó trách Hàn Oanh ẻo lả như vậy.
Tần Vật Ly không để ý tới bọn họ, nhìn thoáng về phía tẩm cung, lười nhác nói, “Sao Tuyết Nhạn còn chưa đến?” Ba vị mật thám này của y hình như đều có thù oán với Tần Mộ Phong, Tuyết Nhạn nhằm vào hắn, Hàn Oanh cũng thích tìm hắn gây phiền toái.
“Chắc là có chuyện gì đó.” Hàn Oanh cũng nhỏng cổ nhìn ra bên ngoài.
Tần Vật Ly gập ngón tay, gõ gõ trên bàn vài cái, trầm ngâm nói, “Bình Nam Vương, chuyện giao cho đệ làm đi.”
“Tuân mệnh.” Vì sao y không giao cho Hoắc Thiên.
“Hàn Oanh nói được như vậy, hẳn là không phải Phi Yến làm.” Phi Yến thay hắn hành sự, không đến mức sẽ trộm quốc khố. Có lẽ, y quá mệt mỏi, có chút thất thường.
Tần Vật Ly vươn tay vỗ vỗ trán, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi phất tay, “Các người lui xuống trước, việc này ngày mai lâm triều bàn tiếp. Bình Nam Vương, ngày mai nhớ rõ vào triều.”
Tần Mộ Phong ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Vật Ly một cái, “Hoàng Thượng, ngài có phải long thể có bệnh nhẹ hay không.” Tần Vật Ly cực kì tiều tụy, tính tình cũng có chút biến đổi. Người sáng suốt đều nhìn ra, y có tâm sự.
“Ta không sao, ta muốn yên lặng một chút.”
Biên quan chiến sự báo nguy, Phi Yên mất tích, hiện tại quốc khố bị trộm, từng chuyện từng chuyện một, làm y dần dần kiệt sức. Làm vua không dễ, làm một minh quân càng thêm không dễ.
Nếu có lựa chọn, y tình nguyện làm một dân chúng bình thường.
Tần Mộ Phong, Hàn Oanh, Hàn Lạc lui hết ra ngoài, tẩm cung rộng như vậy lại cực kỳ tĩnh lặng.
Một hồi lâu, Tần Vật Ly mới mỏi mệt mở mắt.
Y tựa lưng vào ghế, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, lẩm bẩm nói, “Phi Yên a Phi Yên, nàng rốt cuộc đang trốn ở đâu?” Thật vất vả mới biết chỗ ở của nàng, lúc y tìm đến Túy Yên Lâu, các nàng lại nói với y rằng, nàng đã bán Túy Yên Lâu, không biết tung tích. Thực rõ ràng, nàng đang trốn tránh y a.
Phi Yên thông minh tuyệt đỉnh, nàng đã có lòng muốn trốn, cho dù là y thân là vua một nước, cũng không thể tìm được.
[1] Kẻ đến là kẻ không lương thiện
[2] Dùng đao giết người
Liễu Thiên Mạch đứng bên hồ nước trong xanh, đôi mi thanh tú nhíu lại. Lá cây từng chiếc từng chiếc rơi xuống mặt nước, tạo thành từng đợt sóng li ti.
Nàng đưa tay, nhặt lên một chiếc lá rụng, ánh mắt dừng tại nơi nào.
Ngọn núi xa xa mây mù lượn lờ, dưới nắng mai, dường như tản mác vầng sáng nhàn nhạt.
Vầng sáng từng vòng từng vòng, tựa cầu vồng rực rỡ.
Sương mù rồi cũng sẽ tan.
Tan rồi, cũng chẳng rực rỡ nữa.
Nàng không thích những thứ hoa mỹ.
Bởi vì, đằng sau vẻ lộng lẫy, là quạnh quẽ.
Cầu vồng rực rỡ là vậy, nhưng mà, lúc tươi đẹp nhất, cũng là khi sắp sửa tan biến.
Pháo hoa cũng thực lộng lẫy, chỉ là, vẻ lỗng lẫy kia chỉ trong nháy mắt.
Tươi đẹp rồi lại quạnh quẽ, là điều thê lương nhất. Nếu vẻ rực rỡ nhất định phải dùng thê lương đánh đổi, nàng thà rằng không cần.
Ngực âm ỷ đau, Thiên Mạch nhẹ buông tay, lá cây rơi xuống mặt nước. Tay nàng, sít chặt y phục trước ngực.
Cảm giác đau đớn trước ngực lan ra, vừa đắng lại vừa chát.
【Sao vậy? 】
【 Lo Tần Mộ Phong có âm mưu. 】
【 Tần Mộ Phong có cái gì không tốt? y vừa rồi trước mặt mẹ ngươi thề nói yêu ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên sao? 】
【 y tốt lắm, chính vì rất tốt, ta dù sao cũng cảm thấy kỳ quái. 】
【 Kỳ quái gì? Ta không cảm thấy. Trước đây y không biết mình yêu ngươi, bây giờ y biết rồi, bắt đầu biết đối tốt với ngươi, cũng không kỳ quái. 】
【 Lời nói và việc làm của y cũng không phải có chỗ không phù hợp, nhưng ta vẫn cảm thấy y hơi là lạ. 】
【 Ngươi bị đám người Liễu gia làm tổn thương quá nặng, đã không tin vào tình cảm thế gian. y đối với ngươi càng tốt, ngươi càng sợ hãi, càng trốn tránh, phải không? Không phải y cổ quái, mà là trong lòng ngươi có vấn đề. Phi Yên, mở rộng trái tim đi, chấp nhận y thật tốt với ngươi. y đã thề trước mặt mẫu thân ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa. 】
Thiên Mạch trầm mặc một hồi, 【 Ta sẽ thử tiếp nhận hắn. Thiền Cơ rốt cuộc là ai? Tần Mộ Phong rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì? 】
【 A? Điều này...... Ta cũng không biết, mà nó với tình yêu của các ngươi có liên quan gì sao? 】
【 Thiền Cơ gọi Tần Mộ Phong là Thiếu chủ, nếu ta không nhầm, y hẳn là dư nghiệt của Lỗ vương. Tần Mộ Phong biết thân thế của mình, điều này ta đã sớm biết. Khi ta hôn mê, y từng nói với ta cả nhà y đều đã chết, khi đó ta đã đoán được. Nếu y biết thân thế của mình, lại cùng dư nghiệt của Lỗ Vương qua lại, ta không thể không hoài nghi dụng tâm của hắn. 】
【 Có phải ngươi hơi đa tâm không? Nếu y muốn tạo phản, sẽ không đợi đến ngày hôm nay. Khi Tần thúc thúc băng hà, Tần Vật Ly chưa bình định giang sơn. Nếu y thừa dịp đó nổi loạn, không chừng đã thành công. 】
【 Ngươi đừng quên, khi đó Tần Mộ Phong không phải Bình Nam Vương ngày hôm nay. y lưu luyến bụi hoa, cả ngày mơ màng như kẻ say rượu. Sau khi Vật Ly lên ngôi, không ai có thể dùng, mới sai Tần Mộ Phong điều binh đánh Nam Việt. 】
【 Nhưng mà cũng nói thật, Tần Vật Ly thật lợi hại, có thể móc Tần Mộ Phong trong một đống rác ra, còn bồi dưỡng thành một thế hệ danh thần. Quả nhiên là dự liệu của hoàng đế, mắt nhìn khá lắm. 】
【 Điều này chứng minh, bổn sự diễn trò của Tần Mộ Phong cũng không tốt lắm. Nếu y thật sự có thể ngụy trang mình thành một tên sống mơ màng ăn chơi trác táng, sao có thể bị Tần Vật Ly nhìn ra điểm lợi hại của hắn? Tần Mộ Phong lợi hại, Tần Vật Ly còn lợi hại hơn. 】
【 Ta có chỗ không hiểu, nếu Tần Vật Ly hoài nghi Tần Mộ Phong, tại sao đem binh quyền giao cho hắn? Nếu y mưu phản, hậu quả thật khôn lường. 】
【 Ngươi thật ngốc, Tần Vật Ly bí quá phải làm liều, rồi đi từng bước cờ hoàn mỹ. Tần Mộ Phong tuy phóng đãng, nhưng y có chân tài thực học. Tần Vật Ly vừa ý tài học của Tần Mộ Phong, nên mới để y đi bình Nam. Lúc ấy Tần Mộ Phong nổi danh là hoàng tử phóng đãng, trong triều không có thế lực, cho dù mưu phản, cũng không có điều tốt. Với trí thông minh của Tần Mộ Phong, tuyệt đối không có khả năng làm chuyện này. Sau khi Tần Mộ Phong đánh bại Nam Việt, trong triều rất có danh vọng. Mà khi đó, Liễu tướng quyền khuynh triều dã. Trùng hợp vì chuyện Vô Mệnh, Tần Mộ Phong cùng Liễu tướng kết thù. Việc binh, Tần Vật Ly trọng dụng Tần Mộ Phong. Việc quyền, trọng dụng Liễu tướng, lấy địch chế địch, kiềm chế lẫn nhau. Tần Mộ Phong đánh nhau với Liễu tướng, Tần Vật Ly ngồi giữa ngư ông đắc lợi. Có Liễu tướng kiềm chế, Tần Mộ Phong tạm thời sẽ làm ra cái loại việc ngốc như mưu phản. Vật Ly đem binh quyền giao cho Mộ Phong, trừ kiềm chế Liễu tướng, cũng có thể theo dõi hắn. Tần Mộ Phong một khi có tâm mưu phản, Tần Vật Ly nhất định sẽ khiến y chết không có chỗ chôn thân. 】
【 Nói cả nửa ngày, Tần Vật Ly mới là người gây lộn xộn. 】
【 Ta nghi ngờ, cái chết của Vô Mệnh, vốn là Tần Vật Ly cố ý gây ra. Cho dù không có Vô Mệnh, y cũng sẽ tạo ra chuyện khác. Đó không phải gây lộn xộn, là đạo làm vua. 】
【 Nhưng mà, Tần Vật Ly dựa vào đâu nhận định Tần Mộ Phong không dám tạo phản?】
【 Ngươi cho là những kẻ bên cạnh Tần Mộ Phong đều trung thành tận tâm sao? Phải nói là, tất cả đều trung thành với y sao? Tần Vật Ly lên ngôi ba năm, thành quả nổi bật, ngươi nghĩ y ôn nhu như bề ngoài sao? 】
【 Ai, ngươi có thể khen Tần Vật Ly, đừng mắng Tần Mộ Phong. 】
【 Tần Mộ Phong với Tần Vật Ly đều cùng thuộc một loại người, tâm cơ tài trí bọn họ, tính ra đều như nhau. Những gì ta thấy, đều chỉ là vẻ ngoài của bọn họ. 】
【 Phải nói, ba người các ngươi, tính ra đều sàng sàng như nhau đi. 】
【 Tần Mộ Phong rốt cuộc muốn làm gì? Nhìn vào mắt hắn, ta vĩnh viễn không thể biết y đang suy tính cái gì. 】
Tần Mộ Phong cùng Thiền Cơ pháp sư, rốt cuộc có bí mật gì? y đột nhiên đối tốt với nàng, có mưu đồ gì?
Lông mày Thiên Mạch càng nhíu lại, gắt gao xoắn bện vào một chỗ.
Tần Mộ Phong lén gặp mặt Nam Hận Thiên, trong đó tuyệt đối có vấn đề. Thiên Diệp Bình Nam Vương cùng Nam Việt thái tử là túc địch, thủy hỏa bất dung, lén gặp mặt tuyệt đối không phải uống trà ôn chuyện.
Việc này không phải chuyện đùa, quan hệ đến tương lai Thiên Diệp, nàng có nên nói chuyện này cho Tần Vật Ly?
Đủ loại suy nghĩ quanh quẩn trong đầu Thiên Mạch.
Nàng ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay lùa vào mái tóc đen, vỗ về sau ót, khẽ thở dài phiền muộn.
Nàng là đại nội mật thám, cũng là thê tử Tần Mộ Phong. Kẹp giữa Tần Vật Ly và Tần Mộ Phong, nàng thật khó vẹn cả đôi đường a.
“Mới sáng sớm, nàng lại thở dài.”
Bả vai bị vỗ một cái, thân mình Liễu Thiên Mạch chấn động, khe khẽ thở ra một hơi. “Không có gì, chỉ là tức cảnh sinh tình thôi.”
“Tức cảnh sinh tình?” Tần Mộ Phong ngồi xổm xuống, đỡ Thiên Mạch dậy, “Nàng thấy được những gì?”
Mâu quang Thiên Mạch mù sương, “Ngài xem mây mù xa xa, mang theo vầng sáng nhàn nhạt, cực kỳ mỹ lệ. Chỉ là, sương mù rồi cũng sẽ tan. Tan trong chớp mắt.”
Tần Mộ Phong cúi đầu, cười chua xót, “Nàng từng nhìn thấy cầu vồng chưa?”
“Thấy rồi.”
“Cầu vồng so với mây mù xa xa đẹp hơn, nhưng mà, chỉ đẹp trong nháy mắt.” Gặp được Thái Hà, y hiểu được tình yêu là gì. Chỉ là, tình yêu kia lại lập tức biến mất.
” Đằng sau vẻ lộng lẫy, là sự quạnh quẽ. Cho nên, ta không thích ngắm cầu vồng.” Liễu Thiên Mạch quay đầu, lẳng lặng chăm chú nhìn Tần Mộ Phong, “Câu ngài vừa nói, chính là điều ta muốn nói.”
Tần Mộ Phong bóp bóp trán, giả bộ mệt sắp chết. “Đi thôi, đừng ở chỗ này thở ngắn than dài nữa, ta đưa nàng đến một nơi.”
“Ngài vừa rồi đi đâu?” Liễu Thiên Mạch nhìn về phía xa xa, thờ ơ hỏi.
“Ta cùng Thiền Cơ pháp sư tùy tiện hàn huyên vài câu.” Tần Mộ Phong nheo mắt, “Nàng thì sao? Đến nơi này làm gì? Tại sao không ngoan ngoãn chờ ta?” Đồng tử y đột nhiên biến lãnh, nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch.
Có phải nàng đã phát hiện điều gì? Liễu Thiên Mạch thông minh tuyệt đỉnh, y sớm biết rằng, nếu để lại dấu vết gì, đều có thể bị nàng phát hiện.
Y bắt đầu hoài nghi, đưa nàng đến đây, rốt cuộc là đúng hay sai.
Nữ nhân, thông minh quá chưa hẳn là chuyện tốt.
Thiên Mạch giật mình, không quan trọng nói, “Thấy tro cốt mẹ ta, trong lòng khó chịu, ra đây một chút.” Nàng vẫn như mọi khi, lãnh đạm không một chút gợn sóng.
Nhìn nàng chòng chọc một hồi, không phát hiện một chút dị thường. Tần Mộ Phong chậm rãi buông lỏng cảnh giác, hàn quang trong đôi mắt cũng thu lại.
Tần Mộ Phong thở nhẹ một hơi, dắt tay Thiên Mạch, “Đi thôi, ta đưa nàng đến một nơi.”
Tay hắn, thật lạnh lẽo. Trong lòng bàn tay, có một lớp mồ hôi.
Tần Mộ Phong nắm tay Liễu Thiên Mạch, tới gần cây cổ tùng.
Đi qua một hẻm núi, bọn họ hoàn toàn bước vào núi sâu.
Lá cây còn mang theo vị sương sớm, hương bùn đất từng đợt len lỏi trong mũi.
Rời xa nơi ồn ào náo nhiệt, tựa ở một thế giới khác.
Liễu Thiên Mạch mặc y nắm, từng bước theo sau Tần Mộ Phong.
Thiên Mạch là người tập võ, đi đường với nàng mà nói căn bản không có chút cảm giác gì. Mãi đến khi mệt, mới hoảng hốt nhận ra đã đi được quãng xa.
“Ngài dẫn ta đi đâu?” Liễu Thiên Mạch cuối cùng cũng hỏi câu nghi vấn trong lòng.
“Sắp đến rồi.” Đi xa như vậy mặt không đỏ hơi không loạn, nàng quả nhiên danh bất hư truyền.
“May mà ta tập võ từ bé, nếu không đã sớm nằm bò giữa đường.” Liễu Thiên Mạch buông tay Tần Mộ Phong ra, đứng tại chỗ thở dốc, “Ta... Ta đi không nổi nữa, nghỉ ngơi một chút.” Nàng cũng không phải thật sự mệt, chỉ là không muốn Tần Mộ Phong sinh nghi. Trong mắt hắn, võ công của nàng cũng không tốt. Đi đường xa như vậy, nên mệt mỏi.
“Đi thêm vài bước.” Tần Mộ Phong đứng trước nàng, vươn tay, “Mau tới đây.”
Thiên Mạch khom người, tay vỗ vỗ ngực, “Lúc trước không cảm thấy, bây giờ đột nhiên thấy mệt mỏi quá.”
“Không đi nữa.” Thiên Mạch thở hồng hộc, mệt đến nỗi xém chút ngồi dưới đất.
“Ta cõng nàng.” Tần Mộ Phong đứng trên, liếc nhìn Thiên Mạch
“A?” Liễu Thiên Mạch ngẩng đầu, đối diện đôi ngươi mỉm cười của Tần Mộ Phong.
“Ta nói, ta cõng nàng.” Tần Mộ Phong vươn tay, ý bảo Thiên Mạch tiến lên.
Đợi đến khi Thiên Mạch phục hồi lại tinh thần, đã ở trên lưng Tần Mộ Phong.
Động tác bất chợt xảy đến làm nàng hoảng sợ, suýt nữa hét toáng lên.
Thiên Mạch vội nắm lấy bả vai Tần Mộ Phong, cơ thể cũng áp chặt người đang đi.
“Ha ha, nữ nhân, nàng cũng có lúc sợ hãi?” Tiếng cười trầm thấp Tần Mộ Phong truyền đến, Liễu Thiên Mạch vừa giận vừa tức, giận hờn đánh vai y mấy cái, “Tần Mộ Phong, hỗn đản ngươi, muốn hù chết ta a?”
Tần Mộ Phong xốc cơ thể không an phận của nàng, “Đừng náo loạn, cẩn thận ngã bây giờ.”
“Hừ.” Liễu Thiên Mạch hừ hừ không cho là đúng, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn.
Đi chưa được mấy bước, trước mắt bất ngờ xuất hiện một hồ thanh tuyền. Thanh tuyền bị mấy tảng đá lớn bao quanh, che khuất bởi rừng cây bên trong.
Nước suối trong veo thấy đáy, lượn lờ sương trắng.
Liễu Thiên Mạch mắt sáng ngời, nhảy từ lưng y xuống, “Là ôn tuyền?” Nàng vội vã ngâm tay vào nước, cảm nhận sự ấm áp của dòng nước.
“Cởi y phục ra đi.” Tần Mộ Phong cũng ngồi xổm xuống, thử thủy ôn.
Hồ ôn tuyền này, là do y cùng Hoắc Thiên đi săn năm đó, vô tình phát hiện ra. Nếu không phải nữ nhân này tay chân chưa bao giờ có độ ấm, y sẽ không từ xa đưa nàng tới đây.
“Có thể cởi y phục, phiền ngài ra xa một chút.” Thân thể của nàng, không phải ai cũng có thể xem.
Lông mày Tần Mộ Phong nhíu lại, “Ta là trượng phu của nàng, thân thể nàng ta đã nhìn từ lâu rồi.” Y chẳng những từng xem qua, còn sờ qua.
“Ta không thích người khác nhìn thấy ta như vậy, kể cả ngài có xem rồi ta cũng không dám thay y phục.” Y dùng ánh mắt cưỡng bức nàng.
“Ta giúp nàng.” Tần Mộ Phong mặt không chút thay đổi đột nhiên hiện ra một nụ cười quỷ dị, “Tiện thể chúng ta cùng cởi đi.” Tay y chậm rãi lướt tới.
Thiên Mạch nắm chặt tay, cũng không ngăn cản.
Giữa Tần Vật Ly và Tần Mộ Phong, nàng chọn Tần Mộ Phong. Y là trượng phu của nàng, bọn họ không thể tránh khỏi có hành động thân mật. Nàng có thể tránh được nhất thời, nhưng không trốn được một đời. Nàng tự nhủ, không cần sợ, thực ra trần trụi nhìn nhau cũng không có gì đáng sợ. Bọn họ sớm đã có lần động chạm da thịt, hơn nữa không chỉ một lần. Y đụng chạm cũng không phải là khó có thể chịu được, trần trụi nhìn nhau cũng không đáng sợ. Nàng có thể, nhất định có thể chấp nhận y.
Tay Tần Mộ Phong chậm rãi lướt đến trước ngực nàng, lướt đến thắt lưng nàng. Nhẹ nhàng kéo y kết bên hông, y phục rơi xuống. Trong nháy mắt y phục rơi xuống kia, cơ thể Thiên Mạch run lên, đột nhiên nhắm chặt mắt lại.
Hắn chậm rãi cởi ngoại y của nàng, bên tai nỉ non, “Đừng sợ, ta chỉ giúp nàng cởi y phục, sẽ không làm gì khác.” Thanh âm Tần Mộ Phong tuy ôn nhu, mâu trung lại không không thấy lo lắng chút nào. Lãnh khốc sát nhân.
Bộ dáng của nàng không giống cởi quần áo, trái lại còn giống màn tra tấn. Lấy tính tình Liễu Thiên Mạch, dù cho tra tấn, cũng không sợ hãi như vậy.
Thân mật cùng y khó chịu đựng lắm sao?
Một ngày nào đó, y sẽ làm Liễu Thiên Mạch cam tâm tình nguyện chấp nhận y, nhất định vậy.
Mâu tử lãnh khốc của Tần Mộ Phong, dần dần hiện ra ý cười. Khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc.
Y trút bỏ ngoại y của nàng, bắt đầu cởi y phục bên trong. Ngón tay chạm vào da thịt nàng, thân mình Thiên Mạch run lên, xém chút thét lên thất thanh. Nàng có thể, nhất định có thể chịu đựng được. Dù sao, nàng đối với sự đụng chạm của y không xa lạ. Nàng siết chặt tay, lòng bàn tay đã có một lớp mồ hôi.
Tần Mộ Phong cười quỷ dị, từ từ trút bỏ trung y của nàng. Gió lạnh thốc vào trong y phục, Liễu Thiên Mạch bỗng mở to mắt, một tay đẩy Tần Mộ Phong ra. Thiên Mạch xoay người, đem trung y nhanh chóng mặc lại, nàng xoay lưng về phía hắn, giọng nói mang theo vẻ kinh hoảng, “Tự ta có thể làm được.” Không được, nàng vẫn không thể chịu được sự đụng chạm của Tần Mộ Phong.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương nàng.” Tần Mộ Phong từ sau ôm chầm eo nàng, thanh âm nồng đậm mị hoặc vang lên.
“Buông ra.” Thiên Mạch giãy dụa.
“Không được, ta sẽ cùng tắm với nàng.” Y bá đạo ôm nàng càng chặt.
“Nếu ngài không buông tay, đừng trách ta không khách khí.” Thiên Mạch tức giận, khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia nghiêm khắc.
Tần Mộ Phong cưỡng chế cơn tức giận, thở ra một hơi thật sâu, “Được rồi, ta sẽ không chạm vào nàng, nhưng ta phải đứng nhìn ở đây.” Bàn tay trên lưng Thiên Mạch dần dần buông ra.
Liễu Thiên Mạch hừ lạnh, “Vương gia, tính khí ta rất kém cỏi, ngài không biết sao không? Nếu không muốn biến thành quốc bảo, xin đừng nhìn lén.” Nếu y dám nhìn lén, nàng không ngại tặng cho y hai quyền.
“Quốc bảo?” Quốc bảo là vật gì?
“Ngu ngốc, quốc bảo chính là gấu trúc.” Cùng một người cổ đại nói chuyện, quả thực là lãng phí nước bọt. “Vương gia, hy vọng ngài tôn trọng ta. Ta thích tắm rửa một mình, đừng làm phiền ta, được không?”
Gấu là quốc bảo? Thiên Mạch học được câu này từ đâu vậy?
Ngón tay thon dài của Tần Mộ Phong ngả ngớn lướt qua gò má Liễu Thiên Mạch, cười gian, “Nàng cứ tắm từ từ, ta cam đoan sẽ không nhìn trộm.” Thanh âm y rất nhẹ, thực nhu, tựa lông hồng.
Nhìn Tần Mộ Phong đi xa, Thiên Mạch mới yên tâm trút bỏ y phục, trên người còn sót lại tiết khố. Nàng cũng không lập tức nhảy xuống nước, mà là ngồi trên một tảng đá lớn, ngâm chân vào nước, nhẹ nhàng làm tóe bọt nước.
Liễu Thiên Mạch trời sinh cảnh giác, trước khi xác định không có người nhìn lén, nàng sẽ không tùy tiện xuống nước. Ngâm mình trong ôn tuyền, thực dễ dàng thả lỏng. Kẻ thù nàng nhiều lắm, nếu có người thừa dịp lúc này đánh lén, nàng thực có thể chết không có chỗ chôn.
Chân ngọc làm bọt nước tóe tung, một vòng lại một vòng.
Giữa lúc chơi đùa thả thích, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gió dày đặc.
Thiên Mạch mâu quang phát lạnh, thầm mắng, “Mẹ nó, tắm rửa một cái cũng không được yên ổn.” Nàng nhanh chóng thu hồi chân ngọc, nhặt hết y phục trên mặt đất. Trong nháy mắt, bạch y rải rác trên mặt đất, đã chỉnh tề trên người nàng.
Nàng đứng trên tảng đá, ngón tay ngọc dài nắm chặt ngân châm, giấu sau người. Núi thẳm thực âm u, vài ánh nắng xuyên qua tán lá, ánh nắng chiếu vào người nàng, tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt.
Bóng lưng cao ngạo, mang theo vài phần quạnh quẽ.
Khu rừng yên tĩnh, đột nhiên chim chóc từ bốn phía bay loạn khắp nơi.
Theo trực giác Thiên Mạch quay đầu lại, ngân trâm trong tay siết càng chặt. Sát khí dày đặc! Lai giả bất thiện[1].
Lại tiếng chim chóc toán loạn, lá cây rơi rụng. Mười mấy Hắc y nhân từ trong rừng cây nhảy ra, đều dừng lại phía sau Thiên Mạch.
“Ngươi là Liễu Thiên Mạch?”
“Phải” Liễu Thiên Mạch thản nhiên trả lời, nghe không ra một tia cảm xúc. “Mạc Bắc thập bát (18) sát.” Đâm chém giết người nàng thấy rất nhiều, sớm không còn cảm giác. Cho dù là Võ lâm minh chủ đứng trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.
“Làm sao ngươi biết?” Ngữ khí không che giấu được kinh ngạc.
Nàng là một tiểu nữ tử, sao biết được lai lịch bọn họ. Tại nơi yên tĩnh như vậy, lại không nghe được hơi thở của nàng, nữ nhân này không đơn giản.
“Các ngươi tổng cộng 18 người, cầm trong tay chính là loan đao. Trừ Mạc Bắc thập bát sát ra, còn có thể có ai?” Làn môi Thiên Mạch nhếch lên thành một nụ cười lạnh châm chọc, “Mạc Bắc thập bát sát giết người như ma, tiếng xấu đồn xa, không có người nào dám giả mạo các vị.”
“Nha đầu, ngươi rốt cuộc là ai?” Nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Liễu Thiên Mạch ngạo nghễ ngẩng cao đầu, “Cũng như các vị, mua bán đao đầu thiêm huyết[2].” Gặp nàng, là do bọn chúng xui xẻo. Trên đời này, không có sát thủ nào dám giết thiên hạ đệ nhất sát thủ nàng.
Xuất phát từ lễ độ, một người trong đó chắp tay nói, “Thì ra là bằng hữu cùng nghề, không biết cô nương là như thế nào?”
“Phi Yến.” Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Thiên hạ đệ nhất sát thủ?” Mạc Bắc thập bát sát quay mặt nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ gặp nhân vật lợi hại như vậy. Thiên hạ đệ nhất sát thủ là một trong đương kim võ lâm thập đại cao thủ, võ công tuyệt đỉnh, vụ làm ăn này chỉ sợ không tốt.
Mạc Bắc thập bát sát không tự chủ được lùi về phía sau, mười tám đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Thiên Mạch. Cao thủ so chiêu, sống chết thường chỉ trong nháy mắt. Nếu nàng đột nhiên ra tay, mỗi người bọn họ nếu không cẩn thận có thể biến thành thi thể.
Một người trong đó liếc nhìn những người kia, nuốt một ngụm nước miếng, “Vụ làm ăn này nếu thành, chẳng những có hai mươi vạn lượng hoàng kim, còn có thể danh chấn giang hồ. Giết Phi Yến, chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ.” Những việc tiện cả đôi đường, ai mà không muốn làm.
Liễu Thiên Mạch không nhịn cười được, “Mười tám người đối phó với một mình ta, chỉ sợ không công bằng đâu.” Thiên Mạch cúi đầu, ngắm nghía ngón tay, “Cũng đúng, trên giang hồ, ai mà không muốn danh vọng?” Thiên hạ đệ nhất, là mong ước của cả thế gian. Nàng biết, có rất nhiều người, xem việc giết nàng là vinh quang.
Mười tám người nhìn nhau, giống như đang ý kiến trưng cầu đối phương, cũng không biết ai hô một câu, “Giết nàng.”
Mười tám bóng đen đột nhiên đánh về phía Thiên Mạch, mười tám thanh loan đao hàn quang lóe ra.
***
Tiếng binh khí đón gió như thê lương như rên rỉ, hàn quang sắc bén, rọi lên mặt nàng.
Nàng mâu quang lạnh như băng, hàn quang cùng binh khí đan vào một chỗ, quỷ dị khó lường.
Ngân trâm giữa ngón tay ngọc khe khẽ chuyển động, Thiên Mạch vung tay lên, phần đuôi ngân trâm tạo nên một làn sóng sắc bạc.
Nàng dễ dàng né tránh loan đao, ngân tiên thít chặt cổ một người. Miệng nàng khẽ nhúc nhích, tạo nên cười lãnh khốc tàn nhẫn. Tay ngọc dùng sức một chút, người nọ thẳng tắp ngã xuống đất, vệt máu trên cổ ghê người.
Mạc Bắc thập bát sát nổi danh giang hồ nhiều năm, đều là nhất đẳng cao thủ trên giang hồ. Liễu Thiên Mạch mặc dù lợi hại, dù sao cũng không bằng thập bát sát lão thành, huống chi là mười tám người đấu với một người?
Ngân tiên của nàng, liên tiếp vẽ ra vết máu trên cổ từng kẻ một, theo đường ngân tiên phóng, mười tám gã đều ngã xuống. Nhưng mà, vết thương trên người nàng cũng càng ngày càng nhiều.
Máu tươi nhuộm đỏ bạch y, nơi nàng đứng, còn lưu lại một mảng lớn vết máu.
“Đi chết đi.” Khuôn mặt nàng càng thêm dữ tợn.
Ngân tiên Thiên Mạch sít chặt cổ gã cuối cùng, lúc y ngã xuống, Thiên Mạch cũng ngã xuống theo.
Nàng quỳ trên mặt đất, tay cầm ngọc tiêu. Máu tươi theo đầu ngón tay, một giọt một giọt rỉ ra. Bùn đất ướt át, nháy mắt bị nhuộm đỏ mảng lớn.
Trên lưng, trên cánh tay, trên đùi của nàng, miệng vết thương đan xen chi chít, huyết nhục mơ hồ.
Trên bụng, trên đùi, còn cắm hai thanh loan đao. Vì đau đớn, trên trán Thiên Mạch toát ra một lớp mồ hôi tinh mịn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị máu tươi nhuộm hồng, máu khô đọng lại, tóc đen áp lại khuôn mặt, như ác ma khát máu.
Liễu Thiên Mạch thở hổn hển, bàn tay chậm rãi nắm lấy thanh loan đao trên bụng. Nàng nhắm mắt lại, dùng sức rút ra. Loan đao, khi rút ra, máu tươi cũng bắn theo. Nàng vội phong bế huyệt đạo, xé một mảnh y phục, băng chặt miệng vết thương.
Máu tươi nóng hổi không ngừng rỉ ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ mảnh vải trắng.
Nàng cắn răng, lấy từ vòng tay một viên cửu chuyển hoàn hồn đan ăn vào, tay chạm vào vết thương.
Máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra, qua khe hở của mảnh vải, nhuộm đỏ tay ngọc.
Nàng tiếp tục xé một mảnh vải từ váy, băng lấy vết thương.
Thời khắc rút thanh loan đao trên đùi, nàng không nhịn được rên rỉ, môi bị cắn đến rỉ cả tơ máu.
Một hồi chiến đấu ác liệt, lại thêm bản thân bị trọng thương, Liễu Thiên Mạch tưởng chừng kiệt sức. Đau đớn dữ dội, khiến ý thức nàng mơ hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ngất xỉu.
Thở dốc một hồi, nàng móc từ trên người một lọ nhỏ, tháo mảnh vải trên bụng ra, rắc kim sang dược lên miệng vết thương.
Khi miệng vết thương được rắc thuốc bột, nàng cắn răng chịu đựng, mồ hôi đầm đìa, không ngừng chảy ra.
Đau đớn giảm bớt, nàng cởi đai lưng xuống, sít chặt bao lấy miệng vết thương.
Thiên Mạch ngồi dưới đất, ánh mắt thản nhiên đảo qua mười tám cỗ thi thể. Nàng tay băng bó vết thương trên bụng đứng lên, lại lấy ra một lọ nhỏ.
Thời khắc thuốc bột nhẹ nhàng rơi trên thi thể, tản mát một mùi tanh tưởi, tiên hoạt thi thể lập tức biến thành một vũng máu loãng.
Liễu Thiên Mạch thân phận đặc thù, giết người diệt khẩu là chuyện bình thường. Loại đồ vật như hóa thi phấn cùng kim sang dược, tất nhiên là vật tùy thân.
Nàng đứng giữa mười tám vũng máu loãng tanh hôi, lảo đảo như sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Để Tần Mộ Phong không phát hiện ra manh mối, nàng cố nén đau đớn, dùng nội lực đánh rơi lá cây, che phủ đống máu loãng tanh hôi.
Mạc Bắc thập bát sát tuy so ra còn kém võ lâm thập đại sát thủ, nhưng cũng tính là sát thủ hàng đầu. Thỉnh bọn họ ra tay, bảng giá không thấp, huống chi là thỉnh mười tám người cùng một lúc.
Rốt cuộc là ai muốn giết nàng?
Là mấy thị thiếp của Vương phủ? Không, không có khả năng, cho dù mấy ả đó muốn giết nàng, cũng không thể trả giá cao như vậy.
Người nọ có thể lấy giá trên trời hai mươi vạn lượng hoàng kim, thỉnh Mạc Bắc thập bát sát ra tay, nàng và kẻ đó rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì?
Hai mươi vạn lượng hoàng kim a, giá của Phi Yến nàng cũng không được cao như vậy.
Như vậy xem ra, kẻ kia không giết nàng không được rồi.
Có lẽ, hắn sẽ rất nhanh tìm Phi Yến.
Tần Mộ Phong tưởng rằng, Liễu Thiên Mạch ngâm mình trong ôn tuyền nhiều nhất cũng chỉ là một canh giờ mà thôi, nào biết đâu được, đã là nửa ngày rồi.
Hắn cũng biết tính tình quật cường của Liễu Thiên Mạch, nếu hắn dám đi nhìn lén, tuyệt đối sẽ bị đánh thành ‘quốc bảo’ trong truyền thuyết. Chờ, là biện pháp duy nhất.
Tần Mộ Phong khá yên tâm đối với sự an toàn của nàng, với Liễu Thiên Mạch, hắn rất tự tin.
“Nữ nhân, nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Tại sao bây giờ mới đi ra?” Vừa thấy thân ảnh Liễu Thiên Mạch xuất hiện trong rừng cây, hắn lập tức oán trách.”Ta ở đây đợi nàng đã ba canh giờ, ba canh giờ a.”
“Ta không bắt ngài phải chờ.” Liễu Thiên Mạch mặt không chút thay đổi.
Tần Mộ Phong hừ lạnh, thô lỗ dắt tay nàng, “Đi.”
Động tác thô bạo của hắn đụng đến miệng vết thương của nàng, Thiên Mạch cắn chặt răng, trên trán lập tức toát mồ hôi.
“Nữ nhân, ta đói bụng.” Hắn đi càng lúc càng nhanh. Liễu Thiên Mạch gắng gượng bắt kịp, môi bị cắn chặt rỉ máu.
“Ngài đi chậm một chút, ta theo không kịp.” Nàng đưa tay ôm ngực, không ngừng thở dốc. Đau đớn dữ dội, sớm làm cho nàng đầu đầy đổ mồ hôi.
“Thực chậm chạp.” Tần Mộ Phong mắng một tiếng, cước bộ lại chậm dần.
Thiên Mạch dứt khoát giật tay hắn ra, ngồi bệt xuống tại chỗ, “Ta lười đi, ngài cõng ta.”
Tần Mộ Phong liếc mắt xem thường, “Cõng thì cõng.” Nữ nhân này không phải chán ghét hắn đụng vào nàng sao? Vì sao đột nhiên chủ động để hắn cõng?
“Không muốn thì thôi.” Thiên Mạch bắt đầu hờn giận.
“Lại đây.” Tần Mộ Phong lại liếc mắt xem thường, khom người xuống.
Thiên Mạch chậm rãi đến cạnh người hắn, nhích từng bước một, sắc mặt khó coi. Đi đến phía sau hắn, nàng không nói một lời, ngoan ngoãn nhoài lên lưng hắn.
Để Tần Mộ Phong không nhìn ra dị thường, nàng chịu đựng đau đớn, giặt y phục, lại dùng lửa hong khô, mãi đến khi không ra dị thường, mới dám tới gặp hắn. Một phen đi đi lại lại, tưởng chừng chút nữa lấy mạng nàng.
Vừa mới ngồi trên lưng hắn, Thiên Mạch lập tức nhắm mắt lại, cắn chặt răng.
Giữa núi rừng yên tĩnh, thấp thoáng bóng dáng hai người. Ai cũng không phát hiện, con đường bọn họ đi qua, nhỏ giọt từng vệt máu.
Tần Mộ Phong lưng cõng Thiên Mạch trên đường trở về Vương phủ, dọc theo đường đi bắt gặp vô số ánh mắt hiếu kì.
Đường đường Bình Nam Vương, lưng cõng một nữ nhân rêu rao khắp nơi. Không đến một ngày, tin tức này nhất định sẽ truyền khắp kinh thành, đủ loại lời đồn cũng từ đó mà theo.
Nghe nói, cái này gọi là hiệu ứng bát quái. Người cổ đại sinh sống phiền muộn, nên phải tìm chút thú vui.
Thiên Mạch không để ý tới ánh mắt mọi người, lặng lẽ ngồi trên lưng Tần Mộ Phong, mới vừa tiến Vương phủ, Phi Dương chờ chực đã lâu lập tức nghênh tiếp, “Vương gia, Hoàng Thượng truyền ngài lập tức tiến cung.”
Tần Mộ Phong còn chưa kịp nói chuyện, Thiên Mạch đã mở miệng nói trước, “Ngài cứ tiến cung trước đi, ta sẽ tự mình đi về.”
Tần Mộ Phong buông Liễu Thiên Mạch xuống, “Nàng phải cẩn thận.”
“Ân.” Thiên Mạch lảo đảo chực ngã, cố nén đau đớn nhích từng bước, từng bước.
Nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của nàng, Tần Mộ Phong nhịn không được nói, “Nữ nhân, nàng thật sự rất gầy, tầm bổ nhiều vào.” Cõng nàng trên đường, hắn lại không thấy mệt, nữ nhân này có phải là giấy không vậy?
“Biết.” Thiên Mạch trả lời hữu khí vô lực, đôi mắt cố gắng mở to.
Trở về Đạm Tình Cư, nội y Thiên Mạch sớm đã ướt đẫm, bị máu tươi nhuộm hồng. Nàng đóng cửa lại, tựa lưng vào ván cửa, quay mặt phân phó cho Hương nhi, “Đi thỉnh Yên Chi lại đây.” Lúc này, nàng chỉ có thể nhờ vào Tiểu Lục.
Hương nhi đáp lại một tiếng, nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Nàng đến sau bức bình phong, chậm rãi trút bỏ y phục. Sau khi cởi y phục, từng vệt máu đáng sợ lộ ra, máu tươi liên tục rơi xuống đất, ướt đẫmmột vùng lớn.
Vì cơn đau đớn, khuôn mặt của nàng gần như dúm dó, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nàng không còn sức lực động đậy, khó khăn tựa vào bình phong chờ Y Tiểu Lục.
“Tiểu thư, Yên Chi cô nương đến.”
“Mau vào.” Thanh âm của nàng có chút run rẩy.
“Đến đây, rốt cuộc đang làm cái gì.” Y Tiểu Lục thầm nghĩ, đưa tay đẩy cửa bước vào.
“Thất tiểu thư, tỷ ở đâu?”
“Sau bức bình phong.” Thiên Mạch hơi thở mong manh.
“Ò.” Tiểu Lục tiến đến sau bức bình phong, mắt đập luôn vào cơ thể huyết nhục lẫn lộn của Thiên Mạch, “A....” Nàng hét lên một tiếng, vội vã che miệng mình lại.
Thiên Mạch đặt tay lên trên bức bình phong, cực kì suy yếu, “Mau tới đây, giúp ta bôi thuốc.”
Y Tiểu Lục bị dọa phát ngốc vội vã gật đầu, nhanh nhẹn chạy ra đỡ cơ thể Thiên Mạch, sợ nàng té xuống đất. “Ò.”
“Tiểu Lục, vừa rồi có nhìn thấy pháo hoa.” Máu loãng hòa lẫn mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
“Thấy, hình như là trong cung phóng ra.” Thật không biết trời sáng trưng như vậy còn bắn pháo hoa để làm gì nữa.
Thiên Mạch hai mắt khẽ đảo, “Chóng mặt quá.” Chỉ biết Tần Vật Ly sẽ tìm nàng, nếu tìm Tần Mộ Phong, không có lý do gì không triệu nàng.
“Thất tiểu thư, tỷ choáng sao? Đừng ngất trong này, ngất trên giường đi, tỷ mà ngất ở đây muội không đỡ được đâu.” Y Tiểu Lục nói như thật.
“........” Đây thật sự là thiên hạ đệ nhất nữ phiến tử trong truyền thuyết sao? Chỉ số IQ của nàng so với Tử Linh không cao hơn được bao nhiêu!
Với chỉ số IQ này của Y Tiểu Lục, mà có thể lừa được Tam ca, quả thực là không thể hiểu được!
*********
Từ sau khi Phi Yến trộm dạ minh châu, đã năm năm chưa từng “tới thăm” quốc khố.
Không nghĩ tới, năm năm sau Phi Yến xuất hiện trở lại, trộm của hoàng cung tròn hai mươi vạn lượng hoàng kim.
“Vô liêm sỉ, hai mươi vạn lượng hoàng kim, làm sao nàng có thể thó sạch? Tại sao không ai phát hiện.” Tần Vật Ly vẫn dịu dàng như cũ, trong sự dịu dàng, lại mang theo sát khí tàn khốc. Hắn bực Phi Yến, càng bực Ngự lâm quân.
Phi Yến thật to gan, căn bản không hề coi quốc pháp ra gì.
Mà Ngự lâm quân này, không có một chút tác dụng.
Hàn Oanh mặt nhăn mày nhó hếch hếch mũi, nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng, đây tuyệt đối không phải do Phi Yến.” Phi Yên gần đây mỗi ngày đều thay Hoàng Thượng làm việc, nào thời gian đi trộm hoàng kim?
“Sao ngươi khẳng định như vậy?” Mâu quang Tần Vật Ly lạnh lùng đảo qua Hàn Oanh, “Ngươi biết chuyện gì?” Khí chất đế vương, không chút che dấu tỏa ra ngoài.
