Vương Phi Cường Hãn
Chương 67: Nghênh đón
Cửa Vương phủ
Bắc Tiểu Lôi mặc một bộ váy áo đỏ rực như lửa, bàn tay mềm đỡ trán, kiễng chân ngóng trông.
Ánh mặt trời chiếu lên tóc của nàng, như có vô số ánh sao lấp lánh, đôi mắt sáng ngời tràn đầy nôn nóng, xem vẻ mặt cấp bách kia, tựa hồ hận không thể đem hai tiểu hài tử xuất hiện ở ngay trước mặt.
“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, như thế nào còn chưa trở về?”
Đã không biết là lần thứ mấy nàng lầm bầm lầu bầu rồi, có chút thất vọng mà buông thả tay xuống. Nàng không nhẫn nại được đi qua đi lại, váy áo đỏ rực lay động theo bước chân như một ngọn lửa.
Dạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng mà lắc đầu. Nếu như ngày hôm nay hai tiểu hài tử còn chưa trở về Vương phủ thì chỉ sợ nàng sẽ giày vò không cho người ta đi ngủ.
“Lôi Nhi, nàng không cần nôn nóng, bọn nhỏ nhất định sẽ lập tức trở về thôi.”
Dạ Tinh Thần nhịn không được lên tiếng, hắn bị bóng dáng của Bắc Tiểu Lôi làm cho choáng váng. Từ khi hai đứa nhỏ bị bắt đi đến nay, hắn chưa từng có được một giấc ngủ ngon lành. Hôm nay lại bị Bắc Tiểu Lôi kéo ra khỏi chăn ấm từ rất sớm, hiện tại đang trôi nổi khốn ý. Một đôi mắt sáng ngời có chút mơ màng, nếu như nơi này có chiếc giường, hắn sẽ không chút do dự nằm lên đó.
“Ngươi nói thật đơn giản, nếu như không trở về thì sao?” Bắc Tiểu Lôi tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần, kẻ gây tai họa này lúc nào cũng một bộ dáng mệt mỏi, thật là yếu.
Đám người quản gia ở phía sau lặng lẽ lắc đầu, bọn họ rất đồng cảm với Vương gia, ai không lấy lại lấy một cọp mẹ như vậy. Nhìn Vương gia cả ngày đều bị Vương phi hô đến gọi đi, thật sự là thê thảm.
“Không được, ta muốn đi tìm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Nếu như vạn nhất hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì ở trên đường thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ lại không biết rốt cuộc là ai đưa chúng trở về? Có phải thật sự đưa chúng một thân hoàn hảo không tổn hao gì trở về hay không? Giậm chân một cái, nàng nghiêng đầu nói với Dạ Tinh Thần.
“Quản gia mau chuẩn bị một con ngựa cho ta.” Dứt lời, lại hướng về phía quản gia phân phó.
“Cái này—“ Quản gia nhìn Dạ Tinh Thần.
Dạ Tinh Thần gật đầu, xem ra muốn nàng an phận ở chỗ này chờ đợi là không được rồi. Bất quá, hắn muốn đi theo nàng, miễn cho với tính tình này của nàng lại gây ra rắc rối.
“Cũng chuẩn bị cho Bổn vương một con ngựa.”
“Ngươi xác định ngươi sẽ cưỡi ngựa?” Bắc Tiểu Lôi nghe thấy vậy, khiêu cao lông mày nhìn vào hắn. Từ lúc mới gặp cho đến bây giờ, nàng thấy Dạ Tinh Thần vẫn luôn miễn cưỡng, văn văn nhược nhược, đều luôn dùng kiệu thay đi bộ. Hắn thật sự cưỡi được ngựa sao? Không phải đến lúc đó lại từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, còn muốn mình cứu hắn chứ.
“Ta đương nhiên biết, chỉ là không hay cưỡi thôi.” Dạ Tinh Thần cúi đầu xuống, tinh quang nơi đáy mắt trôi đi. Xem ra bộ dáng văn nhược Vương gia mà hắn giả dạng ở trước mặt Bắc Tiểu Lôi rất thành công.
“Vâng.” Quản gia đáp, nghiêng đầu cho gia đinh đi chuẩn bị ngựa.
“Tiểu thư, chúng ta cũng muốn đi theo người.”
Bốn thiếu niên Kim, Ngân, Tài, Bảo đều áo trắng hơn tuyết. Bọn họ tự nhiên cũng là không an tâm về tiểu thư nhà mình, huống chi còn có một văn nhược Vương gia ở bên người nàng khiến bọn họ càng không yên lòng.
“Được thôi.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, lại nói với quản gia. “Cũng chuẩn bị ngựa cho bọn họ.”
“Vâng, Vương phi.”
Một lúc sau, vài gia đinh dắt từ trong chuồng ngựa ra năm con tuấn mã dũng mãnh.
Bắc Tiểu Lôi dẫn đầu leo lên lưng ngựa, Dạ Tinh Thần, Kim, Ngân, Tài, Bảo cũng lên theo.
“Đi thôi.”
Giá, Bắc Tiểu Lôi cưỡi ngựa dẫn đầu xông ra ngoài, Dạ Tinh Thần theo sát phía sau, kế tiếp là bốn thiếu niên.
Mấy con ngựa tung vó bắn lên bụi cát, bóng dáng đỏ rực cùng vài vệt bóng trắng biến mất ở trước cửa Vương phủ.
Đoàn người Bắc Tiểu Lôi điều khiển ngựa một đường thẳng đến ngoại ô hoàng thành, nơi này là con đường phải qua nếu muốn đến nội thành đế đô, bọn họ ở trong thành không tìm được hành tung của hai đứa nhỏ, chứng minh chúng ở ngoài thành.
Mấy người thúc ngựa đến bên ngoài rừng rậm, liền nghe thấy tiếng đánh nhau từ trong rừng truyền đến.
“Tiểu thư, phía trước hình như có tiếng đánh nhau.” Tiểu Kim chỉ về phía trước nói.
Ánh mặt trời từ giữa những khe hở của rừng cây rậm rạp chiếu xuống, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng chim hót lạc tịch. Cánh rừng càng lộ ra vẻ yên lặng cùng quỷ dị.
Những người khác cũng theo phương hướng nghe qua, quả nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau rất nhỏ.
“Đi, qua xem một chút.”
Bắc Tiểu Lôi nói xong, váy áo đỏ như lửa bay lên, thúc một roi ngựa liền dẫn đầu chạy về phía trước.
“Lôi Nhi, cẩn thận một chút.”
Dạ Tinh Thần cười yếu ớt nói, lười nhác, tôn quý bên ngoài lại che giấu sự sắc bén ở bên trong. Khẽ vung một roi, cũng đuổi theo.
Kim, Ngân, Tài, Bảo đưa mắt nhìn nhau, cũng đi theo.
Mấy người chạy tới nhìn lên, lại thấy toàn bộ là người áo đen. Chỉ là cũng là một đoàn người áo đen che mặt lại vây công ba người áo đen không che mặt, mà ở bên kia lại có một cỗ xe ngựa hoa lệ tinh xảo. Trước xe ngựa, một nam tử khí vũ bất phàm mím môi xem chừng, lại không hề gia nhập vòng chiến.
“Chẳng lẽ là tranh chấp nội bộ? Hay là như thế nào vậy?” Bắc Tiểu Lôi nói thầm.
Mấy người vừa tiến gần bọn hắn, Tả Quân Mạc cùng những người khác nhìn thấy đám người Bắc Tiểu Lôi đi tới đều sửng sốt một chút.
“Này, các ngươi có thấy hai tiểu hài tử hay không?”
Bắc Tiểu Lôi đối với nguyên nhân phát sinh đánh nhau của bọn họ là gì tuyệt không cảm thấy hứng thú chút nào, việc không liên quan đến mình thì quản làm gì. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến rốt cuộc có phải hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao tìm hai bên đường đều không thấy chúng?
Một tiếng hài tử của Bắc Tiểu Lôi làm cho song phương đều ngừng lại, quay người nhìn về phía bọn họ, sẽ không phải bọn họ cũng là vì hài tử trong xe ngựa mà đến chứ?
Tả Quân Mạc cảnh giới đánh giá toàn thân Bắc Tiểu Lôi, nhìn bọn họ cẩm y ngọc bào, xem ra thân phận không nhỏ. Bọn họ sẽ là ai đây? Từ khi hắn phái người cho đến khi hắn tự mình đi Tiêu Dao Vương phủ thì cũng chưa từng thấy qua Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi, tự nhiên không biết người đứng ở trước mặt chính là Tiêu Dao Vương phi và Vương gia.
Dạ Tinh Thần nhìn biểu tình của những người này, trong lòng khẽ động, xem ra bọn hắn có liên quan đến Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, bằng không tại sao vừa nghe đến hài tử thì toàn bộ đều biến sắc. Đôi mắt thâm thúy nhìn xe ngựa phía sau Tả Quân Mạc, Tinh Nhi, Nguyệt Nhi sẽ không phải là ở trên xe ngựa chứ?
Tả Hữu Tinh ở trong xe ngựa lúc nghe thấy tiếng đánh nhau, cái trán nho nhỏ nhăn lại, nhưng không có tò mò mà đi nhìn lén, chỉ ngồi ở bên người muội muội đang ngủ say, nắm lấy tay nhỏ bé của muội muội. Có lẽ do thật sự rất mệt, hoặc là do Tả Hữu Tinh nắm tay rất ấm áp, nên Tả Hữu Nguyệt không bị đánh thức.
Thời gian từng chút trôi qua, tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn chưa chấm dứt, dù cho Tả Hữu Tinh bình tĩnh như thế nào thì nó vẫn chỉ là một đứa bé. Cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, đặc biệt khi nghe thấy đám người áo đen là vì huynh muội chúng mới xuất hiện thì càng thêm lo lắng. Nó không biết rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ với bọn chúng, cũng lo lắng cho người cậu vừa mới nhận sẽ gặp nguy hiểm.
Ngay khi trong lòng đang mâu thuẫn thì lại nghe thấy tiếng Bắc Tiểu Lôi từ bên ngoài truyền vào. Nó sửng sốt một lúc lâu mới hồi thần. Là thật phải không? Là Vương phi mẫu thân tìm đến bọn chúng sao? Nó có chút chờ mong, nhưng lại sợ là người khác đến tìm bọn chúng gây phiền toái.
“Này, các ngươi rốt cuộc có thấy hai hài tử đáng yêu hay không?” Bắc Tiểu Lôi nhìn thần sắc những người áo đen kia, cũng có chút nghi ngờ.
Thật sự là Vương phi mẫu thân.
Ngữ khí quen thuộc kia làm cho khuôn mặt luôn bình tĩnh của Tả Hữu Tinh lộ ra tươi cười kinh hỉ, nó nhẹ nhàng buông tay muội muội ra. Lại nhẹ nhàng mở cửa xe, vừa nhìn, quả nhiên trông thấy bóng dáng màu đỏ quen thuộc của Bắc Tiểu Lôi, không để ý vẻ kinh ngạc của Tả Quân Mạc ở trước xe, nó vẫy tay hô to.
“Mẫu thân, con ở trong này.”
Bắc Tiểu Lôi mặc một bộ váy áo đỏ rực như lửa, bàn tay mềm đỡ trán, kiễng chân ngóng trông.
Ánh mặt trời chiếu lên tóc của nàng, như có vô số ánh sao lấp lánh, đôi mắt sáng ngời tràn đầy nôn nóng, xem vẻ mặt cấp bách kia, tựa hồ hận không thể đem hai tiểu hài tử xuất hiện ở ngay trước mặt.
“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, như thế nào còn chưa trở về?”
Đã không biết là lần thứ mấy nàng lầm bầm lầu bầu rồi, có chút thất vọng mà buông thả tay xuống. Nàng không nhẫn nại được đi qua đi lại, váy áo đỏ rực lay động theo bước chân như một ngọn lửa.
Dạ Tinh Thần đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dáng sốt ruột của nàng mà lắc đầu. Nếu như ngày hôm nay hai tiểu hài tử còn chưa trở về Vương phủ thì chỉ sợ nàng sẽ giày vò không cho người ta đi ngủ.
“Lôi Nhi, nàng không cần nôn nóng, bọn nhỏ nhất định sẽ lập tức trở về thôi.”
Dạ Tinh Thần nhịn không được lên tiếng, hắn bị bóng dáng của Bắc Tiểu Lôi làm cho choáng váng. Từ khi hai đứa nhỏ bị bắt đi đến nay, hắn chưa từng có được một giấc ngủ ngon lành. Hôm nay lại bị Bắc Tiểu Lôi kéo ra khỏi chăn ấm từ rất sớm, hiện tại đang trôi nổi khốn ý. Một đôi mắt sáng ngời có chút mơ màng, nếu như nơi này có chiếc giường, hắn sẽ không chút do dự nằm lên đó.
“Ngươi nói thật đơn giản, nếu như không trở về thì sao?” Bắc Tiểu Lôi tức giận quay đầu trừng mắt nhìn Dạ Tinh Thần, kẻ gây tai họa này lúc nào cũng một bộ dáng mệt mỏi, thật là yếu.
Đám người quản gia ở phía sau lặng lẽ lắc đầu, bọn họ rất đồng cảm với Vương gia, ai không lấy lại lấy một cọp mẹ như vậy. Nhìn Vương gia cả ngày đều bị Vương phi hô đến gọi đi, thật sự là thê thảm.
“Không được, ta muốn đi tìm Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Nếu như vạn nhất hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì ở trên đường thì phải làm sao bây giờ? Bọn họ lại không biết rốt cuộc là ai đưa chúng trở về? Có phải thật sự đưa chúng một thân hoàn hảo không tổn hao gì trở về hay không? Giậm chân một cái, nàng nghiêng đầu nói với Dạ Tinh Thần.
“Quản gia mau chuẩn bị một con ngựa cho ta.” Dứt lời, lại hướng về phía quản gia phân phó.
“Cái này—“ Quản gia nhìn Dạ Tinh Thần.
Dạ Tinh Thần gật đầu, xem ra muốn nàng an phận ở chỗ này chờ đợi là không được rồi. Bất quá, hắn muốn đi theo nàng, miễn cho với tính tình này của nàng lại gây ra rắc rối.
“Cũng chuẩn bị cho Bổn vương một con ngựa.”
“Ngươi xác định ngươi sẽ cưỡi ngựa?” Bắc Tiểu Lôi nghe thấy vậy, khiêu cao lông mày nhìn vào hắn. Từ lúc mới gặp cho đến bây giờ, nàng thấy Dạ Tinh Thần vẫn luôn miễn cưỡng, văn văn nhược nhược, đều luôn dùng kiệu thay đi bộ. Hắn thật sự cưỡi được ngựa sao? Không phải đến lúc đó lại từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, còn muốn mình cứu hắn chứ.
“Ta đương nhiên biết, chỉ là không hay cưỡi thôi.” Dạ Tinh Thần cúi đầu xuống, tinh quang nơi đáy mắt trôi đi. Xem ra bộ dáng văn nhược Vương gia mà hắn giả dạng ở trước mặt Bắc Tiểu Lôi rất thành công.
“Vâng.” Quản gia đáp, nghiêng đầu cho gia đinh đi chuẩn bị ngựa.
“Tiểu thư, chúng ta cũng muốn đi theo người.”
Bốn thiếu niên Kim, Ngân, Tài, Bảo đều áo trắng hơn tuyết. Bọn họ tự nhiên cũng là không an tâm về tiểu thư nhà mình, huống chi còn có một văn nhược Vương gia ở bên người nàng khiến bọn họ càng không yên lòng.
“Được thôi.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, lại nói với quản gia. “Cũng chuẩn bị ngựa cho bọn họ.”
“Vâng, Vương phi.”
Một lúc sau, vài gia đinh dắt từ trong chuồng ngựa ra năm con tuấn mã dũng mãnh.
Bắc Tiểu Lôi dẫn đầu leo lên lưng ngựa, Dạ Tinh Thần, Kim, Ngân, Tài, Bảo cũng lên theo.
“Đi thôi.”
Giá, Bắc Tiểu Lôi cưỡi ngựa dẫn đầu xông ra ngoài, Dạ Tinh Thần theo sát phía sau, kế tiếp là bốn thiếu niên.
Mấy con ngựa tung vó bắn lên bụi cát, bóng dáng đỏ rực cùng vài vệt bóng trắng biến mất ở trước cửa Vương phủ.
Đoàn người Bắc Tiểu Lôi điều khiển ngựa một đường thẳng đến ngoại ô hoàng thành, nơi này là con đường phải qua nếu muốn đến nội thành đế đô, bọn họ ở trong thành không tìm được hành tung của hai đứa nhỏ, chứng minh chúng ở ngoài thành.
Mấy người thúc ngựa đến bên ngoài rừng rậm, liền nghe thấy tiếng đánh nhau từ trong rừng truyền đến.
“Tiểu thư, phía trước hình như có tiếng đánh nhau.” Tiểu Kim chỉ về phía trước nói.
Ánh mặt trời từ giữa những khe hở của rừng cây rậm rạp chiếu xuống, ngẫu nhiên nghe được vài tiếng chim hót lạc tịch. Cánh rừng càng lộ ra vẻ yên lặng cùng quỷ dị.
Những người khác cũng theo phương hướng nghe qua, quả nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau rất nhỏ.
“Đi, qua xem một chút.”
Bắc Tiểu Lôi nói xong, váy áo đỏ như lửa bay lên, thúc một roi ngựa liền dẫn đầu chạy về phía trước.
“Lôi Nhi, cẩn thận một chút.”
Dạ Tinh Thần cười yếu ớt nói, lười nhác, tôn quý bên ngoài lại che giấu sự sắc bén ở bên trong. Khẽ vung một roi, cũng đuổi theo.
Kim, Ngân, Tài, Bảo đưa mắt nhìn nhau, cũng đi theo.
Mấy người chạy tới nhìn lên, lại thấy toàn bộ là người áo đen. Chỉ là cũng là một đoàn người áo đen che mặt lại vây công ba người áo đen không che mặt, mà ở bên kia lại có một cỗ xe ngựa hoa lệ tinh xảo. Trước xe ngựa, một nam tử khí vũ bất phàm mím môi xem chừng, lại không hề gia nhập vòng chiến.
“Chẳng lẽ là tranh chấp nội bộ? Hay là như thế nào vậy?” Bắc Tiểu Lôi nói thầm.
Mấy người vừa tiến gần bọn hắn, Tả Quân Mạc cùng những người khác nhìn thấy đám người Bắc Tiểu Lôi đi tới đều sửng sốt một chút.
“Này, các ngươi có thấy hai tiểu hài tử hay không?”
Bắc Tiểu Lôi đối với nguyên nhân phát sinh đánh nhau của bọn họ là gì tuyệt không cảm thấy hứng thú chút nào, việc không liên quan đến mình thì quản làm gì. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến rốt cuộc có phải hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao tìm hai bên đường đều không thấy chúng?
Một tiếng hài tử của Bắc Tiểu Lôi làm cho song phương đều ngừng lại, quay người nhìn về phía bọn họ, sẽ không phải bọn họ cũng là vì hài tử trong xe ngựa mà đến chứ?
Tả Quân Mạc cảnh giới đánh giá toàn thân Bắc Tiểu Lôi, nhìn bọn họ cẩm y ngọc bào, xem ra thân phận không nhỏ. Bọn họ sẽ là ai đây? Từ khi hắn phái người cho đến khi hắn tự mình đi Tiêu Dao Vương phủ thì cũng chưa từng thấy qua Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi, tự nhiên không biết người đứng ở trước mặt chính là Tiêu Dao Vương phi và Vương gia.
Dạ Tinh Thần nhìn biểu tình của những người này, trong lòng khẽ động, xem ra bọn hắn có liên quan đến Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, bằng không tại sao vừa nghe đến hài tử thì toàn bộ đều biến sắc. Đôi mắt thâm thúy nhìn xe ngựa phía sau Tả Quân Mạc, Tinh Nhi, Nguyệt Nhi sẽ không phải là ở trên xe ngựa chứ?
Tả Hữu Tinh ở trong xe ngựa lúc nghe thấy tiếng đánh nhau, cái trán nho nhỏ nhăn lại, nhưng không có tò mò mà đi nhìn lén, chỉ ngồi ở bên người muội muội đang ngủ say, nắm lấy tay nhỏ bé của muội muội. Có lẽ do thật sự rất mệt, hoặc là do Tả Hữu Tinh nắm tay rất ấm áp, nên Tả Hữu Nguyệt không bị đánh thức.
Thời gian từng chút trôi qua, tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn chưa chấm dứt, dù cho Tả Hữu Tinh bình tĩnh như thế nào thì nó vẫn chỉ là một đứa bé. Cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng, đặc biệt khi nghe thấy đám người áo đen là vì huynh muội chúng mới xuất hiện thì càng thêm lo lắng. Nó không biết rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ với bọn chúng, cũng lo lắng cho người cậu vừa mới nhận sẽ gặp nguy hiểm.
Ngay khi trong lòng đang mâu thuẫn thì lại nghe thấy tiếng Bắc Tiểu Lôi từ bên ngoài truyền vào. Nó sửng sốt một lúc lâu mới hồi thần. Là thật phải không? Là Vương phi mẫu thân tìm đến bọn chúng sao? Nó có chút chờ mong, nhưng lại sợ là người khác đến tìm bọn chúng gây phiền toái.
“Này, các ngươi rốt cuộc có thấy hai hài tử đáng yêu hay không?” Bắc Tiểu Lôi nhìn thần sắc những người áo đen kia, cũng có chút nghi ngờ.
Thật sự là Vương phi mẫu thân.
Ngữ khí quen thuộc kia làm cho khuôn mặt luôn bình tĩnh của Tả Hữu Tinh lộ ra tươi cười kinh hỉ, nó nhẹ nhàng buông tay muội muội ra. Lại nhẹ nhàng mở cửa xe, vừa nhìn, quả nhiên trông thấy bóng dáng màu đỏ quen thuộc của Bắc Tiểu Lôi, không để ý vẻ kinh ngạc của Tả Quân Mạc ở trước xe, nó vẫy tay hô to.
“Mẫu thân, con ở trong này.”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi