Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia
Chương 17: Động Phòng Hoa Chúc
Nhìn nụ cười cùng ánh mắt như hồ ly giảo hoạt kia của nàng Long Hiền Lương như nhất thời bị thu hút đến ngẩn người. Nhưng rất nhanh hắn lại lấy lại được tinh thần của mình, nhìn nàng như có điều suy nghĩ. Một lúc sau khi mà nàng đã sốt ruột muốn dục hắn thì hắn lại nhìn nàng gật đầu đồng ý.
"Được... ta đồng ý với nàng..."
Oanh... một tiếng nổ thật lớn vang lên trong đầu nàng. Vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt chứ, không ngờ hắn ta lại có thể đồng ý cùng nàng liên minh a... thật là ngay lúc đầu nàng cũng chỉ là thử nói cùng hắn một chút mà thôi, chứ sao mà nàng lại không biết để hắn đồng ý thì chỉ có một chút xíu hi vọng mà thôi. Vậy mà hắn đồng ý thật.
Niềm vui đến quá bất ngờ làm nàng đơ ra một chút, rất nhanh lại nở một nụ cười như hồ ly nhỏ gian xảo đi đến chỗ Long Hiền Lương.
"Phu quân!!!..."
Tiếng nói uyển chuyển, thêm chút nhõng nhẽo của nữ tử vang nên bên tai, làm cho nam nhân rùng mình một cái, không hiểu nàng chuẩn bị làm gì nữa đây.
"Có chuyện gì nàng nói thẳng một tiếng đi. Chứ nàng đừng làm thế ta..."
Long Hiền Lương giờ đây thật là hạn hán lời để mô tả cái tâm trạng lúc này của mình.
Nhìn biểu hiện của nam nhân trước mặt Lê Bảo Ngọc liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Xì... chẳng thú vị chút nào cả... chúng ta bây giờ là phu thê dĩ nhiên phải động phòng hoa chúc rồi..."
"Hả..."
Long Hiền Lương nhìn nữ tử là tân nương của hắn bây giờ, mồm mấp máy như không thể nói lên lời. Nàng lại giục hắn động phòng, không phải phu thê hai người là liên minh sao, sao lại động phòng nữa rồi.
Không để ý nhiều đến sự ngỡ ngàng, cùng lúng túng của Long Hiền Lương, Lê Bảo Ngọc lấy từ bên người ra một tấm vải màu trắng, nói.
"Aizzz... này... ta nói... phu quân à! Chàng làm gì mà ngạc nhiên đến vậy chứ, chúng ta bây giờ đã là phu thê dĩ nhiên là động phòng rồi. Lại nói ngày mai sẽ có người đến kiểm tra, nếu như không thấy vết tích của đêm động phòng thì sao đây. Người ta sẽ nghĩ, một là chàng không phải nam nhân đích thực. Hai là thiếp không còn trong trắng. Mà cả hai điều này nếu bị chuyền ra ngoài chúng ta biết làm sao để sống..."
"Nhưng chúng ta thẳng thắn là chúng ta không có động phòng là được..."
Long Hiền Lương không có bận tâm lắm mà ngắt lời nàng. Nàng nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt, nàng thật hồ nghi não hắn có phải là bị gì không nữa. Nhưng vẫn là nói tiếp để hắn hiểu.
"Này phu quân!... chàng là đang giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật đấy hả? Ta nói lúc nãy chúng ta vừa mới cùng nhau liên minh, mà giờ ngươi lại giám nói là chúng ta nói thẳng là chúng ta không có động phòng là có ý gì? Ngươi có biết nếu nói như vậy sẽ khiến ta bị người ta chê cười thế nào không. Ta sẽ là một tân nương ngay từ đêm động phòng đã bị bỏ rơi đó. Đến lúc đó ta phải làm sao hả. Lại nói nếu như không động phòng sau này chúng ta diễn phu thê ân ái kiểu gì đây? Thật là..."
Nghe nàng nói Long Hiền Lương mới ngộ ra. Nhìn nàng áy náy, là hắn suy nghĩ chưa thấu đáo.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây. Không lẽ nàng muốn chúng ta động phòng ngay bây giờ?..."
Nàng nhún nhún vai một cái, tỉnh bơ ngây thơ nhìn hắn.
"Đúng rồi! Bây giờ chúng ta phải động phòng thôi chứ làm sao bây giờ nữa."
Nói xong cũng không quan tâm nhiều đến hắn nữa, đưa một tay cầm lấy tay hắn, tay kia thủ sẵn một cây kim, nhanh nhẹn đâm xuống ngón tay giữa của hắn, nặn máu từ trên đầu ngón tay ra chiếc khăn trắng kia...
"Xong rồi... chúng ta đi nghỉ thôi..."
Lúc này Long Hiền Lương mới chợt tỉnh ngộ, nhìn nàng.
"Xong rồi?..."
"Đúng vậy. Không lẽ còn thế nào được nữa... hay là... ấy không phải là ngươi muốn... đấy chứ..."
Nàng nhíu mày nghi ngờ nhìn hắn. Long Hiền Lương nhất thời chột dạ, hắn còn tưởng nàng sẽ bắt hắn... nàng cũng thật là tại sao lại nói như vậy để cho người ta hiểu lầm vậy chứ. Không thể trực tiếp nói thẳng ra cách làm được sao. Hay là do hắn nghĩ quá nhiều đây...haizzz... hắn vội vàng xua tay.
"Không... không... nhưng mà đêm nay ta với nàng ngủ cùng nhau sao? Trong phòng chỉ có một chiếc giường thôi."
"Thì ngủ chung thôi. Ngủ chung cũng chẳng mất miếng thịt nào. Lại nói ta là nữ nhân không lo thiệt, mà ngươi, một đại nam nhân lo nghĩ nhiều quá làm gì. Ta đi nghỉ đây, mệt quá rồi. Ta nằm trong người nằm ngoài..."
Nói xong bỏ lại hắn một mình ngồi đó, nàng đi tắm lại lên giường nằm đi ngủ luôn...
~~~~~~~~
"Haizzz... sao có cái gì đó mà êm êm vậy ta..."
Một cô nương nào đó chưa tỉnh hẳn ngủ, ôm lấy nam nhân nhà người ta mà sờ qua sờ lại.
Long Hiền Lương bị nàng làm cho tỉnh, nhìn thấy nàng đang mơ màng mà xoa xoa khắp người mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng hắn... Hắn cố trấn tĩnh lại, giọng nói khàn khàn buổi sáng vang lên.
"Này! Nàng sờ đủ chưa hả?"
"Hả?... sờ đủ chưa? Cái giọng nói này... a..."
Lê Bảo Ngọc bị giọng nói của nam nhân hù sợ, mở mắt ra. Sao... sao trên giường nàng lại có nam nhân... không... không đúng... hôm qua nàng thành thân... còn người này... là phu quân của nàng... a... thật là làm bậy không thể sống mà...
Ngượng ngùng thu móng vuốt của mình lại. Nàng nhìn hắn cười...
"Hì.hì... chào buổi sáng... ta dậy trước đây..."
Nói rồi mặt đỏ tận mang tai co giò bỏ chạy.
Long Hiền Lương nhìn theo bóng nàng, lắc đầu cười. Nàng ngại sao?...
Sau khi dùng xong điểm tâm sáng thì Lê Bảo Ngọc theo Long Hiền Lương vào cung...
Đây là lần đầu vào cung lên Lê Bảo Ngọc rất hiếu kì, ánh mắt đảo qua, đảo lại liên tục.... đi mãi một chặng đường từ cửa cung đến tẩm cung của thái hoàng thái hậu cũng mất tầm một canh giờ.
"Tôn nhi tham kiến Hoàng Tổ Mẫu..."
"Thần thiếp tham kiến Thái Hậu... thái hậu vạn phúc Kim an..."
(Còn tiếp)
"Được... ta đồng ý với nàng..."
Oanh... một tiếng nổ thật lớn vang lên trong đầu nàng. Vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt chứ, không ngờ hắn ta lại có thể đồng ý cùng nàng liên minh a... thật là ngay lúc đầu nàng cũng chỉ là thử nói cùng hắn một chút mà thôi, chứ sao mà nàng lại không biết để hắn đồng ý thì chỉ có một chút xíu hi vọng mà thôi. Vậy mà hắn đồng ý thật.
Niềm vui đến quá bất ngờ làm nàng đơ ra một chút, rất nhanh lại nở một nụ cười như hồ ly nhỏ gian xảo đi đến chỗ Long Hiền Lương.
"Phu quân!!!..."
Tiếng nói uyển chuyển, thêm chút nhõng nhẽo của nữ tử vang nên bên tai, làm cho nam nhân rùng mình một cái, không hiểu nàng chuẩn bị làm gì nữa đây.
"Có chuyện gì nàng nói thẳng một tiếng đi. Chứ nàng đừng làm thế ta..."
Long Hiền Lương giờ đây thật là hạn hán lời để mô tả cái tâm trạng lúc này của mình.
Nhìn biểu hiện của nam nhân trước mặt Lê Bảo Ngọc liền ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Xì... chẳng thú vị chút nào cả... chúng ta bây giờ là phu thê dĩ nhiên phải động phòng hoa chúc rồi..."
"Hả..."
Long Hiền Lương nhìn nữ tử là tân nương của hắn bây giờ, mồm mấp máy như không thể nói lên lời. Nàng lại giục hắn động phòng, không phải phu thê hai người là liên minh sao, sao lại động phòng nữa rồi.
Không để ý nhiều đến sự ngỡ ngàng, cùng lúng túng của Long Hiền Lương, Lê Bảo Ngọc lấy từ bên người ra một tấm vải màu trắng, nói.
"Aizzz... này... ta nói... phu quân à! Chàng làm gì mà ngạc nhiên đến vậy chứ, chúng ta bây giờ đã là phu thê dĩ nhiên là động phòng rồi. Lại nói ngày mai sẽ có người đến kiểm tra, nếu như không thấy vết tích của đêm động phòng thì sao đây. Người ta sẽ nghĩ, một là chàng không phải nam nhân đích thực. Hai là thiếp không còn trong trắng. Mà cả hai điều này nếu bị chuyền ra ngoài chúng ta biết làm sao để sống..."
"Nhưng chúng ta thẳng thắn là chúng ta không có động phòng là được..."
Long Hiền Lương không có bận tâm lắm mà ngắt lời nàng. Nàng nhíu mày nhìn nam nhân trước mặt, nàng thật hồ nghi não hắn có phải là bị gì không nữa. Nhưng vẫn là nói tiếp để hắn hiểu.
"Này phu quân!... chàng là đang giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật đấy hả? Ta nói lúc nãy chúng ta vừa mới cùng nhau liên minh, mà giờ ngươi lại giám nói là chúng ta nói thẳng là chúng ta không có động phòng là có ý gì? Ngươi có biết nếu nói như vậy sẽ khiến ta bị người ta chê cười thế nào không. Ta sẽ là một tân nương ngay từ đêm động phòng đã bị bỏ rơi đó. Đến lúc đó ta phải làm sao hả. Lại nói nếu như không động phòng sau này chúng ta diễn phu thê ân ái kiểu gì đây? Thật là..."
Nghe nàng nói Long Hiền Lương mới ngộ ra. Nhìn nàng áy náy, là hắn suy nghĩ chưa thấu đáo.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây. Không lẽ nàng muốn chúng ta động phòng ngay bây giờ?..."
Nàng nhún nhún vai một cái, tỉnh bơ ngây thơ nhìn hắn.
"Đúng rồi! Bây giờ chúng ta phải động phòng thôi chứ làm sao bây giờ nữa."
Nói xong cũng không quan tâm nhiều đến hắn nữa, đưa một tay cầm lấy tay hắn, tay kia thủ sẵn một cây kim, nhanh nhẹn đâm xuống ngón tay giữa của hắn, nặn máu từ trên đầu ngón tay ra chiếc khăn trắng kia...
"Xong rồi... chúng ta đi nghỉ thôi..."
Lúc này Long Hiền Lương mới chợt tỉnh ngộ, nhìn nàng.
"Xong rồi?..."
"Đúng vậy. Không lẽ còn thế nào được nữa... hay là... ấy không phải là ngươi muốn... đấy chứ..."
Nàng nhíu mày nghi ngờ nhìn hắn. Long Hiền Lương nhất thời chột dạ, hắn còn tưởng nàng sẽ bắt hắn... nàng cũng thật là tại sao lại nói như vậy để cho người ta hiểu lầm vậy chứ. Không thể trực tiếp nói thẳng ra cách làm được sao. Hay là do hắn nghĩ quá nhiều đây...haizzz... hắn vội vàng xua tay.
"Không... không... nhưng mà đêm nay ta với nàng ngủ cùng nhau sao? Trong phòng chỉ có một chiếc giường thôi."
"Thì ngủ chung thôi. Ngủ chung cũng chẳng mất miếng thịt nào. Lại nói ta là nữ nhân không lo thiệt, mà ngươi, một đại nam nhân lo nghĩ nhiều quá làm gì. Ta đi nghỉ đây, mệt quá rồi. Ta nằm trong người nằm ngoài..."
Nói xong bỏ lại hắn một mình ngồi đó, nàng đi tắm lại lên giường nằm đi ngủ luôn...
~~~~~~~~
"Haizzz... sao có cái gì đó mà êm êm vậy ta..."
Một cô nương nào đó chưa tỉnh hẳn ngủ, ôm lấy nam nhân nhà người ta mà sờ qua sờ lại.
Long Hiền Lương bị nàng làm cho tỉnh, nhìn thấy nàng đang mơ màng mà xoa xoa khắp người mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng hắn... Hắn cố trấn tĩnh lại, giọng nói khàn khàn buổi sáng vang lên.
"Này! Nàng sờ đủ chưa hả?"
"Hả?... sờ đủ chưa? Cái giọng nói này... a..."
Lê Bảo Ngọc bị giọng nói của nam nhân hù sợ, mở mắt ra. Sao... sao trên giường nàng lại có nam nhân... không... không đúng... hôm qua nàng thành thân... còn người này... là phu quân của nàng... a... thật là làm bậy không thể sống mà...
Ngượng ngùng thu móng vuốt của mình lại. Nàng nhìn hắn cười...
"Hì.hì... chào buổi sáng... ta dậy trước đây..."
Nói rồi mặt đỏ tận mang tai co giò bỏ chạy.
Long Hiền Lương nhìn theo bóng nàng, lắc đầu cười. Nàng ngại sao?...
Sau khi dùng xong điểm tâm sáng thì Lê Bảo Ngọc theo Long Hiền Lương vào cung...
Đây là lần đầu vào cung lên Lê Bảo Ngọc rất hiếu kì, ánh mắt đảo qua, đảo lại liên tục.... đi mãi một chặng đường từ cửa cung đến tẩm cung của thái hoàng thái hậu cũng mất tầm một canh giờ.
"Tôn nhi tham kiến Hoàng Tổ Mẫu..."
"Thần thiếp tham kiến Thái Hậu... thái hậu vạn phúc Kim an..."
(Còn tiếp)
Tác giả :
Kiều Lê