Vương Phi Cường Hãn
Chương 86: Tàn khốc báo thù (Hạ)
Người áo đen sửng sốt trước lời của Dạ Tinh Thần, sau đó lạnh lùng nhìn hắn. Bọn họ là người tới không có ý tốt, nhưng rốt cuộc những người này là ai? Tại sao lại muốn nhằm vào Sát Thủ môn?
“Hừ, các hạ đừng vội xuất khẩu cuồng ngôn. Nếu muốn diệt Sát Thủ môn ta, còn phải xem các hạ có bản lãnh này hay không.”
Ngón cái, ngón trỏ đặt ở trên môi, một tiếng huýt gió vang lên. Toàn bộ Sát thủ môn đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng rực cả đêm tối. Hắc y nhân tràn vào từ nhiều hướng, vây Dạ Tinh Thần và người của Ám Ảnh lâu lại.
Dạ Tinh Thần không thèm để ý cười khẽ, con ngươi quét qua đám người Sát Thủ môn, đột nhiên ánh mắt dừng ở người áo đen trước mặt, vẻ mặt bỗng biến đổi. Là y, người hạ độc Lôi Nhi. Tuy ngày đó y che mặt, nhưng ánh mắt lại làm cho người ta không thể quên được. Ngón tay thon dài nắm chặt lại, được lắm, cuối cùng cũng xuất hiện.
Bị hận ý trong mắt Dạ Tinh Thần khóa chặt, tuy Hắc y nhân không rõ nguyên do, nhưng lại bị hận ý kia làm cho kinh sợ. Người kia là ai? Từ trước đến giờ y thi hành nhiệm vụ thường không để lại nhân chứng sống.
“Ngươi—“ Dạ Tinh Thần vươn ngón tay chỉ Hắc y nhân, lạnh lùng mở miệng. “Giao tính mạng ra đây.” Cho y một cơ hội tự sát.
Hành động của Dạ Tinh Thần rước lấy sự kinh ngạc của những người trong Sát Thủ môn, bọn y đem ánh mắt dừng ở trước mặt Hắc y nhân bị chỉ đích danh. Lãnh mâu thâm sâu đều xẹt qua nghi hoặc, hôm nay những người này tìm tới Sát Thủ môn sẽ không phải là họa do y gây ra đấy chứ?
“Nực cười, vì sao ta phải giao tính mạng mình ra?” Hắc y nhân nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng, nam nhân mang mặt nạ này không có bệnh đi, hắn dựa vào cái gì muốn y đem tính mạng giao ra? Trừ phi y biến thành người ngu ngốc.
“Ha ha ha…”
Dạ Tinh Thần cười to, nhưng lại cười đến khiến người ta rợn cả tóc gáy. Gió đêm thổi qua, cuốn theo tóc đen của hắn làm chúng không ngừng tung bay, quỷ dị như vậy, giống như Diêm Vương từ trong Địa ngục tiến đến đòi mạng.
“Ngươi cười cái gì?”
Người của Sát Thủ môn chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân len thẳng vào trong lòng, lạnh như hàn băng.
Dạ Tinh Thần câu môi nở nộ một nụ cười tà mị hoặc, diễm quang bắn ra bốn phía, yêu mĩ tuyệt luân, tựa như cây hoa anh túc, xinh đẹp mỹ lệ nhưng lại mang theo độc trí mạng…
Mọi người chỉ thấy trước mắt hiện lên bạch quang, sau đó máu tươi sôi trào phun ra. Khi hồi thần lại mới kinh ngạc phát hiện đầu của tên Hắc y nhân kia đã dọn nhà, rời khỏi cổ, mà thân thể không có đầu kia lại vẫn đứng thẳng tắp ở đấy, mãi đến một lúc sau mới ầm ầm ngã xuống đất.
“Cho ngươi một cơ hội lưu lại toàn thây lại không biết quý trọng.”
Dạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh phủi phủi áo trắng, lạnh lùng nói.
Giờ phút này người của Sát Thủ môn mới cảm nhận được sự khủng bố của người trước mắt, thân thủ quỷ mị như vậy, tàn khốc không đổi sắc mặt như thế, quả thật khiến cho những sát thủ đã nhìn quen huyết tinh như bọn y cũng phải biến sắc.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đường chủ đứng trước đám người Sát Thủ môn nhìn chằm chằm Dạ Tinh Thần, trong đầu đem những nhân vật nổi tiếng trên giang hồ điểm danh một lượt, nhưng lại không có nam nhân mang mặt nạ màu vàng trước mặt. Hắn giống như xuất hiện từ khoảng không, thần bí khó lường.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay chính là ngày giỗ của Sát Thủ môn các ngươi.”
Dạ Tinh Thần đứng ở một bên, phất phất tay với người của Ám Ảnh lâu.
“Còn lại toàn bộ giao cho các ngươi.”
“Vâng, lâu chủ.”
Tứ đại đường chủ đáp, từ trong các đường dẫn ra những sát thủ tinh túy nhất, tấn công Sát Thủ môn.
Một trận chém giết giữa các sát thủ triển khai trong bóng đêm, đao quang kiếm ảnh, sát khí đầy trời…
Sau nửa canh giờ, Sát Thủ môn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Dạ Tinh Thần đứng giữa đống thi thể, đôi mắt thâm thúy nhìn lướt qua, lạnh lùng mở miệng.
“Đem nơi này đốt đi.”
“Vâng, lâu chủ.”
Xoẹt, một mồi lửa được đốt lên. Thanh Long chất củi khô thành đống, ném cây đuốc trong tay ra, oanh một tiếng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng bầu trời đêm. Ánh lửa như nhảy múa trên mặt nạ của Dạ Tinh Thần, chiếu rọi đôi mắt lãnh mạc của hắn.
“Đi.”
Hắn ra lệnh, toàn bộ mọi người rút lui khỏi Sát Thủ môn.
Phía sau, Sát Thủ môn đã thành biển lửa. Nhưng trận đấu hôm nay, lại lưu lại mầm tai họa. Bọn họ đều quên mất môn chủ của Sát Thủ môn từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện…
“Tô phủ gần đây có động tĩnh gì không?”
Trở lại Ám Ảnh lâu, Dạ Tinh Thần đã đi đổi áo trắng nhuốm máu toàn thân, hỏi Thanh Long.
Hiện tại Sát Thủ môn đã bị tiêu diệt, còn lại chính là Tô Tâm Nhu. Nữ nhân kia đã có một hai lần, thì sẽ tiếp tục có hai ba lần muốn hãm hại Lôi Nhi, hắn sẽ trả lại nàng ta gấp mười, gấp trăm lần.
“Bẩm lâu chủ, mấy ngày gần đây Tô Thượng thư liên tiếp qua lại với Tể tướng Thượng Quan Chính Nguyên, dường như đang bày ra kế hoạch gì đó ở trong bóng tối. Mặc khác, Tô Diệu Đường hoặc cả ngày lưu lại phố hoa ngõ liễu, hoặc cường đoạt dân nữ, còn Tô Tâm Nhu thì ở trong khuê phòng, không có hành động gì đặc biệt.”
“Thượng Quan Chính Nguyên à?” Dạ Tinh Thần híp mắt lại, lão gia hỏa này lại có mưu đồ gì đây?
“Thanh Long, ngươi đi tra rõ nội dung bàn bạc qua lại giữa Tô Thượng thư và Thượng Quan Chính Nguyên cho ta.” Phải làm rõ ràng, hai lão này đang mưu tính cái gì? Có phải gây nguy hại đến giang sơn Dạ Liêu ta không?
“Vâng.” Thanh Long đáp.
“Bạch Hổ.” Mâu quang nhìn Bạch Hổ.
“Có.”
“Không phải Tô Diệu Đường thích đến phố hoa ngõ liễu, cường đoạt dân nữ à? Ngươi cho người đi cắt mệnh căn của hắn cho ta.” Xem hắn còn có thể gây tai họa cho nữ tử như thế nào.
“Tuân mệnh.” Bạch Hổ đáp.
Về phần Tô Tâm Nhu kia, không phải nàng ta thích nam nhân tuấn mỹ sao? Hắn liền cho nàng ta mười nam nhân, cho nàng ta được hưởng thụ đủ.
“Huyền Vũ.”
“Có thuộc hạ.” Huyền Vũ đáp.
“Đi tìm mười nam quan, sau đó cho nàng ta uống thuốc rồi ném cho những nam nhân kia.”
Huyền Vũ sửng sốt, sau mới đáp vâng, rồi rời đi cùng những người khác, bắt đầu thi hành mệnh lệnh.
Dạ Tinh Thần ngồi ở trên ghế, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tàn khốc. Dám động đến người của hắn thì phải trả giá.
Ba ngày sau, Lại bộ Thượng thư bị nghi thông đồng với địch bán nước, trên dưới cả nhà đều bị tống giam; nữ nhi Tô Tâm Nhu bị người phát hiện nửa đêm mây mưa với nam nhân ở ngoài; chất nhi Tô Diệu Đường vì một bông hoa hòe mà sinh ra tranh cãi, bị người ta báo thù cắt đi mệnh căn…
“Hừ, các hạ đừng vội xuất khẩu cuồng ngôn. Nếu muốn diệt Sát Thủ môn ta, còn phải xem các hạ có bản lãnh này hay không.”
Ngón cái, ngón trỏ đặt ở trên môi, một tiếng huýt gió vang lên. Toàn bộ Sát thủ môn đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng rực cả đêm tối. Hắc y nhân tràn vào từ nhiều hướng, vây Dạ Tinh Thần và người của Ám Ảnh lâu lại.
Dạ Tinh Thần không thèm để ý cười khẽ, con ngươi quét qua đám người Sát Thủ môn, đột nhiên ánh mắt dừng ở người áo đen trước mặt, vẻ mặt bỗng biến đổi. Là y, người hạ độc Lôi Nhi. Tuy ngày đó y che mặt, nhưng ánh mắt lại làm cho người ta không thể quên được. Ngón tay thon dài nắm chặt lại, được lắm, cuối cùng cũng xuất hiện.
Bị hận ý trong mắt Dạ Tinh Thần khóa chặt, tuy Hắc y nhân không rõ nguyên do, nhưng lại bị hận ý kia làm cho kinh sợ. Người kia là ai? Từ trước đến giờ y thi hành nhiệm vụ thường không để lại nhân chứng sống.
“Ngươi—“ Dạ Tinh Thần vươn ngón tay chỉ Hắc y nhân, lạnh lùng mở miệng. “Giao tính mạng ra đây.” Cho y một cơ hội tự sát.
Hành động của Dạ Tinh Thần rước lấy sự kinh ngạc của những người trong Sát Thủ môn, bọn y đem ánh mắt dừng ở trước mặt Hắc y nhân bị chỉ đích danh. Lãnh mâu thâm sâu đều xẹt qua nghi hoặc, hôm nay những người này tìm tới Sát Thủ môn sẽ không phải là họa do y gây ra đấy chứ?
“Nực cười, vì sao ta phải giao tính mạng mình ra?” Hắc y nhân nhếch môi, lộ ra nụ cười trào phúng, nam nhân mang mặt nạ này không có bệnh đi, hắn dựa vào cái gì muốn y đem tính mạng giao ra? Trừ phi y biến thành người ngu ngốc.
“Ha ha ha…”
Dạ Tinh Thần cười to, nhưng lại cười đến khiến người ta rợn cả tóc gáy. Gió đêm thổi qua, cuốn theo tóc đen của hắn làm chúng không ngừng tung bay, quỷ dị như vậy, giống như Diêm Vương từ trong Địa ngục tiến đến đòi mạng.
“Ngươi cười cái gì?”
Người của Sát Thủ môn chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân len thẳng vào trong lòng, lạnh như hàn băng.
Dạ Tinh Thần câu môi nở nộ một nụ cười tà mị hoặc, diễm quang bắn ra bốn phía, yêu mĩ tuyệt luân, tựa như cây hoa anh túc, xinh đẹp mỹ lệ nhưng lại mang theo độc trí mạng…
Mọi người chỉ thấy trước mắt hiện lên bạch quang, sau đó máu tươi sôi trào phun ra. Khi hồi thần lại mới kinh ngạc phát hiện đầu của tên Hắc y nhân kia đã dọn nhà, rời khỏi cổ, mà thân thể không có đầu kia lại vẫn đứng thẳng tắp ở đấy, mãi đến một lúc sau mới ầm ầm ngã xuống đất.
“Cho ngươi một cơ hội lưu lại toàn thây lại không biết quý trọng.”
Dạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh phủi phủi áo trắng, lạnh lùng nói.
Giờ phút này người của Sát Thủ môn mới cảm nhận được sự khủng bố của người trước mắt, thân thủ quỷ mị như vậy, tàn khốc không đổi sắc mặt như thế, quả thật khiến cho những sát thủ đã nhìn quen huyết tinh như bọn y cũng phải biến sắc.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Đường chủ đứng trước đám người Sát Thủ môn nhìn chằm chằm Dạ Tinh Thần, trong đầu đem những nhân vật nổi tiếng trên giang hồ điểm danh một lượt, nhưng lại không có nam nhân mang mặt nạ màu vàng trước mặt. Hắn giống như xuất hiện từ khoảng không, thần bí khó lường.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay chính là ngày giỗ của Sát Thủ môn các ngươi.”
Dạ Tinh Thần đứng ở một bên, phất phất tay với người của Ám Ảnh lâu.
“Còn lại toàn bộ giao cho các ngươi.”
“Vâng, lâu chủ.”
Tứ đại đường chủ đáp, từ trong các đường dẫn ra những sát thủ tinh túy nhất, tấn công Sát Thủ môn.
Một trận chém giết giữa các sát thủ triển khai trong bóng đêm, đao quang kiếm ảnh, sát khí đầy trời…
Sau nửa canh giờ, Sát Thủ môn máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Dạ Tinh Thần đứng giữa đống thi thể, đôi mắt thâm thúy nhìn lướt qua, lạnh lùng mở miệng.
“Đem nơi này đốt đi.”
“Vâng, lâu chủ.”
Xoẹt, một mồi lửa được đốt lên. Thanh Long chất củi khô thành đống, ném cây đuốc trong tay ra, oanh một tiếng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, chiếu sáng bầu trời đêm. Ánh lửa như nhảy múa trên mặt nạ của Dạ Tinh Thần, chiếu rọi đôi mắt lãnh mạc của hắn.
“Đi.”
Hắn ra lệnh, toàn bộ mọi người rút lui khỏi Sát Thủ môn.
Phía sau, Sát Thủ môn đã thành biển lửa. Nhưng trận đấu hôm nay, lại lưu lại mầm tai họa. Bọn họ đều quên mất môn chủ của Sát Thủ môn từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện…
“Tô phủ gần đây có động tĩnh gì không?”
Trở lại Ám Ảnh lâu, Dạ Tinh Thần đã đi đổi áo trắng nhuốm máu toàn thân, hỏi Thanh Long.
Hiện tại Sát Thủ môn đã bị tiêu diệt, còn lại chính là Tô Tâm Nhu. Nữ nhân kia đã có một hai lần, thì sẽ tiếp tục có hai ba lần muốn hãm hại Lôi Nhi, hắn sẽ trả lại nàng ta gấp mười, gấp trăm lần.
“Bẩm lâu chủ, mấy ngày gần đây Tô Thượng thư liên tiếp qua lại với Tể tướng Thượng Quan Chính Nguyên, dường như đang bày ra kế hoạch gì đó ở trong bóng tối. Mặc khác, Tô Diệu Đường hoặc cả ngày lưu lại phố hoa ngõ liễu, hoặc cường đoạt dân nữ, còn Tô Tâm Nhu thì ở trong khuê phòng, không có hành động gì đặc biệt.”
“Thượng Quan Chính Nguyên à?” Dạ Tinh Thần híp mắt lại, lão gia hỏa này lại có mưu đồ gì đây?
“Thanh Long, ngươi đi tra rõ nội dung bàn bạc qua lại giữa Tô Thượng thư và Thượng Quan Chính Nguyên cho ta.” Phải làm rõ ràng, hai lão này đang mưu tính cái gì? Có phải gây nguy hại đến giang sơn Dạ Liêu ta không?
“Vâng.” Thanh Long đáp.
“Bạch Hổ.” Mâu quang nhìn Bạch Hổ.
“Có.”
“Không phải Tô Diệu Đường thích đến phố hoa ngõ liễu, cường đoạt dân nữ à? Ngươi cho người đi cắt mệnh căn của hắn cho ta.” Xem hắn còn có thể gây tai họa cho nữ tử như thế nào.
“Tuân mệnh.” Bạch Hổ đáp.
Về phần Tô Tâm Nhu kia, không phải nàng ta thích nam nhân tuấn mỹ sao? Hắn liền cho nàng ta mười nam nhân, cho nàng ta được hưởng thụ đủ.
“Huyền Vũ.”
“Có thuộc hạ.” Huyền Vũ đáp.
“Đi tìm mười nam quan, sau đó cho nàng ta uống thuốc rồi ném cho những nam nhân kia.”
Huyền Vũ sửng sốt, sau mới đáp vâng, rồi rời đi cùng những người khác, bắt đầu thi hành mệnh lệnh.
Dạ Tinh Thần ngồi ở trên ghế, môi mỏng vẽ ra một nụ cười tàn khốc. Dám động đến người của hắn thì phải trả giá.
Ba ngày sau, Lại bộ Thượng thư bị nghi thông đồng với địch bán nước, trên dưới cả nhà đều bị tống giam; nữ nhi Tô Tâm Nhu bị người phát hiện nửa đêm mây mưa với nam nhân ở ngoài; chất nhi Tô Diệu Đường vì một bông hoa hòe mà sinh ra tranh cãi, bị người ta báo thù cắt đi mệnh căn…
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi