Vương Phi Cường Hãn
Chương 37: Các ngươi là nhi tử của ta!
“Vương phi vẫn chưa về sao?”
Dạ Tinh Thần để sách trong tay xuống, đôi mắt sáng nhìn ra bên ngoài. Trời đã gần đến giữa trưa, Bắc Tiểu Lôi lại vẫn chưa về. Trong lòng không thể bình tĩnh, tuấn mi chau lại, sẽ không phải lại gây ra phiền toái gì chứ? Cũng không biết quản gia bọn họ rốt cuộc có theo kịp không?
“Chưa, Vương gia.” Gia đinh sam áo vải xanh cúi thấp đầu cung kính hồi đáp.
“Không được, Bổn vương muốn đi nhìn xem.” Cuối cùng vẫn không yên tâm, Dạ Tinh Thần bước đi ra ngoài.
“Này, kẻ gây tai họa kia, ta đã trở về.”
Dạ Tinh Thần mới vừa đến đại sảnh, đã nghe thấy thanh âm của Bắc Tiểu Lôi. Khóe môi không tự chủ mà khơi lên một nụ cười mỉm, nhìn lại, đã thấy nàng ôm một tiểu nữ oa trông bẩn bẩn, tay còn dắt theo một tiểu nam hài tám tuổi, này, đây là có chuyện gì xảy ra? Dạ Tinh Thần đem ánh mắt quăng về hướng quản gia phía sau Bắc Tiểu Lôi, lại thấy quản gia lắc lắc đầu.
“Lôi Nhi, bọn chúng là?” Dạ Tinh Thần chỉ chỉ vào hai đứa bé.
Nữ oa nhỏ tuổi chẳng qua là uốn tại trong lòng Bắc Tiểu Lôi, cắn cắn đầu ngón tay, nghe thấy lời nói của Dạ Tinh Thần liền xoay đầu lại, hai mắt thật to bỗng nhiên phát sáng, vươn ra ngón tay lên Dạ Tinh Thần hô. “Phiêu phiêu, phiêu phiêu.”
Dạ Tinh Thần, Bắc Tiểu Lôi không hiểu ra sao, nhìn vào vẻ mặt hưng phấn của tiểu nữ oa.
Nam hài nghe thấy lời của muội muội xấu hổ không thôi, cái tiểu hoa si này, vừa nhìn thấy thứ xinh đẹp liền đặc biệt cao hứng.
“Bé con đang nói cái gì vậy?” Bắc Tiểu Lôi cúi thấp đầu, chớp mắt hỏi tiểu nam hài.
Dạ Tinh Thần cũng đem ánh mắt chuyển qua trên người nam hài, thấy dáng dấp nó ước chừng bảy tám tuổi. Tuy rằng toàn thân cũng rất nhếch nhác, nhưng trong đôi mắt đen thật to lại có vẻ trưởng thành cùng lạnh nhạt không thuộc về trẻ con. Nhàn nhạt nhíu mày, có chút tò mò.
“Nó, nó đang nói Vương gia nhìn tốt lắm.” Tiểu nam hài liếc Dạ Tinh Thần một cái, lại dời đi ánh mắt. Vương gia này thật sự trông rất xinh đẹp, cùng nữ nhân bên cạnh giống nhau, giống như là thần tiên đi từ trong bức tranh ra, huynh muội bọn họ có thể tin tưởng hai người sao?
“Ha ha ha…”
Bắc Tiểu Lôi đột nhiên cười to một trận dữ dội, đôi con ngươi nhìn vào tiểu nữ oa còn đang ồn ào phiêu phiêu trong ngực, bảo bối này nhưng thật đáng yêu, nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hôn một cái, rước lấy tiếng cười khanh khách của tiểu nữ oa.
Tiểu nam hài trông thấy muội muội tươi cười, đáy mắt như có ánh nước mờ mịt, đã bao lâu, kể từ khi mẫu thân qua đời được nửa năm, muội muội chưa từng tươi cười nhiều như hôm nay vậy. Có chút cảm kích mà nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, có lẽ sự xuất hiện của nàng là do ông trời muốn cho huynh muội bọn họ hi vọng mới…
Dạ Tinh Thần nhìn hai người một lớn một nhỏ cười đến sáng lạn, môi mỏng cũng giương lên.
“Bọn chúng là?” Hai đứa bé đến tột cùng là từ nơi nào đến?
“Bọn chúng từ hôm nay về sau sẽ là hài tử của ta.” Bắc Tiểu Lôi sờ sờ đầu nhỏ của tiểu nữ oa, không thể không nói tiểu nữ oa gợi lên đáy lòng mềm mại của nàng. Có lẽ nàng còn chưa có con gái, coi như hiện tại bắt đầu học làm mẫu thân đi.
