Vương Phi Cường Hãn
Chương 57: Thế lực thần bí
“Lâu chủ.”
Một đạo bóng dáng màu đen giống như quỷ mị xuất hiện ở dưới đại sảnh Ám Ảnh lâu, nửa quỳ xuống, hướng về phía nam tử đeo mặt nạ màu vàng đang ngồi trên chủ tọa vấn an. Ánh mặt trời từ ngoài phòng chiếu xiên vào, cùng với gió lạnh nhè nhẹ thổi, cuốn lên mái tóc đen của hắn tung bay.
Sảnh đường lớn như vậy lại rất yên tĩnh, dường như dư âm của hắn còn quanh quẩn đâu đây.
Dạ Tinh Thần lạnh lùng liếc hắc y nhân quỳ trên mặt đất, thật lâu sau, mới thản nhiên hỏi thăm.
“Chuyện tra được thế nào?” Dạ Tinh Thần giương ống tay áo màu trắng lên, chậm rãi, lười nhác, lại tồn tại một cỗ uy nghi không giận mà uy.
“Bẩm báo lâu chủ, thuộc hạ đã rải xuống toàn bộ mạng lưới tình báo. Thế nhưng chuyện làm cho người kỳ quái là, có cỗ thế lực ngầm đang ngăn trở chúng ta điều tra thân thế tiểu thế tử và tiểu quận chúa.” Đầu hắc y nhân cúi xuống, lạnh giọng đáp.
“Nga?” Âm điệu Dạ Tinh Thần giương cao, như vậy thật thú vị. Lại có người có khả năng ngăn cản tình báo của Ám Ảnh lâu hắn. Mày kiếm nhíu nhíu, đôi mắt thâm thúy híp lại, lộ ra ánh mắt tràn đầy hứng thú giống như thợ săn đang nhìn thấy con mồi cực phẩm.
“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra được thế lực thần bí này cho bổn lâu chủ.” Nếu như không đoán sai, cỗ thế lực thần bí này hẳn là có quan hệ với người giật dây bắt đi Tinh Nhi, Nguyệt Nhi. Chính là hai hài tử có thân phận như thế nào đây? Trước mắt hắn cũng đoán không ra.
“Dạ.” Hắc y nhân đáp.
“Ngươi trước tiên đi xuống đi.” Dạ Tinh Thần hướng hắc y nhân phất phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nhân chắp tay, quay người lại, bóng dáng biến mất ở đại sảnh.
Thế lực thần bí sao?
Dạ Tinh Thần chống tay vào ghế, nhẹ nhàng nói. Khi nào thì Dạ Liêu quốc lại có thể xuất hiện thế lực thần bí như vậy? Xem ra, thời gian tới nên dọn dẹp một chút. Để tránh có một số người cấu kết cùng những thế lực bất minh đánh vào ngai vàng của hoàng huynh, phá hủy giang sơn xã tắc Dạ Liêu.
Đôi mắt thâm thúy híp lại, không biết Lôi Nhi bọn họ có tin tức của bọn nhỏ hay không? Nghĩ lại, đứng lên, bóng dáng màu trắng nhoáng một cái, biến mất ở đại sảnh.
Một lát sau, với một tiếng cạch. Dạ Tinh Thần mở ra cửa ngầm nối liền với thư phòng, một lần nữa xuất hiện ở thư phòng. Mặt nạ màu vàng trên khuôn mặt đã được lấy xuống, lại khôi phục bộ dáng lười nhác, tôn quý ngày xưa.
“Vương gia.”
Sau khi đi ra khỏi thư phòng, Dạ Tinh Thần ở đình viện gặp quản gia. Quản gia trông thấy Dạ Tinh Thần từ hướng thư phòng đi tới có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc như cũ, hướng Dạ Tinh Thần cúi đầu vấn an.
“Ừ.” Dạ Tinh Thần gật đầu, liếc hắn một cái, hỏi. “Vương phi trở về chưa?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi đã hồi phủ, hơn nữa Hoàng thượng cũng giá lâm.” Quản gia cúi thấp đầu đáp một tiếng.
“Hoàng huynh cũng tới ư?” Dạ Tinh Thần sửng sốt, sau đó đi đến phòng khách.
Mới đi tới bên ngoài phòng khách, lại nghe Bắc Tiểu Lôi nói lời bất kính với Dạ Tinh Triệt, lập tức sững sờ, trong lòng thầm nói, tiểu nha đầu này lại lỗ mãng như thế, lại mạo phạm hoàng huynh, vạn nhất chọc cho mặt rồng giận giữ, thì phải như thế nào mới tốt đây? Đang lo lắng, lại không ngờ chẳng những không nghe thấy Dạ Tinh Triệt tức giận như đã dự đoán, hắn ngược lại khác thường mà cười lên ha hả.
“Ha ha ha…”
Dạ Tinh Triệt chỉ cảm thấy Bắc Tiểu Lôi này thật sự là thú vị cực kỳ, can đảm hơn người. Mọi người ở trước mặt hắn luôn là vâng vâng dạ dạ, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, chỉ có nàng dám mở miệng nói thẳng, không hề cố kỵ thân phận hoàng đế của mình. Đôi mắt thâm thúy nhìn phía nàng mang theo thưởng thức, nữ tử thẳng thắn như vậy thật đáng quý.
“Này, ngươi không có bị bệnh đi?”
