Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 421: Đám cưới đơn giản
Sau khi Trần Lão Thái quân quay về, bà nói với Thương Mai: “Có chuyện này ta cần nói cho ngươi biết, ta đi tìm em gái đó của ngươi, và trả cho nó tám nhát, chưa chết, nhưng sau đó cũng đừng mong sẽ sống tốt, tám nhát này khắc lên trên mặt nó, sau này nó muốn dựa vào nhan sắc để kiếm tiền cũng đừng hòng.”
Thương Mai mặt không hề có tí cảm xúc, “Giết cũng không tiếc.”
Trần Thái Quân nhíu ngươi: “Giết nó? Không, lão thân không muốn giết người nữa, lão thân muốn sống yên ổn, không muốn bàn tay lại nhuốm máu.”
Thương Mai mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót, đối với một người lính, giết chóc là chuyện thường tình, trên chiến trường không phải ngươi chết thì ta chết, nhưng giết chóc có thực sự hạnh phúc và không có gánh nặng tâm lý? Không thể nào, cho dù người mạnh mẽ như Lão Thái quân, bà ta cũng có cảm giác nhục nhã vì tội giết người, vì vậy, sau khi bà ta lui về, bà ta cố gắng không giết người nữa.
Vì vậy, trong lòng bà ta rõ ràng muốn giết Hạ Oanh Nhiễm, nhưng lòng vẫn cố kìm lại, chỉ là không muốn tăng thêm mùi máu tanh. Có lẽ, bà ta luôn cho rằng, Loan Loan có thể không qua được 19 tuổi, là do nguyên nhân bà ta giết người không gớm tay.
“Ả ta sống như thế này, không bằng giết ả cho giải thoát.” Thương Mai không phải muốn an ủi bà ta, giết một người, lúc giết thì đau đớn tột cùng, nhưng sống như thế này, ả ta còn phải chịu đựng đau khổ dài dài.
Vì vậy, mối thù của Hạ Thương Mai, xem như đã báo.
Sau khi Nam Hoài Vương “trở về”, nhiệm vụ mà Mộ Dung Khanh giao phó cũng chính thức được đưa ra, yêu cầu điều tra vụ án của Dao Chỉ.
Nam Hoài Vương lục lại hồ sơ cách đây 11 năm từ bên hình bộ và hầu như không phát hiện được gì, vì tài liệu và chứng cứ gần như bằng không, chỉ ghi nhận lại một vụ án.
Tuy nhiên, Nghiêm Vinh đã đưa cho hắn ta một số bằng chứng, bằng chứng đều hướng về Hàn Thanh Thu.
Sau khi Nam Hoài Vương lấy được bằng chứng, đã điều tra khắp nơi, kiểm tra tính xác thực của bằng chứng.
Bên kia, ngày cưới của Loan Loan và Tiêu Thác đã đến, bây giờ Loan Loan không thể đứng dậy làm lễ, nhưng ngày cưới cũng không thể trì hoãn, bởi vì Lão thái quân nói sắp tới sanh thần của nàng ta, nên trì hoãn ngày cưới không biết sẽ xảy ra điều gì bất lành.
Vì vậy, sau khi hai nhà thương lượng, vẫn thành thân theo ngày định sẵn, nhưng không phô trương, sau khi Loan Loan hồi phục, sẽ tìm ngày khác tổ chức yến tiệc.
Loan Loan miễn cưỡng vẫn có thể mặc áo cưới, nhưng cũng nhờ Thương Mai châm kim giảm đau mới mặc được, kiệu hoa có lót thêm tấm nệm mỏng, và phải có người ngồi cùng vì sợ nàng ta sẽ ngã.
Người ngồi cùng đương nhiên là Thương Mai, ngồi trong chiếc hoa kiệu lớn này, nàng nghĩ đến đám cưới của mình và bật cười.
Nửa người của Loan Loan phải dựa vào Thương Mai, suy nhược, nhưng rất hưng phấn.
Trong lòng Thương Mai cũng mừng cho nàng, nhưng cũng khó chịu cho nàng, lễ thành hôn này thật sự không ra gì, nàng ta không thể nào bái đường.
Ngự y nói từ chân tới xương thật ra không quá nghiêm trọng, con dao đâm nàng không quá sắc bén, nhưng bị thương vào tận xương cốt, may là Loan Loan còn trẻ, khả năng hồi phục mạnh, đương nhiên chủ yếu là do vị đại phu này ở đây.
“Vừa rồi khi muội được khiêng lên kiệu hoa, tổ mẫu của muội đã rơi nước mắt, Loan Loan, có nhiều người quan tâm đến muội, muội nên cảm thấy hạnh phúc.” Thương Mai nói.
“Đúng vậy, muội rất hạnh phúc.” Loan Loan rơi nước mắt, trong lòng bắt đầu tràn đầy cảm xúc không nỡ xa gia đình.
Khi kiệu hoa đến Hầu phủ, theo quy tắc, là bà mai cõng nàng ta ra khỏi kiệu đi vào trong, nhưng Tiêu Thác đã đợi ở cửa, chàng không an tâm cho bất cứ ai chạm vào Loan Loan, nên nhất quyết phải do đích thân chàng cõng nàng vào.
Chàng cẩn thận không chạm vào vết thương của nàng hết mức có thể, Thương Mai đi theo bên cạnh, nàng chưa từng thấy một Tiêu Thác nghiêm túc như vậy.
Sau lần này, chàng thấy trân trọng Loan Loan hơn và chàng sẽ không nóng nảy nữa.
Vì Loan Loan bị trọng thương, nên mọi người chỉ ăn bữa cơm bình thường rồi rời khỏi.
Ngày hôm sau, Tống Đoan Dương chuẩn bị rời kinh về nước, trước khi đi, Tống Đoan Dương nói với Mộ Dung Khanh, “Nghi Phi từng lén lút bàn bạc âm mưu với người của ta Công Tôn Yến, Nghi Phi này, hãy cẩn thận.”
Mộ Dung Khanh nói: “Đa tạ, bảo trọng.”
Lưu Nguyệt rất lo lắng về việc về nước, nàng ta đã quen với cuộc sống nhàn rỗi, nghĩ đến việc về nước bị nhốt trong Đông cung, nàng rất lo lắng, luôn nghĩ cách làm sao thoát thân.
Tuy nhiên, Tống Đoan Dương đã xua tan phiền muộn của nàng: “Tính cách như nàng, e rằng sẽ không thể vào cung, cho nên cứ ở ngoài cung đi.”
“Vậy thì ta sẽ về Diêm Bang!” Lưu Nguyệt vui mừng nói.
“Sao cũng được.” Tống Đoan Dương nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt lại có một chút vô định.
Ý Nhi và Lương Vương cũng không muốn rời xa, nắm tay nhìn nhau, Ý Nhi nhẹ nhàng an ủi, “Chàng đừng lo lắng, thiếp sẽ trở lại sớm.”
“Ừ, mọi chuyện cẩn thận một chút, ta sẽ nói với hoàng tổ mẫu sớm nhất có thể về hôn lễ của chúng ta.” Lương Vương cũng rất ngạc nhiên, Tiêu Thác đã thành thân, hắn còn chưa thành thân, Tiêu Thác còn trộm dừa của hắn.
Đội quân của Thái tử Lương quốc đã đi ra khỏi thành, Lương Vương đứng trên tường thành, cùng với Mộ Dung Khanh đứng bên cạnh.
Nhìn đội quân từ từ xa đi, Mộ Dung Khanh nói: “Thái tử ngang bướng, ta sợ sẽ vô dụng, ngươi nghĩ như thế nào?”
Lương Vương nhìn hắn, “Ta nghĩ thì được gì?”
“Ngươi là người nhà Mộ Dung.” Mộ Dung Khanh nhíu ngươi.
“Hoàng thúc cũng vậy!” Lương Vương phản bác.
“Cho nên bổn vương trong cơn nguy cấp, đã làm Nhiếp Chính Vương.”
“Dù gì người đã trở thành Nhiếp Chính Vương, chi bằng tiến thêm một bước.” Lương Vương nói.
Mộ Dung Khanh không vui nói: “Làm người không thể được voi đòi tiền.”
Lương Vương cười nói: “Không phải sao? Chẳng lẽ người muốn ta thân thể tàn phế, vất vả đôi co dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn sư tử bên cạnh để leo lên ngai vàng sao?”
Mộ Dung Khanh trông rất tức giận: “Ngươi là người của nhà Mộ Dung, cũng nên gánh một số trách nhiệm.”
