Vương Phi Thất Sủng - Sở Sở
Chương 29: Lãnh khốc vô tình
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ mở toang chiếu vào trong phòng, khiến cho bóng người tựa hồn ma kia đổ dài trên đất. Bóng người dài dài, cao ngạo mà lạnh lùng.
“Tiểu thư, người của Bình Nam vương phủ đang điều tra quá khứ của người. ” Một cô gái mặc quần áo màu xanh cúi đầu, đứng sau lưng Thiên Mạch. Nàng kia dung mạo thanh tú, ăn mặc như một tiểu thư khuê các.
Nàng ăn mặc như vậy nhưng trên thực tế, nàng chỉ là một nha hoàn.
Thiên Mạch hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu nhìn trăng sáng. Ánh trăng rực rỡ bao quanh nàng, khiến người nàng như tỏa ra một vầng hào quang mờ mờ.
“Tra được những gì?” Đúng như nàng dự kiến, ngữ điệu của nàng nhẹ như nước.
“Đúng như dự đoán của tiểu thư.” Cái không nên điều tra đều không điều tra được. Còn những cái tra được, đều là những sự kiện giả do tiểu thư bố trí trước đó.
Gương mặt lạnh lùng của Thiên Mạch hiện ra một nụ cười nhạt,” Không biết hắn sẽ đối xử với ta như thế nào? Ta rất nóng lòng.” Tất cả đều như nàng liệu trước, trò chơi này càng ngày càng thú vị.
“Người của Bình nam vương phủ đồng thời cũng đang truy tìm tung tích Liễu Thiến.” Cô gái áo xanh — Thanh Loan cung kính bẩm báo.
Liễu Thiên Mạch nhếch miệng, “Cứ để bọn họ tìm đi.” Có tìm cũng không thấy. Liễu Thiến khiến cho trò chơi này càng thêm thú vị.
*****
Từ khi gả vào vương phủ, nàng luôn dùng bữa một mình ở Đạm Tình Cư.
Tần Mộ Phong về mặt này không hề bạc đãi nàng, thức ăn của nàng cũng không khác gì bốn ả thị thiếp kia.
Một ngày nọ, Hương Nhi bày thức ăn lên bàn như thường lệ. Nhưng Thiên Mạch lại không dùng bữa như mọi khi, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn một bàn đầy thức ăn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Các món ăn ngon lành dần dần nguội hết, Hương Nhi nhẹ giọng nói, ” Tiểu thư, người càng ngày càng gầy, ngon dở gì cũng ăn một chút đi.”
Thiên Mạch không buồn trả lời, ngước mắt nhìn Hương Nhi, trên khuôn mặt thanh tú, hiện ra chút cao ngạo. ” Ta không ăn, mang xuống đi.” Ánh mắt của nàng như một mũi tên nhọn hoắc, nhìn chằm chằm Hương Nhi.
Hương Nhi bị Thiên Mạch nhìn đến nỗi sợ mất mật, nàng nuốt xuống một ngụm nước miếng, ” Tiểu thư, ngon dở gì cũng nên ăn một chút.”
Thiên Mạch vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hương Nhi, tựa như muốn nhìn coi có cái gì trên người cô ta không.
Hương Nhi cả người không được tự nhiên, không tự chủ được siết chặt nắm tay, đầu gục xuống không dám nhìn Thiên Mạch. Ánh mắt của nàng quá sắc bén, cũng khó trách Hương Nhi sợ hãi.
Rất lâu sau, nàng thu hồi ánh mắt, gương mặt không chút cảm xúc chỉ nếm mỗi thứ một chút.
“Dọn đi.” Ngữ khí của nàng rõ ràng dịu đi rất nhiều.
Hương Nhi không dám cãi nữa, cuống quít dọn đồ ăn đi.
Liễu Thiên Mạch bước đến bên cửa sổ, ngẩn người nhìn nhánh cây đong đưa.
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống thanh thản, cũng không có ý tranh giành với bất cứ ai. Mục đích gả vào vương phủ của nàng, đâu phải vì tranh giành tình cảm.
Đối với nữ tử bình thường mà nói, được trượng phu yêu thương là khát vọng lớn nhất của bọn họ. Đối với Liễu Thiên Mạch mà nói, đàn ông là thứ không cần thiết. Nàng chưa từng khao khát Tần Mộ Phong yêu nàng sủng nàng, nàng không bận tâm, cũng không cần. Không có đàn ông để nương tựa, nàng vẫn có thể sống rất tốt.
Đúng vậy, nàng không cần đàn ông, cuộc hôn nhân này, đối với nàng mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà, sự tồn tại của nàng, lại làm cho người khác ghen tị.
Hồng hoa[1], không ngờ có người cho vào thức ăn của nàng một lượng lớn hồng hoa. Lòng dạ thật độc ác, trong món ăn nào cũng có.
Có thể cho hồng hoa vào thức ăn mà không nếm ra mùi vị, không biết là kiệt tác của vị cao nhân nào?
Theo quy củ của vương phủ, mỗi người đàn bà sau khi thị tẩm, đều phải uống một chén thuốc tránh thai. Tần Mộ Phong đã tìm Thiên Mạch hai lần (nói chính xác phải là cưỡng bức), nhưng lại không cho nàng uống thuốc, có một số người sợ nàng mang thai, mẹ nhờ phúc con, nên phòng ngừa trước vẫn hơn.
Những món ăn này đích thực được xử lý rất tốt, cho dù là thầy thuốc, cũng chưa chắc nếm ra được. Đáng tiếc người mà kẻ kia đối phó lại là Liễu Thiên Mạch, Thiên Mạch tinh thông y lý, mũi nàng so với người thường thính nhạy hơn nhiều, đồ ăn mới vừa đưa vào, nàng đã ngửi thấy mùi rồi. Người nọ dám lấy thứ hồng hoa tầm thường đó để hại nàng, quả đúng là làm trò hề.
Nàng chỉ là một người thiếp không được sủng ái, một người đàn bà phải chịu hết mọi sỉ nhục, đáng để ghen tị sao? Cho dù mang thai thì sao chứ? Tần Mộ Phong tuyệt đối không để cho nàng sinh ra đứa trẻ.
Trong cả vương phủ, người không muốn thấy Thiên Mạch mang thai nhất chính là bốn ả thị thiếp. Người hãm hại Thiên Mạch, nhất định là một trong bọn họ. Ôi, một tiểu thiếp còn chưa được sủng đã bị thất sủng, đáng để ả đối phó sao? Người kia có phần việc bé xé ra to rồi.
Nàng vốn không có ý so đo với bốn nữ nhân kia, nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết, để người ta bắt nạt.
‘Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người.’ Đây là lời mấy vị sư phụ đã dạy nàng, nếu đã dám hại nàng, thì nên chuẩn bị để nhận lấy hậu quả. Bất luận kẻ muốn hại nàng là ai, Thiên Mạch cũng sẽ không để cho hắn đạt được ý đồ. Liễu Thiên Mạch biết, người bỏ hồng hoa vào thức ăn kia sẽ không dễ dàng dừng tay.
Hương Nhi trải giường cho nàng xong, Thiên Mạch đang chuẩn bị đi ngủ, thì nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ, mùi hương kia…… rất khác thường.
Nàng đứng bật dậy, khoác áo ngoài vào, ”Đây là cái gì?” Thiên Mạch liếc nhìn cái túi thơm treo trên đầu giường, lạnh lùng hỏi Hương Nhi.
Hương Nhi chột dạ cúi đầu, “Tiểu thư gần đây ngủ không ngon, Hương Nhi tự ý làm cái túi thơm này, bên trong bỏ chút dược liệu an thần. Nếu tiểu thư không thích, Hương Nhi lập tức mang đi.”
Thiên Mạch khẽ nhếch miệng, cười nhạt, “Vậy sao?”
Hương Nhi không dám nhìn Thiên Mạch, nhu thuận cúi đầu, “Dạ.”
“Túi thơm này là ai đưa cho ngươi?” Giọng Thiên Mạch bỗng chốc lạnh lùng.
Hương Nhi thình lình bị chất vấn nên hoảng sợ, vội nói, “Nô tỳ tự mình làm.”
Thiên Mạch tháo túi thơm treo trên đầu giường xuống, để trước mũi ngửi ngửi, “Làm tốt lắm, lấy mùi thơm của hoa để giấu đi mùi xạ hương, cho dù là thầy thuốc cũng không nghe thấy được.” Thức ăn tối qua cùng với túi thơm này đều được làm rất tốt, rất khó phát hiện bên trong có điều lạ. Hồng hoa và xạ hương được loại bỏ vị thuốc bằng cùng một thủ pháp, nàng có thể khẳng định, chính người cho nàng túi thơm này, đã hạ hồng hoa vào thức ăn của nàng.
Người kia rất thông minh, đem túi thơm này treo trên đầu giường Thiên Mạch, để nàng ngày ngày đều có thể ngửi được mùi xạ hương. Chỉ cần mang thai, nhất định sẽ sinh non.
Hương Nhi không ngừng toát mồ hôi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, “Tiểu thư, người nói gì? Hương Nhi không hiểu.”
Thiên Mạch chậm rãi từ trong ngực áo lấy ra một chiếc bình ngọc, đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay đùa nghịch.
Giọng Thiên Mạch nhẹ nhàng, ôn nhu chưa từng có, “À, không có gì, ngươi sẽ hiểu ngay thôi.”
Thiên Mạch nheo nheo mắt, trong mắt tỏa ra một ánh nhìn lạnh lẽo, bất chợt giữ chặt hàm dưới của Hương Nhi. Nhẹ nhàng búng một cái, viên thuốc kia bay thẳng vào trong miệng cô ta. Ngón tay thon dài điểm vài cái trên ngực Hương Nhi, Hương Nhi liền nuốt trọng viên thuốc trong miệng.
” Ngươi…… Ngươi đã cho ta ăn cái gì?” Hương Nhi vỗ vỗ cổ họng, gần như khóc thành tiếng.
Thiên Mạch lạnh lùng nói, “Đoạn trường đan.”
Hương Nhi như bị ngũ lôi oanh đỉnh [2], nước mắt không ngừng tuôn ra, quỳ gối dưới chân nàng cầu xin, “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, xin tha cho nô tỳ.” Nàng chỉ phụng mệnh làm việc.
“Tạm thời chưa chết được.” Thiên Mạch phe phẩy tay áo, lạnh lùng nói, “Chỉ có điều sẽ khiến ngươi toàn thân run rẩy, tứ chi như trăm trùng chui cắn. Nửa tháng sau, mới chảy máu bảy lỗ [3] mà chết.”
Hương Nhi nghe vậy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ nói,” Tiểu thư, người đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ. Túi thơm là do Hàm Thúy cô nương đưa cho nô tỳ, bắt nô ty treo trên đầu giường phu nhân. Cô ta nói nếu không làm như vậy sẽ đuổi nô tỳ ra khỏi phủ. Tiểu thư, nô tỳ không thể không có công việc này, nô tỳ sẽ đói chết.”
Thiên Mạch không để ý tới Hương Nhi, từ đầu giường lấy ra một cây ngọc tiêu. Đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, một tiếng tiêu trầm bổng lập tức vang lên.
Khúc nhạc chưa dứt, một bóng người áo xanh dùng khinh công nhảy vào trong nhà, quỳ dưới chân nàng, “Tiểu thư có gì sai khiến.”
Thiên Mạch hạ ngọc tiêu xuống, vòng tay ra sau lưng, “Đi điều tra xem cô nương tên là Hàm Thúy đó có lai lịch gì.” Nàng trông như một nữ hoàng cao ngạo, thần thánh không thể xâm phạm.
Có thể xử lý dược liệu tốt như vậy, y thuật nhất định rất cao. Hàm Thúy chỉ là một thị thiếp xuất thân thanh lâu, đi đâu để tìm một vị cao nhân như vậy làm việc cho ả? Trong đó tất có điều lạ.
Hàm Thúy chính là người thần bí nàng gặp ở thư phòng gặp hay sao? Không, không có khả năng. Nếu Hàm Thúy thật sự là người thần bí kia, ả sẽ không cố gắng tranh sủng. Người thần bí kia cũng giống Thiên Mạch, che giấu mục đích mờ ám khi gả vào vương phủ, ả sẽ không ngốc đến mức mạo hiểm bại lộ thân phận mà đi tranh sủng. Cho dù muốn tranh, cũng sẽ không tranh giành lộ liễu.
Vương phủ chốn đầm lầy này, thật thâm sâu. Lúc đầu nàng lựa chọn gả vào vương phủ, là đúng hay sai?
“Dạ.”
“Thanh Loan.” Thiên Mạch dừng một chút, “Lập tức điều tra rõ lại lịch bốn ả thị thiếp luôn, bao gồm cả các nha hoàn của họ. Việc này giao cho Hoa Linh đi làm, ngươi nấp ở vương phủ đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
“Tuân mệnh.” Thanh Loan không dám ngẩng đầu, Liễu Thiên Mạch rất lãnh khốc, người ở bên cạnh nàng, hầu như không một ai dám nhìn vào mắt nàng.
Sau khi Thanh Loan rời đi, Thiên Mạch lại lấy ngọc tiêu ra nghịch, đến trước mặt Hương Nhi, cười nhạt nói, ” Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.” Trên đời này, vẫn chưa có ai dám lừa gạt nàng.
“Nô tỳ không dám.” Hương Nhi cúi đầu, thân mình khẽ run lên.
“Thức ăn tối qua có phải là Hàm Thúy đưa cho ngươi?” Ánh mắt Thiên Mạch bỗng dưng lạnh lùng, tựa như hàn băng.
“Dạ…… Nô tỳ…… Không biết, thức ăn tối qua…… là…… là nô tỳ lấy từ phòng bếp.”
Thiên Mạch ngồi xổm xuống, nâng cằm Hương Nhi lên, khẽ cười nói, “Có biết lúc đoạn trường đan phát tác cảm giác ra sao không?”
” Không…… Không…… Không biết.”
Không biết cũng không sao, Thiên Mạch sẽ cho cô ta biết.
“Từ từ mà hưởng thụ.” Thiên Mạch nghiêm mặt lại, trên mặt chỉ còn nét lạnh lùng tàn nhẫn.
Ngón tay Thiên Mạch khẽ cử động, điểm vào á huyệt của Hương Nhi, nàng tao nhã đứng lên, ngã người tựa vào ghế.
Lạnh lùng nhìn Hương Nhi đang đau đớn quằn quại trên mặt đất mà không phát ra một tiếng động, khóe miệng nàng nhếch lên duyên dáng.
Thiên Mạch là người lạnh lùng tàn nhẫn, đau đớn của kẻ thù chính là khoái lạc của nàng. Hương Nhi phản bội nàng, đương nhiên trở thành kẻ thù của nàng. Đã là kẻ thù, thì nàng không cần thủ hạ lưu tình.
Lãnh khốc vô tình, mới là bản tính của Liễu Thiên Mạch nàng.
“Các sư phụ thường dạy ta, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.” Thiên Mạch lười nhác đứng lên, dạo quanh Hương Nhi một vòng. Nàng cúi người xuống, nhét một viên thuốc vào miệng Hương Nhi, nhưng lại phong tỏa mấy đại huyệt của cô ta.” Lúc mới vào vương phủ, ngươi từng giúp ta, lần này ta tha cho ngươi. Tránh được một kiếp dưới tay Liễu Thiên Mạch ta, ngươi là người đầu tiên, đừng phạm lần thứ hai.”
Hương Nhi giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, kinh hoàng nhìn Thiên Mạch, toàn thân run rẩy, há miệng định hét lên, chỉ có điều hét không ra chút thanh âm nào.
Thiên Mạch mặt không chút cảm xúc từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đưa ngang mũi Hương Nhi. Khi Thiên Mạch thu hồi khăn tay lại, thì Hương Nhi đã ngã trên mặt đất.
Liễu Thiên Mạch bước đến bên cạnh bàn, gạt bỏ hoa đèn [4], ngẩn người nhìn chằm chằm ngọn lửa đang tỏa sáng.
Sau một lúc lâu, Hương Nhi nằm trên mặt đất cuối cùng cũng động đậy. Thiên Mạch bình thản đưa mắt liếc nhìn cô ta, rồi lập tức thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Hương Nhi vỗ vỗ cổ họng, ngồi dậy, mắt lờ đờ, “Tiểu thư, sao nô tỳ lại ngủ vậy?”
“Ngươi không cẩn thận ngủ quên, lui xuống trước nghỉ ngơi đi.” Vẫn lạnh lùng như trước, không để lộ một chút cảm xúc.
Hương Nhi ngáp một cái, lê bước nặng nề, trước khi khép cửa lại, nàng thò đầu vào, “Tiểu thư, người cũng đi ngủ sớm một chút.” Nàng rõ ràng đang ở phòng mình thiêu thùa may vá, tại sao lại đến phòng của tiểu thư làm gì? Lại còn nằm ngủ trên sàn nhà? Chẳng lẽ nàng ngủ đến ngu người rồi?
Thiên Mạch ánh mắt vô thần nhìn hai cánh cửa đang khép lại, thì thầm, ” Lãng phí mê điệt hương của ta.”
Ngước nhìn bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ, trong đôi mắt của Thiên Mạch, hiện lên một chút hung ác nham hiểm. Những tranh giành trong Vương phủ, không chỉ có sự tranh giành giữa đám đàn bà. Một vương phủ nhìn thì có vẻ như yên tĩnh, nhưng khắp nơi đều mập mờ quỷ dị.
[1] Thuốc phá thai
[2] Năm tia chớp đánh vào đầu, nghĩa là chịu sự đả kích vô cùng lớn.
[3] Bảy lỗ trên mặt, gồm: tai, mắt, mũi và miệng
[4] Cắt bỏ hoa đèn (của bấc đèn) để ánh đèn sáng rõ hơn
“Tiểu thư, người của Bình Nam vương phủ đang điều tra quá khứ của người. ” Một cô gái mặc quần áo màu xanh cúi đầu, đứng sau lưng Thiên Mạch. Nàng kia dung mạo thanh tú, ăn mặc như một tiểu thư khuê các.
Nàng ăn mặc như vậy nhưng trên thực tế, nàng chỉ là một nha hoàn.
Thiên Mạch hai tay chắp sau lưng, ngửa đầu nhìn trăng sáng. Ánh trăng rực rỡ bao quanh nàng, khiến người nàng như tỏa ra một vầng hào quang mờ mờ.
“Tra được những gì?” Đúng như nàng dự kiến, ngữ điệu của nàng nhẹ như nước.
“Đúng như dự đoán của tiểu thư.” Cái không nên điều tra đều không điều tra được. Còn những cái tra được, đều là những sự kiện giả do tiểu thư bố trí trước đó.
Gương mặt lạnh lùng của Thiên Mạch hiện ra một nụ cười nhạt,” Không biết hắn sẽ đối xử với ta như thế nào? Ta rất nóng lòng.” Tất cả đều như nàng liệu trước, trò chơi này càng ngày càng thú vị.
“Người của Bình nam vương phủ đồng thời cũng đang truy tìm tung tích Liễu Thiến.” Cô gái áo xanh — Thanh Loan cung kính bẩm báo.
Liễu Thiên Mạch nhếch miệng, “Cứ để bọn họ tìm đi.” Có tìm cũng không thấy. Liễu Thiến khiến cho trò chơi này càng thêm thú vị.
*****
Từ khi gả vào vương phủ, nàng luôn dùng bữa một mình ở Đạm Tình Cư.
Tần Mộ Phong về mặt này không hề bạc đãi nàng, thức ăn của nàng cũng không khác gì bốn ả thị thiếp kia.
Một ngày nọ, Hương Nhi bày thức ăn lên bàn như thường lệ. Nhưng Thiên Mạch lại không dùng bữa như mọi khi, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn một bàn đầy thức ăn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Các món ăn ngon lành dần dần nguội hết, Hương Nhi nhẹ giọng nói, ” Tiểu thư, người càng ngày càng gầy, ngon dở gì cũng ăn một chút đi.”
Thiên Mạch không buồn trả lời, ngước mắt nhìn Hương Nhi, trên khuôn mặt thanh tú, hiện ra chút cao ngạo. ” Ta không ăn, mang xuống đi.” Ánh mắt của nàng như một mũi tên nhọn hoắc, nhìn chằm chằm Hương Nhi.
Hương Nhi bị Thiên Mạch nhìn đến nỗi sợ mất mật, nàng nuốt xuống một ngụm nước miếng, ” Tiểu thư, ngon dở gì cũng nên ăn một chút.”
Thiên Mạch vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hương Nhi, tựa như muốn nhìn coi có cái gì trên người cô ta không.
Hương Nhi cả người không được tự nhiên, không tự chủ được siết chặt nắm tay, đầu gục xuống không dám nhìn Thiên Mạch. Ánh mắt của nàng quá sắc bén, cũng khó trách Hương Nhi sợ hãi.
Rất lâu sau, nàng thu hồi ánh mắt, gương mặt không chút cảm xúc chỉ nếm mỗi thứ một chút.
“Dọn đi.” Ngữ khí của nàng rõ ràng dịu đi rất nhiều.
Hương Nhi không dám cãi nữa, cuống quít dọn đồ ăn đi.
Liễu Thiên Mạch bước đến bên cửa sổ, ngẩn người nhìn nhánh cây đong đưa.
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống thanh thản, cũng không có ý tranh giành với bất cứ ai. Mục đích gả vào vương phủ của nàng, đâu phải vì tranh giành tình cảm.
Đối với nữ tử bình thường mà nói, được trượng phu yêu thương là khát vọng lớn nhất của bọn họ. Đối với Liễu Thiên Mạch mà nói, đàn ông là thứ không cần thiết. Nàng chưa từng khao khát Tần Mộ Phong yêu nàng sủng nàng, nàng không bận tâm, cũng không cần. Không có đàn ông để nương tựa, nàng vẫn có thể sống rất tốt.
Đúng vậy, nàng không cần đàn ông, cuộc hôn nhân này, đối với nàng mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà, sự tồn tại của nàng, lại làm cho người khác ghen tị.
Hồng hoa[1], không ngờ có người cho vào thức ăn của nàng một lượng lớn hồng hoa. Lòng dạ thật độc ác, trong món ăn nào cũng có.
Có thể cho hồng hoa vào thức ăn mà không nếm ra mùi vị, không biết là kiệt tác của vị cao nhân nào?
Theo quy củ của vương phủ, mỗi người đàn bà sau khi thị tẩm, đều phải uống một chén thuốc tránh thai. Tần Mộ Phong đã tìm Thiên Mạch hai lần (nói chính xác phải là cưỡng bức), nhưng lại không cho nàng uống thuốc, có một số người sợ nàng mang thai, mẹ nhờ phúc con, nên phòng ngừa trước vẫn hơn.
Những món ăn này đích thực được xử lý rất tốt, cho dù là thầy thuốc, cũng chưa chắc nếm ra được. Đáng tiếc người mà kẻ kia đối phó lại là Liễu Thiên Mạch, Thiên Mạch tinh thông y lý, mũi nàng so với người thường thính nhạy hơn nhiều, đồ ăn mới vừa đưa vào, nàng đã ngửi thấy mùi rồi. Người nọ dám lấy thứ hồng hoa tầm thường đó để hại nàng, quả đúng là làm trò hề.
Nàng chỉ là một người thiếp không được sủng ái, một người đàn bà phải chịu hết mọi sỉ nhục, đáng để ghen tị sao? Cho dù mang thai thì sao chứ? Tần Mộ Phong tuyệt đối không để cho nàng sinh ra đứa trẻ.
Trong cả vương phủ, người không muốn thấy Thiên Mạch mang thai nhất chính là bốn ả thị thiếp. Người hãm hại Thiên Mạch, nhất định là một trong bọn họ. Ôi, một tiểu thiếp còn chưa được sủng đã bị thất sủng, đáng để ả đối phó sao? Người kia có phần việc bé xé ra to rồi.
Nàng vốn không có ý so đo với bốn nữ nhân kia, nhưng nàng sẽ không ngồi chờ chết, để người ta bắt nạt.
‘Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người.’ Đây là lời mấy vị sư phụ đã dạy nàng, nếu đã dám hại nàng, thì nên chuẩn bị để nhận lấy hậu quả. Bất luận kẻ muốn hại nàng là ai, Thiên Mạch cũng sẽ không để cho hắn đạt được ý đồ. Liễu Thiên Mạch biết, người bỏ hồng hoa vào thức ăn kia sẽ không dễ dàng dừng tay.
Hương Nhi trải giường cho nàng xong, Thiên Mạch đang chuẩn bị đi ngủ, thì nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nhè nhẹ, mùi hương kia…… rất khác thường.
Nàng đứng bật dậy, khoác áo ngoài vào, ”Đây là cái gì?” Thiên Mạch liếc nhìn cái túi thơm treo trên đầu giường, lạnh lùng hỏi Hương Nhi.
Hương Nhi chột dạ cúi đầu, “Tiểu thư gần đây ngủ không ngon, Hương Nhi tự ý làm cái túi thơm này, bên trong bỏ chút dược liệu an thần. Nếu tiểu thư không thích, Hương Nhi lập tức mang đi.”
Thiên Mạch khẽ nhếch miệng, cười nhạt, “Vậy sao?”
Hương Nhi không dám nhìn Thiên Mạch, nhu thuận cúi đầu, “Dạ.”
“Túi thơm này là ai đưa cho ngươi?” Giọng Thiên Mạch bỗng chốc lạnh lùng.
Hương Nhi thình lình bị chất vấn nên hoảng sợ, vội nói, “Nô tỳ tự mình làm.”
Thiên Mạch tháo túi thơm treo trên đầu giường xuống, để trước mũi ngửi ngửi, “Làm tốt lắm, lấy mùi thơm của hoa để giấu đi mùi xạ hương, cho dù là thầy thuốc cũng không nghe thấy được.” Thức ăn tối qua cùng với túi thơm này đều được làm rất tốt, rất khó phát hiện bên trong có điều lạ. Hồng hoa và xạ hương được loại bỏ vị thuốc bằng cùng một thủ pháp, nàng có thể khẳng định, chính người cho nàng túi thơm này, đã hạ hồng hoa vào thức ăn của nàng.
Người kia rất thông minh, đem túi thơm này treo trên đầu giường Thiên Mạch, để nàng ngày ngày đều có thể ngửi được mùi xạ hương. Chỉ cần mang thai, nhất định sẽ sinh non.
Hương Nhi không ngừng toát mồ hôi lạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, “Tiểu thư, người nói gì? Hương Nhi không hiểu.”
Thiên Mạch chậm rãi từ trong ngực áo lấy ra một chiếc bình ngọc, đổ một viên thuốc ra lòng bàn tay đùa nghịch.
Giọng Thiên Mạch nhẹ nhàng, ôn nhu chưa từng có, “À, không có gì, ngươi sẽ hiểu ngay thôi.”
Thiên Mạch nheo nheo mắt, trong mắt tỏa ra một ánh nhìn lạnh lẽo, bất chợt giữ chặt hàm dưới của Hương Nhi. Nhẹ nhàng búng một cái, viên thuốc kia bay thẳng vào trong miệng cô ta. Ngón tay thon dài điểm vài cái trên ngực Hương Nhi, Hương Nhi liền nuốt trọng viên thuốc trong miệng.
” Ngươi…… Ngươi đã cho ta ăn cái gì?” Hương Nhi vỗ vỗ cổ họng, gần như khóc thành tiếng.
Thiên Mạch lạnh lùng nói, “Đoạn trường đan.”
Hương Nhi như bị ngũ lôi oanh đỉnh [2], nước mắt không ngừng tuôn ra, quỳ gối dưới chân nàng cầu xin, “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, xin tha cho nô tỳ.” Nàng chỉ phụng mệnh làm việc.
“Tạm thời chưa chết được.” Thiên Mạch phe phẩy tay áo, lạnh lùng nói, “Chỉ có điều sẽ khiến ngươi toàn thân run rẩy, tứ chi như trăm trùng chui cắn. Nửa tháng sau, mới chảy máu bảy lỗ [3] mà chết.”
Hương Nhi nghe vậy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ nói,” Tiểu thư, người đại nhân đại lượng, tha cho nô tỳ. Túi thơm là do Hàm Thúy cô nương đưa cho nô tỳ, bắt nô ty treo trên đầu giường phu nhân. Cô ta nói nếu không làm như vậy sẽ đuổi nô tỳ ra khỏi phủ. Tiểu thư, nô tỳ không thể không có công việc này, nô tỳ sẽ đói chết.”
Thiên Mạch không để ý tới Hương Nhi, từ đầu giường lấy ra một cây ngọc tiêu. Đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, một tiếng tiêu trầm bổng lập tức vang lên.
Khúc nhạc chưa dứt, một bóng người áo xanh dùng khinh công nhảy vào trong nhà, quỳ dưới chân nàng, “Tiểu thư có gì sai khiến.”
Thiên Mạch hạ ngọc tiêu xuống, vòng tay ra sau lưng, “Đi điều tra xem cô nương tên là Hàm Thúy đó có lai lịch gì.” Nàng trông như một nữ hoàng cao ngạo, thần thánh không thể xâm phạm.
Có thể xử lý dược liệu tốt như vậy, y thuật nhất định rất cao. Hàm Thúy chỉ là một thị thiếp xuất thân thanh lâu, đi đâu để tìm một vị cao nhân như vậy làm việc cho ả? Trong đó tất có điều lạ.
Hàm Thúy chính là người thần bí nàng gặp ở thư phòng gặp hay sao? Không, không có khả năng. Nếu Hàm Thúy thật sự là người thần bí kia, ả sẽ không cố gắng tranh sủng. Người thần bí kia cũng giống Thiên Mạch, che giấu mục đích mờ ám khi gả vào vương phủ, ả sẽ không ngốc đến mức mạo hiểm bại lộ thân phận mà đi tranh sủng. Cho dù muốn tranh, cũng sẽ không tranh giành lộ liễu.
Vương phủ chốn đầm lầy này, thật thâm sâu. Lúc đầu nàng lựa chọn gả vào vương phủ, là đúng hay sai?
“Dạ.”
“Thanh Loan.” Thiên Mạch dừng một chút, “Lập tức điều tra rõ lại lịch bốn ả thị thiếp luôn, bao gồm cả các nha hoàn của họ. Việc này giao cho Hoa Linh đi làm, ngươi nấp ở vương phủ đợi lệnh bất cứ lúc nào.”
“Tuân mệnh.” Thanh Loan không dám ngẩng đầu, Liễu Thiên Mạch rất lãnh khốc, người ở bên cạnh nàng, hầu như không một ai dám nhìn vào mắt nàng.
Sau khi Thanh Loan rời đi, Thiên Mạch lại lấy ngọc tiêu ra nghịch, đến trước mặt Hương Nhi, cười nhạt nói, ” Nếu ngươi dám gạt ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.” Trên đời này, vẫn chưa có ai dám lừa gạt nàng.
“Nô tỳ không dám.” Hương Nhi cúi đầu, thân mình khẽ run lên.
“Thức ăn tối qua có phải là Hàm Thúy đưa cho ngươi?” Ánh mắt Thiên Mạch bỗng dưng lạnh lùng, tựa như hàn băng.
“Dạ…… Nô tỳ…… Không biết, thức ăn tối qua…… là…… là nô tỳ lấy từ phòng bếp.”
Thiên Mạch ngồi xổm xuống, nâng cằm Hương Nhi lên, khẽ cười nói, “Có biết lúc đoạn trường đan phát tác cảm giác ra sao không?”
” Không…… Không…… Không biết.”
Không biết cũng không sao, Thiên Mạch sẽ cho cô ta biết.
“Từ từ mà hưởng thụ.” Thiên Mạch nghiêm mặt lại, trên mặt chỉ còn nét lạnh lùng tàn nhẫn.
Ngón tay Thiên Mạch khẽ cử động, điểm vào á huyệt của Hương Nhi, nàng tao nhã đứng lên, ngã người tựa vào ghế.
Lạnh lùng nhìn Hương Nhi đang đau đớn quằn quại trên mặt đất mà không phát ra một tiếng động, khóe miệng nàng nhếch lên duyên dáng.
Thiên Mạch là người lạnh lùng tàn nhẫn, đau đớn của kẻ thù chính là khoái lạc của nàng. Hương Nhi phản bội nàng, đương nhiên trở thành kẻ thù của nàng. Đã là kẻ thù, thì nàng không cần thủ hạ lưu tình.
Lãnh khốc vô tình, mới là bản tính của Liễu Thiên Mạch nàng.
“Các sư phụ thường dạy ta, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.” Thiên Mạch lười nhác đứng lên, dạo quanh Hương Nhi một vòng. Nàng cúi người xuống, nhét một viên thuốc vào miệng Hương Nhi, nhưng lại phong tỏa mấy đại huyệt của cô ta.” Lúc mới vào vương phủ, ngươi từng giúp ta, lần này ta tha cho ngươi. Tránh được một kiếp dưới tay Liễu Thiên Mạch ta, ngươi là người đầu tiên, đừng phạm lần thứ hai.”
Hương Nhi giống một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, kinh hoàng nhìn Thiên Mạch, toàn thân run rẩy, há miệng định hét lên, chỉ có điều hét không ra chút thanh âm nào.
Thiên Mạch mặt không chút cảm xúc từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đưa ngang mũi Hương Nhi. Khi Thiên Mạch thu hồi khăn tay lại, thì Hương Nhi đã ngã trên mặt đất.
Liễu Thiên Mạch bước đến bên cạnh bàn, gạt bỏ hoa đèn [4], ngẩn người nhìn chằm chằm ngọn lửa đang tỏa sáng.
Sau một lúc lâu, Hương Nhi nằm trên mặt đất cuối cùng cũng động đậy. Thiên Mạch bình thản đưa mắt liếc nhìn cô ta, rồi lập tức thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.
Hương Nhi vỗ vỗ cổ họng, ngồi dậy, mắt lờ đờ, “Tiểu thư, sao nô tỳ lại ngủ vậy?”
“Ngươi không cẩn thận ngủ quên, lui xuống trước nghỉ ngơi đi.” Vẫn lạnh lùng như trước, không để lộ một chút cảm xúc.
Hương Nhi ngáp một cái, lê bước nặng nề, trước khi khép cửa lại, nàng thò đầu vào, “Tiểu thư, người cũng đi ngủ sớm một chút.” Nàng rõ ràng đang ở phòng mình thiêu thùa may vá, tại sao lại đến phòng của tiểu thư làm gì? Lại còn nằm ngủ trên sàn nhà? Chẳng lẽ nàng ngủ đến ngu người rồi?
Thiên Mạch ánh mắt vô thần nhìn hai cánh cửa đang khép lại, thì thầm, ” Lãng phí mê điệt hương của ta.”
Ngước nhìn bầu trời đầy sao qua khung cửa sổ, trong đôi mắt của Thiên Mạch, hiện lên một chút hung ác nham hiểm. Những tranh giành trong Vương phủ, không chỉ có sự tranh giành giữa đám đàn bà. Một vương phủ nhìn thì có vẻ như yên tĩnh, nhưng khắp nơi đều mập mờ quỷ dị.
[1] Thuốc phá thai
[2] Năm tia chớp đánh vào đầu, nghĩa là chịu sự đả kích vô cùng lớn.
[3] Bảy lỗ trên mặt, gồm: tai, mắt, mũi và miệng
[4] Cắt bỏ hoa đèn (của bấc đèn) để ánh đèn sáng rõ hơn
Tác giả :
Sở Sở