Vương Phi! Nàng Háo Sắc
Chương 75: Rối lòng
Vừa ra khỏi Tây Cung, Tề Vũ Đồng dừng cước bộ quay lại phía sau nhìn. May mắn là không có ai, nàng thở mạnh một hơi rồi thẩn thờ ngồi bệt xuống bậc thềm trước mặt.
Thật ra nàng rất muốn ngắm nhìn bộ dáng của tên thái tử kia là như thế nào so với ấn tượng nàng gặp cách đây năm năm. Tuy miệng nàng mạnh luôn nói chẳng thèm để tâm tới, nhưng lòng lại yếu ớt muốn để ý nhiều hơn.
Năm năm trước, hội tứ quốc tổ chức ở Đông Hồ, Tề Vũ Đồng mới hơn mười tuổi. Lúc đó bắt gặp phong thái hơn người của Thái tử Tây Đô, nàng liền đem lòng ái mộ. Lúc ấy, nàng nói với lòng, khi lớn lên nàng muốn được gả cho hắn. Cũng chính thời điểm đó, nàng từ một cô công chúa ngang ngược không ai bằng lại ngoan ngoãn chú tâm vào học cầm kì thi họa, không môn nào mà học không đến nơi đến chốn.
Thấm thoát Tề Vũ Đồng cũng đến tuổi cập kê, Tề Vũ Phong cố tình muốn tìm người tài giỏi để kén rễ, nhưng nàng từ chối, còn nói bản thân chỉ muốn gả cho tên thái tử Tây Đô, nếu không phải hắn nàng không lấy.
Thấy muội muội cương quyết, Tề Vũ Phong chiều lòng liền sai sứ cầu duyên, vì trên cương vị, cuộc hôn nhân này chỉ có lợi mà vô hại. Vì biết đâu tương lai nàng sẽ trở thành hoàng hậu Tây Đô, hai nước từ đó thân càng thêm thân.
Tiếc là nhân định sao qua thiên mệnh? Tên thái tử Tây Đô kia chẳng nể chút mặt mũi từ chối ngay lập tức. Hắn rõ ràng không xem trọng mối giao hảo này, càng đáng nói hơn hắn đã trực tiếp làm tổn thương Tề Vũ Đồng.
Còn về phần Tề Vũ Đồng, khi biết mình bị từ chối thì vô cùng tức giận. Nàng làm gì sai? Nàng có điểm nào không xứng? Và rồi.... Từ một cô công chúa đoan trang đức tính "đã" tốt lại trở về vẻ ngang tàn kiêu ngạo ưa chỉnh người khác như hiện tại.
Tề Vũ Đồng thầm hứa, nếu có một ngày nàng gặp lại tên thái tử kia, nàng sẽ chỉnh hắn đến thê thảm mới hả giận cơn thịnh nộ của năm năm trước. Nhưng mà, nàng căn bản quên rằng, suy nghĩ khi tức giận hoàn toàn khác với lúc bình tĩnh. Cho nên, hiện tại nàng nữa muốn tìm, lại nữa không muốn tìm.
”Kìa Đồng Đồng, sao muội ngồi ở đây? “ Từ xa Lăng Lạc Nhân đã nhìn thấy dáng vẻ thơ thẩn của Tề Vũ Đồng. Nàng dìu Phượng Kỳ tiến đến quan tâm hỏi. Sáng nay Hàn Lãnh Thiên đón nàng vào cung chơi cùng tỉ tỉ. Lại nghe nói công chúa Đông Hồ đang ở Tây Cung nên cả nàng cùng Phượng Kỳ đến đây thăm hỏi.
