Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 324
Không hiểu sao cánh mũi của Lương Vương có chút chua xót, hắn đang nằm trên đùi của hoàng thái hậu giống y như là lúc còn bé: “Tôn nhi cảm thấy rất hạnh phúc, có hoàng tổ mẫu tốt biết bao nhiêu.”
Chung quy là ông trời đối xử với hắn không tệ, ít nhất là mình còn có một hoàng tổ mẫu.
“Nhìn cái đứa nhỏ ngốc này đi, cũng không còn giống khi bé nữa.” Hoàng thái hậu từ ái nở nụ cười, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của hắn:
“Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, hi vọng là lúc còn sống có thể sẽ sắp xếp cho các ngươi tốt nhất, nếu như con đã thích tiểu thư Lâm gia như vậy, vậy thì dẫn đến đây cho ai gia xem một chút đi.”
“Được, nếu như hoàng tổ mẫu muốn gặp nàng ấy thì qua mấy ngày nữa tôn nhi sẽ dẫn nàng ấy vào cung.” Lương Vương lẳng lặng nói.
“Được rồi, tổ mẫu sẽ cố gắng thích nàng ấy, hi vọng là nàng ấy có thể hiểu được cách trân trọng con.” Hoàng thái hậu nói: “Thôi được rồi, bồi ai gia ra ngoài đi dạo một chút.”
Lương Vương lại không chịu đứng dậy: “Không đâu, con cứ muốn nằm như vậy, cả một đời đều không đứng dậy.”
Hoàng thái hậu bật cười: “Cái tính trẻ con này, đều đến lớn rồi sắp trở thành người thành thân, làm cho người khác chê cười.”
“Người nào thích cười thì cứ cười đi.” Lương Vương nhỏ giọng nói.
“Được được được, cứ nằm như vậy đi, nằm cả một đời.” Trên mặt hoàng thái hậu mang theo nụ cười từ ái, lại thở dài thườn thượt một hơi, đứa nhỏ này rất khổ
Lương Vương dùng bữa trưa ở Thọ Ninh cung rồi sau đó mới đi khỏi, vốn dĩ là còn không muốn đi, Tôn công công nói là hoàng thái hậu muốn nghỉ trưa nên lúc này mới chịu đi.
Vừa mới đi ra khỏi thọ ninh lại gặp Thôi ma ma đi ra từ khỏi cung hoàng hậu: “Lương Vương điện hạ, hoàng hậu nương nương mời người qua đó một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lương Vương hờ hững hỏi.
“Hoàng hậu nương nương nói là làm cho người vài bộ y phục, mời người đến đó thử một chú.”
“Không cần đâu, trực tiếp đưa đến trong phủ là được rồi.”
“Không được, hoàng hậu nương nương vẫn còn có chuyện muốn nói với vương gia.” Thôi ma ma ngăn cản hắn lại.
Lương Vương nhìn chằm chằm vào nàng ta, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có cơn giận, nhưng mà rất nhanh liên bình tĩnh lại: “Đi thôi.”
“Mời vương gia.” Thôi ma ma mỉm cười nói.
Đi đến Tĩnh Ninh Cung, hoàng hậu mỉm cười kéo cánh tay của hắn: “Đến rồi à”
“Tham kiếm mẫu hậu.” Lương Vương tránh thoát khỏi bàn tay của nàng ta không để lại dấu vết, hơi chắp tay lạy.
“Giữa mẫu tử với nhau không cần phải giữ lễ tiết đâu.” Hoàng hậu mỉm cười nhìn hắn: “Mới đi gặp hoàng tổ mẫu của con đó à, bà ấy nói gì với con vậy?”
“Chỉ hỏi là có phải nhi thần thích tiểu thư Lâm gia hay không.” Lương Vương cũng không giấu giếm nhưng mà trong mắt lại không che được biểu cảm phiên chán.
Hoàng hậu khẩn trương nhìn hắn: “Vậy con nói như thế nào?”
Lương Vương nhìn bà ta: “Mẫu hậu hy vọng nhi thần nói như thế nào?”
Hoàng hậu ngừng thở, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Con hận mẫu hậu có đúng không?”
Lương Vương quay mặt sang nơi khác: “Không có.”
“Con cũng không cần phải nghĩ một đằng nói một nẻo đâu, mẫu hậu biết là mình rất quá đáng.” Hoàng hậu buôn bã cười một tiếng:
“Không nói con, ngay cả mâu hậu cũng cảm thấy mình rất đáng ghét, nhưng mà mẫu hậu con có cách nào khác, các con xuất thân từ hoàng gia, số mệnh đã được định sẵn.”
Lương Vương không nhìn bà ta, trong lòng lại vô cùng đau xót, số mệnh à? Số mệnh của hắn nên như vậy đó ư?
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến là mình muốn lấy cái gì, chỉ cần không mất đi là được.
“Cho nên con trả lời hoàng tổ mẫu của con như thế nào?” Hoàng hậu hỏi lại.
Lương Vương hít một hơi thật sâu: “Con rất thích tiểu thư Lâm gia, hy vọng có thể cưới nàng ấy làm vợ”
Hoàng hậu thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Để con phải chịu thiệt rôi, mẫu hậu sẽ bù đắp cho con.”
Lương Vương tùy ý để bà ta ôm, thân thể vô cùng cứng ngắc, đường cong trên khuôn mặt cũng càng trở nên lạnh lẽo cứng rắn.
Thật lâu sao hoàng hậu mới buông hắn ra: “Con yên tâm đi, mẫu hậu sẽ không động vào Ý Nhi đâu, sẽ còn cho người mang cho nàng ta một chút bạc để cho nàng ta gả vào một gia đình tốt.”
“Không cần” Lương Vương nhìn bà ta: “Không cần phải quấy rây nàng ấy, đó đã là bù đắp tốt nhất của người dành cho con rồi.”
Hoàng hậu có chút tổn thương, kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được được.”
Sau khi Lương Vương đi không lâu thái tử liên tới.
Thái tử bước vào trong điện, đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt không cam lòng mà nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu lại làm chuyện gì cho nhi thần nữa vậy, thái phó không hài lòng về bổn cung, Mộ Dung Khanh cũng không hài lòng về bổn cung, phiên chết đi được.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra: “Con đó nha, con phải tiến bộ một chút, hoàng tổ mẫu của con đã nói để con đi theo hoàng thúc của con học cách trị quốc.”
“Học cái gì với ông ta cơ chứ?” Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì hay để học đâu, quan văn quan võ cả triều không có người nào là không căm hận ông ta.”
“Con sai rồi” Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Mộ Dung Khanh mới cầm quyền được bao lâu, vậy mà đã có phân lớn triêu thân quy tâm với hắn, căm hận mà con nhìn thấy chỉ là do người bên cạnh ngoại tổ phụ của con mang đến tin tức sai lâm cho con mà thôi.”
“Vậy là cũng không thể tin ngoại tổ phụ luôn hả?”
Hoàng hậu giật mình lo lắng, nhớ đến lời mà Hạ Thương Mai đã nói, trong lòng bà ta cứ luôn cảm thấy có hơi khác thường.
“Mẫu hậu, người thật sự cảm thấy Mộ Dung Khanh sẽ giao quyền lực ra ư, ngoại tổ phụ đã nói hoàng thúc có khả năng sẽ lập hoàng huynh làm thái tử, đây là thật đó à?” Thái tự hỏi.
Hoàng hậu đột nhiên giật mình: “Nói bậy, sao ông ấy có thể nói hươu nói vượn với con như vậy được, căn bản không có chuyện đó đâu, hoàng huynh của con cũng không có khả năng làm thái tử.”
“Tại sao không thể, là do huynh ấy không muốn à?” Thái tử cười lạnh một tiếng.
“Con đừng có ăn nói lỗ mãng với hoàng huynh của con, vì con thằng bé đã phải chịu rất nhiều thua thiệt.” Hoàng hậu nổi giận.
Thái tử nhìn bà ta: “Mẫu hậu, mẫu hậu nói lời này là có ý gì vậy? Huynh ấy chịu thiệt, sao huynh ấy lại chịu thiệt? Chẳng lẽ là chỉ vị thái tử này là do huynh ấy đã nhường lại cho con?”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Con đừng tưởng rằng là bốn cung không biết những chuyện con làm ở sau lưng, con cứ tiếp tục bừa bãi như vậy nữa thì cũng sẽ có một ngày con thấy hối hận.”
Thái tử giật mình trong lòng: “Tại sao mẫu hậu lại nói lời này, nhi thần đã lén lút làm cái gì chứ?”
“Trong lòng của con biết.”
Ánh mắt của thái tử xoay chuyển vòng vòng: “Có lẽ là lúc nói chuyện nhi thần có hơi quá đáng một chút, nhưng mà cũng không có lòng xấu, mẫu hậu không tin nhi tử ư?”
“Không tin không được, nói tóm lại là con không nên trêu chọc vào hoàng huynh của con.” Hoàng hậu cảnh cáo nói.
Thái tử đáp lời: “Vâng, con đã biết rồi.”
Hắn rời khỏi Tĩnh Ninh Cung, dặn dò cho người bên cạnh: “Ngươi đi hỏi thăm một chút gần đây mẫu hậu đã gặp người nào?”
“Vâng.” Người hầu vâng lời đi ngay.
Không bao lâu sau người hầu lại trở về: “Hồi bẩm điện hạ, hai ngày nay đôi phu thê Nhiếp Chính Vương và Lương Vương điện hạ đều vào cung gặp hoàng hậu nương nương.”
“Ta ghét nhất là ba người này, hận không thể chặt bọn họ ra làm thành thịt muối ném ra bên ngoài cho chó ăn.” Thái tử lạnh lùng nói.
Người hâu nói: “Điện hạ, bây giờ tuyệt đối không thể đắc tội Lương Vương được, người không nghe thấy là hoàng hậu nương nương nói như thế nào à. Nếu ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không hỗ trợ người, vậy thì tình cảnh của người thật sự có rất nhiều nguy hiểm”
Thái tử sẽ nói: “Cái thứ tàn phế đó, bổn cung không muốn làm dơ bẩn tay của mình đâu, về phân Mộ Dung Khanh bây giờ hắn như là mặt trời buổi trưa cũng không thể động vào được, ngược lại là Hạ Thương Mai trêu chọc một chút thì có thể.”
Nói xong, nâng một tay lên: “Đi thôi, đi đến Nghi Lan Cung thỉnh an Nghi Phi nương nương.”
Thái tử đi đến Nghi Lan Cung, đúng lúc Mai phi cũng ở đó, thấy thái tử đi vào Mai phi liên mỉm cười đứng dậy: “Điện hạ rảnh rỗi đến thỉnh an Nghi Phi nương nương đó ư, bổn cung vẫn còn có việc, đi trước đây.”
Nghi Phi cũng không giữ lại: “Mai phi đi thong thả.”
Thái tử hơi nghiêng người qua: “Bổn cung vừa mới đến đây thì Mai mẫu phi liên muốn đi, cái này không phải là không muốn gặp bổn cung à?”
Mai phi cười nói: “Điện hạ nói gì vậy chứ, chỉ là bây giờ bổn cung phải đến thư phòng để đón tam hoàng tử.”
“Vậy thì không giữ Mai mẫu phi ở lại nữa, nhanh đi đón tam hoàng đệ đi” Thái tử nói.
Chung quy là ông trời đối xử với hắn không tệ, ít nhất là mình còn có một hoàng tổ mẫu.
“Nhìn cái đứa nhỏ ngốc này đi, cũng không còn giống khi bé nữa.” Hoàng thái hậu từ ái nở nụ cười, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của hắn:
“Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, hi vọng là lúc còn sống có thể sẽ sắp xếp cho các ngươi tốt nhất, nếu như con đã thích tiểu thư Lâm gia như vậy, vậy thì dẫn đến đây cho ai gia xem một chút đi.”
“Được, nếu như hoàng tổ mẫu muốn gặp nàng ấy thì qua mấy ngày nữa tôn nhi sẽ dẫn nàng ấy vào cung.” Lương Vương lẳng lặng nói.
“Được rồi, tổ mẫu sẽ cố gắng thích nàng ấy, hi vọng là nàng ấy có thể hiểu được cách trân trọng con.” Hoàng thái hậu nói: “Thôi được rồi, bồi ai gia ra ngoài đi dạo một chút.”
Lương Vương lại không chịu đứng dậy: “Không đâu, con cứ muốn nằm như vậy, cả một đời đều không đứng dậy.”
Hoàng thái hậu bật cười: “Cái tính trẻ con này, đều đến lớn rồi sắp trở thành người thành thân, làm cho người khác chê cười.”
“Người nào thích cười thì cứ cười đi.” Lương Vương nhỏ giọng nói.
“Được được được, cứ nằm như vậy đi, nằm cả một đời.” Trên mặt hoàng thái hậu mang theo nụ cười từ ái, lại thở dài thườn thượt một hơi, đứa nhỏ này rất khổ
Lương Vương dùng bữa trưa ở Thọ Ninh cung rồi sau đó mới đi khỏi, vốn dĩ là còn không muốn đi, Tôn công công nói là hoàng thái hậu muốn nghỉ trưa nên lúc này mới chịu đi.
Vừa mới đi ra khỏi thọ ninh lại gặp Thôi ma ma đi ra từ khỏi cung hoàng hậu: “Lương Vương điện hạ, hoàng hậu nương nương mời người qua đó một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?” Vẻ mặt của Lương Vương hờ hững hỏi.