Một đạo bóng dáng màu đen giống như quỷ mị xuất hiện ở dưới đại sảnh Ám Ảnh lâu, nửa quỳ xuống, hướng về phía nam tử đeo mặt nạ màu vàng đang ngồi trên chủ tọa vấn an. Ánh mặt trời từ ngoài phòng chiếu xiên vào, cùng với gió lạnh nhè nhẹ thổi, cuốn lên mái tóc đen của hắn tung bay.
Sảnh đường lớn như vậy lại rất yên tĩnh, dường như dư âm của hắn còn quanh quẩn đâu đây.
Dạ Tinh Thần lạnh lùng liếc hắc y nhân quỳ trên mặt đất, thật lâu sau, mới thản nhiên hỏi thăm.
“Chuyện tra được thế nào?” Dạ Tinh Thần giương ống tay áo màu trắng lên, chậm rãi, lười nhác, lại tồn tại một cỗ uy nghi không giận mà uy.
“Bẩm báo lâu chủ, thuộc hạ đã rải xuống toàn bộ mạng lưới tình báo. Thế nhưng chuyện làm cho người kỳ quái là, có cỗ thế lực ngầm đang ngăn trở chúng ta điều tra thân thế tiểu thế tử và tiểu quận chúa.” Đầu hắc y nhân cúi xuống, lạnh giọng đáp.
“Nga?” Âm điệu Dạ Tinh Thần giương cao, như vậy thật thú vị. Lại có người có khả năng ngăn cản tình báo của Ám Ảnh lâu hắn. Mày kiếm nhíu nhíu, đôi mắt thâm thúy híp lại, lộ ra ánh mắt tràn đầy hứng thú giống như thợ săn đang nhìn thấy con mồi cực phẩm.
“Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra được thế lực thần bí này cho bổn lâu chủ.” Nếu như không đoán sai, cỗ thế lực thần bí này hẳn là có quan hệ với người giật dây bắt đi Tinh Nhi, Nguyệt Nhi. Chính là hai hài tử có thân phận như thế nào đây? Trước mắt hắn cũng đoán không ra.
“Dạ.” Hắc y nhân đáp.
“Ngươi trước tiên đi xuống đi.” Dạ Tinh Thần hướng hắc y nhân phất phất tay.
“Thuộc hạ cáo lui.” Hắc y nhân chắp tay, quay người lại, bóng dáng biến mất ở đại sảnh.
Thế lực thần bí sao?
Dạ Tinh Thần chống tay vào ghế, nhẹ nhàng nói. Khi nào thì Dạ Liêu quốc lại có thể xuất hiện thế lực thần bí như vậy? Xem ra, thời gian tới nên dọn dẹp một chút. Để tránh có một số người cấu kết cùng những thế lực bất minh đánh vào ngai vàng của hoàng huynh, phá hủy giang sơn xã tắc Dạ Liêu.
Đôi mắt thâm thúy híp lại, không biết Lôi Nhi bọn họ có tin tức của bọn nhỏ hay không? Nghĩ lại, đứng lên, bóng dáng màu trắng nhoáng một cái, biến mất ở đại sảnh.
Một lát sau, với một tiếng cạch. Dạ Tinh Thần mở ra cửa ngầm nối liền với thư phòng, một lần nữa xuất hiện ở thư phòng. Mặt nạ màu vàng trên khuôn mặt đã được lấy xuống, lại khôi phục bộ dáng lười nhác, tôn quý ngày xưa.
“Vương gia.”
Sau khi đi ra khỏi thư phòng, Dạ Tinh Thần ở đình viện gặp quản gia. Quản gia trông thấy Dạ Tinh Thần từ hướng thư phòng đi tới có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc như cũ, hướng Dạ Tinh Thần cúi đầu vấn an.
“Ừ.” Dạ Tinh Thần gật đầu, liếc hắn một cái, hỏi. “Vương phi trở về chưa?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi đã hồi phủ, hơn nữa Hoàng thượng cũng giá lâm.” Quản gia cúi thấp đầu đáp một tiếng.
“Hoàng huynh cũng tới ư?” Dạ Tinh Thần sửng sốt, sau đó đi đến phòng khách.
Mới đi tới bên ngoài phòng khách, lại nghe Bắc Tiểu Lôi nói lời bất kính với Dạ Tinh Triệt, lập tức sững sờ, trong lòng thầm nói, tiểu nha đầu này lại lỗ mãng như thế, lại mạo phạm hoàng huynh, vạn nhất chọc cho mặt rồng giận giữ, thì phải như thế nào mới tốt đây? Đang lo lắng, lại không ngờ chẳng những không nghe thấy Dạ Tinh Triệt tức giận như đã dự đoán, hắn ngược lại khác thường mà cười lên ha hả.
“Ha ha ha…”
Dạ Tinh Triệt chỉ cảm thấy Bắc Tiểu Lôi này thật sự là thú vị cực kỳ, can đảm hơn người. Mọi người ở trước mặt hắn luôn là vâng vâng dạ dạ, bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, chỉ có nàng dám mở miệng nói thẳng, không hề cố kỵ thân phận hoàng đế của mình. Đôi mắt thâm thúy nhìn phía nàng mang theo thưởng thức, nữ tử thẳng thắn như vậy thật đáng quý.
“Này, ngươi không có bị bệnh đi?”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi