Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia
Chương 52: Ngọt Ngào
"Hoàng đệ... bên kia đang có động tĩnh rất lớn... đệ xem chúng ta có phải cũng nên..."
Long Hiền Sơn nhìn Hoàng đệ trước mặt mình, có chút nôn nóng.
Long Hiền Lương khẽ nhấp một ngụm trà.
"Không vội... Hoàng huynh cứ như bình thường là được. Còn chuyện kia chỉ cần thả ra một chút tin thôi..."
Long Hiền Sơn:"vậy..."
Long Hiền Lương:"Không sao đâu... huynh tin đệ đi..."
~~~~~~~~
"Muội xem, bên đại hoàng tử kia ngày nào cũng vậy, đều là đưa bái thiếp tới của muốn tìm muội, thật là phiền a..."
Xuân tỷ một bộ dáng oán hận, phiền muộn không thôi.
Lê Bảo Ngọc ung dung nhìn nàng cười một cái.
"Vậy sao... vậy lần sau hắn tới tỷ trực tiếp một chút..."
Xuân tỷ:"Được sao?"
Lê Bảo Ngọc:"Được..."
Xuân tỷ:"Vậy thì... haha..."
Lê Bảo Ngọc:"Các tye bên kia chú ý một số chuyện giúp muội..."
Xuân tỷ:"Được..."
Xuân tỷ vừa đi thì Long Hiền Lương bên ngoài cũng trở về. Hắn đi tới nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng hôn nhẹ một cái mới mở lời.
"Nàng đang làm gì vậy?"
Lê Bảo Ngọc nháy mắt với hắn một cái, tay nhỏ quàng qua cổ hắn.
"Chàng đoán xem..."
Long Hiền Lương:"Đại hoàng tử bên kia đến tìm nàng..."
Lê Bảo Ngọc:"Đúng vậy a... hắn rất, rất là phiền... Xuân tỷ vừa cùng thiếp oán hận một phen kia kìa..."
Long Hiền Lương:"Xem ra là hắn không thể chờ lâu hơn được nữa rồi..."
Lê Bảo Ngọc:"Thật là phiền nha..."
Long Hiền Lương:"Vậy sao?... vậy ta đưa nàng đi giải tỏa phiền muộn..."
Long Hiền Lương đưa nắm tay nàng, dẫn nàng ra ngoài. Hắn sai người chuẩn bị ngựa. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, nàng ngồi trong lòng hắn, y phục bồng bềnh bay theo làn gió, khung cảnh hai bên đường di chuyển thay đổi, khi đến một thảm cỏ xanh mướt, ngựa mới chậm chậm lại mà thong thả đi...
Lê Bảo Ngọc thích thú nhìn khung cảnh trước mắt mình, thảm cỏ xanh mướt trải dài vô tận, bên cạnh đó là một hồ nước, một rừng trúc, lại thêm một triền hoa tím rực rỡ phía xa...
Xuống ngựa hai người nắm tay nhau đi trên thảm cỏ... Lê Bảo Ngọc mỉm cười nhìn Long Hiền Lương...
"Phu quân... tiếp thực sự không ngờ chàng lại biết lãng mạn nha..."
Long Hiền Lương:"Lãng mạn là gì?"
Lê Bảo Ngọc thấy hắn thắc mắc liền nói.
"Thật không ngờ chàng ngày thường cứng ngắc, lạnh lùng, bộ dạng thâm sâu vậy mà cũng có thể tìm ra một nơi như thế này. Lại còn đặc biệt dẫn thiếp tới, cùng nhau nắm tay đi dạo, đây gọi là lãng mạn a..."
Long Hiền Lương nghe như hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm...
"Nàng luôn nghĩ ta là người cứng ngắc, lạnh lùng, bộ dạng thâm sâu..."
Long Hiền Lương vừa nói vừa híp mắt lại, hơi cúi người xuống nhìn nàng.
Lê Bảo Ngọc có chút chột dạ, khẽ sờ sờ mũi mình.
"Ách...cái này... thiếp..."
Ưm... một nụ hôn trừng phạt của vị vương gia nào đó chưa chờ nàng giải thích đã đáp xuống. Lê Bảo Ngọc bị hắn hôn cho mê muội, cũng dần đáp lại. Nụ hôn từ nhẹ nhàng, đến cuồng nhiệt, đến khi mà nàng mềm nhũn, người dựa vào người hắn mà thở.
Long Hiền Lương tận lực khắc chế mình, nhìn nàng...
"Tiểu hồ ly... thật muốn trực tiếp nuốt nàng vào bụng..."
Lê Bảo Ngọc nghe hắn nói, mặt chợt đỏ bừng lên, tay nắm lại đánh nhẹ lên ngực hắn.
"Chàng... chàng lưu manh..."
Long Hiền Lương nhìn bộ dáng ngại ngùng của nàng thì cười to, vui vẻ.
"Haha... ta đây có lưu manh cũng chỉ lưu manh với một mình thê tử của mình là nàng. Người khác ta không có thèm đâu..."
Lê Bảo Ngọc bị lời nói của hắn thì tâm tình cũng khẽ động. Nhưng vẫn là trừng mắt với hắn.
"Miệng lưỡi cũng thật lợi hại..."
Nói rồi nàng chạy đi trước hắn. Nhìn bộ dáng của nàng hắn cười to một tiếng rồi cũng đuổi theo...
Tiếng cười của hai người hòa vào trong làn gió, vang xa, mang theo những hạnh phúc ngọt ngào...
Lê Bảo Ngọc cùng Long Hiền Lương phu thê hai người sau một ngày với những khoảnh khắc ngọt ngào khắc vào tim đến ta chảy. Hạnh phúc cười đến không thể khép lại nụ cười cùng nhau trở về.
Đến khi trở về, vừa vào đến vương phủ thì đã gặp Đào Chi Lan ở cổng lớn. Nàng ta vừa ra ngoài trở về, đã nhìn thấy một màn ân ái của hai người, thì không khỏi oán hận trong lòng. Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Lê Bảo Ngọc. Rồi lại rất nhanh chuyển thành mê luyến về phía Long Hiền Lương. Trong lòng nàng ta lúc này luôn vang lên câu nói.
"Lương vương chàng là của ta. Ôn nhu, dịu dàng kia cũng là của ta, tất cả là của ta... Lê Bảo Ngọc kia là cái thứ gì chứ..."
Tận lực mà khắc chế tâm trạng lại, nàng ta đi đến trước hai người mà hành lễ.
"Vương gia... vương phi..."
Hai người kia cũng chẳng buồn để ý nhiều tới nàng ta, chỉ gật đầy đáp lẽ rồi đi vào trong.
(Còn Tiếp)
Long Hiền Sơn nhìn Hoàng đệ trước mặt mình, có chút nôn nóng.
Long Hiền Lương khẽ nhấp một ngụm trà.
"Không vội... Hoàng huynh cứ như bình thường là được. Còn chuyện kia chỉ cần thả ra một chút tin thôi..."
Long Hiền Sơn:"vậy..."
Long Hiền Lương:"Không sao đâu... huynh tin đệ đi..."
~~~~~~~~
"Muội xem, bên đại hoàng tử kia ngày nào cũng vậy, đều là đưa bái thiếp tới của muốn tìm muội, thật là phiền a..."
Xuân tỷ một bộ dáng oán hận, phiền muộn không thôi.
Lê Bảo Ngọc ung dung nhìn nàng cười một cái.
"Vậy sao... vậy lần sau hắn tới tỷ trực tiếp một chút..."
Xuân tỷ:"Được sao?"
Lê Bảo Ngọc:"Được..."
Xuân tỷ:"Vậy thì... haha..."
Lê Bảo Ngọc:"Các tye bên kia chú ý một số chuyện giúp muội..."
Xuân tỷ:"Được..."
Xuân tỷ vừa đi thì Long Hiền Lương bên ngoài cũng trở về. Hắn đi tới nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng hôn nhẹ một cái mới mở lời.
"Nàng đang làm gì vậy?"
Lê Bảo Ngọc nháy mắt với hắn một cái, tay nhỏ quàng qua cổ hắn.
"Chàng đoán xem..."
Long Hiền Lương:"Đại hoàng tử bên kia đến tìm nàng..."
Lê Bảo Ngọc:"Đúng vậy a... hắn rất, rất là phiền... Xuân tỷ vừa cùng thiếp oán hận một phen kia kìa..."
Long Hiền Lương:"Xem ra là hắn không thể chờ lâu hơn được nữa rồi..."
Lê Bảo Ngọc:"Thật là phiền nha..."
Long Hiền Lương:"Vậy sao?... vậy ta đưa nàng đi giải tỏa phiền muộn..."
Long Hiền Lương đưa nắm tay nàng, dẫn nàng ra ngoài. Hắn sai người chuẩn bị ngựa. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, nàng ngồi trong lòng hắn, y phục bồng bềnh bay theo làn gió, khung cảnh hai bên đường di chuyển thay đổi, khi đến một thảm cỏ xanh mướt, ngựa mới chậm chậm lại mà thong thả đi...
Lê Bảo Ngọc thích thú nhìn khung cảnh trước mắt mình, thảm cỏ xanh mướt trải dài vô tận, bên cạnh đó là một hồ nước, một rừng trúc, lại thêm một triền hoa tím rực rỡ phía xa...
Xuống ngựa hai người nắm tay nhau đi trên thảm cỏ... Lê Bảo Ngọc mỉm cười nhìn Long Hiền Lương...
"Phu quân... tiếp thực sự không ngờ chàng lại biết lãng mạn nha..."
Long Hiền Lương:"Lãng mạn là gì?"
Lê Bảo Ngọc thấy hắn thắc mắc liền nói.
"Thật không ngờ chàng ngày thường cứng ngắc, lạnh lùng, bộ dạng thâm sâu vậy mà cũng có thể tìm ra một nơi như thế này. Lại còn đặc biệt dẫn thiếp tới, cùng nhau nắm tay đi dạo, đây gọi là lãng mạn a..."
Long Hiền Lương nghe như hiểu ra, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm...
"Nàng luôn nghĩ ta là người cứng ngắc, lạnh lùng, bộ dạng thâm sâu..."
Long Hiền Lương vừa nói vừa híp mắt lại, hơi cúi người xuống nhìn nàng.
Lê Bảo Ngọc có chút chột dạ, khẽ sờ sờ mũi mình.
"Ách...cái này... thiếp..."
Ưm... một nụ hôn trừng phạt của vị vương gia nào đó chưa chờ nàng giải thích đã đáp xuống. Lê Bảo Ngọc bị hắn hôn cho mê muội, cũng dần đáp lại. Nụ hôn từ nhẹ nhàng, đến cuồng nhiệt, đến khi mà nàng mềm nhũn, người dựa vào người hắn mà thở.
Long Hiền Lương tận lực khắc chế mình, nhìn nàng...
"Tiểu hồ ly... thật muốn trực tiếp nuốt nàng vào bụng..."
Lê Bảo Ngọc nghe hắn nói, mặt chợt đỏ bừng lên, tay nắm lại đánh nhẹ lên ngực hắn.
"Chàng... chàng lưu manh..."
Long Hiền Lương nhìn bộ dáng ngại ngùng của nàng thì cười to, vui vẻ.
"Haha... ta đây có lưu manh cũng chỉ lưu manh với một mình thê tử của mình là nàng. Người khác ta không có thèm đâu..."
Lê Bảo Ngọc bị lời nói của hắn thì tâm tình cũng khẽ động. Nhưng vẫn là trừng mắt với hắn.
"Miệng lưỡi cũng thật lợi hại..."
Nói rồi nàng chạy đi trước hắn. Nhìn bộ dáng của nàng hắn cười to một tiếng rồi cũng đuổi theo...
Tiếng cười của hai người hòa vào trong làn gió, vang xa, mang theo những hạnh phúc ngọt ngào...
Lê Bảo Ngọc cùng Long Hiền Lương phu thê hai người sau một ngày với những khoảnh khắc ngọt ngào khắc vào tim đến ta chảy. Hạnh phúc cười đến không thể khép lại nụ cười cùng nhau trở về.
Đến khi trở về, vừa vào đến vương phủ thì đã gặp Đào Chi Lan ở cổng lớn. Nàng ta vừa ra ngoài trở về, đã nhìn thấy một màn ân ái của hai người, thì không khỏi oán hận trong lòng. Ánh mắt sắc như dao bắn về phía Lê Bảo Ngọc. Rồi lại rất nhanh chuyển thành mê luyến về phía Long Hiền Lương. Trong lòng nàng ta lúc này luôn vang lên câu nói.
"Lương vương chàng là của ta. Ôn nhu, dịu dàng kia cũng là của ta, tất cả là của ta... Lê Bảo Ngọc kia là cái thứ gì chứ..."
Tận lực mà khắc chế tâm trạng lại, nàng ta đi đến trước hai người mà hành lễ.
"Vương gia... vương phi..."
Hai người kia cũng chẳng buồn để ý nhiều tới nàng ta, chỉ gật đầy đáp lẽ rồi đi vào trong.
(Còn Tiếp)
Tác giả :
Kiều Lê