“Hoàng hậu nương nương nói là làm cho người vài bộ y phục, mời người đến đó thử một chú.”
“Không cần đâu, trực tiếp đưa đến trong phủ là được rồi.”
“Không được, hoàng hậu nương nương vẫn còn có chuyện muốn nói với vương gia.” Thôi ma ma ngăn cản hắn lại.
Lương Vương nhìn chằm chằm vào nàng ta, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có cơn giận, nhưng mà rất nhanh liên bình tĩnh lại: “Đi thôi.”
“Mời vương gia.” Thôi ma ma mỉm cười nói.
Đi đến Tĩnh Ninh Cung, hoàng hậu mỉm cười kéo cánh tay của hắn: “Đến rồi à”
“Tham kiếm mẫu hậu.” Lương Vương tránh thoát khỏi bàn tay của nàng ta không để lại dấu vết, hơi chắp tay lạy.
“Giữa mẫu tử với nhau không cần phải giữ lễ tiết đâu.” Hoàng hậu mỉm cười nhìn hắn: “Mới đi gặp hoàng tổ mẫu của con đó à, bà ấy nói gì với con vậy?”
“Chỉ hỏi là có phải nhi thần thích tiểu thư Lâm gia hay không.” Lương Vương cũng không giấu giếm nhưng mà trong mắt lại không che được biểu cảm phiên chán.
Hoàng hậu khẩn trương nhìn hắn: “Vậy con nói như thế nào?”
Lương Vương nhìn bà ta: “Mẫu hậu hy vọng nhi thần nói như thế nào?”
Hoàng hậu ngừng thở, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Con hận mẫu hậu có đúng không?”
Lương Vương quay mặt sang nơi khác: “Không có.”
“Con cũng không cần phải nghĩ một đằng nói một nẻo đâu, mẫu hậu biết là mình rất quá đáng.” Hoàng hậu buôn bã cười một tiếng:
“Không nói con, ngay cả mâu hậu cũng cảm thấy mình rất đáng ghét, nhưng mà mẫu hậu con có cách nào khác, các con xuất thân từ hoàng gia, số mệnh đã được định sẵn.”
Lương Vương không nhìn bà ta, trong lòng lại vô cùng đau xót, số mệnh à? Số mệnh của hắn nên như vậy đó ư?
Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ đến là mình muốn lấy cái gì, chỉ cần không mất đi là được.
“Cho nên con trả lời hoàng tổ mẫu của con như thế nào?” Hoàng hậu hỏi lại.
Lương Vương hít một hơi thật sâu: “Con rất thích tiểu thư Lâm gia, hy vọng có thể cưới nàng ấy làm vợ”
Hoàng hậu thở dài một hơi, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: “Để con phải chịu thiệt rôi, mẫu hậu sẽ bù đắp cho con.”
Lương Vương tùy ý để bà ta ôm, thân thể vô cùng cứng ngắc, đường cong trên khuôn mặt cũng càng trở nên lạnh lẽo cứng rắn.
Thật lâu sao hoàng hậu mới buông hắn ra: “Con yên tâm đi, mẫu hậu sẽ không động vào Ý Nhi đâu, sẽ còn cho người mang cho nàng ta một chút bạc để cho nàng ta gả vào một gia đình tốt.”
“Không cần” Lương Vương nhìn bà ta: “Không cần phải quấy rây nàng ấy, đó đã là bù đắp tốt nhất của người dành cho con rồi.”
Hoàng hậu có chút tổn thương, kinh ngạc nhìn hắn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Được được.”
Sau khi Lương Vương đi không lâu thái tử liên tới.
Thái tử bước vào trong điện, đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt không cam lòng mà nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu lại làm chuyện gì cho nhi thần nữa vậy, thái phó không hài lòng về bổn cung, Mộ Dung Khanh cũng không hài lòng về bổn cung, phiên chết đi được.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra: “Con đó nha, con phải tiến bộ một chút, hoàng tổ mẫu của con đã nói để con đi theo hoàng thúc của con học cách trị quốc.”
“Học cái gì với ông ta cơ chứ?” Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Có cái gì hay để học đâu, quan văn quan võ cả triều không có người nào là không căm hận ông ta.”
“Con sai rồi” Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Mộ Dung Khanh mới cầm quyền được bao lâu, vậy mà đã có phân lớn triêu thân quy tâm với hắn, căm hận mà con nhìn thấy chỉ là do người bên cạnh ngoại tổ phụ của con mang đến tin tức sai lâm cho con mà thôi.”
“Vậy là cũng không thể tin ngoại tổ phụ luôn hả?”
