Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 307: Lời thật lòng đại mạo hiểm
Tin tức Nhất đại thừa tướng Hạ Hòe Quân tự vẫn được truyền đến vào ngày Thương Mai tam triều hồi môn.
Nghiêm Vinh báo cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh báo cho Thương Mai, khi đó Thương Mai vừa bước vào cửa lớn Tướng phủ, Liên Thúy Ngữ vẫn đang ở đây chưa rời đi, vậy nên khi cô tam triều lại mặt phải trở về đây.
Nghiêm Vinh nói với Thương Mai rằng trước khi ông ta chết đã cầu xin lính canh ngục chuyền lời lại một câu, nói với Đan Thanh Huyện chúa một câu: “Thật xin lỗi”.
Sau khi Thương Mai nghe xong, tâm trạng không hề có chút thay đổi nào, đây là chuyện đã ở trong dự liệu của cô, Hạ Hòe Quân biết chết như vậy chính là cách tốt nhất để giữ thể diện cho ông ta.
Cô đem thông tin này nói cho Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ giật mình một chút: “Đã chết?”
Giọng nói này giống như không phải của bà ta, ngay cả bà ta cũng cảm thấy lạ lẫm.
Dây dưa mười bảy năm, giữa bọn họ cuối cùng cũng lấy sinh tử để kết thúc.
“Đúng vậy, đã chết, trước khi chết, ông ta nhờ lính canh ngục chuyển lời nói thật xin lỗi mẫu thân.” Thương Mai nói.
Liên Thúy Ngữ in lặng gật đầu: “Ừm!”
“Mẫu thân tha thứ cho ông ta sao?” Thương Mai nhìn sắc mặt của bà ta hỏi.
Liên Thúy Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt của bà ta mặc dù tốt nhưng thị lực đã giảm rất nhiều so với trước kia, luôn luôn phủ một tầng hơi nước: “Không có ý nghĩa, phải không? Tha thứ hay không tha thứ, đều đã kết thúc rồi.”
“Đều đã kết thúc!” Thương Mai nhắc lại câu nói này, đúng vậy, quả thực đều đã qua, cái phần thuộc về tướng phủ này đã hoàn toàn lật thiên rồi.
Thương Mai nở nụ cười: “Đúng vậy, hôm nay là ngày con gái lại mặt, mẫu thân đã chuẩn bị đồ ăn ngon gì? Miệng hắn rất kén ăn.”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Bản vương cần gì chiêu đãi? Tùy tiện là được.”
Du ma ma cười đi tới: “Hôm nay chúng ta không làm gì hết, có người nhận nhận thầu rồi!”
“Ai nhận thầu rồi?” Thương Mai rất ngạc nhiên.
“Hồ Hạnh Nhi, con gái lớn của nhà họ Hồ, nàng ta đã sớm để đầu bếp Đỉnh Phong Hào tới, hôm nay Đỉnh Phong Hào đóng cửa không kinh doanh!”
Thương Mai a một tiếng: “Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“Tại sao lại xấu hổ chứ?”
Nói Tào Công, Tào Công đến, Hồ Hạnh Nhi mang theo hai nha đầu tiến đến, mỉm cười cúi chào nói: “Tham kiến Vương gia Vương phi, coi như là ta vì bách tính trong kinh thành cảm tạ Vương phi.”
Thương Mai biết lần này nàng ta đã nỗ lực không ít, liền cảm kích nói: “Một câu tạ ơn thì quá mức nông cạn, ta sẽ không nói, những thứ ngươi làm ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta xuất tiền, cũng không tốn chút sức lực nào!”
Mộ Dung Khanh lại nói: “Hôm nay không phải chỉ là bữa cơm gia đình sao? Về phần để Đỉnh Phong Hào của ngươi đóng cửa là thế nào?”
Liên Thúy Ngữ cười nói: “Đêm qua Loan Loan đã tới, nói hôm nay hồi môn, muốn mời mọi người cùng ăn một bữa thật ngon, mấy ngày nay không ít chuyện lo lắng hãi hùng, quả thật cũng nên ăn ngon một bữa, khao mọi người nha.”
Cứ như vậy, vốn là gia yến, lại trở thành yến hội.
Trần thái quân mang theo mười hai Anh em Hồ Lô và Trần Loan Loan long trọng đăng tràng, Lễ thân vương mang theo Vương phi A Man và chó vàng Đại Kim tới đúng lúc, Lương Vương mang theo một vò rượu ngon, Nhu Nhi đi cùng Tô Thanh, đương nhiên, là nàng ta tìm Tô Thanh nói cùng nhau tới, Tiêu Kiêu huynh đệ cũng mang theo rượu ngon tới, Tráng Tráng lại đến cùng Lương thị.
Nhìn từng lượt khách nhân xuất hiện, Thương Mai nước mắt lưng tròng, tiệc cưới quá hồ nháo, thiếu những lời chúc phúc, bây giờ đại gia hỏa có mặt ở tam triều lại mặt này khiến cô có cảm giác như mình tái giá thêm lần nữa.
Phi!
Nhiều người như vậy phân ra thành hai bàn, mười hai vị Trần Tướng quân ngồi một bàn, về phần những người khác thì ngồi chung một bàn.
Tráng Tráng và Tiêu Kiêu dường như cũng không còn khúc mắc, hai người ngồi cùng một bàn, vẻ mặt rất tử nhiên, chỉ là hai người vẫn không nhìn vào nhau, thậm chí khi không cẩn thận nhìn thấy thì đều nhanh chóng rời mắt.
Trước khi nâng ly chúc mừng, Tô Thanh hỏi Trần Tướng quân: “Lại nói, lúc trước để các ngươi đi bảo hộ Thương Mai, các ngươi vẫn luôn không xuất hiện, rốt cuộc là đã đi đâu?”
Trần Thử, đại ca Trần gia nói: “Ngày đó huynh đệ chúng ta phụng mệnh ra ngoài, còn chưa đến tháng ba âm lịch đã bị rơi vào cạm bẫy, sau đó vẫn luôn bị nhốt trong một mật thất, đều là rắn độc trông coi huynh đệ chúng ta!”
“Vậy nhóm người nhốt ngươi là ai?” Tiêu Thác hỏi.
Trần Ngưu, nhị ca Trần gia nói: “Lúc đầu không biết, nhưng về sau mới biết là Thái hoàng Thái hậu.”
Thương Mai căm giận nói: “Chắc chắn là bà ta, ta cũng chính là bị bà ta giam lại!”
Trần Hổ, tam ca Trần gia nói: “Vương phi, thái hoàng Thái hậu cứu được ngươi, huynh đệ chúng ta cũng là vô tội, rõ ràng là ở đó bị rắn đe dọa nhiều ngày như vậy.”
Trần Long che miệng: “Ta nhớ hai ngày đầu đó Lục đệ bị dọa đến mức run rẩy, hắn sợ rắn nhất, uổng công hắn ta còn gọi là Trần Xà, thế mà lại sợ thành bộ dáng như vậy.”
Anh em nhà họ Trần nhao nhao nói chuyện lý thú, thời điểm đó kinh hoảng sợ hãi, bây giờ lại biến thành việc hay, cũng chính là Thái hoàng Thái hậu, nếu là người khác thì dù thế nào cũng phải có chút oán hận.
Mà chủ yếu là không dám oán hận.
Đêm nay Mộ Dung Khanh rất vui vẻ, hắn phối hợp uống rượu, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Thương Mai một cái, nhìn một chút, lại uống một chén, đáy mắt tràn đầy vui vẻ.
Ngoại trừ quốc yến và gia yến trong cung, Mộ Dung Khanh gần như chưa từng tham gia yến hội nào khác, vậy nên, hắn thiếu khuyết kinh nghiệm tham gia yến hội, hắn là loại người không có chủ đề, nếu như muốn nói chuyện phiếm cùng hắn, hắn có thể ngắt lời trong một khoảng thời gian ngắn, hắn là kẻ hủy diệt chủ đề danh phù kỳ thực.
Hôm nay, có hai kẻ huỷ diệt đề tài ở đây, cục diện còn có thể sôi động được là nhờ có Loan Loan và Nhu Nhi.
Chính như, Tô Thanh nghe Trần Tướng quân nói chuyện bị cầm tù ở trong mật thất, hỏi mọi người biện pháp ứng đối, tất cả mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nói cách mình sẽ làm thế nào để thoát hiểm.
Sau khi nghe mọi người nói xong, sau đó quay đầu lại hỏi Mộ Dung Khanh: “Nếu như Vương gia bị vây trong mật thất, bên ngoài lại có một đống rắn trông coi, ngài sẽ thoát hiểm thế nào?”
Mộ Dung Khanh bưng rượu trên tay, chậm rãi ung dung uống, nói: “Việc đó không có khả năng xảy ra trên người bản vương!”
Tô Thanh không ngại phiền phức nói: “Không phải nói là nếu sao? Nếu chuyện như vậy xảy ra trên người của người, người sẽ đối phó thế nào?”
