Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 291
Tướng phủ.
Trong mắt lão phu nhân xuất hiện những vệt đỏ, Hạ thừa tướng đã ra lệnh cho người trói bà ta lại.
Lão phu nhân tức giận nhìn chằm chằm Hạ thừa tướng, giãy dụa không ngừng: “Không, lão thân không có bệnh, thả lão thân ra, cái thằng nghịch tử nhà người, ngay cả mẹ ruột cũng dám mạo phạm? Ngươi không sợ trời đánh thánh đâm hay sao?”
Hạ thừa tướng khó chịu nói: “Mẫu thân, nhi tử không phải cố ý mạo phạm người, nhưng do bất đắc dĩ, nếu không trói người lại, một khi bệnh của người bộc phát xông ra ngoài, thì sẽ bị đưa đến khu ổ dịch đấy.”
Lão phu nhân tức giận nói: “Vậy ngươi còn không mau tìm Hạ Thương Mai về? Tìm nó về đây.”
Tướng phủ vốn không biết, Tiêu Thác đã biết đơn thuốc, và bây giờ bọn họ đang bào chế thuốc trên đảo người điên, Mộ Dung Khanh đã phong tỏa thông tin này, một là vì tránh có người cố tình phá hư chuyện, hai là vì muốn nhắm vào bà ta.
Hạ thừa tướng nói: “Ta đã ra lệnh đi tìm rồi, bên Quý Xuân cũng có nhiều người nhảy xuống nước tìm nó, một ngày phái đi mười mấy chiếc thuyền, nhưng e là, nó đã chết rồi.”
Nhưng không có ai ngờ được là, mấy tháng này, bọn họ đang hết lòng hết sức muốn giết Hạ Thương Mai, cuối cùng sau khi đắc thủ, bọn họ lại muốn đi cứu cô.
Hạ thừa tướng vừa trói lão phu nhân và đi ra ngoài, thì nhìn thấy hạ nhân dẫn quan sai của hình bộ đến.
“Thừa tướng, đắc tội rồi, mời ngài đi theo ti chức về hình bộ một chuyến.” Vị quan không khách sáo nói.
Khi Hạ thừa tướng nhìn thấy mấy người của hình bộ đến, tất cả đều đeo kiếm, không khỏi hơi giật mình, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, tức giận nói: “Các người không thông báo mà đã xông vào đây, trong mắt còn có bổn tướng không?”
Quan sai nói: “Thừa tướng, xin lỗi, vương gia hạ lệnh, phải mời ngài về hình bộ phối hợp điều tra, ti chức có chỗ nào đắc tội, xin thừa tướng tha lỗi.”
“Điều tra cái gì?” Hạ thừa tướng hỏi, tuy trong lòng ông ta biết chắc là bệnh cương thi, nhưng đây chỉ là suy đoán dân gian, Nhiếp chính vương chỉ dựa vào những suy đoán ác ý này mà phán định tội của ông ta sao? Thật là nực cười.
“Ti chức không biết, ti chức chỉ là phụng lệnh đến đây.”
Hạ thừa tướng nhẹ giọng nói: Được, ta đi cùng ngươi.”
Ông ta vốn không muốn đi, nhưng sợ trong phủ có xung đột, sẽ khiến người ta biết được mẫu thân ông ta bị bệnh cương thi truyền nhiễm.
Chỉ là, ông ta cũng không quá lo lắng, bởi vì chuyện này không hề có chứng cứ xác thực nào, đại phu đưa công tử họ Lưu về cũng chết rồi, đảo người điên cũng đã thu xếp, nếu không có chứng cứ kết luận, muốn đối phó thừa tướng đương triều như ông ta, đâu có dễ như thế.
Tên Mộ Dung Khanh non nớt kia, suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Hạ thừa tướng không biết chuyến này đi rồi, thì sẽ không thể nào về được nữa.
Từ lúc căn bệnh cương thi bùng phát cho đến nay, các loại chứng cứ, khẩu cung, đều đang ở trong hình bộ đợi ông ta, Mộ Dung Khanh là không muốn ra tay, nhưng một khi đã ra tay rồi, ông ta có cánh cũng không thoát được.
Hơn nữa sau khi Hạ thừa tướng đi, phu nhân Nguyệt Nhung mà ông ta sủng ái nhiều năm cũng thu dọn hành lý gói đồ đưa theo Hạ Oanh Nhiễm chạy trốn.
Lão phu nhân chỉ còn một thân một mình, sau khi Thúy Ngọc cô cô đưa khẩu cung, thì trở về Tướng phủ.
Lão phu nhân bị trói ở trên giường, không biết là Hạ tướng quân đã bị bắt đi, càng không biết Trân Nguyệt Nhung đã chạy trốn.
Thấy Thúy Ngọc về, bà ta dường như phát điên: “Ngươi cút đi đâu rồi hả?”
Thúy Ngọc kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường, giương ánh mắt mệt mỏi ửng đỏ nhìn chằm chằm lão phu nhân.
“Nô tỳ đi đến ổ dịch, rồi đến hình bộ.” Thúy Ngọc cô cô thì thâm.
Lão phu nhân nhìn bà ta chằm chằm: “Hình bộ? Ngươi đến hình bộ làm gì?”
“Lão phu nhân không biết sao? Vương gia hạ lệnh cho hình bộ điều tra dịch bệnh, nô tì đến hình bộ nói hết những gì mà mình biết.”
Thúy Ngọc châm chọc nói.
“Ngay cả ngươi cũng phản bội lão thân?” Lão phu nhân thở hổn hển, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cô cô.
Sắc mặt Thúy Ngọc tái nhợt: “Đúng vậy, nô tỳ cũng không muốn có ngày sẽ phản bội lại người, đồng thời nô tỳ cũng không ngờ rằng, lão phu nhân lại làm tổn hại đến người nhà của nô tỳ.”
“Ngươi …” Lão phu nhân trợn to hai mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, lạnh lùng nói: “Muốn thành đại sự không nệ tiểu tiết, người nhà của ngươi đối với ngươi không tốt, nhiều năm như vậy, ngươi vì bọn họ trả giá nhiêu như vậy, bọn họ cũng chưa từng hồi báo người chuyện gì, có gì phải thương tiếc chứ, nhưng lão thân đối xử với ngươi mấy năm nay thế nào, trong lòng ngươi không hiểu sao?”
“Đây là tình thân, lão phu nhân mãi mãi cũng không hiểu được, giống như những chuyện người làm cho đại tiểu thư và đan thanh huyện chúa, người chỉ thấy được lợi ích trong đó, không thấy được tình máu mủ, nói với người thế nào cũng là dư thừa. “
Thúy Ngọc cô cô đứng dậy, quay lưng bỏ đi.
Lão phu nhân rống lên: “Ngươi dám đi? Lão thân sẽ giết ngươi.”
Thúy Ngọc quay lại, mỉa mai nhìn người đàn bà đã ngạo mạn cả đời này, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường và hét lên: “Người không giết được nô tỳ đâu, Tướng phủ đã không còn như trước, tướng gia cũng bị đưa đi rồi, vừa nãy khi nô tỳ trở về, nhìn thấy phu nhân Nguyệt Nhung và nhị tiểu thư đã cuốn gói bỏ đi, hạ nhân cũng đã giải tán không ít, còn nữa, quên nói với lão phu nhân, quan phủ đã biết được căn bệnh của người, không lâu nữa sẽ đến đưa người tới khu ổ dịch, người có thể tận mắt chứng kiến, người vì lợi ích mà tạo ra những nghiệp gì!”
Lão phu nhân trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, không thể tin nổi là Tướng phủ. lại thành ra như thế này, không tin gia tộc lớn mạnh mà bà ta khổ công gây dựng cả đời lại bị hủy hoại trong chốc lát như thế.
Thúy Ngọc bỏ đi, bà ta về thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi Tướng phủ.
Không lâu sau khi Thúy Ngọc rời đi, các quan sai cũng đã đến.
Hai quan sai kiểm tra vết thương của bà ta, nhốt bà ta vào một cái lông như nhốt chó, hai mắt bà ta ửng đó, gào thét điên cuồng, chẳng còn chút dáng vẻ cao cao tại thượng như trước.
Sau khi vào vùng dịch, bà ta cũng giống như những bệnh nhân khác, bị sắp xếp vào một khu đất trong, thôn thạch đầu đã không còn nhiều phòng dư để sắp xếp cho bệnh nhân ở, chỉ đành để ở khu đất trống.
Lão phu nhân chưa phát hết bệnh, đã thấy tiếng hú điên cuồng bên tai, mùi khét lẹt xộc vào khiến bà ta như muối ói.
Ở bãi đất trống nửa ngày, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, đưa bà ta và khu vực có người chưa bị nhiễm bệnh rồi trói bà ta một mình.
Dân làng đã biết căn bệnh cương thi là do Tướng phủ gây ra, những người dân có người thân đã chết đều hận bà ta thấu xương.
Lão phu nhân bị kẹt trên khúc gỗ nhìn đám người tức giận lao về phía mình với một hòn đá trên tay, hòn đá rơi xuống đầu bà như một cơn mưa xối xả, máu chảy khắp người.
Bà ta không còn cách nào khác đành phải chịu đựng tất cả những việc này.
Trên bờ vực hấp hối, Lý tướng quân đưa người đến đuổi bách tính đi.
Mộ Dung Tráng Tráng ngồi xổm xuống, trong tay cầm một tấm vải trắng, nhìn lão phu nhân chỉ còn lại chút hơi tàn: “Lão phu nhân, ta sẽ nói cho người hai tin tốt, một là Thương Mai chưa chết, đã tìm được rồi. Hai là, thuốc chữa bệnh cương thi đang trong quá trình đưa về Kinh Thành, sáng hôm sau sẽ đến, bà ráng một chút, chỉ cần bà ráng đến hôm sau, bà có thể được uống thuốc rồi. ”
Lão phu nhân gầm gừ như mổ lợn, khuôn mặt máu me bị đánh nát không còn nguyên dạng, chỉ có đôi mắt đó vẫn lộ ra vẻ căm hận và hoảng sợ.
Bà ta không thể đợi thêm nữa.
Tấm vải trắng trên tay Tráng Tráng che lên khuôn mặt bà ta, chẳng được bao lâu thì đã tắt thở.
Mảnh vải trắng đó, che đi khuôn mặt xấu xí, nhưng không thể che đi cuộc đời xấu xí của bà ta.
Một Tướng phủ hưng thịnh, cũng vì cái chết của lão phu nhân và thân bại danh liệt của thừa tướng mà đành hủy hoại.
Trong mắt lão phu nhân xuất hiện những vệt đỏ, Hạ thừa tướng đã ra lệnh cho người trói bà ta lại.
Lão phu nhân tức giận nhìn chằm chằm Hạ thừa tướng, giãy dụa không ngừng: “Không, lão thân không có bệnh, thả lão thân ra, cái thằng nghịch tử nhà người, ngay cả mẹ ruột cũng dám mạo phạm? Ngươi không sợ trời đánh thánh đâm hay sao?”
Hạ thừa tướng khó chịu nói: “Mẫu thân, nhi tử không phải cố ý mạo phạm người, nhưng do bất đắc dĩ, nếu không trói người lại, một khi bệnh của người bộc phát xông ra ngoài, thì sẽ bị đưa đến khu ổ dịch đấy.”
Lão phu nhân tức giận nói: “Vậy ngươi còn không mau tìm Hạ Thương Mai về? Tìm nó về đây.”
Tướng phủ vốn không biết, Tiêu Thác đã biết đơn thuốc, và bây giờ bọn họ đang bào chế thuốc trên đảo người điên, Mộ Dung Khanh đã phong tỏa thông tin này, một là vì tránh có người cố tình phá hư chuyện, hai là vì muốn nhắm vào bà ta.
Hạ thừa tướng nói: “Ta đã ra lệnh đi tìm rồi, bên Quý Xuân cũng có nhiều người nhảy xuống nước tìm nó, một ngày phái đi mười mấy chiếc thuyền, nhưng e là, nó đã chết rồi.”
Nhưng không có ai ngờ được là, mấy tháng này, bọn họ đang hết lòng hết sức muốn giết Hạ Thương Mai, cuối cùng sau khi đắc thủ, bọn họ lại muốn đi cứu cô.
Hạ thừa tướng vừa trói lão phu nhân và đi ra ngoài, thì nhìn thấy hạ nhân dẫn quan sai của hình bộ đến.
“Thừa tướng, đắc tội rồi, mời ngài đi theo ti chức về hình bộ một chuyến.” Vị quan không khách sáo nói.
Khi Hạ thừa tướng nhìn thấy mấy người của hình bộ đến, tất cả đều đeo kiếm, không khỏi hơi giật mình, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, tức giận nói: “Các người không thông báo mà đã xông vào đây, trong mắt còn có bổn tướng không?”
Quan sai nói: “Thừa tướng, xin lỗi, vương gia hạ lệnh, phải mời ngài về hình bộ phối hợp điều tra, ti chức có chỗ nào đắc tội, xin thừa tướng tha lỗi.”
“Điều tra cái gì?” Hạ thừa tướng hỏi, tuy trong lòng ông ta biết chắc là bệnh cương thi, nhưng đây chỉ là suy đoán dân gian, Nhiếp chính vương chỉ dựa vào những suy đoán ác ý này mà phán định tội của ông ta sao? Thật là nực cười.
“Ti chức không biết, ti chức chỉ là phụng lệnh đến đây.”
Hạ thừa tướng nhẹ giọng nói: Được, ta đi cùng ngươi.”
Ông ta vốn không muốn đi, nhưng sợ trong phủ có xung đột, sẽ khiến người ta biết được mẫu thân ông ta bị bệnh cương thi truyền nhiễm.
Chỉ là, ông ta cũng không quá lo lắng, bởi vì chuyện này không hề có chứng cứ xác thực nào, đại phu đưa công tử họ Lưu về cũng chết rồi, đảo người điên cũng đã thu xếp, nếu không có chứng cứ kết luận, muốn đối phó thừa tướng đương triều như ông ta, đâu có dễ như thế.
Tên Mộ Dung Khanh non nớt kia, suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Hạ thừa tướng không biết chuyến này đi rồi, thì sẽ không thể nào về được nữa.
Từ lúc căn bệnh cương thi bùng phát cho đến nay, các loại chứng cứ, khẩu cung, đều đang ở trong hình bộ đợi ông ta, Mộ Dung Khanh là không muốn ra tay, nhưng một khi đã ra tay rồi, ông ta có cánh cũng không thoát được.
Hơn nữa sau khi Hạ thừa tướng đi, phu nhân Nguyệt Nhung mà ông ta sủng ái nhiều năm cũng thu dọn hành lý gói đồ đưa theo Hạ Oanh Nhiễm chạy trốn.
Lão phu nhân chỉ còn một thân một mình, sau khi Thúy Ngọc cô cô đưa khẩu cung, thì trở về Tướng phủ.
Lão phu nhân bị trói ở trên giường, không biết là Hạ tướng quân đã bị bắt đi, càng không biết Trân Nguyệt Nhung đã chạy trốn.
Thấy Thúy Ngọc về, bà ta dường như phát điên: “Ngươi cút đi đâu rồi hả?”
Thúy Ngọc kéo ghế đến ngồi bên cạnh giường, giương ánh mắt mệt mỏi ửng đỏ nhìn chằm chằm lão phu nhân.
“Nô tỳ đi đến ổ dịch, rồi đến hình bộ.” Thúy Ngọc cô cô thì thâm.
Lão phu nhân nhìn bà ta chằm chằm: “Hình bộ? Ngươi đến hình bộ làm gì?”
“Lão phu nhân không biết sao? Vương gia hạ lệnh cho hình bộ điều tra dịch bệnh, nô tì đến hình bộ nói hết những gì mà mình biết.”
Thúy Ngọc châm chọc nói.
“Ngay cả ngươi cũng phản bội lão thân?” Lão phu nhân thở hổn hển, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Thúy Ngọc cô cô.
Sắc mặt Thúy Ngọc tái nhợt: “Đúng vậy, nô tỳ cũng không muốn có ngày sẽ phản bội lại người, đồng thời nô tỳ cũng không ngờ rằng, lão phu nhân lại làm tổn hại đến người nhà của nô tỳ.”
“Ngươi …” Lão phu nhân trợn to hai mắt, đột nhiên nhớ tới cái gì, lạnh lùng nói: “Muốn thành đại sự không nệ tiểu tiết, người nhà của ngươi đối với ngươi không tốt, nhiều năm như vậy, ngươi vì bọn họ trả giá nhiêu như vậy, bọn họ cũng chưa từng hồi báo người chuyện gì, có gì phải thương tiếc chứ, nhưng lão thân đối xử với ngươi mấy năm nay thế nào, trong lòng ngươi không hiểu sao?”
“Đây là tình thân, lão phu nhân mãi mãi cũng không hiểu được, giống như những chuyện người làm cho đại tiểu thư và đan thanh huyện chúa, người chỉ thấy được lợi ích trong đó, không thấy được tình máu mủ, nói với người thế nào cũng là dư thừa. “
Thúy Ngọc cô cô đứng dậy, quay lưng bỏ đi.
Lão phu nhân rống lên: “Ngươi dám đi? Lão thân sẽ giết ngươi.”
Thúy Ngọc quay lại, mỉa mai nhìn người đàn bà đã ngạo mạn cả đời này, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường và hét lên: “Người không giết được nô tỳ đâu, Tướng phủ đã không còn như trước, tướng gia cũng bị đưa đi rồi, vừa nãy khi nô tỳ trở về, nhìn thấy phu nhân Nguyệt Nhung và nhị tiểu thư đã cuốn gói bỏ đi, hạ nhân cũng đã giải tán không ít, còn nữa, quên nói với lão phu nhân, quan phủ đã biết được căn bệnh của người, không lâu nữa sẽ đến đưa người tới khu ổ dịch, người có thể tận mắt chứng kiến, người vì lợi ích mà tạo ra những nghiệp gì!”
Lão phu nhân trợn tròn mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, không thể tin nổi là Tướng phủ. lại thành ra như thế này, không tin gia tộc lớn mạnh mà bà ta khổ công gây dựng cả đời lại bị hủy hoại trong chốc lát như thế.
Thúy Ngọc bỏ đi, bà ta về thu dọn đồ đạc của mình và rời khỏi Tướng phủ.
Không lâu sau khi Thúy Ngọc rời đi, các quan sai cũng đã đến.
Hai quan sai kiểm tra vết thương của bà ta, nhốt bà ta vào một cái lông như nhốt chó, hai mắt bà ta ửng đó, gào thét điên cuồng, chẳng còn chút dáng vẻ cao cao tại thượng như trước.
Sau khi vào vùng dịch, bà ta cũng giống như những bệnh nhân khác, bị sắp xếp vào một khu đất trong, thôn thạch đầu đã không còn nhiều phòng dư để sắp xếp cho bệnh nhân ở, chỉ đành để ở khu đất trống.
Lão phu nhân chưa phát hết bệnh, đã thấy tiếng hú điên cuồng bên tai, mùi khét lẹt xộc vào khiến bà ta như muối ói.
Ở bãi đất trống nửa ngày, Mộ Dung Khanh hạ lệnh, đưa bà ta và khu vực có người chưa bị nhiễm bệnh rồi trói bà ta một mình.
Dân làng đã biết căn bệnh cương thi là do Tướng phủ gây ra, những người dân có người thân đã chết đều hận bà ta thấu xương.
Lão phu nhân bị kẹt trên khúc gỗ nhìn đám người tức giận lao về phía mình với một hòn đá trên tay, hòn đá rơi xuống đầu bà như một cơn mưa xối xả, máu chảy khắp người.
Bà ta không còn cách nào khác đành phải chịu đựng tất cả những việc này.
Trên bờ vực hấp hối, Lý tướng quân đưa người đến đuổi bách tính đi.
Mộ Dung Tráng Tráng ngồi xổm xuống, trong tay cầm một tấm vải trắng, nhìn lão phu nhân chỉ còn lại chút hơi tàn: “Lão phu nhân, ta sẽ nói cho người hai tin tốt, một là Thương Mai chưa chết, đã tìm được rồi. Hai là, thuốc chữa bệnh cương thi đang trong quá trình đưa về Kinh Thành, sáng hôm sau sẽ đến, bà ráng một chút, chỉ cần bà ráng đến hôm sau, bà có thể được uống thuốc rồi. ”
Lão phu nhân gầm gừ như mổ lợn, khuôn mặt máu me bị đánh nát không còn nguyên dạng, chỉ có đôi mắt đó vẫn lộ ra vẻ căm hận và hoảng sợ.
Bà ta không thể đợi thêm nữa.
Tấm vải trắng trên tay Tráng Tráng che lên khuôn mặt bà ta, chẳng được bao lâu thì đã tắt thở.
Mảnh vải trắng đó, che đi khuôn mặt xấu xí, nhưng không thể che đi cuộc đời xấu xí của bà ta.
Một Tướng phủ hưng thịnh, cũng vì cái chết của lão phu nhân và thân bại danh liệt của thừa tướng mà đành hủy hoại.
Tác giả :
Lục Nguyệt