Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia
Chương 36: Đại Hội Võ Lâm (Tiếp)
Một giọng nói lạnh lùng, vang lên. Tiếp theo đó là những tiếng nghị luận xôn sao bùng nổ.
"Ám khí..."
"Trời ạ... ai cho hắn cái lá gan đó chứ... trước mắt bao nhiêu người vậy mà lại giám dùng ám khí..."
"Tên này thật là khinh rẻ nguyên tắc mà..."
"Mẹ nó chứ... không phải đã nói rõ ngay từ đầu là không được dùng ám khí sao?... cư nhiên hắn ta lại giám dùng..."
Sắc mặt của Hoàng Tôn các chủ chợt cứng đờ, tức giận đến vặn vẹo. Ánh mắt tràn đầy hận ý trừng to nhìn Lê Bảo Ngọc đang đứng đó.
Hoàng Tôn các chủ tức giận chỉ tay vào mặt nàng mà mắng.
"Mai Nữ... ngươi đây là có ý gì? Ngươi là muốn phá rối sao?"
Lê Bảo Ngọc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt.
"Phá rối??? Ta tại sao lại phải phá rối chư?"
Hoàng Tôn Các chủ:"Ngươi... ngươi đây không phải phá rối thì là cái gì chứ?"
Lê Bảo Ngọc:"Ta đây chẳng qua là nhìn thấy ngươi ngang nhiên vi phạm quy tắc, khinh thường võ lâm đồng đạo ở đây, lên mới nhúng tay mà thôi. Ta không thể để một con sâu mọt như ngươi làm ảnh hưởng tới danh tiếng, cũng như quy tắc, cùng sự công bằng nơi đây được. Ngươi cư nhiên dám ở trước mặt võ lâm đồng đạo, lại vi phạm quy tắc, giám sử dụng ám khí trong tỷ thí..."
Hoàng Tôn Các Chủ:" Ngươi ăn nói lung tung, ngươi là ngậm máu phun người..."
Lê Bảo Ngọc:"Ta ngậm máu phun người? Vậy ngươi nói xem đây là thứ gì?"
Nói tới đây nàng chìa ra ba đạo ngân châm. Hoàng Tôn Các chủ không ngờ nàng lại có thể bắt gọn ba đạo ngân châm kia của hắn chỉ trong vòng một chiêu như vậy, nếu là như thế, vậy thì thực lực của nàng có bao nhiêu đáng sợ. Phải biết rằng khi hắn bắn ra ba đạo ngân châm này, góc ra chiêu vô cùng kín kẽ, khó phát hiện. Lại thêm hắn đã dồn một luồng nội lực mạnh mẽ vào đó, khiến cho tốc độ của nó đạt tới cảnh giới cao nhất. Thêm nữa người bên dưới võ đài kia bằng mắt thường không thể nào có thể nhìn ra được ba đạo ngân châm này đi, vì nó rất rất nhỏ...
Sáu vị trưởng lão chấp pháp lúc này cũng đi tới, nhìn thấy ngân châm trong tay Lê Bảo Ngọc thì nhất thời sắc mặt đều là tối đen lại. Đồng loạt nhìn về phía Hoàng tôn các chủ.
Một vị trưởng lão lên tiếng.
"Hoàng Tôn Các Chủ ngươi có phải nên nói rõ một chút hay không?"
Hoàng Tôn Các Chủ lúc này khuôn mặt đã triệt để đen lại, hai tay gắt gao nắm chặt, nói.
"Là của ta..."
Trưởng lão:"Nếu đã như vậy thì cũng không cần tỷ thí nữa. Ta tuyên bố trực tiếp phế bỏ quyền tỷ thí của Hoàng Tôn Các Chủ. Tỷ thí lần này Đà chủ Tung Sơn thắng."
Lúc này một vị trưởng lão nhìn Lê Bảo Ngọc lên tiếng.
"Lần này phải cảm tạ Mai Nữ ngài đây rồi..."
Lê Bảo Ngọc:" không có gì... chuyện nên làm mà thôi."
Lê Bảo Ngọc cũng không nán lại lâu mà trở lại chỗ ngồi tiếp tục quan sát tiếp.
Nàng vừa ngồi xuống thì bên cạnh nàng Trưởng môn của Cổ Trấn đã lên tiếng.
"Không hổ danh là Mai Nữ Hoa Sơn tiếng tăm lẫy lừng, tại hạ bội phục..."
Lê Bảo Ngọc đưa mắt quan sát nam nhân trước mặt, hắn tầm khoảng hai tư hai năm tuổi, khuôn mặt yêu mỵ khiến người ta muốn nhìn mãi không thôi. Trên môi nở một nụ cười như nắng mùa thu, đẹp rạng ngời lại ấm áp. Nàng không khỏi than thở trong lòng, đúng là một đại mỹ nam nha... tuy trong lòng rất tán thưởng hắn, nhưng bên ngoài nàng, vẫn là cái khí thế lạnh lùng bao phủ quanh thân, không quan tâm quá nhiều tới hắn.
"Cổ trưởng môn quá lời rồi...:
Trưởng môn Cổ Trấn Cổ Thành Ân là một nam nhân trẻ tuổi, từ nhỏ đã có thiên phú về võ thuật, võ công tiến bộ vượt trội hơn người. Năm mười tám tuổi đã kế nhiệm chức trưởng môn, võ công cũng được xếp vào hàng cao thủ. Dáng dấp lại yêu nghiệt, xếp vào hàng ngũ mỹ nam bậc nhất. Biết bao tiểu cô nương si mê hắn, muốn gả cho hắn.
Cổ Thiên Ân nhìn nữ nhân trước mắt, nhìn sao cũng thấy nàng giống một tiểu cô nương nhỏ tuổi mười tám đôi mươi. Nhưng đây là Mai Nữ, đích thực không thể nào là giả được. Mà theo những gì hắn được biết thì Mai Nữ này cũng ít nhất là đã ngoài ba mươi rồi. Vậy thì chẳng lẽ nàng lại có thể nào là trẻ mãi không già sao. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng, vì Mai Nữ này am hiểu về y thuật, vậy nên để bào chế ra một loại dược để bảo tồn nhan sắc thanh xuân của mình có lẽ là không hề khó.
Mà bên này Giáo Chủ Hắc Long cũng đang như có như không mà quan sát Lê Bảo Ngọc.
Các trận đấu tiếp theo cũng rất nhanh được phân thắng bại. Kết quả cho thấy có không ít Đà chủ đã được thay đổi.
(Còn tiếp)
"Ám khí..."
"Trời ạ... ai cho hắn cái lá gan đó chứ... trước mắt bao nhiêu người vậy mà lại giám dùng ám khí..."
"Tên này thật là khinh rẻ nguyên tắc mà..."
"Mẹ nó chứ... không phải đã nói rõ ngay từ đầu là không được dùng ám khí sao?... cư nhiên hắn ta lại giám dùng..."
Sắc mặt của Hoàng Tôn các chủ chợt cứng đờ, tức giận đến vặn vẹo. Ánh mắt tràn đầy hận ý trừng to nhìn Lê Bảo Ngọc đang đứng đó.
Hoàng Tôn các chủ tức giận chỉ tay vào mặt nàng mà mắng.
"Mai Nữ... ngươi đây là có ý gì? Ngươi là muốn phá rối sao?"
Lê Bảo Ngọc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy sự giễu cợt.
"Phá rối??? Ta tại sao lại phải phá rối chư?"
Hoàng Tôn Các chủ:"Ngươi... ngươi đây không phải phá rối thì là cái gì chứ?"
Lê Bảo Ngọc:"Ta đây chẳng qua là nhìn thấy ngươi ngang nhiên vi phạm quy tắc, khinh thường võ lâm đồng đạo ở đây, lên mới nhúng tay mà thôi. Ta không thể để một con sâu mọt như ngươi làm ảnh hưởng tới danh tiếng, cũng như quy tắc, cùng sự công bằng nơi đây được. Ngươi cư nhiên dám ở trước mặt võ lâm đồng đạo, lại vi phạm quy tắc, giám sử dụng ám khí trong tỷ thí..."
Hoàng Tôn Các Chủ:" Ngươi ăn nói lung tung, ngươi là ngậm máu phun người..."
Lê Bảo Ngọc:"Ta ngậm máu phun người? Vậy ngươi nói xem đây là thứ gì?"
Nói tới đây nàng chìa ra ba đạo ngân châm. Hoàng Tôn Các chủ không ngờ nàng lại có thể bắt gọn ba đạo ngân châm kia của hắn chỉ trong vòng một chiêu như vậy, nếu là như thế, vậy thì thực lực của nàng có bao nhiêu đáng sợ. Phải biết rằng khi hắn bắn ra ba đạo ngân châm này, góc ra chiêu vô cùng kín kẽ, khó phát hiện. Lại thêm hắn đã dồn một luồng nội lực mạnh mẽ vào đó, khiến cho tốc độ của nó đạt tới cảnh giới cao nhất. Thêm nữa người bên dưới võ đài kia bằng mắt thường không thể nào có thể nhìn ra được ba đạo ngân châm này đi, vì nó rất rất nhỏ...
Sáu vị trưởng lão chấp pháp lúc này cũng đi tới, nhìn thấy ngân châm trong tay Lê Bảo Ngọc thì nhất thời sắc mặt đều là tối đen lại. Đồng loạt nhìn về phía Hoàng tôn các chủ.
Một vị trưởng lão lên tiếng.
"Hoàng Tôn Các Chủ ngươi có phải nên nói rõ một chút hay không?"
Hoàng Tôn Các Chủ lúc này khuôn mặt đã triệt để đen lại, hai tay gắt gao nắm chặt, nói.
"Là của ta..."
Trưởng lão:"Nếu đã như vậy thì cũng không cần tỷ thí nữa. Ta tuyên bố trực tiếp phế bỏ quyền tỷ thí của Hoàng Tôn Các Chủ. Tỷ thí lần này Đà chủ Tung Sơn thắng."
Lúc này một vị trưởng lão nhìn Lê Bảo Ngọc lên tiếng.
"Lần này phải cảm tạ Mai Nữ ngài đây rồi..."
Lê Bảo Ngọc:" không có gì... chuyện nên làm mà thôi."
Lê Bảo Ngọc cũng không nán lại lâu mà trở lại chỗ ngồi tiếp tục quan sát tiếp.
Nàng vừa ngồi xuống thì bên cạnh nàng Trưởng môn của Cổ Trấn đã lên tiếng.
"Không hổ danh là Mai Nữ Hoa Sơn tiếng tăm lẫy lừng, tại hạ bội phục..."
Lê Bảo Ngọc đưa mắt quan sát nam nhân trước mặt, hắn tầm khoảng hai tư hai năm tuổi, khuôn mặt yêu mỵ khiến người ta muốn nhìn mãi không thôi. Trên môi nở một nụ cười như nắng mùa thu, đẹp rạng ngời lại ấm áp. Nàng không khỏi than thở trong lòng, đúng là một đại mỹ nam nha... tuy trong lòng rất tán thưởng hắn, nhưng bên ngoài nàng, vẫn là cái khí thế lạnh lùng bao phủ quanh thân, không quan tâm quá nhiều tới hắn.
"Cổ trưởng môn quá lời rồi...:
Trưởng môn Cổ Trấn Cổ Thành Ân là một nam nhân trẻ tuổi, từ nhỏ đã có thiên phú về võ thuật, võ công tiến bộ vượt trội hơn người. Năm mười tám tuổi đã kế nhiệm chức trưởng môn, võ công cũng được xếp vào hàng cao thủ. Dáng dấp lại yêu nghiệt, xếp vào hàng ngũ mỹ nam bậc nhất. Biết bao tiểu cô nương si mê hắn, muốn gả cho hắn.
Cổ Thiên Ân nhìn nữ nhân trước mắt, nhìn sao cũng thấy nàng giống một tiểu cô nương nhỏ tuổi mười tám đôi mươi. Nhưng đây là Mai Nữ, đích thực không thể nào là giả được. Mà theo những gì hắn được biết thì Mai Nữ này cũng ít nhất là đã ngoài ba mươi rồi. Vậy thì chẳng lẽ nàng lại có thể nào là trẻ mãi không già sao. Hắn càng nghĩ lại càng cảm thấy đúng, vì Mai Nữ này am hiểu về y thuật, vậy nên để bào chế ra một loại dược để bảo tồn nhan sắc thanh xuân của mình có lẽ là không hề khó.
Mà bên này Giáo Chủ Hắc Long cũng đang như có như không mà quan sát Lê Bảo Ngọc.
Các trận đấu tiếp theo cũng rất nhanh được phân thắng bại. Kết quả cho thấy có không ít Đà chủ đã được thay đổi.
(Còn tiếp)
Tác giả :
Kiều Lê