Lương Vương rúc vào tường, thần thái điềm đạm nói: “Không, không có chuyện gì ta nhất định phải gánh vác, ngoại trừ việc của ta, nhà Mộ Dung còn có bao nhiêu con cháu kiệt xuất, Cửu Hoàng thúc thì sao? Hơn nữa, không phải hoàng thúc đã nâng đỡ cho Mai Phi sao. Tam hoàng đệ cũng không tệ, thúc có dự định này không? ”
Mộ Dung Khanh không nói gì, hắn đã có dự định này, nhưng nếu hắn nguyện ý làm thái tử, hắn cũng không nhắc tới Tam hoàng tử cùng Mai Phi, chính là biết hắn không đồng ý.
“Tốt thôi,” Mộ Dung Khanh dừng lại, “Ta không quan tâm ngươi sau này làm gì, nhưng hiện tại ngươi phải hợp tác với bổn vương, phô bày dã tâm ngươi muốn tranh giành ngôi vị thái tử.”
“Thúc muốn ta dọn đường cho tam hoàng đệ? Được!” Lương Vương đồng ý ngay.
Hai người đứng một hồi, Lương Vương đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Phụ vương thật sự không ổn sao?”
Mộ Dung Khanh không nói gì, có nghĩa là không phủ nhận.
“Ông ta rốt cuộc bị bệnh gì? Sao không thể để Thương Mai vào thăm khám?” Lương Vương hỏi.
Mộ Dung Khanh lắc đầu, “Hoàng tổ mẫu không đồng ý, phụ vương ngươi cũng không đồng ý. Kỳ thực khi phụ vương của ngươi băng hà, mọi người trong Hi Vi Cung đều bị chôn theo, ông ta sớm đã hạ chỉ, chỉ là chưa tuyên bố. ”
Lương Vương sửng sốt, “Nghiêm trọng như vậy sao? Đây là bệnh gì?”
Mộ Dung Khanh nhìn hắn, thờ ơ nói: “Ngươi cho rằng mắc bệnh gì khiến hoàng huynh phải hạ chỉ giết Lục công công, Bao công công đã đi theo ông ta bao nhiêu năm nay? Bệnh gì mà không thể cho người khác biết? Bệnh gì không thể công cáo thiên hạ?”
Lương Vương suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên sửng sốt, “Trời ạ, không phải là…”
Mộ Dung Khanh chậm rãi gật đầu, “Ừ!”
Lương Vương khẽ lắc người, không tin nói: “Sao có thể chứ?”
Thương Mai mặt không hề có tí cảm xúc, “Giết cũng không tiếc.”
Trần Thái Quân nhíu ngươi: “Giết nó? Không, lão thân không muốn giết người nữa, lão thân muốn sống yên ổn, không muốn bàn tay lại nhuốm máu.”
Thương Mai mỉm cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót, đối với một người lính, giết chóc là chuyện thường tình, trên chiến trường không phải ngươi chết thì ta chết, nhưng giết chóc có thực sự hạnh phúc và không có gánh nặng tâm lý? Không thể nào, cho dù người mạnh mẽ như Lão Thái quân, bà ta cũng có cảm giác nhục nhã vì tội giết người, vì vậy, sau khi bà ta lui về, bà ta cố gắng không giết người nữa.
Vì vậy, trong lòng bà ta rõ ràng muốn giết Hạ Oanh Nhiễm, nhưng lòng vẫn cố kìm lại, chỉ là không muốn tăng thêm mùi máu tanh. Có lẽ, bà ta luôn cho rằng, Loan Loan có thể không qua được 19 tuổi, là do nguyên nhân bà ta giết người không gớm tay.
“Ả ta sống như thế này, không bằng giết ả cho giải thoát.” Thương Mai không phải muốn an ủi bà ta, giết một người, lúc giết thì đau đớn tột cùng, nhưng sống như thế này, ả ta còn phải chịu đựng đau khổ dài dài.
Vì vậy, mối thù của Hạ Thương Mai, xem như đã báo.
Sau khi Nam Hoài Vương “trở về”, nhiệm vụ mà Mộ Dung Khanh giao phó cũng chính thức được đưa ra, yêu cầu điều tra vụ án của Dao Chỉ.
Nam Hoài Vương lục lại hồ sơ cách đây 11 năm từ bên hình bộ và hầu như không phát hiện được gì, vì tài liệu và chứng cứ gần như bằng không, chỉ ghi nhận lại một vụ án.
