Vương Phi Cường Hãn
Chương 129: Thất thủ
Đêm lạnh như nước, trăng sáng sao thưa.
Trên đường phố yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Giữa bóng cây lay động, một đạo bóng dáng màu đen như quỷ mị từ trong một gian phòng của khách điếm hướng về một bên khác bay vút đi.
Đi đến ngoài cửa phòng Giáp chữ Thiên, y lẳng lặng tựa vào cạnh cửa, kề tai lên vách tường lắng nghe động tĩnh bên trong.
Trong gian phòng, có hai đứa trẻ ngủ ở trên giường, hai nam tử thì ghé vào bên cạnh bàn, coi chừng bọn chúng.
Cảm giác được sự im lặng ở trong phòng, hắc y nhân nhẹ nhàng dùng kiếm mở chốt cửa ra. Thả nhẹ cước bộ đi vào, mâu quang lướt qua hai nam tử ghé vào bên cạnh bàn, lặng yên đi đến bên giường.
Trong màn trắng, hai đứa bé đầu dựa đầu, tựa sát vào nhau, hắc y nhân không rõ ràng lắm vì sao hai đứa nhỏ này bị mấy người kia dẫn tới nơi đây, nhưng nhìn tình hình hẳn là bị bắt tới. Đôi môi dưới chiếc khăn che mặt màu đen mấp máy, nếu đã gặp được ở đây, tự nhiên là muốn đưa chúng cứu ra ngoài.
Nhẹ nhàng vén màn lên, ngón tay có chút lạnh để trên khuôn mặt nam oa.
Tả Hữu Tinh cảm giác thấy mát mát trên mặt, lập tức mở mắt ra, khi thấy nam nhân che mặt phóng đại ở trước mặt thì thiếu chút nữa bật ra tiếng.
Hắc y nhân lập tức bưng kín cái miệng của nó, đôi mắt thâm thúy lộ ra ngoài khăn che mặt ở trong đêm tối lại vô cùng sáng ngời. Ánh mắt quen thuộc làm cho Tả Hữu Tinh hiểu rõ thân phận của người đến, chớp chớp hai mắt, ý bảo nam nhân, nó đã biết rồi.
Hắc y nhân buông tay bưng miệng nó xuống, chỉ chỉ hai nam nhân phía sau, lại chỉ chỉ Tả Hữu Nguyệt đang ngủ.
Tả Hữu Tinh gật đầu, nhẹ nhàng ngồi dậy mặc áo khoác lên người, sau đó lặng yên đi xuống giường.
Hắc y nhân ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, cùng với Tả Hữu Tinh liếc nhau một cái, sau đó nhìn hai người ghé vào bên cạnh bàn không có phản ứng, mới yên lặng đi đến cạnh cửa.
Ầm—
Không ngờ ngay khi bọn họ tưởng đã thuận lợi đi ra ngoài, Tả Hữu Tinh lại không cẩn thận đụng phải cửa, phát ra tiếng vang lớn.
“Người nào?”
Hai nam tử đang nằm bỗng ngẩng đầu lên hô, mâu quang vừa chuyển, thấy Tả Hữu Tinh cùng hắc y nhân ôm lấy Tả Hữu Nguyệt đã chạy đến cạnh cửa. Mày kiếm nhíu lại, không ngờ sẽ có người đến mang hai đứa bé đi.
Hai người nhìn nhau, phút chốc, bay vút về hướng bọn họ.
“Đi mau.”
Hắc y nhân vừa thấy hai người bị đánh thức, thầm kêu một tiếng không xong. Đôi mắt thâm thúy xẹt qua một đạo tinh quang, một tay nhấc Tả Hữu Tinh liền thi triển khinh công bay ra ngoài.
Hai nam nhân thấy người đến có thân thủ không tệ, hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ vung tay áo, đuổi sát theo sau.
Hắc y nhân ôm Tả Hữu Nguyệt đang ngủ, lại mang theo Tả Hữu Tinh không biết võ công, khó tránh có chút tốn sức. Dần dần, tốc độ bị chậm lại.
Hai đạo bóng dáng phía sau dần tới gần, xoát một tiếng, nam tử áo lam rút kiếm ra, kiếm quang lập lòe, đâm về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân vô cùng mẫn cảm, lập tức thả Tả Hữu Tinh sang một bên, nhét Tả Hữu Nguyệt vào trong lòng nó, xoát một tiếng, cũng rút ra bảo kiếm bên hông, quay người nghênh đón giao đấu với nam tử áo lam.
“Các hạ, rốt cuộc là người phương nào?” Nam tử áo lam vừa giao thủ với hắc y nhân vừa hỏi.
“Vì sao muốn bắt hai đứa bé đi?”
Hai tròng mắt lộ ra ngoài khăn che mặt của hắc y nhân lộ ra một đạo ánh sáng châm biếm, tốc độ vung kiếm trên tay không chút suy giảm. Khóe môi nhếch lên, cười như không cười nhìn vào nam tử áo lam.
“Tôn giá nói lời này không cảm thấy buồn cười sao? Bọn nhỏ xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ không phải ‘công lao’ của các ngươi?”
“Ngươi—“
Nam tử áo lam sửng sốt, nghe khẩu khí này, người nọ chắc chắn quen biết hai đứa trẻ. Khó trách hai đứa bé lại ngoan ngoãn đi theo y, nếu đã như vậy, lại càng không thể để cho y mang chúng đi, cũng không thể để y trở về.
“Không còn lời nào để nói à? Hôm nay ta nhất định phải mang hai đứa bé đi.”
Hắc y nhân nói, kiếm trên tay lại càng không lưu tình mà chém ra, mấy lần đều thiếu chút thì đâm trúng nam tử áo lam.
“Không có khả năng.” Nam tử áo lam phủ định, nói đùa gì vậy, bọn họ thật không dễ dàng mới tìm được tiểu chủ tử nha.
“Có khả năng hay không, thử xem thì biết.”
Hắc y nhân câu môi, đôi mắt như đêm đen ở dưới ánh trăng sáng tỏ càng thêm sáng ngời, giống như khiêu khích nhìn vào nam tử áo lam.
“Hừ, vậy thì phải xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã.”
Hắc y nhân thành công khiêu khích nam tử áo lam, chỉ thấy vẻ mặt hắn thu lại, một cỗ sát khí từ trên người tỏa ra. Đôi mắt như hàm băng, đã không còn một tia cảm xúc. Kiếm chiêu như cầu vồng, đâm thẳng hắc y nhân.
Dưới ánh trăng, hai đạo bóng dáng ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh, sát khí ngập trời.
Thanh sam nam tử còn lại chỉ liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người huynh muội Tả Hữu Tinh đứng ở bên cạnh. Tả Hữu Tinh cả kinh, biết người nam nhân này sẽ thừa dịp hai người kia đánh nhau để tới bắt bọn chúng. Cũng không dám đợi hắc y nhân thêm nữa, ôm lấy muội muội chưa tỉnh chạy về phía trước, chỉ tiếc nó còn nhỏ, còn ôm lấy muội muội, chạy đi hết sức khó khăn.
Thanh sam nam tử ở phía sau nhìn theo, trong đôi lãnh mâu lại tuôn ra ý cười. Chỉ thấy hắn khẽ vung áo bào, thân như diều hâu lướt qua hai người đang đánh nhau hướng tới huynh muội Tả Hữu Tinh đuổi theo.
Không tốt.
Trong lúc đánh nhau, hắc y nhân nhìn thấy thanh sam nam tử đuổi theo hai đứa bé. Trong lòng cả kinh, kiếm chiêu trên tay càng thêm không lưu tình, sao lường trước được, mới đem nam tử áo lam đánh lui vài bước, xoay người lại lại phát hiện hai đứa bé đã rơi vào trong tay thanh sam nam tử.
“Thả chúng ra.”
Trên đường phố yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Giữa bóng cây lay động, một đạo bóng dáng màu đen như quỷ mị từ trong một gian phòng của khách điếm hướng về một bên khác bay vút đi.
Đi đến ngoài cửa phòng Giáp chữ Thiên, y lẳng lặng tựa vào cạnh cửa, kề tai lên vách tường lắng nghe động tĩnh bên trong.
Trong gian phòng, có hai đứa trẻ ngủ ở trên giường, hai nam tử thì ghé vào bên cạnh bàn, coi chừng bọn chúng.
Cảm giác được sự im lặng ở trong phòng, hắc y nhân nhẹ nhàng dùng kiếm mở chốt cửa ra. Thả nhẹ cước bộ đi vào, mâu quang lướt qua hai nam tử ghé vào bên cạnh bàn, lặng yên đi đến bên giường.
Trong màn trắng, hai đứa bé đầu dựa đầu, tựa sát vào nhau, hắc y nhân không rõ ràng lắm vì sao hai đứa nhỏ này bị mấy người kia dẫn tới nơi đây, nhưng nhìn tình hình hẳn là bị bắt tới. Đôi môi dưới chiếc khăn che mặt màu đen mấp máy, nếu đã gặp được ở đây, tự nhiên là muốn đưa chúng cứu ra ngoài.
Nhẹ nhàng vén màn lên, ngón tay có chút lạnh để trên khuôn mặt nam oa.
Tả Hữu Tinh cảm giác thấy mát mát trên mặt, lập tức mở mắt ra, khi thấy nam nhân che mặt phóng đại ở trước mặt thì thiếu chút nữa bật ra tiếng.
Hắc y nhân lập tức bưng kín cái miệng của nó, đôi mắt thâm thúy lộ ra ngoài khăn che mặt ở trong đêm tối lại vô cùng sáng ngời. Ánh mắt quen thuộc làm cho Tả Hữu Tinh hiểu rõ thân phận của người đến, chớp chớp hai mắt, ý bảo nam nhân, nó đã biết rồi.
Hắc y nhân buông tay bưng miệng nó xuống, chỉ chỉ hai nam nhân phía sau, lại chỉ chỉ Tả Hữu Nguyệt đang ngủ.
Tả Hữu Tinh gật đầu, nhẹ nhàng ngồi dậy mặc áo khoác lên người, sau đó lặng yên đi xuống giường.
Hắc y nhân ôm lấy Tả Hữu Nguyệt, cùng với Tả Hữu Tinh liếc nhau một cái, sau đó nhìn hai người ghé vào bên cạnh bàn không có phản ứng, mới yên lặng đi đến cạnh cửa.
Ầm—
Không ngờ ngay khi bọn họ tưởng đã thuận lợi đi ra ngoài, Tả Hữu Tinh lại không cẩn thận đụng phải cửa, phát ra tiếng vang lớn.
“Người nào?”
Hai nam tử đang nằm bỗng ngẩng đầu lên hô, mâu quang vừa chuyển, thấy Tả Hữu Tinh cùng hắc y nhân ôm lấy Tả Hữu Nguyệt đã chạy đến cạnh cửa. Mày kiếm nhíu lại, không ngờ sẽ có người đến mang hai đứa bé đi.
Hai người nhìn nhau, phút chốc, bay vút về hướng bọn họ.
“Đi mau.”
Hắc y nhân vừa thấy hai người bị đánh thức, thầm kêu một tiếng không xong. Đôi mắt thâm thúy xẹt qua một đạo tinh quang, một tay nhấc Tả Hữu Tinh liền thi triển khinh công bay ra ngoài.
Hai nam nhân thấy người đến có thân thủ không tệ, hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ vung tay áo, đuổi sát theo sau.
Hắc y nhân ôm Tả Hữu Nguyệt đang ngủ, lại mang theo Tả Hữu Tinh không biết võ công, khó tránh có chút tốn sức. Dần dần, tốc độ bị chậm lại.
Hai đạo bóng dáng phía sau dần tới gần, xoát một tiếng, nam tử áo lam rút kiếm ra, kiếm quang lập lòe, đâm về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân vô cùng mẫn cảm, lập tức thả Tả Hữu Tinh sang một bên, nhét Tả Hữu Nguyệt vào trong lòng nó, xoát một tiếng, cũng rút ra bảo kiếm bên hông, quay người nghênh đón giao đấu với nam tử áo lam.
“Các hạ, rốt cuộc là người phương nào?” Nam tử áo lam vừa giao thủ với hắc y nhân vừa hỏi.
“Vì sao muốn bắt hai đứa bé đi?”
Hai tròng mắt lộ ra ngoài khăn che mặt của hắc y nhân lộ ra một đạo ánh sáng châm biếm, tốc độ vung kiếm trên tay không chút suy giảm. Khóe môi nhếch lên, cười như không cười nhìn vào nam tử áo lam.
“Tôn giá nói lời này không cảm thấy buồn cười sao? Bọn nhỏ xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ không phải ‘công lao’ của các ngươi?”
“Ngươi—“
Nam tử áo lam sửng sốt, nghe khẩu khí này, người nọ chắc chắn quen biết hai đứa trẻ. Khó trách hai đứa bé lại ngoan ngoãn đi theo y, nếu đã như vậy, lại càng không thể để cho y mang chúng đi, cũng không thể để y trở về.
“Không còn lời nào để nói à? Hôm nay ta nhất định phải mang hai đứa bé đi.”
Hắc y nhân nói, kiếm trên tay lại càng không lưu tình mà chém ra, mấy lần đều thiếu chút thì đâm trúng nam tử áo lam.
“Không có khả năng.” Nam tử áo lam phủ định, nói đùa gì vậy, bọn họ thật không dễ dàng mới tìm được tiểu chủ tử nha.
“Có khả năng hay không, thử xem thì biết.”
Hắc y nhân câu môi, đôi mắt như đêm đen ở dưới ánh trăng sáng tỏ càng thêm sáng ngời, giống như khiêu khích nhìn vào nam tử áo lam.
“Hừ, vậy thì phải xem xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã.”
Hắc y nhân thành công khiêu khích nam tử áo lam, chỉ thấy vẻ mặt hắn thu lại, một cỗ sát khí từ trên người tỏa ra. Đôi mắt như hàm băng, đã không còn một tia cảm xúc. Kiếm chiêu như cầu vồng, đâm thẳng hắc y nhân.
Dưới ánh trăng, hai đạo bóng dáng ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh, sát khí ngập trời.
Thanh sam nam tử còn lại chỉ liếc nhìn hai người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người huynh muội Tả Hữu Tinh đứng ở bên cạnh. Tả Hữu Tinh cả kinh, biết người nam nhân này sẽ thừa dịp hai người kia đánh nhau để tới bắt bọn chúng. Cũng không dám đợi hắc y nhân thêm nữa, ôm lấy muội muội chưa tỉnh chạy về phía trước, chỉ tiếc nó còn nhỏ, còn ôm lấy muội muội, chạy đi hết sức khó khăn.
Thanh sam nam tử ở phía sau nhìn theo, trong đôi lãnh mâu lại tuôn ra ý cười. Chỉ thấy hắn khẽ vung áo bào, thân như diều hâu lướt qua hai người đang đánh nhau hướng tới huynh muội Tả Hữu Tinh đuổi theo.
Không tốt.
Trong lúc đánh nhau, hắc y nhân nhìn thấy thanh sam nam tử đuổi theo hai đứa bé. Trong lòng cả kinh, kiếm chiêu trên tay càng thêm không lưu tình, sao lường trước được, mới đem nam tử áo lam đánh lui vài bước, xoay người lại lại phát hiện hai đứa bé đã rơi vào trong tay thanh sam nam tử.
“Thả chúng ra.”
Tác giả :
Luyến Nguyệt Nhi