Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu
Chương 339
Chương 339
Sau khi Linh bà rời khỏi Vương phủ, Mộ Dung Phong từng sai người truy tìm tung tích của bà ta nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào. Cứ tưởng bà ta đã bỏ trốn khỏi Thượng Kinh, ai ngờ người này không chỉ ở lại, còn nhân cơ hội thiên thời địa lợi, Lãnh Băng Cơ nảy sinh mâu thuẫn với Mộ Dung Phong mà âm thầm ra tay.
Không diệt trừ được người này, kiểu gì về sau cũng có họa lớn.
“Nếu cô nương muốn truy tìm tung tích của người này, ta có thể tìm người giúp”
Na Trát Nhất Nặc lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý: “Được, ta biết Vương phủ có rất nhiều thị vệ, chúng ta hợp tác với nhau thì nhất định sẽ tìm ra được tung tích bà ta. Ta vốn tưởng bà ta đang trốn trong Kỳ vương phủ nên chỉ dẫn có hai người tới Thượng Kinh”
“Vậy bây giờ cô nương đang ở nơi nào? Ngày mai ta sẽ phái người qua để nghe lệnh cô nương làm việc”
Na Trát Nhất Nặc báo lại địa chỉ của mình, sau đó bỗng nói: “Xin hỏi nương nương, ta có thể xem qua căn phòng mà Linh bà đã từng ở được không? Chỉ cần tìm được tóc hoặc quần áo chưa giặt gần đây mà bà ta từng mặc, ta sẽ có cách để tìm ra vị trí cụ thể của bà ta”
Mặc dù Lãnh Băng Cơ cảm thấy phương pháp này không khoa học, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đã có tính toán của Na Trát Nhất Nặc, nàng không thể không thử một lần. Dù sao vẫn luôn có những chuyện kỳ quái như thế. Nàng gật đầu đồng ý: “Được, ngày mai ta sẽ về phủ, ngươi có thể tới Vương phủ tìm ta: Hai người trò chuyện một lúc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập trên núi, dừng lại trước cửa, người xông vào trong thôn.
Mộ Dung Phong trở về, có lẽ đã có được tin tức.
Na Trát Nhất Nặc rất hiểu chuyện, lập tức nói lời tạm biệt, Lãnh Băng Cơ cũng không giữ lại.
Đối với Thánh Nữ giáo này, đánh giá của nàng chỉ có duy nhất một chữ “Tà”. Linh bà không phải người duy nhất, giáo chủ ban đầu vì giáo quy ép buộc mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hủy hoại nhân duyên của người khác thì thôi, còn tàn nhẫn làm hại đứa trẻ trong bụng Linh bà, chứng tỏ cũng chẳng phải một kẻ tốt lành gì.
Cho nên, đối với Thánh Nữ giáo này, hợp tác đôi bên cùng có lợi thì được, nhưng kết giao bằng hữu thì không, nên tránh mà đứng nhìn từ xa.
Bằng không, với những thủ đoạn nham hiểm như thế, không đắc tội họ thì không sao, một khi đắc tội thì chỉ sợ chính mình chết thế nào cũng không biết.
Mộ Dung Phong vội vàng lao về phía Lãnh Băng Cơ, bất chấp thị vệ vẫn còn ở đây, hắn ôm chặt lấy nàng lo lắng hỏi: “Băng Cơ, nàng thế nào rồi? Có làm sao không?”
Không phải nàng vẫn đang rất khỏe mạnh đứng trước mặt hắn sao? Người vẫn nóng, nhưng hơi thở thì không hề bình thường, sắp bị hắn ôm chết.
Lãnh Băng Cơ thầm oán trong lòng, ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không sao.”
“Là kẻ nào đã ra tay? Linh bà?”
Lãnh Băng Cơ gật đầu, kịp thời đuổi kịp Thánh Nữ giáo đến, cũng giao hẹn trở về Vương phủ trong vài ba câu.
Mộ Dung Phong nhìn hiện trường bừa bãi khắp nơi một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi, ôm chặt lấy nàng không chịu buông tay.
“Cùng ta trở về Vương phủ đi Băng Cơ, nơi này không an toàn cho lắm”
“Trong phủ thì an toàn sao? Những người muốn hại ta không phải ở ngay trong Vương phủ sao?”
Mộ Dung Phong mím môi: “Chỉ cần nàng nguyện ý trở về, †a lập tức sẽ khiến các nàng rời đi”
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng vùng ra khỏi cái ôm trong ngực của hắn: “Ngoại trừ ta thì ai có thể đi?”
Cẩm Ngu là một tai họa, đáng tiếc Huệ Phi lại không tin tưởng, đưa nàng trở về cung, ở lại bên người Huệ Phi, ai biết nàng sẽ không chừa thủ đoạn làm ra chuyện gì chứ?
Lãnh Băng Nguyệt có thai, dù bỏ hay giữ lại thì Mộ Dung Phong cũng không phải là người quyết định.
Trước kia, ý chí chiến đấu của bản thân sôi sục, một lòng muốn đấu với Lãnh Băng Nguyệt một chết một còn. Hiện nay, sự phản bội của Mộ Dung Phong đã khiến cho nàng mất hết ý chí, không có chút ý chí chiến đấu nào.
Cuộc chiến sụp đổ thì Lãnh Băng Nguyệt vẫn còn có Cẩm Ngu, Cẩm Ngu mất thì còn có người khác, chỉ cần Mộ Dung Phong không đủ chung tình, thì chẳng lẽ chính mình phải đấm đá cả đời sao?
Không chọc nổi, tránh cũng không thoát được, cái này còn không phải đều là sự đào mà ngươi ban tặng sao?
Nàng xoay người rời đi.
“Băng Cơ!” Mộ Dung Phong ở sau lưng kêu nàng: “Nơi này thật sự không an toàn, nàng cho là núp ở trong ngọn núi yên tĩnh này thật sự có thể trở thành chốn yên vui sao, có thể thoát khỏi sự đấm đá bên ngoài hay sao? Nàng có biết mấy ngày nay, thị vệ đã ngăn cản hai lần ám sát. Nàng cho là gió êm sóng lặng, thế nhưng chỉ là cố gắng xây dựng hình tượng thôi.