Tuy nhiên, Nghiêm Vinh đã đưa cho hắn ta một số bằng chứng, bằng chứng đều hướng về Hàn Thanh Thu.
Sau khi Nam Hoài Vương lấy được bằng chứng, đã điều tra khắp nơi, kiểm tra tính xác thực của bằng chứng.
Bên kia, ngày cưới của Loan Loan và Tiêu Thác đã đến, bây giờ Loan Loan không thể đứng dậy làm lễ, nhưng ngày cưới cũng không thể trì hoãn, bởi vì Lão thái quân nói sắp tới sanh thần của nàng ta, nên trì hoãn ngày cưới không biết sẽ xảy ra điều gì bất lành.
Vì vậy, sau khi hai nhà thương lượng, vẫn thành thân theo ngày định sẵn, nhưng không phô trương, sau khi Loan Loan hồi phục, sẽ tìm ngày khác tổ chức yến tiệc.
Loan Loan miễn cưỡng vẫn có thể mặc áo cưới, nhưng cũng nhờ Thương Mai châm kim giảm đau mới mặc được, kiệu hoa có lót thêm tấm nệm mỏng, và phải có người ngồi cùng vì sợ nàng ta sẽ ngã.
Người ngồi cùng đương nhiên là Thương Mai, ngồi trong chiếc hoa kiệu lớn này, nàng nghĩ đến đám cưới của mình và bật cười.
Nửa người của Loan Loan phải dựa vào Thương Mai, suy nhược, nhưng rất hưng phấn.
Trong lòng Thương Mai cũng mừng cho nàng, nhưng cũng khó chịu cho nàng, lễ thành hôn này thật sự không ra gì, nàng ta không thể nào bái đường.
Ngự y nói từ chân tới xương thật ra không quá nghiêm trọng, con dao đâm nàng không quá sắc bén, nhưng bị thương vào tận xương cốt, may là Loan Loan còn trẻ, khả năng hồi phục mạnh, đương nhiên chủ yếu là do vị đại phu này ở đây.
“Vừa rồi khi muội được khiêng lên kiệu hoa, tổ mẫu của muội đã rơi nước mắt, Loan Loan, có nhiều người quan tâm đến muội, muội nên cảm thấy hạnh phúc.” Thương Mai nói.
“Đúng vậy, muội rất hạnh phúc.” Loan Loan rơi nước mắt, trong lòng bắt đầu tràn đầy cảm xúc không nỡ xa gia đình.
Khi kiệu hoa đến Hầu phủ, theo quy tắc, là bà mai cõng nàng ta ra khỏi kiệu đi vào trong, nhưng Tiêu Thác đã đợi ở cửa, chàng không an tâm cho bất cứ ai chạm vào Loan Loan, nên nhất quyết phải do đích thân chàng cõng nàng vào.
Chàng cẩn thận không chạm vào vết thương của nàng hết mức có thể, Thương Mai đi theo bên cạnh, nàng chưa từng thấy một Tiêu Thác nghiêm túc như vậy.
Sau lần này, chàng thấy trân trọng Loan Loan hơn và chàng sẽ không nóng nảy nữa.
Vì Loan Loan bị trọng thương, nên mọi người chỉ ăn bữa cơm bình thường rồi rời khỏi.
Ngày hôm sau, Tống Đoan Dương chuẩn bị rời kinh về nước, trước khi đi, Tống Đoan Dương nói với Mộ Dung Khanh, “Nghi Phi từng lén lút bàn bạc âm mưu với người của ta Công Tôn Yến, Nghi Phi này, hãy cẩn thận.”
Mộ Dung Khanh nói: “Đa tạ, bảo trọng.”
Lưu Nguyệt rất lo lắng về việc về nước, nàng ta đã quen với cuộc sống nhàn rỗi, nghĩ đến việc về nước bị nhốt trong Đông cung, nàng rất lo lắng, luôn nghĩ cách làm sao thoát thân.
Tuy nhiên, Tống Đoan Dương đã xua tan phiền muộn của nàng: “Tính cách như nàng, e rằng sẽ không thể vào cung, cho nên cứ ở ngoài cung đi.”
“Vậy thì ta sẽ về Diêm Bang!” Lưu Nguyệt vui mừng nói.
“Sao cũng được.” Tống Đoan Dương nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt lại có một chút vô định.
Ý Nhi và Lương Vương cũng không muốn rời xa, nắm tay nhìn nhau, Ý Nhi nhẹ nhàng an ủi, “Chàng đừng lo lắng, thiếp sẽ trở lại sớm.”
“Ừ, mọi chuyện cẩn thận một chút, ta sẽ nói với hoàng tổ mẫu sớm nhất có thể về hôn lễ của chúng ta.” Lương Vương cũng rất ngạc nhiên, Tiêu Thác đã thành thân, hắn còn chưa thành thân, Tiêu Thác còn trộm dừa của hắn.
Đội quân của Thái tử Lương quốc đã đi ra khỏi thành, Lương Vương đứng trên tường thành, cùng với Mộ Dung Khanh đứng bên cạnh.
Nhìn đội quân từ từ xa đi, Mộ Dung Khanh nói: “Thái tử ngang bướng, ta sợ sẽ vô dụng, ngươi nghĩ như thế nào?”
Lương Vương nhìn hắn, “Ta nghĩ thì được gì?”
“Ngươi là người nhà Mộ Dung.” Mộ Dung Khanh nhíu ngươi.
“Hoàng thúc cũng vậy!” Lương Vương phản bác.
“Cho nên bổn vương trong cơn nguy cấp, đã làm Nhiếp Chính Vương.”
“Dù gì người đã trở thành Nhiếp Chính Vương, chi bằng tiến thêm một bước.” Lương Vương nói.
Mộ Dung Khanh không vui nói: “Làm người không thể được voi đòi tiền.”
Lương Vương cười nói: “Không phải sao? Chẳng lẽ người muốn ta thân thể tàn phế, vất vả đôi co dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn sư tử bên cạnh để leo lên ngai vàng sao?”
Mộ Dung Khanh trông rất tức giận: “Ngươi là người của nhà Mộ Dung, cũng nên gánh một số trách nhiệm.”
Lương Vương rúc vào tường, thần thái điềm đạm nói: “Không, không có chuyện gì ta nhất định phải gánh vác, ngoại trừ việc của ta, nhà Mộ Dung còn có bao nhiêu con cháu kiệt xuất, Cửu Hoàng thúc thì sao? Hơn nữa, không phải hoàng thúc đã nâng đỡ cho Mai Phi sao. Tam hoàng đệ cũng không tệ, thúc có dự định này không? ”
Mộ Dung Khanh không nói gì, hắn đã có dự định này, nhưng nếu hắn nguyện ý làm thái tử, hắn cũng không nhắc tới Tam hoàng tử cùng Mai Phi, chính là biết hắn không đồng ý.
“Tốt thôi,” Mộ Dung Khanh dừng lại, “Ta không quan tâm ngươi sau này làm gì, nhưng hiện tại ngươi phải hợp tác với bổn vương, phô bày dã tâm ngươi muốn tranh giành ngôi vị thái tử.”
“Thúc muốn ta dọn đường cho tam hoàng đệ? Được!” Lương Vương đồng ý ngay.
Hai người đứng một hồi, Lương Vương đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Phụ vương thật sự không ổn sao?”
Mộ Dung Khanh không nói gì, có nghĩa là không phủ nhận.
“Ông ta rốt cuộc bị bệnh gì? Sao không thể để Thương Mai vào thăm khám?” Lương Vương hỏi.
Mộ Dung Khanh lắc đầu, “Hoàng tổ mẫu không đồng ý, phụ vương ngươi cũng không đồng ý. Kỳ thực khi phụ vương của ngươi băng hà, mọi người trong Hi Vi Cung đều bị chôn theo, ông ta sớm đã hạ chỉ, chỉ là chưa tuyên bố. ”
Lương Vương sửng sốt, “Nghiêm trọng như vậy sao? Đây là bệnh gì?”
Mộ Dung Khanh nhìn hắn, thờ ơ nói: “Ngươi cho rằng mắc bệnh gì khiến hoàng huynh phải hạ chỉ giết Lục công công, Bao công công đã đi theo ông ta bao nhiêu năm nay? Bệnh gì mà không thể cho người khác biết? Bệnh gì không thể công cáo thiên hạ?”
Lương Vương suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên sửng sốt, “Trời ạ, không phải là…”
Mộ Dung Khanh chậm rãi gật đầu, “Ừ!”
Lương Vương khẽ lắc người, không tin nói: “Sao có thể chứ?”
Tác giả :
Lục Nguyệt