”A, hai vị tỉ tỉ, a...không đúng...” Đang xuất thần, nghe tiếng nói, Tề Vũ Đồng theo phản xạ quay lại. Thấy người đến nàng vội đứng dậy vui vẻ nói. Nói được một đoạn mới nhớ bản thân mình sai khuôn phép, mới nghiêm chỉnh với tư thế hoàng thất thỉnh an “An Kì thất công chúa bái kiến hoàng hậu và Vương phi”
”Ai da, đều thân nhau cả, khách sáo làm gì? “ Lúc này Phượng Kỳ mới lên tiếng. Mặc dù Tề Vũ Đồng là thất công chúa Đông Hồ, nhưng lần gặp gỡ lần đầu tiên, nàng đã xem Đồng Đồng như muội muội thân thích. Thêm, bản thân Phượng Kỳ vốn là người Đồng Hồ, nên với Tề Vũ Đồng nàng cảm giác vô cùng thân thuộc.
”Phải đó Đồng Đồng, muội không cần quá để ý lễ tiết” Đối với Lăng Lạc Nhân, nàng vốn là người hiện đại, ba cái lễ nghi khốn kiếp rắc rối này quên được lúc nào thì quên. Có đôi khi, nàng vào cung chẳng nhớ phải quỳ lạy vua, mà cứ thế quay sang chào hỏi Phượng Kỳ. Thật chất nàng cũng ngại mà thôi kệ, vua không để ý, nàng để ý làm khỉ gì =.=
”Cung kính không bằng tuân lệnh, hai vị tỉ tỉ “ Thấy cả hai người đối diện đã nói như vậy, Tề Vũ Đồng chỉ biết cúi đầu tuân lệnh. Thêm một ý tứ nữa, nàng cũng chẳng thích lễ nghi hoàng cung. Chính vì như vậy nàng thường hay xuất cung, che giấu thân phận để tìm những người bạn thật lòng, chứ hoàng cung Đông Hồ rộng lớn, muốn tìm một người để tâm sự tán ngẫu cũng khó khăn, vì họ rất sợ thân phận của nàng.
”Chúng ta đến chỗ kia ngồi nói chuyện đi “ Nữ nhân nói chuyện với nữ nhân cần tìm một không gian riêng để tám chuyện, chứ một khi đã vào cuộc rồi thì...trời đất, thời gian gì cũng bị ném ra phía sau. Cho nên, Lăng Lạc Nhân đưa ra yêu cầu này vô cùng phù hợp với cuộc cách mạng bàn chuyện trên trời dưới đất >.”
Thật ra nàng rất muốn ngắm nhìn bộ dáng của tên thái tử kia là như thế nào so với ấn tượng nàng gặp cách đây năm năm. Tuy miệng nàng mạnh luôn nói chẳng thèm để tâm tới, nhưng lòng lại yếu ớt muốn để ý nhiều hơn.
Năm năm trước, hội tứ quốc tổ chức ở Đông Hồ, Tề Vũ Đồng mới hơn mười tuổi. Lúc đó bắt gặp phong thái hơn người của Thái tử Tây Đô, nàng liền đem lòng ái mộ. Lúc ấy, nàng nói với lòng, khi lớn lên nàng muốn được gả cho hắn. Cũng chính thời điểm đó, nàng từ một cô công chúa ngang ngược không ai bằng lại ngoan ngoãn chú tâm vào học cầm kì thi họa, không môn nào mà học không đến nơi đến chốn.
Thấm thoát Tề Vũ Đồng cũng đến tuổi cập kê, Tề Vũ Phong cố tình muốn tìm người tài giỏi để kén rễ, nhưng nàng từ chối, còn nói bản thân chỉ muốn gả cho tên thái tử Tây Đô, nếu không phải hắn nàng không lấy.
Thấy muội muội cương quyết, Tề Vũ Phong chiều lòng liền sai sứ cầu duyên, vì trên cương vị, cuộc hôn nhân này chỉ có lợi mà vô hại. Vì biết đâu tương lai nàng sẽ trở thành hoàng hậu Tây Đô, hai nước từ đó thân càng thêm thân.
Tiếc là nhân định sao qua thiên mệnh? Tên thái tử Tây Đô kia chẳng nể chút mặt mũi từ chối ngay lập tức. Hắn rõ ràng không xem trọng mối giao hảo này, càng đáng nói hơn hắn đã trực tiếp làm tổn thương Tề Vũ Đồng.
Còn về phần Tề Vũ Đồng, khi biết mình bị từ chối thì vô cùng tức giận. Nàng làm gì sai? Nàng có điểm nào không xứng? Và rồi.... Từ một cô công chúa đoan trang đức tính "đã" tốt lại trở về vẻ ngang tàn kiêu ngạo ưa chỉnh người khác như hiện tại.
Tề Vũ Đồng thầm hứa, nếu có một ngày nàng gặp lại tên thái tử kia, nàng sẽ chỉnh hắn đến thê thảm mới hả giận cơn thịnh nộ của năm năm trước. Nhưng mà, nàng căn bản quên rằng, suy nghĩ khi tức giận hoàn toàn khác với lúc bình tĩnh. Cho nên, hiện tại nàng nữa muốn tìm, lại nữa không muốn tìm.
”Kìa Đồng Đồng, sao muội ngồi ở đây? “ Từ xa Lăng Lạc Nhân đã nhìn thấy dáng vẻ thơ thẩn của Tề Vũ Đồng. Nàng dìu Phượng Kỳ tiến đến quan tâm hỏi. Sáng nay Hàn Lãnh Thiên đón nàng vào cung chơi cùng tỉ tỉ. Lại nghe nói công chúa Đông Hồ đang ở Tây Cung nên cả nàng cùng Phượng Kỳ đến đây thăm hỏi.
”A, hai vị tỉ tỉ, a...không đúng...” Đang xuất thần, nghe tiếng nói, Tề Vũ Đồng theo phản xạ quay lại. Thấy người đến nàng vội đứng dậy vui vẻ nói. Nói được một đoạn mới nhớ bản thân mình sai khuôn phép, mới nghiêm chỉnh với tư thế hoàng thất thỉnh an “An Kì thất công chúa bái kiến hoàng hậu và Vương phi”
”Ai da, đều thân nhau cả, khách sáo làm gì? “ Lúc này Phượng Kỳ mới lên tiếng. Mặc dù Tề Vũ Đồng là thất công chúa Đông Hồ, nhưng lần gặp gỡ lần đầu tiên, nàng đã xem Đồng Đồng như muội muội thân thích. Thêm, bản thân Phượng Kỳ vốn là người Đồng Hồ, nên với Tề Vũ Đồng nàng cảm giác vô cùng thân thuộc.
”Phải đó Đồng Đồng, muội không cần quá để ý lễ tiết” Đối với Lăng Lạc Nhân, nàng vốn là người hiện đại, ba cái lễ nghi khốn kiếp rắc rối này quên được lúc nào thì quên. Có đôi khi, nàng vào cung chẳng nhớ phải quỳ lạy vua, mà cứ thế quay sang chào hỏi Phượng Kỳ. Thật chất nàng cũng ngại mà thôi kệ, vua không để ý, nàng để ý làm khỉ gì =.=
”Cung kính không bằng tuân lệnh, hai vị tỉ tỉ “ Thấy cả hai người đối diện đã nói như vậy, Tề Vũ Đồng chỉ biết cúi đầu tuân lệnh. Thêm một ý tứ nữa, nàng cũng chẳng thích lễ nghi hoàng cung. Chính vì như vậy nàng thường hay xuất cung, che giấu thân phận để tìm những người bạn thật lòng, chứ hoàng cung Đông Hồ rộng lớn, muốn tìm một người để tâm sự tán ngẫu cũng khó khăn, vì họ rất sợ thân phận của nàng.
”Chúng ta đến chỗ kia ngồi nói chuyện đi “ Nữ nhân nói chuyện với nữ nhân cần tìm một không gian riêng để tám chuyện, chứ một khi đã vào cuộc rồi thì...trời đất, thời gian gì cũng bị ném ra phía sau. Cho nên, Lăng Lạc Nhân đưa ra yêu cầu này vô cùng phù hợp với cuộc cách mạng bàn chuyện trên trời dưới đất >.”
Tác giả :
conangcatinh