Hàn Oanh lạnh run người, chột dạ cúi đầu. Nàng thưởng thức bắt tay vào gẩy móng tay, giả bộ không nghe thấy.
“Phi Yến trộm cũng có luật, sẽ không trộm quốc khố.” Hắc Hổ trầm mặc nửa ngày rồi cũng mở miệng. Con người Phi Yên, hắn tin được. Nha đầu kia làm kẻ trộm chỉ vì tìm kiếm cảm giác kích thích, tuyệt đối không phải vì tiền.
Tần Vật Ly mang ý cười lạnh, lấy ra một chiếc khăn tay vứt xuống đất, không chút để ý liếc nhìn mọi người một cái, “Đây là của Phi Yến?” Năm năm trước, lúc Phi Yến trộm dạ minh châu, cũng để lại một chiếc khăn tay như vậy.
Hàn Oanh xoay người nhặt chiếc khăn tay lên, nhìn kỹ vài lần, chậm rãi lắc đầu, “Không đúng, đây không phải khăn tay của Phi Yến.” Loại khăn tay Phi Yên dùng cùng một loại với nàng!
“Sao ngươi biết?” Ánh mắt mọi người, đều hướng về phía nàng.
“Chiếc khăn tay có thêu hình một con chim én đúng là dấu hiệu của Phi Yến, nhưng mà.......... khăn tay của Phi Yến, đều là do hàng thêu của Giang Nam cẩm tú phường. Loại vải tốt nhất, tú nương lành nghề nhất làm. Kỳ lạ nhất chính là, trên khăn tay nàng, có một mùi thơm thoang thoảng. Chiếc khăn tay tuy là loại vải tốt nhất, nhưng mà tú công hơi kém một chút, đường may hỗn độn, dường như là trong khoảng thời gian ngắn làm ra. Hơn nữa, trên chiếc khăn tay này không có mùi. Rõ rành rành, có người vu oan cho Phi Yến.” Hàn Oanh tay nắm chiếc khăn, nói đạo lý rõ ràng. Hàn Oanh tuy mơ hồ, cũng không ngốc. Nếu không, sao xứng làm đại nội mật thám.
Loại vải tốt nhất? Tú nương tay nghề cao nhất? Mang khăn tay có mùi? Đầu óc Tần Vật Ly tựa như lóe lên điểm gì, lại không sao nhớ ra được. “Sao ngươi biết khăn tay của Phi Yến là do Giang Nam cẩm tú phường thêu? Lại làm sao biết khăn tay nàng có mùi?” Miệng hắn mang ý cười dịu dàng, đôi mắt sắc bén như ưng lại nhìn chằm chằm vào Hàn Oanh.
“Hoàng Thượng, năm năm người xử vụ án đó là cha ta, ta chính mắt nhìn qua chiếc khăn tay, không phải sao?” Cũng không xem cha nàng cùng Phi Yến có quan hệ gì? Đem vụ án giao cho cha nàng? Phá được mới là lạ.
“Năm năm, ngươi còn nhớ rõ như vậy?” Tần Mộ Phong nheo mắt, “Ngươi đối với thêu thùa hình như thực hiểu biết.” Một đại nam nhân, làm sao mà biết được đường may hỗn độn?
Hàn Oanh xem thường đảo mắt.”Ta từ nhỏ bị mẹ ta bắt học thêu thùa, đương nhiên biết.”
Tần Mộ Phong đột nhiên không nói gì, vị phu nhân thiên hạ đệ nhất thần bộ kia, tiền nhiệm đại nội mật thám quả nhiên đủ tố chất thần kinh, cư nhiên buộc một đại nam nhân học thêu thùa, cũng khó trách Hàn Oanh ẻo lả như vậy.
Tần Vật Ly không để ý tới bọn họ, nhìn thoáng về phía tẩm cung, lười nhác nói, “Sao Tuyết Nhạn còn chưa đến?” Ba vị mật thám này của y hình như đều có thù oán với Tần Mộ Phong, Tuyết Nhạn nhằm vào hắn, Hàn Oanh cũng thích tìm hắn gây phiền toái.
“Chắc là có chuyện gì đó.” Hàn Oanh cũng nhỏng cổ nhìn ra bên ngoài.
Tần Vật Ly gập ngón tay, gõ gõ trên bàn vài cái, trầm ngâm nói, “Bình Nam Vương, chuyện giao cho đệ làm đi.”
“Tuân mệnh.” Vì sao y không giao cho Hoắc Thiên.
“Hàn Oanh nói được như vậy, hẳn là không phải Phi Yến làm.” Phi Yến thay hắn hành sự, không đến mức sẽ trộm quốc khố. Có lẽ, y quá mệt mỏi, có chút thất thường.
Tần Vật Ly vươn tay vỗ vỗ trán, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi phất tay, “Các người lui xuống trước, việc này ngày mai lâm triều bàn tiếp. Bình Nam Vương, ngày mai nhớ rõ vào triều.”
Tần Mộ Phong ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Vật Ly một cái, “Hoàng Thượng, ngài có phải long thể có bệnh nhẹ hay không.” Tần Vật Ly cực kì tiều tụy, tính tình cũng có chút biến đổi. Người sáng suốt đều nhìn ra, y có tâm sự.
“Ta không sao, ta muốn yên lặng một chút.”
Biên quan chiến sự báo nguy, Phi Yên mất tích, hiện tại quốc khố bị trộm, từng chuyện từng chuyện một, làm y dần dần kiệt sức. Làm vua không dễ, làm một minh quân càng thêm không dễ.
Nếu có lựa chọn, y tình nguyện làm một dân chúng bình thường.
Tần Mộ Phong, Hàn Oanh, Hàn Lạc lui hết ra ngoài, tẩm cung rộng như vậy lại cực kỳ tĩnh lặng.
Một hồi lâu, Tần Vật Ly mới mỏi mệt mở mắt.
Y tựa lưng vào ghế, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, lẩm bẩm nói, “Phi Yên a Phi Yên, nàng rốt cuộc đang trốn ở đâu?” Thật vất vả mới biết chỗ ở của nàng, lúc y tìm đến Túy Yên Lâu, các nàng lại nói với y rằng, nàng đã bán Túy Yên Lâu, không biết tung tích. Thực rõ ràng, nàng đang trốn tránh y a.
Phi Yên thông minh tuyệt đỉnh, nàng đã có lòng muốn trốn, cho dù là y thân là vua một nước, cũng không thể tìm được.
[1] Kẻ đến là kẻ không lương thiện
[2] Dùng đao giết người
Tác giả :
Sở Sở