Hoàng hậu giật mình lo lắng, nhớ đến lời mà Hạ Thương Mai đã nói, trong lòng bà ta cứ luôn cảm thấy có hơi khác thường.
“Mẫu hậu, người thật sự cảm thấy Mộ Dung Khanh sẽ giao quyền lực ra ư, ngoại tổ phụ đã nói hoàng thúc có khả năng sẽ lập hoàng huynh làm thái tử, đây là thật đó à?” Thái tự hỏi.
Hoàng hậu đột nhiên giật mình: “Nói bậy, sao ông ấy có thể nói hươu nói vượn với con như vậy được, căn bản không có chuyện đó đâu, hoàng huynh của con cũng không có khả năng làm thái tử.”
“Tại sao không thể, là do huynh ấy không muốn à?” Thái tử cười lạnh một tiếng.
“Con đừng có ăn nói lỗ mãng với hoàng huynh của con, vì con thằng bé đã phải chịu rất nhiều thua thiệt.” Hoàng hậu nổi giận.
Thái tử nhìn bà ta: “Mẫu hậu, mẫu hậu nói lời này là có ý gì vậy? Huynh ấy chịu thiệt, sao huynh ấy lại chịu thiệt? Chẳng lẽ là chỉ vị thái tử này là do huynh ấy đã nhường lại cho con?”
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Con đừng tưởng rằng là bốn cung không biết những chuyện con làm ở sau lưng, con cứ tiếp tục bừa bãi như vậy nữa thì cũng sẽ có một ngày con thấy hối hận.”
Thái tử giật mình trong lòng: “Tại sao mẫu hậu lại nói lời này, nhi thần đã lén lút làm cái gì chứ?”
“Trong lòng của con biết.”
Ánh mắt của thái tử xoay chuyển vòng vòng: “Có lẽ là lúc nói chuyện nhi thần có hơi quá đáng một chút, nhưng mà cũng không có lòng xấu, mẫu hậu không tin nhi tử ư?”
“Không tin không được, nói tóm lại là con không nên trêu chọc vào hoàng huynh của con.” Hoàng hậu cảnh cáo nói.
Thái tử đáp lời: “Vâng, con đã biết rồi.”
Hắn rời khỏi Tĩnh Ninh Cung, dặn dò cho người bên cạnh: “Ngươi đi hỏi thăm một chút gần đây mẫu hậu đã gặp người nào?”
“Vâng.” Người hầu vâng lời đi ngay.
Không bao lâu sau người hầu lại trở về: “Hồi bẩm điện hạ, hai ngày nay đôi phu thê Nhiếp Chính Vương và Lương Vương điện hạ đều vào cung gặp hoàng hậu nương nương.”
“Ta ghét nhất là ba người này, hận không thể chặt bọn họ ra làm thành thịt muối ném ra bên ngoài cho chó ăn.” Thái tử lạnh lùng nói.
Người hâu nói: “Điện hạ, bây giờ tuyệt đối không thể đắc tội Lương Vương được, người không nghe thấy là hoàng hậu nương nương nói như thế nào à. Nếu ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không hỗ trợ người, vậy thì tình cảnh của người thật sự có rất nhiều nguy hiểm”
Thái tử sẽ nói: “Cái thứ tàn phế đó, bổn cung không muốn làm dơ bẩn tay của mình đâu, về phân Mộ Dung Khanh bây giờ hắn như là mặt trời buổi trưa cũng không thể động vào được, ngược lại là Hạ Thương Mai trêu chọc một chút thì có thể.”
Nói xong, nâng một tay lên: “Đi thôi, đi đến Nghi Lan Cung thỉnh an Nghi Phi nương nương.”
Thái tử đi đến Nghi Lan Cung, đúng lúc Mai phi cũng ở đó, thấy thái tử đi vào Mai phi liên mỉm cười đứng dậy: “Điện hạ rảnh rỗi đến thỉnh an Nghi Phi nương nương đó ư, bổn cung vẫn còn có việc, đi trước đây.”
Nghi Phi cũng không giữ lại: “Mai phi đi thong thả.”
Thái tử hơi nghiêng người qua: “Bổn cung vừa mới đến đây thì Mai mẫu phi liên muốn đi, cái này không phải là không muốn gặp bổn cung à?”
Mai phi cười nói: “Điện hạ nói gì vậy chứ, chỉ là bây giờ bổn cung phải đến thư phòng để đón tam hoàng tử.”
“Vậy thì không giữ Mai mẫu phi ở lại nữa, nhanh đi đón tam hoàng đệ đi” Thái tử nói.
Tác giả :
Lục Nguyệt