“Chuyện không có khả năng phát sinh, không có nếu như.” Một lời của hắn đã phá hỏng chủ đề.
Tô Thanh thấy hắn rất không thú vị, lại hỏi Lễ thân vương: “Vương gia…”
“Im miệng!” Lễ thân vương trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Thật ồn ào!”
Tô Thanh bị đột ngột hai lần, cảm thấy yến hội này ngay lập tức đã mất đi ánh hào quang.
Hồ Hạnh Nhi bỗng nhiên đưa ra một đề nghị: “Chúng ta tới chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm đi, được không?”
Thương Mai nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi: “Ngươi nói chơi cái gì?”
Hồ Hạnh Nhi giải thích nói: “Lời thật lòng đại mạo hiểm là chơi thế này, chúng ta đang ngồi nhiều người như vậy, mỗi người sẽ viết tên của mình lên bè trúc, sau đó từ Huyện chúa đi rút, rút trúng ai người đó có thể lựa chọn trả lời lời thật lòng, hay là lựa chọn đại mạo hiểm, đại mạo hiểm thật ra chính là trừng phạt.”
Thương Mai nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Nhi, cả người đều run rẩy: “Ngươi sẽ chơi lời thật lòng đại mạo hiểm?”
“Đương nhiên, ta đề nghị…” Hồ Hạnh Nhi ngừng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Mai, biểu cảm của hai người đều giống nhau.
Ánh nhìn của hai người kéo dài khoảng mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, không hiểu sao hai người đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Cuối cùng, vẫn là Thương Mai cười một tiếng: “Không ngờ Hồ chưởng quỹ cũng sẽ chời trò lời thật lòng đại mạo hiểm này, trước khi ta cũng đã nghe người ta nói qua, nhưng lại chưa từng chơi!”
“Bản vương đã từng chơi!” Lễ thân vương thản nhiên nói.
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đồng loạt nhìn về phía Lễ thân vương.
Lễ thân vương ngẩng đầu: “Lão tổ tông dạy.”
Là Thái hoàng Thái hậu dạy, vậy cũng không có gì kỳ lạ, con người bà ta giống như cái gì cũng hiểu biết.
Nghiêm Vinh báo cho Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh báo cho Thương Mai, khi đó Thương Mai vừa bước vào cửa lớn Tướng phủ, Liên Thúy Ngữ vẫn đang ở đây chưa rời đi, vậy nên khi cô tam triều lại mặt phải trở về đây.
Nghiêm Vinh nói với Thương Mai rằng trước khi ông ta chết đã cầu xin lính canh ngục chuyền lời lại một câu, nói với Đan Thanh Huyện chúa một câu: “Thật xin lỗi”.
Sau khi Thương Mai nghe xong, tâm trạng không hề có chút thay đổi nào, đây là chuyện đã ở trong dự liệu của cô, Hạ Hòe Quân biết chết như vậy chính là cách tốt nhất để giữ thể diện cho ông ta.
Cô đem thông tin này nói cho Liên Thúy Ngữ, Liên Thúy Ngữ giật mình một chút: “Đã chết?”
Giọng nói này giống như không phải của bà ta, ngay cả bà ta cũng cảm thấy lạ lẫm.
Dây dưa mười bảy năm, giữa bọn họ cuối cùng cũng lấy sinh tử để kết thúc.
“Đúng vậy, đã chết, trước khi chết, ông ta nhờ lính canh ngục chuyển lời nói thật xin lỗi mẫu thân.” Thương Mai nói.
Liên Thúy Ngữ in lặng gật đầu: “Ừm!”
“Mẫu thân tha thứ cho ông ta sao?” Thương Mai nhìn sắc mặt của bà ta hỏi.
Liên Thúy Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt của bà ta mặc dù tốt nhưng thị lực đã giảm rất nhiều so với trước kia, luôn luôn phủ một tầng hơi nước: “Không có ý nghĩa, phải không? Tha thứ hay không tha thứ, đều đã kết thúc rồi.”
“Đều đã kết thúc!” Thương Mai nhắc lại câu nói này, đúng vậy, quả thực đều đã qua, cái phần thuộc về tướng phủ này đã hoàn toàn lật thiên rồi.
Thương Mai nở nụ cười: “Đúng vậy, hôm nay là ngày con gái lại mặt, mẫu thân đã chuẩn bị đồ ăn ngon gì? Miệng hắn rất kén ăn.”
Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Bản vương cần gì chiêu đãi? Tùy tiện là được.”
Du ma ma cười đi tới: “Hôm nay chúng ta không làm gì hết, có người nhận nhận thầu rồi!”
“Ai nhận thầu rồi?” Thương Mai rất ngạc nhiên.
“Hồ Hạnh Nhi, con gái lớn của nhà họ Hồ, nàng ta đã sớm để đầu bếp Đỉnh Phong Hào tới, hôm nay Đỉnh Phong Hào đóng cửa không kinh doanh!”
Thương Mai a một tiếng: “Sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?”
“Tại sao lại xấu hổ chứ?”
Nói Tào Công, Tào Công đến, Hồ Hạnh Nhi mang theo hai nha đầu tiến đến, mỉm cười cúi chào nói: “Tham kiến Vương gia Vương phi, coi như là ta vì bách tính trong kinh thành cảm tạ Vương phi.”
Thương Mai biết lần này nàng ta đã nỗ lực không ít, liền cảm kích nói: “Một câu tạ ơn thì quá mức nông cạn, ta sẽ không nói, những thứ ngươi làm ta sẽ ghi nhớ trong lòng!”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Ta xuất tiền, cũng không tốn chút sức lực nào!”
Mộ Dung Khanh lại nói: “Hôm nay không phải chỉ là bữa cơm gia đình sao? Về phần để Đỉnh Phong Hào của ngươi đóng cửa là thế nào?”
Liên Thúy Ngữ cười nói: “Đêm qua Loan Loan đã tới, nói hôm nay hồi môn, muốn mời mọi người cùng ăn một bữa thật ngon, mấy ngày nay không ít chuyện lo lắng hãi hùng, quả thật cũng nên ăn ngon một bữa, khao mọi người nha.”
Cứ như vậy, vốn là gia yến, lại trở thành yến hội.
Trần thái quân mang theo mười hai Anh em Hồ Lô và Trần Loan Loan long trọng đăng tràng, Lễ thân vương mang theo Vương phi A Man và chó vàng Đại Kim tới đúng lúc, Lương Vương mang theo một vò rượu ngon, Nhu Nhi đi cùng Tô Thanh, đương nhiên, là nàng ta tìm Tô Thanh nói cùng nhau tới, Tiêu Kiêu huynh đệ cũng mang theo rượu ngon tới, Tráng Tráng lại đến cùng Lương thị.
Nhìn từng lượt khách nhân xuất hiện, Thương Mai nước mắt lưng tròng, tiệc cưới quá hồ nháo, thiếu những lời chúc phúc, bây giờ đại gia hỏa có mặt ở tam triều lại mặt này khiến cô có cảm giác như mình tái giá thêm lần nữa.
Phi!
Nhiều người như vậy phân ra thành hai bàn, mười hai vị Trần Tướng quân ngồi một bàn, về phần những người khác thì ngồi chung một bàn.
Tráng Tráng và Tiêu Kiêu dường như cũng không còn khúc mắc, hai người ngồi cùng một bàn, vẻ mặt rất tử nhiên, chỉ là hai người vẫn không nhìn vào nhau, thậm chí khi không cẩn thận nhìn thấy thì đều nhanh chóng rời mắt.
Trước khi nâng ly chúc mừng, Tô Thanh hỏi Trần Tướng quân: “Lại nói, lúc trước để các ngươi đi bảo hộ Thương Mai, các ngươi vẫn luôn không xuất hiện, rốt cuộc là đã đi đâu?”
Trần Thử, đại ca Trần gia nói: “Ngày đó huynh đệ chúng ta phụng mệnh ra ngoài, còn chưa đến tháng ba âm lịch đã bị rơi vào cạm bẫy, sau đó vẫn luôn bị nhốt trong một mật thất, đều là rắn độc trông coi huynh đệ chúng ta!”
“Vậy nhóm người nhốt ngươi là ai?” Tiêu Thác hỏi.
Trần Ngưu, nhị ca Trần gia nói: “Lúc đầu không biết, nhưng về sau mới biết là Thái hoàng Thái hậu.”
Thương Mai căm giận nói: “Chắc chắn là bà ta, ta cũng chính là bị bà ta giam lại!”
Trần Hổ, tam ca Trần gia nói: “Vương phi, thái hoàng Thái hậu cứu được ngươi, huynh đệ chúng ta cũng là vô tội, rõ ràng là ở đó bị rắn đe dọa nhiều ngày như vậy.”
Trần Long che miệng: “Ta nhớ hai ngày đầu đó Lục đệ bị dọa đến mức run rẩy, hắn sợ rắn nhất, uổng công hắn ta còn gọi là Trần Xà, thế mà lại sợ thành bộ dáng như vậy.”
Anh em nhà họ Trần nhao nhao nói chuyện lý thú, thời điểm đó kinh hoảng sợ hãi, bây giờ lại biến thành việc hay, cũng chính là Thái hoàng Thái hậu, nếu là người khác thì dù thế nào cũng phải có chút oán hận.
Mà chủ yếu là không dám oán hận.
Đêm nay Mộ Dung Khanh rất vui vẻ, hắn phối hợp uống rượu, ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn Thương Mai một cái, nhìn một chút, lại uống một chén, đáy mắt tràn đầy vui vẻ.
Ngoại trừ quốc yến và gia yến trong cung, Mộ Dung Khanh gần như chưa từng tham gia yến hội nào khác, vậy nên, hắn thiếu khuyết kinh nghiệm tham gia yến hội, hắn là loại người không có chủ đề, nếu như muốn nói chuyện phiếm cùng hắn, hắn có thể ngắt lời trong một khoảng thời gian ngắn, hắn là kẻ hủy diệt chủ đề danh phù kỳ thực.
Hôm nay, có hai kẻ huỷ diệt đề tài ở đây, cục diện còn có thể sôi động được là nhờ có Loan Loan và Nhu Nhi.
Chính như, Tô Thanh nghe Trần Tướng quân nói chuyện bị cầm tù ở trong mật thất, hỏi mọi người biện pháp ứng đối, tất cả mọi người mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, nói cách mình sẽ làm thế nào để thoát hiểm.
Sau khi nghe mọi người nói xong, sau đó quay đầu lại hỏi Mộ Dung Khanh: “Nếu như Vương gia bị vây trong mật thất, bên ngoài lại có một đống rắn trông coi, ngài sẽ thoát hiểm thế nào?”
Mộ Dung Khanh bưng rượu trên tay, chậm rãi ung dung uống, nói: “Việc đó không có khả năng xảy ra trên người bản vương!”
Tô Thanh không ngại phiền phức nói: “Không phải nói là nếu sao? Nếu chuyện như vậy xảy ra trên người của người, người sẽ đối phó thế nào?”
“Chuyện không có khả năng phát sinh, không có nếu như.” Một lời của hắn đã phá hỏng chủ đề.
Tô Thanh thấy hắn rất không thú vị, lại hỏi Lễ thân vương: “Vương gia…”
“Im miệng!” Lễ thân vương trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Thật ồn ào!”
Tô Thanh bị đột ngột hai lần, cảm thấy yến hội này ngay lập tức đã mất đi ánh hào quang.
Hồ Hạnh Nhi bỗng nhiên đưa ra một đề nghị: “Chúng ta tới chơi trò lời thật lòng đại mạo hiểm đi, được không?”
Thương Mai nghe được lời này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hồ Hạnh Nhi: “Ngươi nói chơi cái gì?”
Hồ Hạnh Nhi giải thích nói: “Lời thật lòng đại mạo hiểm là chơi thế này, chúng ta đang ngồi nhiều người như vậy, mỗi người sẽ viết tên của mình lên bè trúc, sau đó từ Huyện chúa đi rút, rút trúng ai người đó có thể lựa chọn trả lời lời thật lòng, hay là lựa chọn đại mạo hiểm, đại mạo hiểm thật ra chính là trừng phạt.”
Thương Mai nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Nhi, cả người đều run rẩy: “Ngươi sẽ chơi lời thật lòng đại mạo hiểm?”
“Đương nhiên, ta đề nghị…” Hồ Hạnh Nhi ngừng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Mai, biểu cảm của hai người đều giống nhau.
Ánh nhìn của hai người kéo dài khoảng mười giây đồng hồ, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, không hiểu sao hai người đang nói bỗng nhiên dừng lại.
Cuối cùng, vẫn là Thương Mai cười một tiếng: “Không ngờ Hồ chưởng quỹ cũng sẽ chời trò lời thật lòng đại mạo hiểm này, trước khi ta cũng đã nghe người ta nói qua, nhưng lại chưa từng chơi!”
“Bản vương đã từng chơi!” Lễ thân vương thản nhiên nói.
Thương Mai và Hồ Hạnh Nhi đồng loạt nhìn về phía Lễ thân vương.
Lễ thân vương ngẩng đầu: “Lão tổ tông dạy.”
Là Thái hoàng Thái hậu dạy, vậy cũng không có gì kỳ lạ, con người bà ta giống như cái gì cũng hiểu biết.
Tác giả :
Lục Nguyệt