“Được rồi, các con hai huynh muội tên gọi là gì?” Bắc Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tiểu nam hài, tuổi còn nhỏ lại cứ như vậy mà trưởng thành, nói vậy bọn chúng chắc đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Ta tên là Tả Hữu Tinh, muội muội gọi là Tả Hữu Nguyệt.” Tiểu nam hài mấp máy môi, đáp nói.
“Được, từ nay trở đi ta gọi các con Tinh Nhi cùng Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, “Các con cũng phải gọi ta là mẹ, biết không?”
Tả Hữu Tinh nhìn nàng không nói gì, nguyên tưởng rằng chỉ là được mua để làm nô tài, không nghĩ tới lại có thể trở thành con của nàng.
“Vương phi, không thể.” Quản gia nhanh chóng khuyên nhủ, “Nếu như hai oa oa này nhận thức Vương phi làm mẹ, vậy nên gọi Vương gia là gì?” Hai người đang còn là phu thê mới thành hôn, như thế nào có thể nhận nuôi nhi tử lớn như vậy chứ? Hơn nữa còn là hai cô nhi không rõ lai lịch.
“Có gì không thể?” Bắc Tiểu Lôi lườm hắn một cái. “Bọn chúng vốn là con của ta, về phần kẻ gây tai họa này, tùy tiện gọi cái gì cũng được.”
“Cái này—“
“Nếu Lôi Nhi là mẫu thân, Bổn vương tự nhiên là phụ thân rồi.” Dạ Tinh Thần cũng không phải là quá để tâm đến những lễ nghi rườm rà này, nếu như Bắc Tiểu Lôi nói muốn nhận nuôi tất cả bọn chúng, hắn tất nhiên cũng không cản trở, huống hồ hai hài tử cũng thật đáng yêu.
“Vương gia—“ Quản gia thực giật mình, không nghĩ tới Dạ Tinh Thần cũng cùng náo với Bắc Tiểu Lôi.
“Ngươi vẫn còn nói dai lắm điều không yên a.” Nhìn thấy quản gia vẫn còn có một đống phản đối muốn nói, Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn một cái. “Rốt cuộc ngươi là chủ tử, hay chúng ta là chủ tử?”
Quản gia vừa nghe liền không dám nhiều lời nữa, cam chịu mà chấp nhận lại nhiều thêm một đôi tiểu chủ tử.
Dạ Tinh Thần để sách trong tay xuống, đôi mắt sáng nhìn ra bên ngoài. Trời đã gần đến giữa trưa, Bắc Tiểu Lôi lại vẫn chưa về. Trong lòng không thể bình tĩnh, tuấn mi chau lại, sẽ không phải lại gây ra phiền toái gì chứ? Cũng không biết quản gia bọn họ rốt cuộc có theo kịp không?
“Chưa, Vương gia.” Gia đinh sam áo vải xanh cúi thấp đầu cung kính hồi đáp.
“Không được, Bổn vương muốn đi nhìn xem.” Cuối cùng vẫn không yên tâm, Dạ Tinh Thần bước đi ra ngoài.
“Này, kẻ gây tai họa kia, ta đã trở về.”
Dạ Tinh Thần mới vừa đến đại sảnh, đã nghe thấy thanh âm của Bắc Tiểu Lôi. Khóe môi không tự chủ mà khơi lên một nụ cười mỉm, nhìn lại, đã thấy nàng ôm một tiểu nữ oa trông bẩn bẩn, tay còn dắt theo một tiểu nam hài tám tuổi, này, đây là có chuyện gì xảy ra? Dạ Tinh Thần đem ánh mắt quăng về hướng quản gia phía sau Bắc Tiểu Lôi, lại thấy quản gia lắc lắc đầu.
“Lôi Nhi, bọn chúng là?” Dạ Tinh Thần chỉ chỉ vào hai đứa bé.
Nữ oa nhỏ tuổi chẳng qua là uốn tại trong lòng Bắc Tiểu Lôi, cắn cắn đầu ngón tay, nghe thấy lời nói của Dạ Tinh Thần liền xoay đầu lại, hai mắt thật to bỗng nhiên phát sáng, vươn ra ngón tay lên Dạ Tinh Thần hô. “Phiêu phiêu, phiêu phiêu.”
Dạ Tinh Thần, Bắc Tiểu Lôi không hiểu ra sao, nhìn vào vẻ mặt hưng phấn của tiểu nữ oa.
Nam hài nghe thấy lời của muội muội xấu hổ không thôi, cái tiểu hoa si này, vừa nhìn thấy thứ xinh đẹp liền đặc biệt cao hứng.
“Bé con đang nói cái gì vậy?” Bắc Tiểu Lôi cúi thấp đầu, chớp mắt hỏi tiểu nam hài.
Dạ Tinh Thần cũng đem ánh mắt chuyển qua trên người nam hài, thấy dáng dấp nó ước chừng bảy tám tuổi. Tuy rằng toàn thân cũng rất nhếch nhác, nhưng trong đôi mắt đen thật to lại có vẻ trưởng thành cùng lạnh nhạt không thuộc về trẻ con. Nhàn nhạt nhíu mày, có chút tò mò.
“Nó, nó đang nói Vương gia nhìn tốt lắm.” Tiểu nam hài liếc Dạ Tinh Thần một cái, lại dời đi ánh mắt. Vương gia này thật sự trông rất xinh đẹp, cùng nữ nhân bên cạnh giống nhau, giống như là thần tiên đi từ trong bức tranh ra, huynh muội bọn họ có thể tin tưởng hai người sao?
“Ha ha ha…”
Bắc Tiểu Lôi đột nhiên cười to một trận dữ dội, đôi con ngươi nhìn vào tiểu nữ oa còn đang ồn ào phiêu phiêu trong ngực, bảo bối này nhưng thật đáng yêu, nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó hôn một cái, rước lấy tiếng cười khanh khách của tiểu nữ oa.
Tiểu nam hài trông thấy muội muội tươi cười, đáy mắt như có ánh nước mờ mịt, đã bao lâu, kể từ khi mẫu thân qua đời được nửa năm, muội muội chưa từng tươi cười nhiều như hôm nay vậy. Có chút cảm kích mà nhìn vào Bắc Tiểu Lôi, có lẽ sự xuất hiện của nàng là do ông trời muốn cho huynh muội bọn họ hi vọng mới…
Dạ Tinh Thần nhìn hai người một lớn một nhỏ cười đến sáng lạn, môi mỏng cũng giương lên.
“Bọn chúng là?” Hai đứa bé đến tột cùng là từ nơi nào đến?
“Bọn chúng từ hôm nay về sau sẽ là hài tử của ta.” Bắc Tiểu Lôi sờ sờ đầu nhỏ của tiểu nữ oa, không thể không nói tiểu nữ oa gợi lên đáy lòng mềm mại của nàng. Có lẽ nàng còn chưa có con gái, coi như hiện tại bắt đầu học làm mẫu thân đi.
“Được rồi, các con hai huynh muội tên gọi là gì?” Bắc Tiểu Lôi nghiêng đầu nhìn tiểu nam hài, tuổi còn nhỏ lại cứ như vậy mà trưởng thành, nói vậy bọn chúng chắc đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Ta tên là Tả Hữu Tinh, muội muội gọi là Tả Hữu Nguyệt.” Tiểu nam hài mấp máy môi, đáp nói.
“Được, từ nay trở đi ta gọi các con Tinh Nhi cùng Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi gật gật đầu, “Các con cũng phải gọi ta là mẹ, biết không?”
Tả Hữu Tinh nhìn nàng không nói gì, nguyên tưởng rằng chỉ là được mua để làm nô tài, không nghĩ tới lại có thể trở thành con của nàng.
“Vương phi, không thể.” Quản gia nhanh chóng khuyên nhủ, “Nếu như hai oa oa này nhận thức Vương phi làm mẹ, vậy nên gọi Vương gia là gì?” Hai người đang còn là phu thê mới thành hôn, như thế nào có thể nhận nuôi nhi tử lớn như vậy chứ? Hơn nữa còn là hai cô nhi không rõ lai lịch.
“Có gì không thể?” Bắc Tiểu Lôi lườm hắn một cái. “Bọn chúng vốn là con của ta, về phần kẻ gây tai họa này, tùy tiện gọi cái gì cũng được.”
“Cái này—“
“Nếu Lôi Nhi là mẫu thân, Bổn vương tự nhiên là phụ thân rồi.” Dạ Tinh Thần cũng không phải là quá để tâm đến những lễ nghi rườm rà này, nếu như Bắc Tiểu Lôi nói muốn nhận nuôi tất cả bọn chúng, hắn tất nhiên cũng không cản trở, huống hồ hai hài tử cũng thật đáng yêu.
“Vương gia—“ Quản gia thực giật mình, không nghĩ tới Dạ Tinh Thần cũng cùng náo với Bắc Tiểu Lôi.
“Ngươi vẫn còn nói dai lắm điều không yên a.” Nhìn thấy quản gia vẫn còn có một đống phản đối muốn nói, Bắc Tiểu Lôi trừng mắt nhìn hắn một cái. “Rốt cuộc ngươi là chủ tử, hay chúng ta là chủ tử?”
Quản gia vừa nghe liền không dám nhiều lời nữa, cam chịu mà chấp nhận lại nhiều thêm một đôi tiểu chủ tử.
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi